Đừng Truy Ta, Không Kết Quả

Chương 61

Viên Diệu Văn nhiệt tình chào đón làm Đào Hựu Tình đột nhiên không kịp phòng ngừa, biểu tình còn lộ ra vài phần không biết làm sao, tay nên đi đưa phía nào, chân nên động làm sao, không hề có chủ ý.

Nàng đã tưởng tượng qua cảnh tượng mình gặp mặt Viên Diệu Văn, hoặc là giống một hùng sư uy phong lẫm lẫm chờ bọn họ tới chúc tết, hoặc là trưởng bối từ ái thân hòa, như thế nào cũng chưa nghĩ đến ông sẽ thân thiết nhiệt tình mà chào đón như vậy, cười tủm tỉm m kêu nàng "Cháu gái ngoan".

Đào Tiên Nữ: Rất, rất rất đột nhiên?

Nàng ngốc ngốc mà trả lời một câu: "Viên bá phụ năm mới vui vẻ......"

"Hảo hảo hảo, con cũng năm mới vui vẻ." Viên Diệu Văn cười nói.

Giang Hải Minh thấy thế, phản thân trở về vỗ bả vai Viên Diệu Văn, buồn cười nói: "Em nói Viên lão ca, anh làm sao đột nhiên đối với con gái em thân thiết như vậy?"

Ông còn không thấy qua Viên Diệu Văn đối với hậu bối nào nhiệt tình thân thiết như vậy, trong lúc nhất thời làm ông phi thường hoài nghi, tổng cảm thấy mục đích của Viên Diệu Văn không đơn thuần.

Giang Hải Minh nhất châm kiến huyết: "Chẳng lẽ anh cũng muốn kết thông gia cùng nhà em?"

Đào Hựu Tình ở sinh nhật trong tiệc sinh nhật bộc lộ quan điểm công khai thân phận, người muốn liên hôn cùng Giang gia càng ngày càng nhiều, khoảng thời gian trước thậm chí không thêm che lấp mà tỏ vẻ con cái trong nhà họ muốn theo chân con gái hai người kết hôn.

Nói thật ra người cha như ông, trong lòng ít nhiều là có chút không vui. Một là không bỏ được con gái tâm can mới về nhà đã nhanh phải gả đi ra ngoài như vậy, hai là cảm thấy mục đích của họ không đơn thuần, căn bản là không phải bởi vì yêu rồi muốn đối tốt với con gái ông nên mới đến cầu hôn, hôn nhân như vậy căn bản cho con gái ông hạnh phúc.

Trước khi tìm về con gái ông cũng đã chịu khổ không ít, làm sao ông sẽ nguyện ý thấy cuộc sống sau này của con cùng bạn đời vẫn chịu khổ?!

Nhưng nếu đối phương là Viên gia...... Đó lại là một chuyện khác.

Viên Sơ Nhụy đi theo phía sau Viên Diệu Văn vội vàng đi lên phía trước, duỗi tay nhẹ nhàng đè lại cánh tay của Viên Diệu Văn, Viên Diệu Văn còn không có quên bọn họ nói qua không cần tạo thành xấu hổ không cần thiết cùng Giang gia.

Cô cùng Đào Hựu Tình còn chưa có chính thức ở bên nhau, không cần thiết đem chuyện cô đang theo đuổi Đào Hựu Tình thẳng thắn với vợ chồng Giang Hải Minh. Vạn nhất trong quá trình xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn, Đào Hựu Tình không muốn cùng cô ở bên nhau? Vậy chẳng phải là sẽ gián tiếp mà khiến cho hai nhà xấu hổ?

Tạm thời bảo mật cũng có thể tránh cho vợ chồng Giang Hải Minh biết rồi sau đó sẽ cố ý vô tình cho Đào Hựu Tình áp lực, để nàng ở bên cô. Cho nên chuyện thẳng thắn này vẫn cứ giữ lại về sau lại nói, cô phải cho bạn nhỏ hoàn cảnh đủ tự quyết.

Viên Diệu Văn không có lỗ mãng mà mở chuyện này, thật thông minh mà tìm lý do nói cho qua: "Lúc trước tôi chưa thấy qua đứa cháu ngoan này, tò mò cũng không được sao?"

Giang Hải Minh miễn cưỡng bị thuyết phục: "Được được được, anh nói cái gì cũng được."

