Các bạn đang đọc truyện Dưới váy thần – Chương 21-22 miễn phí tại ngontinhhay.com. Hãy tham gia Group của đọc truyện Ngôn Tình Hay trên Facebook nhé mọi người ơi, để cập nhật truyện nhanh nhất!!
****************************
Chương 21: Ba mẹ Thẩm Đường sau hai mươi bốn năm gặp nhau
Đêm hội biểu diễn năm đó, Thẩm Đường đứng phía sau khán đài nhìn Trữ Nhiễm và Trần Nhất Nặc.
Năm nay các cô diễn cùng một truyền hình đón giao thừa, đây chính là duyên phận.
Trần Nhất Nặc vẫn nhiệt tình như xưa: “Cô giáo Thẩm, lâu rồi không gặp.”
Thẩm Đường khẽ gật đầu trả lời: “Ừm, cũng một thời gian rồi.”
Trần Nhất Nặc trông ngóng được thảo luận những kỹ xảo biểu diễn với Thẩm Đường, từ tháng trước cô ta với Thẩm Đường đã thử một cảnh trong bộ phim ‘Đầu hạ năm ấy’, mỗi ngày cô ta đều mong có thể xác định ai là diễn viên chính sớm một chút.
“Nhất Nặc, cô xem ai tới đây.” Bỗng đại diện đứng bên cạnh nói một câu.
Thẩm Đường cùng với Trần Nhất Nặc đồng thời xoay đầu lại nhìn, Trần Nam Kình ở giữa đám người vây quanh kia đang đi về phía bên này.
Trần Nhất Nặc vẫy vẫy tay về phía ba mình, sau đó nói với Thẩm Đường: “Đây là năm đầu tiên em tham gia, ba em sợ em căng thẳng nên đến đây cổ vũ cho em.”
Thẩm Đường thản nhiên nói: “Vậy tôi không quấy rầy nữa.”
Khi Trần Nam Kình chuẩn bị tới gần, cô nhanh chóng cất bước rời đi.
Nếu như là người khác, được cô chủ ngọc ngà của đạo diễn Trần chủ động tới bắt chuyện, mà đạo diễn Trần cũng đang đi tới, nhất định họ sẽ nắm lấy cơ hội này nói chuyện với đạo diễn Trần vài câu.
Nhưng hành động của Thẩm Đường lúc này khiến những người khác không thể tưởng tượng được.
Trong lòng Trần Nam Kình gấp rút nhưng vẫn cố tỏ ra vẻ chậm rãi bước đến, đáng tiếc vẫn bỏ lỡ cơ hội nói chuyện với Thẩm Đường.
Trần Nhất Nặc kéo tay ba mình rời khỏi khu vực phỏng vấn: “Ba, không phải đã nói ba không cần đến sao, trời lạnh như thế kìa.”
Trần Nam Kình ôn hòa vừa cười vừa nói: “Ba đến đây thì con sẽ không căng thẳng nữa.”
Ông ta còn muốn liếc mắt nhìn Thẩm Đường thêm vài lần nữa nhưng kìm nén để mình không quay đầu lại.
Giọng nói phía sau càng ngày càng nhỏ lại, cuộc nói chuyện vừa rồi, một chữ cũng không thoát khỏi, Thẩm Đường không muốn nghe nhưng lại nghe thấy.
“Sao em không ở lại tán gẫu với đạo diễn Trần vài câu nữa? Cơ hội tốt như thế.” Chị Lỵ nhìn cách cư xử vừa rồi của Thẩm Đường thì có hơi bực mình.
Đến tận bây giờ, vai diễn chính của phim ‘Đầu hạ năm ấy’ vẫn chưa thấy động tĩnh gì, cạnh tranh quá kịch liệt, tất nhiên trong lòng cô ấy cũng hơi sốt ruột. Nhưng Thẩm Đường vẫn luôn mang vẻ mặt như mọi chuyện không liên quan đến mình, trong lòng chị Lỵ khó tránh cảm thấy hơi khó chịu.
Lúc này Thẩm Đường mới nói: “Nếu càng đuổi theo, thì người ta càng không muốn gặp.”
Chị Lỵ định nói nhưng cũng cạn lời.
Bây giờ không phải là lúc để cô ấy tức giận, buổi tối còn phải lên sân khấu biểu diễn, cô ấy không thể khiến Thẩm Đường thấy khó chịu.
Chị Lỵ sửa sang lại mái tóc cho Thẩm Đường, nói: “Em đó nha, đừng có cả ngày giống như trẻ con vậy, giới giải trí này lớn như vậy, ngẩng đầu không thấy thì cúi đầu cũng gặp, tìm người ta nói mấy câu cũng không có chuyện gì đâu, em xem, không phải là Trần Nhất Nặc chủ động bắt chuyện với em sao.”
Thẩm Đường không trả lời.
Đúng lúc có điện thoại gọi tới cắt ngang tiếng lải nhải của chị Lỵ.
Là điện thoại của ông nội, tự nhiên trong lòng Thẩm Đường không biết diễn tả như thế nào, đầy chua xót tủi thân.
“Dạ, ông nội.”
“Đường Đường, ông nội đã canh giữ TV ở trước mặt đây rồi nè.”
“Ông nội, còn sớm mà.”
“Không sớm đâu, cũng sát giờ rồi kìa.”
Ở một nơi rất rất xa, có một người thương nhớ, có một người chờ đợi cô.
Hai gian phòng phía trước là phòng nghỉ ngơi của Thẩm Đường, lúc này bỗng nhiên đầy tiếng ồn ào, Trữ Nhiễm mang theo hai người trợ lý cùng với mấy tên vệ sĩ, bày ra tình thế to lớn đang đi tới.
