Đừng Vờ Ngoan Ngoãn

Chương 73

Không ai nghĩ tới sẽ đột nhiên xảy ra chuyện như vậy, chờ đợi Tống Thời Hàn được bác sĩ xong, mới từ bệnh viện rời đi. Sau một hồi binh hoang mã loạn, thì đã hai giờ trôi qua kể từ khi xảy ra vụ việc.

Bên trong xe thương vụ, di động Khương Minh vang lên không ngừng.

Từ lúc xảy ra tai nạn đến giờ, phía thương hiệu đã liên tục gọi điện và xin lỗi, thậm chí sau khi những bức ảnh chụp hiện trường được tung lên mạng, họ đã ngay lập tức đưa ra lời xin lỗi và hứa sẽ chịu mọi tổn thất với Fire.

Nhưng cư dân mạng cũng không dễ dàng tha thứ, trên official weibo toàn là tiếng mắng chửi.

【 Cười chết, tổ đạo cụ của Đào Ngôn có tật xấu gì vậy, ngay cả an toàn cơ bản cũng không cách nào xác định, thế mà cũng thả họ đi? 】

【 Còn gánh vác hết thảy tổn thất, lỡ may tay của Fire xảy ra vấn đề, mấy người đền nổi sao? 】

【 Giải đấu mùa hè sắp tới rồi còn xảy ra chuyện như vậy, rất khó để người ta không nghi ngờ bên trong các người có quỷ. 】

【 Có quỷ +1】

【 Tôi mẹ nó thật sự muốn điên rồi, tôi hiện tại chỉ muốn biết bọn họ rốt cuộc có sao hay không thôi!!! 】

【 Cứu mạng...... Tôi cũng cảm thấy lo lắng. Lúc thấy ảnh chụp đã hút thở không thông rồi. Thử phán đoán vị trí một chút, nếu không phải Fire ngay thời khắc mấu chốt đẩy Pink ra, thì tảng đá kia có lẽ đã nện lên đầu Pink. 】

【 Hu hu hu, cảm động. Cũng không biết nói gì, chỉ có thể thay toàn thể fans mẹ Pink quỳ xuống cám ơn Hàn Thần, đại ân này không lời nào cảm tạ hết được, quay đầu để Pink lấy thân báo đáp! 】

【 Fan CP không nên ra ngoài nhảy đầm vào lúc này, dù sao vấn đề này vẫn khá nghiêm trọng... Tuy rằng tôi cũng có chút nhịn không được muốn cắn a a a a a!!! 】

【 May mắn có Hàn Thần ở đó, may mắn có Hàn Thần ở đó, nếu không có Hàn Thần, con trai tôi nên làm cái gì bây giờ ToT. 】

【 Tín nữ nguyện ăn chay một tuần, khẩn cầu Pink và Fire đều bình bình an an!!! 】

【 Tôi bật khóc, mọi chuyện sẽ ổn thôi!!! a a a a a!!! 】

Sau khi nhìn lướt qua weibo, Tả Đào đặt điện thoại xuống, cẩn thận liếc nhìn Tống Thời Hàn đang nhắm mắt nhỉ ngơi bên cạnh..

Cậu thầm thở phào nhẹ nhõm, lúc này thần kinh căng thẳng dần dần thả lỏng.

"A? Ai đã đăng bức ảnh này lên Internet?"

Rõ ràng Tư Tranh đang ngồi ở hàng ghế đầu nhìn xuống điện thoại đã nhìn thấy từ tìm kiếm trên weibo: "Ảnh vẫn rõ ràng."

Vương Thu nghiêng người sang xem, hiểu rõ nói: "Tôi nói mà. Bảo sao từ sếp cho đến người phụ trách của Đào Ngôn cứ gọi điện thoại tới không ngừng, thì ra bị cư dân mạng trên Weibo mắng tới tấp."

Khương Minh vừa cúp điện thoại, nghe xong liền đáp: "Đào Ngôn bên kia cũng không tệ, thái độ nhận sai cũng khiến người khác không ngờ tới."

