Dung Thành

Chương 99

“Đây là tường gì?” Ninh Cốc nhìn bức tường trắng phía trước.

“Hẳn là……” Liên Xuyên đổi điều khiển tự động sang điều khiển bằng tay, chậm rãi lái lại gần bức tường trắng, “Chắc là biên giới cũ không biết từ bao lâu về trước của chủ thành.”

Chủ thành đang không ngừng sụp xuống.

Đây là sự thật mà gần như người người đều biết, thậm chí còn không biết là đã biết được như thế nào, hủy diệt nhất định sẽ tới cũng căn cứ vào sự thật này.

Nhưng đến tận bây giờ, Liên Xuyên mới xem như được chân thực cảm nhận, quy mô sụp xuống rốt cuộc lớn đến nhường nào.

Đổ nát mà bọn họ có thể thấy được bằng mắt thường trên hoang nguyên sắt đen chẳng qua chỉ là dấu vết trong mấy năm nay mà thôi, là quá khứ mà phần lớn mọi người vẫn còn nhớ.

Còn những quá khứ sớm hơn, sụp xuống sớm hơn, chủ thành sớm hơn, có lẽ đều chỉ là những ghi chép không thể tìm lại nữa trong hệ thống của chủ thành.

Mà bên ngoài bức tường thành này hẳn mới chính là hoang nguyên sắt đen vô biên vô bờ mà chủ thành đã từng thăm dò.

“Chủ thành trước đây lớn đến vậy sao?” Ninh Cốc chui ra khỏi cửa trần xe, leo lên đứng trên nóc xe, “Có thể kéo dài mãi tới nơi này?”

“Theo lý thì hẳn là như vậy,” Liên Xuyên nhìn vào màn hình, chờ đợi kết quả rà quét, nhìn xem xung quanh có lỗ hổng nào nhìn sang được đầu bên kia tường không, “Chỉ là lúc chủ thành vẫn còn lớn như vậy thì đều chưa có chúng ta, là chuyện từ rất lâu trước kia rồi.”

Đặc biệt là kể từ khi bắt đầu dọn dẹp dân cư, những dĩ vãng đó càng không được ai biết đến nữa.

“Nói như vậy thì,” Ninh Cốc nói, “thực ra cái gọi là hủy diệt đã sớm bắt đầu rồi, từ khi chủ thành bắt đầu dần thu nhỏ lại, dần dần lùi lại, là đã bắt đầu rồi, đúng không.”

“Đúng,” Liên Xuyên nói, “Chúng ta đã sớm đứng trước điểm cuối của hủy diệt rồi, không phải kể từ khi khe nứt xuất hiện như chúng ta nghĩ.”

“Thật là chậm chạp.” Ninh Cốc nói.

“Cũng đâu phải đều chậm chạp,” Liên Xuyên nói, “Chẳng phải cậu đã xuất hiện rồi sao?”

“Anh cũng xuất hiện.” Ninh Cốc nói.

Kết quả rà quét không khác lắm với phán đoán của Liên Xuyên, nằm cách đó một khoảng về bên trái, vị trí khe nứt trước đó dẫn đến, bên trên bức tường trắng có một lỗ hổng bị khe nứt xé mở.

Xe quay đầu lái về phía đó.

Ninh Cốc đứng trên nóc xe, nhìn bức tường như ngọn núi không ngừng trôi về phía sau trước mắt mình.

“Vì sao lại phải có một bức tường như vậy?” Cậu hỏi, “Nếu chỉ là để tuyên bố chủ quyền, thì đâu cần phải cao như vậy đúng không?”

“Bên đó không có sinh vật.” Liên Xuyên nói.

“Anh cảm nhận được à?” Ninh Cốc hỏi.

“Ừ,” Liên Xuyên nói, “lần đầu tiên cậu tới chủ thành, nấp ở bên cạnh cái thùng sắt phía sau bức tường, tôi cũng cảm nhận được.

Ninh Cốc cúi đầu xuống nhìn hắn: “Linh cẩu mạnh nhất có khác.”

Không lâu sau, bọn họ đã nhìn thấy chỗ hổng.

