Được Đại Lão Cố Chấp Cưng Chiều Từ Nhỏ Đến Lớn

Chương 3

Tịch Bối nhỏ nhắn và lanh lợi, chỉ kịp lau vội nước mắt, liền mím chặt môi, nhón chân, lén lút men theo tường rời khỏi phòng đồ chơi.

Cậu vốn nghĩ mình sẽ lạc trong tòa lâu đài rộng lớn này, chẳng thể nào tìm được cổng chính chứ đừng nói đến xe của ba mẹ. Nhưng khi cậu rón rén đến cầu thang ở góc tường, cậu tình cờ nghe được cuộc trò chuyện của hai người hầu, và thật trùng hợp, câu chuyện đó lại liên quan đến cậu.

“… Haizz, đứa bé mới đến hôm nay thật đáng thương, bé tí tẹo mà khóc đến tèm lem cả mặt, ba mẹ… haizz! Lại còn về cùng cậu chủ nhỏ, không biết sau này sẽ ra sao nữa.”

“Đáng thương gì chứ, đã được nhận vào nhà họ Tần rồi còn gì, tôi thì thấy ghen tị với nó đấy, khóc cho đã đời rồi, sau này chỉ có nước mà hưởng thụ thôi!”

“… Anh nói thế là có ý gì!”

Người phụ nữ đang lau sàn dừng tay, tiếng cây lau nhà cọ vào nền gạch vang lên chói tai, rõ ràng là không đồng tình với lời của người kia:“Anh không biết sao, ba mẹ nó mất hết rồi, không cha không mẹ, còn nhỏ đã mồ côi! Dù có được nhà họ Tần nhận nuôi, anh nghĩ nó có thể vui vẻ được sao?”

Tịch Bối run lên. Đôi mắt cậu mở to, những giọt nước mắt nóng hổi lăn dài trên má.

Người trẻ tuổi cầm giẻ lau im lặng một lúc rồi hối hận nói: “Tôi, tôi biết rồi… Tôi lỡ lời, tôi thật vô tâm quá…”

“… Tôi nghe bác tài nói, hiện trường vụ tai nạn, lửa cháy dữ dội, thiêu rụi một vùng rộng lớn, người chết đều bị hỏa táng, đến thi thể cũng không còn nguyên vẹn…”

Tịch Bối nghẹn ngào, môi cậu tái nhợt, đôi mắt trong veo mất đi tiêu cự, chỉ ngơ ngác nhìn về phía trước. Như một con búp bê không hồn, cậu ngây dại và lạc lõng.

“Haizz, thôi bỏ chuyện đó đi. Chỉ nói đứa bé đó đến nhà họ Tần, tôi e là cũng chẳng dễ sống đâu. Cậu chủ nhỏ…”

“Cậu chủ nhỏ ấy à! Nói thế nào nhỉ, cậu ấy không phải người dễ gần. Lúc trước tôi đang tỉa cây ở đây, cậu ấy đi qua liếc nhìn tôi một cái lạnh lùng. Tôi nhỏ giọng hỏi cậu ấy có chuyện gì, cô biết cậu ấy nói gì không?”

Người phụ nữ ừ một tiếng, tiếp tục lau nhà: “Cậu ấy nói gì?”

“Cậu ấy nói,” người trẻ tuổi cười gượng: “Anh để kiểu tóc này chịu được sao?”

Tần Ý An rất kỳ quặc và lạnh nhạt, hắn thường không thích nói chuyện. Nhưng một khi đã mở miệng, thì lời nói cũng chẳng dễ nghe, ngược lại còn có chút độc địa, giỏi nói trúng tim đen, những lời nói theo trực giác thường khiến người ta phải giật mình.

“Cái gì?” Người phụ nữ ngớ người một chút rồi bật cười.

“… Nhưng mà, nếu nói vậy,” sau khi cười xong, người phụ nữ lại lo lắng, “Vậy chẳng phải cậu chủ nhỏ sẽ khiến đứa bé kia buồn sao? Hai đứa có khi lại cãi nhau mất…”

“Ôi trời! Bên ngoài mưa to rồi, mau đi đóng cửa sổ!”

