Đừng Sợ, Bổn Vương Ở Đây

Chương 45

Thấm thoát Băng Băng đã ở lại Trần phủ ở Trần gia trang hơn nửa năm. Ngày Băng Băng rời cung đi đến buổi tỉ thí là tháng ba, nay đã là tháng một năm sau. Trong nửa năm này, Băng Băng ban ngày thì dạy Trần Linh Linh võ công, ban đêm thì bí mật điều tra về Vô Tà cung. Nhưng, thật đúng như lời đồn, Vô Tà cung này thật bí ẩn. Một lần nàng cùng Lan Nhi Tình Nhi xâm nhập vào sâu bên trong Vô Tà cung để tìm hiểu mà xém mất mạng. Lúc nàng trở về thương tích đầy mình làm cho Minh Nhật giận tái mặt. Vì vậy nàng bị cấm ra khỏi cửa mấy ngày liền. Từ đó đến nay, lúc nàng đi điều tra toàn có Minh Nhật đi theo. Minh Nhật cũng đã tập hợp tứ ảnh trở lại để tiện điều tra hơn. Nhưng vẫn không có kết quả. Trúc Chi cùng tỷ muội họ Trần kia rất hợp nhau, ngày nào cũng luyện công cùng nhau, không thì cũng ra phố dạo chơi. Chẳng biết Hạo Nhiên nghĩ gì mà lại đi cùng đám nữ nhận bát quái Trúc Chi kia. Băng Băng có hơi thắc mắc, nhưng Minh Nhật chỉ trả lời một câu rất ẩn ý, “Mùa xuân về rồi”. Nghe xong, Băng Băng gật đầu tán thành, cũng gần năm mới rồi. Còn nữa, nhân duyên của Lan Nhi Tình Nhi có vẻ rất tốt, ai cũng đều ngọt ngào như được ăn mật. Điều này làm cho Băng Băng thật vui vẻ. Băng Băng không muốn hai tỷ ấy vì mình mà để lỡ mất tuổi xuân. Dù hơn nửa năm không có về kinh thành, nhưng Băng Băng vẫn cùng Hoàng hậu cùng Hoàng thượng viết thư trao đổi. Nghĩa phụ giục nàng về kinh, nhưng nàng khéo léo từ chối, nàng muốn giải quyết xong chuyện mới quay về.

Gần tết Nguyên Đán, Trần gia trang liền náo nhiệt hơn mọi ngày. Những đèn hoa đăng, đen trời được bao nhiêu người thả dưới nước, trên trời mang theo những ước nguyện của mọi người. Bầu trời  và dòng sông ở Trần gia trang nổi bật muôn sắc màu trong trời đêm nay. 

Do chưa làm xong chuyện nên Băng Băng không về kinh thành. Vì vậy, Băng Băng, huynh muội họ Phong Thiên và huynh muội họ Tử liền ăn bữa tất niên cùng Trần gia. Mọi người ai cũng cười đùa vui vẻ. Đến khi dùng xong bữa, tất cả mọi người trên dưới Trần phủ đều ra sân để thả đèn trời. Ở sân lớn trước đại sảnh Trần Phủ, người người đều quỳ xuống, cầm bút lông viết những mong ước của mình, nhìn thật là sinh động. 

Không biết qua bao lâu, tỷ muội Lan Nhi Tình Nhi liền xuất hiện trước mặt Băng Băng, hai người đưa cho nàng một cây đèn trời cùng một chiếc bút lông. Băng Băng nở nụ cười nói: “Các tỷ cứ viết đi, Băng Nhi không có ước nguyện gì hết, mà nếu có thì ta sẽ nỗ lực để đạt được chứ không dựa vào trời”.

“Tiểu thư, không viết ước nguyện thì người cũng có thể viết lời muốn nói với di nương của người và lão Sai lên cây đèn. Như vậy, bọn họ trên trời cũng sẽ đọc được.” Lan Nhi nói.

