Dung Thành

Chương 10

“Đội dọn dẹp chủ thành,” Liên Xuyên qua kính ngắm nhìn kẻ lữ hành cao hơn đứng bên trái, “Các người đã bị khóa chặt, bất cứ động tác nào cũng đều có thể trở thành lý do để tôi nổ súng.”

Hai kẻ lữ hành đều bất động.

“Không sử dụng năng lực ở hiện trường,” bộ đàm phát ra giọng Lý Lương, “Nhưng rà quét ra được trong nhà bên cạnh có dấu vết của trọng lực, đa số kẻ lữ hành đều có, không xác định được có phải bọn họ hay không.”

“Nhận được,” Liên Xuyên nói, “Đã khóa chặt.”

Quy trình xử lý kẻ lữ hành thông thường rất đơn giản, xác nhận xong thì phá hủy hoặc thu gom.

Kết cục của phần lớn những kẻ lữ hành bị bọn họ chặn lại đều là phá hủy, cho dù có năng lực đặc thù đi nữa, cũng có thể lựa chọn phá hủy, không thu gom dưới tình huống không cần xin chỉ thị.

Dù sao thì chủ thành cũng đã chịu thiệt hại quá nhiều vì năng lực của kẻ lữ hành, đặc biệt là đội dọn dẹp lúc nào cũng phải xung đột trực diện với bọn họ.

Nhưng hai kẻ trước mặt, Liên Xuyên lại không lập tức xuống tay.

Lúc cách hai con phố hắn đã phát hiện ra, trong hai kẻ lữ hành này, có một kẻ chính là người đã trốn đằng sau bức tường, trên người vẫn mang theo món vũ khí đã được kích hoạt của chủ thành.

Mà hiện tại, kết quả rà quét đã hiển thị kính bảo hộ.

“Trên người kẻ lữ hành có vũ khí của chủ thành?” Giọng Lộ Thiên rất kinh ngạc, “Còn là đã kích hoạt?”

“Vũ khí đời hai,” Lý Lương nói, “Hiện tại không còn ai dùng nữa, nhưng bình thường cũng đều cần đến thông tin sinh vật của người sử dụng mới có thể kích hoạt được, thu gom sao?”

“Thu gom.” Liên Xuyên nói.

Ninh Cốc liếc mắt nhìn Chùy Tử, vẻ mặt Chùy Tử vừa nhìn đã thấy rất tuyệt vọng.

Khác với Ninh Cốc, Chùy Tử đã tới chủ thành rất nhiều lần, hiểu biết về chủ thành sâu sắc hơn Ninh Cốc nhiều lắm, đặc biệt là linh cẩu.

Mà đối với những vị khách quen còn sống của chủ thành như bọn họ, Liên Xuyên chính là linh cẩu trong linh cẩu, cẩu trong cẩu, gặp phải gần như sẽ không thể nào thoát nổi.

“Làm sao bây giờ?” Ninh Cốc nhỏ giọng hỏi.

Chùy Tử không nói gì.

Con xe màu đen kia hạ dần xuống, Liên Xuyên nhảy xuống khỏi xe, vũ khí trong tay vẫn ổn định, Ninh Cốc có thể nhìn thấy một điểm sáng nhỏ dừng lại trên lồng ngực mình, thậm chí còn chưa hề dịch chuyển.

“Cậu,” Liên Xuyên lại mở miệng lần nữa, “Ném túi lại đây.”

“Dựa vào cái gì?” Ninh Cốc nhìn hắn.

Liên Xuyên không nói gì, chỉ đột nhiên hạ thấp họng súng xuống, Ninh Cốc tức khắc cảm thấy đùi phải mình đau quặn.

Cảm giác đau đớn này là thứ cậu chưa bao giờ được trải nghiệm trong hai mươi năm tung hoành khắp quỷ thành, từ kẽ hở xương ra bên ngoài, nháy mắt đã theo dây thần kinh lan ra toàn thân.

Hơn nữa còn đến quá đột ngột.

Ninh Cốc không nhịn được kêu lên một tiếng: “A ——”

Duỗi tay điên cuồng xoa đùi.

,

Vậy mà vẫn đứng được, còn vẫn có thể cử động.

