Đuổi Hạ

Chương 1

Editor: Gió

Beta: Đá bào




Vào tháng tám giữa hạ, ánh nắng mặt trời như lửa đốt, tiếng ve sầu vang lên không ngớt.

Lâm Chiết Hạ thu mình trên sô pha, trên tay cầm một túi snack khoai tây, căn phòng không bật đèn, chỉ có chút ánh sáng yếu ớt của máy chiếu phim hắt lên. Bộ phim đang chiếu đến phân đoạn kịch liệt, ánh đèn từ màn hình sáng chói lên, một con ma nhe răng trợn mắt đột nhiên xông ra….

Căn phòng đột nhiên sáng lên, từ ánh đèn chiếu có thể nhìn ra được một vài phần trang trí bên trong.

Cả căn phòng gọn gàng ngăn nắp. Trên bàn bày biện vài cuốn [Đề luyện thi học sinh giỏi], một chiếc đồng hồ màu đen và hai, ba chiếc bút mực đen.

Ngoài ra không có bất kỳ đồ đạc thừa thãi nào khác. 

Thứ nhìn có vẻ không được sạch sẽ gọn gàng, hơn nữa còn đối lập hoàn toàn với những món đồ kia, chỉ có một đống đồ ăn vặt được bày khắp nơi.

Lâm Chiết Hạ xem phim một lúc, sau đó cầm điện thoại lên mở ô trò chuyện gửi tin nhắn cho ai đó.

[Đồ lừa đảo.]

[Đích thị là đồ lừa đảo.]

[Bộ phim kinh dị nhất năm không đáng sợ chút nào, có thể trình báo lên tổ chức phòng chống lừa đảo quốc gia được rồi.]

Cách mười phút sau.

[Này.]

[Tuy nhiên tiếng kêu của con quỷ kia cũng lại rất đặc biệt.]

[Này này này.]

Lại mười phút sau.

[Đã nửa tiếng rồi.]

[Cậu vẫn chưa trả lời tôi.]

[Có phải đang ở bên ngoài ăn chơi trác táng rồi không…]

Lâm Chiết Hạ cúi đầu, từng chữ, từng chữ một, vô cùng nghiêm túc gõ nốt nửa câu còn lại: [Sau đó chơi bời vui vẻ quá, quên mất người bố này của cậu.]

Tin nhắn này gửi đi chưa được vài giây, cuối cùng phía đối phương cũng có chút động tĩnh.

Trong ô trò chuyện với người được lưu tên là ‘Uống Thuốc’ có hiện lên một dòng chữ: [Đối phương đang nhập tin nhắn….]

Vài giây sau, qua vài hàng chữ được gửi qua mạng di động cũng thấy được sự kiêu ngạo hiện lên trên màn hình trò chuyện.

[Đang chơi bời, rất bận.]

[Còn tại sao không trả lời cậu là vì]

[Lười phải nói chuyện với người không phân biệt được vai vế.]

Cô còn chưa kịp trả lời, đối phương lại gửi đến một tin nhắn: [Cậu đang xem phim ở đâu vậy.]

Lâm Chiết Hạ nhìn xung quanh căn phòng một lượt, phong cách ở đây với phòng cô hoàn toàn không giống nhau, vừa nhìn đã biết là phòng của con trai, trong phòng khách có lắp một máy chiếu, đây cũng là lý do chính cho việc hôm nay cô đem theo đồ ăn vặt có mặt tại đây.

Nhưng cô lại không có lấy một chút ngại ngùng, trả lời lại ba chữ: [Rạp chiếu phim.]

[?]

Nghĩ đến việc rạp chiếu phim căn bản không chiếu bất kì bộ phim kinh dị nào, Lâm Chiết Hạ đính chính: [….Rạp chiếu phim tư nhân.]

[Ồ.]

Lâm Chiết Hạ biết rõ người này không dễ đối phó như vậy, quả nhiên, sau tiếng ‘Ồ’ kia là một câu: [Chụp một tấm cho tôi xem xem, đời này tôi còn chưa được đến rạp chiếu phim lần nào, cho tôi mở rộng tầm mắt với.]