Cat: "Tại sao hòn đá kia lại lăn xuống?"

Khương Minh thở dài: "Bọn họ trả lời là do bên phía công nhân lúc dựng quên cố định một con ốc, hơn nữa tối hôm qua gió lớn cho nên cứ như vậy mà lăn xuống."

"Loại sai lầm này không nên phạm phải."

Vương Thu liếc mắt sắc mặt Khương Minh một cái: "Anh Khương, hai ngày nay không phải anh bốc hỏa đến mức ngày nào cũng phải uống trà hoa cúc sao? Việc này anh định cứ thế nhịn cho qua sao."

Khương Minh hừ hừ hai tiếng: "Đối phương đặt ra điều kiện khiến tôi không thể tức giận, hơn nữa ——"

Nói xong, hắn lại nhìn Tống Thời Hàn qua kính chiếu hậu, sau đó vỗ trán: "May mắn là vấn đề không nghiêm trọng, nếu Fire có vấn đề gì, tôi sẽ trực tiếp oanh tạc công ty bọn họ."

Tả Đào vừa nghe được lời Khương Minh nói là quên vặn ốc xong, thì cơn tức cũng cũng đã bắt đầu bão táp, giờ phút này nhịn không được nắm chặt quyền.

Cậu thậm chí còn không dám cố ý nhớ lại tình huống lúc đó.

Theo bản năng mà nói câu: "Để em nổ cho."

Cậu vừa nói xong, những người trong xe đều sửng sốt.

Đối với tuyển thủ chuyên nghiệp mà nói, thứ quan trọng nhất chính là đôi tay. Lúc ấy trơ mắt nhìn cục đá nện lên vai Tống Thời Hàn, Khương Minh thiếu chút nữa phát điên tại chỗ, lúc chạy đến bệnh viện, thì vẫn luôn lo lắng đề phòng.

May mà sau một loạt kiểm tra, vết thương chỗ vai trái Tống Thời Hàn không nghiêm trọng lắm. Đá giả vốn được làm bằng gỗ mục, khi sự việc xảy ra, Tống Thời Hàn cũng cố ý dùng kỹ xảo để giảm bớt tổn thương, cho nên trên vai cũng chỉ bầm tím một mảng mà thôi, cũng không có bị thương đến xương cốt.

Cuối cùng bác sĩ chỉ dặn dò hai ngày này chú ý nghỉ ngơi, tránh cho nâng vật nặng, rồi kê ít đơn thuốc thúc đẩy tuần hoàn máu cho tan máu bầm liền thả người về. 

Nhưng dù vậy, khi đoàn người nghe thấy bác sĩ nhiều lần bảo đảm sẽ không ảnh hưởng thi đấu, thì trái tim nhấc lên cổ họng với dần dần trở về vị trí cũ.

Tả Đào vẫn chưa ý thức được sắc mặt của mình lúc này xấu bao nhiêu, cậu buông xuống mí mắt, trước mắt một mảnh tối tăm.

Khương Minh: "......" Nghĩ tới bộ dáng Tả Đào thất hồn lạc phách vừa rồi ở bệnh viện, hắn ngập ngừng nói.

"Nổ cái gì?"

Bên cạnh Tống Thời Hàn không biết từ lúc nào đã mở mắt ra, nhìn chiếc áo khoác trên người rồi hỏi.

Thấy Tống Thời Hàn tỉnh lại, Vương Thu vội vàng hạ giọng, giơ tay lên tiếng.

Hắn nhướng mày hắng giọng nói, bắt đầu diễn: "Anh, đại ca của Wildfire chúng ta nói, nếu anh tiếp tục hôn mê bất tỉnh, thì em ấy liền phải suốt đêm đi nổ Đào Ngôn, có phải là rất hung dữ hay không?"

Tả Đào cứng đớ một chút.

