Được Một Vé Về Tuổi Thơ

Chương 9

Đưa tay lên nhéo má một phát," A, đau quá." Không phải tưởng tượng. Cô lập tức nói:

" Đồng ý! Nhưng ta có một việc,( Xoắn xuýt tay) ... không biết ngươi có thể biến ta trở thành người lớn vào ban đêm được..."

" Được." Cậu mừng như điên nên chưa kịp nghe hết đã đồng ý.

Cô ngượng ngùng gãi cái ót nhỏ tiếng nói:

" Ta chưa nói hết, ta muốn biến thành một nam nhân cao to, đẹp trai a."

Lần này đến lượt mặt cậu ngơ ngác, nhìn cô trân trối như sinh vật lạ. Lúc lâu mới lắp bắp nói:

" Ngươi... ngươi muốn...biến nam."

Cô nhu thuận gật gật.

Cậu thật tình muốn bổ óc cô ra xem trong đó đang nghĩ cái quái gì, vô lực vuốt trán, im lặng một hồi lâu cũng thở dài nói:

" Được!." Chuyện đảo lộn âm dương này tổn hao rất nhiều linh khí, nhưng vì chuyện đó, coi như toại nguyện cho ả. Lát nữa phải đến Trúc lâu xem lại mới được. Suy nghĩ ổn thỏa cậu nhìn cô nói:

" Giờ ngươi đi theo ta."

Cô nhanh chóng ngồi dậy, cắp mông chạy theo hắn. Ở trong đây luôn có một lớp sương mù, tuy không dày nhưng khiến người ta không thể nhìn xa, nên cô có muốn xem không gian có bộ dáng gì cũng không được.

" Tới rồi." Cậu dừng bay, tay ấn vào mặt đá, làm xung quanh phát ra tiếng ầm ầm như núi lỡ. Cô chăm chú nhìn xung quanh đề phòng nếu có gì bất thường thì còn kịp chạy.

" Vô đi. Trong đó tu luyện, khi ra ngoài ngươi sẽ có năm mươi năm tu luyện, nếu ngươi có ý chí thì còn có thể tiến xa hơn. Cứ từ từ mà khám phá." Nói xong thì đá cô vô, đóng cửa đá lại.

" Ơ... A. Oạch." cái tên này thật là, không giải thích rõ ràng đã sút cô vô, nói thì cũng mờ mờ ám ám, biết đường đâu mà mò. Đã nói cho cô năm mươi năm tu luyện mà giờ bắt cô học.

Mẹ nó, quay đi quay lại cũng phải lai lưng ra học. Đúng là giống như cô đi bộ, thì giờ hắn cấp cho chiếc mô tô đi nhanh hơn thôi. Mình đúng là..., mà cũng không hẳn ngu, hồi nảy nhìn hắn đã thấy là lạ rồi, mình không đồng ý bây giờ thì hắn dùng biện pháp mạnh thì sao. Hazz. Thậtttt biiii aiiii.

" Bộp." Vai cô đột nhiên bị đập mạnh, da gà cô nổi lên hết, mặt xám ngắt, không phải là quái vật đó chứ, trên vai cô tràn đầy lạnh lẽo, đang không biết có nên quay lại hay không thì đã nghe tiếng nói trần đầy hàn khí, khiến người cô băng giá.

" Ngươi là đệ tử cuối cùng ta thu nhận. Còn không quay lại làm lễ bái sư."

Cô răng môi đánh vào nhau quay đầu, quỳ một xuống, dập đầu liên tục ba cái, rồi nói:

" Đệ tử Trần Phy Phy xin bái bái...bái ( chết ngộ zdồi, biết danh hiệu, tên tuổi đâu mà nói, mặt cô càng xám thêm, sợ người này bất mãn mà hành hạ cô, cái khó ló cái ngu, cô nói tiếp) bái "tiên nhân" làm sư."

" Ngẩng đầu lên." Nghe không ra hỷ giận ra lệnh.

" Dạ." Cô xoắn xuýt muốn đưa hai tay cào tóc rồi ngẫng mặt nhưng không dám đưa mắt nhìn trực tiếp, tầm mắt của cô pha từ ngực xuống dưới, trong đây u ám quá, chả nhìn thấy cái khỉ gió gì, mờ mờ bóng dáng mặc áo bào màu sáng bạc, cô vô thức đưa tay xoa cằm, đoán già con non không biết người này bao nhiêu tuổi, già hay trẻ, đẹp hay xấu,...

" Nhìn ta." Lại một cái mệnh lệnh.

Cô theo quán tính đưa mắt lên nhìn. Nước miếng nghẹn lại ngay cổ họng, nuốt xuống cô cũng không có sức, mắt không thể di chuyển một tấc mà nhìn vào khuôn mặt đó.
Bình Luận (0)
Comment