Được Gặp Lại Em

Chương 61


Ngôn Di hít một hơi thật sâu rồi quyết định bước vào Rouge và cô chắc chắn một điều rằng mọi chuyện sẽ rất nguy hiểm nhưng mạng sống của mẹ cô quan trọng hơn và cô biết rằng người gây ra việc này không ai khác chính là hắn, Mạc Thần Phong.

Cái tên này dù bây giờ có đi đâu, cô cũng không quên được.
Vừa bước vào cửa thì Dung Ân đã thấy cô, Dung Ân bước từ quầy ra, vẻ mặt không khác gì xác chết vì sáng nay Mạc tổng ra lệnh, nếu Ngôn Di có tới tìm hắn thì nói cô lên phòng cũ, Dung Ân biết lần này xem ra mình đã đưa Ngôn Di vào chỗ chết, dính líu tới Mạc tổng thì chỉ có hai sự lựa chọn.
Một là chơi chán rồi thì cô cũng sẽ biến thành những cô gái lẳng lơ khác còn hai là nếu Ngôn Di không đồng ý thì chắc chắn sẽ có biến lớn và đặc biệt với Ngôn Di thì Dung Ân chắc chắn là cô nằm ở lựa chọn số hai còn về Mạc tổng xử trí thế nào thì Dung Ân không dám nghĩ tới.
Dung Ân thấy vẻ mặt lo lắng của cô thì chắc chắn đã có chuyện, Dung Ân đến bên cô và nói:
- Chị xin lỗi, đáng lẽ hôm đó không nên để em đến đó.
Ngôn Di biết là chị ấy rất khó xử nhưng thế nào được, cô và hắn gặp nhau hai lần trước khi đến đây và gặp nhau lần thứ ba thì chính là oan gia, đây là định mệnh.

Về điều này thì Dung Ân không hẳn là sai nên cô cũng không tính toán gì, cô cầm tay Dung Ân rồi cố nở lên một nụ cười rồi đáp:
- Không sao, em và Mạc tổng có quen nhau, lần này chỉ là coi như gặp lại người quen, chị không cầm phải lo lắng.

- Nhưng mà...
- Thôi được rồi, không phải lỗi của chị, và giờ Mạc tổng đang ở đâu?
Dung Ân lòng không khỏi lo lắng nhưng thấy vẻ mặt cô khá bình tĩnh nên Dung Ân nói:
- Như cũ.
- Vậy được rồi, em đi đây.
Nói rồi cô bỏ tay Dung Ân ra, tiến về phía thang máy, và sắp tới đây cô phải đối mặt với nỗi sợ hãi của chính mình.

Đây cũng chính là lí do tại sao, hôm cô ngã ở giữa đường không một ai ra giúp cô, và giờ cô cũng biết lí do, nhưng cô chỉ không ngờ, hắn lại có thế lực khủng đến vậy.
- Ting
Cửa thang máy vừa mở ra thì cánh cửa đã đập thẳng vào mắt cô, tâm trạng cô ngày càng khó coi, thi thoảng cố gắng chấn áp lại hơi thở của mình vì mọi thứ đều đáng sợ, cô giơ tay lên gõ vào cánh cửa ba hồi thì có giọng bên trong vang ra:
- Vào đi.
Lại câu nói quen thuộc, với chất giọng cũng rất quen thuộc và cũng có đôi phần giống nhau vì cả hai lần đúng trước cánh cửa này, lúc nào cô cũng cảm thấy sợ hãi như sợ con quái vật trong đó sẽ nuốt chửng lấy cô.
Cô đẩy nhẹ cửa, thân hình hắn đang dựa vào ghế, đầu hơi nghiên vào thành ghế nhưng ánh mắt thì lại chăm chú nhìn cô, cô không biết là mình có gì đáng để hắn lưu tâm mà lại giở trò như vậy, cô bước dù chậm thế nào thì bây giờ cô cũng đã đứng trước mặt hắn.
Thần Phong lúc này nhìn dáng vẻ co ro của cô mà lòng liền được thoả mãn, đó là cái giá phải trả cho việc không nghe lời và hắn ghét nhất là như vậy, hắn trầm giọng, pha chút chế giễu nói:
- Tôi nói rồi, rốt cuộc thì cô cũng đã tới tìm tôi sớm thôi.

