Đuổi Hạ

Chương 6

Editor: Đá bào

Beta: Gió




Lâm Chiết Hạ bị trình độ mặt dày vô sỉ của người này làm cho nghẹn họng không nói nên lời. 

Nhưng cô lại không thể phản bác. Bởi vì quả thật trước đó, cô đã lừa cậu trong tiết thể dục. 

Lâm Chiết Hạ: “Hôm nay tôi quên mang theo tiền, cùng lắm thì lát về trả lại cho cậu.” 

Cô nói rồi tắt điện thoại di động đi. 

“Hơn nữa, muốn nhìn cậu chứ,” cô nói, “Ngoại hình cậu trông cũng được thôi.” 

Vừa dứt lời. 

Xe cũng vừa lúc chạy đến trạm tiếp theo, lúc phanh bị xóc nảy một chút. 

Cùng lúc đó, Trì Diệu vốn đang đứng nhìn xuống chỗ cô bỗng nhiên khom lưng xuống, kéo gần khoảng cách giữa hai người, kề sát mặt vào trước mặt cô. 

Cậu nhếch khóe môi, nhìn cô ở khonagr cách gần gần, cười lạnh nói: “Tôi, ngoại hình trông cũng được ư?” 

“……” 

Lâm Chiết Hạ duy trì tư thế ngẩng đầu, nghiêm túc lại nhìn cậu một cái, sau đó thẳng thừng nói: “Cậu có dựa vào gần cũng vô dụng, dù nhìn thế nào, tôi cũng vẫn cảm thấy rất bình thường.” 

Trì Diệu giật giật khóe miệng: “Vậy lúc trong giờ học người gửi tin nhắn cho tôi, khen tôi là đại soái ca là ai thế?” 

Lâm Chiết Hạ: “Cậu cũng nói rồi đấy thôi, lúc đó tôi đang phát bệnh.” 

Trì Diệu chỉ khom lưng đến gần cô một chút, rất nhanh lại đứng thẳng lưng, bộ dạng lười tranh cãi với cô: “Ngày mai xin nghỉ một buổi, tôi sẽ đưa cậu đến bệnh viện.” 

Lâm Chiết Hạ: “Đến bệnh viện làm gì? ” 

Trì Diệu lạnh lùng nói: “Không cần dùng đến mắt nữa thì đi quyên góp cho người có nhu cầu đi.” 

Lâm Chiết Hạ nhìn cậu, nhịn không được lắc lắc đầu, lời cảm khái phát ra từ nội tâm: “Bộ dạng lớn lên tầm thường còn chưa nói, đến lòng dạ cũng nhỏ nhen.” 

– 

Sau khi trở về, Lâm Hà đã ở nhà nấu cơm chờ cô. 

Lâm Chiết Hạ đưa bài kiểm tra hôm nay cho Lâm Hà xem, Lâm Hà tỏ ra hài lòng với điểm số này của con gái: “Mẹ đã nói rồi, ‘chim ngốc sợ không kịp phải bay trước’, những lời này là có đạo lý.” 

*Chim ngốc sợ không kịp phải bay trước: Ý là người chậm chạm, không được giỏi thì nên bắt đầu từ sớm để theo kịp mọi người.

Lâm Chiết Hạ vùi đầu ăn cơm, lười sửa lời của mẹ rằng mình không phải là chim ngốc. 

Lâm Hà đặt đề thi xuống: “Tuy rằng khai giảng lần này con làm bài không tệ, nhưng cũng không được kiêu ngạo, việc học tập tiếp theo đây rất quan trọng…Đúng rồi, lần này con thi không tồi, ít nhiều công lao cũng nhờ vào Trì Diệu.” 

Lâm Chiết Hạ nhịn không được mà phản bác: “Con cảm thấy, chủ yếu vẫn là con vẫn khá thông minh mà.” 

Lâm Hà: “Con thông minh á? Vậy con tự mình đếm xem, trên đây được bao nhiêu câu mà Trì Diệu chưa dạy con.” 

Lâm Chiết Hạ: “…” 

“Nhưng cái kia, ” Lâm Chiết Hạ lại nói, “Cũng có một câu nói như thế này, không bột đố gột nên hồ.” 

