Dưới Mái Ngói Đơn Sơ

Chương 74

Mười gã kỵ binh Đột Quyết rượt trên đường, ngó chừng xung quanh.

Khu vực xung quanh thoáng đãng, hai bên là sườn đồi trập trùng, cỏ dại xanh vàng trải dài từng mảng, chỉ cần nhìn thoáng qua là có thể thu hết cảnh vật vào mắt

Hai bóng người trông thấy trước lúc bình minh lên đã biến mất ở đây.

Toán người xuống ngựa, xì xầm mấy câu tiếng Đột Quyết rồi nhanh chóng chia nhau ra tìm kiếm.



Mặt trời dâng lên, kéo theo mấy chiếc bóng xám xịt đi ngang qua hố.

Trong tay mỗi bóng người đang cầm một thứ mang hình loan đao.

Rồi những chiếc bóng ẩy tản ra, một trong đó trượt xuống, lao thẳng xuống hố.

Chiếc hố che khuất cửa hang vừa sâu vừa hẹp, tiếng bước chân dần tới gần, rồi bất thình lình, từ bên trong có thanh đao vung lên.

Đối phương ngã xuống, vẫn chưa mất mạng, đang định hô to thì lãnh thêm một đao nữa.

Tào Ngọc Lâm cẩn thận chú ý tình hình bên ngoài, hơi thò người ra khỏi miệng hang, nhát đầu tiên vung xuống vẫn chưa nắm chặt cán đao, suýt đã khiến đối phương lên tiếng, nhưng nhát tiếp theo nàng gần như đã dùng hết sức mà đâm.

Nàng rút đao, kéo thi thể vào trong hang giấu kín rồi quay trở lại cửa hang, cơ thể ngồi nửa, tay chống trên đao, không có thời gian nghỉ để thở, trên mặt túa ra những giọt mồ hôi to chừng hạt đậu, vậy mà sắc mặt không hề thay đổi, ngồi xổm ở đó hệt như một pho tượng.

Tê Trì ngồi dựa bên cạnh, không dám nhìn thi thể của gã lính Đột Quyết kia, miễn cưỡng chống tinh thần, dùng tay áo lau mồ hôi trên mặt nàng ấy, một tay nắm chặt vạt áo, tay kia giữ lại cánh tay của nàng.

Tào Ngọc Lâm gật đầu với nàng, nói nhỏ: “Tẩu tẩu yên tâm.”

Ý là mình vẫn chịu được.

Dẫu rất khó khăn, dẫu lúc vừa nhìn thấy những chiếc bóng bên ngoài, tay suýt nữa đã rời khỏi cán đao, nhưng cuối cùng nàng vẫn vung đao.

Bên ngoài lại có tiếng bước chân vang lên, không chỉ một người, có lẽ bọn chúng đều tới cả rồi.

Tê Trì bất giác nín thở, thấy bàn tay Tào Ngọc Lâm nắm thanh đao gần như phải bấu chặt, đốt ngón tay trắng bệch.

Bỗng có âm thanh vang lên.

Tiếng bước chân ngoài hang dừng lại.

Đó là giọng nói của một cô gái trẻ tuổi, nói tiếng Đột Quyết.

Tào Ngọc Lâm nghiêng đầu, tỉ mẩn lắng nghe nội dung ——

Cô nương kia tự xưng là người trong phủ Hữu tướng quân, hình như đang lấy ra bằng chứng.

Sau một lát im lặng, nàng ta hỏi vì sao chỉ còn lại mấy người bọn chúng, tình hình trong thành thế nào rồi?

Một gã Đột Quyết trả lời: bọn chúng bị một toán hộ vệ cầm chân, tổn thất rất nhiều người. Trong thành có biến, mới đầu bọn chúng mượn chiều gió phóng hỏa đã cướp được tiên cơ, công phá cổng thành phía tây, bắt được mấy phu nhân đô đốc, nhưng bị binh lính chặn đường không di chuyển được. Mà tên họ Phục kia quá gian xảo, dù đã điều đi đại bộ phận nhân mã, nhưng lúc bọn chúng đuổi theo người ra khỏi thành thì đã thấy có đại quân ở gần đó chạy đến chi viện, chứng tỏ đại doanh của hắn không phải ‘vườn không nhà trống’.

Cô nương ấy chất vấn, vì sao đến một nhóm hộ vệ mà bọn họ cũng không làm được gì.

