Được Đại Lão Cố Chấp Cưng Chiều Từ Nhỏ Đến Lớn

Chương 79

Hai ngày sau, Tịch Bối quay lại trường để thu dọn hành lý, chuẩn bị rời đi. Cậu dự định đợi đến khi Tần Ý An giải quyết xong công việc rồi cả hai cùng về nhà.

Vốn nghĩ kỳ nghỉ đông trường học sẽ vắng vẻ, nhưng không ngờ vẫn còn rất nhiều người. Cậu phải len lỏi qua đám đông nhộn nhịp trước cổng ký túc xá mới có thể trở về phòng mình.

Khi bước vào, Tịch Bối bất ngờ thấy hai người bạn cùng phòng—vốn là những kẻ lười biếng—hôm nay lại hiếm hoi dậy sớm và đang thu dọn hành lý. Nhìn thấy cậu trở về, cả hai lập tức vẫy tay chào.

Hạ Vũ Tuyết ngừng ngay động tác, là người đầu tiên lên tiếng đầy háo hức: “Này! Hai ngày qua hẹn hò thế nào rồi?!”

Dương Phàm thì đẩy nhẹ gọng kính, gật gù tỏ vẻ hứng thú: “Đúng đó, tôi cũng rất tò mò.”

Tịch Bối cười và kể cho hai người bạn nghe một chút về những chuyện xảy ra chiều hôm đó, bỏ qua một vài chi tiết “làm màu” quá mức, nhưng vẫn hơi xấu hổ mà xoa xoa vành tai.

Tuy nhiên, hai người bạn cùng phòng của cậu lại rất thích thú, như thể đang hòa mình vào câu chuyện, đến nỗi quên cả việc thu dọn hành lý, cùng nhau chép miệng:

“Ngọt ngào quá.”

“Ghen tị quá.”

“Tình yêu vẫn là xem người khác kể mới thú vị.”

“Đúng vậy, tôi muốn biết nếu hai cậu hôn nhau thì...”

Mặt Tịch Bối lập tức đỏ bừng! Da mặt cậu rất mỏng, không muốn để hai người hỏi thêm chi tiết, vội vàng cắt ngang họ: “Mấy cậu, mau thu dọn đồ đi, lát nữa tôi đưa mấy cậu ra ga nhé.”

Dương Phàm và Hạ Vũ Tuyết đều không phải người địa phương, vốn định dập đầu cảm ơn Tịch Bối, nhưng lại có chút do dự.

“Nhưng mà Bối ca…” Hạ Vũ Tuyết ngập ngừng, “Cậu có thấy thông báo bên ngoài chưa? Công ty Bối An của Tất Âm đang tuyển thực tập sinh ở trường mình đấy!”

“Đúng vậy, rất nhiều học trưởng, học tỷ năm 3 năm 4 đều đi, người đông kinh khủng, tuy rằng bọn mình chưa đủ điều kiện đi thực tập, nhưng cũng muốn đi tìm hiểu một chút.”

Dương Phàm trầm ngâm một hồi, buông quần áo trong tay xuống: “Tây Bắc, hay là chúng ta cùng đi xem đi?”

Tất Âm – ứng dụng đang làm mưa làm gió trên thị trường – gần đây cực kỳ hot, gần như trở thành app không thể thiếu trên điện thoại của giới trẻ. Người sáng lập lại còn rất trẻ, được ca tụng là thiên tài kinh doanh. Dù ở ngôi trường danh giá như Kinh Quảng Đại học, nơi hội tụ toàn nhân tài, thì đó vẫn là một cái tên đầy ấn tượng.

Rất nhiều học trưởng, học tỷ có đủ điều kiện thực tập đều mong muốn có cơ hội thực tập tại công ty Bối An trong kỳ nghỉ đông này, họ nghĩ rằng nếu thực sự thành công, chắc chắn sẽ thu hoạch được rất nhiều kinh nghiệm quý báu.

Tuy nhiên, buổi thông báo tuyển dụng thực tập sinh hôm nay đông như trẩy hội, ngoài những lý do chính đáng được công khai, còn có một nguyên nhân mà ai cũng biết, nhưng chỉ hiểu ngầm trong lòng mà không nói ra.

Hôm nay, người sáng lập công ty đó có vẻ như sẽ đến trường một chuyến.

“Tôi nghe nói nhé, người sáng lập này có thân phận siêu khủng!” Hạ Vũ Tuyết lập tức bật dậy, “Các cậu có biết Tần gia không? Chính là Tần gia đó!”