*Không bột đố gột nên hồ: Không có nền tảng cơ sở, không có cái cốt lõi thì không thể đạt được kết quả mong muốn.

Lâm Hà: “Mẹ lười nói thêm với con nữa, con ăn cơm xong thì mang giỏ trái cây qua cho Trì Diêu đi.” 

Lâm Chiết Hạ đành phải nghe theo. 

Buổi tối hôm nay cô còn chưa nhìn thấy Trì Diệu, trên đường đem giỏ trái cây qua đã đụng phải Hà Dương. 

Hà Dương đang cầm máy chơi game trong tay: “Đến nhà anh Diệu à? Cùng qua luôn đi?” 

Lâm Chiết Hạ vốn không muốn đi, vừa hay bắt được một người chạy việc, vì thế nhét ngay giỏ trái cây vào tay Hà Dương: “Cậu đi đi, giúp tôi mang cái này cho cậu ta.” 

Hà Dương xách giỏ trái cây: “Cậu không đi sao?” 

“Được, vậy tôi đi đây.” 

Hà Dương nói xong, còn chưa bước được mấy bước, lại bị Lâm Chiết Hạ gọi lại. 

“Đợi một lát.” Lâm Chiết Hạ gọi cậu lại và nói: “Tôi có chút việc muốn hỏi cậu.” 

Trời đã tối, muỗi bắt đầu nhiều hơn. 

Hai người ngồi xổm bên gốc cây xanh, vừa nói chuyện phiếm vừa vỗ muỗi. 

Hà Dương khó hiểu: “Anh Hạ, mau hỏi đi, trên đùi tôi đã có mấy vết đốt rồi này.” 

Lâm Chiết Hạ nhớ tới mấy bài đăng trên diễn đàn kia thì ổn định lại suy nghĩ, cũng không biết vì sao lại giống như ma xui quỷ khiến gọi cậu ấy để hỏi chuyện, cô sắp xếp từ ngữ một chút, hỏi: “Trước kia cậu và Trì Diệu học cùng một trường, cậu ta ở trường…Có, có rất nhiều người mù nghĩ rằng cậu ta đẹp trai sao?” 

Biểu cảm của Hà Dương có chút phức tạp. 

Tuy rằng cậu không biết vì sao Lâm Chiết Hạ bỗng nhiên giữ cậu lại hỏi chuyện này, nhưng cậu vẫn thành thật nói: “Dựa theo tiêu chuẩn này của cậu mà tính, vậy trước kia ở trường học cũ, chắc sẽ không có mấy người có thị lực bình thường.” 

Hà Dương nói thêm: “Nhưng cậu hỏi cái này để làm gì?”

Lâm Chiết Hạ còn muốn hỏi câu “Sẽ bị cự tuyệt rất thảm” kia là có điển cố gì. 

Nhưng suy nghĩ một chút, cảm thấy câu hỏi này hỏi ra rất kỳ quái, vì vậy đành từ bỏ: “Không có gì, chỉ là đột nhiên phát hiện ra trên thế giới này, có rất nhiều người mù.”

– 

“Tinh” một tiếng. 

Hà Dương mở cửa nhà Trì Diệu. 

Vừa đi vào, đụng phải Trì Diệu vừa từ phòng tắm đi ra. 

Trì Diệu vốn đang điều chỉnh bộ quần áo trên người, cổ áo quá rộng, thoạt nhìn không được đứng đắn cho lắm

Sau khi thấy người tới là Hà Dương, cậu cũng lười sửa sang lại. 

“Cậu xách cái gì trên tay đó,” Trì Diệu nói, “Đừng để ở chỗ tôi.” 

Hà Dương: “Giỏ trái cây, Lâm Chiết Hạ vừa đưa cho tôi, nói là muốn mang đến cho cậu.” 

Lâm Chiết Hạ sẽ không tự nhiên mang giỏ trái cây cho cậu, nhất định là Lâm Hà bảo cô mang qua, Trì Diệu không nói thêm nữa. 

Ngược lại, Hà Dương lại có khá nhiều vấn đề: “Sao cậu ấy không tự mang qua đây, hai người lại cãi nhau sao?” 

Mí mắt Trì Diệu khẽ nhấc lên: “Cậu ấy nói với cậu là bọn tôi cãi nhau sao?” 

