Được Gặp Lại Em

Chương 106


Hai đứa cùng nhau ra vườn.

Vì Khiết Thần đi rất nhanh mà còn rất còn rất cao, chỉ mới 6 tuổi đã cao gần 1m3, thật khiến cho nhiều người ngưỡng mộ.

Nên cũng vì thế mà Ninh Hi đuổi theo không kịp với Khiết Thần, rốt cuộc chạy không nổi, con bé cũng ngồi bệt xuống nền cỏ, to giọng nói:
- Anh ơi, em mệt.
Lúc này Khiết Thần mới quay lại, cảnh tượng có một đứa bé nhỏ xíu ngồi trên khung cỏ xanh mướt.

Dù 4 tuổi nhưng Ninh Hi không hiện lên vẻ gầy gò, không ốm yếu mà ngược lại rất mũm mĩm, làn da trắng múp cùng với tóc được búi cao làm nên vẻ dễ thương của con bé.
Khiết Thần không nói gì, chỉ đi lại phía Ninh Hi, đứng trước mặt con bé, Khiết Thần dơ một bàn tay ta với ngụ ý để con bé nắm tay Khiết Thần để đứng lên nhưng dường như con bé không chịu.

Nó ũng ịu, tay khoanh lại, nói:
- Muốn ôm ôm.

Khiết Thần cũng chịu thua, đưa tay ra nó cũng không chịu nắm vào nhưng nếu để thế này thì mẹ mà ra thì lại mắng một trận.

Khiết Thần đành nghe theo lời của Ninh Hi, cúi người rồi bế con bé lên.
Cả hai cũng không biết đi đâu, vì sân vườn khá rộng, vườn chỉ trồng hoa hướng dương, là loài hoa yêu thích của Ngôn Di.

Khiết Thần bế Ninh Hi đi gần lại xích đi, lúc này nó cũng ngọ nguậy rồi hỏi nhỏ:
- Em muốn biết tên anh.
Khiết Thần cũng chưa nói gì, trên tay bế nó rồi còn phải trả lời câu hỏi của nó, đúng thiệt là phiền phức, Khiết Thần rốt cuộc cũng đặt nó ngồi bên xích đu rồi Khiết Thần cũng ngồi xuống cạnh nó.
- Em muốn biết tên anh.
Nó giương đôi mắt tròn xoe nhìn Khiết Thần, đôi mắt màu xanh ngọc này suýt nữa khiến tim của Khiết Thần tan ra cùng với thời tiết nóng nực này, thấy nó cứ nghiêng đầu, đôi mắt cứ nhìn nên Khiết Thần cũng phải nói:
- Mạc Khiết Thần.
Ninh Hi dường như rất vui, nó cười toe toét miệng lên, rồi chìa tay ra đưa cho Khiết Thần một viên kẹo, thấy Khiết Thần không nhận nó rụt lại.

Khiết Thần cũng tưởng nó giận nhưng ai ngờ nó bóc sẵn ra rồi đưa tới trước mặt.
Đến bây giờ Khiết Thần không thể không ăn viên kẹo này, đôi bàn tay nhỏ xinh, múp trắng đến nổi Khiết Thần muốn nuốt luôn bàn tay đó vào miệng chứ đừng nói gì viên kẹo, Khiết Thần ngậm viên kẹo vào miệng rồi nói:
- Cảm ơn.
Từ xa kia, có hai bà mẹ đang dòm ngó hai đứa con của mình.

Chính Ngôn Di cũng không ngờ Khiết Thần lại ăn đồ ăn mà người khác đút cho, từ lúc nhỏ, chưa bao giốn phải để cho ai đút nó ăn, kể cả là Ngôn Di nhưng giờ lại thấy nó ăn kẹo từ tay của Ninh Hi, xem ra là Ngôn Di không chọn nhầm con dâu.
- Tớ thật sự rất thích con bé làm con dâu của tớ.
- Cậu lo xa quá rồi đấy, không chừng lại ép hai đứa nó quá.
- Không sao, tớ cũng thấy Khiết Thần dường như rất ít bài xích với Ninh Hi.
Gia đình của Ngọc Anh ở Thượng Hải gần như một tuần vì dù sao Tuấn Kiên cũng đã có một căn biệt thự ở đây, nó cũng nằm gần khu với Thần Phong.

