Đừng Nói Nhiều, Tới Theo Đuổi Em Đi!

Chương 35

Trước khi ăn tôm hùm đất, Phàn Kỳ còn đặc biệt chụp lại một tấm ảnh khiến người ta khơi dậy tâm hồn ăn uống, không nói thêm một chữ nào mà đăng thẳng lên Weibo. 

Sau đó, cậu vô cùng vui vẻ mà ngồi trong phòng chị Dương bỏ hết đống tôm hùm mang đầy tình yêu của ai đó vào bụng. 

Tôm hùm đất giải quyết rất nhiều u sầu của cậu, tất cả những vất vả của cả ngày hôm nay cũng tan biến hết. 

Tắm rửa xong, Phàn Kỳ tâm tình cực kỳ tốt cầm điện thoại, nhảy lên giường. 

Cậu bấm mở WeChat Hứa Vị Trì, hỏi trước: Anh tới chưa?

Hứa Vị Trì trả lời lại ngay: Tới rồi

Phàn Kỳ lại nói: Cảm ơn tôm hùm đất của anh

Hứa Vị Trì đang nhập…

Hứa Vị Trì vẫn đang nhập…

Hứa Vị Trì còn đang nhập…

Phàn Kỳ: ?

Hứa Vị Trì: Đừng khách khí

Phàn Kỳ cười, đánh chữ: Không thử giãy giụa một chút à?

Phàn Kỳ: Ví dụ như hỏi lại em, em đang nói cái gì thế?

Phàn Kỳ: Tôm hùm đất gì cơ?

Phàn Kỳ: Em vừa ăn tôm hùm đất à?

Phàn Kỳ: Cái gì? Cái Gì? Cái gì?

Sau khi gửi tin nhắn đi, trong đầu Phàn Kỳ lập tức hiện lên hình ảnh Hứa Vị Trì ngồi nhìn màn hình điện thoại mà cười. 

Rất nhanh, Hứa Vị Trì đã nhắn lại. 

Hứa Vị Trì: Có tiện không?

Hứa Vị Trì: Gọi video

Phàn Kỳ nhìn chữ trên màn hình, sợ tới mức nhảy dựng lên. 

Cậu chạy tới trước gương, vội vàng sửa lại đầu tóc, bây giờ sấy cũng không kịp nữa rồi, chỉ có thể tùy tiện vuốt một chút.

Sau đó cậu kéo áo ngủ xuống một chút, xuống thêm chút nữa, lại xuống thêm chút nữa…

Hình như hơi lố rồi, Phàn Kỳ lại kéo lên một chút, hơi để lộ xương quai xanh là được, như vậy có thể thấy được dấu cạo gió lấp ló bên trong mà Hứa Vị Trì để lại. 

Bò lên giường lại, cậu thấy Hứa Vị Trì vừa gửi thêm một tin nhắn mới: Không tiện?

Phàn Kỳ: Tiện, anh gọi đến đi

Vừa nhắn qua, Hứa Vị Trì đã gọi video tới. 

Ngoại trừ người nhà, còn lại Phàn Kỳ rất ít khi gọi video. Lúc cậu gọi video với người nhà cũng chưa bao giờ để ý hình tượng. Cứ ló mỗi cái đầu ra ở cái khung hình hình chữ nhật trên góc màn hình, thích thế nào thì thế đấy, lắm lúc còn không thèm nghiêm túc nhìn camera, chỉ có mỗi lỗ mũi nằm trong ống kính cũng không ai để ý.

Nhưng Hứa Vị Trì thì không giống vậy. 

Aiya, video vừa mở ra, Phàn Kỳ lập tức mở lớn hình ảnh camera của mình, vô cùng nghiêm túc mà tìm góc độ, thử bên trái một chút, lại thử thêm bên phải một chút.

Cuối cùng, Phàn Kỳ vẫn quyết định hơi nghiêng đầu để má lúm đồng tiền của mình lộ ra trên màn hình. 