Liên Xuyên hơi hơi ngẩng đầu lên, kẻ lữ hành này làm hắn rất bất ngờ.

Một phát bắn này cũng không trí mạng, nhưng cường độ của cơn đau nó mang đến là thứ mà người thường khó có thể chịu được, gần như có thể khiến con người ta đánh mất năng lực hành động, đối với mục tiêu cần bắt sống, thông thường chỉ cần đúng một phát súng.

“Tên họ.” Liên Xuyên nhìn cậu ta.

“Dựa vào cái gì mà phải nói cho mày?” Người này đau tới mức nhăn răng nhếch miệng, nhưng vẫn rất có phong cách của kẻ lữ hành, kể cả đã chết cũng phải mắng tới lúc không phát ra được âm thanh nữa mới thôi, “Mày biết đếm không? Đếm được ra mình là hạng thá gì không!”

Thôi được rồi.

“Túi.” Hắn lại nhắm về phía chân trái người này, ấn xuống cái nút.

“A ——” Người này giờ cuối cùng cũng không thể đứng tiếp được nữa, một chân quỳ xuống mặt đất.

Người bên cạnh muốn đỡ cậu ta, nhìn thấy vũ khí trong tay Liên Xuyên vẫn có chút do dự, nhưng dù sao cũng là kẻ lữ hành, do dự xong vẫn vươn tay ra rất nhanh, tóm được cánh tay của cậu ta, rồi ngẩng đầu lên nhìn Liên Xuyên: “Mấy người rốt cuộc muốn gì!”

Liên Xuyên không để ý đến gã, chỉ nhìn chằm chằm vào người đã quỳ xuống mặt đất.

Là cậu sao?

Vũ khí ở trên người cậu, nhưng loại cảm giác đó lại không xuất hiện.

Cảm giác sợ hãi vì bị nhìn trộm.

Người nọ tay chống đất, thở hổn hển vài hơi: “Tao tên Ninh Cốc.”

Ninh Cốc.

Liên Xuyên đã nhớ kỹ cái tên này.

Cái tên này không nằm trên bất cứ ghi chép nào liên quan tới kẻ lữ hành.

Có điều lúc nãy Ninh Cốc vẫn đang ăn nói ngang ngược như vậy, “dựa vào cái gì” đến “dựa vào cái gì” đi, bắt người khác đếm, hiện giờ lại đột nhiên hợp tác báo tên ra… Tầm mắt Liên Xuyên rời khỏi kính ngắm, chậm rãi đảo qua trên người cậu ta.

“Muốn gì tự mình tìm! Đừng động vào những thứ khác của tao!” Ninh Cốc giơ tay lên, ném túi da treo trên đùi mình tới.

Tư thế lấy túi ném túi đều không có gì bất thường.

Quỹ đạo ném túi cũng bình thường, không cố ý chắn tầm nhìn.

Nhưng bản thân chuyện chịu thua rồi ném túi lại đều không bình thường.

Liên Xuyên nhanh chóng chuyển tầm mắt sang trên tay Ninh Cốc, nhìn thấy ngón tay đang cong lên của cậu ta, và cả tia sáng nhỏ lóe lên giữa ngón tay.

Cùng lúc đó, kẻ lữ hành bên cạnh đã thuận thế khom lưng xuống, ấn tay xuống mặt đất.

Phối hợp với Đinh Tử còn chưa bao giờ ăn ý được như vậy, lúc ném túi đi Ninh Cốc đã cảm khái.

Liên Xuyên chưa nói muốn tìm thứ gì, nhưng thứ kỳ lạ duy nhất trên người mình bây giờ, chính là khối lập phương kim loại đột nhiên bắt đầu sáng lên kia.

Lúc trượt chân, cậu đã cầm khối lập phương ở trong tay.

Ném túi.

Năng lực của Chùy Tử kích phát.

Cậu ấn xuống cái nút kia.

Bất kể khối lập phương nhỏ kia là gì đi nữa, cậu và Chùy Tử có lẽ đều không có khả năng trở về được, cho nên kể cả có bị bắn thành từng mảnh vụn, cũng phải kéo theo một kẻ làm đệm lưng.

Kẻ lữ hành có lẽ sẽ sợ đau, nhưng vào thời khắc mấu chốt tuyệt đối sẽ không để ý chuyện sống chết.

