Được Đại Lão Cố Chấp Cưng Chiều Từ Nhỏ Đến Lớn

Chương 31

Hơi thở mang hương bạc hà lạnh lẽo của thiếu niên phả vào mũi Tịch Bối, khiến tim cậu đập nhanh như trống, cảm giác nóng bừng cả người.

Adrenaline dâng cao khiến tai hai người đỏ ửng. Dưới ánh mặt trời gay gắt, mồ hôi trên trán Tần Ý An lấp lánh, chảy xuống hàng mi.

Tịch Bối thoáng thấy Tần Ý An như đang khóc. Nhưng không phải khóc vì buồn bã, mà giống như là sự vui sướng tột cùng khi đạt được điều mình mong muốn.

Đôi mắt màu xanh biếc tuyệt đẹp của Tần Ý An gần như chuyển sang màu vàng kim, lấp lánh rực rỡ dưới ánh mặt trời, đẹp đến mức khiến Tịch Bối hoàn toàn bị cuốn vào.

Giữa đám đông ồn ào, hai người đứng im như vậy trong vài chục giây, hơi thở hòa quyện vào nhau.

Trong thế giới riêng của họ, mọi âm thanh đều biến mất.

Chỉ còn lại hai người.

Chỉ có họ bên nhau.

Giống như ngày Tần Ý An che chắn pháo hoa cho Tịch Bối, giờ đây Tịch Bối cũng đứng trước mặt Tần Ý An, trở thành đích đến của anh.

Sự ồn ào xung quanh thực sự kéo họ về thực tại khi Giang Uyển Kiều chạy tới.

“Á á á!! Tuyệt vời quá! Vừa nãy nghe thấy xếp hạng rồi đúng không?! Là nhất, là hạng nhất đó!!”

“Là lớp A1 giành hạng nhất! Mấy phút?”

Giang Uyển Kiều vui sướng vỗ vai Tần Ý An và Tịch Bối, rồi kiêu hãnh nói với người bên cạnh đang hỏi về thành tích: “Tám phút bốn mươi chín giây! Nếu không phải do lúc giữa chừng bị chậm một chút, thì đã có thể đi thi đấu chuyên nghiệp được rồi?!”

Tần Ý An cuối cùng cũng hơi buông Tịch Bối ra.

Hắn nhận lấy chai nước muối từ Tịch Bối, ngửa đầu uống mấy ngụm.

Có lẽ vì uống hơi nhanh, hắn cố gắng kiểm soát lượng nước, một ít giọt nước theo cằm lăn xuống, biến mất dưới xương quai xanh tuyệt đẹp của hắn.

Gió thổi nhẹ làm tóc hắn hơi bay lên, để lộ ra khuôn mặt đẹp trai đầy cuốn hút.

Quá... chói mắt.

Thật sự chỉ có thể dùng từ “bắt mắt” để hình dung.

Một đám người đều ngây người nhìn, ngay cả Giang Uyển Kiều – người ngày nào cũng gọi Tần Ý An là “Tần cẩu” – cũng ngẩn ngơ.

Tần Ý An khàn giọng nói: “Không lợi hại vậy đâu.”Hắn cũng không có ý định trở thành vận động viên chuyên nghiệp.

Hắn đưa nước cho Tịch Bối: “Vừa chạy bộ đúng không? Uống một chút đi.”

Tịch Bối hoàn hồn, ngoan ngoãn nhận lấy chai nước, nhỏ giọng đáp: “Chạy một chút... không mệt lắm.”

Nhìn thấy Tịch Bối thở d.ốc, Tần Ý An đưa tay xoa nhẹ vào chỗ Tịch Bối bị đau hông: “Điều chỉnh lại nhịp thở, không cần vội. Vừa nãy đi lấy gì vậy?”

Giọng nói nhẹ nhàng, thái độ thản nhiên. Hai người quả thực là không để ai vào mắt.

Giang Uyển Kiều – người vừa mới bị “vẻ đẹp” của Tần Ý An mê hoặc đến mức tạm thời không muốn mắng hắn – lại trở về trạng thái câm nín.

Bởi vì cô nhìn thoáng qua biển người xung quanh, trong lúc nhất thời bị dọa đến mức không nói nên lời.

