Dung Thành

Chương 42

Liên Xuyên đứng trước tháp đồng hồ, mắt nhìn về phía trước.Những tiếng chửi mắng ồn ào bên tai đã dần trở nên xa xôi, chỉ còn lại mỗi tiếng gió.

Đối với hắn, chuyện đang phải trải qua ở quỷ thành thật sự chẳng là gì, cho dù là nhục mạ và chửi rủa bằng ngôn từ không hề liên quan gì tới đau đớn trước mắt, cũng giống vậy.

Đã quen rồi, ở chủ thành, chỉ cần mặc đồng phục, bị người khác nhìn thấy, là có thể được cảm nhận.

Điểm khác biệt duy nhất cũng chẳng qua là hiện giờ, mục tiêu của đám kẻ lữ hành này trở nên rõ ràng chính xác hơn mà thôi, người bọn họ căm hận, mắng chửi, đều là Liên Xuyên, mà mình thì lại không thể nào tránh sau danh hiệu “linh cẩu” này nữa, từ “một trong” đã biến thành “duy nhất”.

Kẻ lữ hành càng đa cảm hơn, trưởng đoàn hiểu rất rõ rằng, muốn để cho bọn họ chấp nhận sự thật “Liên Xuyên sống ở quỷ thành” này, đầu tiên phải để cho bọn họ trút giận đủ đã.

Muốn mắng thì mắng, đôi lúc có năng lực công kích đột ngột kích phát tới đây, Lý Hướng cũng sẽ không ngăn cản.

Vào lần thứ sáu bị công kích đập trúng lưng, Liên Xuyên cảm giác mình đã không thở nổi, trưởng đoàn mới giơ tay lên.

“Hắn ta mạnh hơn mọi người tưởng,” trưởng đoàn nói, “Quỷ thành cần một kẻ quy hàng như vậy, một vũ khí mạnh mẽ được chủ thành bồi dưỡng bằng mục tiêu hủy diệt kẻ lữ hành.”

“Ngộ nhỡ đây là âm mưu của chủ thành thì sao!” Có người hô to.

“Chính xác, chúng ta không thể nào phán đoán được.” Trưởng đoàn nói.

Kẻ lữ hành xung quanh nghe thấy một câu nói như vậy, tức khắc lại nháo nhào cả lên, có người quát, có người mắng, người Liên Xuyên lại trúng vài đòn.

“Nhưng chúng ta có cần phải phán đoán không?” Trưởng đoàn cất cao giọng, giữa tình cảnh hỗn loạn, giọng trưởng đoàn vang dội mà rõ ràng, “Trước đây lúc bị chủ thành đuổi giết phải trốn chạy về phía quỷ thành, chúng ta cũng không thể nào phán đoán được đó có phải là âm mưu mà chủ thành dùng để đuổi tận giết tuyệt chúng ta hay không, chúng ta vẫn đã tới, lúc người dân sinh đẻ phi pháp đầu tiên của chủ thành bị trục xuất tới quỷ thành, chúng ta cũng không thể nào phán đoán được đó có phải là một tên nằm vùng thoạt nhìn vô hại nào đó mà chủ thành phái tới hay không, chúng ta vẫn giữ lại người đó…”

Âm thanh xung quanh dần dần bị lời nói của trưởng đoàn dìm xuống, tiếng xôn xao bắt đầu lặng đi.

“Mỗi một lần bước lên đoàn tàu lao vào chủ thành, chúng ta cũng không thể nào phán đoán được, con dơi dẫn đường liệu đã bị mua chuộc hay chưa, chúng ta vẫn cứ đi,” trưởng đoàn dừng lại, rồi tiếp tục nói, “Lúc tôi dẫn mọi người đến chủ thành cứu Ninh Cốc trở về, cũng không tài nào phán đoán được đó có phải một cái bẫy hay không, cũng không đoán được ai sẽ vĩnh viễn không về được quỷ thành, thậm chí còn không phán đoán được Ninh Cốc liệu có còn sống hay không! Mà thế thì có sao? Chúng ta vẫn đã không hề do dự xông vào, lao tới tận kho hàng cũ khu C!”