Trữ Nhiễm nói chuyện với người trong điện thoại: “Được rồi, cháu biết rồi, chú hai, chú yên tâm đi.”
Giây trước cô ta còn cười nói với người trong di động, giây sau đã liếc mắt nhìn thấy Thẩm Đường, ngay lập tức cô lạnh mặt xuống, muốn trở mặt xem thường.
Xưa nay Thẩm Đường không coi ai ra gì, một ánh mắt dư thừa cũng chưa từng phân phát cho Trữ Nhiễm, ngay lúc nhìn thấy cô ta, Thẩm Đường lập tức đi vào trong phòng nghỉ ngơi của mình.
“Ầm” một tiếng, cửa phòng nghỉ đóng lại.
Trữ Nhiễm siết chặt tay, cố chịu đựng để không nổi giận: “Chú hai, chú nghe thấy không, tiếng ‘ầm’ vừa rồi là do trợ lý Thẩm Đường cố ý đóng cửa đó.”
Trữ Nhạc Lễ xoa xoa ấn đường giữa hai đầu lông mày: “Đừng chấp nhặt với cô ta nữa.”
Ông ta gọi cuộc điện thoại này là muốn dặn dò cháu gái đừng có gây xích mích với Thẩm Đường nữa, cứ để tiết mục trong buổi biểu diễn bình yên như sắp đặt là được.
“Lát nữa chú đi đón cháu, đêm nay cháu ngủ ở nhà bọn chú nhé.”
Vốn dĩ Trữ Nhiễm không muốn đồng ý, nhưng cô ta lại không thể để chú hai mất mặt.
Trong đầu cô ta có ý ghét đứa em họ này, trong bữa tiệc sinh nhật lại tổ chức phát màn hình quảng cáo chúc mừng cho Thẩm Đường tận ba nơi trên thế, khiến cho cô ta mất hết mặt mũi ở nhà họ Trữ.
Tất cả mọi người đều biết cô ta với Thẩm Đường không hợp nhau, mà người em họ này vẫn cứ tùy hứng làm bậy như thế.
Chú hai không cho phép cô ta giống lúc trước, chắc hẳn chú muốn làm dịu mối quan hệ giữa cô ta và người em họ này.
“Chú hai, chú không cần cố ý đến đón cháu đâu.”
Trữ Nhạc Lễ: “Hôm nay chú không vội.”
Nói xong lời vừa rồi, coi như đã khẳng định, ông ta cúp máy.
Trữ Tiêu Duyệt ngồi bên cạnh ông ta hừ lạnh một tiếng, hai chân ngồi xếp bằng, buồn bực chán nản siết chặt cánh hoa.
Từng mảng từng mảng rơi xuống, một bó hoa hồng to bị cô ta vặt không còn hình dáng gì, khắp nơi trên ghế sô pha là cánh hoa hồng, trên mặt đất cũng phủ một lớp thật dày.
Từ xa nhìn rất giống thảm hoa hồng.
Trữ Nhạc Lễ đặt di động xuống, tiến lại gần rồi nắm lấy bả vai con gái mình: “Còn tức giận sao?”
“Chờ một thời gian dài để đến buổi biểu diễn cuối năm như vậy, mua vé rồi mà cũng không được đi, nếu là ba, ba có tức giận không chứ?” Trữ Tiêu Duyệt bĩu môi.
Mẹ cô ta không cho phép cô ta làm ngôi sao, còn tịch thu vé xem biểu diễn của cô ta.
Đêm nay cô ta không được đến hội trường nghe Thẩm Đường hát.
Càng nghĩ càng tức giận, cô ta tức tối xả giận lên từng cánh hoa.
Trữ Nhạc Lễ cưng chiều vân vê tóc con gái mình rồi nói: “Được rồi, đừng tức giận nữa.”
Ông ta giảng hòa: “Không nên chọc giận mẹ con, được chứ? Con muốn quà gì, ba đều sẽ làm hài lòng con.”
Trữ Tiêu Duyệt hơi hé mắt lên: “Là mẹ chọc giận con đó. Ba, con thấy ba bị sắc đẹp làm cho mờ mắt rồi!”
Trữ Nhạc Lễ bị chọc cười: “Con đó, cái đứa nhỏ này, có thể nói ba con như vậy sao?”
Trữ Tiêu Duyệt chép miệng, mếu máo không nói lời nào.
“Đinh”, cửa thang máy mở ra.
Trữ Tiêu Duyệt đã đoán được người nào từ trên lầu đi xuống, cô ta nhanh chóng ném đóa hoa không còn hình dạng trong tay xuống, xoay người nằm bẹp xuống, giống như con cún nhỏ dính chặt vào ghế sô pha, còn chôn đầu mình xuống phía dưới cái gối.
Trữ Nhạc Lễ hết cách đành lắc đầu, mẹ con hai người này lúc nào cũng đối chọi khắc khẩu nhau như thế.
Tiêu Chân mặc một cái áo choàng từ trong thang máy đi ra, nhìn thấy một đống hỗn độn trên mặt đất, bà ta nhíu mày.
Trữ Nhạc Lễ đứng dậy: “Anh đi đón Nhiễm Nhiễm, nếu không làm gì thì đi với anh đi?” Ông ta sợ nếu không có mình ở nhà, hai mẹ con bọn họ lại làm ầm ĩ lên.
Tiêu Chân đã thốt ra: “Được.”