[….]

Cô đi đâu chụp được chứ.

Không giấu được nữa rồi, vì vậy chỉ đành thành thật trả lời: [Ở nhà cậu, không phải cậu vừa mua máy chiếu mới hay sao, kết quả vừa mua xong đã đi chơi xa rồi, tôi thay cậu xem xem dùng có ổn hay không.]

Hình như đối phương đã sớm đoán ra được câu trả lời này. 

Cách vài giây sau, cậu khí phách ném qua một câu: [Vì vậy, ai là bố đây?]

[….]

[Cậu.]

Ngón tay Lâm Chiết Hạ nhấn lên màn hình điện thoại, bỏ qua luôn việc tranh đấu, biết phục thiện mà quỳ xuống:

[Là tôi đã không phân rõ vai vế.]

[Bố ơi.]

Trò chuyện đến đây bị một cuộc điện thoại chen ngang.

Trong điện thoại, giọng điệu quen thuộc của Lâm Hà truyền đến: “Hạ Dạ, sắp ăn cơm rồi, khi nào thì con về vậy?”

“Con quên mất nhìn đồng hồ.” Lâm Chiết Hạ luống cuống tạm dừng bộ phim, “Con về ngay đây.”

Tốc độ trở về nhà của Lâm Chiết Hạ rất nhanh.

Lâm Hà gọi điện thoại xong, vừa bưng các món ăn đặt lên bàn, Lâm Chiết Hạ đã về đến cửa rồi: “Mẹ, con về rồi đây.”

Lâm Hà nhìn cô một cái: “Từ nhà Trì Diệu về đúng không.”

Lâm Chiết Hạ không ngờ bà vừa đoán đã trúng, “Hay là mẹ chuyển nghề làm thầy bói đi.”

“Có thế mà còn phải dùng đến bói toán sao,” Lâm Hà có thể dựa trên thời gian đoán được con gái từ đâu trở về, “Con về nhanh như vậy, mà cũng chẳng có chuyện con đi dạo xung quanh tiểu khu được. Nhưng không phải kỳ nghỉ này Trì Diệu không ở nhà hay sao, thằng bé nói là…nhà họ hàng có chút việc nên về thăm họ? Thằng bé không ở nhà, con đến nhà người ta làm gì?”

Trì Diệu.

Bạn từ nhỏ của cô.

Cũng là người vừa rồi lên giọng khí phách ở trong điện thoại. 

Hai người đã quen nhau từ khi còn rất nhỏ. Nhà Trì Diệu ở toà nhà đối diện nhà cô, đi đi về về mất không đến ba phút. Từ cửa sổ phòng ngủ của cô có thể nhìn thấy được ngôi nhà có rèm cửa đã được kéo lại bên nhà cậu.

Lâm Chiết Hạ chậm rì ăn cơm, quả thực cũng ngại nói ra chuyện mình tự đến nhà Trì Diệu dùng thử xem chất lượng máy chiếu mới mua của cậu ra sao. Hơn nữa nghỉ hè ở nhà, rất dễ bị Lâm Hà trách mắng các kiểu, vì vậy cô tìm cho mình một lý do: “Cậu ấy…Cậu ấy nói lúc ra khỏi nhà hơi gấp, quên mất mình đã đóng cửa sổ hay chưa nên bảo con qua xem giúp.”

Lâm Hà không chút nghi ngờ.

Là một ‘học sinh sắp vào lớp 10’, kỳ nghỉ này của Lâm Chiết Hạ vô cùng thoải mái. Điểm thi vào lớp 10 của cô không tồi, tốt nghiệp được cấp hai, kỳ nghỉ cũng bởi vậy mà không có bài tập.

Lâm Hà tất nhiên nhìn không thuận mắt việc con gái ngày ngày chơi bời như vậy: “Mẹ mua cho con vài cuốn sách kiến thức cấp ba, bắt đầu học trước từ hè này luôn đi, tránh việc vào học không theo kịp các bạn.”