Toàn là người! Có không ít nam sinh tò mò, nhưng nhiều hơn là nữ sinh!

Vốn dĩ đại hội thể thao lần này có thể giúp Tần Ý An có được “quyền ưu tiên tìm bạn đời” trong ba năm, nhưng Tần Ý An lại cúi đầu xoa bụng cho Tịch Bối, đưa nước cho Tịch Bối uống, bộ dạng ân cần chăm sóc của hắn giống như một người bạn trai chu đáo, khiến người ta không hiểu rõ ràng vừa nãy rốt cuộc là ai đã chạy 3000 mét.

Không biết nên khen Tần Ý An trạng thái tốt hay là nói da mặt dày.

“Được rồi được rồi!” Giang Uyển Kiều cuối cùng cũng thu hút được sự chú ý của hai người, cô cao giọng tuyên bố: “Buổi chiều còn có thi đấu 400 mét và 50 mét nữa, đại ca cậu về trước nghỉ ngơi một chút được không?”

Tần Ý An vừa muốn nhìn kỹ dòng chữ nhỏ trên biểu ngữ trong tay Tịch Bối, đã bị Giang Uyển Kiều “đuổi”.

Nhưng hắn liếc mắt nhìn số lượng người xung quanh, đối diện với những ánh mắt ngưỡng mộ và tò mò kia, cũng khựng lại một chút.

“...” Tần Ý An thu tay đang xoa bụng Tịch Bối lại, nhẹ giọng mở miệng: “Chúng ta đi trước đã.”

Tịch Bối đương nhiên là vô điều kiện mà đồng ý, cậu vui vẻ cầm lấy biểu ngữ và hộp chuyển phát nhanh đi theo sau Tần Ý An.

Chỉ tiếc trời không chiều lòng người.

Hai người họ vốn định tránh khỏi đám đông, nhưng không ngờ họ đi đến đâu, nơi đó liền có đám đông.

Mặc dù trường học đã bố trí giáo viên đến giải tán đám đông, nhưng trường hợp này... vẫn có chút khó khăn, chưa từng có và khó kiểm soát.

Đến lần thứ ba ngồi ở góc chỗ chuẩn bị mà vẫn bị quấy rầy, Tần Ý An cuối cùng cũng có chút không chịu được.

Giữa lông mày hắn mang theo một chút lệ khí, đứng dậy hít sâu một chút, sau đó kéo tay Tịch Bối, nói với người trước mặt một tiếng “Xin lỗi xin lỗi không tiếp được”, liền mang theo Tịch Bối vội vàng rời khỏi phía dưới sân vận động.

“An An,” Tịch Bối một tay cầm lấy bình nước, tay còn lại cầm biểu ngữ, “Anh còn chưa kéo giãn cơ xong đâu... Chúng ta đây là muốn đi đâu vậy?”

Hai người đi qua phòng học của đội tuyển, bên trong chỉ có vài người đang nghỉ ngơi và vẽ báo tường, Tịch Bối chớp chớp mắt nhỏ giọng nói: “Chúng ta hay là...?”

Tần Ý An liếc mắt nhìn cậu, lắc đầu: “Không cần.”

Tiếp tục đi về phía trước, hai người lại đi qua WC.

Nơi này cũng coi như là kín người hết chỗ, không ít học sinh ngồi xổm bên trong chơi game, hết đợt này đến đợt khác âm thanh hỗn tạp ồn ào truyền ra.

“Bây giờ hình như chỗ nào cũng có người,” Tịch Bối đi theo sau Tần Ý An, cảm giác cổ tay mình bị kéo một chút, “An An, chúng ta ư...”

Vừa dứt lời, Tần Ý An liền lách mình mở ra một cửa nhỏ ở phòng chứa đồ.

Tiếng “cạch” vang lên, ánh sáng lập tức biến mất, chỉ còn lại ánh đèn nhỏ bên trong nhấp nháy, miễn cưỡng giúp hai người có thể nhìn rõ nhau.

Tịch Bối hoãn lại một chút, mới khiến đôi mắt cuối cùng cũng thích ứng được với độ sáng này.

