Đừng Nói Chuyện Với Cô Ấy

Chương 6

“Chắc anh cũng biết, để đề phòng tình trạng chế tạo chất độc, trong các phòng thí nghiệm hóa học căn bản đều có lắp camera theo dõi toàn cảnh. Ngày hôm sau, Thư Tình đã cùng tôi tới trường để kiểm tra băng hình được camera trong phòng thí nghiệm ghi lại.”

“Kết quả thế nào?” Tôi bắt đầu cảm thấy căng thẳng.

“Băng hình đã ghi lại rõ ràng toàn bộ quá trình xảy ra chuyện. Khi đó, trong phòng thí nghiệm chỉ có một mình chồng tôi. Có lẽ vì muốn kiểm tra độ khít của thiết bị phản ứng hóa học thể khí, anh ấy đã dùng phương pháp thủy phân nhôm sunfua (Al2S3) để chế tạo ra một bình khí hydro sulfua (H2S) nồng độ cao. Tiếp đến, không biết bị ma xui quỷ khiến thế nào mà anh ấy lại mở chiếc bình thép đó ra, còn ghé mũi tới mà hít một hơi. Hai giây sau, anh ấy lộ vẻ vừa chán ghét vừa hoảng loạn, vội vàng vứt chiếc bình thép đó đi. Vài giây sau, anh ấy loạng choạng xô đổ một lượng lớn thiết bị thủy tinh, cuối cùng thì gục ngã xuống đất. Vừa khéo lúc này bảo vệ tuần tra đi ngang qua, nghe thấy tiếng động thì vội vàng chạy vào, sau đó đưa anh ấy tới bệnh viện.”

“Tại sao anh ta lại...” Tôi nhíu chặt đôi mày, cảm thấy hết sức khó hiểu. “Lẽ nào anh ta không biết là chất khí đó có độc?”

“Vậy vụ tai bạn về sau được xử lý thế nào?”

“Sau khi xem xét băng ghi hình và kiểm tra hiện trường, phía cảnh sát nhất trí cho rằng đây là một vị tự sát. Nhưng không có người nào hiểu rõ chồng tôi hơn tôi, tôi biết, anh ấy tuyệt đối không bao giờ lại đi tự sát. Rất nhanh sau đó, một tin đồn đã lan truyền ra ngoài, nói rằng vì muốn hạng mục nghiên cứu của mình nhanh chóng được phê duyệt mà tôi đã lên giường với một vị quan to nào đó, chồng tôi chính vì thế nên mới nghĩ quẩn.”

“Lời đồn còn đáng sợ hơn thú dữ.” Tôi thở dài một hơi nặng nề. “Khi đó nhất định là cô đã rất khó chịu đúng không?”

“Đúng vậy, nhưng lúc đó đối với tôi, lời đồn kỳ thực không phải là thứ đáng sợ nhất.” Diệp Thu Vi đưa tay phải lên nhẹ nhàng chỉnh lại gọng kính một chút. “Tôi buồn nản não nề, ngày nào cũng chỉ làm duy nhất một việc là ở trong bệnh viện với chồng. Tuy kết luận chồng tôi tự sát của cảnh sát khiến tôi không nhận được một đồng xu bảo hiểm nào, nhưng lãnh đạo của học viện đã bàn bạc với nhau, cuối cùng quyết định lẳng lặng trích ra một khoản tiền từ trong kinh phí của hạng mục nghiên cứu dung môi X gửi tới cho tôi, hy vọng tôi có thể yên tâm chăm sóc chồng.”

“Khó khăn về vật chất chính là thứ khó khăn dễ làm người ta bất lực nhất, cô được đối xử như vậy đã có thể coi như là không tệ rồi.” Tự nơi đáy lòng tôi có cảm giác được an ủi phần nào.”