Hà Dương: “Không có, nhưng quả thật cậu ấy có nói mấy thứ rất kì lạ.”

Trì Diệu ý bảo cậu nói tiếp. 

Hà Dương: “Cậu ấy hỏi tôi trước đây trong trường học của chúng ta có phải có nhiều người mù hay không, tôi nói với cậu ấy, rất nhiều.” 

Trì Diệu: “…” 

Tuy rằng nghe giống như mấy kẻ đầu óc có vấn đề, nhưng quả thực lại giống như những thứ cô sẽ hỏi.

Mái tóc Trì Diệu vẫn đang ướt sũng, cậu ngồi xuống sô pha, cổ áo lộ một đường xuống tận dưới xương quai xanh, cậu cầm lấy điều khiển rồi mở màn hình TV lên, nghiêng đầu nhìn lướt qua cuộn băng trò chơi trong tay Hà Dương, hỏi: “Có chơi hay không.” 

Hà Dương thiếu chút nữa bị “nam sắc” trước mắt mê hoặc. 

Có thể là do vấn đề kỳ quái vừa rồi của Lâm Chiết Hạ đã khơi mào một số sợi dây thần kinh trong cậu, cậu bỗng nhiên nghĩ đến một số hình ảnh trước kia khi cùng người anh em này đi học. 

Hồi đó ở trường học Trì Diệu thật sự rất nổi tiếng. 

Nhưng loại nổi danh này, không phải kiểu khua chiêng gõ trống, mà là ai cũng biết nhưng lại không nói ra. 

Tất cả mọi người chỉ có thể ngắm nhìn từ một khoảng cách xa, khó có thể đến gần, càng không thể với tới.

Thành tích của Trì Diệu rất tốt, nhưng cậu đi học lại rất tùy ý. 

Đôi khi cũng lén lút chơi game trong lớp học, bị giáo viên gọi ra ngoài đứng ở hành lang để phạt. 

Cậu thiếu niên dựa vào góc có bóng râm, dựa lưng vào tường, thân cao chân dài, trên người mặc bộ đồng phục học sinh. 

—— Thu hút rất nhiều ánh mắt len lén nhìn xung quanh. 

Một lúc lâu sau, Hà Dương lấy lại tinh thần nói: “Chơi.” 

“Nhưng cậu có thể mặc quần áo tử tế lại được không?” Hà Dương lại nói, “Tuy rằng tôi cũng là nam, hơn nữa là nam thẳng, nhưng cậu không sợ tôi không khống chế được bản thân sao.” 

Trì Diệu túm cổ áo kéo về phía sau, mắng cậu bạn một câu: “Đồ ngốc.” 

Một lát sau, hai người ngồi trên ghế sofa, mỗi người cầm một chiếc điều khiển trò chơi trên tay. 

Hà Dương điều khiển nhân vật trò chơi trong tay: “Nhưng cậu làm xong bài tập về nhà chưa? Trường cấp ba số Hai dễ thở như vậy sao, không có bài tập về nhà hả?” 

Trì Diệu: “Có một số bài tập chuẩn bị bài mới, không cần phải làm.”

“Cậu đều biết hết sao?” 

“Nhờ phước người nào đó,” Ngón tay của Trì Diệu đặt trên bộ điều khiển, thờ ơ nói, “Vì để dạy cậu ấy, kỳ nghỉ trước tôi đã học qua rồi.”

– 

Lâm Chiết Hạ phát hiện mình tiếp thu rất nhanh nội dung học kỳ mới.

Mấy ngày liên tiếp ở trong lớp học, cho dù đó là nội dung bài học, hay là giáo viên đưa ra một đề bài khó khó sau giờ học, cô đều nắm bắt được nội dung. 

Ngày hôm nay rất nhanh lại đến tiết thể dục. 

Lâm Chiết Hạ nghĩ đến tám đồng lần trước còn nợ Trì Diệu, cân nhắc mua chút đồ ăn trả lại cho cậu. 

Cô và Trần Lâm đi đến quầy bán đồ ăn vặt, Trần Lâm đề nghị mua bánh sandwich, Lâm Chiết Hạ từ chối nói: “Cậu ấy không thích ăn bánh mì.” 

