Dược Biệt Đình

Chương 52

Phương Chưng vừa ăn bánh bao vừa nhìn Nguyễn Văn Hách và Tiền Hàng, Tiền Hàng tạm thời không động đậy được, Nguyễn Văn Hách liền đút cháo cho anh ăn, nhìn cảnh đó khiến cho hắn đỏ cả mắt.

“Anh làm sao vậy, cái vẻ mặt đi về phải rửa mắt kia là sao.” Tiền Hàng cố ý kích thích Phương Chưng.

“Tình địch câm miệng, mi quả nhiên biết yêu pháp, mau trả Tiểu Văn Văn bình thường lại cho ta.” Phương Chưng múa ra tư thế Ultraman với Tiền Hàng, làm anh mém nữa cười bò.

“Anh nói chứ chú bị thương cũng không báo cho người nhà?” Phương Chưng không thấy Tiền Hàng gọi điện thoại cho ai cả.

Tiền Hàng xuất thần nhìn trần nhà, “Họ ngồi xe tới mất năm sáu tiếng, quá phiền phức. Thương thế của tôi cũng không nặng, dưỡng vài ngày là khỏi thôi.”

“Chú em chú giỏi, làm bằng sắt à?” Phương Chưng giơ ngón cái, “Ba nhát còn không nặng à, chú biết bệnh viện truyền cho chú bao nhiêu máu không? 2000CC, trễ chút nữa là trực tiếp đi gặp Diêm Vương luôn đó.”

Tiền Hàng hơi sửng sờ, anh bị bắt lên xe, đám người kia hỏi đồ ở đâu. Tiền Hàng biết dù anh có nói hay không cũng sẽ không có kết cục tốt, nên rất có cốt khí mà nói ở chỗ cảnh sát. Quả nhiên đám người kia gấp lên, một kẻ móc dao ra, hướng về phía ngực và bụng của anh mà đâm. Cũng may anh học y biết rõ điểm yếu cơ thể ở đâu, biết mấy nhát này kề nhau bèn liều mạng tránh chỗ yếu hại, đám người kia đại khái cảm thấy anh chết không còn nghi ngờ, nên ném anh ra đường nghênh ngang bỏ đi.

“Ha ha, đây đều là công lao của Nguyễn Văn Hách, không có em ấy tôi đã chết lâu rồi.” Nếu như khi ấy Nguyễn Văn Hách buông bỏ việc đuổi theo xe, cái mạng này của anh đã mất rồi.

Nguyễn Văn Hách cho một chưởng lên đầu Tiền Hàng, “Gọi em Văn Hách, Tiểu Văn Văn cũng được, ngay cả họ cũng gọi thì rất kỳ cục.”

Tiền Hàng thiếu chút nữa bị đánh ngốc, ngơ ngơ gọi một tiếng Văn Hách rồi đỏ mặt.

“Anh thật sự nhìn không nổi nữa, vẫn là nên ra ngoài thôi.” Phương Chưng trốn ra ngoài, thuận tiện gọi điện thoại cho Ôn Thủy, hỏi xem tiến triển bên phía y thế nào.

Nguyễn Văn Hách chạy tới cửa khóa cửa lại, Tiền Hàng đang thắc mắc cậu khóa cửa làm gì, thì Nguyễn Văn Hách đã chạy trở về, nói trên miệng anh có hột cơm, chụt một phát hôn lên.

“Này, tôi không có tinh lực.” Tiền Hàng cũng không muốn vào giờ này bị yêu tinh Nguyễn Văn Hách hút cạn, không chết vì côn đồ cũng chết trên tay nhóc điên này.

Nguyễn Văn Hách hôn xong ôm cổ Tiền Hàng, “Thiếu chút nữa lại phát bệnh rồi, dọa chết em, cũng may anh không sao.”

