Được Đại Lão Cố Chấp Cưng Chiều Từ Nhỏ Đến Lớn

Chương 7

Ngày thứ hai, Tịch Bối cuối cùng cũng tỉnh táo, cậu chầm chậm từ trong chăn ló cái đầu nhỏ ra nhìn ngó xung quanh.

Chỉ vừa nhìn, đôi mắt đen láy trong veo của cậu liền kinh ngạc mở to, trên khuôn mặt ửng hồng đủ loại cảm xúc đan xen lẫn lộn.

Cậu đang nằm chung chăn với Tần Ý An. Hơn nữa Tần Ý An hơi ngửa đầu, nhắm mắt, tựa vào thành giường, trông có vẻ hơi mệt mỏi , một tay anh còn đặt trên người cậu, nhẹ nhàng vỗ về, như đang dỗ cậu ngủ vậy, dịu dàng và chậm rãi.

Tịch Bối cảm nhận được mình đang được ôm, bất giác nhớ lại chuyện tối qua. Nhớ đến bàn tay Tần Ý An nắm chặt cậu, khuôn mặt anh kề sát, vẻ mặt lo lắng và sốt ruột… Gần như ngay lập tức hốc mắt cậu đỏ hoe.

“Ý An ca ca…” Tịch Bối nhỏ giọng lẩm bẩm.

Tần Ý An ngủ muộn hơn Tịch Bối hai ba tiếng, nhưng lúc này nghe thấy tiếng gọi, theo bản năng mở mắt, lên tiếng: “…Anh đây.”

Tịch Bối như một chú ngốc nghếch, nhận được hồi đáp liền mím môi cười, lộ ra nụ cười vừa ngượng ngùng vừa ửng đỏ.

Tịch Bối quen với việc ngủ một mình. Nhưng nhà cậu rất nhỏ, căn phòng nhỏ của cậu lại tối om, nên đôi khi cậu vẫn cảm thấy sợ hãi, từ chiếc giường nhỏ của mình bò xuống, đến bên cạnh ba cuộn tròn ngủ.

Cha mẹ tuy nói cậu nhát gan, nói cậu hay ngại ngùng, nhưng Tịch Bối vẫn cứ mè nheo đòi ở lại, cứ như một cục bột dính người bên cạnh họ.

Ở nhà, được ngủ nghỉ bên cạnh người thân là khoảng thời gian an tâm và hạnh phúc nhất của cậu.

Tịch Bối luôn nghĩ về cha mẹ từng giây từng phút.

Cậu vốn tưởng mình sắp đau khổ đến chết mất rồi, nhưng hôm qua Tần Ý An đã đến bên cạnh dỗ dành cậu ngủ, khiến cậu cảm thấy như… được sống lại một lần nữa.

“Cảm ơn Ý An ca ca…” Tịch Bối khẽ nói, cậu cảm nhận được vết kim tiêm trên tay, biết mình hôm qua đã bị sốt, “Hôm qua em có làm ồn anh không?”

Tần Ý An ra dáng người lớn lắc đầu, lắc đầu rất nghiêm túc: “Không có.”

Tịch Bối lúc này mới gật gù, đôi môi nhỏ nhắn bị cậu li.ếm nhẹ, vừa ngượng ngùng vừa ngoan ngoãn: “Vậy thì tốt.”

Cậu sợ mình sẽ làm ồn, bởi vì cha mẹ ngày hôm sau phải đi làm rất sớm, 4-5 giờ sáng đã phải ra khỏi quán ăn vặt.

Tuy rằng cậu chưa từng ngủ chung với ai, nhưng suy bụng ta ra bụng người, Tần Ý An chắc chắn phải đi học, vậy thì—

Tịch Bối như chợt nhớ ra điều gì, hai mắt cậu mở to tròn xoe, nắm chặt tay Tần Ý An, kinh ngạc hỏi: “Hôm nay là thứ hai sao?”

Tần Ý An gật đầu: “Đúng vậy.”

“…Ý An ca ca!” Tịch Bối lo lắng nói, “Chúng ta muộn học mất rồi!”

Tần Ý An khựng lại một lát, rồi mới nhẹ nhàng “Ừ?” một tiếng. Hình như… đúng là vậy.

Thiếu gia đã lên tiếng, muốn đưa Tịch Bối thiếu gia đến trường.

Nhưng trường học của thiếu gia là trường tiểu học tư thục quý tộc, quản lý nhân viên bên ngoài rất nghiêm ngặt, nếu không có người làm thủ tục, thì không thể nào cho Tịch Bối vào được.

Thiếu gia nhíu mày trầm tư, nếu trường của hắn không cho Tịch Bối vào, vậy thì hắn sẽ đến trường của Tịch Bối.

