Đừng Vờ Ngoan Ngoãn

Chương 135

Hè qua đông lại đến, thu hoạch mùa thu và dự trữ mùa đông..

Sau khi Tả Đào tốt nghiệp trường tiểu học thực nghiệm Phong Thị, cũng thuận lợi tiến vào học ở trường trung học số 1 Phong Thị. Trường trung học số 1 Phong thị được ghép hai cấp bậc học là THCS và THPT được chia ra ở hai khu khác nhau, khi Tả Đào vừa vào lớp 6 THCS thì Tống Thời Hàn đã vào lớp 10 THPT. 

"Nơi mà em phải học nằm trong tòa nhà này, đừng đi nhầm."

Đó là ngày hè nóng nực nhất, con đường nổi tiếng nhất của trường trung học số 1 Phong thị rợp bóng cây xanh. Tả đào cầm trên tay chiếc quạt điện mini, từ từ đi theo phía sau người đàn ông cao lớn.

Khi đó, Tả đào vừa trải qua một giai đoạn huấn luyện quân sự, thật vất vả mới kết thúc, trường học cũng không cho bao nhiêu ngày nghỉ, hôm sau đã báo phải lên lớp đi học. 

Quả thực cực kỳ bi thảm.

Tả Đào cúi xuống vỗ vỗ vào cái đùi sưng tấy đau nhức của mình, ngẩng đầu nhìn thân hình cao lớn của anh trai mình ở phía sau, trong lòng nảy ra ý hay, gọi một tiếng lấy lòng: "Anh."

Dường như nghe được ý đồ trong lời nói vừa mềm vừa ngọt kia, Tống Thời Hàn không quay đầu lại, lạnh giọng nói: "Đừng nói nhảm nữa, nhanh đuổi theo đi."

Tả Đào cũng không nhúc nhích, thấy anh mềm cứng đều không ăn, liền trực tiếp nói rõ nhu cầu của mình: "Em thật sự đi không nổi nữa."

"Em còn muốn như thế nào?"

Tống Thời Hàn sốt ruột quay lại, trên tay vẫn cầm cặp sách Tả Đào ném cho mình với lý do tương tự, vừa nói xong đã thấy Tả Đào lao nhanh về phía trước mấy bước, sau đó đưungs tại chỗ nhảy lấy đà.

Một giây sau, giống như một chú gấu nhỏ bám lấy người anh. 

Tống Thời Hàn bị lực đạo này xung kích lảo đảo nửa bước, sau khi ổn định thân hình, một cái tay khác đã theo bản năng từ sau nâng Tả đào lên.

Mùa hè nóng kinh khủng. Nhưng có lẽ là do tính cách mà, lúc này trên người Tống Thời Hàn luôn kèm theo một cổ hơi thở lạnh lùng trong trẻo.

Tả Đào cứ như vậy dựa nửa người lên, như ngại còn không đủ hai tay đang vòng ôm lấy cổ Tống Thời Hàn từ từ đi xuống, bắt đầu di chuyển lên xuống về phía ngực anh, còn cười he he một tiếng: "Em sờ thấy cơ bụng này."

Những đường gân trên trán Tống Thời Hàn đột nhiên nổi lên.

Tuy nhiên, vào lúc này, anh ta một tay ôm Tả Đào, một tay xách cặp sách của đứa trẻ chết tiệt nào đó, không còn cánh tay nào rảnh để ngăn cản hành động của Tả Đào, chỉ đành phải lên tiếng cảnh cáo: "Anh đếm tới ba, nếu em mà không xuống thì thử xem anh xử em thế nào. Một, hai......"

Không cho hắn cơ hội nói hết lời, Tả Đào lập tức siết chặt hai tay, hai chân từ phía sau ôm chặt lấy eo Tống Thời Hàn, làm bộ lưu manh: "Không được không được không được, em không xuống. Tống Thời Hàn anh thay đổi, trước đây anh luôn cõng em khi tan trường, sao bây giờ anh lại thay đổi như thế này?"

Tống Thời Hàn tức giận trả lời cậu: "Trước kia em còn đang học tiểu học, bây giờ em vẫn còn đang học tiểu học sao?"

