Đừng Vờ Ngoan Ngoãn

Chương 71

Tống Thời Hàn liền dựa vào cạnh cửa, lẳng lặng mà nhìn hai người.

Sau khi Tả Đào quay lưng đi, cậu không dám quay đầu lại nữa, cậu căng thẳng đứng tại chỗ, cảm thấy ngày hôm nay mình sống không nổi.

Nhưng Ngô Thủy Ba tự nhiên đến không thể tin được. Người này quanh năm ở trên mạng, đấu trí đấu dũng với vô số  anti-fan, đã sớm luyện ra một thân kim cương bất hoại, cho dù bị bắt quả tang đang nói xấu người khác sau lưng, cũng chỉ hơi xấu hổ vài giây liền khôi phục như cũ.

Thậm chí còn có thể giả bộ như chưa có việc gì xảy ra.

"Hàn Thần, chụp solo xong chưa?"

Tống Thời Hàn lên tiếng: "Ừ, qua xem hai người chuẩn bị xong chưa."

Ngô Thủy Ba khoa tay múa chân làm thủ thế "OK", lại nghiêng đầu nhìn Tả Đào, nói: "Được, chờ Pink thay quần áo xong, tôi liền dẫn em ấy ra ngoài." Hắn huýt sáo một cái, lại từ hình tượng thợ trang điểm chuyên nghiệp sang vẻ bát quái, lúc nói còn lộ rõ vẻ hóng hớt: "Hàn Thần, sao anh không tiếp tục nói chuyện với đại mỹ nữ vậy?"

Tả Đào siết chặt đôi tay đang giữ quần áo của mình, theo bản năng giảm tốc độ, trong cơn hoảng loạn tột độ, anh nghĩ thầm rằng Ngô Thủy Ba thực sự biết cách đặt câu hỏi.

Chỉ tiếc là phòng thay đồ nằm ngay trong phòng hoá trang, dù có chậm đến mấy cũng chỉ đi được mười bước, khi rèm kéo xuống, cậu cũng không nghe thấy bên ngoài đang nói gì.

Tả Đào nhanh chóng cởi bỏ quần áo của mình. Thứ mà Ngô Thủy Ba vừa đưa cho cậu là một chiếc áo sơ mi trắng có vẽ vài bức graffiti màu sắc rực rỡ theo phong cách hip hop, nhưng kích thước quá lớn, cúc áo được thiết kế rất ít, cho dù đã cài hết nút thì cổ áo vẫn hở một nửa..

Tả Đào không bận tâm đến những điều này, thậm chí còn nghĩ rằng nó khá tuyệt. Mãi cho đến khi lôi đôi tất ra và mang vào, mới cảm thấy có gì đó không ổn, rồi dùng dư quang nhìn thoáng thấy hình ảnh của mình trong gương, bộ não đang báo hỏng gấp rốt cuộc phản ứng lại —— Ngô Thủy Ba mẹ nó cư nhiên không đưa quần cho cậu.

Tại sao một cái đại ngôn quy mô lớn như thế này lại không cho người ta mặc quần?

Trầm mặc ba giây, giữa việc tự mình ra ngoài tìm người hoặc nhờ Ngô Thủy Bác đưa quần vào, cậu kiên quyết lựa chọn phương án sau.

Rốt cuộc nghĩ đến khả năng Tống Thời Hàn  còn đang chờ ở bên ngoài, cậu liền thấy da đầu tê dại.

Cậu vẫn chưa nghĩ ra cách giải thích chuyện "Đá bay Fire tra nam", hơn nữa cũng không thể mặt dày như Ngô Thủy Ba, không thể giả vờ như chưa có chuyện gì xảy ra..

Tả Đào lấy điện thoại di động ra gửi tin nhắn cho Ngô Thủy Ba, đối phương nhanh chóng trả lời, nói quên mất rồi yêu cầu cậu chờ một chút.

Trong quá trình chờ đợi, Tả Đào liền ngồi trên ghế trong phòng thay đồ, vặn vẹo kéo chiếc tất lên bắp chân, thấy xung quanh không có ai, lại lôi di động của mình ra, sau đó mở trình duyệt, tìm kiếm —— nhiếp ảnh gia Candy.