Sau đó cậu nhìn thấy…

“Hứa Vị Trì, người đâu rồi?” Phàn Kỳ hỏi. 

Bên Hứa Vị Trì vẫn tối đen, nhưng không phải là kiểu tối thui không bật màn hình, mà là đối sang camera sau rồi up camera lên bàn. 

Hứa Vị Trì: “Anh đây.”

Phàn Kỳ gọi một chút: “Không phải, em hỏi mặt anh đâu rồi, lộ cái mặt ra xem nào.”

Phàn Kỳ hơi kích động, áo trên người vốn đã bị kéo xuống hơi trễ, nay lại càng trễ hơn. 

Hứa Vị Trì bên kia vẫn không có động tĩnh gì. 

Phàn Kỳ: “Hứa Vị Trì? Anh nói gì đi.”

Hứa Bị Trì: “Anh đây.”

Phàn Kỳ: “…”

Phàn Kỳ: “Anh mà cứ như vậy nữa là em cúp máy đấy.”

Hứa Vị Trì: “Đừng cúp.”

Phàn Kỳ nhìn chằm chằm màn hình tối đen, chậm rãi cười rộ lên. Mặc kệ Hứa Vị Trì bên kia thế nào, cậu cứ phải duy trì gương mặt ngầu lòi của mình cái đã. 

Lúm đồng tiền lộ ra.

“Sao nào?” Phàn Kỳ hỏi: “Không chịu lộ mặt thì sao không gọi thường thôi, lại hỏi em có gọi video được không làm gì?”

Hứa Vị Trì bên kia cười một chút: “Anh chỉ nhìn thấy hai chữ gọi video, cứ nghĩ là chỉ gọi được video thôi.”

Phàn Kỳ: “……”

Phàn Kỳ: “Anh à, anh là heo đấy à?”

Hứa Vị Trì lập tức trả lời: “Em mới là heo.”

Phàn Kỳ cũng cười: “Lúc bấm vào chỗ gọi video, sẽ có chế độ gọi thường và gọi video cho anh chọn.”

Hứa Vị Trì: “Bây giờ biết rồi.”

Phàn Kỳ hỏi: “Anh chưa từng dùng qua à?”

Hứa Vị Trì: “Chưa.”

Vị đường ngọt ngào nháy mắt xộc thẳng vào đầu Phàn Kỳ, nhưng bên kia Hứa Vị Trì vẫn đang nhìn cậu, nên Phàn Kỳ phải kiềm chế sự vui sướng của mình lại. 

Cậu lấy tay chống đầu, nghiêng đầu nhìn điện thoại: “Vậy đây là lần đầu anh gọi video với người ta à?”

Hứa Vị Trì: “Ừm.”

Phàn Kỳ nhấp miệng một chút, hỏi lại: “Với Hứa Dục cũng chưa từng gọi bao giờ à?”

Hứa Vị Trì: “Chưa từng.”

Phàn Kỳ chu miệng à một tiếng: “Bảo sao, nói đầu heo là đúng rồi.”

Hứa Vị Trì nhẹ nhàng buông một tiếng thở dài: “Em nói lại lần nữa xem.”

Phàn Kỳ cười với màn hình: “Anh là heo, Hứa Vị Trì là heo, Hứa tiên sinh là heo, Mr. Toilet là heo.”

Hứa Vị Trì bị cậu chọc dường như cũng rất vui vẻ, tiếng cười trầm thấp truyền tới: “Anh nhớ kỹ rồi đấy.”

Phàn Kỳ hỏi: “Thế nào? Về nước thì chạy tới đánh em à?”

Hứa Vị Trì: “Ừ.”

Vị đường ngọt ngào lại lần nữa không nói không rằng chẳng rõ từ nơi nào xông lên.

Thế nhưng lần này Phàn Kỳ không hỏi anh khi nào về nước nữa. Cậu sợ cậu hỏi quá nhiều, thật giống như mình rất mong chờ người ta về vậy. 

