“Tiểu Sơn. Mau đi ra ngoài đi con!”, người phụ nữ đưa bàn tay gầy như một cành củi khô quơ quào về phía đứa con nhỏ của mình. Giọng bà thều thào vô lực, có lẽ bà ấy đang rút hết chút hơi tàn còn sót lại trong lồng ngực dồn vào những lời cuối cùng muốn nói với đứa con trai nhỏ của mình.
Đứa nhỏ ngơ ngác đứng cách bà khoảng một sải tay, nhìn thấy mẹ đang nói với mình thì chân đã muốn chạy ào tới nắm lấy tay bà. Nhưng người phụ nữ kia lại cật lực mà xua tay, ngăn không cho đứa nhỏ tiến lại phía mình. Bà nằm sát phía ngoài giường, chỉ cần nhích thêm một chút nữa thôi là đã trực tiếp ngã xuống nền đất mấp mô bênh dưới. Nằm bên cạnh là là một người đàn ông cũng đã gần bốn mươi, nét mặt so với bà còn tiều tụy hơn nhiều, da chuyển sang màu xám xịt kỳ lạ.
Bà lại tiếp tục nhìn về phía Tiểu Sơn, lặp đi lặp lại ý muốn bảo đứa nhỏ đi ra bên ngoài. Đứa bé chỉ hơn năm tuổi, nước mắt lưng tròng, mũi cũng trở nên đỏ ửng, loay hoay đứng mãi một chỗ không biết phải làm gì. Y không muốn rời đi, không muốn bước ra khỏi căn nhà ọp ẹp cũ kỹ này, bởi y biết một khi bước ra ngoài, rất có khả năng sẽ không còn được nói chuyện cùng ba mẹ mình nữa.
“Mau đi đi con! Ở lại sẽ bị lây bệnh đó! Đi mau… Ngoan…”
Người mẹ cố gắng ngăn những giọt nước mắt của chính mình, vừa dọa vừa dỗ đứa bé nghe lời. Bà xót chứ, bà đau chứ, bà thương y biết nhường nào nhưng bà còn cách nào khác nữa đâu? Nghiêng đầu nhìn gương mặt chồng mình đã không còn chút sức sống nào, đến hơi thở cũng không còn nữa, bà biết kết cục tiếp theo của mình chính là cái chết. Chồng bà chết, bà cũng sẽ chết, chỉ còn lại đứa nhỏ này bơ vơ không nơi nương tựa. Nhưng như thế vẫn tốt hơn là để y cũng biến thành một cái xác lạnh lẽo bên cạnh hai người bọn họ.
Bà khua khoắn cánh tay đã không còn chút sức lực nào, cố gắng gằn giọng tỏ vẻ giận dữ hết sức có thể, “Đi ra ngoài! Cấm không được quay đầu nhìn lại. Đi!”
Giật mình trước tiếng quát đột ngột của mẹ, nước mắt như lũ liền tuôn ra trên gương mặt nhỏ nhắn của Tiểu Sơn. Y đưa hai tay áo lên quệt đi nước mắt, cắm đầu chạy một mạch ra bên ngoài, không hề xoay đầu nhìn lại. Tiểu Sơn chạy đến hàng rào thưa thớt được ba mình dựng bằng những thân trúc đan chéo vào nhau, cắm chặt vào trong đất thì đứng sững lại. Y phải chạy đi đâu đây? Đứa nhỏ năm tuổi, ngoại trừ căn nhà nhà có ba, có mẹ nay thì còn nơi nào để đi nữa đây?
Nhưng thằng bé tên Sơn này không dám làm trái lời mẹ, y không hề xoay đầu nhìn lại ngôi nhà đã bị tử khí vờn quanh, chỉ đứng chết trân tại chỗ. Nước mắt, nước mũi lấm lem cả gương mặt sáng sủa được ba mẹ chăm bẵm mỗi ngày. Vài tuần trước thôi cả nhà bọn họ vẫn còn có thể quây quần bên nhau, vui vẻ hi vọng về một cuộc sống ổn định hơn ở thôn nhỏ này. Nhóc con y mỗi ngày không có việc làm thì sẽ chạy quanh khắp thôn, chơi đùa cùng những đứa nhóc cùng tuổi. Thôn nhỏ chỉ hơn năm mươi người, trên dưới già trẻ đều biết mặt nhau, không có ba mẹ của y ở xung quanh thì cũng sẽ có người giúp bọn họ trông nom y chu toàn.
