Ánh mắt Tần Ý An dừng lại trên người Tịch Bối rất lâu, người đàn ông vẫn im lặng đứng yên tại chỗ như một pho tượng.
Thế nhưng bên dưới vẻ ngoài điềm tĩnh và lạnh nhạt ấy, tình yêu trong hắn cuộn trào mãnh liệt như những con sóng dữ sẵn sàng vỡ òa. Chỉ cần một khoảnh khắc lơ là, nó có thể hóa thành cơn sóng thần điên cuồng cuốn trôi và phá hủy tất cả.
Thực ra nhìn bề ngoài hắn chẳng có chút gì mệt mỏi. Chỉ là… Tạ Diệp bỗng nhiên có một dự cảm không lành.
“Tôi biết...” Cậu ta thở dài, “Cậu từ rất sớm đã thích cậu ấy.”
Cho nên dù bản thân không cần gì, hắn vẫn sẽ nuông chiều Tịch Bối, để cậu sống thật tốt.
Nhưng Tần Ý An căng thẳng tột độ. Hiện tại, hắn giống như một sợi dây cung bị kéo căng đến cực hạn, không lùi bước mà chỉ thẳng tiến về phía trước, sẵn sàng lao vào trận chiến. Người khác chỉ nhìn thấy sự mạnh mẽ, quyết đoán của hắn, cảm thán tài năng hiếm có, thậm chí còn ca tụng việc một thiếu niên trẻ tuổi như hắn đã có thể tạo ra một sản phẩm kinh doanh đầy tiềm năng, thu hút tài chính khổng lồ.
Nhưng thực chất, hắn vẫn chỉ là một chàng trai còn rất trẻ. Lẽ ra, hắn cũng nên giống như Tạ Diệp và những người bạn cùng trang lứa, vô tư sống những ngày tháng tuổi trẻ, tận hưởng cuộc sống của một “cậu ấm”. Thế nhưng, hắn đã trải qua quá nhiều thử thách, gánh trên vai quá nhiều trách nhiệm.
“Bây giờ mọi chuyện cũng đã gần như ổn thỏa…”
Tạ Diệp bỗng nhiên nghĩ ra điều gì đó, ngẩng đầu nhìn Tần Ý An: “Cậu định khi nào quay lại đi học?”
Tần Ý An im lặng.
Tạ Diệp trong lòng lập tức lộp bộp một tiếng, lần trước Tần Ý An tạm thời nghỉ học đi làm việc, chính là cậu ta là người đầu tiên phát hiện, cậu ta rất nhạy bén trực giác trong chuyện này:
“Này, Tần Ý An nói chuyện đi đừng làm tôi sợ đấy, tôi nói cho cậu biết cậu mà không đi học Tịch Bối chắc chắn không đồng ý đâu.”
Tập đoàn công ty đều đã đi vào quỹ đạo, cậu ta còn có gì phải lo lắng nữa? Trở về nghỉ ngơi, trải nghiệm cuộc sống đại học bình thường, chẳng phải tốt sao?
“Cậu đừng im lặng nữa,” Tạ Diệp nôn nóng nói, “Tôi lập tức nói cho Tịch Bối biết đấy!”
Nói xong, cậu ta lập tức định đi, ánh mắt dừng trên người Tần Ý An, hàm chứa chút cảnh cáo.
Lời đe dọa này đến quá đột ngột, hơn nữa không có sức sát thương, nhưng Tần Ý An dừng lại một lát, cuối cùng cũng mở miệng.
“......”
Tần Ý An bình tĩnh liếc nhìn Tạ Diệp: “Tôi chưa bao giờ nói là không đi học.”
“Vậy sao vừa nãy cậu im lặng không nói gì! Làm tôi sợ muốn chết.” Tạ Diệp thở phào nhẹ nhõm, nhưng ngay sau đó lại nhăn mặt kêu lên, “Ngài đây là người có chủ kiến lớn lắm, tôi nào dám ngăn ngài!”
Tiếng trách móc của Tạ Diệp vang vọng bên tai, nhưng Tần Ý An bỗng ngẩng đầu lên. Hàng mi dài và dày khẽ rủ xuống, che đi đôi mắt màu lưu ly nhàn nhạt.
“Tôi chỉ là… muốn chờ thêm một chút.”Hắn đột nhiên cất tiếng, nhưng rồi lại chìm vào trầm mặc.
“Vẫn chưa đủ.”
Dù đã cố gắng nhiều như vậy, nhưng vẫn cảm thấy không đủ, vẫn còn quá ít.