Trong đám đông bỗng bùng nổ ra những tiếng hoan hô, mọi người cùng hô lớn, rít gào hò hét.

Bài phát biểu này của trưởng đoàn làm Liên Xuyên đột nhiên hơi muốn cảm khái, bất kể ông ta làm vậy là vì cổ động mê hoặc, hay là chân tình thực cảm đi nữa, nhìn từ góc độ lời nói, cũng đều là sự thật.

So với con dơi không lợi không làm, kẻ lữ hành hầu hết thời gian đều sống rất tự tại, không quan tâm hậu quả, không màng tới được mất.

“Liên Xuyên bị chủ thành trục xuất tới đây, chúng ta không phán đoán được hắn ta thật sự muốn giúp chúng ta, hay chỉ bởi âm mưu của chủ thành,” trưởng đoàn liếc mắt nhìn Liên Xuyên, “Nhưng chúng ta cần một thứ vũ khí đến từ chủ thành, chúng ta cần một phần tin tức đến từ chủ thành! Để làm gì!”

“Đoạt lại chủ thành ——” Cả đám kẻ lữ hành cùng hô lớn.

“Đương nhiên,” trưởng đoàn chờ tiếng hô chậm rãi lắng xuống, rồi hạ giọng nói, “Chúng ta cũng sẽ không thả lỏng cảnh giác hoàn toàn, làm tiền đề cho hợp tác, trước hết, chúng ta sẽ phải bảo đảm quỷ thành, bảo đảm an toàn cho kẻ lữ hành.”

“Bảo đảm như thế nào!” Có người hỏi.

Liên Xuyên cũng muốn biết, hơi hơi nghiêng đầu sang.

Lý Hướng chậm rãi đi từ phía sau đến chính giữa bãi đất trống, đặt một cái hòm nhỏ xách trên tay xuống mặt đất.

“Đây là công cụ chúng tôi dùng để khống chế dân bản địa cho mục đích nghiên cứu lúc ban đầu mới tới quỷ thành, nhiều kẻ lữ hành thế hệ trước đều đã từng nhìn thấy, sau này khu công sự trở nên an toàn, mới không dùng tới nữa, nhưng vẫn luôn được cải tiến.” Lý Hướng nói rồi mở cái hòm ra, cùng lúc cái hòm mở, một làn sương đen trào ra, Lý Hướng lấy ra một cái vòng cổ màu đen có gắn ổ khóa.

Thân vòng như thể được bao bọc trong ngọn lửa màu đen rực cháy, những tia lửa quay cuồng bay múa không ngừng nghỉ giữa gió dữ.

Ngọn lửa màu đen này, Liên Xuyên thấy hơi quen mắt, rất nhanh đã tìm được đáp án từ trong ký ức mình.

Là năng lực của Lâm Phàm.

Kẻ lữ hành đã có thể chuyển riêng năng lực cá nhân vào thiết bị, điều này làm hắn hơi bất ngờ.

Hắn chưa bao giờ nhìn thấy kẻ lữ hành sử dụng công cụ và vũ khí, từ bấy tới nay, bọn họ đều chỉ dựa vào năng lực và nắm đấm.

“Thứ này,” Lý Hướng cầm cái vòng đen bọc trong lửa đen đi tới trước mặt Liên Xuyên, nhìn hắn, “có thể bị kích phát bất cứ lúc nào, làm hắn lập tức mất đi năng lực hành động.”

Đám đông kẻ lữ hành phát ra những tiếng reo hò.

“Đừng phản kháng,” Lý Hướng hạ thấp giọng, “Tuy không nói trước cho cậu, nhưng đây là điều kiện, chúng tôi cần phải bảo vệ chính mình.”

Liên Xuyên không nói gì.

Ninh Cốc ngồi trên nóc nhà chú Điên nhìn về phía tháp đồng hồ đang tụ tập rất nhiều bình chiếu sáng ở trung tâm khu công sự đằng xa.

Không biết đã xảy ra chuyện gì, không biết xét xử đã tiến hành tới bước nào, hoàn toàn không hề nghe thấy tiếng động gì.

