Được Đại Lão Cố Chấp Cưng Chiều Từ Nhỏ Đến Lớn

Chương 69

Tần Ý An sáng sớm đã chào tạm biệt Tịch Bối, 6 giờ đã mở cửa phòng làm việc, gõ nửa tiếng mã code mới nghe thấy tiếng động từ cửa lớn vọng lại.

“Ong ——“ Cánh cửa mở ra rồi lại đóng lại.

Tần Ý An tưởng là nhân viên đến, vừa định hờ hững chào một câu. Nhưng người đến không nói gì, mà tiếng bước chân càng lúc càng rõ.

Một người quen thuộc trầm mặc bước đến trước mặt hắn, vươn tay chặn lấy màn hình. Tần Ý An nhìn theo bàn tay đó, ngước mắt lên.

Là Tạ Diệp.

Những sợi tóc hơi rối phủ xuống khuôn mặt anh tuấn, cằm lún phún râu, trông có vẻ khá mệt mỏi. Giờ đây, cậu ta đã thực sự mang dáng dấp một người đàn ông trưởng thành.

“Tại sao cứ phải để tôi đến tận đây lôi cậu ra hả?!” Giọng Tạ Diệp khàn khàn, yết hầu khẽ động lên xuống. “Ngày nào cũng vùi đầu trong phòng làm việc, cậu định tự hành hạ mình đến chết à?”

Ban đầu, khi chơi thử game do Tần Ý An phát triển, Tạ Diệp chỉ nghĩ thử cho biết. Không ngờ game lại hay đến vậy, thành ra cậu cũng bất ngờ. Nhưng cậu hiểu rõ, khởi nghiệp không phải là chuyện dễ dàng. Đó giống như một hố sâu không đáy, ngay cả một “phú nhị đại” như Tần Ý An cũng có thể bị nuốt chửng.

Tần Ý An không xem cậu chỉ là bạn chơi game, mà là một người anh em thật sự. Dù không nói gì, hắn vẫn âm thầm gánh vác rất nhiều sóng gió, giúp cậu san sẻ bao nhiêu nguy hiểm.

Trước lời trách móc của Tạ Diệp, Tần Ý An không đáp. Hàng mi dài hơi rũ xuống, hắn vươn tay đẩy bàn tay đang chặn màn hình của Tạ Diệp ra. “Cảm ơn đã quan tâm, nhưng tôi có chết thì cũng không phải vì kiệt sức.”

“Mẹ nó…” Tạ Diệp nghẹn lời, suýt nữa thì hóa thành con khỉ mà gào thét ngay tại chỗ. Một lát sau, cậu ta đập mạnh lên đùi mình, thở dài: “Giấy báo trúng tuyển đến rồi đấy. Cậu thực sự không định đi học mà cứ ru rú ở đây làm việc sao?”

“...”

Lúc này đã là tháng 8, giấy báo trúng tuyển đồng nghĩa với việc đại học đã đến rất gần.

Tần Ý An thoáng dừng tay lại: “Hình như vậy.”

Tạ Diệp lấy từ trong balo ra một tờ giấy, đập mạnh xuống bàn: “Này, nó đây.”

Những dòng chữ in mạ vàng, kỹ thuật dập nổi thủ công, dưới ánh nắng sớm chiếu rọi càng trở nên lấp lánh. Tấm giấy báo này chính là giấc mơ suốt mười mấy năm của biết bao học sinh.

Nhưng sau một hồi trầm mặc, Tần Ý An vẫn không đưa tay lấy.

“Nếu tôi mà học giỏi như vậy, là một đứa ‘con nhà người ta’ chính hiệu, thì mẹ tôi đã chẳng ngày ngày nhìn tôi bằng ánh mắt hận sắt không thành thép, coi tôi như thằng phá gia chi tử rồi.” Tạ Diệp nhướng mày cười. “Giang Công Chúa còn ghen tị với cậu kìa. Chính cô ấy đã giúp lấy giấy báo này cho hai cậu đấy.”

Tần Ý An ngẩng đầu: “Cô ấy đâu?”

