Tác giả: Cô Ấy Vừa Đi Vừa Hát | Chuyển ngữ: Bunbun
————
Chương 48: Chỉ mong cho em vẫn còn sống
Ba người đàn ông gây ra tiếng động cực lớn trong phòng bệnh, Trình Bạc Hàn quặp bả vai Lương Bắc Lâm từ phía sau, đấm một phát cực mạnh trúng cằm gã, Lương Bắc Lâm đáp trả đối phương một cước. Văn Nhạc Tri bị dí vào trong góc, cuối cùng để đề phòng tên bay đạn lạc anh dứt khoát nhảy hẳn lên giường bệnh.
Rất đông bệnh nhân mò ra ngoài hành lang ngó nghiêng, chỉ lát sau nhân viên y tế cũng phải chạy vào ngăn cản. Hai người thở hồng hộc choảng nhau từ phòng bệnh ra đến hành lang, mặt cùng quấn băng, rớt sạch thể diện.
Văn Nhạc Tri thấy lớn bằng ngần này rồi mà cả đời chưa bao giờ mất mặt như thế, anh thò đầu khỏi phòng bệnh gọi với ra ngoài: "Đánh lộn có giải quyết được vấn đề không hả? Có chuyện gì nói hẳn hoi xem nào!"
Hai người đàn ông sức lực tương đương hằm hè giữa hành lang, nhân viên y tế lại gần khuyên nhủ vài câu, thấy cả hai không động thủ nữa mới quay về, đám đông hóng hớt cũng dần dà giải tán.
Trình Bạc Hàn nhổ ra một ngụm nước bọt lẫn máu, anh ta bị rách gò má, tâm trạng cực kì tệ hại. Lương Bắc Lâm ra tay độc quá, anh ta còn phải che chắn Văn Nhạc Tri, khó tránh hơi bị bó buộc tay chân.
"Trình Thù Nam gặp sự cố là việc ngoài ý muốn, không ai muốn thế cả. Tôi thông cảm với tâm trạng kích động bốc đồng của cậu nhưng bệnh viện đâu phải chỗ cho cậu làm loạn, cậu cũng không nên chất vấn Nhạc Tri."
"Bọn tôi không cần thiết, mà cũng chẳng có lý do gì phải bày ra trò đùa sống chết thế này hết."
Trình Bạc Hàn đã điều tra Lương Bắc Lâm từ trước, biết người này IQ EQ đều vượt trội, lòng dạ sâu xa, nhưng không ngờ kể cả đang chịu cú sốc nặng nề như thế mà vẫn nhanh chóng nhìn ra điểm khả nghi trong đó, cũng không lường được là đối phương sẽ có mặt sớm đến vậy.
Mọi chuyện đột ngột và chóng vánh quá, hôm qua lúc nhận được cuộc gọi từ Văn Nhạc Tri, anh ta lập tức ý thức được rằng đây là cơ hội tuyệt vời đầy đủ thiên thời địa lợi nhân hòa. Nhưng dù tính toán cẩn trọng hơn nữa thì toàn bộ sự việc vẫn tương đối gấp rút. Anh ta không xác định được là Lương Bắc Lâm đã phát hiện ra vấn đề đáng ngờ đủ khả năng dẫn dắt rõ ràng chưa, chỉ có thể tránh nặng tìm nhẹ, tranh thủ lúc cảm xúc đối phương chưa kịp ổn định, thiếu năng lực phân tích tỉnh táo để giải quyết cho nhanh gọn.
Có vẻ lời Trình Bạc Hàn nói thực tế hơn là Văn Nhạc Tri, nhưng Lương Bắc Lâm vẫn không tin.
Lưng gã tựa sát vào bức tường chạy dọc cuối hành lang, cách Trình Bạc Hàn ba bước, sự nôn nóng và thiếu ngủ suốt một đêm dài khiến gã suy sụp nhếch nhác thấy rõ, xương lông mày trúng một cú đấm, khóe môi cũng rách.