Cậu vốn đã rất sợ chuyện phải một lần nữa cảm nhận cơn đau đớn của Liên Xuyên, mà đến tận bây giờ vẫn chưa hề xảy ra bất cứ chuyện gì, cậu lại cảm thấy sốt ruột, dựa vào thời gian, hẳn phải gần kết thúc rồi, nếu như có tra tấn Liên Xuyên đi nữa, cũng nên xong rồi, cậu lại chẳng hề cảm nhận được gì.

Nhưng xuất phát từ an toàn, cậu vẫn ngồi trên nóc nhà, ngộ nhỡ cảm giác bị lag, lúc có người lại đây cậu lại đang ở trong nhà đau đến muốn chết muốn sống…

Nghĩ tới đây, cậu lại nhìn thoáng qua hướng khu công sự, Lâm Phàm nói sẽ không bám theo cậu, cũng “sẽ không biết”, nhưng chỉ cần dựa vào những lời này của ông ta, cậu đã rất nên đề phòng, ai biết được Lâm Phàm có đang trốn ở chỗ nào đó nhìn cậu hay không.

…Tuy ngồi trên nóc nhà cũng chẳng trốn được.

Lâm Phàm rốt cuộc đang có ý gì?

Ninh Cốc hết sức hối hận vì hai mươi hai năm nay, cậu chưa bao giờ đi tới nhà Lâm Phàm, cũng không có ấn tượng sâu sắc gì về người này, ngoài biết rằng người này gần như không bao giờ cười, cũng rất ít khi ra ngoài, làm phụ tá của trưởng đoàn mà lại dường như chẳng hề quan tâm chuyện gì, trưởng đoàn lại chưa từng có ý định muốn đổi phụ tá… thì hoàn toàn không biết gì nữa.

Lúc nghe thấy có tiếng người nói chuyện, Ninh Cốc đột nhiên đổi từ ngồi thành ngồi xổm trên nóc nhà, nhìn về hướng âm thanh phát ra.

Chẳng mấy chốc đã nhìn thấy, có mấy bình chiếu sáng di chuyển tới từ trong sương đen, tiếp đó cậu thấy bảy tám người, đang nâng một cái cáng lại đây.

Trên cáng có người, hẳn là Liên Xuyên, nhưng đồng phục đã bị cởi ra, ánh sáng xanh lóe lên trên tay một người đi cạnh đó. Với tính cách của mình, Liên Xuyên e là sẽ không thể nào chấp nhận chuyện mình được người khác đặt lên cáng nâng đi giữa lúc đang tỉnh táo…

Ninh Cốc lập tức nhảy từ trên nóc nhà nhảy xuống, ngăn lại giữa con đường: “Làm sao vậy?”

Đi dẫn đầu là Lý Hướng, Lý Hướng hất hất cằm với Ninh Cốc, ý bảo cậu tránh ra: “Hắn ta không sao.”

“Ngất xỉu?” Ninh Cốc hỏi.

“Đinh Tử nếu bị như vậy, mày chắc cũng chẳng sốt sắng được như thế đâu đúng không?” Một người nào đó đang nâng cáng nói một câu, trong giọng nói là bực bội nghe được rõ ràng.

Người này là Đầu Gai của khu công sự số 2, Ninh Cốc đã đánh với gã vài trận liền, gặp mặt không quặc nhau vài ba câu sẽ sợ người khác cho rằng hai người họ đã làm hòa.

Tuy lời Đầu Gai nói rất khó nghe, nhưng đây là lần đầu tiên sau khi trở lại quỷ thành, ngoài những lời mắng mỏ, Ninh Cốc được “giao lưu” với bạn bè, cậu vậy mà lại hơi xúc động.

“Mày mà nằm trên này, tao đảm bảo sẽ đi qua tự nâng mày.” Ninh Cốc nói.

Liên Xuyên không ngất đi, lúc cáng đi ngang qua bên cạnh Ninh Cốc, cậu nhìn thấy hai mắt Liên Xuyên mở to, không biết đang nhìn về nơi nào, hơi vô định.

…Bị đánh ngu luôn rồi?

Không có lý lắm, trưởng đoàn vẫn đang hi vọng có thể kiếm được vài thông tin về chủ thành.