Nghe nhắc đến di nương, tâm trạng của Băng Băng có chút ưu tư. Nhìn những cây đèn trời, Băng Băng lại nhớ đến ngày tháng được sống cùng di nương. Ngày đó, mỗi lần đến năm mới, di nương đều dạy nàng làm đèn trời, cùng nàng viết chữ lên những cây đèn trời đó, cùng nàng thả những đèn trời đó lên trên bầu trời cao kia. Lúc đó, nàng thấy di nương thả rất nhiều đèn trời, hiếu kì nàng liền hỏi người cầu nguyện gì mà lại dùng nhiều đèn trời như thế. Lúc đó di nương xoa đầu nàng, nở nụ cười buồn. Người nói, người không cầu nguyện cho bản thân, người cầu nguyện cho những người mà di nương nhớ luôn luôn mạnh khỏe chờ người dẫn bảo bối của bọn họ về. Băng Băng cho đến bây giờ cũng không biết bọn họ đó là ai, bảo bối đó là ai. Nhưng, nàng nhớ nụ cười hôm đó của di nương, nụ cười đó thật buồn, thật gượng, thật làm người ta đau lòng.

Nhìn thấy tâm tình của Băng Băng tệ đi, Minh Nhật liền nói: “Không muốn thả thì thôi, đừng tự dày vò chính mình, nàng như vậy sẽ khiến ta rất đau lòng”.

Băng Băng thoát khỏi hồi ức, nhìn Minh Nhật nở nụ cười. Xong, nàng cầm cây đèn trên tay Lan Nhi, để lên bàn rồi cầm bút lông trên tay của Tình Nhi, chấm mực rồi viết một hàng chữ trên cây đèn. Đợi mực khô, nàng liền kéo Minh Nhật ra ngoài cùng nàng thả đèn trời. Nhìn cây đèn bay lên không trung, nước mắt nàng khẽ lăn dài trên gò má. Di nương, lão Sai, hai người hãy an nghỉ, Băng Nhi sẽ sống tốt, sẽ không để bản thân phải chịu ủy khuất, không để hai người chết oan.

………………………………..

“Có muốn uống một chút không?” trên mái nhà ở đại sảnh Trần phủ, Minh Nhật cầm một chai rượu đưa cho Băng Băng nói. Hôm nay, hắn biết tâm trạng của Băng Băng không được tốt. Vậy cho nàng buông thả hôm nay, uống một chút rượu quên đi buồn phiền. 

Băng Băng nhận chai rượu trong tay Minh Nhật, uống từng ngụm từng ngụm rồi yên lặng nhìn bầu trời đêm. Những đèn trời như những ngôi sao đêm, lung linh thật đẹp. Một lúc lâu sau, Băng Băng uống một ngụm rượu rồi thở dài nói. Giọng nàng nhẹ nhàng như đang trở về với quá khứ, như xa mà lại như gần. Nàng nói “Từ khi ta có kí ức, người làm bạn bên ta là di nương. Di nương đối với ta nhiều lúc làm ta cảm giác xa cách, như thể người cung kính ta chứ không phải là đối xử với ta như con gái. Dù người không phải mẫu thân của của ta, nhưng ta lại coi người như mẫu thân của mình. Khi ta lên ba tuổi, di nương bắt đầu dạy ta về nội công, về võ công. Ta nhiều lúc cũng không hiểu, vì sao, người lại phải dạy ta sớm như vậy. Có lúc ta hỏi người, vì sao? Chàng biết người nói gì không?” Băng Băng dừng lại uống ngụm rượu, rồi lại nói tiếp “Di nương, người lúc đó ôm chặt lấy ta, người nói tình cảnh của chúng ta rất nguy hiểm, chúng ta không có thời gian. Người muốn ta trước khi trở lại nơi đó thì phải trở nên thật mạnh mẽ, mạnh mẽ để có thể tự bảo vệ được chính bản thân mình. Đó, đó là lần đầu tiên di nương ôm ta như vậy. Cái ôm đó cũng như là động lực, động lực để ta vượt khổ cực học những bài võ của người. Có lúc ta nhìn những đứa trẻ bên cạnh mà ước ao, ước ao được như chúng, có một tuổi thơ vô ưu vô lo. Nhưng di nương nói ta với bọn chúng không cùng một thời gian, ta và họ khác biệt”.