Viên Diệu Văn sang sảng cười, vỗ vỗ bờ vai của ông, tiếp theo dùng ánh mắt vấn an Lận Uyển Thanh, ngữ khí thập phần thân hòa: "Đi đi đi, mọi người vào nhà đi, bên ngoài lạnh lẽo." Quay đầu nhìn về phía Viên Sơ Nhụy, "Sơ Nhụy, chiếu cố mấy em cho tốt."

Viên Sơ Nhụy gật đầu, nghiêng người để ba vị trưởng bối bước vào nhà trước, cô dùng ánh mắt trấn an Đào Hựu Tình một chút, trước kêu Giang Thu Dương lên đi đến trước mặt mình, đánh giá hắn từ trên xuống dưới một phen, khẽ cười nói: "Tiểu Dương lại cao thêm không ít."

Giang Thu Dương giơ lên một nụ cười xán lạn, "Hắc hắc" cười hai tiếng, tiện đà có lễ có tiết chúc mừng nói: "Chị Sơ Nhụy năm mới vui vẻ, chúc chị Sơ Nhụy năm mới vạn sự như mơ, cát tường như ý!"

Viên Sơ Nhụy thuần thục lấy ra một cái bao lì xì đưa cho hắn, thân hòa bổ sung một lời chúc: "Việc học thuận lợi, thuận lợi trưởng thành." Vỗ vỗ bờ vai của hắn, "Mau đi vào thôi."

Giang Thu Dương ngoan ngoãn nói "Cảm ơn", nhấc chân suиɠ sướиɠ mà đi theo bước chân mọi người.

Giang Thu Dương ngoan ngoãn nói "Cảm ơn", nhấc chân suиɠ sướиɠ mà đi theo bước chân mọi người.

Đôi tay Đào Hựu Tình để trong túi quần giấu cằm ở dưới khăn quàng cổ đỏ tươi, nhìn Viên Sơ Nhụy hướng chính mình vươn tay, khóe môi tránh ở khăn quàng cổ lúc sau nhẹ nhàng gợi lên, ôn nhu nắm đôi tay kia, hướng phía trước bước ra một bước, đứng ở bên cạnh cô, lòng còn sợ hãi thở ra một hơi: "Làm em sợ muốn chết, bác Viên nhiệt tình như vậy, có chút không thích ứng được."

Viên Sơ Nhụy khẽ cười nói: "Sẽ quen thôi."

Chờ về sau, khi cô cưới nàng về nhà cũng đều sẽ quen hết.

Đào Hựu Tình đi theo bước chân cô, vừa đi vừa cao hứng. Viên Diệu Văn thân thiết với nàng như vậy, này có phải thuyết minh, ông thật sự rất thích, cũng vừa lòng nàng hay không? Vậy nàng hẳn không cần lo lắng tương lai Viên Diệu Văn sẽ không đồng ý các cô ở bên nhau đi?

Bất quá......

Đào Hựu Tình nâng tay hai người gắt gao nắm ở bên nhau lên, cười hỏi: "Tiểu Viên Đổng, chúng ta nắm như vậy thật sự không thành vấn đề sao?"

Nàng rất tò mò, tay nắm thành như vậy thật sự không sợ người khác hiểu lầm rồi nhìn ra sao?

Viên Sơ Nhụy mặt không đỏ tâm không nhảy nói: "Đại Viên đổng nói, chị phải chiếu cố mấy em cho tốt." Tiếp theo quay đầu nhìn nàng, hơi hơi mỉm cười, "Tuyết trên đất, vạn nhất em té ngã sẽ không tốt."

Đào Hựu Tình nhướng mắt, ý vị thâm trường "Nga" một tiếng: "Vậy em đây cảm ơn chị nha." Tiếp theo kéo xuống khăn quàng cổ, lộ ra cánh môi hồng nhuận, ghé vào bên tai cô đi, nhiệt khí quét bên tai như đang cùng cô nói nhẹ, thanh âm nhẹ ái muội, "Tỷ tỷ tốt."

Viên Sơ Nhụy dừng một chút, đây là lần đầu tiên Đào Hựu Tình tự nguyện kêu cô tỷ tỷ, ngoan ngoãn còn mang theo vài phần dụng tâm kín đáo tình ý lưu luyến, bị nhiệt khí ái muội lôi cuốn đưa đến bên tai cô, thế lại mang theo một tia ý vị khiêu khích, câu đến tâm cô ngo ngoe rục rịch.

