Đừng Nhắc Em Nhớ Lại

Chương 10

“Anh bị sốt đó“. Tôi rút tay ra: “Lúc thì đòi tắm, lúc lại lăn đùng ra ngủ, em đành phải giúp anh lau người thôi“.

Tay anh ta chầm chậm buông ra, rồi đưa lên sờ sờ mặt tôi, đầu ngón tay hơi mát, nhẹ nhàng vuốt ve gương mặt tôi, tôi cũng không hiểu anh ta đang nhìn cái gì, làm như trên mặt tôi có hoa vậy, anh ta chưa bao giờ dùng ánh mắt như vậy nhìn tôi cả, cũng không thể nói rõ đấy là ánh mắt gì, nhìn đến mức trong lòng tôi cảm thấy nôn nao. Rốt cục tôi không nhịn được nói: “Khăn lạnh rồi“.

“Anh đi tắm“. Giọng Tô Duyệt Sinh nghe có vẻ rất tỉnh táo: “Dép lê ở đâu?”

Tô Duyệt Sinh tắm lâu ơi là lâu, tôi chán ngán ngã trái ngã phải, ngồi ở chỗ này gật gù một cái, tựa ở chỗ kia đánh ngáp một cái, cuối cùng Tô Duyệt Sinh ra tới gọi tôi dậy. Tắm rửa xong cả người Tô Duyệt Sinh trông rất nhẹ nhàng khoan khoái, cúi người nói bên tai tôi, giống như đang ở rất gần bên: “Lên giường ngủ đi“. Hơi thở phun vào vành tai ngứa ngứa, tôi vô cùng buồn ngủ, đá đôi dép ra sau leo lên giường, nệm ở Trạc Hữu Liên đều do  A Mãn cố ý chọn dùng hàng hiệu, nghe nói phù hợp cho tất cả mọi cơ thể người, độ cứng mềm vừa phải không khác gì giường ngủ ở nhà. Tôi thoải mái rên lên một tiếng, đang muốn đánh một giấc phía sau lại truyền đến vết gặm đau nhẹ. Không cho người ta ngủ đích thị là tên khốn! Tôi đang muốn nhấc tay đem người nào đó đẩy xuống sàn, đột nhiên nhớ tới đó là Tô Duyệt Sinh, thiếu chút nữa cánh tay nện lên mặt anh ta rồi. Tôi tỉnh cả người gian nan giải vây cho chính mình: “Anh... nè... Anh còn đang sốt...”

Tô Duyệt Sinh cái gì cũng không nói, kéo mặt tôi qua hôn. Anh ta rất ít khi hôn tôi, chúng tôi ngay cả lên giường cũng ít, hôn môi lại càng ít, tôi cũng không biết thì ra anh ta hôn là như thế, có điều thực sự quá mệt mỏi, anh ta hôn cứ hôn tôi ngủ cứ ngủ, anh ta cắn lên môi tôi một cái thật mạnh, đau đến mức thiếu chút nữa kêu ra tiếng, vừa nhấc đầu lên lại cụng phải cằm anh ta, tôi nước mắt lưng tròng. Tô Duyệt Sinh thế nhưng không tức giận, ngược lại khóe miệng còn cong lên, giọng điệu hết sức khinh người: “Tập trung vào!”

Được rồi, tập trung để anh ta ăn no, đàn ông là loài sinh vật kỳ quái, những lúc không vừa lòng tính tình phải nói cực kỳ quái dị, anh ta muốn thế nào thì đành thế đó đi, dù sao vừa rồi người phát sốt cũng là anh ta chứ không phải tôi.

Kỹ thuật của Tô Duyệt Sinh thật sự rất tốt, hơn nữa mỗi lúc anh ta muốn lấy lòng người khác, hoàn toàn có thể khiến người ta dục tiên dục tử, tôi nghĩ nếu trong tương lai ngày nào đó anh ta đột nhiên cùng đường, chỉ dựa vào một chiêu này thôi cũng đủ để có cơm ăn, nghĩ đến đây tôi rốt cục nhịn không được phì cười ra tiếng, Tô Duyệt Sinh vô cùng bất mãn, nhìn chằm chằm vào mắt tôi, “Em cười cái gì?”

Trên trán anh ta có giọt mồ hôi, ngay đầu chân mày, chầm chậm chảy xuống, thấy nó sắp sửa chảy đến hàng mị rậm hơi cong của anh ta, tôi đưa tay lên giúp anh ta lau đi, “Cười anh tắm rửa sạch sẽ quá“.

“Đồ lừa đảo“.

Tôi kiên trì nói: “Thật mà, bằng không anh cho là em cười cái gì?”

