Dược Sư 0 Cấp

Chương 48

Tài Lang cảm thấy Thế Giới Giang Hồ thật sự rất thú vị.

Hắn đã sống ở đây hai năm. Đúng vậy, là sinh sống.

Đối với hắn, Thế Giới Giang Hồ thật sự đã trở thành thế giới của hắn. Trạng thái của hắn hôm nay hoặc nên gọi là hồn phách, chỉ còn là một du hồn trên internet.

Năm đó, hắn thật sự đã cảm thấy mình sắp đi theo người vợ đã chết.

Năm đó, mỗi lần nhìn cảnh con gái cùng gia đình anh vợ vui vẻ hòa thuận, hắn cũng rất muốn là một thành viên trong đó.

Thế nhưng, khi nhìn thấy sự có mặt của hắn, sự vui vẻ trên mặt con gái sẽ biến mất.

Con gái của hắn, đáng yêu nhất trên đời này.

Thông minh như vậy…

Đáng yêu như vậy…

Thế nhưng sự hiện hữu của hắn, dường như lại trở thành suối nguồn không vui sướng của con bé.

Vô tình biết được ý đồ hủy hoại mạng lưới internet của một thế lực ngầm năm đó, chuẩn bị khủng bố một chuyến bay hàng không. Hắn cũng đã đưa lời cảnh báo cho chính phủ liên bang cùng công ty hàng không, đáng tiếc cái ID (1) hắn dùng không nhận được sự tin tưởng của chính phủ liên bang, không chỉ đưa ra hành động ngăn cản mà còn phong tỏa tài khoản của hắn.

(1) ID: Identification, nhận dạng cá nhân.

Mọi chuyện chỉ có thể tự mình tìm cách giải quyết.

Con bé vẫn không nói một lời như mọi ngày.

Hắn không chấp nhận tuyệt vọng, rống lên nhiều lần, nhưng vẫn không được nghe hai tiếng “ba ba” kia. Từ khi vợ hắn ôm hận mà chết, con bé luôn trầm mặc, không nói một lời. Hắn không dám đến gần đứa con gái vẫn một mực canh giữ trước giường trước khi vợ hắn qua đời.

Thẹn trong lòng...

Vì có thể sinh sống cùng với một tay hacker không thể lộ ra ngoài ánh sáng như hắn, cô gái có dung mạo diễm lệ kia phải từ bỏ cuộc sống giàu có, đoạn tuyệt quan hệ cùng người trong nhà. Sau này cô ấy dẫn con gái trở về nhà họ Diệp cầu cứu anh trai, xin anh trai bỏ ra một khoản tiền lớn cứu hắn, khiến cho nhà họ Diệp dần dần xuống dốc. Hoàn toàn bởi vì sự kiên trì với công việc hacker của hắn, bởi vị sự kiên trì với giấc mộng của hắn…

Nhiều lần bỏ rơi gia đình trong căn nhà trống trãi, chỉ vì xoa dịu những mâu thuẫn của những nhà kinh doanh lớn…

Nhiều lần làm trái lời hứa, vì ngăn cản nguy cơ đến từ mạng lưới internet…

Vứt bỏ trách nhiệm, vứt bỏ sự chờ đợi.

Trong nhà vẫn còn chiếc bánh sinh nhật cắm hai mươi bảy ngọn nến, sáp chảy ra hòa lẫn vào lớp kem bánh. Con gái lẳng lặng ngồi bên giường, không nói một lời, không khóc cũng không cười.

Cô gái luôn mỉm cười nghênh đón hắn trở về, đã không còn chờ đợi hắn nữa.

Con gái của hắn, vẫn lẳng lặng ngồi trên đùi hắn nhìn màn hình máy tính.

Lại vĩnh viễn không mở miệng gọi hắn “ba ba”.

Đã từng, người kia vẫn thường bế con đặt vào lòng hắn, muốn kéo sự chú ý của hắn khỏi màn hình máy tính.

Hắn đều đã quên, ngày đó là sinh nhật của hắn.

Hai vợ chồng họ Diệp thường đến chăm sóc con gái hắn, khi đó con bé đều rất vui vẻ. Chị dâu mang thai đến nhà chơi, con bé vui vẻ cứ một hai đòi sau này sẽ dạy em trai cách yêu thương con cái. Đứa bé năm tuổi nằm trên bụng chị gái, không hề nhìn thấy hắn lẳng lặng đứng phía sau lắng tai nghe.

Hắn biết, con gái của hắn thông minh hơn những đứa trẻ đồng trang lứa rất nhiều, biết hờn, biết giận, biết oán trách hắn, khi hắn bỏ rơi hai mẹ con con bé.

Cho nên không chịu gọi hắn là ba ba.

Nhìn gia đình anh chị vợ phía xa, đột nhiên cảm thấy sự có mặt của mình chỉ là một điều dư thừa.

