Đừng Vờ Ngoan Ngoãn

Chương 67

"Tôi nói, không cần từ chối."

Gió thổi chậm qua, Tống Thời Hàn ldựa vào lan can ban công, liếc nhìn Khương Minh suýt chút nữa đã đặt lên trán hai chữ "kinh ngạc", ngữ khí thản nhiên nói: "Nhận đi."

Biểu cảm trên khuôn mặt của Khương Minh chuyển từ khiếp sợ thay đổi thành kinh ngạc.

Hắn chậm rãi đặt tách trà trên tay xuống, sau đó lấy từ trong túi ra hộp thuốc lá tịch thu được của Vương Thu, gõ ra một điếu nhưng lại không lập tức bậc lửa: "Vừa rồi có thể tôi chưa nói rõ. Không chỉ Pink được mời, mà cậu cũng được mời. Nói một cách đơn giản, sản phẩm này yêu cầu cậu và Pink cùng làm đại ngôn."

"Nói một cách đơn giản hơn. Điều đó có nghĩa là hai người phải quay quảng cáo cùng nhau, đại ngôn cùng một sản phẩm, và đến các khu bán hàng trực tuyến lớn."

"Cậu nghe hiểu chưa?"

lại liếc hắn một cái, không nói, nhưng ý tứ không thể rõ ràng hơn.

Sau vài giây im lặng, lông mày của Khương Minh càng thể hiện rõ sự kinh ngạc: "Cậu thật sự muốn nhận cái đại ngôn này?"

Tống Thời Hàn vẫn bình tĩnh lên tiếng: "Ừ."

Nhưng Khương Minh không thể bình tĩnh được nữa. Hắn và Tống Thời Hàn quen biết nhau đã nhiều năm, mấy năm nay không biết có bao nhiêu đại ngôn lớn lớn bé bé tìm đến cửa, nhưng Tống Thời Hàn luôn từ chối, Khương Minh biết anh không thích những thứ này, cho nên mới đầu còn sẽ khuyên nhủ, nhưng sau mỗi lần thất bại trở về, dần dần không còn nhắc đến chuyện đó nữa, có đại ngôn nào tìm tới của, đều bị hắn trực tiếp cự tuyệt. 

Nhưng mà hôm nay......

Khương Minh nhiều lần hoài nghi chính mình nghe lầm, nhưng nhìn vào đôi lông mày và ánh mắt thờ ơ của Tống Thời Hàn có vẻ như anh không nói đùa.

Cảm giác có gì đó không ổn lại xuất hiện  trong lòng.

Khương Minh châm thuốc, hít một hơi thật sâu, thăm dò hỏi: "Fire, nhà cậu phá sản hả?"

Nghe vậy, lông mày Tống Thời Hàn hơi hơi nhíu lại, tựa hồ cảm thấy có chút buồn cười: "Anh có thể gọi điện thoại cho cha tôi hỏi xem?"

Khương Minh: "...... Không phải, tôi chỉ có thể nghĩ đến khả năng như vậy." Xuyên qua cửa kính, từ khóe mắt, anh đột nhiên nhìn thấy Tả Đào đang ngồi bên trong, trong lòng không ngọn nguồn " lộp bộp " một tiếng.

Gió lay cây cối trong vườn, thỉnh thoảng có tiếng chim hót véo von.

Khoảng mười giây sau, Khương Minh bỗng nhiên sinh ra một linh cảm mới.

Hắn nhẹ nhàng khụ một tiếng, hất cằm hướng phòng huấn luyện: "Pink thật nghiêm túc, hầu như cả buổi chiều đã trôi qua mà mông vẫn chưa rời khỏi ghế."

Tống Thời Hàn đạm thanh nói: "Muốn hỏi cái gì liền hỏi."

Nghe anh nói như vậy, Khương Minh cảm thấy dự cảm xấu sắp thành hiện thực, hắn lại hút một hơi thuốc, nghiến răng nghiến lợi hỏi: "Chẳng lẽ cậu bởi vì Pink mà nhận lời đại ngôn này?"

Không khí an tĩnh vài giây.

Khương Minh thấy chờ nửa ngày không chờ được câu trả lời từ Tống Thời Hàn, cuối cùng chút ý cười cố gắng duy trì trên khóe miệng cũng dần dần sắp duy trì không được nữa.

Hắn tiến lên nửa bước, thấp giọng nói: "Thật sao?"

Tống Thời Hàn giơ tay ấn thái dương, giữa hai lông mày tựa hồ có gợn sóng, cuối cùng nói: "Không phải vừa rồi anh nói giá trị thương mại của Pink không đủ sao?"

Khương Minh cơ hồ là bật thốt lên lời nói: "Vậy liên quan gì đến cậu?"

Tống Thời Hàn tựa hồ cũng ngẩn ra một chút, sau đó lông mày hơi nhíu lại, muốn nói cái gì.

"Không đúng, thật không đúng."

Khương Minh dập tắt điếu thuốc, nghĩ uống hai hớp trà hoa cúc để hạ hoả thì càng đáng tin cậy hơn: "Tôi nhớ rõ lúc trước đã hỏi qua cậu, cậu đối Pink có phải hay không......"