Người Đột Quyết bắn một tràng tiếng Đột Quyết, thậm chí còn mang theo phẫn nộ, nói đó là cận vệ của tên họ Phục, ngày trước đã giết không biết bao nhiêu mật thám của bọn chúng, đâu phải hộ vệ bình thường.

Cô nương: Vậy người các người đuổi theo đâu?

Người Đột Quyết: Vẫn đang tìm, Hữu tướng quân vất vả khơi thông đường tới, không bắt được người về thì sẽ khó mà ăn nói.

Cô nương bảo: Đường nào.

Bỗng âm thanh im bặt.

Ngay sau đó là tiếng Đột Quyết gào lên: Rốt cuộc ngươi là ai!

Đột nhiên vang lên tiếng đao kiếm va chạm, dường như có rất nhiều người vội vàng lao đến, thanh âm bên ngoài đột nhiên hỗn loạn, tiếng la hét gầm thét đan xen.

Tê Trì nhìn Tào Ngọc Lâm, nàng ấy cũng đang nhìn mình, trong mắt hiện rõ vẻ kinh dị.

Không lẽ là nội chiến.

Tiếng người nhanh chóng bị che lấp, yên ắng trở lại, thậm chí có thi thể Đột Quyết được đẩy vào trong hang.

Rồi lại có người vượt qua cỗ thi thể kia tiến vào trong hố, sắp đến gần cửa hang.

Tào Ngọc Lâm gác ngang thanh đao cúi người xuống, Tê Trì kế bên dán sát vào vách hang.

Bỗng có tiếng gọi rất bé: “Phu nhân?”

Tê Trì giật mình, chính là âm thanh của cô nương vừa nãy, nhưng giờ đã đổi sang tiếng Hán, lúc này mới chú ý giọng khá quen, nàng dán vào vách hang trông ra ngoài, nhìn thấy một thiếu nữ mặc áo Hồ lộng lẫy.

“Tân Vân?”

“Vâng ạ.”

Thì ra người đến lại là Bộc Cố Tân Vân.

Nàng còn cầm theo một thanh đoản đao đề phòng, thấy Tê Trì thì mới thu lại, ngoái đầu hô lên với bên ngoài một câu tiếng Hồ.

Sau đó lại ngồi xuống, chui vào qua cửa hang chật hẹp, nhìn Tê Trì một lượt từ đầu tới chân, thấy vị phu nhân Đại đô hộ này hiện tại thật nhếch nhác, sắc mặt tiều tụy, chừng như là một người khác so với người hồi trước từng gặp ở phủ Hãn Hải, bỗng ánh mắt khẽ thay đổi, không biết phải nói gì.

Bên ngoài dần có người đi vào.

“Phu nhân!” Bộc Cố Kinh đích thân vào hố, chưa thấy Tê Trì đã quỳ xuống ngoài cửa hang: “Tộc Bộc Cố phụng Bát phương lệnh đến đây, thay Đại đô hộ nghênh đón phu nhân quay về.”

Tê Trì nghe thế, lập tức ngoái đầu lại: “Nhìn đi A Thuyền, ta đã nói rồi mà, chỉ cần chịu đựng được là sẽ không sao.”

Lúc này Bộc Cố Tân Vân mới giật mình nhận ra bên cạnh còn có người, nghiêng đầu thấy Tào Ngọc Lâm mặc đồ đen ngồi xổm ở đó, trông như một chiếc bóng, nắm chặt thanh đao trong tay nom rất đề phòng, trên mặt còn lấm tấm mồ hôi thì không khỏi kinh hãi: “Tào tướng quân? Cô bị sao vậy?”

“Không sao đâu,” Tê Trì cướp lời, lại nhìn Tào Ngọc Lâm: “Không sao cả.”

Tào Ngọc Lâm nhìn nàng gật đầu: “Đúng vậy, không sao hết.” Nàng chống đao đứng dậy, chui ra khỏi cửa hang trước rồi mới xoay lại đỡ Tê Trì ra.

Bộc Cố Tân Vân cũng chui ra, đi bên cạnh giúp đỡ.

Tê Trì chậm rãi đi ra khỏi hố, bị ánh sáng chói chang đập vào làm híp mắt, lúc này mới nhìn rõ nhân mã Hồ tộc ngút ngàn ở bên ngoài. Cánh đàn ông mặc áo Hồ, đội mũ lông thú, giương cung thúc ngựa, từ trên sườn núi kéo dài đến tận trước mắt, có mấy người từng theo ông cháu Bộc Cố Kinh đến phủ Hãn Hải nên nàng vẫn có ấn tượng.