Cậu nhìn về phía Vương Thu, nghĩ thầm nếu điều kiện cho phép, cậu nhất định phải dùng kim chỉ khâu cái miệng người này lại.

Tống Thời Hàn cười nhẹ một tiếng, như có suy tư mà liếc mắt nhìn Tả Đào một cái: "Phải không?"

Tả Đào lắc lắc đầu, không nói chuyện.

"Diễn ít thôi."

Khương Minh lên tiếng đánh gãy kịch một người của Vương Thu, mệt mỏi thở phào, nói: "Buổi tối hôm nay đều trở về đi ngủ sớm một  chút, bắt đầu từ ngày mai, cường độ huấn luyện phải bắt đầu khẩn trương tăng cao. Nếu không có chuyện gì ngoài ý muốn, lịch thi đấu mùa hè cũng trong đoạn thời gian này công bố."

Khương Minh xoa xoa giữa mày, tiếp tục nói: "Còn có Pink. Buổi huấn luyện thử nghiệm trực tuyến sẽ bắt đầu vào lúc 8 giờ sáng mai, đừng quên."

Tả Đào vừa muốn đồng ý thì lại nghe thấy Tống Thời Hàn: "Loại tính chất tuyển chọn như này, tại sao lại cần mở phát sóng trực tiếp?"

"Cậu nói đi?"

Khương Minh liếc Tống Thời Hàn một cái, trong lòng cũng biết hắn đang lo lắng cái gì. Giải thích: "Yên tâm. Sau khi trải qua thảo luận nội bộ, ban huấn luyện của chúng tôi đã đồng ý rằng Pink không cần tham gia 5V. Thành tích của em ấy trong các trận đấu trước mọi người đều rõ như ban ngày, nếu chỉ là một trận đấu solo thì cũng không thành vấn đề, cho dù có tuyển thủ xem em ấy phát sóng trực tiếp cũng không sao cả, dù sao so với danh tiếng đi cửa sau vẫn tốt hơn nhiều."

Khương Minh làm vậy cũng là vì lấp kín miệng đám anti-fan. Thân phận Tả Đào đặc thù, nlà người dự bị của đội, cùng mọi người tranh giành đội hình xuất phát quả thực không có vấn đề gì, nhưng đám antifan luôn có rất nhiều ý tưởng kỳ quái, tốt nhất vẫn nên phòng thì hơn.

Khương Minh xua tay ý bảo chuyện này không cần tiếp tục nói, chỉ để lại một câu: "Sợ phân tâm thì tắt bình luận là được."

Sau đó nhớ tới cái gì, lại nói sang chuyện khác, hỏi: "Cat, thuốc em mới lấy từ bên bệnh viên đâu rồi?"

Cat đưa một cái túi cho Khương Minh.

Lợi dụng ánh sáng mờ ảo trong xe, Khương Minh lấy mấy tuýp thuốc mỡ ra chọn lựa, cuối cùng cau mày bất mãn: "Pink, bình rượu thuốc lúc trước anh đưa em còn không?"

"Dạ còn." Tả Đào sửng sốt một chút, trả lời.

Khương Minh lên tiếng, đem thuốc mỡ thả về: "Những loại thuốc này không tốt lắm, em về lấy rượu thuốc của anh xoa lên cho Fire, tăng cao hiệu quả lưu thông máu xóa vết bầm dù sao cũng tốt hơn đám này nhiều."

Tả Đào theo bản năng gật đầu, nhưng trước khi nói chuyện, cậu lại do dự: "Huấn luyện viên."

Khương Minh hỏi: "Làm sao vậy?"

Tả Đào nói: "Hay là em đổ thuốc cho đội trưởng nha?"

Bên trong xe nháy mắt lặng im.

Khóe mắt Khương Minh giật giật, xuyên qua kính chiếu hậu nhìn về phía Tả Đào.

Tuy là người không có thần kinh lớn như Vương Thu, nhưng cũng sẽ phát giác được có chỗ không đúng, hắn chậm rì rì mà xoay người, ghé vào lưng ghế đánh giá Tả Đào: "Anh có cái vấn đề."