Gã hỏi: "Nếu đã vậy sao anh phải chạy xuyên đêm đến đây?"
Nếu muốn đưa Trình Thù Nam đi thì một mình Văn Nhạc Tri không đủ sức. Lương Bắc Lâm đoán chắc Trình Thù Nam vẫn chưa rời Cảnh Châu, có khi được giấu ngay trong chính bệnh viện này.
Trình Bạc Hàn hỏi vặn lại: "Người yêu tôi bị thương, tôi không nên đến à?"
"Lương Bắc Lâm, hôm nay cậu xông vào đòi người với bọn tôi, lại còn động thủ với Nhạc Tri, tôi nể tình cậu sốt sắng nhất thời không so đo với cậu, nhưng không có nghĩa là Nhạc Tri có mặt ở hiện trường thì cậu có quyền trút giận lên em ấy, thậm chí nghi ngờ bọn tôi giấu Trình Thù Nam đi mất. Nói năng làm việc phải có bằng chứng, không phải cậu cứ nghĩ thế thì nghiễm nhiên là thế."
Thái độ của Trình Bạc Hàn cứng rắn, anh ta không cho Lương Bắc Lâm quá nhiều thời gian để suy ngẫm: "Đúng là Trình Ẩn từng nhờ tôi, muốn cứu em trai cậu ta từ tay cậu."
Anh ta dùng từ "cứu".
Đối phó với Lương Bắc Lâm phải đánh nhanh thắng nhanh, tuyệt đối không để lề mề kéo dài, giữa hai bên cao thủ mánh lới ngang hàng có khi phải nhắm vào cảm tính chứ không nhờ cậy chiêu bài.
Quả nhiên, dường như Lương Bắc Lâm không tiếp nhận được cái từ này, gã lùi về sau một bước, khí thế lúc nãy còn bặm trợn dựng ngược nhoáng cái đã tiêu tan, gã nhìn Trình Bạc Hàn hơi ngơ ngẩn, có vẻ không chịu được đòn đánh vừa rồi.
Thấy đã đạt được mục đích, Trình Bạc Hàn cười gằn một tiếng tiếp tục dồn ép: "Tôi là doanh nhân chứ không phải Chúa cứu thế, tôi cứu cậu bé không những phải mất công thù hằn với cậu mà còn phải tốn tiền thu xếp người ta nữa chứ, một việc chẳng được lợi gì, cậu thấy tôi có làm không?"
Trình Bạc Hàn nói đúng, họ không có lý do.
Ngay từ đầu Lương Bắc Lâm đã biết, đồng thời nhìn thấu rằng Trình Bạc Hàn sẽ không làm cái chuyện vừa mất công vừa không lợi lộc như thế, vậy nên kể cả khi Văn Nhạc Tri chuyển sang dạy ở Đại học Y thì gã cũng chưa bận tâm cho lắm.
Gã chỉ kiên trì tẩy não bản thân bằng một tí ti trông đợi và khát vọng, rằng Trình Thù Nam không sao cả, người bị vùi lấp dưới cầu không phải em ấy. Vậy nên khi phát hiện ra manh mối nhỏ nhoi giữa cát bụi tuyệt vọng, gã buộc phải dốc hết sức lực túm chặt lấy nó không chiu buông ra.
Nhưng Văn Nhạc Tri nói với gã, cuối cùng chính Trình Thù Nam đã từ bỏ.
Sau ấy Trình Bạc Hàn lại nói với gã, anh ta chẳng có lý do gì để cứu Trình Thù Nam.
Tất cả mọi người đều đang nói với gã,
rằng Trình Thù Nam chết rồi.
Lương Bắc Lâm trượt xuống theo vách tường, thân xác nặng nề ngã ngồi xuống đất như thể đùng cái sụp đổ, chẳng còn hồn phách. Hai tay gã túm tóc, vào giờ phút này sự bất lực và đau thương giấu giếm tận sâu trong lòng đều đã hiện hữu thành thật.
