Đừng Quản Chuyện Vặt Của Tôi

Chương 61

Editor: Jena (wordpress minjena và wattpad miknao)

*

Tần Tử Quy không trả lời Thịnh Diễn, vì hắn cảm thấy lúc này không một ngôn từ nào có thể diễn tả được.

Dưới tán cây phía sau bệnh viện, đêm hè buồn tẻ được bao bọc trong tiếng ve sầu líu ríu chừng như vô tận, hai chàng thiếu niên trốn dưới bóng tối sau đèn đường, nói với nhau về tình yêu thầm lặng. Chỉ thỉnh thoảng có tiếng lá rơi hay thoáng chút lay động chút cảm xúc ngầm không thể che giấu.

Mãi cho đến khi không biết đã bao lâu trôi qua, Thịnh Diễn huých Tần Tử Quy ra, tìm lại chút hơi thở cho riêng mình.

"Đã hôn hai lần rồi, sao vẫn chưa học được cách hít thở vậy chứ?" Đầu ngón tay Tần Tử Quy xoa nhẹ lên môi Thịnh Diễn.

Thịnh Diễn lúng túng quay đi: "Lần nào anh cũng chỉ biết hôn cho đã, anh có dạy em đâu."

À lỗi hắn.

Tần Tử Quy bị Thịnh Diễn đáng yêu đến mức không chịu được: "Vậy chúng ta hôn lại nhé, để anh dạy em."

"Thôi dẹp đi, anh đừng có mà lưu manh."

Sau khi thả lỏng, tâm tình xấu hổ của Thịnh Diễn cuối cùng cũng xuất hiện, cậu vốn dĩ còn đang lo lắng buồn bã cả đêm nên mới bất chấp tất cả nói nhiều như thế, nhưng kết quả là Tần Tử Quy chỉ biết giở trò lưu manh, Thịnh Diễn rất bực mình.

Nhưng cậu lại không nỡ buông Tần Tử Quy ra, nên dù miệng nói "Thôi đi" nhưng vẫn để Tần Tử Quy ôm mình, rồi lại hờn dỗi nói: "Anh còn chưa trả lời em nữa."

Mắt Thịnh Diễn vẫn còn hơi đỏ, giọng mũi nặng nề.

Tần Tử Quy cảm thấy bé cưng đáng yêu chết mất, ngay cả lời nói vô nghĩa của người không quan trọng cũng khiến cậu suy nghĩ nhiều, nên chỉ có thể ôm cậu chặt hơn, nhẹ giọng nói: "A Diễn, lúc trước anh đã nói rồi, nếu em không muốn anh đi thì anh sẽ không bao giờ rời đi, vì em chính là ý nghĩa tồn tại của anh, nhưng bây giờ khác rồi."

Trái tim Thịnh Diễn lập tức đập nhanh, nhưng cậu vẫn siết chặt nắm đấm, cố gắng giả vờ bình tĩnh: "Khác thế nào?"

"Vì bây giờ nếu em buông tay anh, anh cũng sẽ không rời đi. Vì em là bạn trai của anh rồi, em đã hứa với anh, từ giờ nhà của em sẽ là nhà của anh, và em sẽ phải chịu trách nhiệm với anh." Giọng điệu hắn trịnh trọng, dịu dàng và đầy nghiêm túc, như thể có tác dụng trấn an cực kỳ lớn.

Thịnh Diễn nhận ra Tần Tử Quy cố ý thở gấp bên tai mình, trực tiếp đá vào chân hắn một cái.

Tần Tử Quy không những không né mà còn ôm lấy cậu, thì thầm: "Sao bạn trai anh lại hung dữ thế?"

Nghe thấy hai chữ "bạn trai", Thịnh Diễn chợt khựng lại, sau đó cúi đầu xoa xoa tai.

Chết tiệt, chuyện gì đang xảy ra với cậu vậy? Chỉ là bạn trai thôi mà!

Nhưng với một giọng nói siêu trầm siêu nhẹ của Tần Tử Quy, hai chữ này lại như mang theo tội ác nào đó.