"Nếu anh vẫn có thể tiếp tục cõng em như thế này." Tả Đào tiếp tục nói nhảm, vẻ mặt không hề thay đổi: "Để cho em trở về học tiểu học cũng không phải là không được."

Tống Thời Hàn: "......"

Sống với Tống Thời Hàn nhiều năm như vậy, Tả Đào đã sớm hiểu rõ tính cách của người này, đồng thời cũng thông thạo nguyên tắc sử dụng chiến thuật có cả mềm và cứng. Thấy Tống Thời Hàn không có nói cái gì nữa, liền dùng quạt nhỏ trong tay quạt mát cho Tống Thời Hàn để lấy lòng: "Anh, anh biết không? Bọn Vương Thu từ nhỏ luôn hâm mộ em có một anh trai tốt vô địch thiên hạ như anh, em liền trả lời, không có biện pháp, mệnh của em tương đối tốt, anh chính là do trời cao phái xuống tới cứu vớt em."

Cho dù không nhận được phản hồi, Tả Đào vẫn có thể vui vẻ nói: "Anh nói xem sao thế giới này lại có một nam nhân ưu tú như anh đây? Học giỏi vận động tốt thể năng tốt vóc người cũng tốt, mấu chốt nhất chính là, đối với em trai mình cũng tốt như vậy, chính là vì sự chăm sóc chu đáo của anh dành cho em mười năm như một, vì vậy........."

"Được rồi."

Tống Thời Hàn nghe không nổi nữa. Nhưng khóe môi vẫn cong len do viên đạn bọc đường mà Tả Đào bắn tới, tiểu tử này từ nhỏ đã bị người trong nhà chiều ra tích cách Hỗn Thế Ma Vương, nhưng càng đáng hận hơn là Hỗn Thế Ma Vương này không khiến người ta ghét được, nhất là hai năm qua, ỷ vào được mọi người yêu thích mà cậu luôn làm xằng làm bậy, nhưng hết lần này tới lần khác lại có thể dựa vào cái miệng ngon ngọt của mình mà làm cho người khác cam tâm tình nguyện dung túng cậu làm xằng làm bậy.

Tống Thời Hàn tiếp tục cất bước đi về phía trước, hơi nghiêng đầu về sau: "Hôm nay anh tan học về muộn, em có thể một mình lên lớp làm bài tập."

"Vậy đến lúc đó em tới đón anh tan học nha?" Tả Đào nói: "Dù sao bây giờ chúng ta cũng học chung một trường."

Càng đi tới gần tòa giảng dạy, người xung quanh dần dần nhiều hơn.

Da mặt Tả Đào rốt cuộc vẫn không dày đến nỗi cho mọi người vây xem, cậu gục ở trên lưng Tống Thời Hàn ngáp một cái, nói: "Anh, anh thả em xuống đi."

Tống Thời Hàn không có để ý đến cậu

Tả Đào lúc đầu cũng không quan tâm lắm, mãi đến lúc sau người càng ngày càng nhiều, đã có thể cảm nhận được rằng thỉnh thoảng có ai đó đang nhìn về phía họ. Thậm chí, Tả - rất sĩ diện - Đào cảm giác như có thể nghe thấy bọn họ đang bàn luận xôn xao cười nhạo.

Cậu rốt cục kiềm chế không được.

"Anh?"

"Em thật sự có thể tự đi được mà."

"Ừ, không phải là đi không nổi sao?" Tống Thời Hàn hơi nhướng lông mày, trong giọng nói lạnh lùng nhiều thêm một ý cười: "Còn chưa tới cửa lớp học đâu."

Tả Đào: "...... Thật sự không cần phải cõng em đến tận lớp đâu."

Tống Thời Hàn vẫn như cũ không có thả người ra: "Không có chuyện gì, anh cõng em tới lớp."

Cứ như vậy,

Trước toàn thể công chúng, vào ngày đầu tiên đi học trung học, Tả Đào đã lấy một phương thức dậm màu sắc trở nên nổi tiếng trên diễn đàn của trường.

Trường nào cũng có những nhân vật nổi tiếng như vậy, và trường Trung học số 1 Phong thị tự nhiên cũng không ngoại lệ. Là huyền thoại luôn đứng nhất lớp kể từ khi vào trường, Tống Thời Hàn luôn là chủ đề nóng trong trường.