"Không phải tôi nhất quyết muốn..."
Không phải nhất quyết muốn tìm ra em ấy, chỉ mong cho em ấy còn sống thôi.
Chỉ cần còn sống, kể cả trong một góc khuất nào đó, là được rồi. Chứ không phải bị vùi lấp lẻ loi một mình dưới đất đá khổng lồ ở chốn tha hương, không bao giờ chạy nhảy không bao giờ cười nói được nữa, thậm chí còn chẳng thể đưa thi hài trở về.
Trình Bạc Hàn trầm mặc nhìn Lương Bắc Lâm đã bị giằng xé tột cùng, chậm rãi thở dài một tiếng, nói: "Xin chia buồn."
**
Văn Nhạc Tri cắn miếng táo, tiếc nuối than thở mấy lần liền: "Cũng hơi hơi đáng thương ý."
Trình Bạc Hàn thu dọn qua bệnh án rồi c** q**n áo bẩn ra vứt vào sọt rác, nghe thấy Văn Nhạc Tri nói thế mới cười lạnh một tiếng.
"Đáng thương á? Cái giống đàn ông này ấy, hễ em thương hại chúng là chúng được đằng chân lân đằng đầu ngay."
Vốn là anh ta chẳng thèm bận tâm đến chuyện tình cảm của người khác, cũng chẳng muốn nhúng tay, làm ăn chuyện nào ra chuyện nấy, anh ta không hề muốn gây thù chuốc oán với Lương Bắc Lâm. Tổng cộng anh ta gặp Trình Thù Nam chưa quá 2 lần, mối quan hệ gần như bằng 0, còn về việc họ hàng đến nhờ thì anh ta cũng chỉ thoái thác đến đâu hay đến đó.
Thậm chí thái độ qua loa lấy lệ của anh ta từng khiến Văn Nhạc Tri bất mãn vài bận.
Nhưng Lương Bắc Lâm lại còn dám động tay lôi kéo Văn Nhạc Tri. May là anh ta có mặt kịp thời, không thì có khi đã thành vấn đề lớn. Cứ nghĩ đến đây là anh ta lại bực. Song những gì anh ta nói cũng ác độc không kém, quá bằng khoét dao vào lòng Lương Bắc Lâm.
"Vậy cũng đúng, không đạp đổ thì không dựng lại được." Văn Nhạc Tri gật gù đầy thấu hiểu, xong lại tò mò hỏi, "Anh nói xem cậu ta mất bao lâu mới hồi lại được đây?"
Động tác thu dọn balo của Trình Bạc Hàn thoáng dừng khựng, anh ta nghĩ ngợi rồi đáp thật thà: "Người cố chấp thì khó tháo gỡ lắm, cả với việc có được lẫn đánh mất."
Sau đó bồi thêm một câu: "Nửa đời trước Trình Thù Nam chịu khổ, nửa đời sau đến lượt Lương Bắc Lâm là cũng vừa đấy."
Trình Bạc Hàn cẩn thận nhẹ nhàng khoác áo khoác dày vào cho Văn Nhạc Tri, vuốt tóc anh rồi nói đầy thư thái: "Đi thôi, nấn ná nữa nhỡ mà mò ra gì thật thì mình đều rắc rối to."
Sở dĩ họ không đi ngay trong đêm chính là để chờ Lương Bắc Lâm tìm đến bệnh viện. Lương Bắc Lâm chưa đi chuyến này, chưa cho gã bùng nổ một lần, tuyệt vọng một lần, thì kể cả hai người có về Nguyên Châu cũng sẽ khó được yên thân.
"Đi, về nhà!" Văn Nhạc Tri nở một nụ cười tinh quái.
**
Hôm nhận được kết quả xét nghiệm ADN, Lương Bắc Lâm ngồi trong phòng ngủ mấy tiếng đồng hồ, sau đó xuống vườn, trồng hết cả 3 cây ngọc lan trắng.