Cho nên hắn đưa con gái đến nhà họ Diệp.

Hắn đến cửa hàng mua một chiếc áo sơ mi mà vợ thường mua áo cho hắn ở đây.

Hắn đến tiệm mì vợ hắn thích nhất để ăn một tô mì sợi.

Hắn định đến rạp chiếu phim kỷ niệm để xem một bộ phim, không ngờ nơi đây là đóng cửa từ lâu. Nhìn người đến người đi trên đường, chợt nhớ hôm đó là lễ tình nhân. Hắn lấy một mảnh giấy trong túi áo ra, là vé xem phim của bảy năm trước, rất nhiều nếp nhăn, giấy đã ố vàng, bên trên còn để thời gian, là 14.2.2081.

Hắn còn từng cười nhạo người người phương Đông bắt chước lễ tình nhân của phương Tây.

Khi đó hai người vừa mới yêu nhau, hắn đã để cô phải chờ đợi mình.

Lúc đó hắn bận công chuyện, cũng không gọi điện nói cho cô biết. Hắn tự nghĩ rằng chờ phim chiếu hết thì sẽ đến đón cô.

Hắn không biết nói lời khách khí, quả thật chờ hết phim hắn mới đến.

Thời tiết tháng hai vẫn còn se lạnh, người con gái đứng trước cổng rạp chiều phim, thân thể cóng đến phát run.

Thế nhưng khi nhìn thấy hắn đến, cô lại cười đến sáng lạn, nói: “Anh đến rồi!”

Hắn còn đang nghĩ rằng mình đến quá trễ, mọi người đều đã về hết, chỉ còn mỗi mình cô đứng đó chờ hắn.

Đột nhiên, rất nhiều người từ trong rạp chiếu phim đi ra.

Thanh âm nho nhỏ cất lên: “Em nắm tay anh được không? Mọi người ra đông lắm, chúng ta sẽ lạc đấy!”

Khi đó, khuôn mặt nhỏ nhắn của cô ửng đỏ.

Khi đó, hắn không ngờ rằng cô vẫn một mực đứng ngoài cổng chờ hắn.

Hai người đứng trước cổng rạp chiếu phim rất lâu. Có một cậu thiếu niên nắm chặt tay bạn gái của mình đi ra, thốt lên: “Nắm chặt, nếu không sẽ lạc nhau đấy. Coi chừng em phải chạy vòng vòng tìm anh đó”

“Ai… ai thèm đi tìm anh?”

Đôi tình nhân cũng chỉ mới yêu nhau, âm thanh vẫn còn lắp bắp thẹn thùng.

Tấm vé xem phim trong tay hắn bỗng nhiên rơi xuống đất.

Không còn ai đó đứng chờ hắn ở đây.

Tháng hai gió nhẹ, mang theo một chút lạnh lẽo thấu xương. Hắn đứng đó thật lâu, rốt cuộc cũng xoay người chạy tới sân bay.

Hắn leo lên một chiếc máy bay hàng không dân dụng, chiếc máy bay mà hắn nhận được tin sẽ bị khủng bố.

Hắn trấn an hành khách, khuyên nhủ tiếp viên, cuối cùng thì khích lệ cơ trưởng.

Một bộ phim được trình chiếu chỉ có mình hắn xem trên máy bay. Hai nhân vật chính nhẹ nhàng chấp nhận lời hứa, nam chính phấn đấu quên mình, quyết tâm đi tìm nữ chính, sau đó là cảnh hai người ôm nhau thắm thiết khi gặp lại.

Bỗng nhiên, hắn hiểu rõ vì sao cô thích kéo tay hắn như thế. Cũng chỉ vì cô muốn hắn dành sự quan tâm cho mình.

Hắn nghĩ rằng, nếu hắn hóa thành tro tàng giữa bầu trời xanh thẳm thì có thể chuộc lại tất cả nước mắt của cô khi ở bên hắn. Trong thoáng chốc lại chợt nhớ đến con gái – kết tinh tình yêu của hai người.

Con gái rất thích sống ở nhà họ Diệp

Con gái, sẽ không bao giờ bởi vì sự xuất hiện của hắn mà che giấu nụ cười nữa.

Soàn soạt…

Màn hình bắt đầu mất tín hiệu, có lẽ chương trình khủng bố đã bắt đầu.

Hắn nhắm mắt lại, bỗng nhiên trong lòng chấn động.

Ba… ba…

Trong khoang máy bay trống rỗng bỗng nhiên quanh quẩn âm thanh non nớt kia.

Dù đã rất lâu rồi không có nghe thấy, hắn tuyệt đối cũng sẽ không nhận sai…

Con của hắn...

Con gái của hắn...