Rất nhiều thông tin xuất hiện trên trang web.

Tên tiếng Trung là Tống Đường, tốt nghiệp một trường đại học danh tiếng trong top 10 thế giới, công việc trước đây của cô là nhiếp ảnh gia chính cho một hãng trang sức cao cấp nào đó, thậm chí cô còn chụp ảnh bìa tạp chí cho một số siêu sao quốc tế. Từ album ảnh của cô, có thể thấy dấu chân để lại ở nhiều quốc gia khác nhau và ở khắp mọi nơi, cô cũng là một trong những người phụ trách bảo tồn động vật hoang dã, tổng kết một  câu chính là lý lịch sạch sẽ xinh đẹp.

Hóa ra trên đời thực sự có người vừa đẹp vừa có năng lực như vậy.

Hơn nữa cư nhiên đều họ Tống.

Tả Đào ngày càng trở nên bất an, cậu cắn ngón tay và tiếp tục đọc.

"Có thể tiến vào không?"

Một giọng nói trầm thấp đột nhiên từ bên ngoài bức màn truyền đến.

Tả Đào trầm xuống, theo bản năng đáp: "Có thể vào."

Mãi đến khi có tiếng "vù" truyền đến, ánh sáng từ bóng đèn dây tóc bên ngoài truyền vào, cậu mới bỗng nhiên ý thức được chính mình còn chưa có mặc quần: "Chờ một chút em......" Cậu luống cuống tay chân mà kéo vạt áo sơ mi xuống, may mắn cái áo sơ mi này cũng đủ to rộng, miễn cưỡng có thể che khuất hơn nửa đùi, nhưng chiếc điện thoại thì không có mạng tốt như vậy, nó tuột khỏi tay cậu và rơi phịch xuống đất.

Tả Đào theo bản năng mà muốn khom lưng duỗi tay nhặt lên, nhưng đã có người trước cậu một bước ——

Bàn tay đó thực sự rất dễ nhận biết, với những ngón tay thon dài và các đốt ngón tay rõ ràng, đặc biệt khi nhìn thấy nốt ruồi nhỏ, Tả Đào gần như ngay lập tức nhận ra chủ nhân của nó là ai.

"Đội trưởng?"

Cả người đông cứng lại, Tả Đào chậm rãi ngẩng đầu: "Sao lại là anh?"

Tống Thời Hàn không trả lời mà chỉ nhìn màn hình điện thoại một lúc rồi ngước mắt lên.

Anh duy trì tư thế nửa ngồi xổm, nhìn thẳng vào mắt Tả Đào.

Nghĩ đến bức ảnh lưu lại trên màn hình điện thoại một giây trước, khuôn mặt của Tả Đào nhanh chóng đỏ lên, loại mà ngay cả kem nền cũng không che được.

Tống Thời Hàn nhàn nhạt nói: "Ngô Thủy Ba đi toilet, hắn nhờ anh mang vào."

Tả Đào: "......"

Cậu "Ồ" một tiếng, ước gì mình có thể tách một vết nứt tại chỗ rồi nhảy vào cho xong hết mọi chuyện.

"Pink."

Tống Thời Hàn lại mở miệng.

Trong đầu Tả Đào đều là chuyện di động, cũng không dám nhìn Tống Thời Hàn, hoang mang rối loạn mà dời tầm mắt.

May mắn Tống Thời Hàn không nói nhiều, nhưng khi trả lại điện thoại cho cậu, anh lại nói: "Cho nên, bây giờ anh có thể nói chuyện với em được không?"

Khi anh nói điều này, một ý cười nhàn nhạt hiện lên trên lông mày anh, như có ý trêu chọc.

Tả Đào ngẩn người: "A?" Lúc này cậu mới ý thức được ý tứ trong lời nói của Tống Thời Hàn, cậu nắm chặt di động, thanh âm thấp đến đáng thương: "Có thể ạ."