Dương Phàm trợn tròn mắt: “Khoan đã, Tần gia đó á?”

Họ đều chỉ là người bình thường, không thực sự hiểu biết về giới hào môn thượng lưu, dù đã từng gặp Tần Ý An một lần, họ cũng không biết thân phận của hắn.

Vụ việc năm đó thực sự đã quá xa xôi, lại chỉ được báo chí đưa tin, nên họ cũng không biết mối quan hệ giữa Tịch Bối và Tần gia.

“Người sáng lập này là đại thiếu gia của Tần gia!”

Hạ Vũ Tuyết vốn quen hóng hớt, những tin tức dạng này cậu ta nắm rất rõ: “Nghe nói, vị đại thiếu gia này có mâu thuẫn gì đó với gia đình, ra ngoài tự lập, ban đầu không ai coi trọng anh ta, kết quả người ta làm một phát ra cái phần mềm ngầu bá cháy, thực sự khiến người ta kinh ngạc.”

“Nhà bọn họ còn có một tiểu thiếu gia nữa, hình như vẫn đang đi học.”

“Ê, cậu nói xem, mâu thuẫn gì có thể khiến đại thiếu gia đó rời nhà tự lập sự nghiệp vậy?”

“......”

Tịch Bối đột nhiên sặc dữ dội, ho đến mức mặt đỏ bừng. Cậu hoàn toàn không biết nên phản ứng thế nào, chỉ có thể cắn chặt môi dưới, cố nén cảm xúc.

“Sao thế?” Hạ Vũ Tuyết thấy Tịch Bối ho sặc sụa thì ngạc nhiên hỏi, “Uống nước bị sặc à?”

Tịch Bối đỏ mặt lắc đầu, cố gắng trấn tĩnh: “Không… không có gì…”

“À! Tôi hiểu rồi!” Dương Phàm bỗng nhiên vỗ tay cái bốp, như thể đã khai sáng ra chân lý, “Tây Bắc, chẳng phải người yêu của cậu cũng làm ở công ty Bối An sao? Bảo sao cậu lại thấy ngại thế!”

“Này này, vậy vị sáng lập kia thật sự họ Tần à?”

“Đúng đúng, có phải lợi hại như lời đồn không?”

Tịch Bối ngập ngừng một lát, cậu nhỏ giọng nói: “Nếu mấy cậu tò mò, lát nữa tôi dẫn mấy cậu đi gặp một chút.”

“...”

Thật là nhẹ nhàng như mây gió, thật là bình tĩnh không gợn sóng!

Hạ Vũ Tuyết từ tận đáy lòng thốt lên một tiếng cảm thán: “Má ơi!”

“Bất kể vị đại lão đó thế nào,” Dương Phàm cảm thán nói, “Dù sao tôi cũng thấy bạn trai của Tây Bắc chúng ta lợi hại, vậy mà có thể nhẹ nhàng như vậy mà cho chúng ta gặp đại lão.”

“Đúng đúng đúng! Tôi giờ tò mò quá đi mất.”

Tịch Bối hoàn toàn không nói nên lời, cậu chưa bao giờ cảm thấy... ngại ngùng đến thế.

Tịch Bối vừa định mở miệng giải thích mối quan hệ giữa Tần Ý An và gia đình anh, cũng như mối liên hệ với Tất Âm cho hai người bạn cùng phòng, thì đột nhiên nghe thấy Hạ Vũ Tuyết cắt ngang lời cậu.

“À đúng rồi Bối ca, cậu có thể chưa biết chuyện này,” cậu ta nói một cách bí ẩn, “Cậu có thấy phòng ký túc xá của chúng ta thiếu thiếu gì không?”

Tịch Bối ngẩn người, theo bản năng quay đầu lại, nhìn theo hướng Hạ Vũ Tuyết chỉ.

Vị trí của cậu đã bị Dư Thiên Vũ chiếm trước đó đã trống không, không giống như những bạn học khác về nghỉ đông vẫn để lại chút đồ dùng cho năm sau, chỗ đó trống trơn, trông như chưa từng có người ở.

Dương Phàm kịp thời bổ sung: “Cậu ta thôi học rồi. Đồ đạc cũng dọn đi hết rồi.”

Hôm đó đúng là có nói cậu ta sẽ thôi học...Nhưng Tịch Bối không ngờ lại nhanh như vậy.

Hạ Vũ Tuyết thở dài nói: “Đáng đời, đáng lẽ phải cho thằng ngốc đó cuốn xéo từ lâu rồi.”

