Được Đại Lão Cố Chấp Cưng Chiều Từ Nhỏ Đến Lớn

Chương 17

Hai người làm loạn một hồi mới chịu ngồi xuống nghỉ ngơi.

Chỗ Tịch Bối bị đụng trên đầu cũng không còn đau lắm, nhưng Tần Ý An vẫn muốn gọi bác sĩ gia đình đến kiểm tra một chút, bác sĩ vội vàng từ dưới lầu chạy lên với đôi mắt mở to, vừa đưa tay kiểm tra cho Tịch Bối, vừa nhỏ giọng hỏi: “Dưới lầu xảy ra chuyện gì vậy? Sao lại có một cậu bé đang lau sàn nhà ở dưới đó?”

Tịch Bối có chút khó hiểu, chỉ có thể hỏi ngược lại: “Lau sàn nhà?”

Bác sĩ vội vàng gật đầu.

Tịch Bối ngẩn người.

Vừa nãy Tần Ý An đã nói không cho người dưới lầu dọn dẹp sàn nhà, bởi vì hắn muốn để Tần Tư Vũ tự mình từng chút một làm sạch, cho nên người hầu không thể tự tiện hành động.

Tần Tư Vũ tự mình dọn dẹp, chắc là thật sự sợ cơn giận của Tần Ý An.

Tần Ý An vẫn luôn ở bên cạnh cụp mắt nhìn, lúc nhìn về phía Tịch Bối thì dịu dàng, nhưng sau khi nghe bác sĩ nói, hắn khựng lại một chút, bỗng nhiên cười lạnh một tiếng.

Bác sĩ tay vẫn còn đặt trên đầu Tịch Bối, cả hai cùng lúc nhìn thấy Tần Ý An mặt mày sa sầm, bàn tay nổi rõ gân xanh đặt lên tay nắm cửa, “Răng rắc” một tiếng mở toang cửa, cả người như một con báo nhanh nhẹn lao ra ngoài!

Xong rồi!

Tịch Bối lập tức mở to mắt, không kịp để bác sĩ từ tốn kiểm tra đầu mình nữa, gần như lộn nhào một vòng xỏ vội đôi dép lê, chạy theo Tần Ý An xuống lầu.

“Này! Này!”

Quản gia trên lầu cố gắng gọi Tịch Bối, còn Tịch Bối thì sốt ruột hoảng hốt gọi Tần Ý An.

Vốn dĩ thân thể cậu đã không được tốt lắm, chạy một hồi vẫn bị Tần Ý An bỏ lại phía sau, đợi xuống đến tầng một, Tần Ý An và Tần Tư Vũ đã giằng co trong phòng khách.

Tịch Bối nín thở.

“Tôi không phải muốn tìm anh,” Tần Tư Vũ nhìn Tần Ý An, có chút không tự tin, nhưng lại giả vờ bình tĩnh, “Tôi muốn tìm Tịch Bối, xin anh tránh ra một chút.”

“Tìm Tịch Bối?”

Tần Ý An càng cười lạnh hơn, hắn cảm thấy hận không thể ấn đầu Tần Tư Vũ xuống đất mà chà, bắt cậu ta nhanh chóng li.ếm sạch chỗ Tiramisu trên sàn! Cậu ta đã làm Tịch Bối bị thương một lần, Tần Ý An không đời nào cho cậu ta cơ hội thứ hai.

“Không thể nào.” Ánh mắt Tần Ý An cực kỳ hờ hững, mang theo chút khinh miệt rõ ràng, “Cậu chỉ có một lựa chọn, chính là cút đi.”

“...”

Trên mặt Tần Tư Vũ mang theo chút bất an và nôn nóng rõ ràng, các loại cảm xúc lẫn lộn vào nhau, cậu ta im lặng nắm chặt tay, luôn cúi đầu.

