Đừng Quản Chuyện Vặt Của Tôi

Chương 67

Editor: Jena (wordpress minjena và wattpad miknao)

*

Rõ ràng từng chữ trong dòng thông báo này cậu đều hiểu, thậm chí còn có thể đọc bằng nhiều kiểu, chỉ là cậu không hiểu tại sao tin nhắn này lại xuất hiện trên màn hình điện thoại của Tần Tử Quy.

Hay nói đúng hơn, không phải là cậu không hiểu, chỉ là cái khả năng duy nhất mà cậu đang nghĩ đến có hơi kinh người.

Thịnh Diễn lấy điện thoại ra, ấn vào thu hồi ước nguyện.

Âm báo "Muah" vang lên, màn hình điện thoại của Tần Tử Quy hiển thị: [Điều ước của bé cưng đã được thu hồi.]

Thịnh Diễn lại gõ tiếp: [Ước gì Tần Tử Quy vẫn còn biết làm người.]

Điện thoại của Tần Tử Quy lại vang lên, sau đó hiển thị: [Nhận được ước nguyện của bé cưng: "Ước gì Tần Tử Quy vẫn còn biết làm người."]

Thịnh Diễn: "..."

1s sau, Thịnh Diễn cầm gậy bóng chày đi ra phòng khách.

Cái gì mà nhận được ước nguyện của bé cưng?

Mẹ kiếp?

Ai là bé cưng của anh?

Nghĩ đến việc mình bị lừa quá lâu, Thịnh Diễn cảm thấy xấu hổ và tức giận chưa từng có.

Chẳng trách cậu cứ nghĩ app này đang nối giáo cho giặc, chẳng trách nhân vật quan trọng mà App đặt ra cho cậu lại là Tần Tử Quy, chẳng trách cậu phải đi soát độ hảo cảm của Tần Tử Quy, chẳng trách tất cả các nhiệm vụ cậu nhận được đều để cho Tần Tử Quy được hời.

Cậu cứ nghĩ rằng tất cả những chuyện này đều là ý trời, là số mệnh sắp đặt, là vận mệnh của cậu và Tần Tử Quy trói buộc với nhau, hoá ra tất cả đều là do tên chó Tần Tử Quy!

Cũng tại cậu, là cậu bị chậm phát triển trí tuệ, mười điều ước thì đến chín cái có liên quan đến Tần Tử Quy, còn sót lại một ít thì Tần Tử Quy cũng sẽ có cách giúp cậu. Thế nên tất cả mới thành sự thật, khiến cậu nghĩ rằng Chúa thật sự tồn tại trên đời.

Không, không phải tất cả mọi điều ước đều thành sự thật.

Cậu vẫn chưa được 1m9 và cũng chưa đè được Tần Tử Quy.

Cho nên Tần Tử Quy đã biết được hai điều ước đáng xấu hổ này của cậu rồi sao?

Thế rồi người này lại nhìn cậu chăm chỉ ăn cơm, chăm chỉ tập luyện để cao lên, đồng thời còn làm ra những chuyện tệ lậu quê xệ kia?

Còn có điều ước lúc cậu muốn được xin nghỉ phép thuận lợi để tổ chức sinh nhật cho Tần Tử Quy, Tần Tử Quy cũng biết ư?

Rồi người này lại giả vờ không biết, rồi trong lúc cậu ngu ngốc chuẩn bị bất ngờ cho hắn thì hắn lại lừa cậu để ngày nào cậu cũng hôn chúc ngủ ngon hắn, thậm chí còn ghi lại âm thanh nụ hôn chúc ngủ ngon đấy của cậu rồi cài làm thông báo tin nhắn?

Dcm đây là chuyện mà con người có thể làm ra được ư?

Cảm giác vừa xấu hổ vừa tức giận cứ như đối phương nhìn thấu được cả quầ.n lót của mình trong khi mình chả hay biết gì, thậm chí còn ngu ngốc khoa chân múa tay trước mặt đối phương lập tức tràn vào trong đầu Thịnh Diễn.

Đến mức giờ phút này cậu không thể dùng lời nói để diễn tả cảm xúc của mình nữa, trong đầu cậu chỉ còn lại một ý nghĩ cuối cùng - nếu hôm nay Tần Tử Quy không được trải nghiệm thế nào gọi là chết không có chỗ chôn thây thì cậu sẽ không làm người nữa!!!

