Đừng Vờ Ngoan Ngoãn

Chương 40

"Tình hình thế nào?"

Sau khi Tả Đào cúp điện thoại, Vương Thu chạy tới, lấy từ trong túi ra một gói thuốc lá: "Thật sự không có ai nói chuyện sao?"

Tả Đào gật gật đầu: "Không có." Cậu khéo léo đưa cuộc gọi vào danh sách đen, dán mắt vào điếu thuốc mà Vương Thu vừa gõ ra, nói câu: "Anh Thua, huấn luyện viên Khương nói cấm mọi người hút thuốc."

Anh chỉ ngửi một chút." Nghĩ tới cái gì, Vương Thu lại cất điếu thuốc vào bao.

"Lần thứ hai?"

Tống Thời Hàn buông con chuột, anh hơi nhíu mày, quay đầu lại nhìn Tả Đào.

Nghe Tống Thời Hàn nhắc tới, lúc này Tả Đào mới nhớ tới hai ngày trước mình cũng mới nhận được một cuộc gọi như vậy, không khác với tình huống hôm nay là mấy, sau khi nhận cuộc gọi liền không nói lời nào, nhưng thanh âm xung quanh vẫn nghe rõ ràng, không giống như là tín hiệu không tốt.

"Dạ." Tả Đào nhưng lại không quá sợ hãi chuyện này, cậu đặt điện thoại lên bàn, thuận miệng nói: "Có lẽ là gọi nhầm số."

Chủ yếu là do cậu mới nhập vòng không lâu, quần thể fans cũng không tính là quá khổng lồ, hơn nữa phần lớn đều là fan mẹ, khả năng gặp phải chuyện giống Star cơ hồ bằng không.

Hơn nữa trên đời này cũng sẽ không có như vậy xảo sự tình.

Hơn nữa trên đời này chuyện trùng hợp như vậy rất ít.

Nhưng những người khác hiển nhiên là không nghĩ như vậy, Tư Tranh uống một miếng nước, nói: "Vẫn nên chú ý một chút." Dứt lời, Cat ngồi ở bên ngoài cùng cũng tháo tai nghe xuống, hỏi một câu: "Lúc trước từng gặp phải? Có cùng một dãy số không?"

"Em không nhớ rõ lắm."

Tả Đào có chút lười đi đối chiếu, cậu ngồi xuống vị trí của mình, vừa định lập phòng.

Bên kia, Tống Thời Hàn dùng ngón tay gõ gõ trên bàn, ngắn gọn nói: "Tối thứ sáu khoảng chín giờ."

Tả Đào chớp chớp đôi mắt, không nghĩ tới Tống Thời Hàn cư nhiên nhớ rõ như vậy.

Dưới cái nhìn chằm chằm của người đàn ông, cậu lặng lẽ cầm điện thoại lên lần nữa, sau đó mở lịch sử cuộc gọi và bắt đầu cuộn xuống. Hiện tại hầu hết mọi người đều sử dụng WeChat để liên lạc. Ngoại trừ một số cuộc gọi rác ra, thì đều là của anh trai chuyển phát nhanh nên rất dễ tìm, vài giây sau, Tả Đào quả nhiên tìm thấy một dãy số lạ vào tối thứ sáu —— hẳn không phải trùng hợp, dãy số lạ kia và dãy số vừa rồi giống nhau.

Tả Đào ngẩn ra.

"Thế nào thế nào?" Vương Thu hỏi.

Tả Đào hít hít cái mũi: "Quả thật là giống nhau."

Khung cảnh đóng băng trong giây lát.

Vương Thu hít sâu một hơi: "Không thể nào?"

Hắn cả kinh nói: "Em mới thi đấu bao lâu chứ, thật sự bị fan cuồng theo dõi? Vừa ra mắt liền đỉnh lưu??"

Biểu tình của Cat cũng một lời khó nói hết: "Trong điểm của cậu có phải hơi lạ rồi không?"

Vương Thu vui đùa nói: "Tôi cảm thấy Quả Đào của chúng ta thật lợi hại, năng lực hút fans rất mạnh."

Như thể nghe thấy một chút cảm thán và ghen tị trong lời nói của hắn, Tả Đào có chút nhịn không nổi: "...... Nếu anh nguyện ý, loại phúc khí này em có thể nhường cho anh."

