Đừng Vờ Ngoan Ngoãn

Chương 133

【 Tôi vừa mới ngủ dậy, cho nên đây là cách đặc biệt để xql tú ân ái đúng không? 】

【 Chậc chậc, tên của phòng phát sóng trực tiếp cũng đổi luôn rồi, anh có muốn đổi trắng ra thêm chút nữa không  —— đổi thành chỉ đánh hỗ trợ cho mình Pink thế nào? 】

【 Lại đến rồi, ai dám nói Hàn Thần là thẳng thắn không có tình cảm? Ra đây nhận vả mặt. 】

【 Có phải tôi là người duy nhất lo lắng bóng ma tâm lý của Baba và Star sao? Hahahahaha. 】

【 Hai người này thật ngọt ngào, hoàn mỹ chứng minh câu em nháo anh cười. 】

【U1S1, tại sao Fire lại đột nhiên đánh hỗ trợ cho Pink. Cùng với chuyện Pink lại một lần nữa chơi Đại Tế Tư tất nhiên không phải là trùng hợp, chẳng lẽ đang muốn nhắn nhủ cho chúng ta ai là nóc nhà sao? / Đỡ mắt kính lên và cười thật tươi.jpg】

【 Còn muốn học AD Hàn thần cách chơi T-T】

【 Tôi đã sớm nói, mấy người cứ trêu Pink chơi Đại Tế Tư rất gà cũng có mức độ thôi. Thật sự cho rằng cái danh Ác bá hồng nhạt của con trai tôi là nói giỡn sao, xem đi, fans hành động bay lên thần tượng, làm hại Hàn thần hiện đang đuổi theo con trai tôi khắp hẻm núi bơm sữa / cười xấu xa. jpg】

Mọi người đều đùa đùa giỡn giỡn, nhưng trận đấu xếp hạng này diễn ra rất suôn sẻ.

Đại Tế Tư do Tả Đào điều khiển mặc dù không ấn tượng bằng Tống Thời Hàn, nhưng cậu vốn là hỗ thủ, các vị trí khác đều từng chơi cho vui, ngoại trừ khả năng bổ sung quân có chút thiếu sót, hoàn toàn không dính dáng gì đến hai chữ gà mờ. 

Vì vậy, gần một triệu người hâm mộ trong phòng phát sóng trực tiếp chỉ nhìn thấy Tống Thời Hàn mang ID Fire chạy theo Tả Đào khắp hẻm núi để tăng máu bổ sung trạng thái, có đôi khi động tác chậm một chút... Sẽ nhận được biểu tượng chấm than coi như cảnh báo. 

"Có phải anh vừa đoạt xe pháo của em phải không?"

Sau khi mua thiết bị từ tế đàn, Tả Đào tận mắt nhìn thấy Tống Thời Hàn theo thói quen tấn công xe pháo,   liền cố ý bấm 3 dâu chấm than.

Là ngời có số đầu người cao nhất hiện tại, Tả Đào đã lâng lâng: "Chú ý một chút, làm gì có hỗ trợ nào đi đoạt kinh tế AD như anh không?"

"Ừ." Tống Thời Hàn nhếch môi cười một tiếng: "Xin lỗi."

"Lần này coi như bỏ qua." Tả Đào cùng AD địch bắn tỉa một hồi, lượng máu mất đi nhanh chóng được Tống Thời Hàn bổ sung, sau đó nói: "Thật ra hôm nay anh hỗ trợ rất tốt, không tính là hỏng bét."

Tống Thời Hàn đáp một tiếng, dung túng cho hành động tự đắc của cậu, nói: "Là thầy Tả dạy tốt."

Đột nhiên bị câu nói của anh chọt trúng, trái tim Tả Đào giống như bị một đôi bàn tay vô hình nhéo một cái, liếm môi: "Ừ, đúng rồi."

Trong khu bình luận đều tùy thời phát ra tiếng thét chói tai.

Star, người bị buộc phải chơi vị trí đi rừng, vừa định gia nhập gank ở đường dưới, bắt gặp cảnh hai người không coi ai ra gì ân ái với nhau, đi được nửa đường rồi liền trực tiếp  đường đi liễu một nửa, trực tiếp trợn trắng mắt quay đầu rời đi: "Thật sự phục hai người."

Ngô Thủy Ba vừa cắn đường vừa khóc hu hu: “Tôi nhớ bạn trai của tôi.”

Buổi chiều trôi qua nhanh chóng, sau khi thắng liên tục năm trận vòng loại, Tả Đào đã báo thù được nỗi nhục trong quá khứ, hoàn toàn thoát khỏi hiềm nghi chơi gà mờ.