Hắn luôn cảm thấy mình sẽ tỉnh dậy và không có gì cả, chỉ có thể nhìn Tịch Bối đau lòng và tủi thân ôm mình và nói với mình, An An, em có tiền, chúng ta cùng đi học được không?
Chỉ có thể nhìn Tịch Bối lau nước mắt, giả vờ như không có chuyện gì xảy ra, giấu đi mì gói trong nhà, sau đó dùng tiền sinh hoạt phí của mình để lấp đầy tủ lạnh cho hắn.
Hắn xót, hắn không muốn nhìn thấy bản thân mình như vậy nữa.
Tạ Diệp nghiến răng: “Chưa đủ cái gì? Cậu nói đi, đừng có để tôi đoán mò ở đây...”
Tần Ý An cúi đầu, đưa tay lấy chiếc điện thoại đang rung ra, nhìn ba chữ “Tần Tư Vũ” trên màn hình, vừa trượt để trả lời, vừa tùy ý lên tiếng: “Kiếm tiền chưa đủ.”
Tần Tư Vũ ở đầu dây bên kia im lặng, một lúc sau mới lên tiếng: “Cái gì, đây là kiểu khoe khoang mới à?”
“Ai tiền kiếm không đủ, cậu?” Tần Tư Vũ không thể tin được, vô cùng hoảng sợ, “Anh họ, cậu đang nói nhảm gì vậy?!”
Tần Ý An: “...”
Hắn làm bộ muốn cúp điện thoại, Tần Tư Vũ cuối cùng cũng không dám làm càn trước mặt hắn, vội vàng xin lỗi, giả làm con chó nhỏ nói mình sai rồi, chờ Tần Ý An mở cửa cho cậu ta.
Không khí có chút căng thẳng giữa Tần Ý An và Tạ Diệp vừa nãy đã bị phá vỡ, Tần Tư Vũ hoạt bát ngốc nghếch gia nhập, lập tức ôm lấy vai hai người, vội vã đi vào phòng khách, ngửa mặt lên trời cười lớn.
“Lâu lắm không gặp!!!”
Trong khoảng thời gian này, ngoại trừ Tịch Bối và Tần Ý An, mọi người đều có những thay đổi lớn nhỏ.
Tần Tư Vũ và Tạ Diệp tuy vẫn giữ nguyên vẻ ngoài, nhưng đã trưởng thành hơn nhiều, mặc áo khoác, trông cũng ra dáng người lớn.
Giang Uyển Kiều thì nâng cao phong cách trang điểm của mình, mái tóc đen xoăn bồng bềnh kết hợp với son môi đỏ rực rỡ, thêm chiếc váy thiết kế độc đáo, nói cô là minh tinh cũng không ai phản đối.
Cố Tần thì trông trẻ hơn trước. Thực ra bản thân Cố Tần nhìn cũng không già lắm, chỉ là khí chất quanh người quá đỗi hiền hòa và ôn tồn, luôn âm thầm thu dọn tàn cuộc cho mọi người phía sau, giờ thì ông đã quen với việc xử lý công việc, nên sắc sảo và tinh anh hơn chút.
Tuy nhiên, khi đối mặt với đám trẻ này, ông vẫn như trước, cười hiền hòa: “Mấy cậu thiếu gia tiểu thư tối nay muốn ăn gì? Tôi sẽ sắp xếp người chuẩn bị.”
“Lần này thiếu gia Ý An mua nhà có khá nhiều phòng khách,” ông đứng dậy, gật đầu về phía Tần Ý An, “Tôi dẫn mọi người đi chọn một chút, sau đó mọi người có thể nghỉ ngơi ở phòng chiếu phim và khu trò chơi, tôi sẽ mang chút đồ ăn vặt đến.”
Giang Uyển Kiều lập tức đứng dậy, môi đỏ hơi nhếch lên, giả bộ e dè nói: “Tiểu thư đây muốn phòng lớn nhất.”
“Đại tiểu thư quyết định là được,” Tạ Diệp và Tần Tư Vũ không có ý kiến gì, “Chỉ cần đừng chọn phòng ngủ chính là được.”
Phòng ngủ chính là của ai thì khỏi cần nói cũng biết, Tần Ý An không đời nào để Tịch Bối ngủ chỗ khác.
Giang Uyển Kiều đột nhiên ho khan hai tiếng: “Tôi đâu có ngốc!!”
Tần Ý An mỉm cười tựa vào ghế sofa, chậm rì rì “Ồ” một tiếng, nói: “Không nhìn ra.”
Giang Uyển Kiều á khẩu không trả lời được.
“Có lẽ là thông minh hơn trước kia một chút rồi.”