Một cái miệng vỡ nứt ra chừng mấy chục mét, tường bên trên vẫn liền vào với nhau, giống như một cái cổng vòm trống thật lớn.

Xe xuyên qua khỏi lỗ hổng, Ninh Cốc ngẩng đầu nhìn lên phía trên.

Tường cực kỳ dày, dày hơn nhiều so với tường thành của chủ thành hiện tại.

“Phải tốn bao nhiêu công sức mới xây dựng được bức tường này.” Cậu cảm thán.

“Chủ thành hiện tại sẽ không làm được,” Liên Xuyên nói, “Khi đó hẳn vẫn còn đủ tài nguyên, cung cấp đủ thiết bị cỡ lớn để làm được thứ có quy mô lớn như vậy.”

Bên kia bức tường trắng vẫn là hoang nguyên sắt đen như cũ.

Nhìn cảnh tượng xung quanh không khác quá nhiều với trước đó, Ninh Cốc hơi thất vọng: “Tôi cho rằng bên này sẽ có thứ gì khác cơ.”

“Dự trữ năng lượng và vật tư cho ba tháng,” Liên Xuyên nói, “Có lẽ nếu chúng ta không quay lại cứ lái mãi ba tháng, cũng vẫn sẽ chỉ là những thứ như vậy.”

“Vậy à.” Ninh Cốc thở dài khe khẽ.

“Lúc ở trong căn phòng khép kín đó của Diệp Hi, tôi đã nhìn thấy chủ thành,” Liên Xuyên nói, “Chỉ có thể nhìn thấy bộ phận hiện tại của chủ thành, nếu như đó là một ám chỉ nào đó, thì vị trí hiện tại của chúng ta, bản thân cũng đã là nơi không hề tồn tại trong hệ thống, vĩnh viễn, vô tận.”

“Ngay từ đầu lúc cùng tôi ra đi, anh đã nghĩ tới có thể sẽ là như vậy rồi, đúng không?” Ninh Cốc nằm nhoài ra thùng xe, thò đầu vào trong xe.

“Ừ, nghĩ tới rồi.” Liên Xuyên nói.

“Vậy sao anh không nói với tôi,” Ninh Cốc hỏi, “Vì sao còn muốn cùng tôi ra đi?”

“Cậu muốn đi mà,” Liên Xuyên nói, “Với cả, ngộ nhỡ không phải thì sao.”

Ninh Cốc ngây người: “Chỉ đơn giản như vậy thôi sao?”

“Không thì sao.” Liên Xuyên nói.

Ninh Cốc không nói gì, chỉ cười, duỗi tay tới cào cào tóc trên đỉnh đầu Liên Xuyên.

Xe lại lái thêm rất lâu.

Giữa chừng Liên Xuyên làm hai lần đồ phân phối vị mới, một lần là vị hỗn hợp của thịt và sữa, còn có một lần Liên Xuyên nói là trứng gà và táo phối với nhau.

Ninh Cốc ăn chỉ cảm thấy một lời khó nói hết, nhưng Liên Xuyên lại cảm thấy rất ngon lành.

“Bữa sau tôi cũng thử xem.” Ninh Cốc nói.

“Cậu cảm thấy không nuốt nổi đúng không?” Liên Xuyên hỏi.

“Không phải.” Ninh Cốc trả lời chắc nịch.

“Thôi được,” Liên Xuyên nói, “Vậy bữa tiếp theo cậu làm đi.”

“Còn bảo tôi ấu trĩ.” Ninh Cốc nói, “Tự anh nghe câu hỏi của anh đi.”

“Tôi cảm thấy cũng được,” Liên Xuyên nhìn cậu, “Nhưng tôi biết cậu thấy không ngon.”

Ninh Cốc nở nụ cười: “Anh nói xem, có phải là anh thảm lắm không, ai cũng không lừa lại anh, ai cũng không lừa được anh, lúc nào anh cũng nhìn thấy được chân tướng.”

“Tôi lại không chú ý tới những người khác,” Liên Xuyên nói, “nghe ra lời nói thật của cậu, nhìn thấy chân tướng của cậu cũng chẳng sao cả, cậu nói là không ngon cũng sẽ không đả kích tôi.”