Nhưng cảm thấy không ổn, bà ta liền nói thêm: “Vừa đúng lúc em đi ra ngoài hít thở không khí.”
Bà ta gỡ áo choàng xuống để lên trên người con gái, quay đầu nói với Trữ Nhạc Lễ: “Anh chờ một chút, em đi lên thay quần áo.”
Ngồi trước gương bàn trang điểm, Tiêu Chân trang điểm cho mình thật tinh xảo, đột nhiên bà cảm thấy bản thân quá nực cười.
Giống như đi đến một buổi hẹn hò quan trọng vậy.
Nhưng mà có thể gặp được Thẩm Đường hay không, có trời mới biết.
Tình yêu, nỗi sợ hãi, và sự uất ức cứ cuốn theo khiến bà không thể nào thở nổi.
Muốn được nhìn thấy cô.
Tỉ mỉ thu dọn lại một lần nữa, Tiêu Chân đi xuống lầu.
Trữ Nhạc Lễ cầm sẵn áo khoác đứng chờ bà ta trước cửa, còn tự tay giúp bà ta mặc áo vào.
Trữ Tiêu Duyệt lặng lẽ ngồi lên ghế, ghé lưng dựa vào trên thành ghế sô pha, ngửa cổ nhìn tình hình trước cửa.
Cô ta chỉ thấy ba mình đang cài cúc áo khoác ngoài giúp mẹ, lại còn cẩn thận nắm bàn tay nhỏ của mẹ vào trong tay mình, kéo tay bà ta vào trong túi áo gió sau đó hai người khẽ khẽ nói nhỏ đi ra khỏi cửa.
Vốn dĩ cô ta còn đang trông cậy vào người ba này sẽ nói giúp mình, xem ra không đến lượt.
Cô ta tuyệt vọng trượt từ trên sô pha lăn xuống dưới.
Nói ông ta vì sắc đẹp mà mê mẫn đầu óc cũng không hề oan uổng chút nào.
…
Tiêu Chân nhìn danh sách các tiết mục biểu diễn của tối hôm nay, tiết mục của Thẩm Đường nằm trước tiết mục của Trữ Nhiễm, nếu như bà ta đi vào đó chờ Trữ Nhiễm, cố gắng một lúc có thể sẽ gặp được Thẩm Đường.
Nghĩ vậy, bà quay sang nói với Trữ Nhạc Lễ: “Em đi trước, tìm người đại diện của Trữ Nhiễm nói chuyện một chút.”
Trong hậu trường có rất nhiều người, Trữ Nhạc Lễ không muốn tiếp xúc gần với bọn họ: “Em đi đi, anh vào trong xe chờ các người.”
Trước đó ông ta đã liên lạc xong xuôi với người đại diện của Trữ Nhiễm, Tiêu Chân đi thẳng đến cửa ra vào hậu trường.
Quả thật phía sau hậu trường náo nhiệt hơn nhiều so với trước sân khấu, vệ sĩ cùng với người đại diện che chắn cho Tiêu Chân đi về phía trước.
Ngay khi cửa vừa mở, một hồi ồn ào bùng nổ.
“Đạo diễn Trần, vừa rồi nhìn thấy Nhất Nặc biểu diễn, ngài đánh giá buổi biểu diễn của cô ấy hôm nay thế nào?”
“Đạo diễn Trần, ngồi phía sau khán đài xem con gái biểu diễn, tâm trạng ngài như thế nào?”
“Đạo diễn Trần…”
Đủ mọi thể loại vấn đề ùn ùn kéo đến.
Trần Nam Kình không biết nên quay về người nào mới tốt, đột nhiên ông ta đảo mắt sang, nhìn thấy một bóng người, sau khi thu hồi ánh mắt lại ông ta cảm thấy có chỗ nào đó không đúng, bỗng nhiên nhìn lại lần nữa.
Ông ta không nhìn lầm.
Hai mươi bốn năm, dù cách xa thế nào, ông ta liếc mắt một cái cũng có thể nhận ra bà ta.
Năm tháng cũng không thể đánh bại người đẹp, bà ta không thay đổi gì nhiều.
Lúc bốn mắt chạm vào nhau, tiếng người ồn ào biến mất, chỉ có thế giới của hai người họ, dường như xung quanh có một bức tường ngăn cách với thế giới bên ngoài, nơi đó lặng thinh chỉ có tiếng trẻ con a ă â học đánh vần.
Thỉnh thoảng nói được vài câu ‘Mẹ, mẹ.’
Giọng nói trước đây, đến bây giờ bà ta vẫn nhớ rõ.
Trần Nam Kình cũng nhỡ rõ tiếng nói kia.
Từ đầu đến cuối ông ta luôn nhớ cảm giác lần đầu được làm ba là thế nào, ông ta đã hồi hộp và vui sướng ra sao.
Mỗi ngày ông ta đều mong chờ con gái có thể gọi một tiếng ba.
Nhưng mà một nhà ba người bọn họ, chỉ có duyên phận ngắn ngủi như vậy thôi.
Vỏn vẹn chỉ có một năm ngắn ngủi.
Những vấn đề phóng viên đưa ra có câu có ý nghĩa, cũng có nhiều câu vô nghĩa, một đám người không ngừng dồn dập.
Trần Nam Kình bị đám đông xô đẩy tiến lên phía trước, nên không kịp nhìn bà ta nhiều hơn.
Cũng may có vệ sĩ giúp đỡ, Tiêu Chân cũng không vất vả lắm.
Những người qua lại như đang dời núi lấp biển vậy.
Tiêu Chân lấy kính râm từ trong túi ra, che giấu vẻ mặt thất lễ vừa rồi.