Tô Duyệt Sinh kinh ngạc nhìn tôi một lúc lâu: “Cười anh khờ“.

Tôi nằm mơ cũng không dám nghĩ đến Tô thiếu gia sẽ nói ra ba chữ này, tôi ngượng ngùng cười cười: “Anh thông minh như vậy, ai dám nói anh khờ chứ“.

“Ngoài miệng em không nói, nhưng trong lòng lại cười anh khờ“.

Tôi cảm nhận được lòng bàn tay anh ta vẫn mát lạnh, hẳn là không có phát sốt, nhưng sao anh ta lại nói mê sảng được, tôi ôn nhu nói: “Em không đời nào cười anh ngốc, anh so với em thông minh hơn rất nhiều, em chưa bao giờ cười người thông minh hơn em cả“.

Lông mi anh ta hơn run run, ánh mắt nhìn chằm chằm vào tôi, một cái chớp mắt cũng không, nhìn đến mức khiến tôi thấy sợ hãi. Anh ta vô cùng vô cùng ôn nhu hôn vào vành tai tôi nói: “Sau này không được gạt anh nữa“.

Tôi bị hành động thân mật của anh ta làm cho ngứa ngáy, cười cười co mình lại, gật lung tung đáp ứng, anh ta vẫn chưa chịu: “Nói đi“.

Tôi giống như đang dỗ dành đứa nhỏ qua loa nói: “Được, được, sau này em sẽ không lừa anh“.

Chẳng qua đáp cho qua chuyện, không biết vì sao, tối nay Tô Duyệt Sinh cứ như không biết thế nào là thỏa mãn, lòng tham không đáy, tôi bị vây đến không còn chút tinh thần ứng phó, đến khi tôi ngủ mê đi, mơ hồ nghe thấy tiếng Tô Duyệt Sinh lại đi tắm nữa, đàn ông ưa sạch sẽ thật đáng sợ, tôi nặng nề chìm vào giấc ngủ.

Đang ngủ ngon lành đột nhiên có người 'rầm rầm' nện vào cửa, tôi nhất thời mơ màng không rõ chuyện gì, còn tưởng mình đang ở nhà, đứng lên lung tung khoác áo ngủ đi ra ngoài mở cửa, cửa vừa mở được một chút Triệu Vân đã đẩy cửa bước vào, tựa như một cơn gió lốc: “Sao rồi? Đã khỏe hơn chưa? Hạ sốt chưa?”

Gian phòng khách lớn như vậy, mà Triệu Vân chỉ hai bước chân đã qua khỏi cửa xông vào đến nơi rồi, Tô Duyệt Sinh còn buồn ngủ, nghiến răng nghiến lợi gọi tên tôi: “Trâu Thất Xảo, em mở cửa làm gì hả?” Triệu Vân cũng hiểu được, vội vàng lui ra sau: “Ôi chao, thật ngại quá, các người cứ tiếp tục đi!”

Tiếp tục cái gì?! Tôi đang định nói, Triệu Vân đã đóng cửa lại đi mất rồi.

Bệnh của Tô Duyệt Sinh dường như đã khỏi hẳn, không khác gì so với ngày thường, cầm lấy đồng hồ trên đầu giường nhìn nhìn thời gian, nói: “Anh phải ra sân bay, em gọi tài xế lấy đồ cho anh đi“.

Hóa ra đã mười giờ sáng, chẳng trách Triệu Vân đến gõ cửa, ngoài anh ta ra còn ai có can đảm làm việc này. Tôi bảo tài xế đi lấy quần áo cho Tô Duyệt Sinh thay, bản thân thì có cất mấy bộ đồ ở văn phòng nên có thể qua bên kia tắm rửa thay quần áo. Buổi sáng ở Trạc Hữu Liên rất yên tĩnh, nhân viên vẫn chưa đi làm. Khu ký túc xá im ắng, tôi tắm rửa xong thì đứng trước gương soi tới soi lui, thật sự là vô cùng thê thảm.

Qua hai mươi lăm tuổi, ngủ không đủ giấc mắt sẽ bị thâm quầng, dù có phấn lót cũng không che lấp được, cái thân xác thối tha này thật sự đáng chán. Đợi đến khi tôi trang điểm xong đi ra, Triệu Vân và Tô Duyệt Sinh đã ở nhà ăn chờ tôi rồi.

Khách sạn có một loại điểm tâm gọi là Brunch, tuy Trạc Hữu Liên không kinh doanh vào buổi sáng, nhưng đầu bếp luôn túc trực 24/24 có thể nấu cho chúng tôi một bữa sáng bằng các món Trung Quốc ngon lành, canh Thiên Tần ăn kèm bánh bao nhỏ, mỗi người còn được thêm một bát cháo hoa.