Cô không khỏi nhìn về phía người bên người mình, ở biểu tình của đối phương phát hiện ý tứ lợi hại, cô giơ tay điểm chóp mũi nàng một chút: "Em kêu như vậy, là muốn hôn ở đâu."

Hay là muốn loại hôn toàn thân trên dưới.

Đào Hựu Tình ỷ vào hiện tại cô không hôn mình được, đắc ý dào dạt mà vỗ vỗ bả vai cô: "Nhuỵ muội muội, hiện tại em không dễ hôn tôi nha."

Viên Sơ Nhụy nhướng mày, gặp chiêu nào thì phá giải chiêu đó: "Chị có thể để em tham quan phòng chị trước."

Đào Hựu Tình nháy mắt đã hiểu, lập tức lời lẽ chính đáng nói: "Chúng ta đi vào chúc tết trưởng bối, họ còn đang đợi chúng ta!"

......

Đào Hựu Tình ngoan ngoãn tiếp nhận bao lì xì chúc phúc từ tay Viên Diệu Văn, lại ngoan ngoãn ngồi ở bên cạnh Lận Uyển Thanh, tận chức tận trách sắm vai đứa con ngoan ngoãn, làm cho Viên Diệu Văn có ấn tượng càng tốt với mình một chút.

Bất quá trước mắt mà nói, ấn tượng Viên Diệu Văn đối nàng xác thật không tồi, bởi vì nàng giúp Viên Sơ Nhụy bỏ thuốc, lớn lên lại xinh đẹp đẹp, ngoại hình cũng hoàn toàn không ủy khuất Viên Sơ Nhụy, để người cha như ông ấy thật vừa lòng.

Tâm Viên Diệu Văn căn cứ tò mò, lâu lâu đáp lời với hai người mấy câu, tuy rằng nàng không thích ứng nhiệt tình của Viên Diệu Văn, nhưng trả lời đến không chút luống cuống nào, nên khiêm tốn thì khiêm tốn, nên hào phóng cứ hào phóng, tiến lui có chừng mực cũng bình tĩnh, làm Viên Diệu Văn rất vừa lòng.

Viên Diệu Văn qua mắt, trong lòng có thắc mắc, một bên giúp vợ chồng Giang Hải Minh châm trà một bên hướng mấy hậu bối nói: "Các con chơi đi, trưởng bối chúng ta muốn nói chuyện phiếm, các con ngồi ở đây cũng nhàm chán." Còn không quên dặn dò Viên Sơ Nhụy, "Chiếu cố các em cho tốt."

Đặc biệt là em gái.

Chiếu cố không tốt, hắn có thể không có con dâu a!

Viên Sơ Nhụy ngầm hiểu đứng dậy, mang theo bọn họ đi ra ngoài chơi tuyết, chủ yếu là Đào Hựu Tình muốn chơi tuyết. Nàng "Toàn bộ võ trang" mà ngồi xổm trên đất tuyết trắng hết sức chuyên chú xoa tuyết, Viên Sơ Nhụy từ phía trên nhìn xuống nàng, giống như đang xem một cây nấm to, trên đầu buộc đuôi ngựa nhúc nhích đung đưa theo, đáng yêu đến không chịu được.

Giang Thu Dương nhớ tới trọng trách của mình, hưng phấn mà nói với Viên Sơ Nhụy: "Chị Sơ Nhụy, ngày comeback của chị em chị đã quyết định chưa ạ?"

Viên Sơ Nhụy từ trạng thái "Vợ rất đáng yêu" chậm rãi mà phục hồi tinh thần, nói: "Tạm thời chưa, làm sao vậy?"

Giang Thu Dương bắt lấy cánh tay của cô, đáng thương hề hề mà cầu đạo: "Trễ một chút được không ạ, em thi đại học xong lại comeback được không? Em thật sự rất muốn đi cổ vũ chị ấy."

Viên Sơ Nhụy mắt mang ý cười nhìn hắn: "Về sau em cũng có cơ hội đi cổ vũ, chị em lại không phải chỉ đi hát hai lần."

Giang Thu Dương kiên định nói: "Không thể, làm fan, đương nhiên muốn tận khả năng mỗi lần đều đi!" Hắn cầm lòng không đậu mở ra mãnh nam làm nũng, nằm ở đầu vai Viên Sơ Nhụy, cù nhây mà hoảng thân mình, "Ai nha chị Sơ Nhụy, chị cho trễ một chút đi mà, coi như là để cho em an tâm học tập?"