Hai con người vừa đối mặt với nhau, trừ hai người bọn họ ra, không một ai nhận thấy điều gì khác thường.
Tiêu Chân ngồi ở phòng nghỉ của Trữ Nhiễm, uống hết một tách cà phê nhưng vẫn chưa lấy lại tinh thần.
Lúc Trữ Nhiễm quay về, bà ta mới hoàn toàn ý thức được, mình đã bỏ lỡ Thẩm Đường.
…
Sáng sớm Tết Nguyên Đán, Thẩm Đường đã hoàn thành buổi biểu diễn cuối năm, cô bay thẳng về Hoành Điếm.
Ngày đó, trong đêm ba mươi, cô được ba nơi trên thế giới gửi lời chúc mừng, trở thành vấn đề nóng bỏng và lên top đầu tìm kiếm, tổ phim trường vẫn say sưa bàn tán tới tận bây giờ.
Chỉ cần nhìn thấy cô ai nấy đều đến gần hỏi thăm, hỏi xem người nào lại lãng mạn, khí phách như vậy.
Tất nhiên Thẩm Đường không thể nào ăn ngay nói thật, cô chỉ mỉm cười: “Tôi cũng không đoán được.”
Một câu trả lời qua loa hết toàn bộ những chuyện trước đó của những người lắm chuyện.
Trong lúc nghỉ ngơi, chị Lỵ đưa cho cô một chai trà chanh.
Thẩm Đường lộ ra ánh mắt bất đắc dĩ: “Chị Lỵ, chị coi em là con gái chị sao?”
Thật sự một giây cô ấy cũng không rời đi.
Con gái chị Lỵ năm nay học lớp hai, cô ấy mỉm cười: “Em nói đúng rồi, em là con gái nhỏ của chị. Không thể không lo được.”
Thẩm Đường không biết nói gì để chống đỡ lại, cô nhận chai trà chanh.
Chị Lỵ đứng bên cạnh: “Hôm nay Trữ Nhiễm vào tổ, Triệu Trì Ý đưa cô ta vào đây.”
Thẩm Đường không có phản ứng gì, chỉ chu miệng nhỏ lên uống từng ngụm trà chanh một.
Chị Lỵ vẫn tự nói một mình: “Chủ tịch Triệu có gọi điện thoại cho chị mời em tối nay ở lại tổ phim ăn cơm, thật ra là đặc biệt mời em, Trữ Nhiễm cũng đi, hy vọng hai người các em có thể bỏ qua những bất đồng trước kia, thoải mái nhìn mặt nhau.”
“Không rảnh, em còn phải học nấu ăn.” Thẩm Đường đóng nắp chai nước lại, sau đó bỏ chai nước xuống đi tìm đạo diễn.
Chị Lỵ kiềm chế không phát cáu: “Thẩm Đường.”
Nhưng Thẩm Đường không quay lại.
Buổi tối sau khi kết thúc công việc, mọi người đều ở lại để đến quán ăn, chỉ có mình Thẩm Đường là quay về khách sạn. Chị Lỵ có giải thích với Triệu Trì Ý, nói Thẩm Đường thấy không thoải mái, nên quay về nghỉ ngơi.
Triệu Trì Ý cười sâu xa, chỉ nói sức khỏe quan trọng hơn.
Từ trước cho tới nay, người không bao giờ cho anh ta một bậc thang để đi xuống, còn lặp đi lặp lại nhiều lần, chỉ có mình Thẩm Đường.
Bữa tiệc diễn ra được một nửa thì anh ta rời đi trước.
Bọn họ không có mục đích gì, chỉ ngồi nói chuyện tán gẫu một cách vô vị.
Trữ Nhiễm thấy anh ta muốn đi thì nói: “Sao lại đi gấp thế?”
Triệu Trì Ý: “Còn có cuộc họp qua video.”
Anh ta tỏ vẻ hơi áy náy, rời khỏi phòng.
“Thẩm Đường ở khách sạn sao?”
Thư ký: “Vâng, gần đây cô Thẩm đều đi theo đầu bếp để học nấu ăn, mỗi tối đều đến phòng bếp.”
Người phụ nữ này, có ý gì vậy?
Không tham dự bữa tiệc của anh ta, thật sự chỉ vì muốn nấu ăn.
Triệu Trì Ý căn dặn: “Chúng ta đi đến xem thử.”
Anh ta nói một câu như không có vấn đề gì, người phía sau bận đến gãy tay gãy chân.
Khách sạn mà tổ phim ngủ lại là do tập đoàn Thường Thanh sắp xếp, Triệu Trì Ý muốn đi đến phòng bếp khiến người quản lý khách sạn nghĩ rằng ông chủ đột kích để kiểm tra công tác.
Thư ký phải thông báo cho tầng quản lý biết ông chủ xuống để xem cô Thẩm học nấu ăn.
Bên ban quản lý tức khắc tiếp nhận, yên tĩnh đứng sau phòng bếp, đóng cửa hệ thống giám sát, bố trí bảo vệ đúng chỗ.
Triệu Trì Ý không để cho ai đi cùng, một mình anh ta tự đi đến phía sau phòng bếp, thư ký và bảo vệ đều đứng canh bên ngoài cửa.
Một phòng bếp to như vậy chỉ có một đầu bếp với Thẩm Đường, đã nghe tin Triệu Trì Ý muốn đến xem từ trước, nên khi nhìn thấy anh ta bước vào cũng không có gì ngạc nhiên.