Ngọc lan đã đặt sẵn từ lâu, nhưng do Trình Thù Nam đi Cảnh Châu mà Lương Bắc Lâm thì muốn cậu sẽ theo dõi cảnh trồng cây tận mắt nên cứ bảo chờ thêm mấy hôm. Sau đó cây được vận chuyển tới, xếp ngay ở góc tường, nhưng chẳng bao giờ đợi được Trình Thù Nam về nữa.
Gã đào ba cái hố sâu, rải đá vụn dưới đáy hố, sau đó trồng cây non vào, lấp đất, tưới nước.
Suốt quá trình này gã rất im lìm, tay áo xắn lên, mạch máu xanh tím thấp thoáng trên lớp cơ bắp căng chặt ở tay. Dì Yến đứng ở mái hiên lau nước mắt, quanh quẩn mấy lần xong vẫn phải lại gần gọi gã.
"Bắc Lâm, dì nấu canh đấy, ít nhiều gì cháu cũng ăn mấy miếng đã."
"Bắc Lâm, cháu đừng thế... Tiểu Nam đi rồi... thằng bé ngoan lắm, chắc chắn kiếp sau nó sẽ sống rất hạnh phúc."
Lương Bắc Lâm dừng động tác lại, đứng trơ trọi lẻ loi dưới gốc ngọc lan như con sói đầu đàn già yếu bị vứt bỏ, đã đánh mất toàn bộ thế giới tinh thần của mình.
Một hồi sau gã nhúc nhích, tiếp tục lấp đất.
"Chờ lâu nên trồng muộn quá, phải tưới cho đẫm nước trước khi trời đóng băng mới được. Chờ Tiểu Nam về là đến tầm nở hoa đấy."
"Dì Yến ơi," Tự dưng Lương Bắc Lâm giơ tay chỉ về phía ghế xích đu mây trong góc, "nhờ dì làm cái đệm trải lên kia với ạ, cháu muốn phủ được nguyên mặt ghế luôn, mùa đông ngồi không sợ lạnh quá."
Nói xong gã lại bổ sung: "Hồi trước cháu xem của mấy bên đặt may riêng rồi mà đều không hợp lắm, dì mà làm chắc Tiểu Nam sẽ thích."
Dì Yến nghiêng mặt đi, thật lâu sau mới bước đến bên cạnh Lương Bắc Lâm, cầm lấy đồ dùng trong tay gã, nói: "Thế cháu ra ăn trước đi đã, ăn uống đầy đủ mới có sức làm các thứ chứ."
Lần này Lương Bắc Lâm không đùn đẩy, nghe lời đi theo sau dì Yến vào phòng.
Ăn xong, Lương Bắc Lâm bảo dì Yến là mình phải về phòng làm việc xử lý các thứ. Dì Yến băn khoăn đi theo gã đến cửa phòng làm việc, không tiện vào trong thêm, hơn nữa thấy sắc mặt gã cũng bình thường, bèn lặng lẽ quay người xuống nhà.
Lương Bắc Lâm đóng cửa vào, ngồi bên bàn sách một lúc, sau đó bắt đầu quanh quẩn lang thang vô mục đích trong phòng.
Gã lại cầm bản báo cáo kết quả xét nghiệm lên nhìn, được mấy giây xong thình lình dồn sức xé nát trang giấy thành mảnh vụn, tống cả vào sọt rác. Chưa được bao lâu gã đã lại nhặt chỗ vụn giấy ra, cầm bật lửa trong tay, quẹt mất vài lần mới châm được lửa, vậy là gã ngồi xuống sàn dõi theo đống giấy từ từ biến thành tro tàn.
Dăm hôm trước nhân viên xét nghiệm đến nhà lấy bàn chải đánh răng và tóc dính trên áo khoác của Trình Thù Nam đi, hôm nay đã có kết quả, gã chỉ đọc đúng một lần, trời đất đã xoay chuyển.