Điều này khiến hai gia đình gần như càng thân thích hơn, Tuấn Kiên và Thần Phong thì đều giải quyết công việc ở công ty, và Ngôn Di và Ngọc Anh, nếu không mua sắm thì nấu ăn, không thì nói chuyện.

Còn về Ninh Hi và Khiết Thần cũng thân thiết hơn, hằng ngày Ninh Hi đều qua nhà của Khiết Thần rồi cả hai cùng nhau ra vườn, lúc thì chơi rượt bắt, lúc thì tô màu vẽ tranh, về khoảng này thì Ninh Hi rất giỏi.

Hay có nhiều lúc tụi nó cũng cùng nhau tắm mưa.

Nhưng rồi cuộc vui nào cũng có hồi kết.
Đến ngày cuối cùng khi phải quay về Bắc Kinh, buổi chiều hôm đó, Ninh Hi không nói gì, vì thấy lạ nên Khiết Thần cũng không hỏi, cho đến khi nó mở miệng.
- Sau này khi lớn lên, em muốn làm vợ anh được chứ?
Khiết Thần quá ngạc nhiên vì câu nói của nó, đương nhiên Khiết Thần biết hôm nay nó về nhưng không ngờ nó lại hỏi như vậy nhưng rồi Khiết Thần cũng đáp:
- Được, sau này nhất định anh sẽ lấy em làm vợ.
Ninh Hi rất vui vì câu trả lời khá kiên quyết và chắc chắn của Khiết Thần.

Nó lao vào lòng Khiết Thần rồi đột nhiên bậc khóc, thấy nó vậy Khiết Thần sốt sắng xoa đầu nó rồi nói:
- Yêu tâm, một ngày nào đó anh sẽ lên Bắc Kinh để tìm em, đến lúc đó, chúng ta sẽ cùng chơi.
Đúng thiệt là Ninh Hi là cô bé đầu tiên cho Khiết Thần cảm giác vui tươi, dù là đi học cũng chưa từng có vì Khiết Thần là người rất ít nói.

Nên khi chơi với con bé, hầu như Khiết Thần đều bị hình ảnh của nó ám ảnh ngay cả trong mơ.


Đó là lí do tại sao, nếu Khiết Thần hứa với nó, thì lời hứa đó có nguy cơ sẽ trở thành hiện thực, vì ai đó bước vào cuộc sống của chúng ta rồi khiến chúng ta phải luôn sống xoay quay người đó.

Và người đó ở đây chính là Dương Ninh Hi.
Khi về, nó còn cho anh một vật bất li thân của nó, đó chính là một cái kẹp tóc hình con bướm.

Con bướm được làm bằng vàng nhìn rất tinh xảo, dù không muốn nhận nhưng rồi Ngọc Anh nói:
- Nếu như con bé đã tặng cho con, thì tức là nó coi con giống như một người rất thân thiệt đấy vì không ai được nó cho đồ đâu, đặc biệt là cái kẹp tóc mà nó quý nhất.
Cái kẹp tóc đó chính là quà sinh nhật của ông nội Ninh Hi tặng, dẫu biết rất quý nhưng nó vẫn đem tặng cho Khiết Thần.

Cũng cho biết nó yêu quý Khiết Thần đến mức nào.
Trên tay cầm chiếc kẹp, lòng xao xuyến nhưng không thể tả nỗi, cảm giác nhớ nhung một ai đó bắt đầu lan dần ra trong người Khiết Thần.

Nó như hooc mon khiến cho Khiết Thần nhớ hình ảnh cô bé ngày nào vì muốn cho mình chiếc kẹo đã bị ngã trên mặt đất, nhiều lúc Khiết Thần muốn đập tan chỗ đất đó vì khiến cho Ninh Hi bị ngã..

Bình Luận (0)
Comment