Được Đại Lão Cố Chấp Cưng Chiều Từ Nhỏ Đến Lớn

Chương 38

Trong khi Tần Tư Vũ còn đang miên man suy nghĩ, Tần Ý An đã dẫn Tịch Bối đến cửa. Hơi ngẩng đầu, hắn dùng hai ngón tay chỉ vào Tần Tư Vũ: “Còn ngẩn người nghĩ gì thế, còn không mau đi!”

Tần Tư Vũ giật mình một cái, vội vàng “À” một tiếng: “Tới ngay, đừng có giục!”

Hắn vừa bước ra ánh nắng, nhất thời chưa thích ứng được, theo phản xạ đưa tay kéo thấp mũ giáp, híp mắt nhìn Tịch Bối xách theo một thùng đồ, đi về phía Bất An chỉ đường, theo bản năng hỏi:

“Bối ca đang làm gì vậy?”

“Tới chào Đông Bắc,” Tần Ý An đáp gọn, “Cậu ấy quen vậy rồi.”

“À à à, ra vậy…”

Tần Tư Vũ thu hồi ánh mắt, lại nhìn về phía Tần Ý An, vẻ mặt có chút muốn nói lại thôi.

Hắn có nên nói với anh họ về “cảm giác” của mình không? Nhưng nhỡ đâu hắn đoán sai thì sao? Chẳng phải sẽ rất xấu hổ?

Hay là… cứ vờ như không cảm thấy gì, làm lơ cho qua chuyện?

Tần Ý An nhận ra ánh mắt ấy, liếc qua: “Đang mơ ngủ hả? Có gì muốn nói thì nói đi.”

“… Không có gì,” Tần Tư Vũ đảo mắt lung tung, “Bỗng nhiên nhớ ra một chuyện thôi. Trước đây không lâu Tạ Diệp ca từng nói bị tỏ tình trong trường đúng không? Nhưng vì không thích cô gái kia nên không đồng ý.”

“Chuyện ba tháng trước mà giờ mới nghĩ đến?”

Tần Tư Vũ khẩn trương li.ếm môi: “Đừng ngắt lời tôi mà…”

Tần Ý An nhàn nhạt gật đầu: “Nói tiếp đi.”

“Nhưng mà, cậu ấy cũng nói, nếu gặp người mình thích, nhất định sẽ quen nhau. Vậy nên tôi mới nghĩ, hai người các cậu từng nói sẽ không yêu sớm, nhưng lỡ gặp được người mình thích thì sao?”

Tần Tư Vũ không ngừng cố gắng giải thích: “Ý tôi là, có nhiều cô gái theo đuổi hai người như vậy, chẳng lẽ hai người không thích một ai sao? Không gặp được một người nào vừa mắt sao?”

“Không có.”Tần Ý An trả lời dứt khoát: “Không có hứng thú yêu đương, cũng không có hứng thú với những cô gái đó.”

“Gì chứ?! Không thể nào?” Tần Tư Vũ cắn chặt môi, “Ca, chẳng lẽ anh thật sự là…”

“Là cái gì?”

Tần Ý An quay đầu lại, ánh mắt cực kỳ bình thản. Đôi mắt hắn giống như đá quý trong suốt, hoàn toàn không có chút cảm xúc nào xen lẫn.

Giống như những hành động của hắn thật sự chỉ là hành động của một người anh trai đối với em trai mình... hoàn toàn không có ý gì khác.

Tần Tư Vũ ngẩn người, đột nhiên có chút hoài nghi suy đoán của mình, lời nói “đồng tính luyến ái” đến bên miệng lại nuốt trở xuống.

“Là... lãnh cảm.”

Tần Ý An bình tĩnh, không biểu lộ cảm xúc gì, rõ ràng là không muốn tiếp tục chủ đề này: “Tùy cậu nghĩ sao cũng được.”

Hắn thực sự không nói dối, đối với mấy chuyện yêu đương, hắn chẳng có chút hứng thú nào. So với yêu đương, giám sát Tịch Bối ăn thêm hai bát cơm có vẻ thú vị hơn nhiều.