Tần Tử Quy vẫn chưa làm gì nhiều mà Thịnh Diễn đã không chịu nổi rồi.

Tần Tử Quy nhìn cậu trai bé nhỏ ngây thơ vừa nãy vẫn đang điên cuồng bày tỏ tình cảm, giờ thì hai vành tai đỏ bừng vì chữ "bạn trai", trái tim hắn rung động không thôi.

Hắn quá thích cử chỉ vụng về nhưng trực tiếp của Thịnh Diễn khi biểu đạt tình yêu, không có bất cứ che giấu hay lấp lửng gì, chỉ có tình yêu chân thực và sống động không thể che giấu.

Một tình yêu trong sáng và vô tư như thế là vô cùng quý giá.

Môi hắn chạm nhẹ vào trán Thịnh Diễn: "A Diễn, anh thấy may mắn lắm."

"Hả?" Thịnh Diễn ngẩng đầu lên, hơi bối rối nhìn Tần Tử Quy. Rõ ràng người này khổ sở như thế, sao lại nghĩ rằng hắn vẫn may mắn, hay là não có vấn đề rồi?

Tần Tử Quy thấy vẻ mặt đấy của cậu thì không khỏi muốn bắt nạt, cho nên hắn cúi người rồi nói: "Vậy nếu như em muốn anh ở lại vì em, có phải bạn trai anh cũng nên ở lại đây tối nay với anh không?"

Ở lại làm gì?

Cậu cũng không định làm gì!

Thịnh Diễn sững sờ một lát mới phản ứng lại, mặt đỏ bừng lên đẩy Tần Tử Quy ra: "Anh tỉnh táo lại đi! Đừng có nghĩ đến mấy chuyện lưu manh đấy nữa! Sáng mai em phải dậy sớm để huấn luyện!"

Tần Tử Quy nhìn thế thì cười: "Anh chỉ thấy hôm nay mệt quá nên mới muốn ngủ với em cả tối thôi, sao lại lưu manh gì, sao lại ảnh hưởng đến việc huấn luyện của em, hay là anh Diễn của chúng ta đang nghĩ đến chuyện không nên nghĩ đến?"

"......"

Mưu mô!

Sao cậu lại có thể lo lắng cho con chim xấu tính Tần Tử Quy này chứ! Cho dù tất cả mọi người trên đời đều bị bắt nạt thì Tần Tử Quy đầy bụng mưu mô xảo quyệt cũng sẽ không thể bị bắt nạt!

Thịnh Diễn vừa bực mình vừa xấu hổ, xoay người rời đi.

Kết quả mới đi được một bước, điện thoại của cậu đã reo lên.

Là Giang Bình gọi đến.

Nhìn tên người gọi đến, Thịnh Diễn dường như ngay lập tức được kéo về thực tại từ thế giới hai người họ, cậu mím môi nắm lấy tay tq, sau đó ấn nghe: "Alo, chú Giang ạ."

"Alo, tiểu Diễn à, Tử Quy ở cùng cháu đúng không?" Giọng nam ở đầu kia điện thoại vẫn bình tĩnh như mọi khi.

Thịnh Diễn nắm chặt tay Tần Tử Quy: "Ở đây ạ."

"Vậy hai đứa đến phòng bệnh đi, dì cháu có chuyện muốn nói."

Thịnh Diễn ngẩng đầu nhìn Tần Tử Quy.

Tần Tử Quy gật đầu.

Cho nên Thịnh Diễn trả lời: "Vâng ạ."

Dù sao bây giờ Tần Tử Quy đã có cậu rồi, không cần phải sợ gì cả.

Thịnh Diễn nắm tay Tần Tử Quy, mãi đến khi đứng trước cửa phòng bệnh cũng chưa buông ra.

Bầu không khí trong phòng bệnh thật sự không tốt, bà Giang và bố Tần Tử Quy ngồi trên ghế sô pha trong phòng, sắc mặt có chút khó coi.

Mà Tần Như đang nằm trên giường bệnh cũng mím môi, vẻ mặt không khoan nhượng.