Tiền Hàng biết trong lời này có phần vui đùa, nhưng Nguyễn Văn Hách không phát bệnh quả thật khiến anh ngoài ý muốn, cũng may cậu nghe lời anh mà khống chế được.

“Em làm rất tốt, quả thật lớn rồi.” Tiền Hàng khẽ vuốt đầu Nguyễn Văn Hách, cậu không còn là quỷ khóc nhè tâm hồn thương tổn nữa, mà đã là một người lớn kiên cường chân chính, với năng lực hiện tại của cậu nếu muốn độc lập sinh tồn có lẽ còn chưa được, nhưng sẽ có một ngày như thế, khiến những người quen biết cậu kiêu ngạo.

Nguyễn Văn Hách buông Tiền Hàng ra dụi dụi mắt, anh nhìn ra cậu đã một đêm không ngủ, thế là bảo cậu về nhà ngủ. Nguyễn Văn Hách không nghe lời, ghé vào bên giường thiếp đi, Tiền Hàng đuổi cậu không đi chỉ đành đồng ý.

“Sao lại khóa cửa rồi, mở cửa ra, anh phải truyền dịch.”

Y tá bên ngoài vừa vặn cửa vừa la, Tiền Hàng lúc này mới nhớ tới Nguyễn Văn Hách đã làm gì, vội vàng gọi cậu dậy bảo cậu mở cửa. Y tá được thả vào sạc cho bọn anh một trận, ghim cho Tiền Hàng một nhát rồi lại ra ngoài.

Tiền Hàng cảm thấy lúc này không nên làm phiền cha mẹ, nhưng mà có một cô em gái thường xuyên chèn ép anh thì phải hảo hảo lợi dụng, thế là gọi điện thoại cho Tiền Tuyết. Tiền Tuyết nghe điện thoại cứ tưởng Tiền Hàng đang nói đùa, cúp điện thoại liền cùng đám chị em đi quậy, Tiền Hàng không tha lại gọi qua.

“Em gái… Anh hai bình thường đối, đối xử em không tệ… Anh thân chịu ba nhát dao… vừa trải qua một, một ca mổ lớn… Em vậy mà, đối xử anh như vậy… hu hu hu…” Ngữ điệu sắp chết thế này của Tiền Hàng nghe vào hết sức đáng thương, khiến cho Tiền Tuyết tin mấy phần.

“Em đi thăm anh, nếu như để em phát hiện là giả ha, ha ha… anh hiểu ha.”

Trong điện thoại truyền ra tiếng răng rắc, Tiền Tuyết lại đang bẻ đốt ngón tay rồi.

“Em gái anh đã nói với em rất nhiều lần, đừng có dùng lực bẻ ngón tay, thời gian dài sẽ không tốt cho tay.”

“Em không ngại dùng đôi tay này giáo huấn mấy tên nói xạo.”

Tiền Tuyết uy hiếp xong thì cúp điện thoại, thật tình không yên tâm Tiền Hàng bèn chạy về ký túc xá lên mạng đặt vé xe.

Gần tối, Ôn Thủy với Phương Chưng cùng đến thăm Tiền Hàng, anh biết tiền là do bọn hắn bỏ ra, nói với bọn hắn sẽ trả lại. Bọn hắn làm sao mà chịu, để cho Tiền Hàng an tâm, tất cả chi phí đều do bọn hắn trả.

Thương lượng chuyện tiền nong xong, Phương Chưng uống trà nói cho Tiền Hàng một tin tức tốt, “Lúc bọn anh đến nhận được thông báo bên phía cảnh sát, chiếc xe kia được tìm thấy ở ngoại ô, là một chiếc xe bị trộm, trên xe phát hiện nhiều vết máu, tạm thời còn chưa có tin tức khác.”

“Xe thì tìm được, muốn tìm nhân chứng hẳn là cũng dễ.” Tiền Hàng thở phào, hiệu suất của bên cảnh sát cũng thật cao.