Có rất nhiều truyền thuyết về Liên Xuyên, tuy mọi người đều không phục, nhưng hình tượng của Liên Xuyên trong truyền thuyết vẫn luôn rất thống nhất, lạnh lùng, tàn nhẫn, sức chiến đấu đỉnh cấp.

Chỉ là có lẽ người sống sót trở về dưới tay hắn quá ít ỏi, cho nên vẫn có một chuyện chưa được ai nhắc tới bao giờ.

Hắn lại có thể nhanh như vậy.

Ngón tay Ninh Cốc còn chưa thực sự ấn xuống cái nút, Liên Xuyên đã tới trước mặt cậu, cậu thậm chí còn chưa thấy rõ người này tới đây như thế nào.

Thế mà còn bảo ở chủ thành toàn là người thường? Tốc độ này có thể đạt được chỉ bằng xương trợ lực?

Khối lập phương bị một đầu gối thụi cho tuột ra khỏi tay.

Rơi vào trong tay Liên Xuyên.

Tiếp đó, cậu bị Liên Xuyên dùng một chân đá bay.

Chùy Tử bị linh miêu tai đen xô vào cống thoát nước cạnh đó.

Tất cả những chuyện này, bắt đầu vào lúc túi được ném lên.

Lúc túi rơi xuống đất, Ninh Cốc đã chắc chắn mình sẽ không thể nào kéo thêm được một cái đệm lưng trước khi chết nữa rồi, cũng không có cách nào viết thêm một miêu tả cho Liên Xuyên trong truyền thuyết nữa.

Không về được nữa.

Đinh Tử chắc chắn sẽ khóc.

Trưởng đoàn cũng sẽ khóc, ngày thường trông rất đáng sợ, nhưng Ninh Cốc đã từng thấy trưởng đoàn khóc.

Tiên đoán của chú Điên đã trở thành sự thật…

Chẳng trách cả trưởng đoàn và Lý Hướng đều không cho cậu tới chủ thành.

Sớm biết như vậy, hôm đó cậu nên đưa cọng lông vũ kia cho Địa Vương, bảo lão về sau để ý đến Đinh Tử một chút…

Kết quả là vẫn chưa được nhìn thấy thứ gì.

Cũng không biết gì.

Bên ngoài trông như thế nào? Bên ngoài có thứ gì? Những người biến mất đều đã đi đâu?

Mình từ đâu tới đây?

Tại sao mình không có cha mẹ?

Mình vẫn chưa biết gì cả.

Cuối cùng vẫn là chưa biết được gì cả…

Liên Xuyên một lần nữa ngắm kính ngắm về phía kẻ lữ hành đã ngã xuống đất.

Hắn có thể cảm nhận được trên người kẻ này không có bất cứ năng lực đặc thù nào, không ai biết được là thứ gì đã chống đỡ cậu ta có thể chịu đựng cơn đau dữ dội mà hai phát súng mang tới.

Tựa như vĩnh viễn cũng sẽ không có một ai biết được tại sao Liên Xuyên lại có thể sống sót lớn lên giữa những huấn luyện như địa ngục.

Đầu ngón tay Liên Xuyên chạm lên thiết bị kích phát.

Ninh Cốc đột nhiên ngẩng đầu lên, ánh mắt xuyên qua kính ngắm, trực tiếp đối diện với tầm mắt hắn.

“Không.” Ninh Cốc nói.

Ập tới cùng một chữ đơn giản này chính là cơn sợ hãi như sương mù dày đặc.

Cảm giác khó có thể tin lại xuất hiện một lần nữa, chiếm cứ toàn bộ thân thể Liên Xuyên, ánh mắt Ninh Cốc vẫn không hề dừng lại, giống một thanh kiếm xuyên qua kính bảo hộ, cắm thẳng vào đầu hắn.

Chính là người này!

009 chỉ là môi giới, chuyện này Liên Xuyên đã không đoán sai.

Nhưng hắn đã xem nhẹ khả năng người này có lẽ cũng không cần tới bất kỳ môi giới nào.

Môi giới thậm chí còn có thể hạn chế năng lực của cậu ta.