“Ta sống cùng di nương cho đến khi ta mười một tuổi. Hôm đó ta học xong cuốn bí tịch võ công cuối cùng của di nương. Lúc đó ta rất vui, ta nghĩ ta đã có thể bảo vệ bản thân, bảo vệ di nương và cũng đủ khả năng để…biết được sự thật. Nhưng, hôm đó, khi ta vừa mở cửa nhà, ta thấy căn nhà vắng tanh. Ta lên phòng di nương, ta thấy, người lúc đó đang nằm hấp hối ở góc tường. Một hắc y nam nhân cầm kiếm dần áp sát về phía người. Ta lúc đó liền chạy về phía người ôm người. Rồi ta cảm giác quanh ta đang thay đổi. Đến khi mở mắt, ta thấy một rừng bát ngát toàn là tuyết. Lạnh, lạnh lắm, nhưng nó không lạnh bằng cơ thể của di nương. Lúc đó ta ôm thật chặt người, ôm người chỉ mong sao cơ thể của người ấm trở lại. Nhưng cơ thể người vẫn lạnh như vậy, ta cảm thấy sinh mạng của người như đang trôi dần đi” Băng Băng lần này ngửa cổ uống một ngụm rượu to, nước mắt theo đuôi mắt chảy vào tóc. 

Do rượu này rất nặng, cộng thêm Băng Băng uống ngụm rượu lớn nên nàng bị sặc. Băng Băng ho từng cơn từng cơn, đến khi nước mắt dàn dụa. Nàng không biết là do ho quá mà nước mắt chảy ra hay là thật sự nàng đang khóc nữa. Nhưng nàng không quan tâm. Thấy nàng ho như vậy, Minh Nhật liền ôm nàng vào lòng. Lúc nghe nàng bắt đầu, hắn chỉ lắng nghe. Hắn biết, nàng đang bộc lộ nỗi niềm của nàng, như vậy là nàng đã chấp nhận hắn tham gia vào cuộc sống của nàng rồi. Nhưng, nghe nàng nói về đau thương, nhìn nàng khóc, hắn lại không thể nào nhìn được. Nàng khóc, tim hắn đau lắm. Nước mắt của nàng, hắn nhìn ra được nàng đau lòng như thế nào. Ôm chặt lấy Băng Băng, vuốt vuốt lưng cho nàng, Minh Nhật nói “Nàng muốn khóc thì cứ khóc đi, đừng đè nén bản thân như vậy”.

“Ai nói ta muốn khóc” Băng Băng đẩy Minh Nhật ra, cứng rắn nói “Chàng lầm rồi, ta không hề muốn khóc, vì ta đã hứa với di nương là ta sẽ không khóc nữa, ngày ngày ta sẽ cười, cười thật tươi để di nương ở trên trời cũng sẽ cười theo”. 

Giọng của Băng Băng mang theo hơi men say. Nhìn hai má đỏ hồng của nàng, Minh Nhật biết nàng đã say rồi. Muốn đưa nàng về phòng thì Băng Băng liền trở nên ương bướng, không muốn đi mà ở đây ngắm trời. Thở dài, đành ngồi ôm nàng vào lòng, cho lưng nàng thoải mái dựa vào ngực hắn. Thật không biết bao lâu, Minh Nhật nghe thấy tiếng hít thở đều của người trong ngực. Biết tiểu nhân nhi trong lòng đã ngủ rồi, Minh Nhật liền mặc kệ mọi người ở đây, đưa nàng về phòng ngủ. 

Về đến phòng ngủ, vừa mới đặt Băng Băng nằm xuống giường, Minh Nhật ý định với chăn để đắp cho nàng. Nhưng dường như Băng Băng cảm nhận được hơi ấm sắp xa, nàng liền đưa tay ôm chặt Minh Nhật, miệng thì lẩm bẩm đừng đi. Minh Nhật nhìn thấy vậy đành thở dài, cởi giày cho Băng Băng và hắn rồi nằm xuống giường, để nàng nằm thoải mái trên ngực của hắn. Lấy chăn đắp cho cả hai, hắn nặng nề đi vào giấc ngủ. 