Rồi thím Hoa ở đầu thôn ngã bệnh, lão Tứ hay cho Sơn quà vặt cũng không thể qua khỏi. Dịch bệnh như một làn khói đen nhanh chóng bủa vây khắp thôn này, vươn ngón tay dài chạm vào từng mái nhà còn tỏa ra mùi khói bếp. Nó lật tung lên hết những ấm áp bên trong, bóp méo sức sống của mỗi con người, rồi cuối cùng rút đi sinh mệnh của bọn họ. Ngày vợ chồng Hải thúc thúc bên cạnh ngã bệnh, ba mẹ của Sơn đã khủng hoảng tột cùng khi nghĩ đến tương lai của bọn họ.
Mẹ y gom quần áo vào tay nải, ba của Sơn lại đào ống tiền tiết kiệm ở dưới chân giường lên, chuẩn bị đưa cả nhà ba người bọn họ chạy thoát khỏi móng vuốt của tử thần. Nhưng có lẽ cái tai của thần chết thính hơn bất cứ ai trên cõi đời này.
Bọn họ chưa kịp rời đi, ba của Sơn đã phát sốt rồi mê man không tỉnh. Mẹ của y cũng rất nhanh không thể giữ được sức khỏe của mình… Cuối cùng chỉ còn lại một mình y, đứng ở hàng rào nhà mình khóc nức nở.
Ba mẹ không còn, hàng xóm cũng đang đau đớn với mất mát của riêng họ. Y phải làm gì đây?
“Tiểu Sơn! Sao lại đứng ngoài này mà khóc?”, Yên tỷ tỷ sống ở cuối thôn cùng người bà đã ngoài sáu mươi của mình đúng lúc đi ngang qua, nhanh chóng ôm lấy nhóc con đang khóc như mưa mà dỗ dành.
Sơn từ trong làn nước mắt nhạt nhòa cố gắng nhìn xem người vừa đến là ai, rồi lao vào lòng Yên tỉ khóc càng thêm lớn. Xen giữa những tiếng khóc nức nở là những câu từ rời rạc, không tròn vành.
“Ba… Ba không tỉnh nữa… Mẹ. Mẹ không cho đệ vào nhà. Mẹ cũng…”
Yên tỉ tỉ thực chất chỉ là một cô nhóc mười hai mười ba tuổi, bà của nàng cũng vừa mất cách đây không lâu. Cô nhóc nhìn vào ngôi nhà khốn khổ bên trong, vòng tay bế tiểu Sơn từ trên mặt đất lên, xoay người y hướng về trong nhà rồi cúi người bái một cái thật thành kính.
“Ngoan. Không khóc nữa. Đệ đi theo tỷ nhé. Trong thôn còn nhiều người cần chúng ta giúp đỡ lắm.”
Sơn ngoan ngoãn tựa đầu lên vai Yên tỷ, nhìn ngôi nhà càng lúc càng xa, thật sự không thể quay về nữa rồi.
Tiểu Sơn khóc đến mơ màng rồi thiếp đi lúc nào không hay, khi tỉnh dậy y đã thấy mình ngơ ngác trong một căn nhà lạ hoắc, bên ngoài cửa còn có không ít người đang xôn xao bàn tán việc gì đó. Vài giây thoáng qua Tiểu Sơn đã định òa khóc gọi mẹ, nhưng khi nhìn thấy Yên tỉ tỉ đang xoay đầu lại lo lắng quan sát mình thì tiểu Sơn liền cắn chặt môi nín khóc.
Y nhớ ra rồi. Nhớ ra y có nhà mà chẳng thể về, có ba có mẹ nhưng đều đã không còn trên đời này nữa. Đứa nhỏ năm tuổi lần đầu biết rằng y không được khóc, không phải bởi vì chẳng còn ai đến ôm ấp vỗ về y mà bởi vì y biết y phải ngoan ngoãn hiểu chuyện mới có thể sống tiếp được. Mẹ y muốn y sống tiếp, ba của y muốn y trưởng thành, nên Tiểu Sơn phải cắn môi mình để không bật ra tiếng khóc. Y không được khóc nữa.
“Tiểu Sơn đã tỉnh dậy rồi sao? Mọi người đang bàn việc… ừm… an táng cho ba mẹ đệ. Tiểu Sơn ngoan đừng quấy khóc, có muốn tỷ đưa đệ đi cùng không?”