Hạn chế những năng lực bên cạnh năng lực nhìn trộm của cậu ta.

Mà loại năng lực này, Liên Xuyên lại mơ hồ cảm thấy như đã từng quen biết.

Trong số những kẻ lữ hành, có người có thể nhìn trộm ý nghĩ, đảo loạn thời gian.

Liên Xuyên không biết đây là ảo giác của hắn, hay là hắn đang thực sự trải qua.

Không biết là thời gian đã đọng lại, hay đã trở nên cực kỳ chậm, hay đã cực kỳ nhanh.

Cũng không biết trong khoảnh khắc này, người trước mắt có phải là đã không còn ở cùng một không gian với bọn họ nữa không.

Hoặc là một lực lượng khác, tựa như trọng lực bị phóng đại trăm ngàn lần vụt qua giữa một quãng thời gian ngắn tới nỗi không thể nào cảm nhận được.

Loại cảm giác này, chưa bao giờ có, cũng không thể nào hình dung ra được.

Giọng nói cuối cùng trong tai Liên Xuyên là của Ninh Cốc.

“Đi!” Cậu ta nói.

Mọi thứ đều không hề tạm dừng, không tăng tốc cũng không chậm lại, mọi động tác vẫn đều như bình thường, không sai lệch chút nào.

Nhưng Đại Ca đã ngã ra đất, duỗi chân hai lần mới đứng lên được.

Đầu ngón tay Liên Xuyên trước sau vẫn không thể nào ấn xuống được thiết bị kích phát.

Ninh Cốc và một kẻ lữ hành khác đã biến mất khỏi tầm mắt bọn họ.

“Liên Xuyên?” Bộ đàm phát ra giọng Lý Lương.

“Nhận được.” Liên Xuyên trả lời, nhìn về phía Đại Ca.

Đại Ca vừa khịt một hơi ra từ lỗ mũi, tỏ vẻ mình không sao.

“Mới vừa rồi làm sao vậy?” Xe của Lộ Thiên xuất hiện phía sau mái nhà cạnh đó, dừng bên cạnh Liên Xuyên.

Liên Xuyên không nói gì.

Hắn không biết vào lúc này cần nói gì.

Hắn cũng không biết đã xảy ra chuyện gì.

Chỉ biết, đối với hắn, Ninh Cốc này là một mối nguy hiểm tiềm tàng.

“Lại là chớp lóe,” Lý Lương cũng đã tới, nhảy từ trên xe xuống, cau mày, hơi căng thẳng đi tới bên người Liên Xuyên, vừa xem công cụ ghi chép trên cánh tay vừa hạ thấp giọng, “Mới vừa nãy thiết bị đều không nhạy đúng không? Vũ khí đều bị vô hiệu hóa.”

“Đúng.” Liên Xuyên cũng hạ thấp giọng trả lời.

“Có liên quan tới năng lực của kẻ lữ hành không?” Lý Lương hơi kinh ngạc.

“Không biết.” Liên Xuyên nhìn thoáng qua hướng Thung lũng lạc lối.

Trước kia, có vài lần thiết bị không nhạy chỉ xuất hiện ở chớp lóe, lần này tuy rằng không biết được nguyên nhân, thậm chí vừa rồi hắn còn không phát hiện ra thiết bị không nhạy, nhưng ít ra điều này có nghĩa là, hệ thống không ghi chép được năng lực kỳ lạ của kẻ lữ hành kia.

Là Ninh Cốc? Hay kẻ còn lại cũng có?

“Các tổ báo cáo tình huống.” Bộ đàm phát ra giọng Lôi Dự.

“Mục tiêu của tổ sáu đã trốn vào Thung lũng lạc lối,” Liên Xuyên nói, “Thu được vũ khí đời hai của chủ thành.”

“Năng lực gì?” Lôi Dự hỏi.

“Đột phát trọng lực,” Lý Lương trả lời, “Trước đó hoàn toàn không có dấu hiệu bùng nổ.”

“Hiểu rồi,” Lôi Dự nói, “Thu đội.”

“Thu đội?” Lộ Thiên rất ngạc nhiên, chỉ về hướng Thung lũng lạc lối, “Không đuổi theo sao?”

Liên Xuyên nhìn cậu ta, không nói gì.