Tuy rằng đúng là có hơi chờ mong thật, nhưng không thể để Hứa Vị Trì biết, đây là sự quật cường cuối cùng của cậu. 

“Thật sự không lộ mặt à?” Phàn Kỳ hỏi. 

Hứa Vị Trì: “Không quen.”

Phàn Kỳ giơ tay làm ký hiệu ok với màn hình: “Vậy em cũng tắt camera đây.”

Nói xong, cậu búng tay một một cái, ngẩng cằm lên tựa như chuẩn bị bấm tắt thật, liền nghe được Hứa Vị Trì nói: “Từ từ.”

Phàn Kỳ nhịn cười.

Giây tiếp theo, màn hình bên kia sáng lên. 

Lúc đầu góc máy của Hứa Vị Trì không được đúng lắm, điện thoại hơi thấp, hướng camera từ dưới lên trên. Nhưng cho dù là vậy, Hứa Vị Trì vẫn con mẹ nó đẹp trai chết đi được. 

Phàn Kỳ từ lâu đã biết Hứa Vị Trì có vẻ đẹp ba trăm sáu mươi độ không góc chết, vui vẻ cũng đẹp trai, tức giận cũng đẹp trai, mà lúc gân xanh nổi lên thì còn có thể đẹp trai đến mức khiến Phàn Kỳ có thể, khụ khụ, về nào về nào, đi chơi hơi xa rồi.

Có lẽ Hứa Vị Trì cũng ý thức được được đặt camera như vậy không đúng lắm, bèn nâng điện thoại lên một chút. 

Phàn Kỳ dựa vào đầu giường, đợi Hứa Vị Trì chỉnh xong điện thoại. 

“Heo.” Phàn Kỳ nói. 

Hứa Vị Trì lập tức làm vẻ mặt chuẩn bị tức giận với Phàn Kỳ. 

Phàn Kỳ: “Em nói em ấy.”

Tiếng cười trầm thấp lại vang lên từ bên Hứa Vị Trì.

“Tâm tình tốt thế à?” Hứa Vị Trì hỏi.

Phàn Kỳ đặt điện thoại dựa vào gối, trả tự do cho đôi tay của mình, dùng cả hai tay chống đầu: “Vì được ăn tôm hùm đất đó.”

Hứa Vị Trì gật đầu.

Phàn Kỳ lại nói: “Là vì ăn tôm hùm đất anh mua cho đó.”

Hứa Vị Trì dừng một chút, mới hỏi: “Sao em biết là do anh mua?”

Phàn Kỳ: “Anh thử đi hỏi bạn anh một chút xem.”

Hứa Vị Trì liền làm vẻ mặt biết ngay là cậu ta bán đứng anh mà. 

Phàn Kỳ: “Nhưng mà chắc anh cũng không biết đâu, tôm hùm đất Thương thị vô cùng nổi tiếng, ăn ngon cực kỳ.”

Hứa Vị Trì: “Ừm.”

Phàn Kỳ: “Em vốn định ngày mai hay ngày kia gì đó tìm thời gian rảnh ra ngoài ăn, không ngờ anh đã đưa đến tận nơi rồi.”

Hứa Vị Trì: “Ừm.”

Phàn Kỳ: “Không biết nấu bằng cái gì, em thấy vị cũng không khác mấy lần trước em ăn lắm, nhưng mà vẫn khác khác sao đó, ăn ngon lắm.”

Hứa Vị Trì: “Ừm.”

Phàn Kỳ: “Có cơ hội anh nhất định phải thử xem.”

Hứa Vị Trì: “Được.”

Buổi đêm an tĩnh, bầu không khí vô cùng thích hợp để nói chuyện phiếm, hai người giống như đột nhiên quay về khoảng thời gian trước kia. 