“…..” Lâm Chiết Hạ nuốt cơm xuống, “Sách kiến thức….cấp ba?”

“Chim ngốc phải bay trước*, đạo lý này chắc con cũng hiểu.”

*Chim ngốc phải bay trước: Sức yếu phải lo trước, biết thân biết phận làm trước vẫn hơn.

Lâm Chiết Hạ tự thay mình phản biện, “Con đã thi được vào trường trọng điểm của quận rồi, còn cùng trường với Trì Diệu nữa, cũng không tính là chim ngốc đúng không ạ.”

Đã có bảng thành tích, các trường cũng đưa ra điểm chuẩn rồi.

Trước đây thành tích thi thử của Lâm Chiết Hạ luôn không ổn định, gặp được đề bài phù hợp với năng lực sẽ giống như ngồi tên lửa bay lên, nhưng gặp được đề lạ thành tích sẽ bình bình, khiến cho đến những ngày ôn tập cuối cùng, tất cả mọi người đều không biết cô sẽ thi được khoảng bao nhiêu điểm.

May là cuối cùng đề thi khá phù hợp với năng lực của cô.

Lâm Hà tổng kết nói: “Con như vậy là phát huy hơn mức mình thường, chỉ là chuyện thỉnh thoảng mới có thể xảy ra được.”

“Hơn nữa sao con lại không biết ngại mà nhắc đến việc mình và Trì Diệu cùng trường vậy?”

Lâm Hà chậm rãi nói, giọng điệu mang theo chút sắc thái khó mà tưởng tượng ra được, “Mặc dù hai đứa cùng một trường, nhưng điểm của con vừa hay bằng điểm chuẩn, người ta hơn điểm chuẩn chín mươi điểm kia kìa.”

“….” Lâm Chiết Hạ cảm thấy cơm trong miệng có hơi nghẹn.

“Nhưng mà nói lại cũng thấy hơi kì,” Lâm Hà chuyển chủ đề, “Điểm số của thằng bé cao như vậy, có thể nộp vào trường cấp ba số Một rồi, sao lại ở lại đây chứ.”

Trường cấp ba số Một là trường trọng điểm của thành phố Liên Vân.

Lâm Chiết Hạ không đăng ký vào trường ấy, một là vì không đỗ nổi, hai là bởi cách nhà quá xa.

Nhưng chủ yếu vẫn là do không thi đỗ được.

Cô kiên trì đăng kí vào trường số Hai, mặc dù tên hai trước chỉ khác nhau một nét chữ, nhưng điểm chuẩn lại cách một đoạn thật xa.

Mặc dù cô và Trì Diệu là bạn từ nhỏ nhưng chỉ học cùng trường cấp một, bởi lúc ấy cô thường ‘lăn lộn’ với đám con trai, Lâm Hà cảm thấy tính cách cô không giống con gái lắm nên sau khi tốt nghiệp tiểu học đã ném cô vào một trường nữ sinh.

Bây giờ cuộc sống trong trường nữ sinh kết thúc rồi, cách một khoảng thời gian thật dài mới lại học cùng trường với tên kia.

Lâm Chiết Hạ nghĩ ngợi, “Có lẽ là do gần nhà.”

Nói xong, cô thử chuyển chủ đề, thấy trên bàn ăn chỉ có cô và Lâm Hà, lại hỏi, “Chú Ngụy đâu rồi hả mẹ?”

Nhà họ Lâm lập gia đình mới, từ khi cô còn rất nhỏ bố Lâm đã rời đi rồi, một mình Lâm Hà khắc khổ nuôi cô khôn lớn, đến năm cô bảy tuổi bà gặp được chú Nguỵ. Cũng bởi vì xây dựng gia đình mới, năm bảy tuổi Lâm Chiết Hạ mới chuyển nhà đến đây.

“Hôm nay công ty của chú Nguỵ có việc,” Lâm Hà gắp thức ăn cho cô, “Chắc là muộn một chút mới trở về.”