Không biết đến giờ nào, đột nhiên Minh Nhật tỉnh dậy. Không phải có điều gì bất thường, mà là nữ nhân trong ngực hắn bắt đầu không yên phận. Xiêm y của nàng không biết từ lúc nào đã mở rộng hết ra, bàn tay nhỏ bé kia thì thò vào y phục của hắn, chạm vào làn da của hắn rồi xờ xoạng. Hắn là một nam nhân sinh lý bình thường, đã vậy người hắn yêu lại khiêu khích hắn như thế này, thân là nam nhi hắn làm sao chịu nổi. Dù hắn hai lăm năm nay chưa có kinh nghiêm yêu đương, cũng không tìm mấy cái thú vui này, nhưng dù sao hắn cũng biết sinh lý cơ thể của hắn. Nhưng, Băng Nhi của hắn bây giờ không hề tỉnh táo, nếu muốn nàng ngay lúc này, nàng tỉnh dạy sẽ rất giận hắn. Hắn không thể nào mạo hiểm.

Cầm bàn tay đang tác quái kia ra, Minh Nhật nói “Băng Nhi, ngoan nào, đừng làm loạn”.

“Nóng…nóng…” Băng Băng không hề nghe lời nói của Minh Nhật, bàn tay khác bắt đầu thoát y phục trên người nàng. Minh Nhật thấy vậy liền giữ tay nàng lại, nói “Băng Nhi, nàng đang dụ dỗ ta sao?”

Băng Băng đang trong mộng, đột nhiên nàng cảm thấy người rất nóng. Nàng chỉ là muốn làm cách nào đó để giảm bớt khô nóng trong người. Nhưng nàng nào biết hành động của nàng là đang khiêu khích một cách trắng trợn. 

Minh nhật nhìn tiểu nữ nhân đang vặn vẹo thân thể trên người hắn, dưới bụng hắn liền nổi lên phản ứng. Nhưng, hắn cố gắng nhịn xuống, nếu hắn muốn nàng bây giờ là không phải quân tử. Minh Nhật thì đang mặc niệm, nhưng nữ nhân nào đó vẫn còn không biết, nàng vẫn trên người nam nhân nào đó châm lửa. Cuối cùng, không nhịn được nữa, Minh Nhật liền lật người đem nữ nhân không yên phận nào đó áp dưới thân, đôi môi lạnh cũng áp vào đôi môi mềm mại tham lam mút lấy. Nụ hôn lần này của hắn không hề dịu dàng như thường ngày, lần này Minh Nhật như đói khát vậy. Dồn dập, mạnh mẽ. Băng Băng không tự chủ vòng tay ôm cổ Minh Nhật. Hành động của nàng khiến cơ thể hai người dán vào nhau không còn kẽ hở. 

Cuối cùng lấy lại lý trí, Minh Nhât ngẩng đầu lên, nhìn nữ nhân nào đó mê ly mở mắt, nói “Cho ta, được không?”

Băng Băng đang không hiểu chuyện gì xảy ra, nàng chỉ cảm thấy có gì đó đè nặng lên cơ thể nàng, giữa hai chân cảm thấy nóng lạ thường. Môi nàng như bị ai đó mút rồi gặm cắn. Nàng rất tự nhiên đáp lại nụ hôn đó. Đến khi đôi môi đó rời khỏi môi nàng, Băng Băng mới mở mắt ra. Đập vào mắt là khuôn mặt yêu nghiệt lạnh lùng của nam nhân trên người nàng, nam nhân này là nam nhân cho nàng cảm giác ỷ lại. Nàng sớm muốn giao bản thân cho hắn, nhưng lại lo sợ. Hôm nay, nhìn hắn trên người nàng, mồ hôi trên trán vịn ra, mặt hắn đang rất ẩn nhẫn, nhưng hắn vẫn muốn trưng cầu ý kiến của nàng. Nàng biết, nàng biết nam nhân này đặc biệt đối tốt với nàng. Hắn đặt nàng trong lòng bàn tay để bảo hộ, hàng đêm, dù bị dục vọng hành hạ, nhưng hắn vẫn không hề ép buộc nàng mà bất chấp trời đông giá rét ra ngoài tắm nước lạnh. Điều này nàng biết hết. Có nam nhân như này yêu thương, nàng còn cần điều gì hơn.

Thấy nữ nhân dưới thân “ngu ngơ” nhìn hắn, Minh Nhật liền cố nhịn xuống. Nàng đang không tỉnh táo, vậy mà hắn lại muốn nàng ngày lúc này. Hắn thật là không đáng mặt quân tử. Định bước xuống giường đi tắm nước lạnh hạ nhiệt. Dù vẫn còn se lạnh, nhưng hắn có nội công, hắn sẽ không bị nhiễm lạnh đâu.