Tốp Đột Quyết truy đuổi các nàng đều đã được xử lý sạch sẽ.

Đây là lần đầu Tê Trì để ý bọn họ có đông người đến thế, có lẽ đã phát động toàn tộc.

Đến lúc này nàng mới thả lỏng, dìu lấy cánh tay Tào Ngọc Lâm, bỗng cơ thể đột nhiên bước hụt, lập tức ngã xuống.

Nàng đã hết sức chịu đựng từ lâu nhưng vẫn phải gắng gượng đến tận lúc này, giờ khi đã thoát khỏi hiểm cảnh thì không chịu nổi nữa.

Tào Ngọc Lâm vội vươn tay đỡ nàng: “Tẩu tẩu.”

Tê Trì dựa vào người nàng, mặt tái nhợt, gượng cười thều thào: “Đừng lo, lần này cô bảo vệ được ta rồi.”

Tào Ngọc Lâm không biểu hiện ra mặt, nhưng một nơi trong lòng như bị véo đau, cổ họng tắc nghẹn, im lặng nắm chặt cán đao đứng tại chỗ.

Điều đau khổ nhất của nàng là không thể bảo vệ được cấp dưới của mình, cuối cùng bây giờ đã bảo vệ được tẩu tẩu thay tam ca rồi.

Những người khác không biết tình hình, chỉ cảm thấy phu nhân tái mặt, xem chừng có bệnh.

Bộc Cố Kinh lập tức ra lệnh đi chuẩn bị xe, vừa hạ lệnh vừa nhanh chóng đi báo tin cho Đại đô hộ.

***

Ra khỏi thành hai mươi dặm, trong vùng quê hoang vu cách xa tường thành, một nhóm lính Đột Quyết vừa trốn ra từ trong thành chạy đến đây lập tức bị tiêu diệt.

Phục Đình ngồi dọc bờ sông, vốc nước rửa đao, đằng sau là đại đội nhân mã còn chưa kịp dừng chân nghỉ ngơi.

La Tiểu Nghĩa chạy như bay từ bên kia tới, trên áo giáp dính đầy máu, quệt mồ hôi trên mặt rồi nói: “Tam ca, tộc Bộc Cố tìm thấy tẩu tẩu rồi!”

Phục Đình ngẩng đầu, cầm đao đứng dậy: “Sao rồi?”

“Người tới báo bảo tẩu tẩu không bị thương, chỉ là cơ thể suy yếu, đã được Bộc Cố Kinh đưa về bộ tộc tịnh dưỡng.” Nói tới đây, La Tiểu Nghĩa lại sờ mũi, thấp giọng bổ sung một câu: “A Thuyền cũng không sao, tất cả đều bình an.”

Phục Đình giãn mặt ra, cho đến lúc nghe được tin tức này thì mới thực sự yên tâm, không uổng công chàng dùng đến cả Bát phương Lệnh.

“Còn một chuyện nữa.” La Tiểu Nghĩa lại gần, ghé vào tai chàng xì xào.

Phục Đình nghe xong, ánh mắt trở nên rét buốt: “Vất vả khơi thông con đường này?”

La Tiểu Nghĩa nói: “Chính Đột Quyết tự nói vậy.”

Chàng gật đầu, nhanh chóng đưa ra quyết định, trầm giọng bảo: “Điều một đội binh mã bố trí theo như ta đã phân phó, khoan bứt dây động rừng.”

La Tiểu Nghĩa xì một tiếng đầy xem thường: “Cái tay Hữu tướng quân phế thải đó chẳng khác gì đầu rắn.”

Phục Đình liếc hắn, nhớ đến Tào Ngọc Lâm thì mím chặt môi.



Đợi Phục Đình giao phó xong, La Tiểu Nghĩa lĩnh mệnh rời đi mà mặt mày nhíu chặt, đồng thời cảm thấy khó tin.

Nhưng trước giờ hắn luôn nghiêm túc làm theo sắp xếp của tam ca, thế nên cũng không lắm mồm hỏi nhiều.

Phục Đình thấy hắn đã đi thì gọi một binh sĩ tới, phân phó: “Lập tức cưỡi khoái mã đến tộc Bộc Cố báo tin bình an.”