“Đồ ăn nhanh cũng không ăn nhiều.” 

“Đồ ăn vặt cũng không được.” 

“……” 

“Thật phiền toái.” Lâm Chiết Hạ nhìn một vòng, phát hiện những thứ Trì Diệu thích ăn, quầy hàng nhỏ này đều không bán, cuối cùng cô ấy đi tới tủ lạnh, “Hay cứ mua nước đi, khá hữu dụng.” 

Trần Lâm: “Nhưng làm thế nào để mua đủ tám đồng tiền nước?” 

Lâm Chiết Hạ: “Lúc này mua đắt một chút là được rồi, ví dụ như chai nước khoáng nhập khẩu mười hai đồng này, so với tám đồng còn nhiều hơn bốn đồng, cũng thể hiện được sự hào phóng của tớ.” 

Trần Lâm: “…” 

Trần Lâm nhớ tới ngày hôm qua sau khi gửi link liên kết cho Lâm Chiết Hạ xong, người bạn cùng bàn này của cô chỉ trả lời lại cho cô một cái icon biểu hiện không còn gì để nói. 

Vì vậy, cô không thể không hỏi: “Cậu không biết trước đây cậu ấy là một nhân vật rất nổi tiếng hay sao?”

Lâm Chiết Hạ thanh toán xong, nói: “Hồi cấp hai tớ học khác trường cậu ấy, vì vậy cũng không rõ lắm.” 

Trần Lâm vẫn kinh ngạc trước chuyện đại soái ca gây chấn động toàn trường lại là bạn từ nhỏ với cô bạn cùng bàn cô. 

“Tớ hỏi một câu,” Trần Lâm nói, “Cậu cảm thấy như thế nào khi nhìn khuôn mặt ấy từ nhỏ đến lớn vậy?” 

Cô ấy chỉ muốn nói, “Nếu đó là tớ, có nằm mơ tớ cũng sẽ mỉm cười hạnh phúc.” 

Nhưng mà, Lâm Chiết Hạ suy nghĩ một chút, nghiêm túc trả lời cô: “… Ngứa tay. ” 

Trần Lâm: “? ” 

Lâm Chiết Hạ: “Chính là có rất nhiều lúc, tớ đều rất muốn đánh cho cậu ta một trận, nhưng lại đánh không lại, là loại cảm giác ấy đấy. ” 

“……” 

Tiết học này sau khi tập hợp xong là thời gian hoạt động tự do, Lâm Chiết Hạ mang theo chai nước khoáng nhập khẩu đi đến sân bóng rổ tìm Trì Diệu, còn chưa tới gần, xa xa đã nhìn thấy bên ngoài sân bóng có rất nhiều người vây xem. 

Trì Diệu đã lên sân, cậu mang theo bóng lướt qua mấy người, một giây sau, quả bóng rơi vào chính giữa rổ, xung quanh lập tức vang lên một tràng tiếng hô vang.

Tuy rằng các cô gái biểu hiện không rõ ràng, nhưng vẫn không khó mà nhìn ra được, đối tượng cụ thể mà đám người này muốn vây quanh xem là ai. 

Dưới tiếng hô này, cùng với việc xung quanh mọi người nhìn chăm chú quá nhiều, Lâm Chiết Hạ lại do dự. 

Lần trước khi cô chạy ra ngoài là trước giờ học, hơn nữa hoàn toàn không biết gì về mức độ nổi tiếng của Trì Diệu ở trường. 

Nhưng lần này thì khác. 

Cô nhìn đám người, nghĩ thầm có nhiều người như vậy, chen vào có vẻ rất ngượng ngùng, cô cũng không phải tới xem Trì Diệu chơi bóng. 

Hơn nữa, cô còn phải đưa nước cho Trì Diệu trước mắt bao người. 

Chai nước này dù có đắt đến đâu, ít nhiều cũng có chút…

Khó mà đem tặng được.

“Hay là để tan học rồi đưa cho cậu ta,” Lâm Chiết Hạ đứng bên cạnh mấy nữ sinh, yên lặng lẩm bẩm, “…Hình như cũng có những người khác muốn đưa nước cho cậu ấy, mấy người bên cạnh cũng rất nóng lòng muốn thử, nếu cậu ta đã không thiếu nước, chi bằng tớ tự uống thì hơn.” 