Giang Bình và ông bà ngoại Thịnh Diễn đang ở bên cạnh chăm sóc cô, lúc nhìn thấy Thịnh Diễn và Tần Tử Quy đến, hai mắt Tần Như lập tức đỏ lên.

"Tử Quy, đến chỗ dì đi." Giọng nói Tần Như có chút yếu ớt, nhưng vẫn dịu dàng như mọi khi.

Tần Tử Quy đi đến, ngồi xuống chiếc ghế cạnh giường Tần Như.

Thịnh Diễn duỗi tay sờ vết cháy nắng trên tay cháu mình, khổ sở nói: "Sao lúc ốm không nói với ông bà, lại phải đi đăng ký khám với người ngoài."

Gương mặt "người ngoài" còn xấu xí hơn.

Tần Tử Quy cúi đầu, nhẹ giọng đáp: "Dì, cháu không sao."

"Con thì có lúc nào có sao đâu!" Lúc Tần Như nói lời này, giọng điệu cũng mang chút tức giận và lo lắng, "Bị bệnh cũng không sao, bị bắt nạt cũng không sao, bị bắt rời khỏi nhà cũng không sao, rốt cuộc con là thiếu niên hay là người lớn chứ hả!"

Tần Như đã hôn mê suốt từ lúc bị ốm nghén ngất xỉu đến khi thoát khỏi nguy hiểm, lúc tỉnh lại thì nghe được những chuyện tốt đẹp mà bà Giang cùng bố ruột Tần Tử Quy đã làm, cô tức giận đến mức suýt chút nữa lại ảnh hưởng đến thai nhi.

Cô biết từ nhỏ Tần Tử Quy không phải người mềm yếu, vì hắn từ nhỏ đã phải chịu nhiều cảnh uất ức, cũng biết cách bảo vệ bản thân tốt hơn những người khác. Lý do hắn lại thỏa hiệp như thế là vì sợ cô phải chịu lúng túng.

Tần Tử Quy từ nhỏ đã là đứa trẻ thông minh nhất, chưa bao giờ nhõng nhẽo, chưa bao giờ đưa ra yêu cầu gì quá đáng, không khiến người lớn phải lo lắng, đi đâu cũng thấy tự hào về hắn. Nhiều năm vậy rồi, Tần Như nhìn hắn trưởng thành, cô chỉ muốn cho Tần Tử Quy tất cả những gì tốt nhất.

Đứa trẻ ngoan như thế, sao lại phải chịu cảnh bắt nạt!

Nghĩ đến đây, giọng điệu vốn luôn dịu dàng của Tần Như cũng trở nên cứng rắn, cô nhìn hai người trên ghế sô pha: "Nhân tiện Tử Quy cũng có mặt ở đây, tôi sẽ nói lại lần nữa. Tử Quy đã đến nhà chúng tôi từ khi 4 tuổi, nhiều năm vậy rồi, tôi coi thằng bé là con ruột mình, thằng bé họ Tần, cùng họ với tôi chứ không phải là theo họ của một người sống ở nước ngoài không có liên quan gì đến thằng bé. Thằng bé sẽ không theo người ích kỷ nào đó về nhận tổ tiên gì kia, càng đừng nói đến chuyện đuổi thằng bé ra khỏi nhà, phòng thằng bé sẽ luôn là phòng của thằng bé, cho dù sau này thằng bé kết hôn sinh con thì vẫn sẽ luôn là phòng của thằng bé, mọi người đã hiểu chứ?"

Lời này vừa nói ra, bà Giang bật dậy: "Tần Như, cô nói chuyện với người lớn thế ư? Nhà này là nhà họ Giang, từ khi nào lại đến lượt cô làm chủ!"

Bà vừa nói xong, Giang Bình đã nhíu mày: "Mẹ, mẹ đừng quên là con và Tần Như cùng nhau lập nghiệp. Thành công ngày hôm nay, có ít nhất một nửa công lao là của em ấy, mọi thứ của con là của em ấy, chủ nhân của cái nhà này cũng là em ấy, Tử Quy cũng được con nuôi dưỡng từ nhỏ, thằng bé là con của chúng con, mẹ đừng làm chuyện vô lý nữa."