Cả Lý Nghiên và con đều đang ở chỗ chàng, chàng sợ Tê Trì lo lắng.

Phân phó xong, chàng băng qua đoàn quân tiến ra sau.

Nằm cách không xa ở sau con sông là các lều lán du mục người Hồ dựng tạm thời.

Phục Đình đi đến trước cửa, nói một câu tiếng Hồ.

Rèm cửa lập tức vén lên, một phụ nữ người Hồ đi ra, đưa đứa trẻ trong lòng tới trước mặt chàng, cười nói hai câu rồi chỉ vào đứa trẻ.

Nói là: cậu bé này đúng là háu ăn, hẳn phải đói lắm rồi.

Phục Đình ôm con, tiểu tử vừa được đút sữa giờ đã ngủ lăn quay, sau khi ăn uống no nê thì rất an nhàn, cái miệng bé tí mút mút theo thói quen.

Chàng cám ơn người phụ nữ kia rồi buộc đứa bé vào người.

Người phụ nữ thấy thế thì không nỡ, gập mình thưa rằng nguyện ý chăm sóc đứa bé cho Đại đô hộ, Đại đô hộ cứ chuyên tâm ứng chiến.

Phục Đình chỉ cám ơn một tiếng rồi rời đi.

Khó khăn lắm con trai mới đến với chàng, dù giao cho ai chàng cũng chẳng yên tâm, thà tự mình mang con theo, đưa đến bên Tê Trì.

Trong một túp lều khác, Lý Nghiên vừa ăn ít thứ lọt dạ, biết được tin cô an toàn thì vội vã đi ra, vết thương trên cánh tay đã được sơ cứu băng bó.

Phục Đình gật đầu với cậu, tỏ ý lên đường.

Vừa đi đến bên ngựa thì có trinh sát thúc ngựa chạy tới, ôm quyền báo: “Bẩm Đại đô hộ, lại phát hiện một toán quân Đột Quyết bỏ chạy.”

Gương mặt Phục Đình lạnh lẽo, một tay ôm đứa bé trong ngực.

“Tiếp tục thanh trừng.”

Tuy rất muốn ngay lập tức đến tộc Bộc Cố, nhưng chàng vẫn là Đại đô hộ của đất Bắc, không thể làm như không thấy kẻ địch ở trước mắt.

***

Dẫu tộc Bộc Cố cũng là bộ tộc du mục, nhưng có đồng cỏ cố định của riêng.

Những túp lều lớn trải dài đến dưới chân núi, ngọn núi cao cao chính là tấm bình phong tự nhiên, nhìn từ xa tựa như những đốm trắng trên bức tường vạn nhận*.

(*Nhận là đơn vị đo thời xưa, chừng sáu thước bốn tấc tám phân bây giờ, ý chỉ ngọn núi cao ngút ngàn.)

Lúc ra roi thúc ngựa đưa tin đến tộc Bộc Cố, Tê Trì đã ở nơi này.

Trong một túp lều ở chính giữa, Bộc Cố Tân Vân đứng cạnh giường.

Tê Trì nằm trên giường, nàng vừa dùng chút thức ăn mềm, đắp chăn lông dê trên người, nhận được tin bình an của thế tử lẫn con trai thì cuối cùng cũng hoàn toàn thả lỏng, chợp mắt nghỉ ngơi.

Bộc Cố Tân Vân nhìn nàng, đại phu trong tộc vừa đến khám cho nàng, nói nàng vừa sinh không lâu đã kinh động bôn ba, cần phải nghỉ ngơi điều chỉnh, không thể lại kinh động tiếp nữa.

Trước khi ngủ, Tê Trì nói muốn phái người đến y xá của hiệu buôn hình cá trong thành tìm đại phu tới khám, vì đại phu ở đó đều đặc biệt mời từ Trung Nguyên đến, ai ai cũng có y thuật cao minh, có bọn họ ở đây thì nàng sẽ yên tâm hơn, nhân tiện cũng nhờ họ giúp nàng tìm một người.

Bộc Cố Tân Vân không bất ngờ trước sự xa xỉ của nàng, mà bất ngờ với tin tức vừa nhận được hơn ——

Nàng chỉ vừa sinh cách đây không lâu.

Nàng và Đại đô hộ đã có con.

Ánh mắt nhìn nàng một lượt từ trên xuống dưới, bỗng Tê Trì mở mắt ra.