Trước đó, Khương Minh đã nhắn tin cho cả nhóm kêu mọi người sớm về căn cứ.

Và kỳ nghỉ đầy mộng mơ này cuối cùng cũng đã kết thúc.

Lúc tới không mang theo thứ gì, nhưng đến lúc gần đi, bao lớn bao nhỏ phải chất được hai cái rương hành lý.

Trong đó phần lớn là do hai người Tống Hoằng và Vạn Thu Huyền đặt mua cho bọn cậu. Nhất là người sau, với thái độ lần đầu tiên làm mẹ chồng, khi mua đồ cá nhân cho Tả Đào dùng ở nhà, còn nhân tiện đặt thêm một phần cho Tả Đào mang về căn cứ. Tống Thời Hàn đi theo phía sau cũng dính hào quang, tính cả quần áo giày dép tất cả đều là đồ đôi. 

Hoàng hôn dần dần buông xuống, các ngôi sao vây quanh vầng trăng sáng treo trên bầu trời. Làn gió xoa tan nóng bức vào buổi tối, thôi bóng cây đung đưa, cách đó không xa trung tâm thành phố đã lên đèn rực rỡ.

Lúc Tả Đào cất món đồ cuối cùng vào vali, lại còn có chút không nỡ.

Đối với cậu mà nói, đây không thể nghi ngờ là một loại trải nghiệm rất mới lạ. Trước đây cậu không có cảm giác thân thuộc với gia đình, khi lớn lên thậm chí còn theo bản năng mà sẽ cự tuyệt, đây là lần đầu tiên sau mấy chục năm cậu cảm nhận ấm áp gia đình.

Mà Tống Thời Hàn là cốt lõi của sự ấm áp.

Giống như mặt trời mọc vào buổi sớm mai, nó mang theo niềm hy vọng lớn lao và rực rỡ.

Cùng lúc đó.

Dưới tầng.

Vạn Thu Huyền đem chìa khóa xe vứt cho Tống Thời Hàn, liếc nhìn lên lầu rồi ngồi xuống ghế sô pha: "Mẹ đặt hết đồ vào cốp xe cho con rồi, về sau không được chọc con dâu của mẹ tức giận nữa nghe chưa?"

Bà liếc Tống Thời Hàn một cái, nói: "Con với ba con quả nhiên là giống nhau, chọc người không vui là giỏi nhất."

Tống Thời Hàn có chút bất đắc dĩ cười một tiếng: "Con biết rồi."

Là người thường xuyên theo dõi phòng phát sóng trực tiếp của Tả Đào, nữ sĩ Hoa súng hạnh phúc từ rất sớm liền phát hiện ra manh mối. Mặc dù không biết rõ cụ thể chuyện gì xảy ra, nhưng con trai mình sinh mình lại chẳng hiểu rõ quá, nếu không dựa thì cứ dựa vào tính cách không biết nhìn giống ba nó, thì cũng không phải chịu cảnh làm hỗ trợ chạy theo đuôi đằng sau, trực tiếp bại lộ địa vị gia đình của mình.

Mà đổi thành người vừa bị điểm danh, Tống Hoằng có chút không vui nhíu mày: "Tôi thì làm sao?"

"Không được nhàn rỗi." Vạn Thu Huyền chỉ huy nói: "Hồi nữa cầm hai hộp đào mật lên xe cho bọn nhỏ, đào mới hái từ vườn lúc chiều, còn rất tươi mới lúc về căn cứ nhớ chia cho mọi người."

Bà vừa nói xong, Tả Đào vừa lúc xách theo vali đi xuống, Tống Thời Hàn thấy thế liền tiến lên nhận lấy.

Vạn Thu Huyền coi như hài lòng gật đầu.

"Chú dì, vậy chúng cháu trở về can cứ đây."

Tả Đào cùng Vạn Thu Huyền ôm nhau một cái, Tống Hoằng thì cùng Tống Thời Hàn mang đồ lên xe.

"Không có chuyện gì thì thường xuyên trở về chơi, biết không?" Vạn Thu Huyền ôm cánh tay Tả Đào chaamn rãi cùng nhau bước ra ngoài, hiển nhiên cũng có chút không nỡ, bà vỗ vỗ lên lưng Tả Đào, nói: "Chúng ta về sau sẽ là người một nhà."

Hai người dừng lại trước cửa biệt thự.