“Đúng thế.” Diệp Thu Vi tỏ ra rất tán đồng quan điểm của tôi. “Trong các hành vi xã hội tuyền túy, tiền bạc quả thực có tác dụng vô dùng quan trọng. Có khoản tiền đó rồi, tôi có thể để chồng tôi ở luôn trong ICU, qua đó được tiếp nhận sự điều trị và chăm sóc tốt nhất. Trong quãng thời gian tiếp theo, ngày tháng cứ thế chầm chậm trôi qua, mãi đến khi bước ngoặt khiến tôi thay đổi xuất hiện.”

Tôi tức thì nín thở, lẳng lặng chờ đợi những lời kể tiếp theo của cô ta.

“Chuyện xảy ra đúng vào diệp Tết Dương lịch năm 2009, buổi tối hôm đó, tôi ngồi bên giường bệnh, gục xuống người chồng tôi mà ngủ thiếp đi lúc nào chẳng hay. Tôi đã nằm mơ một giấc mơ dài, trong mơ, tôi nhìn thấy cảnh mình đi hưởng tuần trăng mật sau khi kết hôn, anh ấy dẫn tôi đến bên bờ biển vui đùa, chúng tôi ôm nhau trên bãi cát không người giữa lúc đêm khuya. Lúc gần hai giờ sáng, tôi giật mình tỉnh dậy, trong người như có một ngọn lửa nóng bỏng đang thiêu đốt. Tôi nhìn chồng mình trên giường bệnh, không kìm được đưa tay tới sờ mặt anh ấy, lại sờ vào cổ và ngực của anh ấy.”

“Một giấc mơ khiến bản năng sinh dục bị kìm nén bấy lâu của cô thức tỉnh ư?” Tôi nhìn cô ta, hỏi.

“Đúng vậy” Diệp Thu Vi khẽ gật đầu. “Tôi không thể kiềm chế được bản thân, bèn khẽ vuốt ve anh ấy, cuối cùng thì run rẩy đưa tay tới vùng kín của anh ấy, nhưng...” Hơi dừng một chút, cô ta nói tiếp: “Vật đó không hề nóng bỏng như trong tưởng tượng của tôi, còn thu lu lại một chỗ, lạnh giá tột cùng.”

Tôi hít sâu một hơi, trái tim chừng như sắp nhảy ra khỏi lồng ngực tới nơi.

“Thứ cảm giác lạnh giá đó dường như ẩn chứa một sức mạnh lạ kỳ, nhanh chóng dập tắt ngọn lửa nóng bỏng trong người tôi. Chỉ sau nháy mắt tôi đã chẳng còn chút ham muốn sinh dục nào nữa, cùng với đó, năng lực cảm nhận của tôi trở nên cực kỳ nhạy bén, khả năng phán đoán cùng tư duy cũng đều khác hẳn lúc xưa.” Lồng ngực cô ta rõ ràng hơn phập phồng, dường như vừa mới hít sâu một hơi. “Tôi có thể nghe thấy tiếng trái tim mình đập, đồng thời dễ dàng tính ra được nhịp tim của mình. Tôi có thể nghe những tiếng rì rầm trò chuyện bên ngoài cửa, qua đó nhanh chóng phán đoán ra tâm trạng tâm lý của chủ nhân những giọng nói đó. Một y tá đẩy cửa đi vào, chuẩn bị tiến hành trị liệu cho chồng tôi bằng biện pháp xông hơi. Cô ta khẽ mỉm cười với tôi, nhưng từ những biểu hiện của cô ta như cánh mũi hơi nhếch lên, đôi bờ môi mím chặt, cặp mắt lộ vẻ hững hờ, tôi liền nhìn ta ngay sự chán ghét được giấu ở nơi sâu thẳm trong nội tâm của cô ta.”

Nghe thấy những lời kể này, tôi bất giác nghĩ tới cảm nhận của Diệp Thu Vi khi đó, thế là dần dần có chút thẫn thờ. Mãi một hồi lâu sau tôi mới tỉnh táo trở lại, bèn cầm bút lên, hỏi: “Ý cô là bắt từ khoảng khắc đó, cảm quan của cô đột nhiên trở nên cực kỳ nhạy bén, thậm chí còn có thể nhìn thấu nội tâm người khác.?”