Yên tỷ tỷ thấy y đã tỉnh thì ân cần chạy vào, đưa tay vuốt mái tóc rối bù xơ xác của y rồi lại bế y vào lòng thủ thỉ. Tiểu cô nương này cũng chẳng cao to gì, cả người gầy đét vì thiếu ăn, chỉ may mắn là chưa bị dịch bệnh quấn thân như người bà bà khốn khổ của nàng mà thôi. Vì cũng đã trải qua cảnh người thân duy nhất mất đi, chỉ còn lại một mình mình trơ trọi sống sót qua ngày, Yên cô nương càng thêm thương xót cho Tiểu Sơn. Thằng bé chỉ hơn năm tuổi, nếu không có ai bên cạnh, chắc chắn sẽ chẳng sống thêm được mấy hôm.
“Dạ!”, tiểu Sơn ngoan ngoãn gật đầu, vòng tay ôm lấy cổ của Yên tỷ tỷ, để nàng bế y ra ngoài cửa nghe ngóng chút thông tin.
Trước nhà của Yên cô nương tập trung một nhóm những người đủ mọi lứa tuổi, nhưng điểm chung của bọn họ tiểu Sơn biết, chính là gia đình chẳng còn lại một ai. Đây đều là những người bị dịch bệnh quái đản kia cướp đi hết người thân, bọn họ liền tìm thấy nhau tụ lại thành một nhóm, chăm sóc cho những người bị bệnh khác, lại giúp xử lý những người không may qua đời.
Những gương mặt u buồn nặng trĩu, nhìn thấy Tiểu Sơn trong vòng tay của Yên cô nương thì càng thêm buồn bã. Vài người cũng vươn tay xoa đầu y, vài người vỗ vỗ gò má hãy còn lem nhem nước mắt, vài người lại chép miệng tội nghiệp cho y.
“Vừa mất sáng nay thì phải nhanh nhanh mà hỏa thiêu. Nếu để xác chết bốc mùi sẽ lây lan cho cả những người đến thu dọn đấy.”, một thanh niên tầm mười tám, mười chín cất giọng.
Những người khác gật gù, len lén nhìn về phía Tiểu Sơn, họ sợ y đau lòng lại òa lên khóc. Nhưng những việc cần làm, thì chắc chắn không thể không làm. Dù ngươi có bao nhiêu không đành lòng thì cũng không thể trốn tránh được.
Yên cô nương đưa tay vỗ về tấm lưng nhỏ nhắn của tiểu Sơn, lẩm bẩm dỗ dành y rồi cùng với những người kia trở về ngôi nhà ọp ẹp của ba mẹ y. Một hàng người trầm lặng, nặng nề bước về phía trước. Bọn họ đi qua những ngôi nhà đã không còn hơi người, đi qua những ánh mắt mệt mỏi trống rỗng, đi qua những sống chết đã định sẵn trong thôn nhỏ này.
Tiểu Sơn một lần nữa đứng ở bên hàng rào, nhìn những lá mồng tơi xanh mơn mởn uốn éo quấn lên thân cây trúc đã khô, nhìn sân nhỏ đầy nắng, nhìn ngôi nhà y từng là duy nhất của y. Đau…
Tiểu Sơn siết chặt tay Yên tỷ tỷ, nhìn về đám lửa đang hừng hừng cháy ngay giữa sân nhà mình, nơi đó y từng chạy qua chạy lại biết bao nhiêu lần, giờ lại trở thành nơi hỏa thiêu hai người y yêu thương nhất. Ngọn lửa hung tàn nhưng có vẻ rất ấm áp đang bao phủ lấy thân hình khô đét của ba mẹ y bên trong, nhảy múa tưng bừng đưa họ đến một không gian khác.
Mọi người xung quanh lo lắng nhìn tiểu Sơn, nhưng chỉ thấy được đôi mắt ráo hoảnh ngơ ngác của thằng bé. Trong lòng họ vừa xót vừa mừng thay cho y, xót xa vì y còn quá nhỏ đã phải chứng kiến cảnh ba mẹ lìa đời, mừng rỡ vì y còn quá nhỏ để nếm trải nỗi đau mà ai trong bọn họ cũng từng phải nếm qua.
“Được rồi. Về nhà của tỷ thôi. Từ giờ để tỷ chăm sóc cho đệ.”