Lý Hướng bảo người nâng Liên Xuyên vào trong căn nhà của chú Điên, đặt xuống mặt đất.

Ninh Cốc đứng trước cửa nhìn.

Lúc này cậu mới nhận ra, đồng phục của Liên Xuyên đã thật sự bị cởi ra, thay sang áo khoác bình thường của kẻ lữ hành, mà trên cổ hắn thì đang đeo một cái vòng kim loại màu đen.

Vòng đen dán sát lên da hắn, vị trí gần vòng, có thể nhìn thấy tĩnh mạch mờ mờ màu xanh đen dưới da, lan từ cổ lên trên.

“Giờ hắn ta không thể cử động được,” Lúc ra ngoài, Lý Hướng hạ thấp giọng dặn dò Ninh Cốc, “Một lúc nữa sẽ không sao, thứ kia bình thường sẽ không ảnh hưởng tới hắn.”

“Đó là cái gì?” Ninh Cốc hỏi.

“Điều kiện tiền đề để hắn có thể hoạt động tự do ở quỷ thành.” Lý Hướng không trả lời thẳng vào câu hỏi, rồi dẫn người rời đi.

Ninh Cốc không đi, đứng tại chỗ nhìn tất cả bọn họ đều đã lặn tăm vào sương đen, không nhìn thấy cả bình chiếu sáng nữa, mới xoay người vào phòng, nhanh chóng đóng cửa lại.

Sau đó ngồi xổm xuống bên cạnh Liên Xuyên: “Liên Cẩu? Nói chuyện được không?”

Liên Xuyên nhìn cậu, không nói gì.

Nhưng ánh mắt đã không còn ở trạng thái vô định nữa, Ninh Cốc thoáng yên tâm hơn

“Lý Hướng nói một lúc nữa anh sẽ cử động được,” cậu nhỏ giọng nói, “Bọn họ đã đi…”

Còn chưa nói xong câu, Liên Xuyên đã bỗng nhiên ngồi bật dậy.

Đầu suýt nữa va vào cậu, Ninh Cốc tránh ra sau, đặt mông ngồi xuống mặt đất.

“Tôi không sao.” Liên Xuyên nói.

“Cử động được?” Ninh Cốc nhìn hắn đầy kinh ngạc.

“Ừ.” Liên Xuyên sờ lên cái vòng đen trên cổ, nhíu nhíu mày.

“Vậy là thứ này chẳng có tác dụng quái gì?” Ninh Cốc hỏi, “Bọn họ cho rằng thứ này có thể làm cho anh không cử động được đấy?”

“Có tác dụng,” Liên Xuyên nói, “Mới đầu đúng là không cử động được.”

“À.” Trong chốc lát, Ninh Cốc không biết mình nên cảm thấy may mắn vì thiết bị của quỷ thành không thể hoàn toàn khống chế Liên Xuyên, hay là nên cảm thấy hãnh diện vì thiết bị của quỷ thành có tác dụng được tới Liên Xuyên.

“Đây là năng lực của Lâm Phàm,” Liên Xuyên búng lên cái vòng đen, vòng đen phát ra một tiếng vang không trong lắm, “Lâm Phàm là người thế nào?”

“Phụ tá của trưởng đoàn, bậc bô lão.” Ninh Cốc nói.

“Còn gì nữa?” Liên Xuyên hỏi.

“…Không biết.” Ninh Cốc nói.

“Cậu tốt xấu gì cũng là nhân vật quan trọng được trưởng đoàn tự tay nuôi nấng, người quỷ thành liều chết cũng muốn cướp trở về,” Liên Xuyên nói, “Sao mà gì cũng không biết.”

Ninh Cốc nhìn hắn.

Người này xem ra đã chẳng sao cả, vậy mà còn có thể nói móc nói mỉa trả thù người khác.

Liên Xuyên lại nằm trở về trên cáng.

Ninh Cốc hoang mang: “Không đứng dậy à?”

“Nằm ngủ trên cái ghế kia không dễ chịu.” Liên Xuyên nói.

“À,” Ninh Cốc nghĩ ngợi, ngồi khoanh chân bên cạnh hắn, “Sao tự nhiên lại hỏi về Lâm Phàm?”