Với một người phản nghịch và nóng nảy như vậy, Tần Ý An không chút nghi ngờ lời mình nói sẽ chọc giận cậu ta, có lẽ hai người lát nữa còn đánh nhau một trận.
Tần Ý An đã chậm rãi xắn tay áo lên, chuẩn bị nghênh chiến.

Nhưng Tần Tư Vũ vẫn không hề động thủ. Chỉ là sau khi nhịn rất lâu, cuối cùng cậu ta có chút không cam lòng mà lớn tiếng nói: “Anh làm gì vậy?! Tôi chỉ muốn nói xin lỗi Tịch Bối cho đàng hoàng! Anh là gì của cậu ấy mà có tư cách như vậy?!”

“Tôi chỉ muốn xin lỗi mà thôi!!” Tần Ý An nhất thời trên mặt thế nhưng hiện lên một tia mờ mịt.

Mà nước mắt Tần Tư Vũ đã trào ra, mặt mày nhăn nhó, một khuôn mặt nhỏ rất đẹp trai khóc đến xấu xí: “Cho tôi xin lỗi đi! Tôi biết tôi sai rồi...”

Cậu ta vừa nức nở vừa dùng tay áo lau lung tung nước mắt nước mũi trên mặt, giọng nói nghẹn ngào, một lúc lâu sau mới tiếp tục nói: “Tôi không nên đẩy cậu ấy, cũng không nên làm đổ Tiramisu của cậu ấy, tôi thật ra rất muốn ăn, tôi chỉ là, tôi chỉ là...”

Hai mắt cậu ta đẫm lệ mông lung, một mảnh mơ hồ trước mắt bỗng nhiên sáng lên.

Một chiếc khăn giấy mềm mại sạch sẽ được một bàn tay nhỏ nhắn mềm mại cầm, đưa đến trước mặt cậu.

“Tôi biết rồi,” Tịch Bối nhẹ giọng nói, “Không cần phải nói xin lỗi nữa, không sao đâu.”

Tần Tư Vũ ngẩn người một giây, nhận lấy khăn giấy từ tay Tịch Bối, nước mắt lưng tròng, nước mũi chảy ròng, lập tức oà khóc lớn: “Ô ô ô... Thực xin lỗi! Thực xin lỗi!”

Tịch Bối không ngờ cậu ta khóc càng dữ dội hơn, lại lấy thêm giấy: “Không sao mà, cậu đừng khóc nữa.”

“Ô ô ô...”

Tần Ý An bỗng nhiên bước tới, đưa tay giật lấy khăn giấy trong tay Tịch Bối, ngữ khí mang theo chút “uy hiếp”, rất hung dữ: “Hừ.”

“Ừ ừ,” Tịch Bối cong cong đôi mắt, nhón chân tiến đến bên cạnh Tần Ý An, “An An anh xem này, cậu ấy xin lỗi rồi.”

Tần Tư Vũ nghe thấy Tịch Bối lại một lần nữa nói đỡ cho mình, cậu vội vàng chạy tới, vì quá gấp còn suýt nữa ngã sấp mặt, mang theo giọng mũi: “Thực xin lỗi, thật sự thực xin lỗi. Tôi vừa nãy không cố ý.”

“Ba mẹ tôi muốn ly hôn, tối hôm đó tôi nghe được! Ba tôi nói với mẹ rằng cô giỏi thì cứ mang đứa con theo đi, mẹ tôi nói đây là con anh thì tại sao tôi phải mang? Tôi biết, bọn họ chắc chắn sẽ ly hôn!”
“Bọn họ căn bản là không thích tôi, cả hai người họ đều không ai muốn tôi, tôi không còn ai muốn nữa, tôi là một đứa trẻ không ai cần...”

“Hu...hu...”

Thì ra, thì ra là như vậy...

Tịch Bối ngẩn người, cậu bắt đầu nghĩ lại về mình.