Hắn chưa nhận ra cảm xúc của mình với Tịch Bối có gì đó không đúng, chỉ biết rằng bản thân có sự chiếm hữu rất mạnh đối với cậu.

Bất quá hắn cảm thấy điều này cũng không có gì, ác long thông thường đều có dục chiếm hữu cực kỳ mạnh đối với bảo bối của mình, huống chi bảo bối vốn dĩ đã đồng ý bị “quản” bị sủng ái, nào có đến lượt người khác tới chỉ trỏ.

Chỉ là...

Tần Ý An hơi hơi nhíu mày: “Sao tự nhiên cậu lại nghĩ tới chuyện này?”

“Đừng có giở cái trò giới thiệu đối tượng cho Tịch Bối. Tôi chính là bạo quân, chính là không cho em ấy yêu đương, có ý kiến gì?”

Quá oan uổng, Tần Tư Vũ không nghĩ như vậy.

Hắn vội vàng phủ nhận: “Tôi không có ý đó mà, tôi không muốn giới thiệu đối tượng cho hai người! Tôi cho rằng... hai người đều lãnh cảm, chỉ biết cả ngày dính lấy đối phương, như vậy không tốt lắm, người ta sẽ hiểu lầm...”

“Hiểu lầm gì?”

Tần Tư Vũ nghẹn họng: “Thì, người ta...”

Ấp úng nửa ngày cũng không nói ra được nguyên do.

Tần Ý An chẳng muốn để ý nữa. Hắn lấy điện thoại ra xem giờ, định tắt màn hình rồi đi cưỡi ngựa, nhưng đột nhiên nghe một tiếng “Đinh”.

Là thông báo từ QQ, có một lời mời kết bạn mới.

Tần Tư Vũ đang vò đầu bứt tai lập tức sáng mắt, như bắt được phao cứu sinh.
Hắn vỗ tay giật lấy điện thoại của Tần Ý An, bấm mở giao diện.

Đúng là một cô gái gửi lời mời, thông tin ghi rõ: “16 tuổi, nữ”.

“Ai ai! Anh họ!” Tần Tư Vũ kích động hét lên, “Cô gái này trông không tệ nha! Nếu không thử đồng ý đi, xem người ta muốn nói gì? Tôi không có ý định ép Bối ca yêu đương đâu, dù sao cậu ấy còn nhỏ hơn tôi một tuổi…Anh có thể cứ thử nói chuyện xem sao! Cũng vừa vặn có thể chứng minh với tôi là anh không phải lãnh cảm... Ngô ngô ngô!”

Lời còn chưa nói xong, Tần Tư Vũ đã bị Tần Ý An gõ một cái vào ót, đau đến kêu “Ai da” hai tiếng.

“Cút.”

Tần Ý An duỗi tay lấy lại điện thoại di động từ tay Tần Tư Vũ, lạnh nhạt nói: “Tôi đã đáp ứng Đoàn Đoàn, tôi là của một mình em ấy, sẽ không có bất luận kẻ nào có ý đồ hoặc là khả năng tới thay thế được em ấy, dù chỉ là một chút cũng không thể.”

“Còn mấy cái này...”

Tần Ý An mở lời mời kết bạn và đọc tin nhắn: “Tôi là người gửi thư cho cậu. Nhận được phản hồi từ bạn cùng bàn của cậu, tôi có một số thắc mắc, mong cậu thêm tôi vào danh sách bạn bè để giải đáp…”

Hắn nhíu mày: “Thư gì chứ?”

Tần Tư Vũ tò mò ghé lại gần: “Không biết là thư gì à? Vậy thì cứ thêm vào thử xem, dù sao cũng chẳng mất gì. Nếu thấy phiền thì xóa đi là được mà.”

Tần Ý An không nói gì.

Chỉ thấy ngón tay thon dài của hắn lướt qua màn hình một cách dứt khoát.

