Dược Biệt Đình

Chương 56

Tiền Hàng tức giận trừng Nguyễn Văn Hách, chỉ cần có ba mẹ, cậu liền giả làm bé bi ngoan, một khi họ đi mất thì sẽ nghĩ hết biện pháp để khi dễ anh.

Nguyễn Văn Hách thì đang đọc tạp chí trong tay, phát hiện đường nhìn của Tiền Hàng bèn cười với anh. Lúc này mẹ Tiền cũng đang trong phòng bệnh gọt táo cho Tiền Hàng, nhìn thấy tầm mắt của Tiền Hàng không lành, trực tiếp đem táo đã gọt vỏ xong cho Nguyễn Văn Hách, Nguyễn Văn Hách nói câu cám ơn rồi bẹp miệng bắt đầu ăn, Tiền Hàng thấy thế lại tức giận.

Hôm nay Tiền Tuyết phải ngồi xe lửa trở lại trường, chào hỏi bọn anh xong thì đã đi mất. Tiền Hàng vốn muốn khuyên ba mẹ về nhà, nhưng họ không mấy an tâm nên quyết định ở lại thêm mấy ngày.

“Ba mẹ, không còn sớm nữa, hai người trở về đi.” Tiền Hàng không ăn được táo, quyết định ăn thứ khác.

Mẹ Tiền nhìn ra bên ngoài thấy trời đã tối đen, liền muốn bảo bố Tiền và Nguyễn Văn Hách trở về, tự bà ở lại trông Tiền Hàng. Tiền Hàng đương nhiên là phản đối, tìm một đống lí do bảo họ trở về, lúc này họ mới lưu luyến không buông mà rời đi. Sau khi bọn họ đi, Nguyễn Văn Hách lấy giường xếp ra bày bên cạnh giường bệnh, đây là bọn anh thuê của bệnh viện mà có, tiền thuê khá đắt, nhưng mà tiện.

Nguyễn Văn Hách ôm gối ngồi trên giường xếp tám chuyện với Tiền Hàng, Tiền Hàng cũng ngủ không được bèn bồi cậu. Hai người trò chuyện đến mười giờ, y tá đi kiểm tra phòng một lần cuối cùng, tra đến phòng này của bọn anh thấy trong phòng còn có một người thì không vui lắm.

“Người nhà không cần ở lại, phòng bệnh bị chiếm hết, chúng tôi đi ra đi vào cũng không tiện.”

Tiền Hàng cười làm lành, “Tôi tạm thời không tiện hoạt động, mỗi lần gọi anh chị tới cũng ngại làm phiền, nên mới bảo em ấy ở lại.”

“Lần sau không được thế này nữa đó.” Y tá nhìn nhìn trong phòng, không có chuyện gì đặc biệt bèn đi ra.

“Văn Hách, kéo rèm cửa lại đi, chói quá.” Tiền Hàng sai.

Nguyễn Văn Hách đi đến chỗ cửa gần nhất, vươn tay đã sờ được rèm trên cửa, thế là chiếu theo sai bảo của Tiền Hàng mà làm.

“Văn Hách, hôm nay còn chưa có lau mình, giúp tôi lau sơ đi.”

Tiền Hàng tiếp tục sai, mở mồm ra là gọi Văn Hách khiến cho tâm tình Nguyễn Văn Hách rất tốt, vui vẻ vui vẻ mà xách ấm nước nóng đi lấy nước. Ban đêm ít có người dùng nước nóng, Nguyễn Văn Hách đến phòng rót nước cũng không phải xếp hàng, lấy nước xong liền trở về, sau đó lau mình cho Tiền Hàng.

Tiền Hàng đưa mắt nhìn cửa đã khóa, chỉ bên hông của mình nói: “Hôm qua phía sau này chưa có lau, hôm nay lau một cái đi.”

Nguyễn Văn Hách lại làm ấm khăn lông, đứng ở bên giường cong mông lau eo cho Tiền Hàng, đột nhiên anh bảo cậu đừng nhúc nhích, cậu liền thật sự không động đậy. Chỉ thấy tay Tiền Hàng sờ lên quần Nguyễn Văn Hách, cậu chàng ngẩn ra, cái tay kia tiếp tục trượt lên áo, nếu giờ này Nguyễn Văn Hách còn không rõ nữa thì thật sự ngốc, ném khăn lông đi hôn lên môi Tiền Hàng.