“Tại sao lại dùng năng lực của Lâm Phàm,” Liên Xuyên nhìn lên trần nhà, “Năng lực mạnh hơn của ông ta là công kích, không phải khống chế, nếu chỉ là không thể cử động, năng lực như vậy không phải là hiếm trong số kẻ lữ hành đúng không?”

“Ừ,” Ninh Cốc nói, “Chị Kỳ còn mạnh hơn.”

“Có thể là nghiên cứu bí mật, cho nên chỉ có thể dùng năng lực của vài người cấp cao,” Liên Xuyên nói, “Cũng có thể là chỉ có năng lực của Lâm Phàm mới có thể nhập vào thiết bị.”

“Lâm Phàm…” Ninh Cốc nghĩ ngợi, hạ thấp giọng xuống, “Hình như ông ta có biết năng lực của tôi không chỉ là khống chế.”

“Cậu còn có thể khống chế?” Liên Xuyên hỏi.

“Nói gì thế, sao tôi lại không thể khống chế,” Ninh Cốc không phục lắm, “Lần đầu tiên gặp anh, tôi đã chạy trốn như thế nào, đó không tính là khống chế à!”

“Tính.” Liên Xuyên nói.

“Ngày anh bị trục xuất, kẻ lữ hành lao vào khu C,” Ninh Cốc nói, “Tôi không biết tại sao, đã cứu được trưởng đoàn một lần…”

Miêu tả của Ninh Cốc về hai lần kích phát năng lực hơi chật vật, dù sao thì chính cậu cũng chẳng hiểu rốt cuộc đã xảy ra thế nào, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì.

Nhưng Liên Xuyên vẫn nghe ra được đại khái, hắn im lặng mất một lúc, rồi nhìn Ninh Cốc: “Bọn họ cử động hay bất động?”

“Chắc là…cử động?” Ninh Cốc cau mày.

“Tôi vẫn luôn nghĩ rằng cậu có thể đảo loạn thời gian,” Liên Xuyên nói, “Xem ra không chỉ có vậy, chủ thành muốn lấy được phần tư liệu là cậu cũng bình thường, còn mạnh hơn cả Betelgeuse.”

“Tự ti rồi đúng không?” Ninh Cốc nói.

Liên Xuyên không nói gì, rồi chậm rãi ngồi dậy.

Ninh Cốc nhìn thấy vòng đen mang trên cổ hắn, và cả tĩnh mạch màu xanh đen lan ra dưới da: “Đeo thứ này có cảm giác gì không?”

“Không có, chỉ là…” Liên Xuyên sờ cổ, “Không ngờ quỷ thành đã có thể nhập năng lực vào vật vô tri.”

“Tôi cũng không biết bọn họ đang làm gì… Nói như vậy thì, đúng là tôi chẳng biết gì cả,” Ninh Cốc đang nói lại đột nhiên hơi ủ rũ, “Lợi hại lắm à?”

“Rất lợi hại, đã vậy còn càng đơn giản hơn,” Liên Xuyên nói, “Chỉ dựa vào điểm này, kẻ lữ hành muốn đối kháng với chủ thành, không phải là không có khả năng.”

“Đơn giản hơn?” Ninh Cốc không hiểu.

“Chỉ cần có đủ nhiều tư liệu, cùng với đủ nhiều…” Liên Xuyên búng lên vòng đen, “tư liệu không quan trọng tốt xấu, thậm chí không cần tư liệu có ý thức tự chủ, chỉ cần sao chép đơn giản nhất là được rồi.”

Ninh Cốc đột nhiên cảm thấy lông tơ trên người từ từ dựng đứng: “Một đội quân chỉ có năng lực không có đầu óc sao?”

Sương đen cuốn từ khu D tới.

Ngay mới đầu chỉ là một cơn gió đen.

Người đi lại trên đường mờ mịt nhìn gió đen thổi từ trên không trung tới.

Tiếp đó là sương đen dày đặc cuồn cuộn kéo qua những con phố.

Lúc lấy lại được tinh thần, mọi người bắt đầu kêu lên sợ hãi, bỏ chạy tán loạn.