Khi đám lửa bập bùng từ từ lụi tàn, những thứ được che giấu bên trong sẽ phơi bày trước đôi mắt non nớt trong veo của Tiểu Sơn. Mọi người khẽ ra hiệu để Yên cô nương kéo đứa bé bên cạnh rời đi, tiện cho bọn họ hoàn thành nốt công việc còn lại.
Không chút quấy khóc chống cự, tiểu Sơn gật đầu bước theo Yên tỷ tỷ. Ít ra y vẫn có thể làm theo đúng lời căn dặn cuối cùng mà mẹ y gửi gắm lại, “đừng quay đầu lại”. Một đứa bé chỉ hơn năm tuổi, qua một ngày bỗng chốc nhìn nhận thế giới khác đi thật nhiều, đau đớn lại chất chứa hàm ơn.
“Đạo sĩ! Đạo sĩ đến rồi!”
Vừa bước khỏi cổng nhà của tiểu Sơn để bước ra con đường chính trong thôn, Yên cô nương lơ đãng nhìn về phía đầu thôn rồi mừng rỡ hét vang lên. Nàng liến thoắng không ngừng, hay chân liên tục nhảy cẫng lên khỏi mặt đất, xoay đầu gọi với vào bên trong.
Theo tiếng gọi của nàng, những người đang lo việc hỏa thiêu ba mẹ tiểu Sơn, cùng những người còn sống lay lắt trông thôn gấp gáp chạy ra. Vài người trên tay vẫn còn cầm chén thuốc còn tỏa khói, là thứ hi vọng èo uột giữ họ sống tiếp qua ngày, giữ cho người thân của họ không phải bước vội sang dòng Vong Xuyên nào đó.
Đám người dân nghèo khó, luộm thuộm đứng tụ thành một đám ngay trước cổng vào nhà tiểu Sơn. Thằng bé lúc này đã được Yên cô nương bế trên tay tránh cho y bị mọi người xung quanh chen lấn xô đẩy. Trái ngược với họ là một tốp bốn vị đạo sĩ, áo bào trắng muốt tung bay theo mỗi bước chân, đai lưng viền đen trông vừa nghiêm túc lại vừa giản dị.
“Đến rồi! Cuối cùng cũng đến rồi!”, một lão trung niên tầm ngoài năm mươi bước ra khỏi đám người trong thôn, tiến về phía những vị đạo sĩ kia.
Ông có vẻ như là người lớn tuổi nhất ở đây, mọi người đều ngầm đồng ý để cho ông đứng ra thay bọn họ cầu tình. Lão Bát, thực ra cũng không phải là người lớn tuổi có uy tín nhất trong thôn, trước lão còn có lão Thất, lão Lục, nhưng đều lần lượt bỏ lão mà đi rồi. Ông lão đi nhanh về phía trước, đôi tay vì mừng rỡ mà hơi run run vươn ra muốn ôm chầm lấy những vị cứu tinh của bọn họ nhưng rất nhanh đã rụt về. Lão lo lắng bàn tay không mấy sạch sẽ của mình sẽ vấy bẩn tấm đạo bào của người khác, nhỡ không may còn làm lây truyền căn bệnh kì dị này.
“Ông lão không cần nghĩ quá nhiều. Tình hình trong thôn thế nào rồi?”, cất lời là một vị đạo sĩ tầm ngoài hai mươi. Ngũ quan người này đoan chính, đôi mắt tỏa ra thứ ánh sáng ấm áp dễ gần. Thanh niên đưa tay bắt lấy cổ tay lão Bát, trầm ngâm chốc lát rồi thở phào. “Lão yên tâm. Cơ thể lão vẫn còn khỏe lắm.”
Được lời như cởi tấm lòng, lão Bát mang hết những sự khốn đốn của thôn bọn họ kể cho những vị đạo sĩ nhân hậu này. Lão chỉ tay về phía đám người cao thấp không đều đang nôn nóng vây xung quanh bọn họ, thở dài thườn thượt.
“Đây là tất cả những người còn đi đứng được trong thôn bọn ta. Hiện tại bọn ta không ai dám rời khỏi thôn vì vừa phải chăm sóc cho những người bị bệnh nặng, vừa sợ lây nhiễm cho những nơi khác.”
“Mọi người đã từng tìm đến đại phu chưa?”, đạo sĩ trẻ tuổi tên Khánh Hoàn chầm chậm hỏi.