Vừa dứt lời, Khương Minh đẩy cửa đi vào, trong tay còn ôm một thùng chuyển phát nhanh, thấy mọi người đều tụ thành một khối, mới hỏi: "Đều đang nói gì vậy?"

"Chuyện của GGF đó."

Vương Thu nói: "Không phải Star vừa mới nói có fans tư sinh trà trộn vào trong căn cứ sao."

Hiển nhiên Khương Minh cũng đã nghe nói chuyện này, hắn gật gật đầu, đem thùng chuyển phát nhanh đặt ở trên mặt đất: "Buổi sáng hôm kia tôi cũng mới nghe huấn luyện viên của bọn họ nhắc tới, nói hơn nửa tháng nay Star luôn thường xuyên nhận được những cuộc gọi kỳ lạ."

"Kỳ lạ thế nào?" Vương Thu nói: "Còn không phải là không nói lời nào sao?"

Khương Minh: "Lúc đầu thì chính là như vậy, nhưng càng về sau càng trầm trọng thêm, sẽ luôn ở trong điện thoại nói một số lời kỳ quái, mà cậu hỏi cái này để làm gì?" Xoay xoay cổ tay một cái, lại nói: "Thùng chuyển phát nhanh này tôi ôm lên rồi, của ai thì tự mình đến nhận nha."

Tả Đào nhìn thấy gói hàng thì liền tự mình đi qua bóc mở,khoảng thời gian trước cậu có lên mạng mua một chậu bạc hà, lúc trước vẫn luôn không thấy chủ quán giao tới, hẳn là kéo dài đến bây giờ mới đưa.

Lấy chậu cây ra khỏi hộp chuyển phát nhanh, cửa hàng đã trồng sẵn chậu cây, cành lá tươi tốt, trông rất khỏe mạnh và tỏa ra mùi hương thoang thoảng.

"Đội trưởng." Tả Đào ôm bồn hoa ngồi xuống bên cạnh Tống Thời Hàn, nhỏ giọng nói: "Em mua lại cây bạc hà rồi, đặt ở phòng huấn luyện, hay là mang lên ban công luôn ạ?"

Tống Thời Hàn dựa lưng lên ghế game, có lẽ anh cũng đã quên mất chuyện này, cho cặp mắt hẹp dài hơi hơi nhíu lại một chút sau, nói: "Đưa lên ban công đi."

Lại hỏi câu: "Mua bao nhiêu tiền?"

"Rất rẻ ạ." Chú ý tới động tác cầm di động của Tống Thời Hàn, cậu vội vàng xua tay: "Không cần cho em tiền."

Tả Đào vừa định giải thích về cái hiểu lầm mình " rất nghèo ", thì bên kia Tư Tranh đang mở gói chuyển phát nhanh lại nói: "Quả Đào, em còn một bao chưa mở."

"Còn có chuyển phát nhanh?" Nghe vậy, Tả Đào có chút kỳ quái đi qua: "Gần đây em đâu có mua gì nữa đâu ạ."

"Không giống chuyển phát nhanh, bên trên không có mã vẫn chuyển." Tư Tranh đem túi ni lông màu đen đưa cho Tả Đào: "Bất quá có viết gửi cho Pink, hình như là quần áo."

"Có lẽ là lúc trước mua mà quên mất? Nếu không thì chính là fans đưa tới."

Vương Thu dựa vào ghế, nhìn thoáng qua gói chuyển phát nhanh của Tư Tranh: "Là chị dâu gửi đồ ăn ngon tới sao?"

"Sao gần đây cậu thích ăn như vậy?" Tư Tranh từ hộp móc ra một đôi giày thể thao, ném đến trước mặt Vương Thu: "Giày, ăn không?"

Vương Thu quay đầu: "Quấy rầy."

Tả Đào có chút hâm mộ mà nhìn đôi giày chơi bóng của Tư Tranh, đây là đôi giày hạn định là lúc trước cậu không cướp được, mới vừa mở không đến mấy giây đã bị bán hết: "Anh, sao anh có thể cướp được vậy?"

Tư Tranh ngượng ngùng mà cười cười: "Kỳ thật anh cũng không có chú ý, đều là chị dâu mua cho."