Thẩm Đường hạ mí mắt xuống, vẫn tiếp tục công việc trong tay: “Ông chủ lớn đến kiểm tra phòng bếp buổi tối à, chủ tịch Triệu thật có nhã hứng.”
“Như nhau thôi.” Triệu Trì Ý đứng bên cạnh bàn dài, bên trong chén đĩa có mấy con tôm yến mạch đã được làm xong, xem qua thì hình như hương vị không được tốt lắm.
Anh ta tìm một đôi đũa muốn nếm thử chút.
Đôi đũa còn chưa chạm tới tôm yến mạch kia, Thẩm Đường tinh mắt nhanh tay thò qua ngăn cặp đũa kia lại.
Ánh mắt hai người giằng co.
Bỗng nhiên Triệu Trì Ý cười lớn: “Một con tôm thôi mà, cô chăm chỉ như vậy để làm gì?”
Thẩm Đường: “Mục đích chính của tôi là làm cho anh ấy ăn, đương nhiên tôi phải tích cực rồi. Trừ khi tôi tự mình nếm thử hương vị ra, người đầu tiên được ăn con tôm này chỉ có thể là anh ấy.”
“À.” Triệu Trì Ý buông đôi đũa, hứng thú muốn nếm thử đã biến mất không còn lại gì. Người phụ nữ này thật sự đã động lòng với Tưởng Thành Duật, còn tự mình xuống bếp học nấu ăn vì anh.
Anh ta bỏ hai tay vào túi, đứng ở bên cạnh xem cô chuẩn bị vài nguyên liệu nấu ăn khác: “Chẳng qua là tối nay cô không đi ăn cơm, hơn nữa cô vẫn còn tức giận vì tôi không công khai video giám sát đêm hôm đó, không cần tôi trả trong sạch cho cô sao?”
“Chủ tịch Triệu, ngài suy nghĩ nhiều rồi. Tôi không phải người vừa mới bước chân vào xã hội, mọi chuyện đều phải tìm ra sự thật và công bằng.”
Thẩm Đường ngẩng đầu lên nhìn anh: “Chuyện đêm đó, tôi đã không còn để trong lòng từ lâu rồi, ngài tự có suy tính về lợi ích của mình.” Cô chỉ ngón tay vào con tôm đã ướp, nói: “Tôi đang vội, xin lỗi không tiếp được.”
Đây là ra lệnh đuổi khách.
Chương 22: Chừng nào em mới làm nũng với anh
Mãi cho đến mấy ngày trước khi đến Tết Âm Lịch, chị Lỵ mới yên tâm quay trở lại Bắc Kinh.
Trong khoảng thời gian chị Lỵ còn ở đó, cho dù là Thẩm Đường hay là Trữ Nhiễm, cả hai đều khá yên bình, mặc dù cũng không ai vừa mắt đối phương, nhưng cũng không nói thẳng với nhau.
Đạo diễn đang nói với Thẩm Đường về bộ phim truyền hình, Trữ Nhiễm thì ngồi một bên nghỉ ngơi, bất cứ khi nào cô ta có thời gian rảnh đều lên xem weibo của Triệu Trì Ý, một giờ trước anh ta nhấn thích một bài weibo, chính là bộ phim đô thị tình cảm mới phát sóng hôm trước.
Diễn viên chính của bộ phim là Thẩm Đường.
Tháng mười năm ngoái bên đài truyền hình mới đăng tuyển tìm nhà đầu tư, bây giờ mới sang tháng một đã được thu xếp ổn thỏa.
Vài ngày gần đây, chủ đề được tìm kiếm nhiều nhất chính là bộ phim này. Trong phim, Thẩm Đường diễn một nhân vật có tính cách hoàn toàn trái ngược với cô, nhân vật nữ thông minh, hay cười, thích gây chuyện và cũng thích làm nũng.
Vốn dĩ tài khoản tấn công mạng đã chuẩn bị trước hàng loạt các bài viết để bôi đen cô, nhưng có ai nghĩ rằng Thẩm Đường kiêu ngạo đắc ý, tính cách không tốt lại có thể diễn vai nữ chính đáng yêu ngượng ngùng một cách hết sức tự nhiên như vậy.
Đêm hôm công chiếu, kết quả như đập vào mặt cô ta.
Nữ chính nép vào ngực nam chính làm nũng, hình ảnh đòi hôn nam chính đã khiến không biết bao nhiêu trái tim đàn ông rạo rực.
Không nói tới phái nam, ngay cả những người con gái như cô ta cũng xem đi xem lại cảnh đó rất nhiều lần.
Nếu để ý kĩ, lúc Thẩm Đường cười rộ lên, dường như trong mắt cô có một dải ngân hà, cực kì cuốn hút.
Những động tác làm nũng hay đòi hôn, không hề có tí dấu vết diễn xuất nào.
Cô ta nghi ngờ không biết có phải Thẩm Đường với diễn viên nam kia là phim giả tình thật không, chỉ có yêu đương mới có thể bộc lộ các thể loại ‘cơm chó’ này một cách chân thực như vậy, nhưng sự thật nói với cô ta, Thẩm Đường và Tưởng Thành Duật mới là người yêu.
Có một người đàn ông như Tưởng Thành Duật, những người con trai bình thường không thể nào lọt vào mắt Thẩm Đường.
Trữ Nhiễm lại xem thêm một lần nữa phân cảnh kinh điển làm nũng với nam chính, người đẹp làm nũng đúng là khiến người ta không thể từ chối được.
Triệu Trì Ý nhấn thích video trên weibo kia, thực ra là muốn nhấn thích cho Thẩm Đường chăng?