“Tôi cũng không rõ anh có thể hiểu được thứ cảm giác đó hay không.” Cô ta kiên nhẫn giải thích: “Trong thời gian chưa đầy một giây, tôi có thể nắm bắt và phân tích tất cả các điệu bộ, cử chỉ nhỏ nhất của người bên cạnh, việc này đơn giản như là dùng mắt để nhìn, dùng mũi để ngửi, dùng tai để nghe vậy.”

Tôi nhắm mắt lại trong khoảng hai giây, thử nghĩ về thứ cảm giác mà cô ta đã miêu tả. Thứ cảm giác đó tôi có thể tưởng tượng ra được, nhưng lại không cách nào hoàn toàn thấy hiểu. Tôi mở mắt ra hỏi tiếp: “Đây chính là bước ngoặt mà cô nói tới ư?”

“Đúng vậy.” Cô ta khẽ đáp. “Sự thay đổi đó xảy ra chỉ trong thời gian một cái chớp mắt mà thôi. Dường như, trong khoảnh khắc đó tôi đã hoàn thành xong mộ sự tiến hóa nào đó vậy.”

“A...” Tôi không kìm được hít vào một hơi khí lạnh. “Tại sao lại xuất hiện sự biến hóa này vậy?”

“Theo như phán đoán của tôi, sự lạnh lẽo trong khoảnh khắc đó đã hoàn toàn dập tắt bản năng sinh dục vừa mới thức tỉnh trong tôi. ”Cô ta chậm rãi giải thích. “Mà bản năng sinh dục chính là bộ phận quan trọng nhất trong bản năng sinh dục, do đó sau khi bản năng sinh dục biến mất, những bộ phận khác của bản năng tính dục đã dần không thể khống chế ý thức được nữa.”

“Bản năng sinh dục biến mấy, bản năng tính dục không khống hế được ý thức...” Tôi lắc đầu quầy quậy, cảm thấy không sao hiểu nổi. “Những chuyện này thực sự có thể xảy ra được ư?”

“Tôi biết là anh khó có cách nào lý giải được điều này, ngay đến bản thân tôi cũng vậy.” Cô ta lại tiếp tục giải thích. “Nhưng tôi phải nói với anh một điều rằng, bắt đầu từ đêm đó tôi đã không còn chủ động nghĩ tới những thứ mà mình thích ăn thêm một lần nào nữa, đối với phần lớn các hoạt động trong xã hội cũng chẳng còn mặn mà gì. Mà càng quan trọng hơn, kể từ đó về sau, ham muốn sinh dục cũng không còn xuất hiện trở lại trong tôi. Anh biết không? Bắt đầu từ đêm đó, tôi đã hoàn toàn không còn kinh nguyệt nữa.”

Bàn tay bất giác run lẩy bẩy, tôi viết tiếp vào sau hai chữ “bước ngoặt”:

Đầu năm 2009, ham muốn sinh dục bị thân thể lạnh băng của chồng dập tắt, tác dụng của bản năng tính dục với ý thức dần dần suy giảm, tâm lý bước vào một...

“Đó là một trạng thái như thế nào đây?” Tôi dừng bút, nhìn cô ta với vẻ nghi hoặc. “Bản năng tính dục là ngọn nguồn của mọi hoạt động tâm lý, sau khi tác dụng của nó suy giảm, tại sao cảm quan của cô lại trở nên nhạy bén hơn trước chứ?”

“Nội tâm thực sự của một người sẽ được truyền đạt ra ngoài qua những thần thái và cử chỉ vô thức, cho nên đương nhiên phải nhờ vào tiềm thức thì mới có thể nhạy bén cảm nhận được những điều này.” Diệp Thu Vi lại tiếp tục kiên nhẫn giải thích. “Tôi đoán, có thể là vì khả năng khống chế của bản thân tính dục suy giảm, khiến tiềm thức của tôi rơi vào một trạng thái đặc biệt, thế nên tôi mới có thể cảm nhận nó...”