Chỉ là… Tịch Bối học trường tiểu học công lập bắt buộc, học phí *chín đồng một học kỳ, một lớp có năm sáu chục học sinh, thầy cô quản còn không xuể.

(Cái chỗ 9 đồng mình k rõ lắm có ai biết hông)

Ai dám để Tần thiếu gia đến một ngôi trường bình thường như vậy học? Nếu Tần Việt Nguyên mà biết được, chắc chắn sẽ xé xác mọi người mất.

…Nhưng nếu không cho hai người học cùng trường, thì chưa cần đến Tần Việt Nguyên ra mặt, chỉ cần khuôn mặt nhỏ nhắn cau có của Tần Ý An thôi cũng đủ khiến mọi người khổ sở đến cực điểm rồi.

Trước khi Tần gia lại một lần nữa rơi vào trạng thái hỗn loạn, quản gia Cố đã kịp thời ngăn mọi người lại.

“Thiếu gia,” ông ngồi xổm xuống, cầm cặp sách cho hắn, nhẹ nhàng nói, “Cậu nhất định phải đến trường, đến trường của cậu, nếu không Tần tiên sinh sẽ tức giận.”

Tần Ý An nắm tay Tịch Bối, tức giận nói: “Vậy sao? Tôi là đi học hay là đi tù vậy, đến quyền lựa chọn mình muốn vào nhà tù nào cũng không có sao?”

“…”

Mọi người nghe cậu nói vậy, chỉ cảm thấy vị thiếu gia này thật là—ăn nói lưu loát, ý tứ rõ ràng, vượt xa những đứa trẻ tám tuổi bình thường.

Tịch Bối ngơ ngác quay sang nhìn Tần Ý An, đôi mắt đen láy sáng ngời, như thể rất ngưỡng mộ.

Tần Ý An tiếp tục cố gắng: “Đoàn Đoàn, là của tôi. Tại sao tôi không thể học cùng trường với Đoàn Đoàn?”

Quản gia Cố đã sớm quen với những câu hỏi ngược lại đầy bình tĩnh của Tần Ý An, ông mỉm cười, chỉ một câu đã khiến Tần Ý An không còn gì để phản bác. “Tịch Bối thiếu gia vẫn còn đang bệnh, cần phải ở nhà nghỉ ngơi và theo dõi tình hình.”

Tần Ý An ngẩn người tại chỗ, sự tự tin vừa rồi tan biến không còn dấu vết.

“Nếu không, có thể cậu ấy sẽ bị sốt lại ở trường.”

Tần Ý An nhíu mày, hoàn toàn tỉnh táo lại.

“Nếu thiếu gia cứ khăng khăng như vậy, thì tôi…”

“Tôi biết rồi.” Tần Ý An cắt ngang lời quản gia Cố, hắn cau khuôn mặt nhỏ nhắn, bình tĩnh nói, “Tôi sẽ ngoan ngoãn đi học.”

Hắn khó khăn lắm mới buông tay Tịch Bối ra, cố gắng kìm nén xúc động muốn đóng gói cả Tịch Bối mang đi cùng: “Đoàn Đoàn, sau này phải cùng anh đi học đấy.”

Tịch Bối cảm nhận được bàn tay đang nắm mình nhẹ nhàng buông ra, tim cũng khẽ hẫng một nhịp.

Cậu theo bản năng gật đầu, ngoan ngoãn đáp lời: “Vâng…”

Dưới sự vây quanh của tài xế, người hầu, quản gia và Đoàn Đoàn, Tần thiếu gia cuối cùng cũng lên xe.

Sau tiếng đóng cửa xe “cạch” nhẹ nhàng, Tịch Bối vẫy vẫy bàn tay nhỏ về phía Tần Ý An.

Chiếc xe chở Tần Ý An nhanh chóng lăn bánh, rất nhanh đã biến mất khỏi tầm mắt Tịch Bối.

Mà Tịch Bối vẫn chưa hoàn hồn. Cậu mím môi đứng bên cạnh quản gia Cố, như một con búp bê Tây Dương đang ở nhà chờ đợi người trở về.

Tần Ý An giống như thuốc giảm đau của cậu, một khi Tần Ý An rời đi, Tịch Bối lại cảm thấy nỗi đau mất cha mẹ một lần nữa trào dâng như thủy triều, nhấn chìm cậu, khiến cậu khó thở.

“Tịch Bối thiếu gia.” Quản gia Cố đột nhiên lên tiếng, cố tình lơ đi đôi mắt đỏ hoe của Tịch Bối.

Tịch Bối luống cuống tay chân đưa tay lên lau mặt, giọng nói vẫn còn ngọng nghịu: “Thưa chú, cháu đây.”

Dù cậu đang rất đau khổ, nhưng vẫn không dám nói gì, cũng không dám làm phiền người khác.