Anh ta nói anh ta không thích Thẩm Đường.
Nhưng trực giác nói cho cô ta biết, anh ta đang lừa mình dối người.
Thời điểm anh ta đưa cô ta đến Hoành Điểm này, mục đích thực sự là muốn nâng đỡ cô ta hay là muốn nhìn thấy Thẩm Đường thêm chút? Đêm hôm đó, chỉ vì Thẩm Đường không đến, anh không còn chút hứng thú, bữa tiệc mới diễn ra một nửa đã vội vàng rời đi.
Nói là phải trở về có cuộc họp gấp.
Có quỷ mới biết.
“Trữ Nhiễm.” Đạo diễn gọi cô ta.
Đã tới cảnh cô ta diễn cùng với Hoắc Đằng.
“Đến đây.” Cô ta thoát khỏi weibo, đưa di động của mình cho trợ lý cầm giúp.
Thẩm Đường đi đến phòng nghỉ của mình đúng lúc bạn thân Ôn Địch gọi điện tới chúc mừng.
Tỉ lệ người xem bộ phim của cô và bảng xếp hạng phát sóng trực tiếp trên internet với các chủ đề khác nhau, đã phá vỡ rất nhiều kỉ lục.
“Lúc trước cậu cố gắng như vậy, cuối cùng cũng có kết quả tốt rồi.” Ôn Địch mừng thay cho cô. Bộ phim này quay vào năm ngoái, Thẩm Đường lại không hiểu rõ tính cách nhân vật này.
Lúc đó cô ta còn khuyên Thẩm Đường cẩn thận trước khi nhận bộ phim này.
Một khi diễn không tốt, sẽ tạo ra tiếng xấu cho cô.
Ba tháng đó, Thẩm Đường không nhận bất cứ công việc gì hay chương trình nào, chỉ ở trong tổ phim ngẩn ngơ, mỗi ngày đều mở kịch bản ra nghiền ngẫm tâm lý nhân vật, ngay cả Tưởng Thành Duật cũng không liên lạc.
“Bây giờ bộ phim này thu được khá nhiều lợi nhuận như vậy, cậu đãi hay mình đãi đây?” Ôn Địch cười nói.
Thẩm Đường không chút khách sáo nói: “Đương nhiên là cậu đãi rồi, Nghiêm Hạ Vũ nhà cậu đặt quảng cáo, anh ta kiếm được nhiều thế mà…”
Nhắc tới Nghiêm Hạ Vũ, khóe miệng vừa mang nụ cười của Ôn Địch bỗng nhạt đi một ít.
Trước kia, lúc còn ở trong bữa tiệc từ thiện, tối hôm đó cô ta với Nghiêm Hạ Vũ cũng được xem như là đã hòa thuận, anh ta chủ động nói chuyện, cô ta sẽ giả vờ không làm ra vẻ, nhưng gần đây, cô ta luôn lo được lo mất.
Trong lòng cô ta luôn có cảm giác bất an, dường như Nghiêm Hạ Vũ đang gạt cô ta chuyện gì đó.
Lúc ở trên giường, không hiểu sau Nghiêm Hạ Vũ nhìn cô ta rất lâu.
“Được, chờ ‘Sanh Tiêu’ quay xong, mình mời cậu ăn bún thập cẩm cay.” Ôn Địch không muốn Thẩm Đường phát hiện ra cô ta có điều gì đó khác thường, cô ta đùa giỡn nói mấy lời không tim không phổi.
Chỉ còn vài ngày nữa thôi là đến Tết Âm Lịch, Ôn Địch hỏi lịch trình tiếp theo của Thẩm Đường, có thời gian về nhà cùng ăn mừng năm mới với ông nội hay không.
“Đạo diễn cho mình nghỉ bốn ngày.” Thẩm Đường nói: “Trước tiên mình sẽ đến Bắc Kinh một ngày, còn ba ngày ở nhà chơi với ông nội.”
“Chậc chậc, không dễ gì nha, cuối cùng cũng biết quan tâm thương yêu đến Tưởng nhỏ mọn nhà cậu rồi.”
“. . . “
Đấu võ miệng với Ôn Địch một lúc lâu, Thẩm Đường mới tắt điện thoại.
Còn một lúc nữa mới đến cảnh diễn của cô còn, Thẩm Đường khoác chiếc áo lông đi ra ngoài.
Tuyết đang rơi ở Hoành Điếm, khắp nơi đều là một mảnh trắng mỏng.
Thẩm Đường cố ý tìm một nơi không có một ai qua lại để gọi điện cho Tưởng Thành Duật.
Một hồi chuông reo rồi lại tắt, đầu dây bên kia không có ai nhấc máy.
Thẩm Đường nhét tay vào bên trong túi áo, đi theo đường cũ để trở về tổ quay phim.
Đi trên những lớp tuyết mỏng trắng xóa, đột nhiên cô thấy rất nhớ Tưởng Thành Duật.
Một tiếng sau, Tưởng Thành Duật gửi một tin nhắn cho cô: “Anh đang họp, buổi tối sẽ gọi điện thoại cho em.” Anh đang định thoát khỏi màn hình nhắn tin, bỗng một nhóm chat chung không ngừng hiện tin nhắn lên.
[Trời ạ! Mắt tôi không bị mù đấy chứ? Cậu đang chuẩn bị mở tiệc đính hôn với Điền Thanh Lộ ư? @Nghiêm Hạ Vũ.]
Ảnh chụp màn hình là bảng ghi chép tạm thời của công ty thiết kế tiệc đón khách.
Tất cả mọi người đang đợi Nghiêm Hạ Vũ trả lời.