“Vậy à?” Ninh Cốc nhìn hắn.

“Ừ,” Liên Xuyên gật đầu, “Cậu làm sẽ chỉ càng khó ăn hơn.”

Thực ra lái xe như vậy cả một đường tiến về phía trước không biết hướng tới nơi nào, cũng sẽ không thấy đói quá dễ dàng.

Chỉ ngồi trên xe, nhìn xem phong cảnh xung quanh có thay đổi, rồi lại không có thay đổi gì, chốc chốc lại tán gẫu đôi câu là một chuyện rất thư thái, không tiêu hao năng lượng.

Ngay cả người dễ đói như Ninh Cốc cũng không cảm thấy thèm ăn.

Thậm chí bọn họ còn không quá chú ý tới thời gian.

Thời gian không tồn tại.

Hiện tại chắc mới là vậy.

Một chuyến hành trình nhàm chán rồi lại thả lỏng, có đích đến mà lại cũng không nhất định phải đến.

“Bên phải phía trước có gì đó.” Liên Xuyên ngồi thẳng dậy.

Ninh Cốc vẫn luôn nửa nằm bên cạnh nhảy dựng dậy, ngồi xổm trên ghế phó lái nhìn ra bên ngoài.

Giữa ánh sáng lờ mờ, cậu nhìn thấy chếch bên phải phía trước có một thứ gì đó vuông vức.

“Nhân tạo à?” Cậu hỏi.

“Chắc chắn là vậy,” Liên Xuyên nói rồi lái xe về phía đó, “Trông giống như một kiến trúc nào đó.”

“Là nhà của ai đó sao?” Ninh Cốc hỏi.

“Đó không phải là nhà,” Liên Xuyên nhìn cậu, “Thứ kia cách chúng ta phải hai kilomét nữa.”

“Ồ.” Ninh Cốc nhìn bên kia, “Vậy thì sẽ rất lớn.”

“Ừ.” Liên Xuyên nhìn vào kiến trúc dần dần hiện rõ trên màn hình.

Có lẽ là một hình lập phương, không nhìn ra được có gì đặc biệt, không có vòng bảo hộ, không có tường vây, chỉ lẻ loi đứng trên hoang nguyên như vậy.

“Anh cảm nhận được gì không?” Ninh Cốc hỏi, “Có sinh vật nào không?”

“Không cảm nhận được,” Liên Xuyên nói, “Bên này hẳn là sẽ không có sinh vật sống, thời gian dài như vậy chúng ta vẫn không hề phát hiện được dấu vết gì.”

“Thứ này chỉ có thể là thứ chủ thành lưu lại trước khi sụp xuống,” Ninh Cốc xuất thần nhìn về bóng đen hình vuông đằng xa, “Không biết sẽ là thứ gì, rất vững chắc, nhiều năm như vậy… anh xem phế tích trước kia gần thung lũng lạc lối đó, đều đã sụp đến không thành hình nữa rồi.”

“Có thể là một nơi tương đối quan trọng,” Liên Xuyên nói, “Mấy căn phòng thí nghiệm của Xuân Tam cũng có thể được bảo tồn nguyên vẹn trong thời gian dài.”

Ninh Cốc nhìn hắn: “Anh đừng làm tôi sợ, tôi không muốn lại gặp phải thể thí nghiệm gì đó nữa đâu.”

Máy nhận tin kêu “tít” một tiếng.

Trên màn hình hiển thị nhận được tin nhắn thời gian thực.

“Tin nhắn gì vậy?” Ninh Cốc tức khắc thấy căng thẳng, đứng trên ghế, thò đầu ra khỏi xe quan sát bốn phía, trên đầu ngón tay có ánh sáng vàng nho nhỏ tỏa ra.

“Tin nhắn từ cùng hệ thống với chúng ta,” Liên Xuyên nói, “Là của chủ thành.”

“Chủ thành? Không phải đã nói truyền tin tức thời không thể liên lạc xa được vậy sao?” Ninh Cốc nói, “Kể cả có là tin nhắn bình thường đi nữa, cũng nên là máy thu tin nhận được chứ, sao lại là hệ thống trên xe nhận được?”