Giang Bình là một người tử tế, thật sự đến mức khiến chú phải nói ra những lời nặng nề như thế, bà Giang vốn đã quen thói mạnh miệng lại tỏ vẻ tức giận vô cùng: "Đồ vô lương tâm! Không bảo nó chuyển đi thì làm sao mẹ anh đến phục vụ vợ anh được!"

"Không cần lo, Tần Như vẫn còn bên nhà mẹ đây." Bà ngoại Thịnh Diễn cầm bát tổ yến ngồi cạnh Tần Như, giọng điệu không kiêu ngạo không siểm nịnh, toả ra khí chất của một trí thức am hiểu, "Chúng ta sẽ chăm sóc cho Tần Như, cũng sẽ chăm lo cho Tử Quy, cho nên bà không cần quá lo lắng. Về phần những người kia, trước kia họ không quan tâm đến Tử Quy, bây giờ cũng không cần."

Bầu không khí giương cung bạt kiếm trong phòng bệnh quá xa lạ với Thịnh Diễn.

Môi trường cậu lớn lên đơn giản đến mức không thể đơn giản hơn, kiểu tranh chấp giữa người lớn này không hợp với cậu, cậu cũng có chút bất lực đứng ở cửa.

Tần Tử Quy nhìn thấy cậu đứng chôn chân tại chỗ có chút khó chịu và chật vật, một giây trước khi bà Giang kịp xắn tay áo lên giở trò, hắn đã lên tiếng: "Cháu sẽ không đi, cháu là do dì và bà ngoại nuôi lớn, họ đã cho cháu rất nhiều, cháu cần phải báo đáp. Cho nên cháu sẽ không đi, cháu cũng không muốn đi. Nhưng mà cháu rời khỏi phòng vì dì cần được chăm sóc thật cẩn thận, hơn nữa cháu cũng sắp vào lớp 12 rồi, sống ở ký túc xá trong trường sẽ tiện cho việc học hơn, cũng sẽ tốt hơn cho mọi người."

Nói xong, hắn nhìn Tần Như: "Dì, cháu thật sự không sao, chỉ mong dì sẽ thật khoẻ mạnh."

"Nhất định sẽ khoẻ mạnh, em Tử Tân của con tốt nhất là nên thông minh như con, với lại cũng phải đáng yêu như A Diễn." Giang Bình không muốn cãi nhau nữa, sờ sờ bụng Tần Như rồi cười.

Tần Tử Quy nghe được từ quan trọng: "Tử Tân?"

"Ừ, tên là Tử Tân, con là Tử Quy, em trai em gái con không phải nên đặt tên là Tử Tân sao, nghe hay đúng không?" Giang Bình muốn khuấy động không khí.

Tần Như không nhịn được cười, "Vậy thì tốt hơn hết anh nên đối xử tốt hơn với Tử Quy đi, nếu anh có con trai, đến khi thằng bé dậy thì thì anh cũng đã là ông già năm mươi sáu mươi rồi, nhất định không thể đánh lại thằng bé. Lúc đó chẳng phải là chỉ có thể nhờ Tử Quy và A Diễn dạy dỗ thằng bé sao. A Diễn, vào đây, để em bé cảm nhận được hai anh đẹp trai, sau này biết đâu cũng sẽ đẹp trai được xíu."

Bà ngoại Thịnh Diễn cũng cười: "Vậy nếu là con gái thì sao?"

"Con gái càng tốt, con bé sẽ có hai người anh cao lớn đẹp trai như thế, cực kỳ nở mày nở mặt."

Nụ cười và khát khao trên gương mặt họ rất chân thật, họ yêu thương nhau, quan tâm đến nhau và cùng có nhau trong kế hoạch sau này, họ là một gia đình thật sự.

Ngồi cạnh đó, sắc mặt bà Giang tối sầm lại, bố của Tần Tử Quy cũng đứng dậy rời đi với gương mặt bình tĩnh.