Giang Uyển Kiều tức giận đến đỏ mặt.
Tịch Bối thật sự không nhịn được, bật cười thành tiếng. Cậu nhẹ nhàng nhéo tay Tần Ý An, bảo anh đừng nói nữa.
Giang Uyển Kiều hừ một tiếng.
Ngày hôm nay, cô cuối cùng cũng nhớ lại nỗi sợ hãi khi bị Tần Ý An “chèn ép”.
Biết chắc mình không chọc tức được Tần Ý An, nên cô nàng làm mặt quỷ với hắn, rồi kéo Tạ Diệp chạy nhanh như chớp.
Tần Tư Vũ vốn cũng muốn chạy cùng họ, nhưng trước khi đi, cậu ta ngập ngừng một chút, bí ẩn tiến đến bên cạnh Tần Ý An, hỏi: “Anh họ, cái USB tôi đưa cậu lần trước, cậu có mang theo không?”
Tần Ý An bình thản đáp: “Vứt rồi.”
Tần Tư Vũ kinh hãi: “Cái gì?!”
Cậu ta dừng lại một giây, nhìn thấy Tịch Bối cong mắt cười như vầng trăng non, cuối cùng không còn ngây thơ như trước, nói tiếp: “Vậy thì anh bỏ lỡ nhiều thứ hay ho lắm đấy! Anh nhớ xem cái USB đó nhé, bọn tôi bận lắm, không làm phiền hai người nữa.”
Cậu ta nhấn mạnh vào hai từ “thứ hay ho”, rồi còn làm mặt quỷ với Tần Ý An, khiến người ta không khỏi nghi ngờ bên trong USB chứa thứ gì.
Tần Tư Vũ lập tức chạy theo sau Cố Tần để chọn phòng cho khách.
“Thật là...” Tần Ý An xoa xoa giữa mày, tổng kết, “Lũ bạn xấu.”
Tịch Bối hiếm khi vui vẻ như vậy, cậu cố gắng nhịn cười cả người run rẩy gần như ngã vào ghế sofa phát ra tiếng cười khẽ: “Ừ, đúng, đúng vậy.”
Tần Ý An hơi cúi đầu, nhìn Tịch Bối. Tịch Bối không nhận ra, cậu vẫn đang cười.
Cho đến khi cậu bị Tần Ý An bế lên như bế một con heo con, để lộ khuôn mặt nhỏ nhắn trắng nõn xinh đẹp, cậu mới giật mình hoàn hồn, vội vàng đưa tay che miệng, cố gắng ngăn tiếng cười.
Tần Ý An khẽ hừ một tiếng, trong giọng nói có chút ý cười, rồi bế cậu đi về phía thang máy.
Tịch Bối được ôm, cũng không thể nói là khó chịu, chỉ là có chút không quen.
Trong nhà có lò sưởi, cho nên cậu đã cởi áo khoác lông vũ, trên người chỉ mặc một chiếc áo len rất bình thường – đây là cậu tự mua khi còn học ở trường, chỉ tốn vài chục tệ, chất liệu và kiểu dáng đều bình thường, không đẹp lắm, hoàn toàn nhờ vào khuôn mặt nhỏ nhắn của cậu.
Bên cạnh chiếc áo len hơi xù lông, một bàn tay to ấm áp luồn vào, nhẹ nhàng vu.ốt ve chất liệu vải hơi thô ráp.
Khuôn mặt tuấn tú của Tần Ý An căng thẳng: “Sao không mặc mấy cái anh mua cho em?”
Tịch Bối không kịp phản ứng, cậu lắc đầu cười: “Cái này của em vẫn còn tốt, vẫn còn mặc được.”
Tiết kiệm là đức tính tốt, Tịch Bối ôm cổ Tần Ý An, không cảm thấy lời mình nói có gì không đúng.
Nhưng mà cậu lại nghe thấy ngữ khí của Tần Ý An có chút không vui, từng câu từng chữ nói rất nghiêm túc: “Mặc đồ anh mua.”
“...”
Tịch Bối hơi ngẩn ra một chút, vừa lúc thang máy đến tầng 3 phòng ngủ chính, cậu từ trên người Tần Ý An nhảy xuống, có chút lo lắng mà nâng mặt hắn lên, cẩn thận hỏi một câu: “Sao vậy?”
Tần Ý An không nói gì. Hắn duỗi tay, phủ lên bàn tay nhỏ bé của Tịch Bối, rất luyến tiếc mà nhẹ nhàng cọ xát, tránh né câu hỏi vừa rồi: “Phòng này em có thích không?”