Thấy Minh Nhật định rời đi, Băng Băng liền ôm chặt lấy thân thể của Minh Nhật, đảo vị trí áp hắn dưới thân, đôi môi anh đào chuẩn xác áp lên bạc môi kia, những với người không có kinh nghiệm thì đó chỉ là nụ hôn nhẹ. Hành động này làm cho Minh Nhật sững sờ thoáng chốc. Đến khi đôi môi đó rời đi, Minh Nhật mới bừng tỉnh, đảo nàng xuống dưới hạ thân, hắn nói “Nàng đây là đang đùa với lửa đó”.

“Ta biết” Băng Băng khàn giọng nói.

“Nếu nàng đã đồng ý giao thân cho ta thì nàng phải phụ trách cho đến cùng” Minh Nhật nghiêm túc nói.

“Ta là nữ tử, người nên chịu trách nhiêm là chàng, sao lại đổi là ta rồi” Băng Băng nở nụ cười.

“Được, ta sẽ chịu trách nhiệm đến cùng.” Nói xong, đôi môi hắn hạ xuống, mạnh mẽ hôn lên đôi môi anh đào kia. Bàn tay của hắn không rảnh rỗi, một bàn tay chống thân thể của hắn để không đè hặng lên Băng Băng, một bàn tay cởi từng y phục của nàng. Đến khi thân thể trắng mịn cân đối của giai nhân hiện ngay trước mắt, hắn liền nuốt một ngụm nước bọt. Hôn từ cổ hôn xuống, mỗi nụ hôn của hắn liền để lại một trái dâu tây đỏ tươi trên da thịt mịn màng của nàng. Hôm một lượt xong, hắn không thể nào chờ đợi nữa, hắn vội vàng thoát đi y phục của bản thân rồi thân hình cao to chậm rãi tách hai chân của nàng. Hạ thân của hắn chống lên hạ thân của nàng, ma sát lẫn nhau. 

Băng Băng bị khoái cảm làm cho đầu óc u mê. Đến khi cảm thấy có dị vật để trước hạ thân của nàng ma sát, nàng liền cảm thấy vừa mong đợi lại vừa sợ hãi. Nhưng mong đợi vẫn nhiều hơn so với sợ hãi. 

Đến khi cảm thấy nàng đã sẵn sàng, Minh Nhật liền mạnh mẽ tiến vào rồi dừng lại. Băng Băng đang trong khoái cảm, đột nhiên cảm thấy hạ thân như bị xé đôi. Móng tay của nàng đâm sâu vào da thịt của hắn. Hàm răng cắn chặt lại. Nhìn nàng như vậy, Minh Nhật liền hôn lên môi nàng, cậy răng nàng ra để nàng không tự cắn mình nữa. 

Một lúc sau, khi đã cảm thấy đau đớn dần dần biến mất, thay vào đó là sự khó chịu. Nàng thật không biết nàng khó chịu cái gì, chỉ là cơ thể theo phản ứng có điều kiện, nhẹ đung đưa chiếc eo thon. Minh Nhật biết nàng đã sẵn sàng, hắn liền động thân. Một lần lại một lần muốn nàng nhiều hơn. Ngoài kia, ánh trăng trốn sau những đám mây, nhưng thỉnh thoảng lại ngó ra rồi lại ngại ngùng trốn vào như là thiếu nữ xem quyển xuân cung đồ trước khi lên kiệu hoa vậy. Một đêm này, hắn thật không biết bản thân đã muốn nàng bao nhiêu lần, chỉ biết mặt trời dần có tia nắng thì hắn mới dừng lại. Nhìn tiểu nhân nhi không biết đã ngủ lúc nào, hôn một cái lên cái trán trơn bóng của nàng rồi hắn xuống giường, mặc y phục, đi giày rồi ra khỏi phòng.

(Seal: *chống cằm* thỏ con bị chó sói thịt rồi)

…………………………….