Bộc Cố Tân Vân chẳng hề né tránh, trực tiếp đối diện với ánh mắt nàng.

“Có chuyện này ta muốn hỏi em.” Tê Trì đã chẳng còn bao nhiêu sức lực để nói, nhưng biết được giờ họ đã bình an, vẻ mặt cũng bình tĩnh lại, nàng chậm rãi nói: “Trước đó em đã nói gì với đám Đột Quyết ở ngoài cửa hang vậy?”

Bộc Cố Tân Vân đang còn nghĩ xem đứa con của nàng với Đại đô hộ trông sẽ ra sao, nghe hỏi thế thì hoàn hồn, trả lời rõ ràng: “Sau khi Đại đô hộ phát Bát phương lệnh, còn ra lệnh một cận vệ tới trong tộc chuyển lời, bảo chúng tôi nghĩ cách đánh thẳng vào toán Đột Quyết kia, phải biết được chúng tiến vào Du Khê Châu như thế nào.”

Tê Trì đã hiểu, tộc Bộc Cố vốn là một nhánh của Đột Quyết, trà trộn vào bọn chúng sẽ dễ hơn nhiều.

Đột Quyết xảo trá, lúc ở ngoài thành Cổ Diệp từng truyền tin giả cho Phục Đình, cũng khó trách chàng lại dùng đến cách này, bởi sợ có bắt được Đột Quyết thì cũng khó mà tin được lời chúng.

Nghĩ tới đây, nàng không khỏi lấy làm lạ: “Thế bằng cách nào em có thể khiến chúng tin mình?”

Bộc Cố Tân Vân lấy đôi bông tai trân châu ở trong ngực ra: “Thứ này được La tướng quân lục soát tìm thấy trên người nữ mật thám Đột Quyết, nói là bằng chứng trong phủ Hữu tướng quân Đột Quyết.”

Tê Trì quan sát kỹ, đúng là nàng đã từng thấy rồi, chính là thứ được La Tiểu Nghĩa lục soát từ trên người ả Đột Quyết đã bắt giữ nàng, không ngờ còn có công dụng này.

Bộc Cố Tân Vân thuật lại sự tình.

Bọn họ ở ngay gần đây, nhận được Bát phương lệnh và nhiệm vụ đặc biệt này nên chạy đến nhanh nhất.

Mà cũng thật trùng hợp, Tê Trì và Tào Ngọc Lâm cũng đang đi đến tộc Bộc Cố, tình cờ gặp được mười mấy tên Đột Quyết đuổi theo các nàng ở trên đường đi. Nữ nhân trong tộc đi theo đa số đều đã quá lớn tuổi, Bộc Cố Kinh bèn để cháu gái cầm thứ này tới thử xem sao, lời cũng do ông lão chỉ dạy.

Đáng tiếc vừa hỏi đến chuyện Hữu tướng quân của bọn khơi thông con đường thì người Đột Quyết đã phát giác điểm bất thường, lập tức ra tay.

Tê Trì nghe thế thì có tính toán, trong lời của chúng chắc chắn có liên quan đến việc người Đột Quyết bỗng nhiên xuất hiện.

Bộc Cố Tân Vân không nói gì thêm, chuyện này đã được báo lại cho Đại đô hộ, nhất định chàng sẽ có cách xử lý.

Tiểu cô nương nhìn Tê Trì, nói một câu không liên quan: “Chắc giờ Đại đô hộ vui lắm, dù đang chiến sự, nhưng phu nhân đã sinh con cho ngài ấy rồi.”

Tê Trì nhìn em ấy, mỉm cười không nói gì.

Bộc Cố Tân Vân cũng chẳng nói thêm, im lặng lui ra.



Hai canh giờ sau, người của tộc Bộc Cố được phái vào thành đã quay về.

Tuy trong thành vẫn còn rất loạn, song người Đột Quyết đều đã bị tiêu diệt, thành ra đến y xá của hiệu buôn hình cá mời các vị đại phu tới đây cũng không quá khó khăn.

Một chiếc xe ngựa từ xa tiến vào giữa đồng cỏ, rèm xe được vén lên, Tân Lộ nhảy xuống xe, trên mặt còn dính tro khói, ngoái đầu gọi người trên xe: “Mau, mau lên.”

Theo xuống là đại phu cắp hòm thuốc.

Hai người rảo bước theo phu xe người Bộc Cố đến trước một túp lều, Tân Lộ vén rèm lên gọi: “Gia chủ.”