Điều này cũng khó trách, trên người Tống Thời Hàn, vô luận là gia thế hay là tướng mạo cũng làm cho người ta tìm không ra tật xấu. Nếu như nói vấn đề ở đâu thì..., chỉ có thể do tính cách của anh quá lạnh lùng, xa cách lại không cho người khác tới gần.

Nhưng những điều này không thể coi là khuyết điểm.

Dĩ nhiên, chính là bởi vì... giờ phút này.

Ngày đầu tiên của học kỳ mới, tin tức nóng hổi về việc Tống Thời Hàn cõng một cậu bé đến trường cấp 2 đã truyền thẳng đến các bài viết của HT.

Trước giờ học, Vương Thu lén lút lục điện thoại dưới gầm bàn, cười toe toét: "Anh em, cậu nổi tiếng, cậu thật sự nổi tiếng."

Tả Đào đang sắp xếp sách giáo khoa mới của mình: "Cái gì?"

Vương Thu đưa điện thoại di động cho cậu xem.

Tả Đào vừa cúi đầu xuống, cậu đã nhìn thấy mình và...... Tống Thời Hàn. Cũng không biết là ai đã chụp, từ các góc độ cậu như một trang sức hình người của Tống Thời Hàn, trong đó còn có một tấm là Tống Thời Hàn cõng cậu đến khu dạy học. 

Trong tấm ảnh, khóe môi Tống Thời Hàn nở nụ cười yếu ớt, đang quay đầu lại nhìn cậu.

Nắng chiếu xuyên qua kẽ lá, cứ như vậy vẩy anh sáng vào hai người bọn họ.

Khu bình luận là một mảnh thét chói tai.

【 Ai có thể nói cho tôi biết, đây thực sự là...... Hàn thần sao? N Người đàn ông này thật sự có thể cười sao? 】

【 Rất hiển nhiên, anh ấy biết cười. 】

【 a a a a, quá cưng chìu?!! Thật hâm mộ em trai nhỏ này, muốn hồn xuyên vào người em ấy T-T】

【 Lúc vừa tiến vào tôi thiếu chút nữa còn cho rằng học bá bị đoạt xá, làm bạn học cùng lớp, tôi bình thường không dám nói quá hai câu với cậu ấy. mà bạn nhỏ cấp dưới này...... thật tuyệt vời/ ôm mặt. jpg】

【 Bí thư đâu rồi, tôi cho mấy người ba phút, may cho tôi biết tiểu hồ ly sau lưng người đàn ông ấy là ai! 】

【 Mọi người nói xem, không ngờ tiểu hồ ly này còn rất đẹp, chắc chắn sau này sẽ lớn lên thành một anh đẹp trai. 】

Nhìn đến đây, Tả tiểu hồ ly ấn dislike cho bình luận này.

【 Tôi có một ý nghĩ vô cùng to gan, ừ ~/ nhăn nhó thẹn thùng. jpg】

【 Lầu trên, thận trọng từ lời nói đến việc làm, thật sự nghĩ Tống Thời Hàn không xem diễn đàn sao? 】

【 Để tôi đến phổ cập kiến thức cho mọi người. Đứa nhỏ này tên là Tả Đào, là em trai của Tống Thời Hàn, lúc trước từng học trường tiểu học thực nghiệm đối diện với chúng ta, mỗi ngày tan học Tống Thời Hàn đều sẽ đúng giờ qua đón em ấy. 】

【 Nhìn này, tôi không ngờ rằng bạn trai tôi lại có mặt ấm áp đến thế. Nhưng tôi có một chút nghi ngờ, bọn họ sao lại một người Tống, một người họ Tả, coi như chia theo họ cha họ mẹ..., thì tôi nhớ không nhầm mẹ cậu ấy họ Vạn mà? 】

【 Chuyện này nếu để kể ra thì dài dòng lắm. Là người cùng học ở trường tiểu học thực nghiệm tới nói cho lầu trên biết, hai người bọn họ là anh em từ nhỏ lớn lên cùng nhau, nhưng cũng không phải là người một nhà. 】

【 Aha? Có ý gì? 】

【 Người lớn trong nhà bọn họ là bạn bè tốt chứ sao, hơn nữa hình như Tả Đào là gia đình mồ côi cha. 】

【 Tóm lại, đề nghị mọi người chớ nói lung tung. Hmm, độ bảo vệ của học bá đối với em trai cậu ấy không phải là thứ mà mấy cậu có thể tưởng tượng...... 】

Chuông vào học đúng lúc này vang lên.