Chuyện này thật ra không thể hoàn toàn trách Tần Tư Vũ, thật sự, nếu không phải do mình không cẩn thận chọc vào điểm mấu chốt của cậu ta, có lẽ cậu ta cũng sẽ không phẫn nộ đến mức không nhìn rõ mọi vật trước mắt.

“Thực xin lỗi, là tôi mạo muội,” Tịch Bối quay đầu nhìn Tần Ý An sắc mặt không tốt, “Nhưng mà, tôi muốn nói với cậu, cậu không phải là người không ai cần.”

Tần Ý An nắm chặt tay Tịch Bối, miễn cưỡng coi như ngầm đồng ý cho Tần Tư Vũ nói chuyện với Tịch Bối.

Trong mắt Tần Tư Vũ ngập tràn nước mắt, vừa hổ thẹn vừa cảm động, nghe cậu nói mới ngập ngừng nói: “Nhưng tôi đã bị bỏ đến nhà người khác rồi, ba mẹ tôi đều ly hôn! Bọn họ không thích tôi, thì còn ai có thể thích tôi? Còn ai cần tôi?”

“...” Tịch Bối chớp chớp mắt, ôn tồn nói, “Ba mẹ tôi đều qua đời rồi.”

Tần Tư Vũ chấn kinh. Cậu ta ngây người tại chỗ, nước mắt lã chã rơi xuống: “Ba mẹ cậu...”

“Ừ,” Tịch Bối bình tĩnh nói, “Đã qua đời khi tôi bảy tuổi, đã nhiều năm rồi. Ban đầu tôi cũng nghĩ ba mẹ không cần tôi, nhưng An An nói với tôi, họ là người thân nhất, yêu tôi nhất trên đời, họ nhất định sẽ mãi ở bên cạnh tôi, chỉ cần tôi nhớ đến họ là được.”

Tần Tư Vũ vừa khóc vừa gật đầu.

“Dù họ không còn nữa, họ vẫn yêu tôi; cha mẹ cậu vẫn còn, họ càng yêu cậu hơn, những lời đó có lẽ chỉ là lời giận dỗi với nhau thôi, tuyệt đối không phải nhắm vào cậu.”

Tần Tư Vũ khóc đến nỗi phì ra bong bóng nước mũi, nhìn Tịch Bối với ánh mắt đầy ngưỡng mộ và sùng kính, đâu còn giống lúc mới đến, một đứa trẻ ồn ào và nghịch ngợm?

“Tôi biết rồi, họ sẽ yêu tôi,” Tần Tư Vũ khó khăn lắm mới bình tĩnh lại được, “Nhưng tôi chỉ là rất sợ không có ai cần tôi...”

“Ban đầu tôi cũng lo lắng mà,” Tịch Bối an ủi cậu, “Nhưng thực tế không phải vậy. Cậu đừng sợ.”

“An An thích tôi nhất, An An cần tôi. Cho nên cậu cũng chắc chắn như vậy, ngoài ba mẹ ra, cậu cũng sẽ tìm được một người, người đó sẽ mãi ở bên cậu.”

Nói đến đây, Tịch Bối trông rất nghiêm túc, cậu nắm chặt tay Tần Ý An. Cậu tin Tần Ý An nhất, cậu tin tưởng vững chắc không chút nghi ngờ.

Tịch Bối như một mặt trời nhỏ ấm áp, dù từng bị tổn thương, dù từng đau khổ như vậy, vẫn nguyện ý sưởi ấm người khác.
Mỗi lần nhìn thấy Tịch Bối như vậy, Tần Ý An đều cảm thấy cả đời này, mỗi một đời, đều muốn giữ mặt trời nhỏ này, tia sáng này, ở bên cạnh mình.

Tần Ý An nhìn ngây người, trong lòng lại vô cùng ấm áp.

“Ừ,” Tần Ý An gật đầu, miễn cưỡng nhìn Tần Tư Vũ, “Đoàn Đoàn nói đều đúng.”