Tả Đào liếc nhìn hắn, biết rằng người này chắc chắn không thể hỏi được câu hỏi hay.

Không có ý định cho hắn cơ hội mở miệng, Tả Đào chủ động nói: "Ý em là, em cũng mới bị thương không lâu tương đối có kinh nghiệm." Dừng một chút, nỗ lực làm cho câu giải thích của mình nghe có vẻ hợp lý: "Hơn nữa, việc ngày hôm nay, cũng là do em nên đội trưởng mới bị thương, hơn nữa trong khoảng thời gian này đội trưởng cũng giúp em rất nhiều, em...... Hẳn là nên hỗ trợ."

Vương Thu thế mà thành công bị cậu thuyết phục: "Nói như vậy, đội trưởng cũng giúp anh rất nhiều."

Dứt lời, thoáng nhìn cặp mắt nhập nhèm của Tống Thời Hàn: "Đội trưởng, ngày mai Pink còn phải thi đấu, hay anh để em ấy nghỉ ngơi sớm, để tôi giúp anh bôi thuốc được không?"

Tống Thời Hàn ôm cánh tay dựa vào đệm ghế, không có do dự, nhàn nhạt nói: "Không cần, để người có kinh nghiệm vẫn tốt hơn."

Đôi mắt Vương Thu lại trừng lớn.

Tư Tranh và Cat liếc mắt nhìn nhau một cái, cũng cảm thấy có chỗ nào đó không đúng lắm.

Nhưng chưa cho bọn họ cơ hội tự hỏi, Tống Thời Hàn nhìn về phía Tả Đào, dùng lời vừa rồi của người sau, nói: "Đúng là, lần trước tôi đã giúp em ấy bôi thuốc khi bị thương ở lưng, lần này em ấy nên trả lại."

Khương Minh nhắm mắt lại, không muốn nói gì cả.

——

Tả Đào tắm rửa xong, cầm rượu thuốc Khương Minh đưa cho cậu trước đó gõ cửa phòng Tống Thời Hàn.

Có lẽ anh cũng vừa mới tắm xong, tóc Tống Thời Hàn còn có chút ướt dầm dề, anh nghiêng người để Tả Đào tiến vào, khom lưng mở tủ lạnh nhỏ ra, hỏi: "Muốn uống cái gì?"

Tả Đào rất ít tiến vào phòng Tống Thời Hàn, trên tay cậu đang ôm bình rượu thuốc, không có giống lần đầu tiên tiến vào đánh giá khắp nơi, tầm mắt cậu vẫn luôn dính lấy vai trái Tống Thời Hàn, chỉ thiếu điều viết thẳng hai chữ lo lắng lên trên trán.

"Sprite ạ."

Tả Đào thuận miệng nói.

Tống Thời Hàn "Ừ" một tiếng, để Tả Đào ngồi xuống mép giường, rồi từ tủ lạnh lấy ra hai lon Sprite.

Thấy thế, Tả Đào vội vàng từ trên giường đứng dậy, sợ Tống Thời Hàn động đến miệng vết thương, khẩn trương bước tới phía trước: "Chờ một chút đội trưởng, em giúp anh mở đi."

Tống Thời Hàn nhíu mày, tựa hồ cảm thấy thú vị, giây tiếp theo,anh ta di chuyển ngón trỏ vào vòng kéo, đem lon nước tới trước mặt Tả Đào.

Trong giọng nói của anh hiện lên một nụ cười thoáng qua: "Cám ơn."

Tả Đào lắc đầu nói không sao. Chỉ bằng lần này Tống Thời Hàn thay cậu chống đỡ, đừng nói mở Sprite, chính là mỗi ngày đều giúp anh giặt quần áo thổi cơm cậu cũng không nói một câu phàn nàn.

Thời tiết đã càng ngày càng nóng bức, chỉ mới một lát thôi, mà trên bề mặt lon nước đã ngăng tụ một tầng bọt nước mịn. 