“Ở ngoài kia, đang giận cậu đấy.”

Giang Uyển Kiều thực sự tức giận. Cô coi Tần Ý An và Tịch Bối là bạn tốt nhất của mình, nhưng hai người lại chẳng thèm tâm sự với cô, cũng không muốn nhận tiền giúp đỡ từ cô.

“Cô ấy thi thế nào?” Tần Ý An hỏi.

“Cũng ổn, khoa Văn mà, khó lắm. Cô ấy không vào cùng trường với hai cậu, nhưng cũng không tệ, đứng top 9.”

Tần Ý An im lặng suy nghĩ một lúc, rồi khẽ nói: “Tốt.”

Tạ Diệp thành tích thi quá tệ, cậu ta không định nhắc tới, khôi phục lại vẻ bất cần đời, huých vai Tần Ý An một cái: “Cậu còn không mở ra xem à? Tôi xem qua giấy báo trúng tuyển của top chín đại học rồi, còn chưa xem qua của người đứng nhất đâu.”

Trong mắt cậu ta hoàn toàn là sự mong đợi và tò mò mộc mạc, thậm chí còn có chút sùng bái. Sự mong đợi này khiến Tần Ý An im lặng rất lâu.

“Sao cậu không xé ra vậy?” Tạ Diệp lại hỏi một câu.

Tần Ý An dừng lại một chút, rồi mới lên tiếng: “Không cần thiết.”

Không gian bỗng chốc trở nên yên tĩnh. Tạ Diệp đơ ra vài giây mới kịp phản ứng, nhưng ngay sau đó cả người cứng đờ.

“Đừng nói với tôi… Đừng nói với tôi là vì cậu biết chắc kết quả rồi nên không cần hủy, đúng không?”

“Được rồi, được rồi, cậu vẫn ngầu như thế ——“

“Không phải.” Tần Ý An gần như phản xạ mà phản bác lại.

Không khí bỗng chốc đông cứng. Dưới ánh mặt trời ấm áp, Tạ Diệp lại cảm thấy lạnh sống lưng, như thể có cơn gió rét quét qua. Cậu gần như không thở nổi.
Cậu cứng ngắc đứng đó, trong lòng dâng lên dự cảm xấu, gần như không thể kiềm chế mà chỉ một ngón tay về phía Tần Ý An: “Không phải? Vậy ý cậu là gì?”

Ngàn vạn lần đừng nói là cái cậu đang nghĩ đến.

Tần Ý An khẽ nhắm mắt. Hắn biết mình đã lỡ lời.

“Tôi tạm thời không tính toán đi học.”

“...”

Trong mắt Tạ Diệp tràn đầy sự không thể tin được.

Cậu im lặng rất lâu. Ngón tay đang chỉ về phía Tần Ý An chậm rãi siết lại thành nắm đấm, rồi đột ngột nắm lấy cổ áo hắn, hốc mắt đỏ bừng, giọng nói đè thấp đến cực hạn, đầy tức giận: “Tần Ý An, cậu con mẹ nó điên rồi!!  Đậu vào Đại học Kinh Quảng mà không đi học, vậy cậu định làm gì? Lên trời à? Cậu phát điên cái gì vậy chứ!”

Tần Ý An không phản kháng lại cơn thịnh nộ của cậu ta, chỉ im lặng để mặc cổ áo mình bị túm chặt. Một lúc sau, hắn mới bình tĩnh lên tiếng: “Tôi chỉ nói là tạm thời.”

“Tạm thời cái rắm! Cậu phải đợi bao lâu?” Tạ Diệp rống giận, “Cậu cũng có thể vừa đi học vừa làm! Cậu thuê thêm người là được! Dù sao tôi cũng thi tệ, tôi có thể giúp cậu…”

“Tôi không thể.” Tần Ý An rũ xuống mắt nói, “Tôi không có thời gian.”

Hắn chỉ có hai năm.