Ông biết, không có cách nào có thể khiến Tần Tử Quy ra nước ngoài với mình nếu chỉ dùng con bài tình cảm, ông phải tìm cách khác.

Lúc mọi người đều cười nhìn vào bụng Tần Như, Thịnh Diễn lại chỉ nhìn Tần Tử Quy bên cạnh mình.

Vẫn là vẻ mặt nhẹ tựa lông hồng, chút cảm giác xa cách khi tiếp xúc với người ngoài đều không còn, thay vào đó là nụ cười nhạt, ánh mắt cũng rất dịu dàng.

Tuyệt thật đấy!

Vẫn còn rất nhiều người yêu mến Tần Tử Quy.

Tần Tử Quy của cậu đã không còn là đứa trẻ đứng bên ngoài bụi hoa không ai cần nữa rồi.

Đến lúc Tần Tử Quy đưa Thịnh Diễn quay lại trại huấn luyện, hắn thấp giọng hỏi Thịnh Diễn: "A Diễn, em có biết vừa rồi anh đã nghĩ gì không?"

"Gì cơ?" Thịnh Diễn còn tưởng Tần Tử Quy định nói điều gì cảm động lắm.

Kết quả, Tần Tử Quy chỉ cười mỉm: "Anh đang tự hỏi tại sao những gì viết trong tiểu thuyết chẳng giống ngoài đời gì cả, nếu không nếu mà anh đánh dấu em, liệu chúng ta có thể có..."

"Tần Tử Quy!" Vừa nghĩ đến tiêu đề cuốn truyện "Tôi mang thai sau khi bị trúc mã lạnh lùng đánh dấu", Thịnh Diễn nổ tung ngay tại chỗ, trực tiếp đến gần lấy tay bịt miệng Tần Tử Quy.

Tần Tử Quy cũng cảm thấy lời nói của mình hơi nguy hiểm, nhưng lúc còn bé Thịnh Diễn xinh đẹp mềm mại y như bánh bao, lúc hắn xoa xoa mặt cậu thấy thích lắm, hắn có hơi hơi nhớ rồi.

Nhưng bây giờ Thịnh Diễn cũng rất đẹp, vì gầy quá nên không còn mềm mại như trước, nhưng vẫn rất ngon miệng.

Cho nên hắn đứng ở cửa trại huấn luyện, cúi đầu nhìn Thịnh Diễn đang xấu hổ lẫn tức giận, cười xấu xa: "Vậy A Diễn, hôm nay em xin nghỉ, thế ngày sinh nhật em có phải em cũng được ra ngoài không?"

Thịnh Diễn lúng túng duỗi tay ra, giơ hoàng tử bé và cáo con trong tay ra: "Không phải anh đã nói muốn em tặng cái này cho anh sao, em tự làm, anh không được phép không thích."

Tần Tử Quy cầm lấy 2 thứ xiên xẹo kỳ lạ này, khoé môi không kiềm được mà cong lên: "Đặc biệt lắm, thật sự rất độc đáo."

Thịnh Diễn vốn tưởng mình làm khá tốt, nhưng khi hai thứ đó nằm trong lòng bàn tay Tần Tử Quy, đột nhiên lại thấy cứ chấu chí thế nào.

Hắn nghĩ là Tần Tử Quy đang miễn cưỡng, duỗi tay định giật lại.

Nhưng Tần Tử Quy lại né đi: "Đã nói sẽ đưa hoàng tử bé về nhà giúp anh, sao, hối hận à?"

"Cái này xấu quá, để em mua cho anh một cái khác đẹp hơn lúc em về." Thịnh Diễn nhón chân lên nắm lấy.

Tần Tử Quy cao hơn cậu, cánh tay cũng dài hơn cậu, lúc hắn giơ lên thì Thịnh Diễn không thể với tới: "Ai chê xấu, rõ ràng rất đẹp trai!"

Giọng nói nhẹ nhàng và nghiêm túc đến mức Thịnh Diễn dừng lại tự hỏi một cách không thuyết phục: "Đẹp thật à?"

Tần Tử Quy gật đầu với khí chất nghiêm túc bẩm sinh: "Ừm, đẹp trai lắm."