Cậu cho rằng chính mình đã thần không biết quỷ không hay mà ấn xuống nút nguồn, nhưng kỳ thật Tống Thời Hàn vẫn luôn chú ý động tác trên tay cậu, hoặc có lẽ vì lúc này anh đã hiểu ra điều gì đó, nụ cười trong mắt anh dần nặng thêm.

Tả Đào bị anh nhìn đến không thoải mái, vừa định tìm đề tài, liền nghe thấy Tống Thời Hàn thản nhiên nói: "Em muốn thêm WeChat của em ấy sao?"

"A?"

Tống Thời Hàn lời ít mà ý nhiều: "Tống Đường."

Tả Đào vẫn có chút không kịp phản ứng, ngơ ngác hỏi: "WeChat? Tại sao em lại muốn thêm WeChat của cô ấy?""

"Không cần sao?" Ánh mắt Tống Thời Hàn lại rơi vào điện thoại của Tả Đào, không nhanh không chậm hỏi: "Anh thấy em có vẻ rất tò mò với em họ của anh."

Bầu không khí lại một lần nữa rơi vào tình trạng xấu hổ đến không thở được.

Điều gì nên đến vẫn phải đến.

Tả Đào: "Em......"

"Đội trưởng, anh không cần hiểu lầm, em không có ý gì đâu, em chính là có chút tò mò." Nếu như bầu không khí khó xử này còn tiếp tục, cậu thật sự sẽ phát điên mất, Tả Đào vội vàng nói: "Em chỉ là cảm thấy cô ấy rất lợi hại, thật sự chỉ là...... Tò mò mà thôi!"

Nghe vậy, Tống Thời Hàn đáp ứng rồi một tiếng, nói: "Em ấy đúng là rất lợi hại."

Tả Đào giật mình.

Tuy rằng đúng là người ta rất ưu tú, nhưng không biết vì cái gì, đang nghe thấy Tống Thời Hàn cũng khích lệ đối phương, trong lòng  cậu có một chút ác liệt nho nhỏ cùng với cảm giác không khoẻ xông ra.

Chẳng qua loại cảm giác ác liệt này cũng không có duy trì bao lâu.

Giây tiếp theo, Tả Đào trừng lớn đôi mắt: "Em họ?"

"Ừ."

Tống Thời Hàn nhìn về phía cậu, nói: "Có vấn đề gì sao?"

"Không phải......"

Tả Đào biểu tình thập phần khó hiểu: "Hai người là anh em họ?"

Dưới cái nhìn chăm chú của Tả Đào, Tống Thời Hàn lại vô cùng bình tĩnh gật gật đầu.

Tả Đào biểu tình nứt vỡ ra: "......" Cứu mạng.

Đúng rồi.

Cả hai đều họ Tống, lẽ ra vừa rồi cậu nên nghĩ ra mới đúng.

Tống Thời Hàn nhìn Tả Đào đỏ bừng và xấu hổ đến mức quẫn bách, khẽ cười một tiếng, trên mặt không giấu được vui mừng, lại hỏi: "WeChat, ngươi thật sự cần sao?"

Tả Đào cảm thấy chính mình rất giống oán phụ, nghe vậy, cậu nhắm mắt lại, kiên quyết từ chối: "Không cần!"

Tống Thời Hàn biểu tình nhàn nhạt: "Ồ." Ánh mắt lại dừng ở mặt mày Tả Đào, chậm rì rì mà nói: "Về sau nếu muốn thêm, em có thể tìm anh."

"Về sau cũng không cần!"

Như muốn chứng minh điều gì đó, Tả Đào bật thốt lên nói: "Em lại không thích chị ấy!"

Tống Thời Hàn hơi hơi nhướng mày, liếc nhìn đôi tất dài rộng trên chân Tả Đào, cười như không cười mà nói: "Thì ra là thế, là do anh suy nghĩ nhiều."

Tả Đào vừa muốn đáp lại, cuối cùng cậu đã bắt gặp một chút ý trêu chọc từ lông mày của Tống Thời Hàn, lời nói tới rồi cổ họng rồi bỗng chốc ngừng lại, mang theo chút khó tin: "Đội trưởng, anh đang đùa em sao??"