Lúc trước mọi người cứ liên tục truyền miệng nhau, nhưng ai cũng có quyền vui đùa riêng, cho đến khi bảng ghi chép tạm thời này xuất hiện.
Tưởng Thành Duật vẫn đang chờ Nghiêm Hạ Vũ trả lời.
Nghiêm Hạ Vũ không vòng vo, trả lời người kia hai chữ: “Không mù.”
Mắt không mù, đây là đang thừa nhận chuyện đính hôn này.
Trong đám người đó có người tag tên của Tưởng Thành Duật: “Anh Tưởng, cậu nguy hiểm rồi kia, có khi nào bà Tưởng cũng đang chuẩn bị thúc giục cậu kết hôn không? Tết Âm Lịch cũng là ngày tốt, người nên trở thì cũng trở về rồi.”
Tưởng Thành Duật không xem nhóm chat chung nữa, anh tắt điện thoại di động.
Làm việc mãi tới tận hơn 10 giờ tối, anh mới có thời gian rảnh gọi điện thoại lại cho Thẩm Đường.
Lúc này Thẩm Đường đang ở trong phòng bếp của khách sạn, mấy ngày nay cô đã sắp học xong cách nấu ba món ăn.
Điện thoại của Tưởng Thành Duật gọi đến đúng lúc cô đang xử lý chỉ tôm.
Trợ lý nhấn nút nghe rồi áp điện thoại đến gần tai cô.
“Alo.” Cô vừa nói chuyện vừa làm việc, giọng nói hơi không tập trung.
Tưởng Thành Duật nghe thấy giọng nói nhỏ xíu của cô, hình như không có tinh thần: “Đang ngủ sao?”
“Không có.” Cô không thể nói cho anh biết mình đang học nấu ăn, vậy nên nói lại: “Công việc em chưa kết thúc.”
Tưởng Thành Duật nhìn đồng hồ: “Đã hơn 10 giờ rồi, hôm nay phải diễn đêm sao?”
Thẩm Đường cũng xuôi theo lời anh: “Ừm, một lát nữa là xong ngay.”
Tưởng Thành Duật vừa đi xã giao về, vất vả lắm mới có thời gian gọi điện thoại lại còn đúng lúc cô đang diễn đêm.
Anh không vội vàng cắt ngang: “Có nhớ anh không?”
Thẩm Đường vẫn giữ tâm trạng bình tĩnh: “Bên cạnh em còn có người.”
Tưởng Thành Duật hơi nâng cằm, một tay nới lỏng cà vạt: “Câu trả lời của em không liên quan.”
Sau khi tháo cà vạt, anh trầm giọng nói khẽ: “Nếu em không nói, anh cũng không nói là anh nhớ em.”
Người đàn ông này cứ truyền hết sự dịu dàng cho cô mà không có một chút đề phòng nào, cô không thể chống đỡ nổi.
Điều đầu tiên của anh lúc này, là nhớ cô.
…
Ngày 29 của tháng cuối cùng trong năm, Tưởng Thành Duật rời khỏi công ty để trở về nhà cũ.
Trên đường về nhà, trùng hợp anh gặp được Nghiêm Hạ Vũ đang ra khỏi cửa.
Anh bấm còi xe hai cái, khi hai xe đi giao qua nhau thì từ từ dừng lại, cửa kính đối diện nhau..
Nghiêm Hạ Vũ dựa vào ghế ô tô, khuôn mặt không thay đổi, đối mặt với Tưởng Thành Duật mới dịu lại một ít, mở miệng chào hỏi: “Mới về sao?”
Ngón tay Tưởng Thành Duật gõ vào tay lái, cứ trầm lặng như vậy, không hề lên tiếng.
Trong lòng Nghiêm Hạ Vũ hiểu rõ, anh ta biết Tưởng Thành Duật đang chờ anh ta nói cái gì.
Cũng có thể là anh ta không biết nói sao cho phù hợp.
Mò theo phía tay vịn tìm ra gói thuốc cùng với bật lửa, anh ta ném ra bên ngoài một điếu thuốc cho Tưởng Thành Duật.
Tưởng Thành Duật không quan tâm, nhặt điếu thuốc lên vứt lại cho anh ta.
Nghiệm Hạ Vũ châm điếu thuốc, hút mấy hơi, vẫn lặng im không nói gì.
Tưởng Thành Duật không tin Nghiêm Hạ Vũ muốn đính hôn thật với Điền Thanh Lộ, anh nói: “Phía bên Ôn Địch, cậu định giải quyết thế nào?”
Khói thuốc lượn lờ, không gian yên tĩnh càng khuếch đại hơn.
Nghiêm Hạ Vũ hút thêm một điếu thuốc nữa mới trả lời lại: “Tôi sẽ xử lý tốt.”
Tưởng Thành Duật không biết nói thêm gì nữa, chuyện tình cảm là chuyện cả hai bên tình nguyện, anh chỉ là người ngoài không có lập trường để xen vào quá nhiều.
Nhẹ nhấn chân ga, hai xe lướt qua nhau.
Về đến nhà, cháu gái và mẹ anh đang xem ti vi ở trong phòng khách.
“Chú ơi.”
“Ừm.” Tưởng Thành Duật cởi áo khoác bên ngoài, nói: “Đang xem cái gì thế?”
Lê Tranh mỉm cười: “Cháu đang xem phim truyền hình của nữ thần nè.”
Bà Tưởng nhìn thấy anh giống như nhìn thấy cứu tinh, đứng vọt lên: “Thành Duật à, con đến xem cùng Tranh Tranh đi, mẹ đi lên lầu xem ba con đang làm gì đã.”