"Hơn nữa em dám cam đoan, khẳng định còn có nhiều cao tam khác là fans của chị em! Chị để chị ấy sau khi thi đại học mới comeback, chính là đang hành thiện tích đức a, chị Sơ Nhụy!"

Đào Hựu Tình ngồi xổm, một bên xoa tuyết một bên làm máy vô tình đọc lại: "Là hành thiện tích đức a, chị Sơ Nhụy!"

Viên Sơ Nhụy bị hai chị em bọn họ giáp công, vừa buồn cười lại bất đắc dĩ, trái lo phải nghĩ sau mới nói nói: "Đã biết, sẽ định sau thi đại học."

Dựa theo tiến độ trước mắt, album Đào Hựu Tình hẳn là có thể trước khi thi đại học liền hoàn toàn sản xuất xong, bởi vậy để nàng comeback sau khi thi đại học cũng không phải việc gì khó.

Giang Thu Dương có được đáp án mình muốn, lập tức vui mừng khôn xiết mà nhảy nhót ở trên nền tuyết, trong miệng phát ra thanh hưng phấn ô hô.

Đào Hựu Tình nhìn hắn cao hứng, chính mình cũng thật cao hứng, lại quay đầu nói với Viên Sơ Nhụy: "Chúc Tiểu Viên Đổng năm mới vui vẻ, vạn sự như ý, sự nghiệp lại tiến thêm một bước!"

Viên Sơ Nhụy chậm rãi nhìn về phía nàng, còn chưa nói cái gì, liền thấy nàng hướng chính mình mở ra bàn tay, ý đồ phi thường rõ ràng: "Nhuỵ Nhuỵ, bao lì xì cho tiên nữ."

Viên Sơ Nhụy nhìn nhìn gương mặt tươi cười của nàng, lại nhìn nhìn giữa tay nàng, nhoẻn miệng cười nói: "Bao lì xì cho tiên nữ nên đặc biệt hơn."

Đào Hựu Tình tán thành gật gật đầu, sau đó liền thấy Viên Sơ Nhụy bỏ tay mình vào lòng bàn tay nàng, thanh âm ôn ôn nhu nhu: "Bao lì xì của em."

Đào Hựu Tình sửng sốt một chút, ánh mắt dừng ở trên tay trắng muốt như tuyết kia, vài giây sau, đôi mắt chậm rãi cong lên, nắm lấy cái tay kia.

"Vậy em không khách khí mà nhận lấy."

Đây là bao lì xì năm mới ôn nhu cũng là tốt nhất nàng từng nhận qua.

......

Chuyện tới Viên gia chúc tết cũng phi thường thuận lợi, buổi tối bọn họ ở lại ăn cơm chiều mới trở về, Viên Sơ Nhụy cùng Viên Diệu Văn đứng ở cửa nhìn theo bọn họ xe chậm rãi dung nhập bóng đêm.

Viên Sơ Nhụy mở miệng hỏi: "Ngài cảm thấy thế nào?"

Viên Diệu Văn "Ân" một tiếng, cười nói: "Đứa nhỏ này lớn lên nhìn đẹp hơn chai nước tương."

Viên Sơ Nhụy không còn lời nào nói, chỉ có thể mỉm cười, cái cô muốn hỏi tựa hồ không phải cái này?

Viên Diệu Văn thân hòa vỗ lưng cô: "Cố lên con gái ngoan, ba xem trọng con."

Con gái ông lớn lên thông minh như vậy, cũng xinh đẹp có mị lực, hắn tin tưởng không có chuyện con gái sẽ không theo đuổi được.

Ông đã chuẩn bị sẵn sàng kết thông gia cùng lão Giang gia!

......

Trước mùng sáu, Anna đã làm xong trang phục quảng bá, chỉ chờ Đào Hựu Tình trở về mặc thử.

Mùng bảy Đào Hựu Tình rời Giang gia trở lại Nguyệt Vịnh, thử trang phục diễn. Anna thiết kế đảm bảo chất lượng, làm nàng yêu thích trang phục đều không buông tay, đặc biệt là váy đỏ một vai, tay tinh xảo cổ lá sen, chỗ khuỷu tay rũ xuống hai điều nơ con bướm, tự phụ gợi cảm bên trong lại không mất cảm giác thiếu nữ kiều tiếu.