Trong lều có đầy đủ dụng củ, chỉ là hơi cũ.

Tê Trì mở mắt, trông thấy nàng thì lập tức thả lỏng: “Em không sao là tốt rồi.”

Tân Lộ cũng rất muốn nói câu này, nàng ngoái đầu gọi đại phu vào rồi đi tới quỳ xuống trước giường, sợ hãi ôm ngực: “Đúng là dọa sợ nô tỳ rồi, may mà nô tỳ nhân lúc loạn lạc chạy về y xá, nếu không đã không gặp được bọn họ tới mời đại phu mà đi theo rồi.”

“Có gặp nguy hiểm gì không?” Tê Trì hỏi.

Tân Lộ nhìn nàng nhợt nhạt như thế, đâu dám nói ra mấy chuyện nguy hiểm kia, thế là lắc đầu quầy quậy: “Không có ạ, đợi bao giờ về còn có thể khoác lác với Thu Sương một phen.”

Tê Trì bật cười.

Đại phu đi đến bắt mạch.

Tê Trì đưa tay ra, đại phu xem qua rồi kết luận cũng giống lang y trong bộ tộc: “Căn cơ của phu nhân khá tốt, nhưng không chịu nổi giày vò như vậy đâu ạ, lần này phải nghỉ ngơi thật kỹ.”

“Đương nhiên rồi,” Tê Trì chưa bao giờ đem bản thân là trò đùa, gật đầu nói: “Dùng thuốc thượng hạng, chỉ cần nhanh chóng khỏe mạnh là được.”

Vì biết rõ tình hình ở đất Bắc, nên khi nghe thấy nàng nói vậy thì đại phu lấy làm ngạc nhiên.

Tân Lộ nói: “Ông cứ yên tâm, không có thuốc nào mà gia chủ nhà ta không chi nổi.”

Đại phu đáp phải, đang định cáo lui thì Tê Trì giữ lại: “Ta còn có chút chuyện muốn thỉnh giáo ông.”

Lúc nói câu này, nàng sai Tân Lộ ra ngoài.



Tào Ngọc Lâm ngồi trong túp lều bên cạnh, sau một hồi nghỉ ngơi, đang định đi thăm Tê Trì thì đại phu đi vào bái kiến, nói muốn bắt mạch cho nàng, là phu nhân dặn thế.

Biết đây là ý tốt của Tê Trì, nàng bèn ngồi xuống cho đại phu chẩn mạch, thuận tiện hỏi mấy câu về tình hình của Tê Trì, đại phu nói đại khái, nàng im lặng lắng nghe.

Không có việc gì, đại phu dặn nàng nghỉ ngơi điều dưỡng rồi cáo lui.

Tào Ngọc Lâm ngồi một lúc rồi đứng dậy, đi đến túp lều bên cạnh.

Tê Trì mở mắt, không ngủ nổi.

“Ta nhớ tẩu tẩu không trúng đao bị thương.” Tào Ngọc Lâm vừa đi vào đã nói.

Tê Trì nhìn nàng: “Ừ.”

Trong lòng Tào Ngọc Lâm rõ ràng, đứng trước giường nàng bảo: “Ta không muốn tẩu tẩu phải tốn kém vì mấy vết thương cũ của ta.”

Tê Trì muốn mời đại phu có y thuật cao minh ở y xá tới không hẳn là vì mình. Vừa nãy đã hỏi qua đại phu, liệu có bài thuốc nào chữa lành sẹo cũ lâu năm không, đại phu nói có, chỉ là nếu đã lâu năm thì sợ chưa chắc đã hiệu quả.

Lúc hỏi câu này còn khiến đại phu tưởng nàng bị trúng đao để lại sẹo, lúc Tào Ngọc Lâm hỏi, ông ta buột miệng nói trông thì không có ngoại thương, không hiểu sao lại muốn dùng thuốc xóa sẹo.

Tê Trì nhìn Tào Ngọc Lâm, tuổi tác hai người tương đương nhau, nhưng Tào Ngọc Lâm luôn là một người rất thực tế, thực tế đến mức khiến người khác đau lòng.