Bởi vì Tịch Bối là một đứa trẻ rất ngoan.
Quản gia Cố thở dài trong lòng, nhưng trên mặt vẫn nở nụ cười, chuyển hướng sự chú ý của Tịch Bối: “Tịch Bối thiếu gia năm nay học lớp một đúng không?”

“Vâng ạ.”

“Nhưng vì muốn cùng Ý An thiếu gia đi học, có thể cháu sẽ phải chuyển trường từ trường tiểu học hiện tại, rồi vào thẳng lớp hai,” quản gia chỉnh lại phần tóc bị dựng đứng trên đầu cậu, “Cháu thấy thế nào?”

Tịch Bối có chút do dự mở miệng: “…Học lớp hai, là có thể học cùng lớp với anh Ý An sao ạ?”

Quản gia Cố gật đầu: “Đúng vậy.”

“Vâng,” Tịch Bối không chút do dự gật đầu, “Cháu hứa với Ý An ca ca.”

Quản gia Cố cảm thấy mềm lòng vô cùng, tay ông từ đầu Tịch Bối chuyển xuống gò má nhỏ của cậu, dịu dàng nói: “Đoàn Đoàn, chú còn muốn hỏi cháu một chuyện.”

Ông mở lời, gọi Tịch Bối rất thân mật, như an ủi, như dò hỏi.

Bởi vì, chuyện sắp nói ra thật sự có chút tàn nhẫn. Nhưng sự việc đã đến nước này, ông không thể không nói, cũng không thể không hỏi.

“Hai ngày nữa, chú sẽ đưa Đoàn Đoàn đi thăm ba mẹ, họ muốn được yên nghỉ,” quản gia Cố lựa lời nói, “Nhưng ba  của Đoàn Đoàn cảm thấy, để cháu sống một mình thì không yên tâm, nên đã nhờ chú và chú Tần chăm sóc cháu, để cháu làm em của Ý An thiếu gia…”

Tần Việt Nguyên đã giao tiếp và trao đổi với quản gia Cố, cũng đã nói chuyện với bác tài Lão Tưởng.

Lão Tưởng phải chịu trách nhiệm trước pháp luật, chắc chắn sẽ phải ngồi tù, nhưng bản thân ông cũng có gia đình, không thể gánh vác trách nhiệm nhận nuôi Tịch Bối.

Mà Tần Việt Nguyên lại muốn dùng Tịch Bối để xoa dịu dư luận.

Tịch Bối được Tần gia nhận nuôi, đãi ngộ đương nhiên là đãi ngộ của thiếu gia, điều này không cần nghi ngờ, cuộc đời cậu sau này chắc chắn sẽ thuận buồm xuôi gió.

Nhưng Tần gia dù sao cũng là danh gia vọng tộc, vị trí của Tần Ý An là người thừa kế duy nhất trong sổ hộ khẩu là không thể thay đổi.

Nói cách khác, Tịch Bối hiện tại sẽ cùng quản gia Cố chung một sổ hộ khẩu.

Tịch Bối đương nhiên chưa biết những chuyện phức tạp này, cậu chỉ biết—đây là “lần gặp mặt cuối cùng”.

“Cháu, cháu biết rồi…”

Cậu nhỏ giọng ngập ngừng nói: “Cháu biết.”

Sau này cuộc đời cậu sẽ không còn sự tham gia của cha mẹ nữa. Cha mẹ từng là cả thế giới của cậu, nhưng giờ đã theo gió bay xa.

Thế giới của cậu sau này, chính là Tần Ý An.

“… Ngoan.”

Quản gia Cố cúi mắt, lau đi nước mắt nơi khóe mắt Tịch Bối, dịu dàng nói: “Được rồi. Vậy giờ chú đưa Tịch Bối thiếu gia đến trường cũ thu dọn đồ đạc, để sau này cháu tiện đến chỗ Ý An thiếu gia, được không?”

Tịch Bối đương nhiên không có ý kiến gì, cậu đi theo sau quản gia, khoác chiếc áo khoác lớn để tránh bị cảm lạnh, rồi cùng nhau đến lớp học.

Năm đó, điện thoại di động và internet còn chưa phát triển lắm, tin tức lan truyền cũng không nhanh. Nhưng mọi người đều sống ở cùng một nơi, khó tránh khỏi việc truyền miệng nhau.

Đúng lúc đang giờ học tiết thứ hai, nhưng một số đứa trẻ vẫn chưa hình thành thế giới quan rõ ràng, nhìn thấy Tịch Bối đến, trên mặt lộ ra vẻ ngây thơ tàn nhẫn, hoặc là sự đồng cảm rõ ràng, khẽ nói nhỏ.

“Ba mẹ Tịch Bối chết rồi.”