Gió đêm hè tùy ý thổi qua hoa hồng trên hàng rào, màu lam nhạt vô tận cửa Hoa Cẩm Tú Cầu cũng đang nở rộ, trong lòng cũng dâng lên rất nhiều lời ôn nhu khó nói.

Tả Đào gật đầu, mỉm cười với Vạn Thu Huyền: "Được. Chờ đến lần sau cháu trở lại......" Cậu cụp mi xuống, sau đó nhanh chóng ngước mắt lên và mỉm cười nói tiếp: "Chúng ta tiếp tục chơi xong trò chơi lần trước."

Nghe đến đó, Vạn Thu Huyền nhịn không được ôm lấy Tả Đào.

Tống Hoằng vừa lúc để đồ vô cốp xe xong quay trở về, nửa là buồn cười nửa là cảm động nhìn hai người.

Cách đó không xa, Tống Thời Hàn đứng dưới ánh đèn hành lang màu cam, vẫy tay với cậu.

"Đi thôi."

Vạn Thu Huyền nói: "Trong căn cứ nếu có thiếu cái gì nhớ gọi điện cho dì."

Tả Đào đáp ứng, đi về phía trước hai bước rồi dừng lại. Sau đó, cậu đột nhiên xoay người cúi người trước Tống Hoằng và Vạn Thu Huyền, rất chân thành nói: "Tạ ơn chú và dì rất nhiều."

Cám ơn hai người những ngày qua đã bao dung và thích con vô điều kiện. 

Cũng cám ơn hai người ở trong thế giới bao la này, cho con cảm nhận được con cũng có một ngôi nhà của riêng mình.

Cũng giống như ánh trăng,

Cùng tất cả ôn như trên thế giơi, đều không thể tách rời.

Tống Thời Hàn cứ như vậy dựa cửa xe nhìn Tả Đào từng bước đi về phía mình, sau đó đứng thẳng lên, cười nói: “Nếu cứ tiếp tục như vậy, cha mẹ anh sẽ không đành lòng cho em trở về căn cứ.”

Nghe vậy, Tả Đào có chút xấu hổ khụt khịt. Cậu không có trả lời mà nhìn thoáng qua phía ghế sau, thấy bên trong có một rương hành lý, kỳ quái nói: "Hử? Sao rương hành lý này lại ở ghế sau, không phải tất cả đồ đã cất vào cốp xe rồi sao?"

Tống Thời Hàn đứng ở bên cạnh cậu nói: "Em nhìn xem."

"Cái gì?"

Vừa dứt lời, rương hành lý phía sau mở ra.

Tả Đào không hiểu chuyện gò bước qua nhìn, ngay khi rương hành lý mở ra, thứ đầu tiên đập vào mắt là vô số bóng bay từ bên trong bay ra, bên trong chứa đầy giấy màu đủ loại, sợi chỉ quấn quanh quả bóng lấp lánh như những ngôi sao nhỏ.

Tả đào choáng váng ngay tại chỗ.

Một bó hoa hồng màu đỏ thẫm cứ như vậy xông vào tầm mắt của cậu. Hằng hà có bao nhiêu người, bọn họ lại ở cùng nhau, cũng giống như sự yêu thích của anh, nhiệt liệt và rộng lớn.

"Anh......"

Tả Đào nghĩ mãi mà không ra, tại sai Tống Thời Hàn giống như có ma lực luôn có dễ dàng làm cho tim cậu đập rộn lên. Cậu kinh ngạc ngẩng đầu lên nhìn nàm nhân đứng ở bên cạnh mình, muốn nói cái gì, nhưng thiên ngôn vạn ngữ đều bị ngăn ở nơi cổ họng.

Cậu cảm giác mình hẳn là nên cười một tiếng. Trên thực tế, giờ phút này cảm xúc cũng là kích động, khóe miệng cũng ức chế không được giơ lên, nhưng lỗ mũi cùng ánh mắt lại vô cùng mâu thuẫn cảm thấy có chút chua xót.

Cậu bị người nam nhân ở trước mắt bắt sống, rơi vào tình yêu ngọt ngào giữa hai người.

Trên đường trở về căn cứ, đèn hai bên đường cao tốc của thành phố không thể nhìn thấy điểm cuối.

Tả Đào ngồi ở vị trí kế bên ghế lái, trong tay cầm một bó hoa hồng, cảm xúc khó tả vẫn đọng lại rất lâu.

Cậu nhìn hoa hồng trên tay, rồi nhìn con đường phía trước, cuối cùng ánh mắt cậu rơi vào người đàn ông đang lái xe.