“Là tin nhắn của… chủ thành lớn trước kia.” Liên Xuyên không biết nên nói như thế nào.

“Nghe ra được là gì không?” Ninh Cốc hỏi.

“Không biết.” Liên Xuyên ấn nút nhận tin.

– Bạn đã tiến vào phạm vi của hệ thống phòng ngự chủ thành, xin hãy xác minh thân phận.

Một hàng chữ lẳng lặng nhấp nháy trên màn hình.

“Phải xác minh thân phận.” Liên Xuyên nói.

“Xác minh thế nào?” Ninh Cốc hỏi.

“…… Không biết,” Liên Xuyên nói, “Có thể nhận được tin nhắn, nhưng hệ thống đã không còn là cùng một hệ thống, không có cách nào tương hỗ được.”

Ninh Cốc không nói gì, ánh sáng vàng cuốn ra từ dưới chân, tức khắc đã lan ra toàn bộ bề mặt ngoài của xe.

Trên mặt đất phía trước có vài điểm sáng lốm đốm, rất sáng, thời gian nhấp nháy lên rất ngắn, gần như chỉ lưu lại tàn ảnh của quầng sáng trước mắt.

“Có vũ khí.” Liên Xuyên nói.

“Không có công kích?” Ninh Cốc cảnh giác nhìn về phía đó.

“Vũ khí đã mất đi hiệu lực,” Liên Xuyên nói, “Không còn rà quét được dấu vết của vũ khí.”

“Ồ.” Ninh Cốc bỗng nhiên thấy hơi buồn.

Xe chậm rãi tiếp cận kiến trúc hình vuông, bọn họ cũng từ từ có thể thấy rõ kết cấu hoàn chỉnh của kiến trúc này.

Hẳn đã từng là một quần thể kiến trúc, có tường vây, có cổng, vẫn còn có thể mơ hồ nhìn ra được một vài dấu vết trên mặt đất, mà chủ thể của kiến trúc này không cao lắm, có độ cao gần bằng tầng ba của sở thành vụ, nhưng lại chiếm một diện tích lớn hơn rất nhiều.

Liên Xuyên xuống xe, kiểm tra qua nơi lấp lóe trước đó.

Là một mặt phẳng đã từng trang bị vũ khí hạng nặng.

Nhưng bộ phận từ mặt đất trở lên đã bị phá hỏng, hoàn toàn không nhìn ra được là vũ khí như thế nào.

Cổng chính của kiến trúc này đối diện bọn họ, lúc đến gần còn có thể nhìn thấy bên trên bức tường loang lổ, chồng chất vết tích có rất nhiều cửa sổ.

Khung cửa sổ và những thứ khác đều đã không còn, chỉ sót lại những lỗ hổng xếp hàng ngay ngắn khắp tường, giống một đám con mắt nhìn vào bọn họ.

Cửa chính bị khóa, Ninh Cốc giơ tay lên hai lần mới phá được cửa ra.

Cánh cửa chính rất dày nặng, dựa theo tư duy truyền thống của chủ thành, một kiến trúc như vậy nhất định sẽ cất giấu bí mật không thể để cho dân thường biết được.

Tựa như bộ phận dưới lòng đất của ba kiến trúc chính trung tâm khu A.

Có điều, kiến trúc này đã không còn bí mật gì nữa, tuy cửa vẫn còn lành lặn, nhưng những cánh cửa sổ hư hại đã chứng minh nơi này sẽ không còn bất cứ bí mật gì nữa.

Nhưng đúng là như lời Ninh Cốc nói, kiến trúc này rất vững chãi, cùng lúc bọn họ đi vào cửa chính, trên mặt tường xung quanh đều sáng lên ánh đèn, từng vầng sáng từ trong ra ngoài, từ dưới lên trên, chẳng mấy chốc đã trải rộng ra bên trong toàn bộ kiến trúc.

Chớp mắt đã có thể nhìn không sót bất cứ thứ gì bên trong tòa nhà.

Đây là một không gian chỉnh thể rất lớn, có thể nhìn ra được chưa từng có tầng lầu, chỉ có vô số những cánh tay kim loại đan xen ngang dọc, cùng một đống lồng sắt chống bên dưới những cánh tay kim loại.