Hôm trước hắn ta thức trắng đêm, hôm sau liền quay video công khai xin lỗi Tịch Bối, xin lỗi những nữ sinh bị hắn ta chụp trộm trước đó.

Trong video, hắn ta trông vô cùng tiều tụy, vừa cúi đầu vừa sám hối: “Tôi nhất thời bị ma xui quỷ khiến nên mới chụp ảnh, bạn học Tịch Bối muốn ngăn cản tôi, tôi thậm chí còn định ức hiếp cậu ấy, còn tung tin đồn về cậu ấy trên mạng. Bây giờ bình tĩnh lại, tôi mới biết cậu ấy đã đưa ra quyết định đúng đắn đến mức nào, còn tôi thật sự là đồ bỏ đi, hổ thẹn với thân phận sinh viên của mình...”

Video này không chỉ được đăng trên trang confession của Đại học Kinh Quảng, mà còn lan truyền trên Weibo, Tất Âm, và một số trang mạng khác. Dưới phần bình luận không ai khách khí như Tịch Bối, mọi người đã mắng hắn ta không thương tiếc.

Hạ Vũ Tuyết đưa điện thoại đến trước mặt Tịch Bối, cười hả hê: “Cậu xem này!”

【Chụp lén nữ sinh bị bạn cùng phòng ngăn cản, không ngờ lại không hối cải còn tung tin đồn nhảm về bạn cùng phòng? Thật là đồ khốn nạn, sao lại có thể trơ trẽn đến vậy?】

【Hôm nay tôi sẽ canh ở đây, xem tên Phật Di Lặc nào dám đứng ra nói đỡ cho hắn ta, không đùa đâu!】

【Dừng đọc tiểu thuyết, tôi đi gi·ết người đây!】

Hạ Vũ Tuyết và Dương Phàm gần như cười đến phát điên vì những bình luận đó. Có một số bình luận khiến Tịch Bối cũng thấy buồn cười, cậu thanh giọng, định kể cho mọi người nghe một đoạn:“Tôi chúc hắn ta lên đường bình an!”

“......?”

Nụ cười trên mặt Hạ Vũ Tuyết và Dương Phàm cứng đờ.

Tịch Bối ngẩn người, nói tiếp: “Vậy tôi chúc hắn ta mỉm cười nơi chín suối...?”

Hạ Vũ Tuyết hận rèn sắt không thành thép nói: “Bối ca, cậu là người trong cuộc, ít nhất cũng phải chúc hắn ta chết không nhắm mắt chứ! Khả năng công kích của cậu, tôi thật là...”

Tịch Bối tủi thân. Đôi mắt đen láy như quả nho sáng bóng nhìn lại, không biết mình đã nói sai điều gì.

Hai người bất lực, kéo Tịch Bối vừa xuống lầu vừa đi đến khu vực tuyển dụng của công ty Bối An, đặt tay lên vai cậu, nghiêm túc dạy cậu một số câu nói “không lịch sự”, bảo cậu nếu bị mắng thì dùng những lời lẽ th.ô t.ục mạnh mẽ để đáp trả.

“Hiểu chưa?”

Tịch Bối trực giác có điều không ổn, nhưng hai người bạn cùng phòng nói quá nghiêm túc, cậu cũng không tiện từ chối, thế là ngơ ngác gật đầu “ừ ừ” hai tiếng.

Hạ Vũ Tuyết và Dương Phàm vừa nhìn thấy dáng vẻ của cậu, liền biết cậu chắc chắn không học được.

Tuy nhiên, khi cẩn thận nhìn lại, cả hai người đều trở nên bình thường.

Một Bảo Bảo ngoan ngoãn như vậy. Ngoại trừ Dư Thiên Vũ não tàn kia, ai nỡ mắng cậu ấy chứ.

“Cũng may người yêu cậu là con trai,” Hạ Vũ Tuyết nói, “Nếu không thì gay go đấy.”

Tịch Bối đỏ mặt, không nói được lời nào.

Họ đã đến khu vực tuyển dụng, nhưng nơi này có rất nhiều người tụ tập, liên tục phát ra tiếng kinh hô, chen chúc nhau.

Hạ Vũ Tuyết và Dương Phàm đều cao ráo, cố gắng đặt tay lên vai nhau để chừa chút lối đi cho Tịch Bối ở giữa, khó khăn ngẩng đầu nhìn vào trong.

Họ không biết bên trong có gì, cho đến khi tiếng kinh hô xung quanh ngày càng lớn.

“...... Má ơi...... Đến rồi!”

“...... Tôi thấy rồi!! Đẹp trai quá đi a a a......”