Trong mắt Tần Tư Vũ là sự ngưỡng mộ và mong chờ gần như tràn ra, cậu cuối cùng cũng không khóc nữa, lau lung tung mặt mình, giọng điệu vô cùng mong đợi: “Đoàn Đoàn? Tên nhũ danh của Tịch Bối là Đoàn Đoàn sao? Tôi có thể gọi—“

“Cậu không thể.” Tần Ý An lạnh lùng nói, “Đừng ép tôi mắng cậu.”

“Ồ, được rồi...” Tần Tư Vũ có chút cụt hứng, nhưng vẫn vui vẻ, “Vậy nếu như vậy, Tịch Bối cậu có thể cần tôi không? Tôi đảm bảo sau này tôi...”

Tịch Bối mở to mắt, không ngờ cậu ta sẽ nói như vậy, nhất thời vừa vui vẻ vừa khó xử, theo bản năng nhìn về phía Tần Ý An.

Tần Ý An im lặng một hồi. Sau đó, hắn vẫy tay với Tần Tư Vũ. Tần Tư Vũ cảm thấy rất khó hiểu, nhưng cậu cảm thấy quan hệ của họ đã hòa hoãn hơn nhiều, vì thế rất nghe lời đi theo hiệu lệnh của Tần Ý An.

“Cậu nhìn thấy cái ghế sô pha này chứ?”Tần Ý An hỏi. Lại là một câu hỏi lạc đề.

Tịch Bối như có cảm giác.

Tần Tư Vũ vẻ mặt mờ mịt. Nhưng nếu Tạ Diệp ở đây, chắc chắn sẽ biết lát nữa tên nhóc này sẽ nói gì, trước tiên sẽ bịt tai lại.

Nhưng Tần Tư Vũ hoàn toàn không biết, vì thế cậu gật đầu: “Thấy rồi.”

Cậu ta dường như đột nhiên nghĩ điều gì đó, vội lắc đầu: “Tôi thật sự không cố ý, tôi đã quét dọn sạch chỗ Tiramisu rồi. Tôi thật sự rất muốn ăn...”

“Không nói chuyện này với cậu,” Tần Ý An bình tĩnh nói, “Cậu ngồi qua đó, nằm xuống.”

Tịch Bối không nhịn được cong cong đôi mắt, cậu lặng lẽ lùi về phía sau hai bước, định đi lấy thêm một phần Tiramisu cho Tần Tư Vũ.

Còn Tần Ý An thì ra lệnh bằng giọng điệu cực kỳ uy áp, Tần Tư Vũ vốn đã có chút sợ hãi hắn, nên nghe lời làm theo, ánh mắt bất an hướng về phía hắn, lo lắng nói:“Tôi nằm xuống rồi, sau đó thì sao? Như, như thế nào?”

Tần Ý An lặp lại lần nữa: “Cậu vừa mới có phải nói, muốn Tịch Bối cần cậu, muốn Tịch Bối ở cùng cậu?”

Tần Tư Vũ không có ý đồ gì khác, đơn thuần coi Tịch Bối như thần tượng, giờ nghe Tần Ý An nói vậy, vô cùng hưng phấn gật đầu: “Đúng đúng!!”

Trên khuôn mặt tuấn tú của Tần Ý An hiện lên một tia tức giận trẻ con, hắn tùy tay chộp lấy chiếc thảm trên sô pha, như gói người chết ném vào mặt Tần Tư Vũ.
Tần Tư Vũ ngơ ngác bị thảm phủ lên người, duỗi chân ra: “???”

“Nằm mơ đi,” Tần Ý An hừ một tiếng, “Trong mơ cái gì cũng có.”

Tác giả có lời muốn nói:
Tần An An: Tức chết ta rồi!! (σ`?д?)σ

Ps: Bản thảo đã có 30 vạn chữ, sau này đến khi kết thúc chỉ có nhiều hơn chứ không ít đi, mọi người yên tâm nhảy hố, moah moah (σ≧?▽?≦?)σ.

Bình Luận (0)
Comment