Đầu óc Thịnh Diễn lập tức thoải mái: "Đúng vậy, em cũng thấy đẹp, là tên trai thẳng đực rựa kia không có mắt thẩm mỹ."

Tần Tử Quy rất đồng ý với ý kiến của Thịnh Diễn, cất hoàng tử bé và cáo nhỏ đi, rồi tiếp tục nhìn Thịnh Diễn: "Vậy sinh nhật anh thì sao?"

Thịnh Diễn tử hỏi có phải đầu óc Tần Tử Quy không tốt rồi không: "Không phải em đã tặng quà sinh nhật rồi à?"

Tần Tử Quy từ tốn nói: "Thứ em mới tặng anh là món quà em đưa anh để giữ anh lại, quà sinh nhật lại là chuyện khác."

Thịnh Diễn: "???"

Cái lý lẽ gì vậy?

Thịnh Diễn vẫn chưa kịp móc thêm cái khác cho hắn, cho nên cậu đưa tay ra định giật lại món kia, nhưng cậu không tóm được Tần Tử Quy, Tần Tử Quy giơ tay lên, cậu cũng rướn người theo.

Lúc nhận ra thì cậu đã chui vào vòng tay Tần Tử Quy tự lúc nào, Thịnh Diễn đỏ mặt định chạy, nhưng bị Tần Tử Quy đè lại.

Thịnh Diễn sợ Tần Tử Quy lại lên cơn khiến đêm nay không thể kết thúc được, cho nên lúng túng: "Tần Tử Quy, anh muốn làm gì!"

Tần Tử Quy cười: "Anh muốn làm gì đâu, anh chỉ muốn bạn trai mình tặng mình vài món quà sinh nhật thôi mà."

"..."

Đệch!

Tần Tử Quy thật sự càng lúc càng không biết xấu hổ, cậu không nên hứa hẹn với người này.

Thịnh Diễn thật sự là người da mặt mỏng, vừa nghĩ đến kiểu quà mà Tần Tử Quy muốn là mặt cậu đã đỏ đến mức không nói nên lời, chỉ có thể đuổi Tần Tử Quy đi rồi xoay người chạy vào trong trại huấn luyện.

Tần Tử Quy nhìn bóng lưng cậu, nụ cười trên khoé môi càng sâu.

Bé vừa khờ vừa nhát.

Tuy thế, Thịnh Diễn vừa chạy vào thì tự nhiên dừng lại, rồi xoay người chạy lại, nhét thẻ ngân hàng vào tay Tần Tử Quy.

Tần Tử Quy nhíu mày bối rối.

Thịnh Diễn đỏ mặt ném ra vài câu: "Sính lễ, coi như tiền mua nhà sau này."

Nói xong không đợi Tần Tử Quy kịp phản ứng đã bỏ chạy.

Chạy một đoạn lại dừng, rồi lại quay lại nhanh chóng mổ một cái vào môi Tần Tử Quy: "Cái này nữa, chúc ngủ ngon bạn trai."

Nói xong thì lại bỏ chạy trước khi Tần Tử Quy kịp phản ứng.

Cứ như là sợ sẽ bị con chim nào đấy quắp lại tha về tổ nếu chạy quá chậm ấy.

Còn Tần Tử Quy hoảng hốt nhìn bóng lưng bạn học nào đấy đang chạy trối chết, rồi nhìn tấm thẻ ngân hàng màu vàng đen trong tay cùng với hoàng tử bé xấu xinh và cáo nhỏ, nhớ lại nụ hôn chúc ngủ ngon của bạn trai bé nhỏ nhà mình, cúi đầu mỉm cười.

Hoá ra có một bé bạn trai ngây thơ, ưa nhìn, giàu có, ngọt ngào là thế này.

Hắn cúi đầu, ôm chặt hoàng tử bé và cáo nhỏ trong tay, đứng dưới đèn đường chụp một tấm ảnh đổi đổi ảnh đại diện wechat.

Caption: [Đang yêu.]

*

Hết chương 61.
Bình Luận (0)
Comment