Cho nên lúc Tần Tử Quy đi mua đồ về, vừa mở cửa ra, đón tiếp hắn chính là Thịnh Diễn đang nghiến răng nghiến lợi xông ra giáng một đòn trời đánh vào hắn.

"Tần Tử Quy! Anh xuống địa ngục đi!"

Thịnh Diễn giơ cao gậy bóng chày, bất kể là sức mạnh hay tốc độ, cậu đều mang quyết tâm chết chùm mà ra tay.

May là Tần Tử Quy có thị lực tốt thêm phản ứng mau lẹ, hắn nhanh chóng lùi lại một bước, gậy bóng chày sượt qua người hắn, nhờ đó tránh được án mạng bi thảm giết chồng.

Nhìn thấy Thịnh Diễn lại cầm gậy bóng chày đuổi theo mình, Tần Tử Quy vội vàng giơ tay giữ lấy, hỏi: "A Diễn, có chuyện gì sao?"

Chuyện gì ư?

Hắn còn có gan dám hỏi có chuyện gì ư?

Thịnh Diễn đơn giản là không muốn nói thêm bất cứ lời nào với Tần Tử Quy, cậu nghiến răng giật cây gậy bóng chày ra khỏi tay Tần Tử Quy rồi lại vung thẳng xuống.

Tần Tử Quy chưa từng thấy Thịnh Diễn hung dữ như thế bao giờ, trông cậu còn có vẻ rất tức giận nữa.

Nhận thấy mức độ nghiêm trọng của sự việc, Tần Tử Quy nhanh chóng dùng một tay nắm lấy gậy bóng chày, tay kia vòng qua eo Thịnh Diễn rồi dẫn cậu vào phòng, xoay người đè cậu lên tường, đóng cửa lại rồi trầm giọng hỏi: "Rốt cuộc là có chuyện gì thế em?"

Thịnh Diễn không cao bằng hắn, sức lực cũng không mạnh bằng hắn, cổ tay bị đè lên tường không thoát được thì càng tức giận hơn, hung hăng: "Tần Tử Quy, anh chết ngay đi cho ông thì ông còn cho anh toàn thây, còn không đừng trách ông đây vô lễ!"

Tần Tử Quy cũng không để tâm dáng vẻ hung hãn ấy của cậu, chỉ cúi đầu nhìn cậu rồi dỗ dành: "Em muốn anh biến anh không phản đối, dù sao em nói gì thì chính là cái đó. Nhưng em phải cho anh biết sao anh lại phải chết chứ."

"Anh còn dám hỏi tôi tại sao? Anh không biết mình đã làm gì ư?" Thịnh Diễn tức đến nỗi mặt đỏ bừng, giơ điện thoại lên chĩa thẳng vào mặt Tần Tử Quy, "Anh giải thích cho tôi nghe đi, cái quái gì đang xảy ra ở đây!"

WTF?

Cái quái gì đang xảy ra cơ?

Tần Tử Quy nhìn theo tay Thịnh Diễn, chợt khựng lại.

Điện thoại là điện thoại của hắn, màn hình khoá là màn hình của hắn, giao diện màn hình khoá là 3 tin nhắn do App hắn tạo ra.

[Nhận được ước nguyện của bé cưng: "Ước gì Tần Tử Quy vẫn còn biết làm người."]

[Điều ước của bé cưng đã được thu hồi.]

[Nhận được ước nguyện của bé cưng: "Ước gì Tần Tử Quy vẫn còn biết làm người."]

Nghĩ đến âm báo đặc biệt mà hắn cài cho app cầu được ước thấy này, Tần Tử Quy có vẻ hiểu ra vấn đề ngay lập tức.

Lúc bấy giờ, hắn cảm thấy việc Thịnh Diễn muốn giết mình là không hề cường điệu xíu nào.

Nhưng hắn vẫn nghĩ rằng mình có thể đấu tranh để giành lấy mạng sống của mình, dùng giọng điệu nhẹ nhàng mà Thịnh Diễn vẫn luôn thích: "A Diễn, em nghe anh giải thích..."