Đột nhiên không kịp phòng ngừa bị đút cho một ngụm cơm chó Tả Đào mỉm cười gật đầu, cậu ngồi xuống vị trí của mình, bóc mở gói hàng ra. Bởi vì chỉ là bao nilon, cho nên không cần cố sức liền có thể xé rách, bên trong quả nhiên là quần áo, áo trên và quần tổng cộng một bộ.

Đến lúc này, Tả Đào có thể khẳng định không phải quần áo mà mình mua, dù sao trong tủ quần áo của cậu hiện tại đều theo phong cách đáng yêu, mà gần đây cậu cũng không mua quần áo mới.

Hơi cân nhắc một chút, có chút kỳ quái mà giũ quần áo ra, giây tiếp theo, Tả Đào trực tiếp ngây ngẩn cả người, biểu tình trên mặt cũng trong nháy mắt vỡ ra.

"Đây...... Đều là cái gì vậy?"

Bộ quần áo này thực sự ít vải đến đáng thương, chất vải được làm từ da, khắp nơi đều là lỗ rách thủng. Quần lại càng khoa trương, thay vì nói là quần thì chi bằng nói là một đống dây thừng cột lại với nhau, đằng sau lại còn có một cái đuôi xù xù.

Tả Đào bị cái đuôi này làm hoảng sợ, còn chưa kịp nghĩ xem đây là cái gì, Tống Thời Hàn bỗng nhiên duỗi tay tiếp nhận, sau đó không chút do dự mà trực tiếp ném vào thùng rác.

Thấy thế, Tả Đào sửng sốt, ánh mắt mang theo mờ mịt nhìn về phía Tống Thời Hàn.

Liền thấy Tống Thời Hàn nhíu lại giữa mày, thần sắc có vẻ lạnh lẽo, mơ hồ còn mang theo chút tức giận.

Bên cạnh, Vương Thu trừng lớn đôi mắt, đầy mặt hoảng sợ lại vô cùng vi diệu: "Trời đất, quang minh chính đại làm màu sao?!!"

Không khí trong nhà lần nữa đọng lại.

Theo bản năng mà lại nhìn cái đuôi lộ ra bên ngoài thùng rác..

Tả Đào: "......"

Lúc này cậu mới hậu tri hậu giác phản ứng lại cái vừa rồi là quần áo thuộc tích chất gì.

Rốt cuộc vẫn là một người từng có "tiền sử" sau lưng, Tả Đào oanh một tiếng, vội vàng xua tay giải thích: "Đấy không phải em mua!" Nhiệt độ trên mặt tăng cao, sợ Tống Thời Hàn hiểu lầm cái gì: "Em cũng không biết đó là cái gì!"

"Biết không phải em mua." Tống Thời Hàn ấn ấn cái trán, nhìn về phía Khương Minh: "Đây là ai đưa tới?"

Khương Minh sửng sốt, sau đó cũng phản ứng lại, hắn mắng một tiếng: "Chờ tôi đi điều tra camera theo dõi."

Tả Đào vẫn còn chưa kịp hoàn hồn, ánh mắt vẫn như cũ dừng ở trên người Tống Thời Hàn. Khí lạnh giữa mày nam nhân vẫn không có tiêu tán, khi mở miệng nói chuyện, chỗ sườn cổ mơ hồ có thể thấy cả gân xanh.

Cậu mấp máy môi: "Đội trưởng......"

"Không có việc gì." Tống Thời Hàn quay đầu, thấy Tả Đào vẻ mặt thấp thỏm, giơ tay xoa xoa tóc cậu, thanh âm trầm thấp lại mang theo ý tứ trấn an: "Không cần suy nghĩ nhiều."

Cảm nhận được ấm áp từ lòng bàn tay trên đầu, Tả Đào tự đáy lòng thở dài nhẹ nhõm một hơi.

Còn tốt còn tốt, Tống Thời Hàn hẳn là không hiểu lầm cái gì.

Yên lòng rất nhiều, Tả Đào muốn ngay lập tức lôi người đã giao gói hàng ra đánh cho một trận.

Thực ra cậu không sợ loại fan cuồng này lắm, nếu bất hạnh đụng phải, thì trực tiếp cầm một viên gạch đập chết là xong việc. Nhưng nếu là bởi vì chuyện này mà bị hiểu lầm, vậy thì có nhảy xuống sông Hoàng Hà cũng tẩy không sạch.

Rốt cuộc là ai muốn hại trẫm!!