Trời sinh Đào Hựu Tình da thịt trắng tuyết mang theo cảm giác lạnh băng, sau khi mặc vào bộ váy đỏ này, da thịt càng trắng đến loá mắt, ngay cả tuyết trắng xóa bên ngoài còn muốn hơn.

Nàng đứng ngang trước gương, sắc môi đỏ tươi như hoa hồng, một đầu tóc quăn đại khai đại hợp tán loạn, bả vai tròn trịa trắng tuyết, vai cổ hoàn mỹ, xương quai xanh tinh xảo, phát ra tâm hồn xinh đẹp câu người không tiêu tan, dường như là một đóa hoa hồng ngạo nghễ khai hoa, khiến người không dời mắt được.

Anna cùng nhân viên công tác ở đây vì nàng dung mạo cảm khái, cho dù là mỗi ngày gặp mặt cũng sẽ như lúc lần đầu bị mỹ mạo tinh xảo đến giống tác phẩm nghệ thuật của nàng thuyết phục.

Viên Sơ Nhụy từ ngoài cửa đi vào, đón nhận nàng ngoái đầu nhìn lại, không khỏi sửng sốt, chỉ cảm thấy giờ khắc này nàng đẹp đến cũng không chân thật, tựa như ảo mộng, nhân tâm chôn giấu ở chỗ sâu nhất cũng sẽ ở trước mặt nàng lộ ra hết nguyên hình

—— Chu Dĩ Nhu thật là người ngu xuẩn không hơn không kém.

Ở trong lòng Viên Sơ Nhụy phát ra câu cảm khái này, xinh đẹp giống như Đào Hựu Tình chân thành lại đáng yêu nguyện ý một lòng hướng về cô ta như vậy, Chu Dĩ Nhu lại sau khi mất đi mới biết quý trọng, vậy không phải ngu xuẩn thì là cái gì?

Nhưng cô cũng sẽ cảm tạ người ngu xuẩn này, nếu không phải Chu Dĩ Nhu phạm xuẩn, sao cô sẽ quen biết được Đào Hựu Tình ? Nếu Chu Dĩ Nhu ở trong 5 năm đó tiếp nhận Đào Hựu Tình...... cô không dám nghĩ đến cái quỷ chuyện xưa này.

Bất quá lúc trước Đào Hựu Tình thích ai cũng không quan trọng, quan trọng là hiện tại nàng thích cô, các cô không có bỏ qua nhau, vậy liền đủ rồi.

Đào Hựu Tình cong đôi mắt lên, tươi cười trước sau thuần túy động lòng người như một: "Em đẹp không?"

Cô không cần nghĩ ngợi liền đáp: "Đẹp."

—— Trên thế giới này không ai có thể đẹp hơn em, bạn nhỏ đáng yêu của chị.

Đào Hựu Tình giơ tay chọc tóc dài một phen, tự luyến nói: "Không hổ là bổn tiên nữ, mặc gì cũng đẹp!" Sau đó cảm thấy mỹ mãn mà đi thử trang phục khác.

Buổi chiều bọn họ liền phải chính thức bắt đầu quay MV, MV dự tính sẽ mất thời gian một hai tuần mới có thể hoàn thành. Thời điểm Đào Hựu Tình bắt đầu quay MV, Viên Sơ Nhụy ở trong văn phòng bận rộn chuyện của mình, cô gọi cho ai đó vẫn kiên nhẫn mà chờ đối phương nhận cuộc gọi.

Rất nhanh thì điện thoại đã nhận, một giọng nữ từ đầu dây khác: "Thật là không nghĩ tới Tiểu Viên Đổng còn sẽ tự mình cho gọi điện thoại cho tôi."

Viên Sơ Nhụy dựa vào bàn làm việc, ánh mắt dừng ở trên kệ sách, sắc mặt nhất phái thong dong: "Nguyên lai Chu tiểu thư còn giữ số điện thoại tôi?"

Người ở đầu dây bên kia, đúng là em gái Chu Dĩ Nhu — Chu Thiến.

"Số điện thoại Tiểu Viên Đổng tôi làm sao dám tuỳ tiện bỏ?" Chu Thiến nói, "Tiểu Viên Đổng tìm tôi có chuyện gì sao?"

Viên Sơ Nhụy: "Vẫn giống xưa, kết giao bạn bè."