Tạ Diệp nói thì đơn giản, nhưng thực tế thì sao? Nếu một ngày có 48 tiếng, có lẽ còn có thể. Nhưng nếu không, hoàn toàn không có khả năng vừa xây dựng sự nghiệp vừa đi học. Đó là sự thật không thể phủ nhận.

Tạ Diệp nắm chặt tay, lồng ng.ực phập phồng dữ dội, ngay cả xương quai xanh cũng căng chặt vì tức giận. Một lát sau, cậu mới buông tay, suy sụp ngồi xuống ghế.

“Tôi chỉ là tạm nghỉ học, không phải bỏ học. Không cần lo cho tôi không thể tốt nghiệp.” Tần Ý An nuốt khan, giọng điệu chắc nịch, “Cậu cứ yên tâm.”

“Nhưng tại sao…”

Tại sao? Còn có thể là vì cái gì?

Tạ Diệp chán nản, không nói tiếp.

Tần Ý An nhìn cậu ta, im lặng một chút rồi mở miệng: “Cậu có biết Đoàn Đoàn đang làm gì không?”

Tạ Diệp lắc đầu, vẻ mặt đầy mệt mỏi.
Tịch Bối lúc đầu đi làm gia sư. Tính cách cậu rất tốt, thành tích cũng xuất sắc, dạy học rất được lòng phụ huynh. Mỗi ngày, cậu nhận dạy hai hoặc ba học sinh tiểu học.

Tần Ý An đã cảm thấy như vậy là đủ vất vả, nhưng Tịch Bối vẫn không thấy đủ.
Tháng trước, có một hôm Tần Ý An về nhà sớm hơn thường lệ—khoảng mười giờ tối—nhưng không thấy Tịch Bối đâu.

Ban đầu, hắn tưởng có chuyện gì xảy ra, đang định gọi điện tìm cậu thì cửa mở ra. Một thiếu niên mặc đồng phục cửa hàng tiện lợi mệt mỏi bước vào, trên tay xách hai hộp cơm hộp.

Cậu chưa phát hiện ra Tần Ý An đã về nhà, chỉ dựa vào cửa nghỉ ngơi một lát, đưa tay lau mồ hôi. Sau đó, cậu mới chạm mắt với Tần Ý An.

“… Không phải tôi không muốn gặp Giang Uyển Kiều,” ánh mắt Tần Ý An rơi xuống lá thư báo trúng tuyển trên bàn, đôi mắt màu hổ phách ánh lên vẻ sâu thẳm, “mà là Đoàn Đoàn không muốn.”

Giang Uyển Kiều coi Tịch Bối như em trai ruột của mình, cô tuyệt đối không thể chịu nổi khi nhìn thấy cậu sống như vậy.

Cô cũng là một tiểu phú bà, nếu thật sự đem toàn bộ tiền của mình đưa cho Tịch Bối, tuyệt đối không phải con số nhỏ. Cô chắc chắn sẽ nghĩ đủ mọi cách để bắt Tịch Bối nhận lấy.

Nhưng mà, Tần Ý An và Tịch Bối làm sao có thể lấy số tiền đó từ cô được?

“Uyển Kiều biết hai người không nói với cô ấy là vì không muốn cô ấy lo lắng. Nhưng cô ấy đã lo lắng từ rất lâu rồi.” Tạ Diệp thở dài. “Cậu nghĩ lá thư báo trúng tuyển kia từ đâu mà có? Chính cô ấy đã đến Tần gia lấy đấy!”

Giang Uyển Kiều không sợ trời, không sợ đất. Cho dù Tần gia có muốn gây áp lực lên Giang gia, cô vẫn ngẩng cao đầu bước vào, đối diện với Tần Việt Nguyên, tranh cãi một trận long trời lở đất. Cô chỉ hỏi vài câu:

“Chẳng lẽ ông nhất định phải khiến Tần Ý An không hạnh phúc cả đời sao?”

“Chỉ vì giới tính? Nếu Tịch Bối là con gái, ông có đồng ý không?”