“Tôi biết, anh bảo tôi thấy kẻ lữ hành thì phải chạy,” Lộ Thiên nói, “Anh thì sao?”

“Cũng chạy chứ sao.” Liên Xuyên nói.

Lộ Thiên ngơ ngác, quay đầu sang nhìn Lý Lương.

“Bọn họ chắc sẽ vào Thung lũng lạc lối ngay thôi.” Lý Lương nói.

“Vậy thì sao?” Lộ Thiên lại hỏi.

Lý Lương thở dài, loại câu hỏi chỉ cần ngầm hiểu trong lòng như vậy, cậu ta không biết nên trả lời thế nào.

,

“Mới vừa nãy là thế nào?” Chùy Tử vừa chạy vừa hỏi.

“Em không biết.” Chân Ninh Cốc vẫn đang đau, đau đến mức cậu gần như không thể nào đứng thẳng nổi, nhưng hiện tại cậu không những không dám dừng lại nghỉ ngơi chỉnh đốn, mà còn cần phải cắn răng chạy như điên.

Hành trình chủ thành của người khác đầy ắp những sự ly kỳ và kích thích, hành trình chủ thành của cậu đến bây giờ vẫn chỉ là những cuộc chạy không hiểu ra sao, còn suýt nữa đã mất mạng.

“Mới vừa rồi mày bảo anh chạy đúng không?” Chùy Tử tiếp tục hỏi.

“Hình như là thế,” Ninh Cốc suy nghĩ mãi vẫn không nghĩ rõ được vừa rồi đã xảy ra chuyện gì, “Dù sao sau khi em lấy lại tinh thần thì cũng đã đang chạy rồi.”

“Không cần chạy nữa.” Chùy Tử giảm tốc độ.

“Hả?” Ninh Cốc không để ý, tiếp tục chạy như điên.

“Đừng chạy nữa!” Chùy Tử sốt ruột hô lên, “Dừng lại đi! Phía trước là Thung lũng lạc lối rồi!”

Ninh Cốc dừng lại: “Không phải chúng ta muốn đến đó sao?”

“Đúng là muốn đi,” Chùy Tử lục lọi túi trên người mình, cuối cùng lấy ra nửa thanh thuốc màu, vạch vạch lên cổ tay mình, “Mày có chuyện gì cần nhớ sau khi đi vào không? Như kiểu muốn đổi cái gì kiếm vật tư gì đó ấy.”

“Không có,” Ninh Cốc nhìn gã, “Em chỉ vào xem.”

“Vậy thì cũng làm một ký hiệu mà mày nhìn thấy là có thể nhớ ra được có nghĩa gì đi, sau đó đi theo anh là được.” Chùy Tử đặt thuốc màu vào tay cậu, nhìn ngó bốn phía, vẻ mặt vô cùng nghiêm túc, “Nhất định phải đi theo sát anh, Thung lũng lạc lối là một nơi… rất kỳ quái, đi thôi.”

“Nói rõ ràng ra.” Ninh Cốc đứng không nhúc nhích.

“Chính là…” Chùy Tử nói, “Thực ra có vài người không trở về không phải là bị thành vệ và linh cẩu diệt, là đi vào rồi không trở ra nữa, không biết là như thế nào, giống như bị mê hoặc tâm trí không chịu đi ra, cảm thấy ở đó quá hạnh phúc vui sướng, quên mất mình tới đó làm gì… Cho nên để phòng ngừa ngộ nhỡ, phải đánh dấu lên tay mình, nhìn thấy là có thể nhắc nhở mình.”

“Đáng sợ như vậy tại sao mọi người lại đều muốn đi?” Ninh Cốc nhíu mày.

“Cũng không phải là trăm phần trăm sẽ điên, chỉ cần có ký hiệu, bình thường đều sẽ có thể tỉnh lại,” Chùy Tử nói, “Còn nữa, nơi đó an toàn, thành vệ và linh cẩu tuyệt đối sẽ không đi vào.”

“À… Bên trong thật sự tuyệt vời như vậy sao?” Ninh Cốc cúi đầu chấm ba chấm tròn lên tay mình, cậu không biết viết chữ, đây có nghĩa là tranh, có lẽ cậu sẽ tìm được một bức tranh thực sự ở khu chợ ngầm này.