“A Thuyền,” Nàng nói khẽ, “Ta biết chưa chắc đã xóa được, mà dù có xóa thì vẫn còn trong lòng, ta chỉ hy vọng cô đừng nói những lời như mình không còn là phụ nữ nữa. Cô đã làm được chuyện mà phụ nữ trong thiên hạ này không làm được, không thua kém khí phách nam nhi, là anh hùng của đất Bắc này, những vết sẹo ấy không phải là sỉ nhục mà là chiến công của cô, nếu đã thế, thì ta trị thương cho một nữ anh hùng cũng có làm sao?”

Tào Ngọc Lâm cúi đầu: “Ta không tốt như tẩu tẩu nói đâu.”

“Đương nhiên có rồi, hơn nữa còn hơn hẳn vậy.” Tê Trì mỉm cười với nàng, bỗng hỏi: “Cô cảm thấy so với khí phách của Phục Đình thì cô như thế nào?”

Tào Ngọc Lâm ngẩn ra: “Tất nhiên là thua tam ca rồi.”

Tê Trì nói: “Thế thì đúng rồi, chàng có kiên cường tới mấy thì ta cũng trị thương cho chàng như thường.”

Giờ Tào Ngọc Lâm mới hiểu được ý nàng, cõi lòng như được sưởi ấm, nhưng lại không thể biểu đạt thành lời.

***

Lý Nghiên đợi trong doanh trướng tạm thời, gọi là doanh trướng tạm thời nhưng chỉ là một tấm thảm hành quân che mưa chắn gió phủ trên đỉnh đầu, hai bên cắm quân kỳ dựng thẳng, cậu ngồi ở bên trong, ôm em trai say giấc trong lòng.

Hai bên đều có binh mã canh phòng.

Lúc này ở một đầu khác là tiếng la giết vang lên liên hồi.

Khoảng nửa canh giờ sau, đại bộ phận rầm rập đạp vó quay về.

Phục Đình đánh ngựa tới gần, đầu tiên là cất đao rồi lấy khăn lau tay, sau đó vươn tay ra.

Lý Nghiên đưa em trai đến.

Chàng tiếp lấy, nói: “Lên ngựa.”

Lý Nghiên nghe lời leo lên con ngựa đằng sau.

Phục Đình nhìn đứa trẻ, một giờ trước nó vừa ăn một bữa, đến giờ vẫn ngủ no say.

La Tiểu Nghĩa thúc ngựa tới gần nhìn: “Ầy, tiểu tử này đúng là ăn được ngủ được, trông vẻ cũng được một ngày rồi.”

Đám đàn ông một khắc trước đang còn giao chiến, nhưng lúc này lại tự nhiên quây quanh đứa trẻ.

Phục Đình ôm con vào lòng, giơ tay giật cương: “Đi.”

Tiếp tục đi về phía trước, trên quãng đường này gần như đều xuất phát như vậy.

Mọi người cũng đã quen rồi.

La Tiểu Nghĩa đi sát Phục Đình, đi được một đoạn, sợ quấy nhiễu giấc ngủ của cậu bé nên thấp giọng nói: “Tam ca, đội ngũ đã được điều động theo như phân phó của huynh rồi.”

Phục Đình ừ một tiếng: “Quan sát động tĩnh, có lẽ rắn sẽ ra khỏi hang sớm thôi.”

***

Thời tiết thay đổi thất thường, nói thay đổi là thay đổi ngay.

Khi gió lạnh bắt đầu thổi tới, Tê Trì đã có thể xuống giường đi lại.

Nàng vén rèm lên nhìn khung trời âm u trên đỉnh đầu, nhẩm tính xem đã bao lâu trôi qua.

Tân Lộ bưng thuốc tới, nàng ta đã thay sang y phục của người Hồ trong tộc Bộc Cố, thấy nàng đứng bên rèm cửa thì mời nàng vào trong, nói: “Gia chủ đi lại được âu là chuyện tốt, có điều cần phải cẩn thận, tốt nhất vẫn nên nằm nghỉ nhiều.”

Tê Trì hỏi: “Hôm nay có tin gì không?”

Tân Lộ lắc đầu: “Chắc đội ngũ của Đại đô hộ vẫn đang ở trên đường.”

Tê Trì không nói gì, uống hết chén thuốc đen thui.

Thuốc đắng muốn chết, nhưng vì muốn chóng lành nên dù đắng tới mấy nàng vẫn phải nhịn.

Bên ngoài truyền đến tiếng trò chuyện của Bộc Cố Tân Vân và Bộc Cố Kinh.

Tê Trì sửa lại xiêm y, đi đến ngoài rèm cửa.