Phàn Kỳ nói những điều mình muốn nói, Hứa Vị Trì vẫn luôn là một người lắng nghe hợp cách, thỉnh thoảng nói một chữ, coi như thể hiện mình vẫn đang ở đây. 

Tuy rằng không ở chung một không gian, tuy rằng cảm giác có một chút không bằng so với trước kia, nhưng có thể được như thế này, Phàn Kỳ đã vừa lòng rồi. 

“Anh ơi.” Phàn Kỳ đột nhiên gọi một tiếng. 

Hứa Vị Trì: “Sao thế?”

Phàn Kỳ: “Anh đang làm gì thế?” Lúc Hứa Vị Trì mở miệng định nói, đang gọi video với em, Phàn Kỳ đã lập tức bổ sung thêm một câu: “Trước khi gọi video thì đang làm gì?”

Hứa Vị Trì: “Vừa họp xong, mới về nhà.”

Phàn Kỳ à một tiếng: “Anh ơi anh cũng hỏi em đi, hỏi em đang làm gì.”

Nếu là những người nghe hiểu, nghe đến đây cũng sẽ tỏ vẻ khinh bỉ. 

Cái kiểu tán tỉnh quê mùa này. 

Nhưng Phàn Kỳ tin là, anh trai WC không lên mạng của cậu chắc sẽ không phát hiện ra đâu. 

Quả nhiên, Hứa Vị Trì vô cùng phối hợp mà hỏi: “Em đang làm gì thế?”

Phàn Kỳ: “Em nhớ anh đó anh à, cho dù có đang nhìn thấy anh, mà sao em vẫn nhớ anh thế không biết.”

Nói xong, Phàn Kỳ cũng chịu không nổi, da gà da vịt nổi đầy tay. 

Cậu cười một tiếng, vùi đầu vào cánh tay. 

“A!!” Phàn Kỳ kêu lên một tiếng quái dị. 

Xin lỗi xin lỗi xin lỗi. 

Sến quá đi, sến quá sến quá. 

Hứa Vị Trì bên kia cũng cười, tiếng cười của anh thật trầm. 

Hứa Vị Trì hỏi: “Đang chơi trò gì thế?”

Phàn Kỳ ngẩng đầu lên, tai đã đỏ là, nhưng cậu vẫn muốn tiếp tục sến súa: “Anh đoán xem đây là lời thật lòng hay đại mạo hiểm?”

Không đợi Hứa Vị Trì trả lời, Phàn Kỳ đã nói trước: “Em đoán là lời thật lòng.”

Hứa Vị Trì bên kia trưng ra ánh mắt vô cùng sủng nịch: “Tâm tình của em đúng là rất tốt.”

Hai người đang gọi video thì bên kia Hứa Vị Trì có điện thoại, nhưng có lẽ là Hứa Vị Trì cũng cúp máy ngay, vì chẳng bao lâu đã thấy anh gọi video lại. 

Kiểu nói chuyện phiếm câu được câu chăng này một khi bị gián đoạn thì cảm xúc cũng rất dễ bị chặt đứt. Hơn nữa thời gian cũng không còn sớm nữa, vậy nên lần này Hứa Vị Trì gọi tới, hai người nói thêm được mấy câu rồi cũng nói ngủ ngon. 

Mấy ngày kế tiếp, Phàn Kỳ bận đóng phim, Hứa Vị Trì thì không biết bận cái gì, nói chung buổi tối về hai người trò chuyện lại chỉ giống như đôi bạn cũ có thời gian thì hàn huyên, không còn đoạn sau nữa.

Thời gian thoáng chốc mà trôi qua, rất nhanh đã đến thời gian “tuần sau” mà Tề Việt đã nói. 

Thứ hai cậu quay ngoại cảnh, mà hôm nay vừa đúng hôm trời nắng khủng khiếp. 

Ánh nắng rất gay gắt, trợ lý bôi cho Phàn Kỳ một lớp kem chống nắng thật dày cũng không có tác dụng gì. 