Sau khi nhận lon Sprite uống một ngụm, Tống Thời Hàn mới đặt lon xuống bàn.

"Bắt đầu đi, rồi sớm trở về nghỉ ngơi."

Nói rồi, không chờ Tả Đào phản ứng, Tống Thời Hàn nhấc vạt áo lên cởi ra, có thể là vô tình kéo lên đụng phải vết thương, giữa hai lông mày ẩn ẩn cau lại.

Nhìn người đàn ông cởi trần trước mặt, Tả Đào ngừng uống Sprite.

Được giới thể thao điện tử công nhận, thân hình của Tống Thời Hàn quả thực rất tốt. Vì duy trì tỷ lệ mỡ trong cơ thể nhờ tập thể dục quanh năm nên các đường cơ trên cơ thể anh rõ ràng, đặc biệt là cơ bụng săn chắc, đường tuyến nhân ngư ở bên hông trượt nhẹ nhàng vào cạp quần.

Nói trắng ra nếu như Tống Thời Hàn mặc quần áo là hormone đi bộ, vậy sau khi cởi áo, hormone sẽ trực tiếp tăng gấp đôi.

Nhưng lúc này nhìn chằm chằm vào cơ bụng của một người rõ ràng là không thích hợp, sau khi Tả Đào nhấp một ngụm Sprite, cậu quay mặt đi, sau đó làm như không có chuyện gì nhanh chóng mở nắp chai rượu thuốc ra.

Tống Thời Hàn không đóng cửa ban công, gió chiều thổi tung tấm rèm gạc trắng qua cửa sổ.

Gió thổi vào phòng mang theo mùi rượu thoang thoảng, hòa với soda sủi bọt trên đầu lưỡi, có vị ngọt thoang thoảng.

Như không để ý tới ánh mắt có chút mất tự nhiên của Tả Đào, Tống Thời Hàn thản nhiên ném áo khoác lên chiếc ghế bên cạnh, sau đó quay lưng về phía Tả Đào ngồi xuống.

Những suy nghĩ đen tối còn chưa kịp ngay lập tức tiêu tan khi cậu nhìn thấy bờ vai đầy vết bầm tím của Tống Thời Hàn.

Dù thế nào đi nữa, nó vẫn là vật nặng, rơi trúng người làm sao có thể ổn được.

Nhất định rất đau.

"Em......"

Tả Đào cắn môi dưới tự trách, đổ một ít rượu thuốc vào lòng bàn tay, thăm dò áp lên da của Tống Thời Hàn.

"Đau không?" Tả Đào nhíu mày, hỏi anh.

Giọng điệu của Tống Thời Hàn vẫn như cũ, thậm chí còn nghĩ đến việc nói đùa: "Em đụng rồi sao?"

Tả Đào lại cười không nổi.

Những nghi ngờ trong lòng, cũng như sự do dự, cuối cùng cũng không thể kìm nén được.

Cảm xúc của Tả Đào có chút hạ xuống: "Đội trưởng, kỳ thật lúc ấy anh không nên chắn giúp em."

Tống Thời Hàn không có trả lời mà hỏi: "Em muốn bị đập vào đầu sao?"

Tả Đào: "Dù sao cũng không phải đá thật, nếu đập vào đầu cũng không có gì to tát."

"Ừ." Tống Thời Hàn dùng giọng điệu bình tĩnh nhất nói: "Nhưng anh không muốn nhìn thấy em bị đập vào đầu."

Động tác trên tay Tả Đào rất nhẹ, dùng lòng bàn tay nghiêm túc xoa xoa bả vai Tống Thời Hàn, theo bản năng mà nói: "Đầu của rất cứng, cho dù là......"

Còn chưa nói xong, khi ý thức được những gì Tống Thời Hàn vừa nói, Tả Đào sững sờ trong chốc lát, nhịp tim dần dần bắt đầu đập nhanh.