Tả Đào ép tò mò không tiếp tục nhìn xuống, đưa điện thoại di động trả lại cho Vương Thu.

Giống như những bài phát biểu trên diễn đàn, mặc dù Tống Thời Hàn có vẻ xa cách, luôn là bộ dạng không để ý tới bất cứ chuyện gì, nhưng chỉ cần là người hiểu rõ anh thì sẽ biết, rằng tính chiếm hữu và ý muốn bảo hộ của anh vô cùng mạnh mẽ.

Lần đầu tiên nhìn thấy Tống Thời Hàn động thủ đánh người, là lúc Tả Đào vừa mới lên lớp 5-6.

Khi đó, một nhóm côn đồ không biết từ đâu đến gần trường, chúng ở gần trường suốt ngày và chuyên thu phí bảo vệ.

Thông thường, Tống Thời Hàn mỗi ngày đều đúng giờ tới đón Tả Đào tan học. Nếu như vẫn dựa theo tình huống như thế phát triển đi xuống, Tả Đào có lẽ cả đời này cũng không gặp được cảnh bị thu phí bảo hộ. Nhưng ngày đó Tống Thời Hàn tạm thời có hoạt động đoàn xã, Tả đào ở trong lớp đợi đến năm giờ bốn mươi, cậu vốn định cùng Vương Thu đi ra cổng trường học mua khoai nướng vừa ăn vừa đợi.

Đó là lúc tai nạn xảy ra.

Sau khi cùng Vương Thu mua khoai lang xong, họ vừa ngồi xuống bên luống hoa, còn chưa kịp bóc vỏ khoai lang thì một tên xã hội đen với mái tóc nhuộm màu khác thường đã dừng lại trước mặt họ.

Tả Đào là một đứa trẻ điển hình ăn mềm không ăn cứng. Mặc dù bình thời thoạt nhìn cả người vô hại, nhưng dưới vỏ bọc của một cậu bé ngoan ấy là một tính cách vô cùng phản loạn. Hơn nữa lúc ấy cậu cũng đã học lớp 5 rồi đương nhiên sẽ không biết điều nộp một chút phí bảo hộ.

Tả Đào thậm chí còn cho rằng những tên xã hội đen này bị điên, chúng dám lấy tiền bảo hộ từ Tả gia đây, không thể nghi ngờ là không muốn sống nữa.

Vương Thu đứng một bên thấy khuôn mặt đầy tự tin của cậu, vừa lo lắng lại cũng vô cùng nổi giận, lập tức bày ra tư thế, thiếu chút nữa là hô luôn câu biến hình của hiệp sĩ Lợn.

Kết cục dĩ nhiên rất thảm.

Hai đứa trẻ cao còn chưa tới bả vai cứ vậy dễ dàng bị đánh ngã. Khi đó Tả Đào thoạt nhìn ngăn nắp, nhưng tiền tiêu vặt lại bị quản lý chặt chẽ, trong những ngày Tô Nguyệt Đào đi công tác, mỗi ngày Tống Thời Hàn đều đưa cho cậu mười tệ, mãi về sau cậu mới phát hiện, một nửa trong đó là do Tống Thời Hàn bỏ thêm vào.

Ngày đó mua khoai lang xong, toàn thân cậu chỉ còn có đúng 1 đồng rưỡi. 

Bọn côn đồ rõ ràng không nói nên lời. Nhìn thấy cậu bé này mặc đồ hiệu nổi tiếng, hơn nữa còn ngông cuồng như vậy, bọn hắn còn rất hưng phấn mà cho rằng gặp phải dê béo, ai biết vừa lục túi xong, bên trong chỉ còn lại có đúng 1 đồng rưỡi. 

Ngoài việc khó tin, họ còn muốn lột quần như một hình phạt nhỏ vì cho rằng cậu đã giấu tiền đi.

