Được Đại Lão Cố Chấp Cưng Chiều Từ Nhỏ Đến Lớn

Chương 33

“Anh họ, anh…”

“Tần cẩu! Không đúng, cậu đây là——”

Tần Tư Vũ và Tạ Diệp vốn chỉ định trêu chọc Tần Ý An vài câu, mục đích chính là kí.ch th.ích hắn một chút, để hắn nhận ra rằng việc thân thiết quá mức với một nam sinh khác không phải là điều hay. Sau đó, họ sẽ kéo Tịch Bối lại cùng nhau uống rượu.

Nhưng bọn họ không ngờ rằng, không những Tần Ý An không chịu buông tay với Tịch Bối, mà còn có vẻ như ngày càng cố chấp hơn. Đặc biệt là khi nhắc đến chuyện “Tịch Bối có bạn gái”, phản ứng của hắn lại kịch liệt đến vậy.

Bọn họ vốn nghĩ rằng, khi còn nhỏ, Tần Ý An chưa hiểu chuyện, nên việc hắn có tính chiếm hữu mạnh với Tịch Bối cũng là điều bình thường. Nhưng bây giờ cả hai đã tốt nghiệp cấp hai, sắp lên cấp ba, vậy mà vẫn còn thân thiết đến mức này—thậm chí, Tần Ý An còn thốt ra những lời như vậy.

Tần Tư Vũ và Tạ Diệp bất giác cảm thấy có chút kỳ quái. Nhưng kỳ quái ở điểm nào, bọn họ lại không thể nói rõ được. Hai người nhìn nhau đầy ngỡ ngàng.

Trong khoảnh khắc ấy, bọn họ không phân biệt được lời Tần Ý An nói rốt cuộc là do tức giận mà buột miệng hay đó là suy nghĩ thật sự trong lòng hắn.

Sau một hồi im lặng, ánh mắt cả hai đồng loạt dừng lại trên người Tịch Bối, nhìn thấy cậu cũng lộ ra vẻ mặt kinh ngạc không kém gì mình.

Chỉ có Tần Ý An là không hề nhận ra bầu không khí ngượng ngập xung quanh. Gương mặt tuấn tú của hắn thoáng hiện lên vẻ bực bội không che giấu, giọng nói lạnh nhạt:

“Tôi nói rồi, không ai có thể thay thế tôi để bước vào cuộc đời Đoàn Đoàn. Một người bạn gái mới quen hai, ba tháng thì có tư cách gì đại diện cho Tịch Bối sao?”

“Tôi nói không được, chính là không được.”

Tần Ý An hơi ngẩng đầu lên.

Thực ra, trước đây hắn chắc chắn sẽ không bộc lộ suy nghĩ của mình trắng trợn như vậy, ít nhất là không nói ra một cách tuyệt đối trước mặt Tần Tư Vũ và Tạ Diệp. Nhưng dạo gần đây, hắn thật sự đã bị “kí.ch th.ích” quá nhiều.

Những bức thư màu hồng phấn, những gói quà tinh xảo mang theo mùi nước hoa thoang thoảng, những thanh chocolate, và cả những viên kẹo được gói trong giấy màu sắc sặc sỡ… tất cả đều chất đầy trên bàn học của Tịch Bối.

Tần Ý An xoay đầu, lạnh lùng nhìn Tạ Diệp và Tần Tư Vũ, thản nhiên buông ra mấy chữ: “Hai người các cậu chẳng phải đang muốn tìm người uống rượu sao? Tôi uống.”

“......” Tần Tư Vũ cùng Tạ Diệp ngây người.

“Làm sao vậy?” Tần Ý An đem Tịch Bối ôm càng chặt hơn một ít, cơ hồ đặt cằm trên đầu cậu nói chuyện, ngực khẽ run, “Tôi uống, không được sao?”

Hai người càng thêm kinh ngạc, cằm như muốn rớt xuống.

Nhưng lời của Tần Ý An cũng thành công đánh lạc hướng sự chú ý của họ, hai người chỉ ngẩn người một hai giây liền lập tức cầm lấy mấy chai bia nhét vào tay Tần Ý An.