Cô gần như cãi nhau đến đỏ mắt, cuối cùng phẫn nộ rời khỏi Tần gia. Giờ phút này, đứng ngoài cửa, tuy vẫn còn giận nhưng lại không kìm được lo lắng.

“Đi ăn một bữa cơm đi.”

Tạ Diệp trầm mặc một lát rồi nói. “Coi như là tiệc chúc mừng lên đại học.”

Tần Ý An không phản đối, chỉ nhẹ giọng “Ừm” một tiếng.

Đến giữa trưa, bốn người cuối cùng cũng gặp nhau.

Giang Uyển Kiều sau một thời gian dài không gặp, trông càng xinh đẹp hơn. Cô đã học được cách trang điểm nhẹ, làn da trắng mịn, đôi môi tô son lấp lánh, dung nhan vốn đã nổi bật nay lại càng thêm tinh tế. Khi tựa lưng trên ghế, cô mang vẻ đẹp dịu dàng như một đại mỹ nhân Giang Nam.

Nhưng khi ánh mắt cô chuyển sang Tần Ý An và Tịch Bối, sắc mặt liền thay đổi ngay lập tức.

Ban đầu, cô không nhịn được mà bật cười. Sau đó, khuôn mặt liền trở nên tức giận. Giang Uyển Kiều lao tới, ra sức vỗ mạnh lên lưng Tần Ý An và Tịch Bối mấy cái. Nước mắt đã rưng rưng nơi khóe mắt.

Sau khi ngồi xuống giữa hai người bọn họ, cô mới căm giận lau khô nước mắt, rồi lên tiếng: “Nếu về sau hai người còn giấu tôi chuyện này, tôi thật sự sẽ tức giận và không chơi với các cậu nữa.”

Vừa nói, cô vừa bóc tôm đặt vào chén của hai người, giọng điệu mang theo vẻ uy hiếp.

Tịch Bối nhìn xuống chén của mình, thấy tôm đã chất thành một ngọn núi nhỏ. Cậu khẽ mím môi, ngoan ngoãn nở một nụ cười.

Hôm nay, cậu mặc một chiếc áo thun bình thường màu xanh nhạt. Màu sắc ấy càng tôn lên làn da trắng nõn của cậu, trông sạch sẽ và tinh khiết. Khi cậu cúi đầu ăn, chỉ khiến người ta càng muốn đem tất cả những thứ tốt nhất trên thế giới này đặt vào tay cậu.

“Cảm ơn Uyển Kiều tỷ.”

Dứt lời, cậu liền bóc một miếng cua, nhẹ nhàng đặt lại vào chén Giang Uyển Kiều.

Giang Uyển Kiều lập tức ôm ngực, cắn môi, hận không thể ngay lập tức nhào qua ôm lấy cậu. Nhưng cảm thấy như vậy vẫn chưa đủ, cô liền vội vàng kéo váy chạy ra ngoài gọi thêm món, thế nào cũng phải làm cho Tịch Bối ăn không hết thì gói mang về.

Trong lúc đó, không biết từ đâu, Tạ Diệp lấy ra vài chai bia. Cậu ta rót đầy cho mọi người, sau đó tự mình uống cạn một chai lớn, rồi quay sang muốn cụng ly với Tần Ý An.

Sau đó, cậu ta mới tự uống tiếp.

Mỗi ngày đều trải qua những ngày lặp lại nhàm chán, không ngủ không nghỉ gần hai tháng.

Tịch Bối nhìn hai người bạn của mình, hiếm khi cảm thấy bản thân lại tràn đầy sức sống như lúc này. Cậu khẽ mỉm cười, đôi mắt cong cong như vầng trăng non, nhìn mọi người với vẻ mặt vui vẻ.

Nhân lúc Giang Uyển Kiều chưa quay lại, cậu hơi dịch người sang gần Tần Ý An, nhẹ nhàng đặt một con cua đã bóc sẵn vào chén của Tần Ý An, sau đó lặng lẽ chớp chớp mắt. Đôi môi nhỏ nhắn hơi bóng lên vì ánh đèn chiếu vào, trông đáng yêu đến mức khiến người khác phải mềm lòng.