Kết quả này không phải là thật, gã không chấp nhận. Gã nghĩ, chắc chắn là Trình Thù Nam trốn đi dọa gã thôi, nhất định cậu sẽ trở về.
Gã ngồi thừ ra dưới sàn lâu lắm, bỗng nhiên có loạt tiếng bước chân vang lên ở ngoài, nhẹ bẫng, rồi dừng lại trước cửa.
Lương Bắc Lâm ngẩng phắt đầu lên, trái tim vọt tận cổ họng, rồi gã bò dậy lao ra đưa tay đẩy mở cửa ngay, Trình Thù Nam đứng sừng sững phía ngoài.
Cậu vẫn đang mặc chiếc áo phao màu đen lúc đi Cảnh Châu, mặt đỏ bừng vì cóng, môi khô khốc rách da, trông thôi đã biết là phải cực khổ lắm.
"Tiểu Nam, Tiểu Nam," Lương Bắc Lâm kéo cậu vào lòng thật mạnh, ra sức ghì chặt lấy cậu, "em về rồi, tôi biết ngay bọn họ lừa tôi mà, tôi biết ngay em trốn đi mất rồi mà, em về rồi, thật tốt quá, tại tôi cả, xin lỗi em, sau này tôi sẽ sửa đổi, xin lỗi em..."
Gã nói năng lộn xộn luống cuống, câu nào chữ nào cũng phải lặp đi lặp lại mấy lần, gã ôm lấy báu vật đánh mất mới tìm lại được, gào khóc thất thanh giữa căn phòng chưa bật đèn.
Gã nói một hồi rồi bế Trình Thù Nam vào trong, đặt cậu xuống sofa còn mình thì quỳ dưới sàn nhà, hai tay gã ôm lấy chân Trình Thù Nam, lòng bàn tay chỉ thấy lạnh băng.
"Sao lại lạnh thế này?" Vừa nói, Lương Bắc Lâm vừa vặn công tác đèn tường.
Hình như Trình Thù Nam rất sợ ánh sáng, cậu giơ tay lên che mặt, ngơ ngác nhìn Lương Bắc Lâm.
Lương Bắc Lâm lại nâng tay chạm vào gương mặt Trình Thù Nam, Trình Thù Nam chẳng nói gì mà cứ ngẩn ra, mặt cũng lạnh toát, ướt nhẹp.
"Tôi đi lấy cho em cái chăn, em chờ tí." Lương Bắc Lâm loạng choạng đứng dậy, vào giường kéo chăn ra bọc cả người Trình Thù Nam lại chỉ để hở mỗi mặt, xong xuôi sốt sắng hỏi, "Đỡ lạnh hơn chưa?"
Trình Thù Nam hơi trề môi, đáp "Lạnh", đồng thời đôi mắt tròn xoe bỗng chảy dài nước mắt. Lương Bắc Lâm thảng thốt, run tay túm lấy chiếc chăn bọc Trình Thù Nam vào kín hơn nữa, tình cờ cúi đầu lại phát hiện hai chân cậu đang để trần, mu bàn chân thì toàn là đá vụn, phần bắp chân cũng dầm dề nhoe nhoét máu và thịt.
"Tiểu Nam... Đừng sợ, tôi dẫn em đến bệnh viện khám, đừng sợ, không sao đâu, không sao..."
Những tiếng la hét bật ra từ cổ họng Lương Bắc Lâm, gã choàng tỉnh mở bừng mắt.
Chẳng có Trình Thù Nam quay về, chẳng có người yêu chảy máu than "Lạnh", chẳng có cánh cửa từng mở, chẳng có đèn tường đã bật.
Chỉ có duy nhất cơn ác mộng mà thôi.
—
Cô Ấy Vừa Đi Vừa Hát:
Thứ 7 cũng update