Khẩu vị của tôi vô cùng tốt, ăn rất nhiều, lúc sáng Triệu Vân xông vào phòng giờ nhìn thấy tôi liền cười, nụ cười tươi không khác gì phật Di Lặc, dù sao thì da mặt tôi cũng dày, cứ hồn nhiên như không có gì xảy ra. Nhưng không biết sao sắc mặt Tô Duyệt Sinh lại suy sụp thấy rõ, cứ âm u nên ăn chẳng được bao nhiêu.

Tôi nghĩ anh ta ăn xong sẽ ra sân bay ngay, ai ngờ cơm nước xong xuôi, anh ta nói: “Em theo anh ra sân bay“.

“A?”

“Dù sao em cũng không có việc gì bận, anh đến Nam Duyệt có chút việc, vài trường hợp cần có phụ nữ đi theo, cho nên em theo giúp anh đi“.

Ai nói tôi không có việc bận? Trên danh nghĩa tên tôi có đến mười Night club, còn có hai nhà KTV, trong Trạc Hữu Liên còn có mấy trăm nhân viên, ăn uống ngủ nghỉ, có ngày nào là không có chuyện lớn chuyện nhỏ ùn ùn kéo tới? Bất quá Tô thiếu gia đã mở miệng, tôi đương nhiên không thể từ chối, tôi cười tít mắt nói: “Được chứ, em chưa có dịp đi Nam Duyệt, vừa vặn đi chơi du ngoạn một chuyến“.

Tuy là phụ nữ, nhưng tôi đi đâu cũng rất đơn giản, mấu chốt là đi quá đột ngột, tôi cầm theo túi xách cứ thế cùng Tô Duyệt Sinh ra sân bay, đợi đến khi vào khách sạn ở Nam Duyệt rồi, anh ta hẹn người bàn chuyện, tôi sẽ đi dạo phố mua sắm quần áo cùng với mỹ phẩm dưỡng da sau.

Từ trước đến giờ chưa từng cùng Tô Duyệt Sinh đi ra ngoài, bản thân tôi cũng ít khi đi đâu, nghề này của chúng tôi lại không cần đi công tác, mỗi ngày đều là thần hồn điên đảo, thế giới phồn hoa bên ngoài sao so được với trời đêm ngợp trong vàng son? Ban ngày ban mặt rảnh rỗi không có việc gì nên đi dạo trong trung tâm thương mại, chỉ cảm thấy bản thân mình chân chính là cô hồn dã quỷ, cứ mơ hồ như sai múi giờ.

Thời tiết ở Nam Duyệt nóng như thiêu đốt, trong trung tâm thương mại đều mở máy lạnh. Tôi chọn mấy bộ quần áo, phòng sắp tới tắm rửa thay cho mấy ngày, lại chọn thêm mấy món mỹ phẩm dưỡng da dùng hằng ngày, nhất thời cao hứng, còn mua một cái caravat cho Tô Duyệt Sinh nữa.

Tôi chưa từng mua quà này nọ cho Tô Duyệt Sinh, mà thật ra có đôi khi những món tôi mua còn trả tiền bằng thẻ của anh ta, cũng có khi anh ta tặng quà cho tôi, đa số đều là châu báu, mỗi lần tôi đều vui vẻ nhận lấy. Tôi đem hết thảy mấy món to nhỏ kích cỡ bất đồng đó thảy hết vào trong túi nhung đen, cũng được một gói to lắc lắc kêu nghe sột soạt.

Trần Quy nghe tôi kể như vậy nhịn không được nói, đó thật sự là thứ âm thanh xa xỉ nhất trên đời này.

Có viên kim cương to đùng như vậy, còn than thở gì.

Buổi tối Tô Duyệt Sinh dẫn tôi đi ăn cơm, tôi không biết mình mang thân phận gì đi mời khách, nhưng Tô Duyệt Sinh đối với họ rất khách sáo, với tôi lại càng khách sáo hơn. Tô Duyệt Sinh không giới thiệu tôi với chủ nhân, cũng không giới thiệu tôi với mọi người ở đây. Tôi cứ thế mắt nhìn mũi mũi nhìn tâm, thành thành thật thật ăn đồ, một bàn đàn ông, nói tới nói lui đều là chuyện làm ăn, tôi giống như người tàng hình, tất cả mọi người đều làm như không thấy.

Đồ ăn tuy ngon, bào ngư vi cá có đủ, nhưng làm một người tàng hình ăn uống cũng rất vô vị.