"Giải thích? Có gì phải giải thích? Nhân chứng vật chứng rõ rành rành, anh còn muốn giải thích thế nào nữa? Tần Tử Quy, anh thật sự cho rằng tôi là kẻ ngu đấy à?" Thịnh Diễn không muốn nghe Tần Tử Quy nói lời giải thích gì cả.

Cậu biết mình bướng bỉnh, cũng không thông minh bằng Tần Tử Quy, luôn tin bất cứ điều gì Tần Tử Quy nói, chưa bao giờ thật sự nghi ngờ Tần Tử Quy, nên cậu rất tin tưởng vào App này. Nhưng không ngờ Tần Tử Quy lại lừa cậu!

Cảm giác bị phản bội cộng thêm sự xấu hổ và tức giận khiến cậu không muốn nghe thêm bất cứ lời nào của Tần Tử Quy nữa.

Nghĩ đến đây, Thịnh Diễn càng thêm đau lòng, thậm chí còn vượt qua cả cảm giác xấu hổ khi lần đầu phát hiện ra bí mật này.

"Tần Tử Quy, anh cho rằng tôi là đứa dễ bị lừa lắm sao? Anh cho rằng tôi là đứa ngu lắm chứ gì? Anh cảm thấy lừa gạt tôi rất thú vị đúng không? Nếu không phải là do tôi...tôi tin tưởng anh, đến mức không giữ lại chút gì, thì làm sao tôi có thể bị cái thứ nhìn qua là biết đầy sơ hở này lừa gạt?"

Đúng là Thịnh Diễn hay tức giận, hay mất bình tĩnh, nhưng bình thường cậu chỉ nói một hai câu gay gắt rồi dỗ cái là được ngay, hiếm khi cậu nói ra những lời nghiêm túc giống vậy.

Như lần này, giọng điệu nghiêm túc còn mang theo chút ấm ức, thậm chí khoé mắt còn hơi đo đỏ.

Tần Tử Quy không bao giờ nghĩ rằng sau khi Thịnh Diễn biết được việc này, ngoài tức giận và xấu hổ thì cậu lại đau lòng như thế.

Nghe được những lời nói ấy của Thịnh Diễn, Tần Tử Quy cũng cảm thấy lòng mình đau âm ỉ theo.

Sự tự trách và áy náy quá mức khiến hắn chợt khó thở, chỉ đành ôm Thịnh Diễn vào lòng: "A Diễn, anh không có ý đó. Anh không cố ý tạo ra App này để lừa dối gì em, cũng không hề muốn lừa gạt bắt em ở bên anh. Em đừng giận."

Nhưng Thịnh Diễn hoàn toàn không tin, đẩy hắn ra: "Anh nói điêu! Anh không làm thế để lừa tôi thì anh tạo ra cái App đó là có ý gì? Anh rảnh đến mức không có gì làm à? Sao không đi kiếm việc gì mà làm đi!"

Cậu đúng là cực kỳ tức giận, khoé mắt đỏ bừng lên rồi.

Tần Tử Quy không có ý định nói gì vì sợ Thịnh Diễn cảm thấy có gánh nặng. Nhưng nếu giờ hắn không nói ra, thì Thịnh Diễn cũng ấm ức chết mất.

Tần Tử Quy chỉ có thể đau lòng đau đi vệt nước bên khoé mắt Thịnh Diễn, nhỏ giọng nói: "A Diễn, em còn nhớ điều ước sinh nhật vừa rồi của em không?"

Thịnh Diễn khựng lại, như thể nhớ ra cậu ước gì tất cả những điều ước của cậu đều thành hiện thực.

Cho nên...

"Cho nên anh muốn giúp em thực hiện được điều ước đó, nên mới tạo ra App này. Ban đầu anh chỉ muốn cố gắng hết sức để giúp em thực hiện được mong muốn của mình, nhưng không ngờ rằng mỗi lần em ước nguyện lại rất..." Tần Tử Quy cố gắng sắp xếp lại từ ngữ, "rất dễ thương."

Vốn dĩ hắn chỉ muốn nói một cách nhẹ nhàng, nhưng Thịnh Diễn lại bùng nổ khi nghe thấy từ đó, "Anh nói ai dễ thương? Anh mới là người dễ thương! Cả nhà anh mới dễ thương!"

"Không phải..." Tần Tử Quy không biết tại sao nghe được từ đấy Thịnh Diễn lại như ăn phải pháo.