Nàng cũng đang mặc trang phục người Hồ, nghe nói chỉ có người có thân phận tôn quý nhất trong tộc Bộc Cố mới có thể mặc bộ đồ này – những đám mây thêu chỉ vàng trên nền xanh lộng lẫy, có lẽ bộ xiêm y này là vật quý giá được tộc Bộc Cố cất giữ nhiều năm, nay vì nàng đến nên Bộc Cố Kinh mới đem ra.

Tân Lộ thấy vậy thì đuổi theo, khoác thêm áo lông thú cho nàng.

Giờ mà khoác áo thì quá dày, Tê Trì bèn đẩy ra.

Hai ông cháu Bộc Cố Kinh đứng trên khoảng đất trống phía xa, trước người là một cỗ xe ngựa, trên xe đưa tới dược liệu mà nàng cần dùng trong thời gian này, hiện tại đã khá hơn rồi, nhưng hôm nay vẫn có chuyến đến.

Là từ hiệu buôn hình cá đưa đến.

Người đưa thuốc chỉ là một kẻ làm thuê trong y xá, vì được tộc Bộc Cố nhìn thấy nên mới được đưa tới trong bộ tộc. Bộc Cố Kinh lại có vẻ rất khách khí, thậm chí còn muốn chiêu đãi gã làm thuê ở lại dùng cơm.

Bộc Cố Tân Vân cũng có vẻ hòa nhã, dặn dò người đưa gã làm thuê rời đi.

Tê Trì nhớ tới lời nàng ấy từng nói, nếu có ngày hiệu buôn hình cá đến tộc Bộc Cố thì nhất định sẽ được thiết đãi hậu hĩnh, thì ra bọn họ đúng là nói lời giữ lời.

Nàng nhìn hai ông cháu nọ, bình tĩnh quay đầu đi vào.

Một cơn gió lùa qua cửa sổ, từ xa vọng đến tiếng vó ngựa.

Tiếp đó là giọng nam trầm: “Tê Trì!”

Tê Trì cứ ngỡ nghe nhầm, nhưng vẫn ngoái đầu nhìn ra ngoài.

Bầu trời xám xịt phía xa như chìm xuống, mặt trời trắng xóa chiếu sáng vùng đất, đội ngũ cưỡi ngựa đen đang chạy tới đây.

Có một con ngựa đang lao nhanh phóng tới.

Nàng nhìn kỹ, bóng túm vạt áo chạy ra ngoài.

Tân Lộ đuổi theo, Bộc Cố Tân Vân cũng ngạc nhiên nhìn lại.

Trên đồng cỏ bao la ở ngọn núi nguy nga đằng xa, Tê Trì chậm rãi chạy tới, đằng trước là con ngựa ô cao to đang tiến lại.

Người cưỡi ngựa mặc áo giáp đen oai hùng, vừa nhảy xuống ngựa đã lập tức sải bước đi đến, đỡ lấy nàng.

Bộc Cố Tân Vân nhận ra, chính là Đại đô hộ.

Tê Trì cũng không ngờ vừa đến gần thì tức khắc được chàng ôm chầm.

Thậm chí nàng còn không kịp nhìn rõ chàng thì đã bị chàng đè sát vào khôi giáp cứng cáp, con tim đập mạnh thình thịch.

Phục Đình một tay ôm nàng, lại lùi ra, đưa đứa trẻ ôm trong tay kia tới.

Nàng ngẩn người, giang tay đón con vào lòng.

Vẫn là chiếc áo khoác sa tanh trắng xanh lót bên trong, nhưng quấn bên ngoài thêm một lớp áo choàng màu đỏ mà chàng mặc ngoài áo giáp, bọc lại thật dày thật chặt. Trông con có vẻ đã lớn hơn chút chút, gương mặt bé nhỏ không còn nhăn nhúm nữa, cũng đã trắng ra nhiều, hình như bị đánh thức nên mở mắt ra, chậm rãi chớp mắt hai cái.

Nàng cảm thấy khó tin, nhẹ nhàng nói: “Những ngày qua đãsống thế nào vậy, nếu không phải trông giống chàng thì thiếp suýt không nhận ra rồi.”

Phục Đình cúi đầu nhìn, thực ra cảm thấy con trai giống nàng hơn, thấp giọng bật cười: “Nam nhi đất Bắc, tất ăn cơm muôn dân đất Bắc.”
Bình Luận (0)
Comment