“Cảm nhận tiềm thức?” Rất nhiều quan niệm thâm căn cố đế liên tục bị xô đổ khiến tôi nhất thời có chút ngơ ngẩn, đồng thời còn cảm thấy không được tự nhiên cho lắm. “Nếu tiềm thức mà có thể cảm nhận được, vậy nó còn có thể được gọi là tiềm thức nữa ư?”

“Tâm lý là sản phẩm của tự nhiên, còn tâm lý học thì lại là sản vật của xã hội.” Cô ta liếc nhìn ra ngoài cửa sổ, hơi dừng một chút rồi mới tiếp: “Cho nên, việc gì phải quá chú tâm tới các khái niệm trong tâm lý học chứ? Ý thức và tiềm thức vốn chỉ khác biệt ở chỗ có thể cảm nhận được hay không, giữa chúng kỳ thực không có một ranh giới rõ ràng nào cả.”

Câu nói này đã thuyết phục được tôi, đồng thời khiến tôi phát hiện ra rằng ngay đến bản thân Diệp Thu Vi cũng không biết rõ nguyên nhân của sự biến đổi diễn ra vào ba năm trước. Suy cho cùng, tiềm thức tuyệt đối không phải là vấn đề có thể nói rõ ràng chỉ bằng vào đôi ba câu được.

Chủ đề này đã không cần thiết phải thảo luận tiếp nữa.

Phần nội dung sau hai chữ “bước ngoặt” được tôi bổ sung hoàn chỉnh như sau:

Đầu năm 2009, ham muốn sinh dục bị thân thể lạnh băng của chồng dập tắt, tác dụng của bản năng tính dục với ý thức dần dần suy giảm, tâm lý bước vào một trạng thái đặc biệt, có thể cảm nhận (có khả năng là cảm nhận một phần) sự tồn tại của tiềm thức. Cảm quan và khả năng quan sát đột nhiên trở nên cực kỳ nhạy bén.

Tôi nhìn vào mấy dòng chữ này suốt một hồi lâu, thế rồi lại ngẩng lên nhìn cô ta, suy nghĩ một chút rồi mới nói: “Sự thay đổi đó có lẽ tôi còn cần thêm thời gian để lý giải. Tạm thời không nói tới chuyện này nữa, cô có thể kể tiếp cho tôi nghe những chuyện xảy ra sau sự thay đổi đó không?”

Cô ta đưa mắt liếc nhìn tôi một chút. “Sự thay đổi đó không chỉ thay đổi tương lai của tôi, còn thay đổi cả quá khứ của tôi nữa.”

“Thay đổi quá khứ?” Tôi cảm thấy vô cùng hứng thú với cách nói này.

“Chính trong đêm đó, tôi đã có được một sự nhận thức hoàn toàn mới về những chuyện đã từng xảy ra trước đây.”

“Chẳng hạn như những chuyện mà cô và chồng cô từng gặp phải ư?”

“Đúng vậy.” Cô ta dùng tay phải nhẹ nhàng vuốt ve bắp tay trái. “Sau khi y tá rời đi, tôi nhìn chồng mình nằm lặng im không động đậy trên giường, đầu óc chừng như mất kiểm soát, không ngừng suy nghĩ. Vừa nhắm mắt lại, mỗi một chuyện xảy ra trong quãng thời gian đó, mỗi người trong mỗi chuyện, mỗi chi tiết nhỏ trên mỗi người, tất thảy đều tự động dâng trào từ nơi sâu thẳm nhất trong ký ức của tôi, cuối cùng thì kết hợp lại với nhau để tạo nên một bức tranh hoàn toàn khác.”

“Ý cô là, cô đã phát hiện ra chỗ khả nghi trong những chuyện đó ư? Cô đã phát hiện ra điều gì?” Vấn đề mà tôi muốn làm rõ quả thực có quá nhiều. “Vì điều này nên cô mới bắt đầu giết người ư? Hơn hai mươi người đó lẽ nào đều có liên quan tới vụ việc này? Cô...”