Trong lúc Tả Đào ra sức phản kháng, khoai nướng lạch cạch rơi trên mặt đất, Vương Thu nằm bên cạnh thì khóc kêu như lợn.

Lúc ấy trong lòng cậu chỉ nghĩ, nhất định sẽ tìm cơ hội báo thù, cậu nhất định sẽ vì khoai lang nướng của mình báo thù. Vừa gào thét để cho Vương Thu đừng khóc, quá mất mặt.

Sau đó một giây sau, anh trai cậu xuất hiện. 

Lúc ấy chưa kịp nhìn rõ cảnh tượng cụ thể, chờ đến lúc Tả Đào luống cuống tay chân kéo quần bị lột đến một nửa lên, bọn côn đồ mới vừa còn giương nanh múa vuốt đã té ngổn ngang xuống đất, còn anh trai thì thô bạo nâng tên xã hội đen vừa mới kéo quần cậu đụng vào tường.  

Trước đây, Tả Đào vẫn cảm thấy tay anh cậu là dùng để viết. 

Từ trước tới giờ cậu chưa từng thấy Tống Thời Hàn như vậy. 

Dưới ánh chiều tà, đôi mắt nhợt nhạt vốn luôn bình tĩnh đó bị bao phủ bởi vẻ u ám và lạnh lùng, nhưng cậu không cảm thấy sợ hãi mà cảm thấy an lòng.

Nhân vật phản diện chạy trối chết, anh trai thành anh hùng của cậu.

Chuyện sau đó giải quyết thế nào Tả Đào cũng không rõ ràng lắm. Chỉ biết là từ ngày đó về sau, nơi gần trường học không còn bọn côn đồ lui tới nữa, mà anh cậu cũng không tham gia hoạt động xã đoàn sau giờ học nữa. 

Sau này, vô số ngày đêm, điều khiến anh ấn tượng nhất trong đêm xấu hổ đó chính là tấm lưng thẳng tắp của Tống Thời Hàn.

Tống Thời Hàn mua cho anh và Vương Thu mỗi người một củ khoai lang mới.

Trên đường về nhà, Tống Thời Hàn cõng cậu trên lưng như hôm nay, còn cầm cặp cho cậu. Trong ấn tượng của cậu, trong ánh hoàng hôn đỏ cam, củ khoai lang ngọt ngào đến nỗi ngay cả vết thương trên bắp chân cũng không còn thấy đau nữa. 

Cậu nói với Tống Thời Hàn: "Anh ơi, sau này em muốn học Taekwondo."

Tống Thời Hàn nói ừ.

Cậu còn nói: "Em còn muốn nhuộm tóc hồng, như vậy sẽ không dễ bị bọn họ bắt nạt nữa."

Tống Thời Hàn cũng nói được.

- ---------

Một năm nữa trôi qua trong chớp mắt.

Thứ năm tuần thứ ba của tháng 12 là sinh nhật thứ mười tám của Tống Thời Hàn, Tả Đào lấy hết tiền tiêu vặt tích cóp trong nửa năm ra, mua bánh ngọt và quà cho Tống Thời Hàn.

Lớp 7 trung học cơ sở kết thúc sớm hơn nhiều so với lớp 11 trung học phổ thông.

Ngày đó Tả Đào không có ở lớp học chờ Tống Thời Hàn, mà rời trường đi mua bánh, cuối cùng quay lại trường đợi Tống Thời Hàn học xong.

Cậu ngồi xổm trên cầu thang cạnh lớp học của Tống Thời Hàn, tính toán thời gian để đến đó trước 10 phút khi buổi tự học tối kết thúc.

Lúc bước vào nhà vệ sinh.

Tả Đào đẩy cửa ra đi vào đã ngửi thấy mùi thuốc là vô cùng nồng, cậu nghe thấy có người nhắc tới Tống Thời Hàn.

Nói những lời vô cùng khó nghe,

Dĩ nhiên không phải là lời hữu ích gì.

Người hùng trong suy nghĩ của cậu không nên bị phỉ báng như thế này.