“…”

Tịch Bối không biết bằng cách nào mình đã dựa vào bản năng, lúc hai người hầu đi đóng cửa sổ, cậu như một con cá nhỏ luồn lách từ cầu thang đi xuống, nhờ tiếng mưa lớn át đi tiếng động mà lẻn ra khỏi cửa, lao vào bóng tối.

Cậu không mang ô.

Mưa mỗi lúc một nặng hạt, trút xuống như thác đổ, Tịch Bối suýt chút nữa không nhìn thấy đường, chỉ có thể giơ tay che mặt, sợ hãi chạy băng qua con đường trong vườn hoa, mờ mịt và bất lực tìm kiếm xe của ba mẹ.

Trong đầu cậu không ngừng vang vọng những lời của hai người lớn.

“Đã mất rồi.”

“Không cha không mẹ thành trẻ mồ côi.”

“Hỏa táng, đến thi thể cũng không còn…”

Cậu rùng mình, nhớ lại cảnh tượng ngọn lửa ngút trời mà cậu đã nhìn thấy trước khi ngủ. Như thể chính cậu cũng bị ngọn lửa đó thiêu đốt cùng với ba mẹ, ngọn lửa khiến cậu nghẹt thở.

Không thấy.

Không tìm thấy!

Tịch Bối không biết mình đã chạy bao lâu.

Cậu chưa bao giờ chạy trong mưa như thế này, cậu băng qua vườn hoa, vượt qua một bãi cỏ rộng lớn, cuối cùng cũng nhìn thấy cổng sau của nhà họ Tần. Xe của ba mẹ đậu ở đó.

Những người theo lệnh thiếu gia sai bảo đã mang xe về đến nơi, nhưng lại không biết để ở đâu, nên đã bỏ mặc nó ở chỗ này.

Tịch Bối như thể cuối cùng cũng tìm thấy ba mẹ của mình, gần như phát điên lao về phía chiếc xe.

Cậu bé chạy quá nhanh, quá vội vàng, không nhìn rõ đường, mất thăng bằng và ngã nhào xuống đất.

Chiếc áo khoác của cậu vừa mới được Tần Ý An cởi ra trong phòng đồ chơi, cậu còn chưa kịp mặc lại đã chạy ra ngoài.

Khi ngã xuống, chiếc áo len của Tịch Bối đã thấm đầy nước, lại còn bị dính bùn đất.

Đôi bàn tay nhỏ bé dính máu chống người đứng dậy, một lúc sau cậu sờ thấy chiếc áo len của mình lại bị rách một chỗ.

Tịch Bối ngơ ngác cúi đầu.

Lần này, mẹ sẽ không thể vá lại cho cậu nữa.“...Thực xin lỗi mẹ,” Tịch Bối đứng lên, vừa loạng choạng bước về phía chiếc xe, vừa nhỏ giọng lẩm bẩm, “ Đoàn Đoàn sai rồi. Đoàn Đoàn không dám làm rách quần áo nữa.”

Tịch Bối bật ra tiếng nức nở.“Mẹ đừng giận...” Cậu nói, “Ba cũng giận Đoàn Đoàn sao?”

Toàn thân Tịch Bối đã lạnh run, khó khăn lắm mới chống đỡ được đến dưới chiếc xe bán đồ ăn vặt.

Tấm ván chắn ở đây ban ngày đã bị người ta phá hỏng, nên gió mưa tạt vào gần như là trống trải.

Chiếc chăn ba mang về, được mẹ vá lại những chỗ rách đã ướt sũng.

Tịch Bối leo lên, cuộn tròn người lại như một chú cún con tìm thấy người thân, ôm chặt lấy chiếc chăn đã chẳng còn chút hơi ấm nào.
...

Khi Tần Ý An quay lại, phát hiện không thấy người trong phòng đâu.

Hắn mím môi, chiếc khăn lông trong tay hắn vẫn còn ấm, nhưng vừa nãy đã làm tay hắn hơi đỏ lên.

“Tịch Bối.” Hắn gọi, “Cậu ở đâu?”