Dưới ánh mắt kinh ngạc của Tần Tư Vũ, hắn trực tiếp từ chối lời mời kết bạn.

Tiện tay nhắn lại một câu: “Xin lỗi, không thêm bạn tốt.”

Lịch sự và rõ ràng, cũng coi như một cách thể hiện sự tôn trọng.

“Không cần thiết.” Tần Ý An nhàn nhạt nói, “Không quen biết.”

“Haiz, ý chí kiên định ghê.” Tần Tư Vũ thở dài, “Thật lạnh lùng! Cậu đúng là tàn nhẫn!”

“Đúng vậy.” Tần Ý An cuối cùng cũng đặt điện thoại sang một bên, khẽ xoay cổ tay để thư giãn, giọng điệu bình tĩnh nhưng mang theo chút bí hiểm: “Tôi còn có thể tàn nhẫn hơn, cậu có muốn thử không?”

Tần Tư Vũ bỗng thấy có gì đó không ổn.
Hắn chớp mắt, lông mày khẽ run, theo bản năng lùi một bước, đề phòng: “… Cậu định làm gì?!”

“Anh họ! Chúng ta là anh em ruột mà!” Tần Tư Vũ hoảng sợ. Nhưng chưa kịp làm gì thì đã bị Tần Ý An nắm cổ áo, kéo đi thẳng về phía bãi ngựa.

“Cậu muốn làm gì?! Cậu không định cưỡi tôi đấy chứ?! Không thể nào!!”

“A a a a——”

Ban đầu, Tần Tư Vũ tưởng rằng mình sẽ bị Tần Ý An quăng thẳng lên bãi cỏ rồi bắt đấu vật với lũ ngựa. Nhưng bất ngờ thay, anh họ của hắn vẫn còn chút nhân tính.

Bên cạnh Bất An còn có hai con ngựa khác, dù không quá nổi bật, nhưng cũng thuộc hàng tuấn mã. Nếu cưỡi thì chắc chắn không đến nỗi nào.

Tần Tư Vũ nhìn chằm chằm hai con ngựa, ánh mắt sáng lên: “Anh họ, cậu định làm gì vậy…”

“Chọn đi.” Tần Ý An đáp gọn.

“Trời ơi! Có chuyện tốt vậy sao? Cậu không giận à?” Tần Tư Vũ cười hớn hở, “Để tôi xem nào… Ban đầu tôi muốn chọn Bất An, nhưng nó không quen tôi, sợ nó hất tôi văng xuống đất. Thôi chọn con này đi, trông có vẻ hiền hơn…”

“Được.”

Tần Ý An chỉnh lại mũ giáp, sống mũi cao thẳng dưới ánh mặt trời tạo thành một đường cong sắc nét.

“Lên ngựa. Tôi cho cậu ba vòng.”

Lên ngựa thì còn hiểu được, nhưng ba vòng là sao?

Chẳng lẽ…

Tần Tư Vũ nuốt nước bọt, thử thăm dò: “Anh họ… anh muốn thi với tôi sao?”

Tần Ý An gật đầu.

Tần Tư Vũ trợn tròn mắt: “Không phải đâu, ca! Cậu đừng nói là cho tôi ba vòng! Dù có cho tôi mười vòng, tôi cũng không đuổi kịp cậu đâu!!”

Tần Ý An không biết nói gì thêm. Hắn xoa nhẹ mi tâm: “Lúc trước tôi chỉ cần chạy một vòng là đã học được.”

“Đó là cậu! Cậu là ai chứ?!” Tần Tư Vũ suýt chút nữa bị sự khác biệt giữa người với người làm cho khóc, “Cậu có nhìn xem tôi có thể học được không hả?”

Đúng lúc này, hắn nhìn thấy Tịch Bối, lập tức càng hăng hái hơn: “Cậu gọi Bối ca đến phân xử xem, có ai lại như cậu không chứ! Cậu bảo tôi chạy ba vòng là có thể học cưỡi ngựa, là có thể vượt qua cậu sao?!”