Tần Tư Vũ vốn là một người khá “sợ” Tần Ý An. Nếu Tần Ý An vui vẻ thì không sao, cậu ta còn dám đến trêu chọc vài câu, nhưng giờ thấy sắc mặt hắn không tốt, cậu ta liền trở nên cẩn thận quá mức:

“Em biết mà, anh không cho Bối ca uống là vì muốn trổ tài cho chúng em xem!”

Tạ Diệp vội vàng cười mắng cậu ta một câu, xua tan bầu không khí căng thẳng vừa rồi.

Cậu ta nháy mắt với Tịch Bối, ý bảo cậu đừng để ý, rồi nhanh tay lẹ mắt bật nắp chai bia.

“Nào nào nào,” Tạ Diệp tu ừng ực một ngụm, phấn khích nói, “Uống thôi!”

Tần Tư Vũ cũng vội vàng làm theo, nhưng suýt chút nữa đã bị sặc vì hơi rượu đầu tiên, mặt mày đỏ bừng: “Khụ khụ khụ...... Uống, nhất định phải uống!”

Tần Ý An không nói gì, chỉ im lặng uống theo.

Chai bia trên tay họ có nồng độ cồn không cao, lớp bọt trắng như tuyết nổi lên trên thứ chất lỏng màu vàng óng ánh. Hương vị thoang thoảng của loại bia không mấy đắt tiền này là minh chứng cho việc cả ba cậu thiếu niên đều không mua được loại rượu hảo hạng.

Điều họ thích chính là cái cảm giác kí.ch th.ích mà thứ đồ uống bình dị này mang lại.

Trong khi Tần Tư Vũ và Tạ Diệp vừa uống vừa nghỉ lấy hơi, yết hầu của Tần Ý An lại lên xuống nhịp nhàng.

Chỉ trong nháy mắt.

300ml rượu đã cạn.

Tần Ý An cau mày, không thể nói rõ cảm giác mát lạnh kí.ch th.ích của rượu khi trôi xuống thực quản rốt cuộc là vui sướng hay là khó chịu.

Hai cảm xúc trái ngược giằng xé trong đầu khiến hắn vô thức siết chặt bàn tay.
Vỏ lon bị hắn bóp méo, phát ra tiếng “rắc” nhỏ.

Tần Ý An cúi mắt nhìn chiếc lon biến dạng, rồi bình tĩnh ném nó vào thùng rác, “cạch” một tiếng.

Thực ra, hành động nhỏ nhặt này của hắn trong không gian ồn ào của phòng chẳng ai để ý.

Nhưng Tịch Bối từ đầu đến cuối vẫn luôn dõi theo Tần Ý An.

Tịch Bối ngẩng lên, từ góc độ của cậu có thể thấy Tần Ý An vẫn còn vương chút hơi men, đôi môi mỏng hơi ánh lên vẻ sáng bóng. Khi nghe Tần Tư Vũ và Tạ Diệp la hét, khóe môi hắn hơi nhếch lên, nhưng nụ cười ấy lại không chạm tới đáy mắt.

Đôi mắt màu lưu ly của chàng thiếu niên trong bóng tối vẫn sáng ngời, nhưng lại không còn vẻ trong trẻo như trước, khiến người ta không thể nhìn rõ được suy nghĩ của hắn.

Tần Ý An khẽ cười một tiếng, lần này hắn không cầm bia nữa, mà nâng lên một ly cocktail “ngũ sắc” rực rỡ, cất giọng: “Uống.”

Âm thanh trong trẻo như tiếng ngọc trai rơi xuống đĩa ngọc.

Kể từ khi nói ra những lời kia, tâm trạng Tần Ý An đã không tốt lắm.

Tịch Bối biết điều đó, và cậu cũng nhận ra.

Nếu không phải vì điều gì đó, một người luôn bình tĩnh và thờ ơ như Tần Ý An, sao có thể muốn dùng cồn để làm tê liệt thần kinh của mình?