Và cả những cái giá xếp chồng cao cao từ mặt đất lên tới tít trần nhà, cùng với những lọ thủy tinh thật lớn trên giá.

Thủy tinh đương nhiên đều đã vỡ vụn, nhưng giá cố định bằng kim loại thì vẫn còn, Liên Xuyên liếc mắt một cái là đã có thể nhận ra, những khoang thí nghiệm như vậy vẫn còn được sử dụng cho tới tận ngày nay.

“Nơi này thật sự là một phòng thí nghiệm.” Trong giọng nói Ninh Cốc tràn đầy khó chịu và căm ghét.

“Phòng thí nghiệm có thể làm được rất nhiều chuyện, không có phòng thí nghiệm thì không được,” Liên Xuyên vỗ nhè nhẹ lên lưng cậu, “Phải xem là làm gì.”

Ninh Cốc nhìn hắn: “Tóm lại là tôi không có ấn tượng gì tốt với phòng thí nghiệm, anh cảm thấy căn phòng thí nghiệm này là để làm gì?”

“Không nhìn ra được,” Liên Xuyên đi đến bên cạnh một cái giá cố định, nhìn thấy dưới đáy có một lớp thứ gì đó màu đen rất dày, “Cái này hơi giống…”

Hắn duỗi tay ra nhấn, rồi nắm lấy một ít xoa xoa trong tay.

“Giống cái gì?” Ninh Cốc cũng duỗi tay ra sờ thử, “Giống bùn đất?”

Liên Xuyên nhìn cậu: “Đúng vậy.”

“Ở thế giới của Diệp Hi, dưới đất toàn là thứ này.” Ninh Cốc nói.

“Phòng thí nghiệm của chủ thành hiện giờ cũng có, rất ít,” Liên Xuyên nói, “Để nuôi trồng một ít thực vật.”

“Quy mô nơi này…” Ninh Cốc nhìn bốn phía, “Liệu có phải là chủ thành trước kia còn có cả những cây những cỏ màu xanh lục đó không, cả hoa nữa?”

“Chắc vậy,” Liên Xuyên bỗng nhiên muốn cảm khái, “Ban đầu, chắc không ai nghĩ tới cuối cùng đến sao trời nhân tạo mà chúng ta cũng phải tắt đi.”

“Có người!” Ninh Cốc vòng tới sau lưng một cái giá, đột nhiên hô to một tiếng.

Ngay khi cậu hô lên chữ đầu tiên, Liên Xuyên đã tới bên cạnh cậu, ngay sau đó đã được vầng sáng vàng của Ninh Cốc bao lại.

“Bọc cho mình đi.” Liên Xuyên nói.

Hắn nhìn theo hướng tầm mắt của Ninh Cốc, có một cái bàn, phía sau bàn có một cái ghế dựa to rộng.

Trên ghế có một người.

Nói chính xác, hẳn phải là một thi thể.

Liên Xuyên có thể chắc chắn rằng, “người” này không còn sự sống.

“Này!” Chùm tia sáng bàng bạc dưới chân Ninh Cốc bắt đầu lan dài về hướng cái bàn, cậu hết sức tự tin chào hỏi “người” phía sau bàn.

Liên Xuyên đi tới.

Sau khi đứng ở khoảng cách gần, hắn có thể nhìn thấy, đây có lẽ còn không thể được gọi là thi thể.

Đây là một bộ trang phục bảo hộ hết sức cũ kỹ, nhưng có vẻ vẫn còn có thể xem như hoàn chỉnh.

Bên trong…là một người đã khô quắt queo biến thành màu đen, hầu hết bộ phận đều đã vỡ ra thành tro bụi.

“Đã chết rồi?” Ninh Cốc đi tới theo hắn.

“Đã chết rất lâu rồi.” Liên Xuyên đi tới, hơi chần chừ, rồi duỗi tay lấy mũ của trang phục bảo hộ xuống.

Sau khi mũ bị lấy xuống, một luồng khí thể bọc tro đen không biết đã bị bịt kín trong bao lâu xộc ra khỏi cổ áo.