Tịch Bối đặt chiếc thùng trên tay xuống, bật cười nhìn sang.

Đôi mắt như đá quý đen bóng dưới ánh mặt trời trong suốt lấp lánh, bờ môi hồng nhạt khẽ nhếch lên, nụ cười đáng yêu vô cùng rõ ràng: “Anh ấy nói vậy à?”

Tần Tư Vũ khổ sở kêu lên: “Đúng vậy! Bối ca cứu tôi với! Tôi không muốn bị đại ma vương tra tấn!”

“Thật sao?”Tịch Bối cười tít mắt, làm bộ bình luận: “An An, hư quá nha~”

Tần Ý An không nói gì.

Nhưng chỉ sau một lát, hắn hơi ngẩng đầu lên, mím nhẹ môi.

Góc nghiêng khuôn mặt hắn đẹp đến mức quá đáng, đường nét từ cằm đến xương quai xanh sắc sảo như được đẽo gọt tỉ mỉ. Ngay cả hầu kết khẽ di chuyển lên xuống cũng là một cảnh đẹp.

Hắn liếc nhìn bầu trời.

Thời điểm rất thích hợp.

Ba giây sau, trong ánh mắt kinh ngạc và chết lặng của hai người kia, Tần Ý An bỗng nhiên cúi xuống, thản nhiên nhấc bổng Tịch Bối, ném cậu lên lưng Bất An.

Trên thảo nguyên bao la bát ngát, gió mang theo hương cỏ xanh thổi qua, mặt trời khuất sau tầng mây nhưng không làm giảm đi vẻ tuấn mỹ đến mức như thần linh của thiếu niên.

Bất An hí vang một tiếng như đang chuẩn bị xuất chinh, hai chân trước khẽ nhấc lên, bờm ngựa đón gió tung bay, đầy khí thế.

Ngay sau đó, Tần Ý An xoay người lên ngựa.

Một tay hắn nắm dây cương, tay còn lại ôm lấy Tịch Bối.

“Giá!”

Cảm giác không trọng lực và sự thúc đẩy từ phía sau ập đến, thân thể gần như mất kiểm soát, tay duỗi ra cũng không bắt được gì. Khoảnh khắc ấy, Tịch Bối theo bản năng nhào vào lòng Tần Ý An.

Cậu nhắm chặt mắt, nhưng rồi bỗng sững lại.

Thiếu niên trước mặt tuy chưa hoàn toàn trưởng thành, dáng người vẫn còn hơi gầy, nhưng bờ vai lại đủ rộng để cậu dựa vào.

“Đừng sợ.” Tần Ý An trầm giọng nói, “Anh ở đây.”

Dưới thân ngựa tuấn mã giá 7000 vạn, tràn đầy sức mạnh; nóng bỏng trên người dường như mỗi một chỗ đều có trái tim đang nhảy lên, mãnh liệt sức sống khiến người ta khó thở. 

Chỉ trong mấy chục giây ngắn ngủi, bọn họ gần như đã phi như bay ra ngoài, đến nỗi Tần Tư Vũ vội vàng phi lên lưng ngựa cũng không đuổi kịp. 

Trước mặt và sau lưng đều không một bóng người.

Hai cơ thể dính sát vào nhau, hơi thở hòa quyện, sự tin tưởng càng thêm rõ ràng.

Bảy ngàn vạn trái tim cũng không đập mạnh bằng nhịp tim của Tịch Bối lúc này.

Giọng cậu run run: “An An…”

“Anh đây.”

“An An…” Tịch Bối mở mắt ra, tựa vào người Tần Ý An, gần như không kiềm chế nổi mà quay đầu lại, nắm chặt lấy áo hắn, “Sao tự nhiên anh lại…”

“Bởi vì,” Tần Ý An khóe môi thế nhưng khó được mang theo chút ý cười ngả ngớn, tùy ý đến mức giống như người xa lạ, “Anh hư.”

Bình Luận (0)
Comment