“Anh Trương.” Diệp Thu Vi khẽ xua tay một cái. “Những vấn đề này chờ lần sau chúng ta gặp mặt rồi hãy nói tiếp đi.

“Lần sau?” Tôi ngẩng lên, ngó thấy những gốc hòe xanh biếc bên ngoài cửa sổ, nghe thấy tiếng chim hót véo von thỉnh thoảng vang lên, mới phát hiện mình bây giờ vẫn đang ở trong thế giới hiện thực.

Trong mười mấy phút vừa rồi, lời kể của Diệp Thu Vi đã khiến tôi bất tri bất giác đi vào trong thế giới của cô ta, khiến tôi chừng như phải trải qua cuộc sống của cô ta trong mấy năm rồi.

Tôi đặt bút xuống, khẽ liếm môi, lại đưa tay day mắt, cảm thấy mình như vừa tỉnh mộng.

Cô ta đứng dậy, cầm một trái táo từ trong chiếc giỏ hoa quả để ở giữa bàn lên, chậm rãi đi tới bên cửa sổ, chẳng buồn ngoảnh đầu lại, nói: “Bác sĩ Thang chắc sắp gọi anh rồi đấy.”

“Làm sao cô biết? Cuộc gặp mặt của chúng ta có sự hạn chế về thời gian ư?” Tôi ngẩng lên quan sát xung quanh một chút, nhưng không thấy trong phòng có thiết bị gì có thể tính thời gian cả.

“Không có thiết bị tính thời gian đâu, tôi chỉ phán đoán mà thôi.” Cô ta trả lời. “Tôi rất hiểu anh ta, cho nên, ngay từ khoảnh khắc anh đi vào đây, tôi đã bắt đầu mô phỏng những biến hóa tâm lý của anh ta rồi. Ban đầu anh ta rất thong dong, vì anh dù sao cũng từng gặp tôi một lần rồi, hơn nữa còn là một chuyên gia có thâm niên về tâm lý học tội phạm. Nhưng một lúc sau, anh ta cảm thấy buồn chán, thế là bắt đầu nghĩ tới những trải nghiệm và cảm giác của bản thân khi gặp tôi. Để làm giảm sự căng thẳng, anh ta liền trò chuyện với các nhân viên bảo vệ, nhưng cuộc trò chuyện có liên quan đến tôi đó cùng với sự ám thị không ngừng xuất hiện trong cuộc trò chuyện chỉ khiến anh ta cảm thấy lo âu và nôn nóng hơn mà thôi. Anh ta bắt đầu tưởng tượng đến tình cảnh khi tôi và anh gặp mặt trong phòng, nghĩ liệu anh có bị thiệt thòi gì không? Liệu anh có bị tôi khống chế hay không? Anh ta đã do dự rất lâu, rồi lại nghĩ đến việc anh là bạn của Viện phó Ngô, thế là cảm giác bất an không ngớt dâng trào. Anh vốn đi cùng anh ta đến đây, nếu như xảy ra chuyện gì đó trong phòng bệnh của tôi, anh ta sẽ phải giải thích với Viện phó Ngô và xã hội như thế nào đây? Hai năm trước, có một người thăm viếng đi cùng anh ta, thế rồi bất ngờ bị một người bệnh tấn công và bị thương nặng, bệnh viện vì việc này mà đã đưa ra quyết định xử phạt rất nghiêm khắc. Bắt đầu từ đó, thói quen trốn tránh trách nhiệm đã trở thành điểm yếu của anh ta. Nghĩ tới việc nếu anh xảy ra chuyện, bản thân rất có thể sẽ bị phạt nặng, thậm chí là mất đi công việc này, anh ta liền không thể nào chờ đợi thêm được nữa. Một loạt những hoạt động tâm lý này chỉ mới vừa kết thúc được mười mấy giây mà thôi.”

“Ồ...” Tôi cảm thấy cô ta chỉ đang phô trương thanh thế. “Ý cô là, trong lúc trò chuyện với tôi, cô còn có thể mô phỏng và phán đoán tâm lý của một người khác ư? Chuyện này thực sự là quá...”