Chu Thiến lễ phép mà cười cười: "Tiểu Viên Đổng, mấy năm trước cô tìm tôi kết bạn đã không thành công."

Viên Sơ Nhụy mấy năm trước liền tìm nàng đề cập qua chuyện "kết bạn", bên ngoài là cùng nàng kết giao, trên thực tế là muốn cùng Hưng Lan kết giao —— thông qua nàng.

Khi đó Chu Dĩ Nhu còn không phải người làm chủ Hưng Lan, mọi chuyện vốn dĩ đều tồn tại tính không xác định, chớp mắt một cái liền có khả năng đã xảy ra thay đổi long trời lở đất. Viên Sơ Nhụy lúc ấy cố ý một tay giúp Chu Thiến ngồi lên Hưng Lan, mượn chuyện này thành lập quan hệ hợp tác tốt giữa Hưng Lan cùng Nguyệt Vịnh, bởi vì khi đó Hưng Lan nổi bật ở xa phía trên Nguyệt Vịnh, là đối thủ nguy hiểm nhất cũng có thể là đồng đội có thực lực nhất.

Bất quá Viên Sơ Nhụy cũng không phải sợ hãi trở thành đối thủ của Hưng Lan, chỉ là so với gây thù chuốc oán, cô càng vui có thêm bạn —— mỗi người như thế.

Viên Sơ Nhụy không có lựa chọn Chu Dĩ Nhu là bởi vì Chu Dĩ Nhu tâm cao khí ngạo, không phải cộng sự tốt nhất để hợp tác, em gái cùng mẹ khác cha của Chu Dĩ Nhu, Chu Thiến mới là lựa chọn của cô.

Cha Chu Dĩ Nhu mất sớm, mẹ Chu Dĩ Nhu—Chu Lị Quân cùng người khác có Chu Thiến, bất quá không ai biết cha Chu Thiến là ai, cũng không ai dám ở dưới mí mắt Chu Lị Quân tra cứu người này. Nhưng Chu Thiến thành con riêng trong miệng mọi người, vĩnh viễn thấp hơn Chu Dĩ Nhu một đầu, Chu Dĩ Nhu cũng xem nàng như người ngoài, thái độ đối với nàng vẫn luôn không nóng không lạnh.

Viên Sơ Nhụy lúc ấy có thể nhìn ra được Chu Thiến muốn chứng minh mình, hơn nữa Chu Thiến còn có dã tâm lớn mạnh Hưng Lan cho nên cô không chút do dự lựa chọn hướng nàng bày ra hảo ý của mình. Chỉ tiếc nàng không có tiếp thu, đột nhiên lựa chọn xuất ngoại du học, vẫn luôn ở nước ngoài đến bây giờ mới trở về.

Không ai biết nàng suy nghĩ cái gì, chỉ có chính nàng biết.

"Lúc ấy không thành công, không đại biểu hiện tại cũng không thành công." Viên Sơ Nhụy nói.

Quyền lực vĩnh viễn đều tràn ngập dụ hoặc khiến người vô pháp kháng cự, đặc biệt là ở trước mặt người con riêng bị áp.

Chu Thiến cầm điện thoại không nói gì.

Viên Sơ Nhụy lại nói: "Cô muốn Hưng Lan lớn mạnh, làm Hưng Lan càng tốt."

Chu Thiến nghe vậy, bỗng nhiên nở nụ cười, không có phủ nhận.

Nàng xác có dã tâm này, không vì cái gì khác mà chỉ vì Chu Lị Quân cùng Chu Dĩ Nhu. Người trước là vất vả dưỡng dục nàng thành người, cho nàng hoàn cảnh trưởng thành tốt nhất mẹ nàng, người sau là chị gái cao cao tại thượng, trong mắt vĩnh viễn không có nàng.

Nàng cũng không để ý người khác nói nàng là con riêng, nàng căn bản không để thân phận này để ở trong lòng. Con riêng thì làm sao? Con riêng một không trộm hai không đoạt gia đình người ta không phạm pháp, con riêng là người, con riêng cũng có thể sống mỗi ngày của mình, cũng có thể có thành tích của mình a.