Lâm Hà gắp thức ăn xong lại chuyển chủ đề lại: “Ba cuốn tài liệu học tập kia liệu có đủ không, nghe nói kiến thức cấp ba khó hơn rất nhiều, không ít người còn mời gia sư về dạy nữa đấy.”

“Ba cuốn đã…rất đủ rồi ạ.”

“Nghỉ ở nhà con cũng chẳng có gì làm, dù sao cũng nhàn rỗi.”

Lâm Chiết Hạ cầm bát cơm, bữa cơm này quả thực không nuốt trôi được nữa rồi.

Những ngày tháng sau đó của Lâm Chiết Hạ vô cùng khổ cực lầm than.

Những ngày tháng trốn trong nhà Trì Diệu mượn máy chiếu xem phim một đi không trở lại.

Lúc này bày trước mắt cô là ba cuốn sách, đó là: [Tuyển chọn: nâng cao năng lực kỳ hè], [Chuẩn bị trước vào cấp ba] và [100 đề rèn luyện tư duy].

Mỗi ngày hai mươi trang.

Mỗi, ngày.

[555*]

[Cuộc sống đang đè nặng áp lực lên tôi.]

[Tôi khổ quá mà.]

[Tôi không sống nổi nữa rồi.]

Trong lúc nghỉ ngơi giữa giờ, Lâm Chiết Hạ để điện thoại lên trên cuốn sách, gõ từng chữ, từng chữ một trên màn hình.

[Tôi sắp bị, đè, bẹp, rồi.]

Đối phương vẫn dùng thái độ khí phách trả lời: [Tết Thanh Minh sẽ đốt vàng mã cho cậu.]

*555: Cách đọc gần âm với huhuhu.

Lâm Chiết Hạ: “…..”

Cô hít thật sâu thoát ra khỏi màn hình trò chuyện, mở thông tin liên lạc của đối phương ra, sửa từ gần âm với tên Trì Diệu là ‘Uống Thuốc*’ đổi thành ‘Trì Cẩu’.

*Uống thuốc đọc là [chī yào], còn Trì Diệu có phiên âm đọc là [chí yào], hai từ này gần âm nhau.

Nhưng với vốn từ nghèo nàn cùng với ‘tấm lòng lương thiện’ của cô, tạm thời không nghĩ ra được từ nào càng mang tính sỉ nhục hơn cả.

Cô không định tiếp tục nói chuyện với Trì Diệu nữa.

Cô khẽ nhấn lên danh sách liên lạc, mở cuộc trò chuyện với một người khác ra.

[Trì Diệu.]

[Cậu không phải người.]

[Cậu là ‘tró’.]

[Đợi cậu trở về, nhất định tôi sẽ cho cậu một trận.]

Người được lưu tên là ‘Đại Tráng’ trả lời một dãy dấu chấm thật dài

Đại Tráng: [………..]

Đại Tráng: [Hai cậu lại cãi nhau đấy à.]

Đại Tráng: [Không đúng, cậu mắng cậu ấy thì đừng tìm tôi chứ.]

Lâm Chiết Hạ trả lời: [Đây không phải là do sợ đánh không lại hay sao.]

Đại Tráng: [Học được rồi.]

Tiểu khu có rất nhiều người bằng tuổi, Đại Tráng cũng là một người cùng họ lớn lên, tên thật của Đại Tráng là Hà Dương, hồi nhỏ có hơi mập một chút nên mọi người gọi cậu với biệt danh ‘Đại Tráng’.

Hà Dương hỏi được đầu đuôi câu chuyện xong, an ủi nói: [Cậu phải biết thế nào là đủ chứ, tôi gửi tin nhắn cho cậu ấy cậu ấy còn không thèm trả lời, thỉnh thoảng chỉ đáp lại một hai chữ, còn lại đều là ‘Đã đọc’. Còn cậu thì có, để tôi đếm xem, có tận chín chữ cơ đấy. Nếu đem ra so sánh thì anh Diệu của tôi trả lời cậu vô cùng nhiệt tình, tôi còn không nhịn được mà cảm thấy ghen tỵ trong lòng đây, cậu vui rồi chứ.]