Không ai trả lời.

Bên ngoài mưa to gió lớn, trong căn phòng nhỏ ấm áp lại không có bóng dáng của Tịch Bối; hắn lo lắng nhìn lướt qua bộ quần áo mới vẫn còn nguyên vẹn, và cánh cửa khép hờ, gần như ngay lập tức hắn nhận ra có điều không ổn.

Hắn siết chặt chiếc khăn lông, ba bước thành hai, bước nhanh ra ngoài, hắn có chút sốt ruột đi đến phòng khách, nhìn quanh và bắt gặp một người hầu.

“Tịch Bối ở đâu.” Hắn hỏi

Người phụ nữ đang lau nhà không nghe rõ, vội vàng ngồi xổm xuống nói: “Cái gì? Tiểu thiếu gia ? Bảo bối nào ạ?”

“...”

Tần Ý An chỉ cau mày trong chốc lát, ngay sau đó hắn dường như chấp nhận cách gọi này.

“Cậu ấy không ở trong phòng,” Tần Ý An bình tĩnh nói, “Cậu ấy ở bên ngoài, tôi phải tìm.”

Người phụ nữ ngẩn ra, ngay sau đó nhìn thấy cậu bé tám tuổi cầm một chiếc ô lớn từ cửa, lập tức đẩy cửa xông ra ngoài.

“Ai! Ai ——”

Tần gia rơi vào cảnh hỗn loạn.

Tất cả người hầu gần như đồng loạt ra ngoài, bước chân dồn dập, ồn ào náo loạn, chỉ vì một câu nói của thiếu gia.

Những hạt mưa lớn rơi trên dù kêu lộp độp, nếu rơi trên người một đứa trẻ mới bảy tuổi thì sao? Nếu đứa trẻ bảy tuổi đó không mặc áo khoác, bị mưa xối xả hàng chục phút, gần một tiếng đồng hồ thì sao?

“Tịch Bối ——”

“Nhóc con —— con ở đâu?”

“......”

Đã gần nửa tiếng trôi qua, Tần gia rộng lớn như vậy vẫn chưa được mọi người tìm thấy, khuôn mặt nhỏ nhắn của Tần Ý An lạnh băng đến đáng sợ.

Tịch Bối đến nơi xa lạ này, cậu có thể đi đâu?

Vì sao cậu lại phải đi?

Đột nhiên, một ý nghĩ lóe lên trong đầu Tần Ý An.

Tịch Bối không thân thuộc với nơi này, nhưng cậu có đồ vật quen thuộc. Ví dụ như, xe bán đồ ăn vặt của ba mẹ cậu.

Tần Ý An nắm chặt cây dù. Hắn biết người hầu trong nhà sẽ cất đồ ở đâu, hắn vội vàng giơ cao chiếc dù lớn của mình, nhanh chóng đi về phía cửa sau trong làn mưa.

“Nhóc con, con ở đâu ——“ Giọng người phụ nữ trở nên mệt mỏi, bà vừa định bảo cậu chủ nhỏ nghỉ ngơi một lát, kết quả lại phát hiện cậu chủ đáng lẽ phải ở trước mặt bà cũng “biến mất”.

Mọi người suýt chút nữa tối sầm mặt mày. Họ càng la hét ầm ĩ hơn, càng thêm sốt ruột, giống như kiến bò trên chảo nóng, chạy quanh quẩn.

“Cậu chủ nhỏ ——”

“Tịch Bối ——”

......

“...... Tịch Bối.” Giọng Tần Ý An nhẹ nhàng, chậm rãi.

Hắn quả nhiên đã tìm thấy Tịch Bối. Một "cục nhỏ" cuộn tròn trong góc, Tịch Bối ngơ ngác mở mắt, tựa hồ vẫn chưa phân biệt được đâu là mộng đâu là thực.

Có lẽ cậu tưởng ba mẹ đến đón mình, trên mặt Tịch Bối còn vương nước mắt, nhưng lại nở một nụ cười mà Tần Ý An chưa bao giờ thấy.

Nụ cười ấy rạng rỡ, nhiệt liệt, như một mặt trời nhỏ.