Đặc biệt là phần sau gáy, Phàn Kỳ đổ mồ hôi, chắc là đã rửa trôi kem chống nắng. Đến giữa trưa lúc nghỉ ngơi, sau gáy cậu đã đỏ một mảng lớn mà mắt thường cũng có thể nhìn thấy. 

“Buổi chiều không diễn nữa đúng không anh?” Tiểu Huy vừa giúp Phàn Kỳ thoa thuốc vừa hỏi.

Phàn Kỳ: “Không có, hôm nay hết cảnh rồi.”

Tiểu Huy cau mày đau lòng nhìn cổ Phàn Kỳ, nghiêm túc dặn dò: “Lần sau đổ mồ hôi cũng đừng lau bằng khăn ướt, lấy khăn giấy khô chấm một chút là được rồi. Anh xem anh lau hết cả kem chống nắng rồi đây này.”

Phàn Kỳ: “Anh biết rồi.”

Tiểu Huy: “Đúng là không làm người ta bớt lo được, anh như vầy tối đi tắm kiều gì cũng đau cho xem.”

Phàn Kỳ: “Làm gì đến mức đó.”

Tiểu Huy: “Xíu nữa anh mang tuýp thuốc này về, tối tắm xong thì bôi thêm lần nữa. Buổi chiều cũng đừng ra ngoài, muốn ra ngoài thì nhớ chống nắng cẩn thận.”

Phàn Kỳ cầm điện thoại lên chơi: “Vậy buổi chiều anh ở nhà ngủ, đợi mặt trời lặn rồi ra ngoài, có được không?”

Tay Tiểu Huy thoáng dùng sức: “Anh còn chọc chửi nữa hả.”

Phàn Kỳ ăn đau la oái một tiếng: “Không dám không dám.”

Đang trò chuyện, chị Dương đột nhiên vội vội vàng vàng từ bên ngoài chạy vào. Cô kéo chiếc ghế bên cạnh Phàn Kỳ ra ngồi xuống, mở chai nước khoáng còn chưa ai động tới ở trên bàn làm mấy ngụm liền. 

Phàn Kỳ hỏi: “Sao thế?”

Chị Dương trông vô cùng vui vẻ mà cười cười, đặt chai nước xuống, hỏi Phàn Kỳ: “Em có quan hệ gì với bên Civii vậy?”

Phàn Kỳ thoáng khựng lại. 

Civii Digital, công ty của Hứa Vị Trì. 

Phàn Kỳ tắt điện thoại: “Sao vậy chị?”

Chị Dương nói: “Sáng nay bên công ty bảo chị đi gặp người bên Civii, nói khả năng muốn đầu tư vào bộ phim này. Sau đó, bọn chị có nói bàn đến chuyện đưa vào…” Chị Dương nhìn Phàn Kỳ, tỏ ra nghi hoặc mà hỏi: “Em có biết bọn họ muốn đưa cái gì vào không?”

Giờ phút này đang có ngàn vạn suy đoán hiện lên trong đầu Phàn Kỳ, nhưng ngoài mặt cậu vẫn làm bộ bình tĩnh, cũng vờ như nghi hoặc theo chị Dương: “Bọn họ còn có thể đưa cái gì vào được? TV, máy tính, camera?”

“Bọn họ nói,” Chị Dương cười một chút rồi mới nói tiếp: “Đưa Phàn Kỳ vào.”

Trong phòng nghỉ đột nhiên yên ắng. 

Hai giây sau, Phàn Kỳ bật cười, tiếng cười không rõ ý vị. 

Đúng là chỉ có anh thôi Hứa Vị Trì.

Tình yêu này ruốt cuộc tuyệt mỹ đến nhường nào. 

Cá sấu nghe xong cũng phải rơi lệ. 

Nghĩ một chút, Phàn Kỳ lại cầm điện thoại lên gửi cho Tề Việt một bao lì xì tiền cúng 200 tệ. 
Bình Luận (0)
Comment