“Bây giờ là bản tin thế giới. Chiều nay đã xảy ra một tai nạn hàng không, chiếc máy bay hàng không dân dụng mang số hiệu 7915 cất cánh từ Trung Quốc đến Mỹ đã gặp sự cố rơi xuống biển không rõ nguyên nhân. Tổng số người bị thương là 77 người, không có ghi nhận tử vong. Trong danh sách hành khách chuyến bay có một vị bác sĩ, cho nên tất cả hành khách bị thương đều đã ổn định. Lực lượng cứu viện cũng đã đến kịp thời. Chúng tôi sẽ tiếp tục ghi nhận thông tin từ chuyến bay này…”

Không có tử vong.

Lần trước hắn gửi tin tức đến chính phủ liên bang về nhóm khủng bố hàng không này, chẳng lẽ bọn họ đã điều động nhân viên sao? Chỉ là tin tức hắn có mặt trên chuyến bay lại bị giấu nhẹm, có lẽ chính phủ sợ rằng giới hacker sẽ gây ra bạo động.

Dù sao bọn họ nổi danh là nhóm người không nghe theo sự chi phối của chính phủ, cũng là những phần tử theo chính sách ngoan cố.

Không thể tưởng tượng nổi, lúc máy bay rơi xuống, phát nổ, hắn vẫn còn sống.

Hoặc có thể nói là, thần trí của hắn còn sống.

Thế giới bên ngoài thông qua mạng internet truyền tải tin tức về tai nạn này, dường như hắn bị kéo sâu vào bên trong mạng lưới internet. Dù sao cũng là nơi hắn quen thuộc nhất, hắn gần như chiếm giữ được toàn bộ hệ thống mạng

Chỉ là không có bàn phím, không có chuột.

Hắn giống như một du hồn lấy hệ thống mạng làm nơi sinh sống.

Vĩnh viễn hắn cũng không biết ai đã kết nổi mạng lưới internet với chuyến bay đó.

Càng không biết âm thanh gọi “ba ba” làm sao có thể xuyên qua internet mà truyền vào tai hắn.

Cho đến lúc hắn tìm được tài liệu về camera ở sân bay, trên màn hình có một bóng người rất nhỏ, mười ngón tay gõ trên bàn phím.

Quả nhiên, không hổ là con của hắn.

Thời gian, vui mừng, áy náy đồng loạt xông lên đầu.

Thế nhưng hắn không thể ôm lấy con bé.

Hắn biết rõ, con gái đã hôn mê ba ngày ở nhà họ Diệp.

Trong máy tính bác sĩ có giấy tờ về bệnh lý.

Hắn luôn chờ đợi bác sĩ cập nhật tin tức bệnh tình của con bé.

Bác sĩ trở về rất khuya, trên mặt tràn ngập mệt mỏi. Thế nhưng ông ta vẫn bật máy tính lên, viết rõ tình trạng bệnh vào bên trong.

Ông ta viết: Bệnh nhân mất trí nhớ, nguyên nhân là do chịu kích thích quá lớn. Sau này có thể sẽ từ từ nhớ lại, nhưng quên đi có lẽ sẽ tốt hơn, dù sao thì quên đi quá khứ thì cuộc sống mới sẽ bắt đầu.

Hắn tham lam đọc kỹ từng chữ.

Giờ đây hắn chỉ có thể theo dõi sự trưởng thành của con gái thông qua internet.

Sau này, hắn quyết định sáng tạo ra một thế giới khác.

Hắn đặt trung tâm trò chơi ở phương Tây, cùng những người bạn vừa cũ vừa mới thiết kế nên một trò chơi với hệ phòng ngự chống hacker rất cao.

Năm 2099, Kỷ Nguyên Ma Pháp ra đời. Một tháng sau, Thế Giới Giang Hồ cũng chính thức vận hành.

Hắn lựa chọn Thế Giới Giang Hồ.

Dù sao ai cũng sẽ không có hứng thú với trò chơi do chính bàn tay mình tạo ra.

Hắn lấy việc mua bán tin tức làm niềm vui, ai ai cũng gọi hắn là ông chủ Tài. Từ khi trò chơi được cải tiến, người chơi càng ngày càng nhiều, thế giới của hắn cũng càng ngày càng náo nhiệt. Mà con mồi của hắn – con trai út nhà họ Diệp cũng đã mắc câu. Nhờ vào cái tên luôn đặt chị gái mình bên môi, mà hắn có thể tiến gần thêm một bước về phía Ly Ly.

Đáng tiếc, con gái hắn không chơi trò chơi.

Có! Yên lặng rất lâu, Không Phải Dược Sư online.

Hắn biết rõ đây không phải là Diệp Khâm.

Hắn run rẩy, gửi tin nhắn đến.

Từ nay về sau, hắn đã có cơ hội nhìn con gái mình trưởng thành.
Bình Luận (0)
Comment