Có lẽ cậu đã suy nghĩ quá nhiều, hoặc có thể đó là ảo tưởng của cậu. Tả Đào luôn cảm thấy lời nói vừa rồi của Tống Thời Hàn còn có một ít ý nghĩa khác, không thể xem như ngả ngớn, nhưng lại là trêu chọc.

Anh đã vượt quá giới hạn của những gì nên có trong cuộc trò chuyện giữa các đồng đội, cũng không giống như là anh trai quan tâm đến em trai.

Tả Đào ngơ ngác mấp máy môi dưới, trong lòng khẽ động.

Như bị phản ứng của Tả Đào trêu chọc, trong mắt Tống Thời Hàn có chút mỉm cười, hỏi cậu: "Sao vậy?"

Lắc đầu, Tả Đào không dám nhìn vào mắt Tống Thiển nữa, cũng không dám theo ý nghĩ vừa nảy ra trong đầu mà tiếp tục suy nghĩ.

Này quá vớ vẩn.

Ho nhẹ một tiếng, vội vàng chuyển đề tài.

"Đầu em cứng đờ rồi, dù có bị đập nát thì tôi cũng sẽ ổn thôi."

"Việc này vẫn là muốn trách Đào Ngôn, đều do bọn họ không xử lý tốt, bằng không anh cũng không cần đi bệnh viện."

Tống Thời Hàn: "Ừ."

Cậu cố gắng chuyển hướng suy nghĩ của mình, nhưng lại quay lại vì tiếng "ừm" của Tống Thời Hàn, vẫn ngoài ý muốn toát ra.

"Em nghe anh Khương nói, Đào Ngôn hứa sẽ chia cho chúng ta thêm 10% cổ phần sau này.."

Tốc độ nói chuyện bỗng chốc tăng tốc, vì kiềm chế suy nghĩ của mình, Tả Đào cố gắng tìm ra chủ đề.

"Đội trưởng, đến lúc đó phần của em, cũng đưa cho anh đi."

"Còn có, em......"

"Tả Đào."

Đột nhiên, Tống Thời Hàn cắt ngang giọng nói của Tả Đào.

Kỳ thật phần lớn thời gan, Tống Thời Hàn đều là gọi cậu là Pink, rất ít khi sẽ gọi cả tên và họ như vậy.  

Tả Đào ngẩn ra, lại đổ vào tay vài giọt rượu thuốc: "Làm sao vậy ạ?"

Tống Thời Hàn nhấc mí mắt lên, từ chiếc gương to trước mặt nhìn vào đôi mắt Tả Đào, trong phòng quá mức an tĩnh, anh trầm mặc một hồi lâu, mới thấp giọng nói:

"Vốn dĩ muốn chờ em thi đấu xong mới hỏi lại em."

Tả Đào: "Cái gì?"

"Lúc trước anh có hỏi em, tại sao em muốn ở lại, rốt cuộc là bởi vì trò chơi, hay là vì chuyện khác."

Câu này nói xong Tống Thời Hàn xoay người, rũ mắt nhìn Tả Đào: "Hiện tại anh lại muốn hỏi em một lần nữa. Ngoại trừ trò chơi ra, con còn có nguyên nhân khác hay không."

Tả Đào cảm thấy Tống Thời Hàn quả nhiên rất giỏi khiêu khích người khác, vẻ mặt anh rõ ràng rất bình tĩnh, nhưng mỗi câu, mỗi chữ anh nói ra đều khiến cậu như bị điên cuồng cào xé, gần như muốn áp đảo cậu.

Đây không thể nào là ảo giác của cậu, đúng không?

Gió chiều thổi qua, nối lòng được chôn giấu từ lâu không thể giấu được bắt đầu lên men, dễ dàng lấn át mùi rượu nồng nặc trong không khí, quay cuồng hơn cả tiếng sủi bọt của lon soda mới khui. 

Tả Đào liếm môi, cậu nhéo ngón tay, móng tay hãm sâu vào thịt.

Thật lâu.

"Có."