Tống Thời Hàn thoải mái trả lời: "Ừ."

Giống như có một mũi tên đâm thẳng vào ngực cậu.

Thật sự có chút muốn mắng người.

Tả Đào há mồm, sau đó lại nhịn xuống.

Không được Tả Đào, bây giờ cậu không được tức giận, ít nhất hiện tại còn chưa thể mắng.

Nhưng ngoài ý muốn, bầu không khí dường như dịu đi, Tả Đào hưa bao giờ nhìn thấy nụ cười rõ ràng như vậy trong đôi mắt lạnh lùng thường ngày của Tống Thời Hàn.

Rồi sự thôi thúc trong lòng vỡ tung như bong bóng.

Sau một lúc lâu, Tả Đào giống như phải chịu đựng rất nhiều sự xấu hổ, còn có chút biệt nữu nói: "Đội trưởng, em có thể hỏi anh một vấn đề."

Tống Thời Hàn "Ừ" một tiếng: "Em hỏi đi."

"Chính là......"

Tả Đào ngập ngừng hai tiếng, đá giày ra khỏi chân, ánh mắt lại đảo quanh.

"Để đề phòng...... Em học không ngoan thì làm sao bây giờ?"

Lúc nói xong lời này, cậu vô thức nín thở..

Bản thân cũng cảm thấy mình kỳ lạ.

"Học không ngoan?"

"Dạ."

Để tránh khiến bản thân có vẻ phân liệt, Tả Đào nỗ lực bổ sung: "Bây giờ em dường như đột nhiên cảm thấy rằng học ngoan dường như không dễ chút nào."

Chung quanh có lẽ yên tĩnh ba giây đến năm giây, nhưng nó không kéo dài lâu.

Tống Thời Hàn đưa tay xoa xoa tóc cậu: "Vậy em không cần học."

Tả Đào chớp chớp đôi mắt.

Tống Thời Hàn thu hồi nụ cười trên mặt, nhìn Tả Đào nghiêm túc nói: "Pink, lúc trước anh có nói qua, em có thể sống thành bất luận bộ dạng nào mà mình thích. Không cần bởi vì ai, vì cái gì mà thay đổi."

Sửng sốt, trên mặt Tả Đào hiện ra một tia biến sắc.

Vương Thu bưng ly trà sữa xông vào, háo hức muốn chia sẻ điều gì đó, chưa kịp nhìn thấy ai đã mở miệng nói: "Pink, đừng nói anh có dưa không dẫn em đi ăn cùng, Candy thực ra là em họ của đội trưởng. Anh nói mà, sao hai người này lại có nhiều chuyện để nói với nhau thế, thì ra là anh em họ!!"

"Điều quan trọng nhất là, người ta chính là  fans của em, khi vừa nhắc tới em, liền há mồm ngậm miệng đều là con trai tôi. Tsk tsk, đám mẹ internet của em, sao lắm đại thần trâu bò thể nhỉ!!"

Lời vừa dứt, không hề phòng bị ở ngay trước cửa phòng thay đồ thấy thân ảnh Tống Thời Hàn.

Vương Thu: "......"

Từ góc nhìn của hắn, hắn có thể nhìn thấy Tống Thời Hàn đang ngồi xổm trước mặt Tả Đào, người sau rũ đầu xuống, lỗ tai hồng muốn thấy máu, cùng với một đôi chân dài thấp thoáng bị Tống Thời Hàn che lại.

"Hai người đang làm gì vậy?"

Vương Thu ngơ ngác hút một ngụm trà sữa.

Tả Đào không ngờ rằng Vương Thu sẽ xông vào lúc này, cậu cũng sửng sốt trong giây lát, vừa ngẩng đầu lên thì một chiếc quần đùi màu đen đã bị ném vào tay cậu.

Tống Thời Hàn đứng thẳng người, trước khi kéo rèm cửa lại, để lại một câu đầy trêu ghẹo——

"Nhớ rõ mặc quần rồi hãy ra."
Bình Luận (0)
Comment