Cậu không có bất kỳ ý nghĩ phản kháng nào, chỉ là hướng về phía Tần Ý An cười một chút, ngoan ngoãn nói: “A, chỗ này không có người.”

“Chỉ có hai chúng ta.”

Tim Tần Ý An bỗng nhiên bắt đầu nhảy, hắn nhẹ nhàng “Ừ” một tiếng.

Lời nói vừa rồi của Tịch Bối, khiến hắn đột nhiên sinh ra một chút cảm giác kỳ lạ.

Nơi này không có bất kỳ ai, hắn hận không thể thu nhỏ Tịch Bối lại bỏ vào túi mình, để người khác không nhìn thấy Tịch Bối. Cũng hận không thể trực tiếp nuốt Tịch Bối vào, như vậy cũng không có ai biết.

“Vừa nãy chạy đi lấy biểu ngữ sao?” Tần Ý An nhẹ giọng nói, “Viết chữ gì?”

Sự chú ý của Tịch Bối bị chuyển hướng, cậu vui vẻ cầm biểu ngữ lại, cười nói: “Đúng rồi! Viết chính là...”

Cậu hứng thú bừng bừng muốn khoe với Tần Ý An, nhưng nụ cười vụt tắt khi cậu phát hiện ngón tay mình dính đầy vết đen.

...... Đèn quá mờ.

Khỉ thật, nhìn không rõ.

Tần Ý An bỗng nhiên bật cười, hắn cong mắt lên “Ồ” một tiếng, nghiêm túc nói nhỏ: “Anh thấy rồi, viết là ‘đen’.”

Bị chọc ghẹo, Tịch Bối ngượng ngùng xoa xoa mặt, nhỏ giọng giải thích: “Không phải thế đâu! Hay là em đọc cho An An nghe được không?”

Tần Ý An mỉm cười: “Được.”

“Trên đó viết là,” Tịch Bối cười, “Tôi, Tần Ý An, thiên hạ đệ nhất lợi hại.”

Thuộc về Tịch Bối, Tần Ý An.

Thiên hạ đệ nhất lợi hại.
......

Giang Uyển Kiều đẩy tạ xong, ném xong bóng rổ, rất ngại ngùng quay người lại, phủi phủi bộ đồng phục thể thao hàng hiệu trên người, trong lòng thầm mừng vì Tịch Bối không có ở đây.

Nếu Tần Ý An cũng tới, nhìn thấy thành tích của mình còn chưa lọt vào top 8 chắc chắn sẽ bị chế giễu một trận.

Nhưng mà......

“...... Các cậu đi ăn cơm trước đi, tôi đi tìm Tịch Bối và Tần Ý An,” Giang Uyển Kiều do dự một chút, vẫy tay với bạn mình, “Yên tâm đi, tôi chắc chắn sẽ tìm được.”

Cô nói xong cũng không chắc chắn lắm. Nhưng vẫn ôm chút hy vọng, đi đến khu nhà của đội tuyển.

Buổi trưa, mọi người đều đi ăn cơm, lúc này trong phòng học thật sự không có ai.

Cô nhìn thoáng qua phòng học trống rỗng của lớp A2, trong lòng không hy vọng gì, nhưng vẫn thả nhẹ bước chân, dựa vào khung cửa sau, nhìn vào bên trong.

Ngoài dự đoán của cô. Tần Ý An và Tịch Bối hai người thật sự ở bên trong.

Giang Uyển Kiều vừa định quấy rầy hai người, trước khi mở miệng gọi người, cô bỗng nhiên nhìn thấy tư thế hiện tại của họ.

Tịch Bối bị Tần Ý An ôm ngồi lên bàn học, như vậy mới có thể cùng Tần Ý An đang cúi người xuống ngang hàng.

Không biết Tịch Bối nói gì đó, Tần Ý An cười khẽ hai tiếng, ôm lấy cánh tay gật đầu.

Còn Tịch Bối thì vẻ mặt kiêu ngạo, nghiêm túc giơ tay lên, đem biểu ngữ mở ra, để lộ ra dòng chữ lớn trên đó.

Tần Ý An mỉm cười.

Nhưng đối với Tịch Bối mà nói, rõ ràng là, ở dưới ánh sáng mà trưng bày những chữ này khiến cậu có chút xấu hổ, chỉ một lát sau, mặt liền từ từ đỏ lên.