Ôn Thủy khoát khoát tay, “Nào dễ dàng như vậy, bắt đầu từ việc bị trộm lần mò từng tầng từng tầng đi lên ít nhất cũng tra hai tháng.”

Tiền Hàng đang kinh ngạc, Phương Chưng đã nói thêm, “Anh nghĩ một tháng sẽ lại mở phiên tòa, nhất định trước lúc đó phải tìm được chứng cứ Lý Cường mưu sát chú, như vậy lão có chạy cũng không được nữa.”

Nguyễn Văn Hách ở một bên chơi điện thoại ngừng tay lại, “Cái ông già kia làm Tiền Hàng thành như vầy à?”

Mấy người Tiền Hàng không dám trả lời, Nguyễn Văn Hách bạch một phát đứng dậy, “Nói em biết ổng ở đâu, em nhất định phải đâm ổng ba nhát.”

“Lão ở trại tạm giam, em không vào được.” Phương Chưng ấn Nguyễn Văn Hách trở lại, “Em bình tĩnh chút, lão chạy không thoát đâu.”

Cửa phòng bệnh đột nhiên bị người mở ra, Tiền Tuyết xách hành lý đứng ở cửa, sau đó nổi giận đùng đùng xông tới, “Em nghe thấy rồi, là Lý Cường đúng không? Em nhất định cho lão nếm thử mười tám chiêu của bà đây!”

Ôn Thủy chưa từng gặp Tiền Tuyết, bị cô cọp cái đột nhiên xuất hiện này dọa nhảy dựng, Phương Chưng thì lại chào hỏi Tiền Tuyết.

“Hai, thương tích của anh thế nào?” Tiền Tuyết đi đến bên giường vén chăn lên, ngực và bụng Tiền Hàng quấn băng gạc, mơ hồ có thể thấy chút màu đỏ, “Ít ra phải mặc quần chứ, ở truồng khó coi quá.”

“Câm mồm.” Tiền Hàng đoạt chăn lại che, chút mặt mũi đều vứt sạch rồi.

“Em đoán thôi, hóa ra là thật à?” Tiền Tuyết cười he he, kỳ thực cô chỉ trông thấy băng gạc thôi.

Tiền Tuyết chú ý đến Ôn Thủy ở trong phòng, đi qua tự giới thiệu bản thân, còn vươn tay ra bắt. Ôn Thủy chần chừ đôi chút mới chìa tay, nắm một cái rồi thu lại ngay, tầm mắt dời đến chỗ khác có ý đồ tránh né. Tiền Tuyết cũng cảm thấy hành vi của Ôn Thủy kỳ quái, muốn hỏi y sao lại như vậy, Tiền Hàng đã mở miệng trước một bước bảo cô đi mua cơm, Tiền Tuyết chìa tay về phía Tiền Hàng.

“Tiền đâu, cơm nước tháng này của em tiêu lên vé xe hết rồi.”

“Dóc láo, một tấm vé có bốn chục, bốn chục đủ em tiêu một tháng? Sớm đói thành xác khô trên sông rồi ấy.”

Phòng bệnh nhất thời yên lặng, Tiền Hàng nhìn Nguyễn Văn Hách, Nguyễn Văn Hách nhìn Phương Chưng, Phương Chưng liếc Ôn Thủy, Ôn Thủy thở dài ra ngoài mua đồ. Tiền Tuyết sợ Ôn Thủy mua không được bèn đi theo, Phương Chưng cũng đi theo góp vui. Tiền Tuyết ra khỏi phòng bệnh thì dò la về Lý Cường với Ôn Thủy, Ôn Thủy không tin một tiểu nha đầu như Tiền Tuyết có thể làm nên sóng gió gì, nhưng cũng không trả lời vấn đề của cô.

“Nói coi, bằng không bà đây cho anh ăn mười tám chiêu.”