Buổi tối tự học kết thúc đã hai mươi phút, Tống Thời Hàn không tìm thấy Tả Đào đâu, gọi điện thoại cũng không có người trả lời, cho đến anh nhận được điện thoại của Tô Nguyệt Đào, dì Tô vẫn đang đi công tác nói anh đến văn phòng trưởng khoa một chuyến, nói là Tả Đào vừa gây chuyện.

Cũng nói rõ với anh rằng sau khi tiếp người không cần phải khách sáo, cứ nghiêm khắc dạy bảo.

Vì vậy, trong văn phòng, anh nhìn thấy Tả đào cả người màu sắc rực rỡ đứng trước mặt thầy chủ nhiệm.

Đã nhiều năm dạy học, Khương Minh chưa bao giờ chứng kiến ​​chuyện quá đáng như vậy. Một học sinh lớp 7 đã nhảy lên thách đấu hai học sinh lớp 12 trong nhà vệ sinh nam, cuối cùng còn không hề thua thiệt mà đá một trong những học sinh cuối cấp vào bồn cầu, người đó đến bây giờ vẫn còn nổi điên tắm rửa trong phòng tắm.

Về phần người kia, mặc dù sạch sẽ nhưng mũi lại bị bầm tím, mặt sưng tấy, không chiếm được chỗ tốt nào cả.

Về phần cậu, có lẽ là chiếm được ưu thế lại ra tay trước cho nên không bị thương gì, nhưng trong quá trình động thủ, bị bánh ngọt đổ đầy người, thế cho nên hiện tại cả phòng làm việc đầy mùi bánh vị trái cây. 

Luc Khương Minh nhìn thấy Tống Thời Hàn đi vào phòng làm việc, cũng bớt tức giận hơn chút, nhìn người học sinh giỏi đứng nhất toàn trường này, so với chén trà hoa cúc còn muốn hạ hỏa hơn.

Mặt khác khi Tả đào nhìn thấy Tống Thời Hàn đi tới, liền cúi đầu như chim cút và ước gì mình có thể biến mất tại chỗ.

May mà lúc này Khương Minh không để ý tới Tả Đào, xua tay cho cậu ra ngoài chờ đợi.

Mười lăm phút sau, Tống Thời Hàn từ phòng làm việc đi ra ngoài, không nói một lời mang Tả Đào rời trường học.

Không biết vừa rồi trong văn phòng xảy ra chuyện gì, thấy vẻ mặt Tống Thời Hàn không tốt lắm, Tả Đào cũng không dám nói gì, chỉ đi theo Tống Thời Hàn mà không nói một lời.

Mãi cho đến khi Tống Thời Hàn đi ngang qua cửa hàng tiện lợi 24 giờ và mua một chai nước tinh khiết, anh mới hỏi cậu:

"Tại sao lại đánh nhau."

"Dạ....."

Hai tay Tả Đào lắc lư qua lại như không có nơi nào để đặt, cậu nhớ tới những lời hai nam sinh lớp 12 kia nói, ngước mắt nhìn Tống Thời Hàn một cái sau, lại rất nhanh cúi đầu: "Không có gì, bọn họ đáng ăn đòn."

Tống Thời Hàn cau mày, giọng nói có chút lạnh lùng: "Tả Đào."

Tả Đào vẫn không nói gì: "Thật, chỉ là bộ dáng của bọn họ đáng ăn đòn. Em nhìn bọn họ thấy khó chịu, liền muốn đánh."

Có lẽ là muốn làm cho bầu không khí nhẹ nhàng hơn, Tả Đào giả vờ thoải mái cười, muốn đưa tay nắm lấy tay Tống Thời Hàn, nói sang chuyện khác: "Anh, không nói cái này. Hôm nay là sinh nhật của anh, anh......"

Còn chưa nói xong, Tống Thời Hàn đã ngắt lời cậu trước, giọng điệu càng nghiêm túc hơn: "Tả Đào, tại sao lại đánh nhau."

Tả Đào vươn tay ra, bắt hụt.

Cậu mới biết,

Lần này Tống Thời Hàn thật sự tức giận.

Thời tiết ban đêm không được tốt lắm, gió lạnh thổi trong khung cảnh mờ ảo, giống như sắp mưa

Một giây trước rõ ràng còn có thể mỉm cười, làm bầu không khí nhẹ nhàng hơn, nhưng vào lúc này, Tả Đào đột nhiên cảm thấy tủi thân.