Có phải vì áp lực thi cử dồn nén quá lâu, đến lúc tốt nghiệp liền bùng nổ hay không?

Tịch Bối không ngừng suy đoán.

Cậu vẫn ngồi trong lòng Tần Ý An, nhìn hắn lại một lần nữa tự nhiên mà đặt chiếc ly trống rỗng xuống bàn.

Uống rượu đột ngột, uống rượu pha trộn, uống rượu khi tâm trạng không tốt. Đều là những điều tối kỵ, cũng là cách nhanh nhất để say.

Vì vậy, khi Tần Ý An nâng ly thứ ba lên, Tịch Bối đã ngăn hắn lại.

Ly “Hemingway đặc chế” này chứa gần 500ml, Tần Ý An đã uống hai ngụm, chất lỏng màu đỏ còn lại trong ly khẽ rung động.

Những gợn sóng lăn tăn, trong suốt và sáng bóng.

Ánh đèn neon trong phòng karaoke vô tình thay đổi màu sắc, từ màu xanh lam mê hoặc sang màu đỏ cam hoàng hôn rực rỡ, rồi lại hòa trộn thành một màu tím tuyệt đẹp.

Ánh sáng ấy chiếu lên người Tần Ý An và Tịch Bối.

Và nó cũng chiếu vào ly rượu trong suốt kia, thứ chất lỏng màu đỏ trông không giống như rượu rum trắng pha anh đào, mà giống như một Bloody Mary đang cười thầm, đầy quyến rũ và bí ẩn.

Cực kỳ rực rỡ, lung linh

Ánh mắt Tịch Bối dừng lại trên gương mặt người trước mặt, giọng nói khẽ khàng: “An An, đừng uống nữa.”

Trong bầu không khí huyên náo, tiếng cười đùa, tiếng hò hét càng khiến lòng người thêm phiền muộn. Ở phía bên kia, Tạ Diệp và Tần Tư Vũ vẫn đang oẳn tù tì để quyết định ai là người phải uống.

“...Tôi thắng! Cậu uống! Tôi không uống!”

“Nói bậy, cậu ra cái gì thế, rõ ràng là ra ‘búa’, lại còn giả vờ làm ‘kéo’! Tôi không uống, cậu uống!”

“……”

Giữa lúc tiếng cười ồn ào vang vọng, Tần Ý An đột nhiên cúi người về phía trước.
Chiếc ly va vào tường, phát ra một tiếng leng keng giòn tan. Đồng thời, cánh tay hắn cũng nâng lên, mạnh mẽ giữ chặt Tịch Bối, dồn cậu vào giữa mình và bức tường.

Một góc nhỏ, khuất tầm nhìn. Không ai chú ý đến hai người họ.

Giọng Tần Ý An khàn khàn, thì thầm bên tai: “Vì cái gì?”

“……”

Tịch Bối nhẹ nhàng vươn tay, đầu ngón tay khẽ lướt qua mái tóc mềm mại của hắn. Giọng nói cậu trầm thấp, dịu dàng:

“Anh không muốn em uống rượu vì nó có hại cho sức khỏe, vậy thì anh cũng không được uống.”

“Tần An An, anh không thể chỉ cho phép quan lại đốt lửa, còn dân chúng thì không được thắp đèn.”

“……”

Tần Ý An cụp mắt xuống.

Trong thoáng chốc, Tịch Bối cảm thấy hắn đang tỉnh táo. Ít nhất là tỉnh táo mà suy nghĩ về những lời này.

Nhưng hắn im lặng quá lâu, không nói một lời nào.

Lần đầu tiên, Tịch Bối cảm thấy bất an.
Cậu hơi động người một chút, hai bàn tay dịu dàng nâng khuôn mặt của Tần Ý An lên.

Hơi men hòa quyện trong không khí. Giờ phút này, Tịch Bối có thể cảm nhận rõ ràng—gương mặt của Tần Ý An không chỉ ửng đỏ vì men rượu, mà toàn thân hắn cũng nóng lên. Nhịp tim đập nhanh hơn, gấp gáp hơn. Khi hắn áp sát vào người mình, cậu thậm chí có cảm giác như hắn đang bốc cháy.