Nàng để ý chỉ có Chu Lị Quân cùng Chu Dĩ Nhu, Hưng Lan là tâm huyết của Chu Lị Quân, nàng muốn cho tâm huyết của mẹ nàng phát triển thành cây lớn che trời, vĩnh viễn không ngã xuống. Nàng còn muốn cho Chu Dĩ Nhu nhìn nàng, nhìn thẳng vào, thừa nhận sự tồn tại của nàng —— nàng thế nào cũng là em gái chị ấy, mà không phải người ngoài không có quan hệ.

Nàng vẫn ôm một phần thiện ý muốn tới gần Chu Dĩ Nhu, đây cũng là lý do duy nhất lúc trước có thể khiến nàng: Tin tưởng chị gái có thể quản lý tốt Hưng Lan.

Chỉ là hiện tại xem, sự thật giống như đều không phải là như thế, Chu Dĩ Nhu đưa một người có tiềm lực người cho Nguyệt Vịnh. Mà người này, vừa lúc là người ở 5 năm trước nàng phản đối qua chuyện để người kia lui tái--Đào Hựu Tình.

Năm đó Chu Dĩ Nhu đột nhiên làm Đào Hựu Tình lui tái, sau khi nàng biết, trước tiên tìm được Chu Dĩ Nhu khuyên bảo cô từ bỏ ý tưởng này, cũng cực lực hướng chứng tỏ giá trị của Đào Hựu Tình với cô, kết quả Chu Dĩ Nhu ngoảnh mặt làm ngơ. Ngay cả Chu Lị Quân đều kêu cô đừng động, gần là nhắc nhở Chu Dĩ Nhu "Tự gánh lấy hậu quả".

Nàng đối với Chu Lị Quân tác pháp cái hiểu cái không, có thứ gì ngạnh ở trong cổ họng không thể đi xuống, nhưng cuối cùng cái gì cũng không nói, ngoan ngoãn xuất ngoại đi du học.

"Chu Dĩ Nhu không có cách làm Hưng Lan lớn mạnh," Viên Sơ Nhụy đúng lúc nói, "Cô mới có thể, mà tôi, có thể giúp cô ngồi trên vị trí kia."

Cô ở trong giới tài chính nhiều năm như vậy, nhân mạch tài nguyên kinh nghiệm đã sớm ném xa người khác một mảng lớn, chuyện trên ban nhân sự, chỉ cần đối phương phối hợp khống chế tình thế, không đến mức cô không làm được.

Hơn nữa năng lực nhìn người của Chu Thiến rất mạnh, nàng năm đó ở nhóm đầu tiên của Hưng Lan đến hiện tại đã là nhóm lớn mạnh, tung ra danh hào nào đều vang dội cái đó. Chu Dĩ Nhu là loại khuyết thiếu năng lực này, cô ta chỉ biết quản người thôi, đương nhiên cô đem Chu Thiến năng lực này về vì vận khí.

Chu Thiến không nói gì.

Viên Sơ Nhụy tiếp tục nói: "Chẳng lẽ cô muốn nhìn đến cô ấy lại đưa Hồng Đào Q thứ hai cho Nguyệt Vịnh, muốn nhìn đến tâm huyết mẹ cô hủy trong một sớm?"

Chu Thiến cười, nhẹ nhàng một tiếng, nàng nói: "Tiểu Viên Đổng, thật sự sẽ công kích nhân tâm a......"

Viên Sơ Nhụy hơi hơi mỉm cười: "Này không gọi ' công kích ', tôi chỉ là đang thuyết phục cô cùng tôi hợp tác."

Cô có thể trợ giúp Chu Thiến nhanh chóng lên vị trí đó, không cần phí quá nhiều sức lực, hồi báo chính là muốn nàng ngồi ổn đừng để cho Chu Dĩ Nhu ngóc đầu trở lại là được, trả giá như vậy cùng hồi báo so sánh thì quả thực chính là đang làm từ thiện.

"Vậy Tiểu Viên Đổng là vì cái gì?" Chu Thiến hỏi, "5 năm trước ta có thể lý giải sao muốn ở trong giới này tìm bạn, vậy hiện tại thì sao? Nguyệt Vịnh đã đi lên, nó cũng đủ cường đại, thậm chí không cần bạn hợp tác."

Viên Sơ Nhụy cười nói: "Lúc trước vì công, hiện tại vì tư."

Chu Thiến hiếu kỳ nói: "Cái gì ' tư '?"