Suy nghĩ của hắn dần trôi về một đêm nào đó cách đây không lâu, hắn lẩm bẩm: "Lúc ấy cậu nói tôi có thể nghĩ xa hơn một chút, trách tôi, lúc ấy nhát gan, không dám tiếp tục nghĩ xuống, nhưng không phải cậu nói cậu thích không ngoan sao?"

Dứt lời, không đợi Tống Thời Hàn nói cái gì, hắn lại bắt đầu lầm bầm lầu bầu: "Không đúng không đúng, bây giờ nghĩ lại, Pink cũng không hẳn là ngoan ngoãn hoàn toàn, lần trước khi gặp phải fans cuồng ở căn cứ tôi nên ý thức được điểm này mới đúng, đó là đai đen cấp 5 a...... Trách không được hai người Tô Bá và Thái Sâm lúc nhắc tới chuyện này, ánh mắt rất có ý tứ, thì ra đều là chờ ở chỗ này."

"Còn có, trước trận đấu khởi động, mấy người bọn họ lén lút đi uống rượu, tôi nhớ rõ tửu lượng em ấy khá tốt? Say rượu rất có kinh nghiệm, buổi tối còn phát Weibo dỗi người, sau đó thành tuyển thù đầu tiên nhận điểm âm đầu tiên trong lịch sử Liên minh. Tiếp theo chính là khi trận khởi động kết thúc, đến buổi tôi còn phát sóng trực tiếp thay cậu làm sáng tỏ...... Còn có còn có lần trước chúng ta phát sóng trực tiếp đi bắt người, tôi đã cảm thấy kỳ quái rồi, cậu bạn tên Đinh Lỗi kia cũng nói mấy câu rất kỳ lạ, giống truyện cười được sao chép từ Internet, cuối cùng là video vẫn được treo trên Weibo, dưới bình luận có một đám người gọi em ấy là giáo bá."

Suy nghĩ của cậu xoay chuyển nhanh chóng, và đánh chính xác từng chi tiết, giống như chủ nhiệm giáo dục đang bắt học sinh yêu sớm.

Khương Minh hít sâu một hơi:"Fire, nói thật cho tôi biết, có phải cậu đã sớm nhìn ra cái gì không?"

Tống Thời Hàn: "Ừ."

Anh nhìn Khương Minh đầy đầu đều là biểu tình xây dựng lại tam quan, không nhịn được cười nhẹ hai tiếng, ngước mắt nói: "Anh Khương, sao trước kia không phát hiện ra anh còn có tiềm chất làm chủ nhiệm giáo dục nhỉ?"

Thấy anh còn có thể cười, Khương Minh quả thực là sắp điên rồi: "Cho nên...... Thôi, ta hỏi vấn đề này."

"Fire, theo ý của cậu, Pink rốt cuộc là ngoan, hay là không ngoan?"

Tống Thời Hàn không lập tức trả lời, ntựa hồ không có ý định trả lời.

Khương Minh cẩn thận đánh giá Tống Thời Hàn đột nhiên cảm thấy vấn đề này không cần thiết hỏi, liền trực tiếp đổi thành một câu khẳng định: "Fire, cậu thích em ấy."

Tống Thời Hàn không phủ nhận.

Khương Minh: "......"

"Được rồi, tôi biết rồi."rong lòng không có gì có thể tiếp tục sụp đổ, sắc mặt Khương Minh còn có chút chết lặng, lại mất một lúc thật lâu sau mới miễn cưỡng tiếp nhận hiện thực này, tiếp tục nói: "Tôi coi như còn tư tưởng cởi mở, chưa từng có ý định can thiệp chuyện tình cảm của đội viên."

Khương Minh vừa nói vừa nhai hai lần bông hoa cúc trong miệng rồi nuốt xuống: "Chỉ cần không ảnh hưởng đến thành tích, hai người muốn yêu đương thế nào cũng được."

Tuy nói như vậy nhưng trong lòng hắn vẫn tức giận, lạnh lùng bổ sung: "Nhưng Pink có biết cậu đang nghĩ gì không? Người ta nhiều nhất coi cậu là thần tượng. Anh trai đây khuyên cậu, trước khi cậu xác định, đừng đừng biểu hiện quá rõ ràng, miễn doạ con nhà người ta chạy mất. "

Tống Thời Hàn nhàn nhạt nói: "Cái này không nhọc ngài lo lắng."

Vừa nói xong, cửa kính ban công đột nhiên bị kéo ra từ bên trong.

Cuộc trò chuyện giữa hai người đột ngột kết thúc.

Tả Đào thấy bầu không khí có gì đó không ổn, ánh mắt đảo quanh giữa Khương Minh và Tống Thời Hàn, dừng lại bước chân: "A, em có làm gián đoạn cuộc trò chuyện của hai anh không?"

Trên tay vẫn cầm một chai Coca còn bốc hơi nước, cậu nói thêm: "Anh Tranh bọn họ vừa mới đặt đồ nướng BBQ, các anh nhanh đi vào ăn."