Nhưng chỉ không ngờ là sớm đến vậy.
Ngôn Di bị nói hắn nói như thế có chút khó chịu, chính hôm qua khi hắn nói cô sẽ tìm hắn nhưng cô lại mảy may không quan tâm, cô nào điên mà đi tìm hắn, giờ lại đang lại đang đứng trước mặt hắn với bộ dạng thê thảm không thôi.
- Anh đã làm gì với mẹ tôi, và chính anh cũng là người không cho mẹ tôi được phẩu thuật đúng không?
Thần Phong đột nhiên cười bật lên, có chút thú vị, bản năng hắn sinh ra không phải là để người khác lớn tiếng chất vấn hắn như vậy, có người lại dám, đúng là gan to bằng trời, hắn dùng tay xoa nhẹ cằm rồi nói:

- Nếu em đã đứng trước mặt tôi đây thì câu trả lời chắc hẳn em phải rõ nhất còn nếu không sao lại đến đây?
Cô nắm tay thành quyền, cô để nuốt đi cục tức bên trong, miệng vẫn mấp máy, sau đó lại lớn tiếng hỏi:
- Vậy lí do là gì, tại sao lại không cho phép mẹ tôi được phẩu thuật?
Lại một lần nữa, mà hình như lần này cô có vẻ đã đụng tới máu nóng trong hắn rồi, một lần thì có thể nhưng hai lần thì hơi khó, hắn đứng bật dậy làm Ngôn Di theo phản xạ cũng lùi lại phía sau.

Hắn càng đi tới gần cô rồi nói:
- Tôi đúng là không biết nhưng cũng không phải do em sao, nếu đồng ý điều kiện ngay ban đầu thì tôi đâu phải đụng tay đụng chân.
Giờ Thần Phong đã đứng trước mặt Ngôn Di, lúc này cô có chút sợ sệt nhưng vẫn gằng giọng nói tiếp:
- Đồng ý gì chứ, đồng ý trở thành người phụ nữ của anh, để mặc anh chà đạp sao thì chà đạp à, tôi không đồng ý thì anh tìm đến mẹ tôi à?
Hắn nhếch bạc môi lên tỏ vẻ khinh bỉ nói:
- Cô thì cao đẹp gì chứ, làm việc ở đây thì cũng chỉ là loại gái rẻ tiền, cô có tư cách gì để dạy tôi.
- Tôi đúng là không đủ tư cách dạy anh nhưng mẹ tôi không liên quan, anh không thể làm thế với lại tôi chưa làm gì để khiến anh nghĩ tôi giống loại gái lăng loàn xung quanh anh cả.

Hay anh quen chung chạ với họ nên riết thành quen, không phân biệt được.
Hắn bước đến gần cô hơi, tay bóp mạnh lấy cằm cô khiến mặt cô bị bóp đến nổi muốn rớt cằm ra ngoài, tay cô cố gắng để đẩy mạnh tay hắn ra rồi nói:

- Anh có bệnh à?
Hắn cười rồi từ trong túi lấy ra điện thoại, bấm một lát rồi nói:
- Bệnh nhân Trịnh Minh Nguyệt vừa nhập viện hôm nay, lập tức đuổi bà ta ra khỏi bệnh viện.
- Đừng.
Ngôn Di kinh hãi nhưng hắn, giọng cô như trùng xuống rồi nói:
- Đừng, mong anh đừng làm vậy.
- Không phải vừa rồi cô rất giỏi sao, vậy thì tiếp tục đi.
- Không, sẽ không, xin anh đừng làm vậy, đấy là mẹ tôi, xin anh đấy.
Hắn nghe thấy cô nói vậy thì nói với đầu dây bên kia:
- Không cần nữa, có chuyển biến gì thì báo tôi..

Bình Luận (0)
Comment