Ngay khi Lâm Chiết Hạ chuẩn bị một mình xử lý chai nước khoáng ‘xa hoa’ này, lại có tiếng còi vang lên. 

Kết thúc hiệp 1, các đội được nghỉ ngơi. 

Trì Diệu đi ra khỏi sân. 

Dường như cậu đã nhìn thấy cô từ lâu, đi thẳng về phía này. 

Trì Diệu đi tới trước mặt cô, rất tự nhiên đưa tay qua. 

Thấy cô sững sờ, cậu nhắc nhở: “Nước.” 

Dù sao cũng là người đến trả lại nhân tình, Lâm Chiết Hạ cũng không để ý đến đám người xung quanh, hầu hạ đại gia, đưa nước trong tay cho cậu: “Mời ngài.” 

Trì Diệu vặn nắp chai ra trước, do dự một giây. 

Lâm Chiết Hạ vội vàng nói: “Hôm nay tôi làm từ thiện, không thu phí chạy việc vặt, cậu cứ yên tâm mà uống.” 

“Hơn nữa chai nước này,” Lâm Chiết Hạ nhấn mạnh giá của nó, “Mười hai đồng đấy.” 

“Yên tâm, tôi cũng không thu thêm tiền —— Dù sao tôi cũng là một người hào sảng như vậy, không giống với người nào đó vừa mở miệng thét giá năm mươi đồng cho một lần nhìn mặt.”

Lâm Chiết Hạ nói xong, nước cũng đã đưa rồi, bèn định rút lui. 

Nhưng mà Trì Diệu làm đại gia rất thuần thục, sau khi uống nước xong, vặn nắp chai lại rồi nhét vào trong tay cô. 

Lâm Chiết Hạ: “Cậu không thể tự cầm à?” 

Trước khi trở lại sân, Trì Diệu nói: “Tính tình tệ như tôi, thích thích thét giá trên trời, không thích tự cầm nước.” 

“…” 

Lâm Chiết Hạ nhịn xuống ý nghĩ muốn dùng chai nước đập vỡ đầu Trì Diệu, cô tìm một chỗ trống bên ngoài sân bóng ngồi xuống, giúp Trì Diệu cầm nước, nhìn cậu chơi bóng từ xa. 

Ánh mặt trời chói lọi phủ toàn bộ sân bóng, bao gồm cả những người trên sân. 

Lúc này Trì Diệu lại lấy được bóng, tay trái tay phải truyền bóng qua lại, bị hai đối thủ kìm kẹp phòng bị. 

Cậu thiếu niên trên sân thực hiện động tác giả, lúc nhảy lên, làn gió thổi qua, khiến vạt áo khẽ lay độn, cả người giống như bay lên trời…

“Bịch” một tiếng.

Bóng rơi vào giỏ. 

Lâm Chiết Hạ nhìn chằm chằm quả bóng, trong đầu bỗng nhiên hiện lên câu nói lần trước của Trần Lâm: “Cậu ấy rất nổi tiếng đó.”

Gần đến giờ tan học, hiệp hai kết thúc. 

Sau khi Trì Diệu kết thúc trận bóng lập tức tới tìm cô lấy nước, cậu đi về phía cô

Nhưng lần này mới đi được một nửa đường đã bị người khác chặn lại. 

Lâm Chiết Hạ chú ý tới nữ sinh đang chắn trước cậu chính là hai nữ sinh vừa rồi đứng bên cạnh cô, trong đó có một nữ sinh cũng cầm nước trong tay, giống như đang lấy hết dũng khí, vành tai hơi ửng hồng, nhỏ giọng nói một câu gì đó với Trì Diệu. 

Cụ thể là nói gì, cô không nghe rõ. 

Nhưng cô lại nghe rõ được câu trả lời của Trì Diệu. 

Giọng điệu của cậu thiếu niên nhàn nhạt, lịch sự, nhưng toát lên một cảm giác xa cách rõ ràng. 

Cậu nói, “Cảm ơn, nhưng tôi bị dị ứng với nước của người lạ đưa.” 

- -----oOo------
Bình Luận (0)
Comment