Cơm nước xong chủ nhân buổi tiệc muốn mời Tô Duyệt Sinh chuyển sang nơi khác chơi, Tô Duyệt Sinh ngấm ngầm ở dưới bàn véo tôi một cái, tôi lập tức nói: “Duyệt Sinh, em đau đầu quá“. Kỳ thực tôi chưa từng gọi anh ta như vậy bao giờ, kêu đến chính mình còn nổi da gà, nhưng Tô Duyệt Sinh rất phối hợp, nói: “Chúng ta nên về khách sạn thôi, hôm qua em vẫn còn sốt đó“.

Quả là nói dối không chớp mắt, ngày hôm qua là ai phát sốt hả? Hôm qua rõ ràng anh ta là người phát sốt.

Chúng tôi cáo từ chủ nhân bữa tiệc trở về, trên xe Tô Duyệt Sinh cởi bỏ caravat, hẳn là anh ta cũng không thích xã giao với mấy người đó, tôi không lên tiếng kéo cánh tay anh ta, ỷ ôi tựa sát vào, lái xe lén lút liếc nhìn vào kính chiếu hậu một cái, ở Nam Duyệt Tô Duyệt Sinh có một công ty của gia đình, lái xe cũng là của công ty, tôi quyết tâm hóa trang làm hồ ly tinh nên phải diễn cho đến cùng.

Sau khi về khách sạn Tô Duyệt Sinh hỏi tôi: “Sao em biết anh véo em như vậy là có ý gì?”

Tôi cười tít mắt nói: “Nếu chút nhãn lực đó mà em cũng không có, vậy chẳng phải công không theo anh suốt mười năm ư?”

Tô Duyệt Sinh dừng một chút, mới nói:“Đúng vậy, mười năm rồi.”

Tôi nhất thời hào hứng hỏi anh ta: “Vậy chẳng phải em so với nhân viên lâu năm của anh càng có thâm niên hơn sao? Đâu có nhiều người làm việc đến mười năm, tính ra em đã làm con hồ ly tinh này được mười năm rồi đúng không?”

Tô Duyệt Sinh “Hừ” một tiếng, nói:“Hồ ly tinh? Em có mị lực lớn vậy sao?”

Nói thật dáng vẻ tôi cũng đâu kém, nếu không phải có khuôn mặt này, phỏng chừng năm đó Tô thiếu gia cũng không chịu níu giữ tôi. Phụ nữ luôn cần xinh đẹp mới chiếm được tiện nghi, mấy chuyện thông minh có học vấn kia đều là giả, lúc mới đầu đàn ông vĩnh viễn sẽ không yêu vì tâm, trước hết, khẳng định họ sẽ yêu mặt của ngươi, những lời này tuy đả thương người, nhưng đa phần đó là sự thật.

Tôi buột miệng nói đùa với anh ta: “Nếu không có mị lực mà ở cạnh được mười năm, vậy cô gái nào so được với em, ngay cả thiên tiên còn không phải bị anh ném ra sau đầu trong ba ngày ư“.

Tô Duyệt Sinh đột nhiên trừng liếc tôi một cái, vốn chúng tôi đang đùa giỡn thôi, nhưng trong ánh mắt anh ta dường như có chứa dao găm, cái liếc mắt hung hăng gần như muốn khoét thủng tôi ra, khiến tôi hoảng sợ, tôi không cảm thấy trong lời nói của mình có điều gì quá đáng, bất quá tính tình Tô Duyệt Sinh vẫn luôn vui giận thất thường, tôi cũng không biết vì sao gần đây anh ta rất dễ giận. Tôi vội vàng nói sang chuyện khác, nói lúc chiều mua được rất nhiều đồ ở Trung tâm thương mại, nơi này cách không xa Hongkong nên cái gì cần đều có, sau đó tôi lấy caravat ra, hòng làm cho anh ta vui: “Tặng anh nè, cái này mua ở quầy chuyên kinh doanh caravat cao cấp, là cái đẹp nhất quý nhất đó, đừng ghét bỏ nha!”

Tô Duyệt Sinh không có hứng thú, thậm chí không thèm nhìn tới chỉ liếc mắt một cái rồi bỏ đi tắm. Để mặc tôi ở đó, tiến thoái không xong. Bất quá tôi xưa nay luôn tự tìm bậc thang cho mình leo xuống, cách cánh cửa lớn tiếng nói: “Anh không thích hoa văn này thì ngày mai em sẽ đi đổi cái khác, anh có nhiều đồ trắng, đổi cái màu lam cho dễ phối đồ nhé“.
Bình Luận (0)
Comment