"Đừng hoảng hốt đừng hoảng hốt, có vết xe đổ của Star, chúng ta cũng có thể chú ý trước." Tuy rằng thường ngày Vương Thu không nói chuyện đàng hoàng, nhưng khi gặp tình huống thì vẫn vô cùng đáng tin cậy, hắn nhẹ nhàng vỗ vai Tả Đào: "Trở về cũng kêu anh Khương lắp một camera trước phòng em, không cần sợ."

Tả Đào: "......"

Cảm ơn, còn không bằng không nói, vừa nói ngược lại khiến người ta sởn cả tóc gáy lên.

"Không phải...... Tình huống như thế nào?" Nghe đến đó, vừa mới chuẩn bị đi ra ngoài xem camera theo dõi Khương Minh dừng lại bước chân: "Trừ quần áo này ra còn có chuyện khác sao?"

"Đúng." Cat không quá yên tâm: "Quả Đào cũng nhận được hai cuộc gọi lạ, đều nhận mà không có ai nói chuyện."

Nếu chỉ là có số lạ thì không sao, nhưng ngay tại thời điểm này lại nhận được hai cuộc gọi như vậy, quả thực làm người khác không quá yên tâm.

Nghe vậy, Khương Minh hít hà một hơi: "Chờ anh đi báo cảnh sát!"

Dứt lời, lại thấy cả khuôn mặt Tả Đào cơ hồ đỏ đến sung huyết, bộ dạng khẩn trương đến muốn run tay, mọi người cho rằng cậu sợ hãi, vội vàng đi ra phía trước an ủi: "Đừng lo lắng, bảo vệ của căn cứ chúng ta vẫn thực đáng tin cậy, hẳn sẽ không phát sinh chuyện như bên GGF."

Tả Đào xoa nhẹ đôi mắt: "Em không sao." Cậu xua tay, ý bảo mọi người yên tâm: "Chính là rất ghê tởm."

Tư Tranh mắng vài câu sau, cũng an ủi Tả Đào vài câu.

"Được."

Không tiếp tục cái đề tài này, Tống Thời Hàn ở trong trò chơi mở một phòng, so vừa rồi, trong thanh âm rốt cuộc nhiều thêm chút độ ấm: "Còn muốn chơi trò chơi không?"

Tả Đào gật gật đầu: "Muốn!"

Tống Thời Hàn " ừ " một tiếng, đem Tả Đào kéo vào phòng, trầm mặc vài giây, đạm thanh nói: "Không cần quá khẩn trương, quay về lại để Khương ca dặn dò bảo vệ canh cửa một chút, về sau nếu có người lạ mặt liền không cho đi vào."

Tả Đào vẫy vẫy tay, không để bụng nói: "Không sao, em cũng không sợ lắm."

Tống Thời Hàn ứng thanh: "Không sợ thì tốt."

Tả Đào vừa định tiếp tục nói cái gì đó, nhưng mà lời nói tới miệng rồi, cậu bỗng nhiên ngừng.

Chờ đã......

Lúc này cậu hẳn là nên sợ hãi một chút mới đúng chứ?

Mọi người đều cảm thấy cậu nên sợ hãi,

Không sợ hãi một chút, hình như không quá lễ phép?

Dù sao bé ngoan đều không chịu nổi chuyện này, gặp phải biến thái cho dù không khóc, nhưng nhiều ít cũng phải biểu hiện ra bộ dạng lo sợ bất an đúng không?

Nhớ lại những lần mình bị OOC lúc trước —— đây là cơ hội tốt để bảo vệ hình tượng nha.

"Đội trưởng."

Tả Đào cắn môi, mang theo cảm xúc thẹn thùng, thông qua giọng nói tổ đội cùng Tống Thời Hàn nói chuyện: "Hình như em...... Vẫn là có chút sợ hãi."

Thanh âm cậu rất nhẹ, tầm mắt hướng bên phía Tống Thời Hàn, nói đến gập ghềnh: "Em sẽ không gặp phải chuyện giống như Star đúng không ạ?"

"Ừ?"

Tống Thời Hàn nhướng mày, lại nhìn về phía Tả Đào: "Sẽ không."

Cách vài giây, lại bổ câu: "Không cần sợ."

Tiếng nói trầm thấp từ tai nghe truyền đến, tê tê dại dại.

Gãi trúng tim khiến người ngứa ngáy.
Bình Luận (0)
Comment