“Tuyệt cái gì mà tuyệt! Mày đừng có mà làm anh sợ!” Chùy Tử đột nhiên ngẩng đầu lên nhìn cậu, “Chúng ta vừa mới chạy thoát khỏi tay Liên Xuyên, đại nạn không chết, về rồi còn phải tinh tướng khoe ra nữa! Nếu mà mày đi vào xong không đi ra, anh cũng không cần trở về nữa luôn, trưởng đoàn chắc chắn sẽ xách anh tới Vịnh Lưỡi hóng gió.”

Ninh Cốc nở nụ cười, vung tay lên: “Đi!”

,

“Gần đây vẫn không gặp cậu ta à?” Một người đàn ông ngồi trong góc tối phòng, khói thuốc lá giữa ngón tay chậm rãi tản ra không khí.

“Không, con cái lớn như vậy rồi, không chịu về nhà không phải là chuyện quá bình thường sao,” Xuân Tam dựa vào mép bàn, “Chúng tôi cũng không phải người nuôi cậu ấy từ nhỏ.”

“Đội trưởng Lôi cũng không phát hiện ra gì bất thường sao?” Người đàn ông hỏi.

“Không có.” Xuân Tam thở dài.

“Đội trưởng Lôi có gì bất thường không?” Người đàn ông gạt tàn thuốc.

Xuân Tam không trả lời ngay lập tức, nhìn chằm chằm vào điếu thuốc trong tay người đàn ông, một lúc sau mới mở miệng: “Đừng hỏi tôi những câu hỏi như vậy nữa, tôi và Lôi Dự cũng không phải là hôn nhân do hệ thống ghép đôi.”

“Coi như vũ khí đều đã bị vô hiệu hóa, cũng chỉ là trong một nháy mắt, kẻ lữ hành đã có thể trốn thoát như vậy, quá hiếm thấy.” Người đàn ông nói.

“Hiện trường không chỉ có một đội viên là cậu ấy.” Xuân Tam nhắc nhở.

“Đúng vậy, cộng cả mèo là bốn đội viên, đều nói chỉ là đột phát trọng lực,” Người đàn ông nói, “Hệ thống đúng là cũng chỉ đo lường ra được điều này, nhưng… tôi không thể tin có một người có thể ở trạng thái đó chạy thoát khỏi tay Liên Xuyên, cho dù Liên Xuyên không có trang bị đi nữa!”

“Coi như Lý Lương đi theo cậu ấy lâu, sẽ phối hợp với cậu ấy đi, nhưng Lộ Thiên chính là người của các anh, cũng giúp cậu ấy nốt sao?” Xuân Tam cười, “Vậy thì mấy người nên suy xét lại mình đi.”

“Cô biết món vũ khí kích phát kia có ý nghĩa thế nào không?” Người đàn ông thoáng dừng lại, “Kẻ đã chạy trốn đó… nếu không làm rõ được nguyên nhân, chúng ta đều sẽ không gánh vác được hậu quả.”

“Tôi cũng chỉ có thể cố hết sức, anh cũng biết mà, lòng người là khó đoán nhất,” Xuân Tam nói, “Các anh có kỹ thuật và thiết bị tiên tiến nhất toàn vực, lăn lộn bao nhiêu năm như vậy, chẳng phải cũng chỉ có thể biết được một người nhìn thấy gì, mà vẫn không thể nào biết được người đó nghĩ gì hay sao? Chúng tôi có bản lĩnh gì mà hiểu được lòng người?”

“Nếu cô thật sự muốn tốt cho Liên Xuyên, thật sự không muốn cậu ta phải biến mất,” Người đàn ông bóp tắt điếu thuốc, đứng lên, đầu gần như chạm tới trần nhà, giọng nói vọng từ trên xuống, “Thì tốt nhất hãy nỗ lực đi tìm hiểu, cô phải hiểu rằng, có là vũ khí đỉnh cấp đi nữa cũng chỉ là vũ khí mà thôi, dưới một tình huống tất yếu nào đó, ở trong mắt chúng tôi, cậu ta cũng có thể chẳng là thứ gì cả.”

Bình Luận (0)
Comment