“Đẹp trai muốn xỉu...... Sao lại đi về phía này?”

Tịch Bối có chút không phân biệt được phương hướng, ở giữa hai người bạn cùng phòng, có chút mờ mịt ngẩng đầu.

Ánh sáng dường như từ phía sau cậu chiếu tới. Ngay sau đó, xung quanh cậu không còn nhiều chỗ trống nữa.

Hạ Vũ Tuyết và Dương Phàm vừa định mắng ai đã đẩy họ ra, thì đột nhiên nhìn thấy một người đàn ông tuấn mỹ cao ráo, được hai trợ lý vây quanh, bước tới trước mặt Tịch Bối với dáng vẻ lịch thiệp tao nhã.

Đây chẳng phải bạn trai của Bối ca sao?

Hạ Vũ Tuyết và Dương Phàm nhìn nhau, chưa kịp chào hỏi anh, thì đột nhiên nghe thấy một vị lãnh đạo trường học phía sau hô lên: “Tần tổng!”

Xung quanh vang lên tiếng ồ à, tiếng kêu kinh ngạc không ngớt.

Hạ Vũ Tuyết và Dương Phàm hoàn toàn ngây người, sự kinh ngạc và quen thuộc trong mắt họ tan biến, thay vào đó là sự kinh hãi và kích động.

Không phải... Cái gì Tần tổng? Họ hẳn là không nghe nhầm và cũng không nhìn nhầm chứ?? Lãnh đạo gọi bạn trai Tịch Bối là “Tần tổng”?

Tần tổng??

Một ý nghĩ kinh ngạc lướt qua trong đầu họ.

“Tần tổng, sao ngài lại đến đây?” Lãnh đạo trường học khó khăn lắm mới thở hổn hển chạy đến, nhìn Tịch Bối, “À, ngài đến tìm em trai mình đúng không? Chào em, Tịch đồng học!”

Tần Ý An quay đầu chào hỏi lãnh đạo, đồng thời đưa tay ôm Tịch Bối vào lòng, bình tĩnh nói: “Vâng, ngài cứ bận việc đi, lát nữa tôi sẽ qua, tôi nói chuyện với em trai mình trước.”

Tịch Bối được Tần Ý An ôm vào lòng không hề giãy giụa, cười khanh khách ngẩng đầu nhìn anh.

Khí chất của Tần Ý An và Tịch Bối thực sự rất đặc biệt, đôi khi họ nổi bật như hạc giữa bầy gà. Ngay cả khi Tịch Bối có vẻ “nghèo túng” và tức giận, cách cư xử của cậu vẫn rất tốt, lịch thiệp và có giáo dục.

Nếu biết hai người họ là thiếu gia của Tần gia, mọi chuyện sẽ dễ hiểu hơn nhiều.

Hạ Vũ Tuyết và Dương Phàm hoàn toàn ngây người tại chỗ. Nhân lúc Tần Ý An và Tịch Bối nói chuyện với lãnh đạo, hai người họ chọc chọc nhau.

Ánh mắt Hạ Vũ Tuyết vô hồn: “Cậu không phải nói bạn trai Bối ca ngày nào cũng ăn mì gói, Bối ca xót lắm sao?”

Dương Phàm ngơ ngác: “Vậy cậu không thấy Bối ca đầu học kỳ toàn ăn cơm chan món kho, giày toàn loại ba bốn chục tệ sao?”

Hạ Vũ Tuyết: “Đúng vậy, thế sao lại tiết kiệm vậy chứ?!”

Dương Phàm: “Cậu chẳng phải vẫn nói, đại thiếu gia Tần gia là cãi nhau với người nhà nên mới ra ngoài tự lập sao?”

“......”

Hai người ngơ ngác nhìn nhau.

Họ giờ mới biết thế nào là “cãi nhau”.

----Cãi nhau kiểu Đức.

Cãi nhau kiểu khoa chỉnh hình Đức.

*Nghĩa của 2 câu cuối: Hai người bạn của Tịch Bối ban đầu nghĩ rằng mâu thuẫn giữa Tần Ý An và gia đình anh chỉ là những bất đồng nhỏ nhặt, “cãi nhau kiểu Đức”. 

Sau khi biết được sự thật, họ nhận ra mâu thuẫn đó nghiêm trọng hơn nhiều, khiến Tần Ý An phải ra ngoài tự lập, tức là “cãi nhau kiểu khoa chỉnh hình Đức”, gây ra sự “đứt gãy” lớn trong mối quan hệ gia đình.

Bình Luận (0)
Comment