Cậu không muốn tủi thân, cũng không cảm thấy tủi thân có gì tốt. 

Dù sao cậu cũng đánh bại mấy người đó rồi, cho dù có lặp lại lần nữa, cậu vẫn sẽ ra tay động thủ.

Nhưng cậu chính là không thể nhìn cảnh Tống Thời Hàn không cho cậu nắm tay anh. Thậm chí, chỉ sợ cho dù bây giờ Tống Thời Hàn hung hăng mắng cậu một trận, hoặc là đánh cậu cũng được, cậu đều có thể làm bộ cợt nhả nợ nụ cười. 

Cậu chỉ không thể chịu được việc Tống Thời Hàn dùng khuôn mặt lạnh lùng như vậy nói chuyện với mình.

Mưa vẫn rơi xuống

Tả Đào giơ mu bàn tay lên lâu nước trên khóe mắt, từ mặt đến cổ vẫn còn sót lại một cục kem.

Tống Thời Hàn nhìn ánh mắt đỏ bừng của Tả Đào, lời chỉ trích đến môi bỗng không cách nào nói ra.

"Em......"

"Bọn họ mắng anh."

Cảm thấy vô cùng ủy khuất, Tả Đào rốt cục nhịn không nổi, mắng câu: "Hai tên khốn khiếp kia nói anh là biến thái."

Nghe vậy, vẻ mặt Tống Thời Hàn vẫn bình tĩnh như trước, nhưng khi phát hiện dấu tay trên cổ Tả Đào, anh khẽ cau mày: "Sau đó thì sao?"

"Vậy còn chưa đủ sao?"

Tả Đào nói: "Họ nói anh không nhận thư tình của bất kỳ ai, thậm chí còn phớt lờ mỹ nhân trong trường. Họ còn nói........."

"Ừ." Tống Thời Hàn hỏi: "Còn nói cái gì?"

Trong trầm mặc, tầm mắt Tả Đàokhông tự chủ được liếc nhìn phần thân dưới của Tống Thời Hàn, mím môi, sau đó mất tự nhiên quay mặt đi, giọng nói cũng trở nên mất tự nhiên: "Bọn họ còn nói anh có phải hay không...... Có phải hay không không được."

Tả Đào cảm thấy đây là sự xúc phạm nghiêm trọng nhất đối với một người đàn ông.

Từ nhỏ đến lớn, cậu và Tống Thời Hàn thường xuyên ngủ cùng một cái giường, mỗi sáng sớm khi........ tỉnh lại, Tống Thời Hàn rốt cuộc có được hay không, cậu so bất kỳ ai là người rõ ràng nhất.  

Tả Đào đẩy nhanh tốc độ nói, nhưng trên mặt vẫn là vẻ mặt khó coi: "Dù sao, từ nay trở đi, em gặp họ một lần liền đánh một lần."

Lại một sự im lặng kéo dài nữa.

Tống Thời Hàn quả thực không có biện pháp với nhóc con trước mắt. 

Một hồi lâu, anh thở dài một hơi, chủ động nắm tay Tả Đào. Giọng anh trầm xuống: "Anh không có ý trách em. Nhưng ít nhất em cũng phải biết cách tránh nguy hiểm. Cả hai đều là học sinh cuối cấp, lỡ như em bị thương thì sao?

Tả Đào cúi đầu buồn buồn nói: "Em không biết."

Tống Thời Hàn nói: "Tả Đào, chuyện như vậy, anh không muốn nhìn lại thấy lần thứ hai."

Dừng một chút, anh lại hỏi: "Được không?"

"Nếu như không có ai nói xấu anh."

Đứa nhỏ mới lên lớp 7 như bước vào thời  kỳ phản nghịch, lần đầu tiên không nghe lời anh trai nói.

Tả Đào cả người đầy bỏ ngẩng đầu nhìn Tống Thời Hàn sắp đủ 18 tuổi, ở trong bóng tối gằn từng chữ: "Anh, em cũng muốn bảo vệ anh."

Tống Thời Hàn ngây ngốc.