“... Tai nạn xe cộ. Mẹ tớ bảo đừng đi đường đó nữa.”

“Đáng thương thật, cậu ấy không có ba mẹ.”

“Không có ba mẹ, chẳng phải là không ai cần sao?”

“Không ai cần?”

“…”

Chỉ vừa nghe những lời đó trong lúc thu dọn sách vở, mắt Tịch Bối đã đỏ hoe.

Quản gia Cố nhanh chóng bước tới, bịt tai Tịch Bối lại, lạnh lùng nghiêm giọng nói với những đứa trẻ tàn nhẫn kia: “Không ai dạy các cháu đến trường phải giữ trật tự sao?”

Bọn trẻ ồ lên một tiếng, chưa kịp nói thêm gì, cô giáo dạy văn đã nghiêm khắc gõ bảng đen, lớn tiếng nói: “Cấm nói chuyện riêng!!”

Tịch Bối vốn hơi sợ cô giáo dạy văn, cả người cậu run lên.

Nhưng cô giáo không nói gì thêm.

Trẻ con ở mấy lớp dưới thường được uống sữa vào buổi sáng, ba mẹ Tịch Bối rất thương cậu, đương nhiên không bỏ lỡ điều đó.

Cô giáo cầm một hộp sữa dâu tây hiệu Lợi Nhạc, ngồi xổm xuống, nhét vào tay Tịch Bối.

“Bối Bối,” cô giáo mỉm cười, “Đừng nghe các bạn nói bậy, các bạn chẳng biết gì cả…”

“Cảm ơn cô giáo.”

Tịch Bối cúi đầu, nhỏ giọng nói: “Em không giận đâu ạ, vì ba mẹ đã dạy em phải tôn trọng tất cả các bạn.”

Cô giáo không kìm được quay mặt đi lau mắt.

“Nhưng mà,” Tịch Bối ôm hộp sữa nhỏ, nhíu mày, nghiêm túc nói, “Bọn họ nói sai một điều.”

“Em có người cần.” Cậu nói từng chữ một.

Ba mẹ vĩnh viễn ở bên cậu, dù là ngay lúc này, cũng sẽ đứng vững vàng phía sau Tịch Bối.

Hơn nữa, Tịch Bối còn có Tần Ý An.

Không chỉ cô giáo dạy văn kinh ngạc há hốc miệng, ngay cả quản gia Cố cũng sững sờ kinh hãi.

Cả ngày đi học Tần Ý An đều thất thần.
Hắn hiếm khi như vậy, chỉ là trong lúc học luôn nghĩ về Tịch Bối ở nhà.

Chỗ bên cạnh hắn không có ai ngồi, vì hắn không thích tiếp xúc với người khác, ngoại trừ Tạ Diệp ngồi sau, hầu hết những người muốn bắt chuyện với hắn đều không thành.

Nhưng nếu Tịch Bối đến, chắc chắn sẽ ngồi bên cạnh hắn.

À, Tịch Bối năm nay học lớp một, Tần Ý An phải dạy kèm cho Tịch Bối ở nhà, giúp cậu nhanh chóng theo kịp chương trình lớp hai…

Buổi chiều, trước giờ tan học tiết thứ hai, mấy đứa trẻ ở cửa bỗng nhiên kêu lên vài tiếng kinh ngạc, tiếng xì xào bàn tán ngày càng lớn, mọi người nhìn nhau.

Tần Ý An như cảm nhận được điều gì, ngẩng đầu nhìn ra ngoài.

Tịch Bối được quản gia động viên, nhân lúc tan học, có chút ngượng ngùng, có chút lo lắng, cẩn thận nhìn xung quanh.

Bỗng nhiên, ánh mắt hai người chạm nhau.

Khuôn mặt Tịch Bối nở một nụ cười ngoan ngoãn, bước chân ngắn nhỏ nhanh chóng chạy vào, cuối cùng cũng thở hổn hển đứng trước mặt Tần Ý An.

“Đoàn Đoàn, sao em lại…”

“Cho anh!”. Tịch Bối gắng sức lấy hộp sữa ấm từ trong ngực ra, như nâng niu bảo bối, đặt vào tay Tần Ý An.

Tần Ý An đột nhiên ngẩng phắt lên.

Khuôn mặt Tịch Bối ửng hồng, hàng mi cong vút chớp chớp, còn xinh đẹp hơn cả đóa hồng kiều diễm nhất, như một thiên thần nhỏ giáng trần.

“Hộp sữa dâu của Đoàn Đoàn,” Tịch Bối nói, “Cho Ý An ca ca uống.”

Tác giả có lời muốn nói:

Đây là cục bột sữa của nhà ai vậy nè o(^▽^)o

Bình Luận (0)
Comment