Bên này Tiền Hàng vừa hôn môi Nguyễn Văn Hách, tay bên kia đã sờ lên chú em của cậu, “Mấy ngày nay em xem như cũng đắc ý đủ rồi, nên tiếp nhận trừng phạt.”

“Trừng phạt? Giam em lại?” Nguyễn Văn Hách chẳng mảy may sợ hãi uy hiếp của Tiền Hàng, bàn tay quyến luyến trên lồng ngực anh, sờ đến chỗ băng gạt thì nhìn chăm chăm, cũng không biết khi nào mới có thể cắt chỉ.

“Em còn có tâm tư nhìn cái khác à?” Tiền Hàng khẽ bóp vật cứng trong tay, Nguyễn Văn Hách nhũn chân thiếu chút nữa úp mặt lên người anh.

“Đừng đè lên tôi, vết thương mà vỡ ra lại phiền nữa.” Tiền Hàng cười ha ha, nói gì cũng phải bỏ cái tật cáo trạng này của Nguyễn Văn Hách.

Nguyễn Văn Hách hơi hơi nhíu mày bắt đầu thở dốc, hai tay chống ở trên giường tận lực không đè lên Tiền Hàng. Động tác trong tay Tiền Hàng dần nhanh lên, rõ ràng cảm nhận được vật cứng đang to lên. Nguyễn Văn Hách thoải mái mà lắc lắc đầu, không dám phát ra tiếng quá lớn, lại sợ chân nhũn trực tiếp đè lên Tiền Hàng, ẩn nhẫn mà cắn chặt môi. Tiền Hàng cũng không muốn thấy Nguyễn Văn Hách tự cắn nát môi mình, lấy ngón trỏ của mình nhét vào miệng cậu, đầu lưỡi mềm bên trong không có đường trốn đành đụng chạm vào ngón tay dây dưa với nhau.

Bên dưới quá thoải mái khiến cho Nguyễn Văn Hách không rõ ràng tình huống xung quanh, cảm thấy nước miếng trong miệng sắp chảy ra bèn ngậm chặt miệng lại nuốt xuống. Trong vô thức mút vào khiến cho Tiền Hàng bình tĩnh không nổi nữa, rút ngón tay của mình ra đè đầu Nguyễn Văn Hách xuống, hôn cậu lần nữa. Lúc này dịch thể ấm nóng đột nhiên phun lên bụng Tiền Hàng, anh ngẩn ra. Trong nháy mắt Nguyễn Văn Hách đỏ cả mặt, nếu không phải Tiền Hàng bị thương, cậu cũng sẽ không nhiều ngày không làm như vậy.

Tiền Hàng nhẹ vuốt ve gương mặt đỏ bừng của cậu, “Chờ tôi xuất viện.”

“Sắc lang.” Tai Nguyễn Văn Hách xuất hiện huyễn thính*, làm như nghe được câu kiểu như “chờ tôi xuất viện làm cho đủ” vậy. [huyễn thính: nghe bậy như xuất hiện ảo giác]

“Sắc quỷ.”

Nguyễn Văn Hách làm mặt quỷ, cắn một ngụm lên vai Tiền Hàng, kéo quần lên trở về giường ngủ. Tiền Hàng ngốc luôn, còn anh thì sao?

Ngày thứ hai, Y tá đến thay băng gạt cho Tiền Hàng, khi giở ra thì ngửi ngửi xung quanh, “Có mùi kì kì.”

“Ẹc… chắc mùi thuốc?” Tiền Hàng chột dạ không dám nhìn biểu tình quái dị của y tá.

“Vai của anh làm sao vậy?”

“Chắc là… muỗi cắn thôi…”

Y tá làm sao tin được loại chuyện hoang đường này, thay băng gạt xong vẫn mang theo nghi hoặc mà rời đi.