"Không có việc gì, không quấy rầy. Đồ nướng BBQ đợi lát nữa lại ăn, em tới vừa lúc."

Khương Minh cố gắng hết sức để khiến mình cười với Tả Đào như thường lệ, nhưng nụ cười thực sự rất gượng gạo.

Bây giờ anh ấy vẫn có một bộ lọc nhỏ đối với Tả Đào, thật sự không thể nói nặng lời với cậu như đã làm với Tống Thời Hàn.

Tả Đào bị nụ cười của hắn làm cho có chút bối rối, theo bản năng liếc nhìn Tống Thời Hàn,  sau đó ánh mắt rơi xuống chén trà hoa cúc không có hoa cúc trong tay Khương Minh.

Khương Minh nói: "Có cmột thương hiệu muốn em làm đại ngôn cho bàn phím mới ra của bọn họ, anh đã xem qua trước giá họ đưa ra không tệ."

Tả Đào có chút ngoài ý muốn, không ai sẽ chê ít tiền, thậm chí còn có chút vui sướng: "Thật vậy chăng?"

Khương Minh lên tiếng: "Ừ, yêu cầu em và Fire cùng nhau chụp."

"A?" Nụ cười đông cứng lại. Tả Đào sửng sốt một chút, cậu nhanh chóng nhìn về phía Tống Thời Hàn, lại dời đi tầm mắt, sửa lời: "Vậy em không nhận đâu."

"Gì? Tại sao không nhận?"

Khương Minh thật sự có chút không hiểu được hai người này, ban đầu cho rằng người không nhận lại nhận, mà người đáng lẽ sẽ nhận ngược lại lại nói không nhận. 

Tả Đào cúi đầu nhìn mũi chân: "Cũng không vì cái gì, em cũng giống đội trưởng, cảm thấy chúng ta vẫn nên chuyên tâm huấn luyện thì hơn."

Để hành động tự nhiên hơn, cậu mở nắp chai và nhấp một ngụm Coca.

"......?" Khương Minh hông hiểu ngẩng đầu nhìn lên, cho đến khi nhìn thấy Tống Thời Hàn hơi hơi nhếch khoé môi..

Trầm mặc hai giây, Khương Minh nói: "Nếu anh nói với em, Fire đã đồng ý thì sao?"

"Cái gì?"

Ngụm Coca trong miệng còn chưa kịp nuốt xuống, đột nhiên không kịp phòng ngừa mà bị sặc, Tả Đào sắp ho ra nước mắt, trên mặt tràn đầy hoang mang, dưới ánh mặt trời, khóe môi phiếm ra nhàn nhạt màu nước.

Tống Thời Hàn đưa cho cậu một tờ khăn giấy.

Rốt cuộc, Khương Minh đã ngoài ba mươi, cũng không phải chưa từng trải qua tuổi trẻ.  Trước không nghĩ tới phương diện này, bây giờ cẩn thật bắt lấy, quả thực khắp nơi đều là manh mối, trong lúc nhất thời hắn bắt đầu thấy hận, nguyên lai lúc trước hắn là thẳng nam đui mù sao?

"Không nhận cũng không sao." Khương Minh ôm cánh tay, giả bộ là lão thần: "Vậy lát anh hỏi bọn Thu xem, nếu bọn hắn không muốn nhận, anh liền quay đầu từ chối."

Hắn nói, ánh mắt hắn dừng lại trên mặt Tả Đào một hồi, giọng điệu trở nên có ý tứ cố tình: "Có lẽ Thu sẽ nguyện ý tiếp nhận, hắn là người thích nhận đại ngôn nhất, hơn nữa còn là cùng Fire, không cần sầu lo chuyện doanh số."

Khương Minh ngữ khí nhàn nhạt: "Dù sao đây cũng là đại ngôn đầu tiên của Fire."

"Đừng!"

Nghe vậy, Tả Đào hiển nhiên có chút lo lắng, cậu theo bản năng đóng cửa kính ban công lại, khi thấy người bên trong đang náo nhiệt nướng thịt xiên thì mới thở phào nhẹ nhõm:

"Hay là em vẫn nên nhận đi."

Khương Minh lẳng lặng nhìn cậu, coi như đã nhìn thấu người này. 

"Em cảm thấy...... Ừ, nếu người ta đã mời tới cửa, cự tuyệt cũng không tốt lắm."

Thanh âm Tả Đào càng ngày càng thấp, đến cuối cùng thì như muỗi kêu: "Không cần, nếu là thương hiệu yêu cầu, em......"

Thôi, lười bịa lắm.

Cùng Tống Thời Hàn làm đại ngôn, liền làm tất cả lý trí của cậu rớt hết. 

Tả Đào nhắm mắt lại, đỏ mặt, trong giọng nói nhiều thêm chút tự sa ngã: "Huấn luyện viên, em muốn nhận."

Khương Minh "Ha hả" cười hai tiếng.

Trách không được Tống Thời Hàn tự tin nói hắn không cần lo lắng.

Bây giờ xem ra, quả thật không có gì mà hắn phải lo cả. 
Bình Luận (0)
Comment