Đứa bé nhìn quanh với đôi mắt mềm mại, ngoan ngoãn.

“Ba mẹ” Tịch Bối còn chưa kịp nhìn rõ, lẩm bẩm, “Hai người đến tìm Đoàn Đoàn sao.”

Tần Ý An giơ dù.

Hắn không rõ cảm giác trong lòng mình là gì. Thứ cảm giác này quá xa lạ đối với một đứa trẻ tám tuổi.

“Đoàn Đoàn rất ngoan,” Tịch Bối nói, cậu bé vỗ vỗ chiếc chăn hoa bên cạnh, trông có vẻ hơi buồn rầu, “A... Thực xin lỗi, con làm bẩn mất rồi...”

Dưới màn đêm mờ mịt, chiếc xe trông đặc biệt cũ kỹ, chỉ có bên ngoài được lau bóng loáng; nhưng nếu nhìn kỹ, sẽ thấy bên trong được sắp xếp rất chu đáo: Chăn hoa trải đầy giường, trên chiếc gối mềm mại là vỏ gối hình “Cừu vui vẻ” mà trẻ con yêu thích, mẹ của Tịch Bối rất khéo tay, tự may vài con thú nhồi bông cho con.

Chỉ cần nhìn chiếc xe giờ đã tan nát này, người ta có thể hình dung ra dáng vẻ của Tịch Bối trước đây.

Một cục bột nhỏ trắng trẻo mềm mại, dù mặc quần áo giản dị, nhưng trên mặt luôn nở nụ cười, ai nhìn cũng phải khen một tiếng ngoan ngoãn đáng yêu, là một đứa bé xinh xắn như tượng ngọc.

Cha mẹ tuy nghèo khó, nhưng lại đối xử với Tịch Bối rất tốt. Không có tiền mua đồ chơi đắt tiền cũng không sao, mẹ sẽ tự may. Không có chỗ ở cũng không sao, ba sẽ làm.

Hai vợ chồng trẻ thu dọn nhà cửa và xe bán đồ ăn vặt gọn gàng ngăn nắp, cũng không bao giờ quát mắng con, chỉ biết nhẹ nhàng dỗ dành, ân cần chỉ bảo.
Đôi vợ chồng trẻ này không có người thân, nhưng cũng không sao, họ chính là người thân của nhau, họ ở bên nhau và có được kết tinh của tình yêu.

Vì vậy, chỉ cần được ở bên ba mẹ, Tịch Bối đã cảm thấy mình đủ hạnh phúc.
Nhưng bây giờ tất cả đều không còn. Mọi thứ, đều đã mất.

Tần Ý An mím chặt môi, hắn che dù ra ngoài tấm chắn, cố gắng che chắn mưa gió từ bên ngoài tạt vào, đứa bé lập tức không còn co rúm như lúc nãy.

Ngay sau đó, hắn tự mình leo lên xe, cẩn thận cởi chiếc áo khoác ngoài vẫn còn khô ráo của mình, nhẹ nhàng đắp lên người Tịch Bối.

Hắn đột nhiên nhận ra, Tịch Bối không phải là búp bê Tây.

Là người.

Cảm giác này vô cùng kỳ diệu, nhưng Tần Ý An không hề ghét.

Hắn cảm thấy Tịch Bối không giống bất kỳ ai, bất cứ thứ gì mà hắn từng gặp.
Búp bê Tây sẽ không “khóc”, còn những bạn cùng trang lứa thì sẽ không “cười”.
Nhưng Tịch Bối thì cả hai đều biết.

“Đoàn Đoàn.” Tần Ý An nói.

Tịch Bối hoàn toàn ngây người, nước mắt “ào” một tiếng trào ra, hai mắt nhòe đi, đột nhiên ôm chầm lấy Tần Ý An, nghẹn ngào kêu lên: “Đoàn Đoàn nhớ hai người...”

Tần Ý An vô cùng lạ lẫm nhẹ nhàng vỗ về lưng Tịch Bối, lần nữa lặp lại: “Đoàn Đoàn.”