Chín giờ, bắt đầu tổng kiểm tra phòng mỗi tuần một lần, mỗi giường bệnh chỉ có thể giữ lại một người nhà, Nguyễn Văn Hách và mẹ Tiền đi ra ngoài chờ. Tiền Hàng với ba của anh ở trong phòng bệnh chờ hơn mười phút, một đám bác sĩ y tá đi vào, hỏi thăm bệnh trạng của Tiền Hàng, hỏi xong cảm thấy Tiền Hàng ở thêm ba bốn ngày nữa là có thể cắt chỉ xuất viện rồi.

Tổng kiểm tra phòng mới kết thúc, mẹ Tiền và Nguyễn Văn Hách đã đi vào, biết kết quả kiểm tra thì rất là vui. Mẹ Tiền muốn con trai thật nhanh chóng dưỡng thân thể thật tốt rồi xuất viện, bèn về nhà làm đồ ăn ngon cho Tiền Hàng bổ thân thể, Nguyễn Văn Hách và bố Tiền ở lại chiếu cố anh.

Nguyễn Văn Hách xách bình thủy đi lấy nước, lấy nước xong thì mắc tiểu, cậu thuận đường ghé vào toilet. Nguyễn Văn Hách đặt bình thủy bên ngoài toilet, đẩy cửa tiến vào đứng trước bồn tiểu cởi quần. Ở bên cạnh vang lên tiếng nước, cậu vô ý liếc mắt nhìn người cách vách, nhìn một cái thiếu chút nữa nín luôn, là bố Tiền. [=)))))))))))]

“Nguyễn Văn Hách?” Mắt bố Tiền không tốt nên không xác định mà hỏi.

Nguyễn Văn Hách lần đầu tiên biết bị dọa tè là cảm giác thế nào, cố ý dùng giọng ồ ồ trả lời, “Nguyễn Văn Hách là ai, không quen.”

“Xin lỗi, mắt tôi không tốt nhận lầm người.” Bố Tiền phát hiện mình nhận nhầm người lập tức xin lỗi, tiểu xong liền đi ra ngoài.

Nguyễn Văn Hách đổ một thân mồ hôi, sợ bây giờ trở về sẽ khiến người ta hoài nghi, bèn cố ý ở bên ngoài dạo một vòng mới xách bình thủy trở về.

“Em gặp quỷ à, sao mồ hôi đầy đầu vậy?” Tiền Hàng xé một mảnh khăn giấy lau lau cho cậu.

Nguyễn Văn Hách thật sự là bị dọa sợ, lau mồ hôi che dấu sự chột dạ, “Em đang học anh.”

Ngứa da mà, Tiền Hàng nhướn nhướn mày không nói gì.

Bố Tiền thấy Nguyễn Văn Hách ngây người ba giây thì nói: “Ban nãy ba ở toilet trông thấy một người, rất là giống Văn Hách, quần áo cũng không khác mấy.”

Tiền Hàng vội ngăn cản bố mình đoán mò, “Mắt của ba không tốt nhất định là nhìn nhầm rồi, con muốn ăn quýt, ba đi mua một ít đi.”

“Được, để ba đi.” Bố Tiền thật sự không nghĩ gì nữa, mặc áo khoác lên rồi ra ngoài mua quýt cho con trai.

Tiền Hàng lòng còn sợ hãi lau lau mồ hôi trên đầu, “Vừa nãy em chính là vì vậy mà đổ mồ hôi lạnh à?”

Nguyễn Văn Hách liên tục gật đầu, phát thệ lần sau sẽ đi toilet ở xa chút để tiểu.

Tiền Hàng nằm trên giường thêm ba bốn ngày thiếu chút nữa mọc mốc, cảm thấy miệng vết thương sẽ không vỡ ra nữa mới dám xuống giường ra ngoài phòng bệnh tản bộ, Nguyễn Văn Hách theo anh đi ra. Tiền Hàng đi mệt rồi thì ngồi ở hành lang nghỉ ngơi, vết thương khôi phục tốt hơn so với anh tưởng tượng, nhưng có lẽ sẽ để lại sẹo.