Tiền Tuyết lại bắt đầu bẻ khớp xương, Ôn Thủy liếc nhìn đôi tay non nớt kia, không khinh bỉ cũng không để ý. Phương Chưng chạy theo ra tới phát hiện bầu không khí giữa hai người không đúng lắm, bèn nói chen vào giữa, mặc dù hắn rất muốn xem thử đai đen với thuật phòng thân của con gái ai sẽ thắng.

“Chúng ta đi mua gì đây, Tiền Hàng như vậy cũng chỉ có thể ăn đồ thanh đạm thôi nhỉ?”

Tiền Tuyết hứ một tiếng không nói chuyện, Ôn Thủy thì ngược lại thương lượng mua gì với Phương Chưng.

Một bên khác, Tiền Hàng ở trong phòng bệnh thật là buồn chán, Nguyễn Văn Hách cũng đồng dạng buồn chán thì đang chơi gấp giấy, gấp xong rồi lại xếp hàng lên bụng anh.

“Văn, Văn Hách,” đây là lần đầu tiên Tiền Hàng gọi Nguyễn Văn Hách như vậy khiến anh không mấy tự nhiên, Nguyễn Văn Hách ngừng tay lại nhìn anh, “Tiểu Tuyết hiện giờ cũng đã tới rồi, không phải em nên đến bệnh viện làm sao?”

Thứ đã gấp được phân nửa rơi xuống đất, Nguyễn Văn Hách rất là kích động, nắm tay Tiền Hàng không buông, “Em làm phiền anh ư, hay em làm sai chỗ nào?”

Tiền Hàng lắc đầu, “Không phải, em mới đi làm, nếu nghỉ quá lâu phía bệnh viện có thể sẽ sa thải em, lỡ như em không thể làm việc ở bệnh viện nữa, tôi không yên tâm.”

Nguyễn Văn Hách yên tâm, nhặt giấy rơi dưới đất lên, “Không sao, nếu bị sa thải em vẫn có thể nộp đơn lại, em cũng xin nghỉ rồi, Phương Chưng xin giúp em đó.”

Tiền Hàng không thể nói gì nữa, nghe ở cửa có tiếng động thì nhìn ra, còn tưởng là bọn Phương Chưng mua cơm trở về, không ngờ lại là Hoắc Nghiên nhuộm một đầu lông xanh. (xanh lục nhé =)))

“Tóc của anh…” Tiền Hàng cảm thấy vết thương lại đau rồi, là bị bộ lông xanh dữ dội của Hoắc Nghiên dọa sợ.

Hoắc Nghiên hất tung mái lông xanh xinh đẹp ưỡn a ưỡn ẹo đi vào, “Kiểu tóc mới nổi gần đây, anh không hiểu, tôi biết mà.”

Tiền Hàng im lặng, anh thì không hiểu, cơ mà Nguyễn Văn Hách ở một bên lại rất hiểu sùng bái đầy mắt.

“Anh thợ cắt tóc, màu xanh này rất theo phong trào a~” Nguyễn Văn Hách nhìn chằm chằm đầu tóc xanh kia mắt cũng không chớp, hận không thể bảo Hoắc Nghiên cũng làm cho cậu một cái.

Hoắc Nghiên rất là đắc ý, “Tôi đã nói sẽ luôn có người hiểu mà, nhìn xem, quả nhiên đây mới là phản ứng cần có của thanh niên đương thời.”

Tiền Hàng trừng Nguyễn Văn Hách, “Em mà cũng dám làm tôi thành như vậy thì đừng có về nhà.”

“Tiểu Văn Văn đừng sợ, cậu ta không cho em về thì có thể…” Phương Chưng mua cơm trở về đột nhiên xông vào phòng bệnh, trông thấy Hoắc Nghiên thì ngừng lại, xoay đầu chạy như gặp quỷ, Hoắc Nghiên cũng theo sát đuổi ra ngoài.

— Tác giả: ~(≧▽≦)~ mau tới xem chân mệnh thiên tử của Phương Chưng
Bình Luận (0)
Comment