“Đoàn Đoàn.” Tần Ý An gọi cậu bằng biệt danh, giọng nói khẽ đến mức như chỉ mình hai người có thể nghe thấy. Tựa như có điều muốn nói, nhưng lại do dự.

Rõ ràng hai người ở cùng một chỗ, nhưng lại giống như đang sống tách biệt. Ban ngày bận rộn không gặp mặt, chỉ có đến tối khi ngủ, mới có thể lặng lẽ vòng tay ôm lấy nhau trong lòng.

Thiếu niên mang theo hương vị thanh xuân tươi mát hơi nghiêng người về phía trước. Dưới chiếc bàn mà không ai nhìn thấy, cậu nhẹ nhàng nắm lấy đầu ngón tay của Tần Ý An.

Ánh đèn vàng dịu nhẹ trong căn phòng tràn ngập mùi thức ăn khiến đôi mắt đầy nước của Tịch Bối càng thêm long lanh, trong suốt như một viên ngọc.

Bên cạnh, mặc cho Tạ Diệp đang lớn giọng rót rượu và uống như thể muốn say ngay lập tức, điều đó cũng không làm phân tán một chút nào sự chú ý của Tần Ý An.

“An An.” Tịch Bối nhẹ giọng gọi, rồi như không nỡ rời đi, khẽ ngoắc đầu ngón tay của Tần Ý An.

Trong mắt cậu, không có bất kỳ tạp chất nào, chỉ có rất nhiều yêu thương, một chút tủi thân, cùng một chút chờ mong: “Em rất nhớ anh.”

Thế giới dường như yên tĩnh lại. Rất khó để miêu tả tâm trạng của Tần Ý An lúc này. Bởi vì nhiều năm sau, hắn vẫn không quên được khoảnh khắc này.

Năm 18 tuổi, là năm Tần Ý An nghèo túng và thất vọng nhất. Tương lai mờ mịt, khó khăn trước mắt như núi non trùng điệp, vừa tốt nghiệp phổ thông, lại phải cân nhắc tạm nghỉ học, từ bỏ quyền lợi nhập học như bạn bè đồng trang lứa.

Tần Ý An rất mạnh mẽ, nhưng dù mạnh mẽ đến đâu, hắn cũng chỉ mới sống 18 năm.

Thế nhưng, ngay giây phút này, tất cả sự mờ mịt và nỗi đau bị vứt bỏ kia, dường như đều biến mất hoàn toàn.

Tịch Bối không hề nhận ra rằng, lời nói vô tình của mình đã khiến Tần Ý An sững sờ tại chỗ.

Tịch Bối vừa mới thốt ra một câu làm nũng không đầu không đuôi, một giây sau lại cảm thấy hơi xấu hổ.

Không chờ Tần Ý An phản ứng, Tịch Bối bỗng nhiên “ưm” một tiếng, như thể vừa nhớ ra điều gì đó. Cậu nhanh chóng vươn tay, lục tìm một hồi trong chiếc túi của mình. Cuối cùng, cậu lấy ra một chai sữa bò nhỏ vẫn còn hơi ấm. Một loại sữa bình thường, không có gì đặc biệt.

Vị dâu tây.

Tịch Bối vừa tan ca ở cửa hàng tiện lợi, đây là chai sữa mà cậu mới mua lúc trên đường về.

Đôi mắt đen láy long lanh như phủ một lớp nước trong suốt, hàng mi dài cong vút khẽ rung động. Đôi môi nhỏ màu hồng nhạt hơi chu lên, có chút do dự nhưng lại mang theo ý cười.

Khi thiếu niên mỉm cười, trông giống như một thiên sứ nhỏ mềm mại và thánh khiết, từ trên trời đáp xuống nhân gian. Khoảnh khắc này, thoáng chốc gợi nhớ đến năm đó.

“Đoàn Đoàn sữa bò nhỏ,” Tịch Bối cười cong mắt, đưa chai sữa về phía trước, “Cho An An uống.”

Bình Luận (0)
Comment