Nhưng tại sao anh ấy lại không nói gì? Là vì mình quản anh ấy sao? Ý nghĩ ấy vừa xuất hiện, trái tim Tịch Bối bất giác siết chặt.

Giống như vừa rồi, khi Tần Ý An không cho cậu uống rượu, cứ như là… “quản vợ” vậy.

Vậy bây giờ, nếu mình không cho hắn uống—có nghĩa là… cũng giống vậy sao?

Tịch Bối cảm thấy suy nghĩ này vừa kỳ lạ, vừa không thể giải thích rõ ràng. Cảm xúc ngoài ý muốn ấy như một mạng nhện vô hình—mơ hồ, khó nắm bắt. Chỉ cần chạm nhẹ, nó sẽ ngay lập tức biến mất.

Chỉ còn lại một cảm giác tê tê, ngứa ngứa nơi đầu ngón tay.

Một lúc sau, giọng Tần Ý An khàn khàn vang lên: “…Không đúng.”

Tịch Bối giật mình.

Có lẽ vì hơi thở người kia quá gần, khiến tim cậu đập ngày càng nhanh.

Cậu thấp giọng hỏi: “Cái gì không đúng?”

“Uống rượu, không phải chỉ là uống rượu.”

“...Anh không có đốt lửa, chỉ là Đoàn Đoàn đang đốt lửa mà thôi.”

Giọng nói của Tần Ý An, dưới tác dụng của cồn, trở nên khàn khàn, mang theo chút mê hoặc, tê dại mà nhẹ nhàng:

“Em không giống anh… muốn em như thế này. Giống như anh muốn em.”

“Em không giống anh như vậy… Anh cũng không biết em mơ thấy ai… Có phải hay không là mơ thấy anh.”

Tịch Bối có chút mơ hồ, cậu nhỏ giọng đáp: “Em đương nhiên giống rồi. Anh biết mà, trong lòng em, anh là người quan trọng nhất, là người nhà của em.”

“Em cũng thường xuyên mơ thấy anh, mơ thấy hai chúng ta cùng nhau chơi…”

Lời còn chưa dứt, Tần Ý An đã khẽ nhíu mày, có chút trẻ con mà lặp lại: “Không phải kiểu giấc mơ đó.”

Không phải kiểu giấc mơ đó…

Vậy thì là gì?

Tịch Bối thật sự không hiểu.

Tần Ý An, sau khi uống rượu, vẫn mơ hồ nhưng lại có lúc tỉnh táo đến lạ. Hắn nói ra một câu như thế, nhưng lại không giải thích rõ ràng.

Tịch Bối mím môi, nhíu mày.

Cậu biết, câu chuyện này dường như đang đi lệch khỏi quỹ đạo vốn có. Cậu cũng không chắc mình có thể nói rõ ràng với một người sắp say như thế này, hơn nữa, ngay cả bản thân cậu cũng không hiểu rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì.

Nhưng trực giác mách bảo rằng, tất cả đều liên quan đến câu nói đầy ẩn ý lúc ban đầu của Tần Ý An.

Nghĩ đến đây, không biết lấy dũng khí từ đâu, Tịch Bối vươn tay giật lấy ly cocktail trong tay Tần Ý An.

“Ừng ực…”

Cậu uống cạn từng ngụm lớn, như thể đang uống một món nước giải khát bình thường. Rượu tràn ra từ khóe môi, theo cằm nhỏ xuống, khiến cả khuôn mặt cậu đỏ ửng vì sặc.

Giọng Tịch Bối bỗng nhiên lớn hơn một chút: “An An, có phải anh đang lo lắng rằng khi chúng ta lên cấp ba, chúng ta sẽ giống như năm ấy, dần dần xa cách nhau không?”

“Nếu không phải kiểu giấc mơ đó… Vậy thì rốt cuộc là gì?”

Bình Luận (0)
Comment