Lời còn chưa dứt, những tiếng chuông “tít tít” đã liên tiếp vang lên, rồi kế đó giọng nói của Thang Kiệt Siêu vang vào từ ngoài cửa: “Anh Trưng gần nửa tiếng rồi đấy, anh không sao chứ? Hay là cuộc gặp hôm nay hãy dừng lại ở đây đi. Ngày mai Viện phó Ngô về tồi...”

Giọng anh ta nghe hơi run run, câu cuối cùng đã thể hiện rõ tâm lý sợ phải chịu trách nhiệm. Tôi không kìm được hít sâu một hơi, nhìn Diệp Thu Vi mà không biết phải nói gì, trong lòng càng lúc càng cảm thấy cô ta quá ư thần bí.

Tôi cất giấy bút đi, lại liếc nhìn bốn cuốn Nguyệt san Phổ Pháp để ở trên bàn, nói: “Cô Diệp, bốn cuốn tạp chí này...”

“Anh cứ để đó là được rồi.” Cô ta cắn một miếng táo. “Tự khắc sẽ có người đưa vào đây cho tôi.”

“Tôi vẫn còn điều này chưa hiểu, cô nói là cô đã mất hết hứng thú với đồ ăn, tại sao còn ăn hoa quả như vậy?”

“Vì nhu cầu sinh lý thôi.” Cô ta nhìn tôi, lần đầu tiên để lộ một nụ cười hết sức rõ ràng. “Tuy bản năng tính dục suy yếu khiến tôi không còn hứng thú với đồ ăn nữa, nhưng ý thức lý tính lại nói với tôi rằng, ăn uống là điều kiện cơ bản để duy trì sự sinh tồn của tôi. Tôi bây giờ ăn uống không phải theo bản năng, mà là theo ý thức.” Cô ta lại cắn một miếng táo nữa. “Sau khi ra ngoài, anh nhớ để ý một chút xem bác sĩ Thang có tỏ vẻ như vừa trút được một gánh nặng không, lần sau gặp mặt hãy nói cho tôi biết.”

Tôi vốn định nói lời từ biệt chính thức với Diệp Thu Vi, nhưng lúc này cô ta lại quay lưng về phía tôi, chẳng nói năng gì. Tôi do dự một lát, cuối cùng liền lẳng lặng rời khỏi phòng bệnh. Vừa ra ngoài cửa, tôi liền nhìn thấy Thang Kiệt Siêu mặt mày tái nhợt, mười ngón tay đan chặt vào nhau để trên bụng, còn không ngừng lẽ lười liếm môi. Nhìn thấy tôi, chỉ sau chưa đầy ba giây mặt mũi anh ta đã hồng hào trở lại, hai bàn tay đang đan chặt thì từ từ buông lỏng, kế đó lại đưa tay tới khẽ vỗ vai tôi, đôi môi cũng không mím nữa, còn hé miệng nở một nụ cười vui vẻ.

Những biến hóa này hiển nhiên đều là hành vi vô thức thể hiện tâm lý vừa trút được gánh nặng trong lòng của anh ta.

Bắt đầu từ khi nào mà tôi lại có được khả năng quan sát và phán đoán nhạy bén như thế này nhỉ?

Khi đi tới bên cạnh cầu thang, tôi ngoảnh đầu nhìn căn phòng của Diệp Thu Vi một chút. Trong khoảnh khắc đó, tôi cảm thấy cô ta giống như là cô giáo của tôi vậy, còn việc quan sát Thang Kiệt Siêu thì là một bài tập về nhà đơn giản mà tôi cần phải hoàn thành.

Đi ra khỏi khu bốn, nhìn ánh mặt trời rạng rỡ phủ khắp nơi nơi, tôi đột nhiên cảm thấy có một bộ phận nào đó trong linh hồn của mình đã bị nhốt vào trong phòng bệnh đó rồi.
Bình Luận (0)
Comment