Nhưng trong thâm tâm Thịnh Diễn biết, điều ước của cậu trừ cái ước đỗ đại học ra thì chẳng có cái nào là nghiêm túc, nếu muốn dùng 1 từ để miêu tả đống ước muốn đó của cậu thì chỉ có thể gọi là ngu ngốc mà thôi.

Mới đầu Thịnh Diễn còn có hơi đau lòng, tạm thời hết buồn phiền vì ý tốt của Tần Tử Quy, nhưng xấu hổ và tức giận chợt ùa về: "Đừng tưởng rằng động cơ của anh tốt nên tôi có thể tha thứ cho anh! Nếu anh muốn thực hiện ước muốn giúp tôi thì có thể tự làm, nếu không muốn giúp thì khỏi, chỉ cần nói ra là được. Đằng này, mấy cái nhiệm vụ anh giao là có ý gì hả?"

"Anh chỉ đang tận dụng cơ hội được gần gũi với bạn trai của mình thôi mà."

"???"

Tần Tử Quy cảm thấy lúc này hắn ngoan ngoãn nhận tội, thẳng thắn sẽ được khoan hồng, sự thật vẫn tốt hơn bất kỳ lời nói dối nào.

Nhưng Thịnh Diễn lại cảm thấy hắn đúng là đang khiêu khích mình: "Tần Tử Quy! Anh có còn biết xấu hổ nữa không hả!"

"Biết xấu hổ thì anh không có bạn trai mất!"

"......"

Lúc Tần Tử Quy cúi đầu nói câu này một cách nghiêm túc với khuôn mặt đầy vẻ lạnh lùng kia, Thịnh Diễn còn bị hớp hồn mất một chốc.

Đù, Tần Tử Quy nói đúng thật!

"Nhưng đấy cũng không phải lý do khiến anh lừa gạt tôi, bắt tôi gọi anh là anh Tử Quy này nọ!"

May là Thịnh Diễn phản ứng lại nhanh, nói có sách mách có chứng, tố cáo tội ác của hắn.

Suy cho cùng, cậu vẫn nhớ mình đã làm gì để soát đủ độ hảo cảm.

Tần Tử Quy cũng không quên, nhắc lại: "Ừm, gọi anh Tử Quy 98 lần bằng giọng vô cảm trong nhà vệ sinh nam."

"..." Thịnh Diễn cảm thấy mình có hơi đuối lý, thế là quyết định đổi ví dụ khác, "Đó cũng không phải lý do anh bắt tôi ngủ với anh!"

"Nếu không dỗ em vào phòng ngủ của anh thì sao anh có thể sang phòng em chép bài cho em?"

"..."

Thịnh Diễn nghĩ đến tập nội quy học sinh hơn 10000 từ mà tự nhiên sau một đêm đã được hoàn thành, tự nhiên cảm thấy hình như mình đang làm khó Tần Tử Quy, giọng điệu cũng vô thức chậm lại.

"Vậy thì rõ ràng anh không thể giúp tôi cao lên m9 được, mà sao vẫn muốn đồng ý mong muốn đó của tôi?"

"Anh muốn em ăn được ngủ được, biết tự chăm sóc bản thân. A Diễn, em gầy quá." Lý do lần này của Tần Tử Quy rất nghiêm túc.

Thịnh Diễn đột nhiên nhận ra dường như trong những lần cãi vã, cậu không bao giờ là người thắng.

Nhưng thế cũng không được!

Bản chất sự việc lần này cực kỳ không ổn, nếu cậu không sửa lại thói quen ỷ vào đầu óc thông minh mà giở trò lưu manh của Tần Tử Quy thì sau này làm sao cậu có tiếng nói trong nhà được?

Nghĩ đến đây, Thịnh Diễn hất cằm nghiến răng nghiến lợi: "Được rồi, trước đây anh có lý do của anh, vậy để tôi hỏi anh. Tại sao lần này anh lại giả vờ như không biết, dù đã biết rõ là tôi xin nghỉ phép để chuẩn bị sinh nhật cho anh? Anh lại còn lừa tôi bắt tôi hôn chúc ngủ ngon anh? Lại còn cài đặt làm âm báo điện thoại? Anh còn khiến tôi nghĩ rằng tôi chưa chuẩn bị đủ bất ngờ, rồi lại lợi dụng tôi? Có phải anh đang tư lợi đúng không?"