Mọi thứ trang trí xung quanh đều vô cùng tinh xảo, mang phong cách cực kỳ ấm áp. Tịch Bối vốn rất thích những tông màu ấm áp, cậu chắc chắn sẽ không ghét.
Tịch Bối đưa mắt nhìn quanh một lượt, ánh mắt dừng lại trên vài món đồ trang trí xa hoa một lát rồi mới thu về, nhẹ giọng hỏi: “Thích. Vậy, ý anh là sao?”
Cậu nhất định phải hỏi rõ ràng.
Tần Ý An kéo tay Tịch Bối xuống, nắm chặt rồi dắt cậu đến mép giường ngồi xuống. Sau đó, hắn mở ngăn kéo tủ đầu giường, lấy ra một tập tài liệu.
Tịch Bối có chút hoang mang, ánh mắt vô thức dõi theo bàn tay của Tần Ý An. Nhưng chỉ vừa nhìn thấy vài chữ trên văn kiện, đồng tử cậu lập tức co rút lại.
Nếu lúc này có người thứ ba chứng kiến, chắc chắn sẽ kinh ngạc đến chết lặng—vật này có giá trị không thể đong đếm, thực sự quá mức quý giá.
Người như thế nào mới có thể điên cuồng và cố chấp đến mức này? Lại sẵn sàng mang thứ như vậy đặt trước mặt người khác?
“An An,” Tịch Bối lắc đầu, tim cậu thắt lại, “Em không cần cái này.”
Tần Ý An không đáp, vẫn tiếp tục nói: “Công ty mới khởi nghiệp, không cần tổ chức đại hội cổ đông gì cả, sẽ không ai phản đối...”
“Em không cần cái này.”
Tần Ý An nói tiếp: “Chỉ cần ký tên là được, mọi việc còn lại cứ để anh lo...”
“Tần Ý An.” Tịch Bối nâng mặt hắn lên, nụ cười vừa rồi đã biến mất không dấu vết, trông cậu có chút tủi thân.
“Em không cần cái này.”
Tần Ý An yêu cậu đến phát cuồng, những ngày này dường như khiến hắn mắc phải PTSD.
Nhưng Tịch Bối là nguyên nhân gây ra, cũng là người duy nhất hắn có thể chấp nhận giải tỏa.
Tần Ý An khựng lại.
Bờ vai hắn khẽ run trong chớp mắt. Một người đàn ông cao gần 1m9, lại cúi đầu xuống, như một con mãnh thú chỉ biết tìm cách lấy lòng.
Tại sao lại không cần? Hắn tự hỏi.
Hắn đã nói rồi, hắn muốn khiến tất cả mọi người phải ghen tị với Tịch Bối.
Hắn muốn cưng chiều Tịch Bối. Chỉ muốn cưng chiều duy nhất một mình Tịch Bối.
Nhưng Tần Ý An không biết phải làm gì cho đúng, không biết phải cho cái gì mới là đủ, cho cái gì cũng cảm thấy chưa tốt.
“An An, em không cần cái này.” Tịch Bối nâng mặt hắn lên, nhẹ nhàng đặt một nụ hôn mềm mại lên trán.
“Quần áo, mặc năm vạn cũng được, mặc năm mươi cũng không sao, nhà ở, ở căn mấy trăm triệu cũng được, ở căn vài trăm nghìn cũng không quan trọng.”
Giọng nói của Tịch Bối rất khẽ: “Em đều không bận tâm.”
Cậu biết Tần Ý An đang bất an, cậu không thể thay đổi suy nghĩ của anh chỉ bằng vài lời nói của mình, nhưng cậu vẫn muốn nói.
Hôm nay, Tịch Bối nhận được bản hợp đồng đáng kinh ngạc này, có cũng được, không có cũng chẳng sao.
“Điều em muốn là anh hỏi em câu này.” Tịch Bối nhấn mạnh từng chữ một cách nghiêm túc: “Em có đồng ý hẹn hò với anh không?”
Bên ngoài phòng ngủ chính, tiếng bước chân của mấy người bạn ngày càng gần, dần dần tập trung trước cửa.
Và hốc mắt Tần Ý An đột nhiên đỏ hoe. Tịch Bối của hắn, của hắn.
“Em có đồng ý hẹn hò với anh không?” giọng hắn khàn đi
Tiếng nói bên ngoài có thể nghe rõ: “Bối ca và anh họ đâu, ở trong đó à?”
“Cửa mở, có vào không?”
“… Chờ một chút đi.”
Tịch Bối khẽ cong môi, hai mắt long lanh ngấn nước: “Em đồng ý”