Nói những lời này xong, Tả Đào ngồi xuống bậc thềm của cửa hàng tiện lợi. Bình thời không biết xấu hổ cái gì cũng dám nói, giờ phút này lần đầu tiên thiếu niên có chút thẹn thùng.

Lại một lần nữa ngốc nghếch nói sang chuyện khác.

"Anh, quà em chuẩn bị cho anh!"

Tả Đào vừa nói vừa lấy từ cặp sách của mình ra một hộp quà được gói trong giấy gói màu xanh lam.

"PS5."

Tả Đào trịnh trọng giao máy chơi game cho Tống Thời Hàn, nói: ""Cuối tuần này chúng ta cùng chơi nhé?"

Sau một lúc im lặng, Tống Thời Hàn nói được.

Anh ngồi xuống cạnh Tả Đào, lấy từ trong túi đồng phục ra một chiếc khăn tay sạch, thấm nước tinh khiết rồi lau mặt cho Tả Đào.

Tả Đào biết, dnh trai cậu không còn tức giận nữa. 

"He he." Tả Đào lại lần nữa nở nụ cười, vừa để Tống Thời Hàn lau mặt vừa tự hào nói: "Anh ơi, để em nói cho anh biết, em là một học sinh Taekwondo giỏi. Anh không biết hai tên ngu ngốc kia thảm bao nhiêu đâu, một cước của em vừa tới, bọn họ thậm chí cũng không kịp phản ứng ha ha ha."

"Nói thật, lớp mười hai sinh cũng chỉ có vậy."

"Thoạt nhìn thì to lớn, nhưng chỉ là gối thêu hoa, ngay cả một nắm đấm của em cũng không đỡ được."

"Nam nhân kém như vậy thật sự mất mặt."

"Em thấy người không được là bọn họ mới đúng."

Bất kể Tả Đào nói gì, Tống Thời Hàn đều thủy chung nói đúng.

"Đáng tiếc bánh ngọt của em!"

Nghĩ tới điều gì, Tả Đào lại lần nữa nghiến răng nghiến lợi. Cậu phiền não vò cái đầu mình, nói: "Đó là bánh ngọt em dùng tiền tiêu vặt tích cóp nửa tháng mới mua được  a a a!!!"

"Thật phiền."

Vừa nói, Tả Đào lại muốn đứng dậy.

"Đang làm gì đó đi?" Tống Thời Hàn giữ bả vai cậu, để cho cậu ngồi lại chỗ.

Tả Đào chỉ chỉ cửa hàng tiện lợi phía sau, nói: "Em vào xem còn cái bánh ngọt nào không, hôm nay là sinh nhật 18 tuổi của anh, không thể không có bánh ngọt."

"Không cần."

Tống Thời Hàn nghịch ngợm nhìn cậu nói: "Ở đây không phải có sẵn bánh hình người rồi sao?"

Tả Đào nhất thời không kịp phản ứng: "Cái gì?"

Vừa dứt lời, Tống Thời Hàn liền đưa một ngón tay về phía cậu, sau đó quyệt một ít kem dính trên cổ cậu, bỏ vào trong miệng nếm thử một miếng, thản nhiên nói: "Ừ, rất ngọt."

Tả đào sửng sốt một lúc rồi khịt mũi xấu hổ.

"Vậy anh chờ một chút."

Vừa nói, Tả Đào bắt đầu lục lọi trong túi, cho đến khi tìm thấy một bịch nến bảy màu, mới thở phào nhẹ nhõm: "Hoàn hảo, chưa vứt cái này đi."

Từ bên trong lấy ra một cây nến, Tả Đào dùng que diêm thắp nó lên.

Cậu cười hì hì nói với Tống Thời Hàn: "Chỉ có một chiếc bánh hình người thôi thì chưa đủ. Anh có muốn ước gì không."

Chẳng biết từ lúc nào bên trong cửa hàng tiện lợi vang lên bài hát Happy Birthday.

Tống Thời Hàn nhìn hìn ngọn nến được thắp sáng trong bóng tối.

Ước muốn trong lòng tôi là

Anh muốn lớn lên cùng Tả đào.

Vui vẻ hạnh phúc.

"Anh."

"Sinh nhật mười tám tuổi vui vẻ."!
Bình Luận (0)
Comment