Bên trong xe ánh đèn mờ mờ, đôi tay đẹp đẽ với cơ bắp tràn đầy của người đàn ông đang cầm vô lăng, dáng người rất tuấn tú vừa lưu loát.

"Nhìn cái gì?"

Ước chừng là đã nhận ra ánh mắt Tả Đào, Tống Thời Hàn hỏi cậu.

"Nhìn anh."

Tả Đào nhếch miệng cười một tiếng, cậu lười biếng dùng ngón tay chọc vào cánh hoa, nói trắng ra.

Nghe lời này, đôi môi Tống Thời Hàn gợi lên một chút độ cung.

Tả Đào hỏi anh: "Tại sao muốn tặng hoa cho em?"

Từ trước Tả Đào cảm thấy nam sinh nhận được hoa là rất kỳ quái, nhưng cho đến hôm nay, cậu mới chợt hiểu ra không có gì kỳ quái cả. Thậm chí, những thứ này vốn là một phần của lãng mạn, còn chở đầy động tâm và sự yêu thích vô tận.

Vừa nói, cậu vừa mở weibo, đăng tải bức ảnh vừa chụp lên rồi biên tập lại.

"Chỉ là đột nhiên muốn tặng cho em."

Tống Thời Hàn đáp lại, cũng thẳng thắn không kém: "Mẹ anh có trồng miitj ít hoa trong nhà kính, buổi sáng anh liền đi vào hái một ít."

Tả Đào có chút ngoài ý muốn: "Anh tự mình hái?"

Tống Thời Hàn: "Ừ. Cuối cùng là nhờ mẹ anh vất vả gói lại."

"Cám ơn." Tả Đào sửng sốt một chút, ánh mắt càng thêm trịnh trọng, nói: "Em rất thích."

Cậu vừa nói. Lại nghĩ tới điều gì, thêm một câu khác vào phía dưới những từ vừa mới gõ xong  ——

【 Widfire -Pink: ^^ Lãng mạn Tống tiên sinh đưa. Quỳ cầu xin các thiên tài nhỏ dạy cho cách giữ tươi hoa! 】

【 a a a a, muộn thế này rồi, sao còn nhét thức ăn cho chó? a a a a!!! 】

【 Có thể ép thành hoa khô, giáo trình thì ib gửi sau! 】

【 Rất tốt, hai người thành công ngọt chết tôi. 】

【 Cứu mạng...... Chỉ có tôi chú ý tới cách gọi của Pink với Hàn thần ư, Tống tiên sinh a a a a a!!! 】

【 Tôi mang cục dân chính tới rồi, xin kết hôn, không cần cảm ơn. 】

【 Địa vị gia đình của Pink rất vững chắc nên các mẹ Internet có thể yên tâm. 】

Trong lúc chờ bình luận, Tả Đào theo thói quen kiểm tra các hot search trên weibo, sau khi nhìn thấy hai bài viết, anh lại giật mình.

#Fire và hắn dấu chấm than #

#Địa vị gia đình của Fire Tống Thời Hàn#

Mà dưới cái từ khóa tìm kiếm thứ hai, ID của Tống Thời Hàn vẫn nằm ở vị trí hàng đầu.

Chỉ thấy Tống Thời Hàn sử dụng tài khoản weibo vốn chỉ chuyển tiếp các sự kiện của mình, quang minh chính đại trả lời cái đề tài này:

【#Địa vị gia đình của Fire Tống Thời Hàn # cảm tạ hôm nay thầy Tả Đào đã dạy học. 】

Lần này thì không còn trượt tay nữa.

Tả Đào có chút buồn cười xoa xoa thái dương. Dừng vài giây, cậu liếc mắt nhìn: "Tống Thời Hàn."

"Ừ?" Tống Thời Hàn hỏi: "Sao vậy?"

Tả Đào cất điện thoại vào túi, cũng không ức chế động tâm trong lòng nữa: "Em yêu anh."

Lông mi của Tống Thời Hàn khẽ nhúc nhích: "Cái gì?"

Tả Đào: "Không nghe thấy thì thôi."

"Nghe thấy rồi."

Tống Thời Hàn bật cười một tiếng, đáp lại hắn: "Anh cũng vậy, yêu em."

Rất yêu rất yêu.

Những vì sao trên bầu trời càng lúc càng sáng, Tả Đào hạ cửa kính xuống, cậu rốt cục không cần đưa tay trong đêm. Bởi vì ánh sáng thuộc về cậu, giờ phút này đang ở ngay bên cạnh.

Chiếc xe vẫn lao nhanh về phía trước.

Đi tới tương lai của bọn họ!:,,.
Bình Luận (0)
Comment