Cậu vừa định rũ cánh tay xuống, tính đóng biểu ngữ lại, thì bỗng nhiên nghe thấy gì đó, ngẩng đầu lên.

Tần Ý An ôm lấy Tịch Bối đang hơi giơ tay ra.

Lần này không phải là cái ôm ở trong biển người tấp nập vừa mới chạy xong. Cái ôm đó quá nồng nhiệt, quá thu hút sự chú ý, bởi vì lượng adrenaline trong người tăng cao sau khi vận động, khiến cho cả hai không thể phân biệt được vì sao tim mình đập nhanh như vậy, và vì sao mặt mình lại đỏ như vậy.

Lần này chỉ có hai người họ trong phòng học, một cái ôm thật yên tĩnh.

Lần này là vì sao nhỉ?

Có lẽ vì phòng học quá yên tĩnh. Nên nhịp tim của cả hai lại cùng chung nhịp đập như cái ôm trước đó, vẫn rộn ràng và mãnh liệt như thế.

......

  ------Có lẽ vì màn thể hiện quá xuất sắc trong đại hội thể thao lần này.

Những năm sau ở cấp 2 và cấp 3, Tần Ý An đều bị gọi đi tham gia đại hội thể thao.

Mỗi khi hắn nhíu mày, lười biếng không muốn tham gia, sẽ có Giang Uyển Kiều thừa nước đục thả câu ở bên cạnh kêu to một trận, khiến Tich Bối phải làm t.ình nguyện viên cho cô.

Tần Ý An, người đạt hạng nhất 3000 mét và 400 mét, hạng nhì 50 mét và đẩy tạ, lạnh lùng chế giễu: Lần này cố gắng lọt vào top 8 nhé?

Giang Uyển Kiều nóng nảy, trốn sau lưng Tịch Bối cười tủm tỉm cãi nhau với Tần Ý An.

Cuối cùng, Tịch Bối vẫn là người kéo tay áo Tần Ý An, dùng ánh mắt cực kỳ mong chờ nhìn hắn, nũng nịu: muốn An An tham gia.

   -----Được thôi, Tần Ý An can tâm tình nguyện trúng kế.

......

Cứ như thể chỉ tham gia ba lần đại hội thể thao, ba năm cấp 2 thoáng chốc đã kết thúc.

Vào khoảnh khắc họ nộp bài thi tốt nghiệp cấp 2, cả trường học bùng nổ trong tiếng hoan hô, đám đông ồn ào vây quanh một chỗ cười lớn náo loạn.

*Theo tui tìm hiểu cấp 2 ở Trung Quốc học từ lớp 7 đến lớp 9 khác với Việt Nam

Thiếu niên được họ vây quanh ở giữa hiển nhiên là tâm điểm của đám đông.

Khuôn mặt cậu vẫn còn một chút bầu bĩnh trẻ con, nhưng điều đó không ảnh hưởng đến vẻ ngoài thanh xuân tràn đầy sức sống của cậu, ngược lại còn khiến cậu thêm phần thu hút, khiến cậu trông vừa nhiệt tình vừa dễ gần.

Hơn nữa, lông mi của cậu đặc biệt dài, đặc biệt cong vút, đôi mắt đen láy như hắc bảo thạch sáng lấp lánh, đôi môi lại hồng hào xinh xắn.

Khi cười rộ lên, trông như ánh mặt trời ấm áp dịu dàng chiếu rọi lên người.

“Tịch Bối, lát nữa cậu đi cùng chúng tôi không? Cùng nhau gọi taxi đến đó nhé!”

Tịch Bối cười mím môi, vẫy tay với mọi người: “Tớ chờ Ý An, tối nay gặp ở Hoa Đình.”

Dứt lời, cậu nhìn những người kia hơi tiếc nuối rời đi.

Cùng lúc đó, bờ vai cậu bỗng nhiên có thêm một bàn tay, đầy vẻ chiếm hữu và mạnh mẽ ôm cậu vào lòng.

“Hừ, lại là ai muốn lôi em đi khỏi anh vậy?”

Bình Luận (0)
Comment