Nguyễn Văn Hách buồn chán ngồi trên ghế đá đá hai cái chân, đầu thì nhìn bốn phía, ngửi được mùi nước hoa quen thuộc bèn nhìn về hướng hương thơm truyền đến, một cô gái quần áo thời thượng đang đi ngang qua trước mặt cậu. Tiền Hàng phát hiện Nguyễn Văn Hách bất thường bèn nhìn cô gái kia, đối phương chú ý thấy tầm mắt của bọn anh thì dừng lại.

“Văn…” Cô gái hiển nhiên rất giật mình, cái tên gọi ra miệng lại nghẹn ở yết hầu.

Nguyễn Văn Hách không ngờ lại ở nơi đây gặp phải Mẫn Mẫn, sau khi kinh ngạc thì là tránh né, lết về phía Tiền Hàng một chút, tay run run siết lấy tay áo Tiền Hàng.

“Anh vẫn khỏe chứ? Em nghe nói anh nằm viện, không phải là ở đây chứ?”

Mẫn Mẫn đang độ tuổi thanh xuân, bộ dạng không tệ lại thêm trang điểm, uốn một đầu tóc xoăn vàng kim, quần áo thời thượng mặc lên người hết sức đẹp mắt.

Nguyễn Văn Hách cúi đầu không trả lời, Tiền Hàng không biết vì sao cậu không nói chuyện, nói với Mẫn Mẫn: “Em ấy đã xuất viện rồi, là tới chăm tôi. Xin hỏi cô là ai?”

“Em tên Lý Mẫn.” Lý Mẫn đại khái cảm thấy đây không phải là lúc để bọn họ nói chuyện riêng, móc ra một tấm danh thiếp nhét vào trong tay Nguyễn Văn Hách, “Em còn có chuyện phải đi trước, Văn Hách nhớ liên lạc em, em rất nhớ anh.”

Đồng tử Nguyễn Văn Hách trong nhát mắt đó phóng đại, đã từng có biết bao lần xuất hiện lời nói như vậy trong đối thoại của cậu và Mẫn Mẫn, cậu từng cho rằng Lý Mẫn thật sự thích cậu, thế nên cứ vài tiếng đồng hồ không liên lạc thì đã nói nhớ cậu. Chờ khi cậu hiểu rõ thứ Lý Mẫn muốn chính là tiền của cậu, cậu rất bị đả kích, cậu thật sự thành tâm yêu thích Lý Mẫn, nhưng hấp dẫn Lý Mẫn chỉ là tiền của cậu.

“… Văn Hách, nghĩ gì vậy?” Tiền Hàng gọi cậu đã mấy tiếng có chút cuống lên, sợ cậu nghĩ ngợi lung tung sẽ xảy ra chuyện.

Nguyễn Văn Hách lắc đầu ý bảo mình không có nghĩ gì, tiếp theo lại hỏi: “Tiền Hàng, con người sẽ thay đổi chứ?”

“Đương nhiên, dù là thân thể hay là tâm trí đều sẽ thay đổi.”

“Anh sẽ thay đổi sao?” Nguyễn Văn Hách sửa lại nắm lấy tay Tiền Hàng, cậu sợ Tiền Hàng cũng sẽ biến thành loại người giống như Lý Mẫn.

Tiền Hàng nhìn chằm chằm Nguyễn Văn Hách một hồi lâu, đột nhiên xoa xoa đầu cậu, “Em quả nhiên là thằng ngốc, tôi cũng sẽ thay đổi chứ, sẽ già đi, nhưng tấm lòng đối với em sẽ không thay đổi.”

“Nếu thay đổi thì sao?” Nguyễn Văn Hách vội vàng muốn biết kết quả.

“Thì để tôi biến thành ngựa cho em cưỡi.”

Nguyễn Văn Hách cười rộ lên, ôm lấy mặt Tiền Hàng hung hăng hôn, sau đó hoan hô chạy về phòng bệnh. Tiền Hàng bây giờ đau đầu không thôi, vết thương cũng đang đau nữa, bởi vì người đi ngang xung quanh còn đang nhìn anh này.
Bình Luận (0)
Comment