Cậu nói.

Dứt lời, Tả Đào nóng lòng muốn nói thêm điều gì, nhưng lúc này Tống Thời Hàn lại nói được.

Tống Thời Hàn nhếch môi, nhìn vào mắt Tả Đào, không đợi Tả Đào nói tiếp.

Mà là lại hỏi:

"Anh có thể thích em không?"

Vẫn là một giọng điệu đều đều như vậy nhưng trong đó lại có sức nóng tận tim.

Tả Đào ngước mắt lên kinh ngạc.

Tống Thời Hàn mặt mày thâm thúy, mỗi lời nói đều khiến người ta say hơn cả mùi rượu trong phòng.

Vì vậy, bắt đầu từ sau tai, cảm giác bồn chồn khó chịu nhanh chóng lan đến tứ chi, Tả Đào gần như tưởng rằng mình đang gặp ảo giác thính giác.

Cho đến khi giọng nói của Tống Thời Hàn lại vang lên bên tai cậu.

"Em không cần vội cho anh đáp án."

"Cự tuyệt cũng không sao."

Vừa dứt lời, Tống Thời Hàn phát hiện cổ tay mình đột nhiên bị người nào đó nắm lấy. Chàng trai vừa mới choáng váng một giây trước hít một hơi thật sâu, rõ ràng là rất khó nói, nhưng lời nói ra lại không cần nghĩ ngợi——

"Không......"

Tống Thời Hàn kinh ngạc nhướng mày, nhìn đôi tai Tả Đào đỏ bừng, trầm mặc hai giây sau, thuận miệng hỏi: "Không cái gì? Có thể không?"

Đêm nay như một giấc mơ, từ bệnh viện đến căn cứ, mọi cảnh tượng hiện lên trong đầu cậu.

"Không phải, ý em là."

Tả Đào vội vàng lắc đầu, cho rằng cho dù là mơ, cậu cũng sẽ nhận.

"Em không cự tuyệt."

Nói đến đây, ánh mắt cậu không khỏi lướt tới trên môi Tống Thời Hàn.

Tả Đào đầu óc hỗn loạn, tim đập thình thịch, không hiểu tại sao Tống Thời Hàn lại đột nhiên nói thích mình, nhưng hình ảnh hai người thân thiết rất nhanh hiện lên trong đầu cậu, sau đó cậu nhớ đến đủ loại hành vi và thái độ khác thường mà Tống Thời Hàn làm cho cậu.

Cậu lại mâu thuẫn mà cho rằng, hình như vậy cũng hợp lý.

Mãi đến suy nghĩ càng ngày càng hỗn loạn.

Sau đó hắn lại như thế hoang mang bối rối, không khỏi nghĩ tới một số nội dung fanfic mà cậu đã đọc trước đây. 

Cho nên lúc này, có phải nên hôn một cái mới thích hợp không nhỉ?

Hẳn là nên......

Nghĩ đến đây, Tả Đào lại liếc mắt nhìn môi Tống Thời Hàn.

Có lẽ là nhìn ra ý đồ của Tả Đào, ý cười trên môi Tống Thời Hàn càng nặng thêm, sau một lúc lâu, liền không hề gánh nặng mà đem ý nghĩ trong lòng Tả Đàonói ra: "Hôm nay quá muộn, lần sau lại hôn."

Như có pháo hoa nổ tưng bừng trong đầu.

Từ mặt đến cổ Tả Đào đều nhiễm một màu hồng nhạt.

Tống Thời Hàn đứng dậy, duỗi tay nhẹ nhàng xoa đầu Tả Đào.

"Ngày mai cố lên."

"Anh muốn cùng em tham gia giải đấu mùa hè."

- ---------------

À hú hú hú hú  tỏ tình rồi bà con ơi, hí hí hí hí chuẩn bị được ăn cơm chó rùi.

Chia buồn với các bạn là 3 ngày cuối tuần bận không lên chương mới nha. 
Bình Luận (0)
Comment