Quang Quang đóng cửa quán, ngay cả cánh cửa bên hông để lại cho khách quen cũng đóng lại nốt, tình cảnh hỗn loạn hiện nay khác với rối loạn đã quen thuộc của mọi ngày.

Cô lên tầng hai, đứng trước cửa sổ.

Lúc này đang là giữa trưa, thời điểm ánh nắng chủ thành ngời sáng nhất, nhưng nhìn từ cửa sổ ra, bên ngoài đã là một mảng tối tăm.

Cô thậm chí còn không thể nào nhìn rõ cửa sổ của căn nhà đối diện.

Quay đầu nhìn về phía khu trung tâm của chủ thành, đằng đó vẫn giống như mọi ngày, không trung ngập đầy vầng sáng nhu hòa.

Mà đằng này, khu D đã chỉ còn là một màu đen kịt, ánh sáng của khu C cũng đang dần dần bị sương đen lấp đi.

Giống như là một lần chớp lóe dài dằng dặc, kéo từ ngoài vào trong.

Quang Quang nhắm mắt lại, giang hai tay ra, hít thật sâu một hơi.

Ngày này, cuối cùng cũng tới rồi sao?

Xuân Tam khoanh tay, đứng phía trước màn hình, những hình ảnh được vô số camera theo dõi quay lại, có gần một nửa đã biến thành màu đen.

Nhân viên kỹ thuật phía sau đã khôi phục lại trật tự sau cơn hỗn loạn tay chân luống cuống ban đầu, rồi bắt tay vào nghiên cứu nguồn gốc của sương đen.

Điện thoại của Trần Phi gọi tới máy bàn bên cạnh Xuân Tam, cô nghe máy.

“Bộ đàm bị nhiễu.” Trần Phi nói.

“Đúng vậy, nhưng đã khôi phục được một bộ phận,” Xuân Tam nói, “Phạm vi ảnh hưởng không lớn, bên tôi đang ưu tiên khôi phục truyền tin giữa các phòng ban của bộ nội phòng.”

“Nghiên cứu được nguồn gốc chưa?” Trần Phi hỏi.

“Vẫn chưa,” Xuân Tam nói, “từ trên hoang nguyên sắt đen tới đây, bốn phía đều có, diện tích quá lớn, cần thời gian.”

“Thung lũng lạc lối có động tĩnh gì không?” Trần Phi lại hỏi.

“Không đo lường được gì bất thường.” Xuân Tam trả lời.

Đầu dây Trần Phi im lặng, hình như đang suy nghĩ.

“Cần nghĩ cách liên hệ con dơi không?” Xuân Tam hỏi.

“Không, tiếp tục theo dõi, bất thường lớn nhỏ gì cũng đều phải lập tức báo cáo,” Trần Phi nói ngay, “Dốc toàn lực bảo đảm truyền tin nội phòng, chúng ta phải phòng ngừa Thung lũng lạc lối đánh lén.”

“Rõ.” Xuân Tam nói.

Trần Phi thả điện thoại xuống, nhìn thống lĩnh Tô bên kia bàn: “Tạm thời vẫn chưa có tiến triển gì, đang khôi phục truyền tin.”

“Có tin tức gì của nhân viên quản lý không?” Thống lĩnh Tô hỏi.

“Không có.” Trần Phi đáp lại.

“Chuẩn bị đi,” thống lĩnh Tô khẽ thở dài, “Nửa tiếng sau nếu vẫn không có tiến triển gì, tôi sẽ đi gặp nhân viên quản lý.”

_Ru_: có thể các pạn đã quên

chương trước:

“Anh biết cái gì?” Ninh Cốc không biết phải nói sao, “Anh tốt xấu gì cũng là linh cẩu mạnh nhất chủ thành, là Betelgeuse, là thể thí nghiệm đi đầu gì đó, vậy mà lại bị đối đãi như vậy? Gì cũng không biết?”

chương này:

“Cậu tốt xấu gì cũng là nhân vật quan trọng được trưởng đoàn tự tay nuôi nấng, người quỷ thành liều chết cũng phải cướp trở về,” Liên Xuyên nói, “Sao mà gì cũng không biết.”
Bình Luận (0)
Comment