“A ——” Ninh Cốc lùi về phía sau vài bước, tay ra sức quạt.

Người đã vỡ vụn gần hết trong trang phục bảo hộ tức khắc biến thành tro bụi đen.

“Hình như tôi hít phải bụi đen của người này rồi,” Ninh Cốc cau mày, “Kẻ xui xẻo này là ai…”

Liên Xuyên không nói gì, hắn nhìn thấy trên găng tay của trang phục phòng hộ có một que kim loại đầu nhọn, cho nên hắn duỗi tay sờ lên bàn một cái.

Bên dưới lớp tro bụi thật dày, hắn sờ thấy trên bàn có chữ viết.

“Viết gì vậy?” Ninh Cốc tò mò tiến lại gần.

Hai người cũng không rảnh lo tro bụi nữa, mà cùng nhau dùng tay phủi hết bụi trên bàn xuống.

Giữa mảng bụi bay mịt mù, bọn họ nhìn thấy trên bàn có hai hàng chữ.

“Không biết người nhìn thấy tôi là ai, nhưng ít nhất bạn vẫn còn sống,” Liên Xuyên dùng tay vuốt qua hai hàng chữ này, chữ khắc thật sự sâu, cái bàn làm bằng kim loại, muốn khắc ra được lực như vậy, người này có lẽ không phải là người thường, hẳn là thể thí nghiệm, “Tôi ra đời sau khi mọi người biến mất…”

“Nghĩa là thế nào?” Ninh Cốc hỏi.

“Khi rút chạy, phòng thí nghiệm này hẳn vẫn còn đang vận hành, đây là một thể thí nghiệm được “sản xuất” sau khi rút lui,” Liên Xuyên suy đoán đơn giản, đọc hàng chữ phía sau, “Tin tức tôi nhận được đã không thể nào truyền lại được nữa, hủy diệt là kết cục tất yếu, dài lâu mà tuyệt vọng.”

Liên Xuyên đọc xong, liếc mắt nhìn Ninh Cốc.

“Hết rồi?” Ninh Cốc hỏi.

“Hết rồi.” Liên Xuyên nói.

“Vì sao người này lại không thể truyền lại?” Ninh Cốc nói, “Chủ thành cũng đâu phải ngay từ ban đầu đã rút lui tới vị trí hiện giờ, đi bộ cũng có thể đi qua chứ?”

“Có lẽ người này mang một khuyết tật nào đó trên người,” Liên Xuyên quan sát trang phục bảo hộ, “Không thể nào truyền lại có thể mang ý nghĩa là người này căn bản không sống được lâu nữa, thể thí nghiệm bình thường sẽ không cần mặc trang phục bảo hộ.”

“Tiếc thật,” Ninh Cốc qua rất lâu mới thở dài một hơi, “Người này vĩnh viễn không được biết, thế giới vẫn chưa hủy diệt… ôm tuyệt vọng chết đi, thật đáng sợ.”

Liên Xuyên không nói gì, chỉ giang cánh tay ra.

“Sao?” Ninh Cốc nhìn hắn.

Liên Xuyên vẫn không nói lời nào.

Ninh Cốc cũng không hỏi lại, chỉ đi tới ôm hắn: “Đừng sợ.”

“Tôi không sợ.” Liên Xuyên nói.

“Vậy là anh muốn an ủi tôi?” Ninh Cốc ngoảnh mặt sang nhìn hắn.

“Chỉ là muốn ôm một cái thôi,” Liên Xuyên nói, “Bao giờ cậu mới có thể không nhiều lời như vậy nữa.”

“Môi tôi đâu có đủ mềm, nói nhiều cho mềm mịn hơn đi.” Ninh Cốc nói.

Liên Xuyên bật cười: “Thù dai quá.”

“Hồi nhỏ Địa Vương lừa của tôi một cái cúc áo, tôi thù đến tận bây giờ.” Ninh Cốc nói, “Nếu như giờ lão ấy đứng trước mặt tôi, tôi vẫn sẽ có thể đánh lão vì cái cúc áo ấy.”

Liên Xuyên nhìn cậu, rướn người về phía trước, hôn một cái lên môi cậu.
Bình Luận (0)
Comment