Bàn tay nhỏ bé của chính hắn cũng không lớn.

Hai đứa trẻ nép sát vào nhau, ướt sũng và lấm lem bùn đất. Tần Ý An, người vốn rất để ý đến sự sạch sẽ của bản thân, giờ đây hoàn toàn bỏ qua tất cả, chỉ muốn truyền hơi ấm cho Tịch Bối. Mãi một lúc sau, Tịch Bối mới bớt nức nở, ngơ ngác nhìn hắn.

“...Ý An ca ca?”

Cuối cùng Tịch Bối cũng nhận ra người trước mặt. Ranh giới giữa hiện thực và giấc mơ nhòa lẫn, khiến cậu hoảng loạn.

“Ba và mẹ của em đâu?”

Cùng lúc đó, mười phút sau khi cậu chủ nhỏ bị lạc, tiếng gọi tìm kiếm lo lắng của người hầu vọng lại từ đằng xa, có người đang tiến về phía này. 

Tần Ý An lạnh lùng nói một câu khiến Tịch Bối mở to mắt kinh ngạc. “Họ đã qua đời rồi.”

Hàng mi dài cong vút của Tịch Bối đọng nước mắt, cậu mím chặt môi cố gắng không khóc.

“Nhưng họ sẽ trở về, và họ cũng sẽ đến tìm em.” Tần Ý An có chút lạ lẫm an ủi, “Mẹ của anh cũng qua đời rồi.”

“Nhưng...” Giọng Tịch Bối mềm mại mang theo tiếng nấc nghẹn ngào, “...Chết, chết nghĩa là, vĩnh viễn rời đi. Họ, họ sẽ không bao giờ đến tìm em nữa.”

“Không.”Tần Ý An nói rất chắc chắn: “Sẽ.”

Tịch Bối vốn định khóc òa lên thì ngẩn người, khuôn mặt trắng trẻo ửng hồng ngơ ngác nghiêng đầu, theo bản năng hỏi: “Tại, tại sao?”

“Mẹ anh đã nói với anh, cho dù chết, họ cũng sẽ trở lại. Chỉ cần em nhớ đến họ. Chỉ cần em đừng quên.”

Tần Ý An là một đứa trẻ cực kỳ thông minh, dựa theo những khái niệm trong sách vở, hắn có thể hiểu rõ thế nào là “sống” và thế nào là “chết”, nhưng dường như hắn lại không hiểu. Bởi vì hắn cố chấp tin vào lời mẹ nói.

“...” Tịch Bối ngơ ngác lẩm bẩm, “Chỉ cần em đừng quên...”

“Tuy rằng em không nhìn thấy, nhưng ba và mẹ của em sẽ nhìn thấy em.” Tần Ý An nói, “Nếu em không vui, ba mẹ của em cũng sẽ không vui; em vui vẻ, ba và mẹ của em cũng sẽ vui vẻ.”

Hắn rất hiếm khi giải thích dài dòng như vậy với người khác. Nhưng lời nói của hắn lại mang một sức thuyết phục kỳ lạ.

“Vậy em, em vẫn ——“

Bất chợt, Tịch Bối cảm nhận được một vòng tay ấm áp ôm chặt lấy mình. Bàn tay nhỏ bé, ấm áp và còn vương chút nước nắm chặt bàn tay đang rớm máu của cậu, nhưng cậu không cảm thấy đau. 

Khi những người hầu hối hả chạy đến từ đằng xa, chiếc ô lớn che chở hai người, tạo nên một khung cảnh vừa mờ ảo vừa rõ ràng. 

Nơi này vốn là chỗ dựa của Tịch Bối, bến cảng che mưa chắn gió của cậu dường như đã sụp đổ, thế giới của cậu cũng tan vỡ. 

Nhưng, có người đã dựng lại nó cho cậu, dù bến cảng ấy còn nhỏ bé, nhưng cũng đủ ấm áp. 

“Anh ở đây.”

Tần Ý An nói rất nghiêm túc: “Sau này khi em nhớ họ, anh sẽ ở bên cạnh em, được không?”

Bình Luận (0)
Comment