Viên Sơ Nhụy chậm rãi nói: "Còn chưa có nói hợp tác đã muốn tôi nói rõ ngọn ngành hình như không ổn? Bất quá cô yên tâm, tôi chỉ nhằm vào Chu Dĩ Nhu, không nhằm vào Hưng Lan, chỉ cần cô ta té khỏi cái ghế đó, Nguyệt Vịnh cùng Hưng Lan vĩnh viễn đều là bạn."

Chu Dĩ Nhu chính là dùng quyền chức tổng tài Hưng Lan chèn ép Đào Hựu Tình, một khi đã như vậy, vậy làm cô ta mất đi vị trí này làm cô ta không tác oai nữa, mất đi chỗ cậy vào mới đáng sợ nhất.

Hơn nữa Chu Dĩ Nhu tâm cao khí ngạo, làm cô rơi khỏi vị trí tổng tài Hưng Lan, nhất định có thể làm cô ta tức muốn hộc máu, bộ dáng chật vật.

Viên Sơ Nhụy cuối cùng nói một câu: "Chu tiểu thư hãy suy xét một chút, tùy thời hoan nghênh cô hợp tác cùng tôi." Liền tắt điện thoại đi.

Cô tin tưởng Chu Thiến sẽ quay lại hợp tác với cô.

Nhưng kỳ thật cho dù Chu Thiến không hợp tác với cô cũng không sao, mục đích của cô đã đạt được, đó chính là kíƈɦ ŧɦíƈɦ tâm tranh đoạt của Chu Thiến mở ra, làm nàng tranh đoạt cùng Chu Dĩ Nhu. Kết quả cuối cùng, Chu Thiến cho dù là dựa vào chính mình ngồi trên vị trí tổng tài Hưng Lan, cô cũng thấy vui mừng như cũ —— chỉ cần Chu Dĩ Nhu thất bại thì như thế nào cũng được.

......

Sau khi Chu Thiến cúp điện thoại một người lẳng lặng ngồi thật lâu.

Lúc trước nàng vì cái gì sẽ ngoan ngoãn đi du học, kỳ thật vẫn là bởi vì Chu Lị Quân bất công Chu Dĩ Nhu, muốn đem Hưng Lan cho Chu Dĩ Nhu.

Chu Lị Quân không yêu nàng sao? Yêu, chỉ là yêu ít hơn so với Chu Dĩ Nhu ít một chút thôi.

Chính là Viên Sơ Nhụy nói rất đúng, Chu Dĩ Nhu không có cách nào làm Hưng Lan càng lớn mạnh, bản lĩnh nhìn người cũng cũng không có, thậm chí tùy tâm sở dục mà chèn ép nghệ sĩ, bỏ ích lợi công ty không màng.

Lúc phát hiện chị gái không quản lý tốt Hưng Lan, kỳ thật nàng rất muốn chính mình ra trận thử xem, nhưng xem tình huống trước mắt, Hưng Lan thường thường vô kỳ cũng không có xuất hiện dấu hiệu suy bại, Chu Lị Quân sẽ không chủ động suy xét thay đổi người quản công ty.

Cho nên nàng muốn nhanh chóng lên vị trí đó thì phải bày ra năng lực so với Chu Dĩ Nhu càng mạnh hơn cho Chu Lị Quân xem mới được, nhìn người, quản lý, tài nguyên các phương diện, nàng cần phải kích phát tâm Chu Lị Quân đối lập, làm Chu Lị Quân cảm thấy Chu Dĩ Nhu không thích hợp quản lý Hưng Lan.

Nhưng muốn làm chuyện này thế nào, hay chỉ có thể tìm kiếm Viên Sơ Nhụy trợ giúp, nàng còn cần suy xét. Nàng sẽ không lỗ mãng mà đáp ứng bất kỳ trợ giúp nào đến từ bên ngoài, đặc biệt là người quyền thế cường đại như Viên Sơ Nhụy vậy.

Nói đến kỳ quái, Viên Sơ Nhụy đến tột cùng là có quan hệ thế nào với chị mình? Thật là làm người tò mò.

Bất quá Đào Hựu Tình, không, Giang Hựu Tình thật sự không có biện pháp quay về Hưng Lan sao?

Chu Thiến lâm vào trầm tư.

Nếu có thể đào Giang Hựu Tình về Hưng Lan, Chu Lị Quân khẳng định sẽ thật cao hứng cũng xem trọng liếc nhìn nàng một cái đi......

Bình Luận (0)
Comment