Lần này cậu muốn xem xem Tần Tử Quy có thể nghĩ ra nguyên nhân gì khác, Thịnh Diễn ngẩng đầu ưỡn ngực, dùng dáng vẻ đặc biệt hung hăng hỏi.

Mà Tần Tử Quy đúng là trầm ngâm mất một lúc, rũ mi rồi lâu sau mới bình tĩnh nói: "Xin lỗi A Diễn, lần này là do ham mu.ốn của anh, tại chân em đẹp quá."

"..."

Đệch!

Lần này Tần Tử Quy thành thật xin lỗi, nhưng thà rằng không có còn hơn!

Thịnh Diễn lập tức nhớ lại đêm qua cái đùi cứng như đá của mình bị Tần Tử Quy làm ô uế, mặt đỏ bừng lên, nghiến răng giơ chân lên đá mạnh vào lưng Tần Tử Quy.

Sau đấy cậu túm lấy cổ áo hắn, lật người đè hắn lên ghế sô pha, quỳ trước người hắn rồi trịch thượng nói: "Tần Tử Quy, anh đừng tưởng rằng anh có thể dỗ dành tôi rồi nói mấy câu lưu manh kia là xong, tôi nói cho anh biết, không đời nào!"

Tần Tử Quy thành thật thừa nhận sai lầm của mình, chỉ giữ lấy thắt lưng cậu để cậu không bị ngã rồi mới gật đầu: "Ừm, A Diễn nhà chúng ta nói cái gì thì là cái đó."

Giọng điệu lẫn biểu cảm đều cực kỳ nghe lời.

Thịnh Diễn liều mạng tự nhủ đừng để bị lời ngon tiếng ngọt của người này lừa gạt, siết chặt cổ áo hắn rồi dùng giọng điệu còn hung dữ hơn: "Thứ nhất! Chuyện này nói gì cũng là lừa dối, tôi sẽ giận ít nhất một tháng. Trong một tháng này, anh không được dùng bất cứ thủ đoạn nào để lừa tôi, xơ múi tôi, nếu không tôi sẽ thiến anh!"

Tần Tử Quy: "...Được."

Dù sao tháng này Thịnh Diễn cũng đang huấn luyện nên cũng chẳng ăn được.

"Thứ hai!" Thịnh Diễn nghĩ đến yêu cầu gì đó, nuốt nước bọt rồi mới nói, "Không được ngăn cản tôi ăn cổ vịt, không phải ngày nào tôi cũng ăn, chỉ thỉnh thoảng thôi. Tôi cũng thích ăn cay, thỉnh thoảng ăn một lần thì có sao đâu!"

Tần Tử Quy không ngờ chuyện này lại khiến Thịnh Diễn canh cánh trong lòng lâu như thế, không khỏi mỉm cười: "Được rồi, cứ ăn thôi, sau này thỉnh thoảng chúng ta sẽ ăn một bữa. Nhưng để anh nấu cho em, anh sợ đồ ăn ngoài không đảm bảo."

Chuyện bấy lâu nay đã được giải quyết, Thịnh Diễn tạm thời bình tĩnh. Nhưng yêu cầu cuối cùng lại là yêu cầu quan trọng nhất, nghiêm túc nhất.

Cậu nắm lấy cổ áo Tần Tử Quy, hơi nheo mắt để lộ khí chất của một anh lớn chuyện đi ngang trong trường học: "Từ giờ trở đi tôi sẽ ở trên."

Mặc dù đêm qua "bị" Tần Tử Quy giở trò rất thoải mái, nhưng chuyện đó không thể tiếp diễn nữa, đây là tôn nghiêm đàn ông của cậu.

Trong lòng Thịnh Diễn rất kiên quyết.

Tần Tử Quy nằm trên sô pha, nhìn Thịnh Diễn đang quỳ trên người mình, im lặng một lát mới nói: "Cái đó, A Diễn, em có thể mặc quần vào trước rồi mình bàn tiếp chuyện này được không."

Anh lớn chuyên đi ngang trong trường Thịnh Tiểu Diễn nhìn xuống.

"..."

Đệch! Quần của cậu đâu!!!

*

Hết chương 67.
Bình Luận (0)
Comment