Không biết đã ngủ bao lâu, Băng Băng cuối cùng cũng đã tỉnh lại. Nhìn ánh nến trong phòng, nàng thật không biết giơ này là giờ nào. Nhưng bụng nàng đang lên án chủ nhân không biết chăm sóc thân thể. Nhìn chỗ bên cạnh, thấy nó đã lạnh băng, nàng nghĩ hắn đã đi đâu đó. Băng Băng liền đứng dạy chuẩn bị đi tìm đồ lót dạ. Nhưng vừa mới cử động thân thể, Băng Băng liền cảm thấy thân thể như không còn là của nàng. Thân thể nàng như thể có mấy chiếc xe ngựa cán vào, thật là nhức mỏi. Dưới hạ thân nàng có cảm giác thật đau. Thật không biết đã xảy ra chuyện gì. Chống người ngồi dạy dựa vào thành giường, Băng Băng nâng đầu suy nghĩ. Hôm qua nàng ăn bữa cơm tất niên cùng mọi người, rồi nàng thả đèn trời, xong nàng cùng Minh Nhật lên nóc nhà ngồi, và rồi nàng uống rượu, và rồi…nhớ đên đây, Băng Băng đỏ mặt. Thật là, tại sao nàng lại chủ động như thế chứ, thật là mất mặt mà. Nhưng, nàng cảm thấy trừ cơ thể mỏi mệt và hạ thân đau nhức ra cũng không còn khó chịu ở đâu nữa. Nhìn bạch y mỏng manh trên người, Băng Băng đoán Minh Nhật đã tắm cho nàng rồi. Đầu nàng cũng không có đau như các lần uống rượu khác, chắc hẳn là nam nhân đó cho nàng uống canh giải rượu. 

Nhịn cảm giác khó chịu trên người, Băng Băng với lấy áo khoác vắt trên thành giường, khoác vào. Đi hai vào, xuống giường. Nhưng vừa mới bước xuống giường, chân nàng liền vô lực khụy xuống. Tưởng chừng như nàng và đất sẽ tiếp xúc thân mật, nhưng không hề có cảm giác đau đớn nào. Nàng chỉ cảm thấy một lồng ngực ấm, bên mũi là mùi hương nam tính quen thuộc. Mở mắt nhìn nam nhân đang nhăn mày, nàng liền cười hòa “Ta đói”.

Minh Nhật cảm thấy trái tim dường như sắp sửa nhảy ra khỏi lồng ngực. Nữ nhân này, thật không để hắn bớt lo mà. Vốn là hắn thấy sắc trời không còn sớm liền đi chuẩn bị một chút đồ ăn. Hắn sợ nàng tỉnh dạy lại đói. Nhưng ai ngờ, vừa mới bước vào thấy nàng sắp thân mật với đất. Nhanh chóng để khay đồ ăn lên chiếc bàn gần đó, vận khinh công nhanh chóng đỡ nàng. Đến khi nữ nhân nào đó đã nằm trong ngực hắn, hắn mới thở phào một hơi. Định mắng nàng một trận, nhưng hắn lại bị giọng nói nũng nịu, khuôn mặt cầu hòa của nàng làm cho hắn không nỡ mắng nàng câu nào. Thở dài một cái, bế ngang Băng Băng lên, Minh Nhật đưa nàng đến trước bàn để thức ăn, để nàng ngồi lên đùi hắn rồi bón cho nàng ăn. 

Nhìn thấy hành động của Minh Nhật, Băng Băng đỏ mặt nói “Ta tự ăn được”. Bàn tay nhỏ nhắn đưa ra định nhận đôi đũa trên tay hắn. Nhưng đũa chưa đến tay, một bàn tay to khác đã nắm chặt lấy bàn tay của nàng. Minh Nhật nói “Nàng mệt rồi, để ta”.

Nghe câu nói đó, mặt của Băng Băng lại xấu hổ ửng đỏ, đầu óc không nhịn được nhớ lại buổi tối kích tình hôm qua. Đúng là, rượu là thứ không thể uống mà… 

Cuối cùng, Băng Băng ngại ngùng để Minh Nhật bón từng miếng từng miếng. Hình ảnh của hai người thật hài hòa. Ánh nến hắt lên chiếc bóng quấn quýt của hai người như hòa vào làm một. Đó như là nói đến tình cảm của hai người sẽ luôn khăng khít như keo như sơn, thiên trường địa cửu, không bao giờ tách rời…
Bình Luận (0)
Comment