Lúc này đổi thành Lâm Chiết Hạ trầm mặc.

[Cảm ơn cậu.]

Lâm Chiết Hạ đặt điện thoại xuống, lại bắt đầu làm vài đề. Khi đồng hồ vừa điểm 11 giờ, đang chuẩn bị nghỉ ngơi, cô đột nhiên nhớ ra đống đồ ăn vặt trước đó mình để lại ở nhà Trì Diệu.

“Vốn dĩ muốn để lại cho cậu ăn, cũng không tính là mượn không máy chiếu của cậu,” Lâm Chiết Hạ dùng bút khẽ vạch một đường lên giới, tự mình lẩm bẩm, “Nhưng không ngờ cậu lại không muốn làm người.”

Nghĩ đến đây Lâm Chiết Hạ đưa ra một quyết định.

Cô ném bút xuống, muốn đi lấy đồ ăn vặt của mình về.

Lúc cô vội vã ra khỏi cửa hoàn toàn không chú ý đến toà nhà đối diện, một khung cửa sổ vốn dĩ tối om của nhà nào đó đã sáng đèn.

Hơn mười một giờ.

Tiểu khu chìm vào trong bóng đêm, chỉ còn lại ánh sáng của những chiếc đèn đường.

Lâm Chiết Hạ cầm chìa khoá, quen đường quen lối chạy qua toà nhà bên cạnh.

Sở dĩ cô có chìa khoá nhà của Trì Diệu chủ yếu là do từ nhỏ cô đã thường chạy qua nhà cậu, tần suất dày đặc khiến Trì Diệu cảm thấy phiền, vì vậy bèn ném chìa khoá phụ qua để cô tự mở cửa vào.

Cứ như vậy chiếc chìa khoá này ở trong tay cô đã rất nhiều năm rồi.

Công việc của bố mẹ Trì Diệu rất bận rộn, bình thường đều ở bên ngoài bận kinh doanh, trong nhà chỉ có một mình cậu.

Vì vậy khi Lâm Chiết Hạ dùng chiếc chìa khoá này mở cửa, hoàn toàn không chú ý đến việc trong nhà có tiếng động hay không.

Cô mở cửa ra, phát hiện bên trong đèn đang bật sáng. Sau đó cô nhìn qua phòng khách một lượt, nhìn thấy chiếc vali màu đen. 

Lần trước cô đến đây không thấy có chiếc vali này.

Cô thậm chí còn chưa kịp nghĩ xem là ai đã trở về.

Một giây sau.

Cửa phòng tắm mở ra.

Người bước ra mặc một chiếc áo phông màu đen, tóc còn chưa được lau khô, mấy lọn tóc hơi dài dính lên trán.

Cậu rất cao, ở độ tuổi thiếu niên, xương cốt gần như chưa phát triển hết, vì vậy cho người ta cảm nhận đầu tiên là eo thon chân dài. Cậu mặc chiếc sơ mi đen càng làm nổi bật làn da trắng, trắng đến mức thậm chí nhìn giống như đau ốm.

Khuôn mặt thiếu niên sắc nét, khuôn mày giống như được tô vẽ, ương ngạnh mà lại tự nhiên.

Cậu đang rũ mắt xuống, mi mắt rất dài, hai mí mắt rất rõ rệt. Không giống với đôi mày màu đen đậm đó chính là màu đồng tử đôi mắt cậu lại rất nhạt, mang theo vài nét tài hoa.

Trì Diệu liếc qua người vừa vào nhà là Lâm Chiết Hạ, một hồi lâu sau mới không lạnh không nhạt ném ra một câu, “Có phải rất bất ngờ hay không?”

“?”

Giống như không nhìn thấy được biểu cảm ngơ ngác của Lâm Chiết Hạ, cậu ném qua một câu: “Bố cậu về rồi đây.”

- -----oOo------
Bình Luận (0)
Comment