“Không có tác dụng”, người đáp lời Khánh Hoàn chính là thanh niên mười tám mười chín tuổi trong đám người giúp hỏa táng cho ba mẹ tiểu Sơn ban nãy. Khác với vẻ trầm tĩnh lúc đầu, thanh niên kia dường như không giấu được xúc động chực chờ trào ra trong những lời tiếp theo của cậu. “Phụ thân ta là đại phu. Từ khi có người đầu tiên ngã bệnh ông đã cố gắng tìm kiếm phương thuốc cứu chữa… Nhưng ngay cả bản thân ông cũng không cứu được.”
Câu trả lời của cậu cuốn tất cả mọi người vào trầm tư. Không phải bọn họ chưa từng thử qua con đường nào khác, nhưng đều là ngõ cụt, đường cùng, thứ cuối cùng chờ đợi bọn họ vẫn là cái chết.
“Vậy nên lúc này bọn ta chỉ có thể trông chờ vào đạo sĩ phái Lục Thành các vị mà thôi. Cầu xin các vị cứu giúp chúng ta, cứu giúp thôn nhỏ này. Bọn ta không giàu, nhưng xin dùng tính mạng ra thề sẽ dùng tất cả những gì chúng ta có đền đáp đại ân đại đức này!”
Lão Bát tưởng như đã muốn quỳ sụp xuống chân các vị đạo trưởng, kéo theo không ít người dân trong thôn cũng quỳ theo. Khánh Hoàn khó xử kéo vai lão lên, các sư đệ của cậu cũng nhanh tay nâng những người xung quanh đứng dậy. Cứu vớt chúng sinh, chính là đạo lớn nhất mà bọn họ phải tuân theo, là việc bọn họ phải làm, không cần sự báo đáp nào cả.
“Xin mọi người đừng khách khí. Đến nơi chậm trễ khiến mọi người phải chịu dạy vò đến mức này, lỗi của bọn ta còn chưa thể tính hết. Bọn ta nhất định sẽ dốc sức chữa trị.”
Khánh Hoàn hướng về phía những người dân tràn đầy hy vọng mà nói, vô tình nhìn lướt qua gương mặt non nớt chăm chú của Tiểu Sơn. Trong cái đầu bé nhỏ của y vừa vụt qua một ý nghĩ, phải chi những người này đến sớm hơn một ngày, ba mẹ của y có lẽ đã không phải chết. Là lỗi của bọn họ! Là lỗi của bọn họ!
Tiểu Sơn vùng vẫy khỏi vòng tay của Yên tỷ, nhảy xuống đất chạy về phía Khánh Hoàn. Cái đầu y chỉ cao chưa đến thắt lưng của vị đạo sĩ kia, nắm tay cũng bé xíu xiu cố gắng đấm vào đạo bào màu trắng muốt. Tiểu Sơn vừa đấm vừa kêu khóc, nước mắt nén lại từ sáng bây giờ mới được dịp trào ra.
“Lỗi của các người! Lỗi của các người! Nếu các người đến sớm… Đến sớm thì… thì ba mẹ ta đã không chết. Ba mẹ của ta…”
Khánh Hoàn đứng sững tại chỗ để cho đứa nhỏ này thoải mái tấn công, những cú đấm không gây ra chút tổn thương da thịt nào nhưng lại khiến cho bốn sư huynh đệ bọn họ khốn khổ tột cùng. Nếu bọn họ đến sớm, đứa bé này cũng không phải mất cha mất mẹ…
Cô nhóc tên Yên là người đầu tiên phản ứng, nàng lao ra ôm chầm tiểu Sơn, cố gắng ghì y lại trong lòng mình. Nàng cũng vừa thoáng nghĩ đến những lời cậu bé này vừa nói, nhưng cuộc đời này vốn dĩ không có hai chữ “nếu như”. Có lẽ mệnh của bà bà nàng, của ba mẹ Tiểu Sơn, của những thôn dân xấu số khác chỉ được đến đó mà thôi. Không phải lỗi của ai cả.
“Tiểu Sơn! Ngoan nào. Nghe lời tỷ… Các huynh ấy cũng không muốn thế đâu. Đệ đừng quấy nữa. Để các huynh ấy đi cứu người, được không? Đệ cũng không muốn trong thôn chúng ta sau này chẳng còn ai nữa, có đúng không nào… Ngoan”.
Lối vào thôn sau một thời gian vắng vẻ lần đầu đón tiếp nhiều người đến vậy, nhưng ngoài tiếng khóc nức nở của tiểu Sơn thì chỉ có tiếng thở dài không biết vọng đến từ người nào.