Bà ấy lấy áo choàng lông cừu trên ghế, đi nhanh lên lầu giống như chạy trốn.
Lê Tranh ngã lên thành ghế sô pha cười giòn, cô ấy đang bảo bà nội xem Thẩm Đường diễn vai chính trong phim tình yêu thanh xuân với mình, nói rằng muốn thử nuôi dưỡng tình cảm giữa bà ấy với nữ thần.
Lúc bà nội nhìn thấy cảnh ngọt ngào phát ngấy trên màn ảnh, ánh mắt bà ấy không biết nên để chỗ nào.
“Chú ơi.” Lê Tranh chỉ vào màn hình TV: “Chú có nhớ bộ phim này không?”
Tưởng Thành Duật lấy một ly nước rồi tiến đến, gần đây anh hơi bận, dành hết thời gian rảnh mới có thể xem đến tập chín.
Uống một ngụm nước, anh mới nói: “Không biết, phim gì vậy?”
Lê Tranh “Ha ha” hai tiếng rồi nhìn anh chế giễu, ngồi sát lại: “Chú cứ trợn mắt nói dối đi, cháu không tin chú không xem các hot search, tin tức khắp mọi nơi đều nói về bộ phim này.”
Tưởng Thành Duật nhìn thấy cháu gái ngồi xuống bên cạnh mình, vẫn không đổi sắc mặt: “Bận rộn như chú làm gì có thời gian xem điện thoại, cháu nghĩ ai cũng giống như mình chắc.”
Lê Tranh trừng mắt lên liếc anh: “Chú cứ nghĩ một đằng nói một nẻo đi.”
Cô ấy lại thay đổi sắc thái.
“Cháu đến phòng sách xem ba cháu làm gì đây.” Cô ấy thuận tay lấy luôn cái điều khiển từ xa.
Tưởng Thành Duật đang định đổi kênh khác nhưng không tìm thấy điều khiển TV, nhìn lên thì thấy kẻ tiểu nhân đang nhảy nhót đắc ý trên cầu thang kia: “Tranh Tranh.”
“Cháu không nghe thấy gì hết.” Lê Tranh giấu hai tay ra đằng sau, quơ quơ chiếc điều khiển từ xa trong tay.
Quản gia vội tìm một điều khiển TV khác, loại thông dụng cũng giống như chiếc kia.
Tưởng Thành Duật lấy điều khiển mở lại kênh phim vừa nãy, thuận tiện cho nhỏ âm lượng xuống, thiếu chút nữa là anh chỉnh thành tắt âm.
Lát nữa, nếu như có người trong nhà hỏi vì sao anh lại ngồi xem phim tình cảm, anh có thể tìm một lý do hợp lý, có thể nói là bị cháu gái bắt ngồi xem, không xem không được.
Vừa mới xem được một nửa tập, Thẩm Đường gọi điện cho anh.
“Hôm nay xong việc sớm vậy sao?” Anh tựa lưng vào ghế sô pha, nhìn chằm chằm màn hình TV, vừa đúng lúc trên màn hình chiếu tới đoạn cô với nam chính hòa giải sau trận cãi nhau.
Thẩm Đường đang chuẩn bị bay tới Bắc Kinh, cô sắp đi ra khỏi biệt thự.
Giữa trưa hôm nay cô có chuyến bay tới Bắc Kinh, muốn cho anh một bất ngờ nên trước đó không nói cho anh biết.
“Quay thuận lợi nên hôm nay hoàn thành sớm.” Cô trả lời qua loa rồi hỏi lại: “Anh đang ở đâu vậy? Công ty chưa nghỉ sao?”
“Hôm nay nghỉ.” Tưởng Thành Duật nói với cô là anh đang ở cùng với ba mẹ, bảo cô: “Đi về từ từ thôi.”
“Thẩm Đường.”
“Dạ.”
Tưởng Thành Duật nhìn lên trên màn hình, cô đang diễn cảnh làm nũng với bạn trai trong phim: “Chừng nào em mới chịu làm nũng với anh.”
Thẩm Đường: “?”
Cô không đuổi kịp mạch não của anh, đang nói đi về sao tự nhiên lại làm nũng.
Tưởng Thành Duật chỉ đơn giản mở âm lượng TV lớn hơn, Thẩm Đường nghe rõ, là lời thoại trong phim của cô: “Anh đang xem phim sao?”
“Vừa đúng lúc trong nhà đang xem.” Tưởng Thành Duật chống tay lên trán, nhìn kỹ từng biểu cảm của cô trong màn hình, cho tới bây giờ, cô chưa từng làm như thế với anh.
Thẩm Đường giải thích: “Đấy không phải chỉ là diễn theo yêu cầu của kịch bản thôi sao?”
Tưởng Thành Duật: “Vậy em cũng làm theo kịch bản, diễn với anh một lần đi.”
“…”
Thẩm Đường đặt bản thân mình vào anh, nên có thể giải thích tâm trạng của anh lúc này: “Chờ gặp nhau đi.”
Tưởng Thành Duật tạm dừng bộ phim lại, tập trung nói chuyện với cô qua điện thoại.
“Hoành Điếm lại có tuyết rơi, nhớ mặc thêm áo ấm.”
Câu chuyện lại đột ngột bị thay đổi, thiếu chút nữa là Thẩm Đường không kịp phản ứng lại: “Cũng không lạnh đến mức ấy đâu.”
Cô nhìn thoáng qua có xe chạy ở bên ngoài, ô tô chuẩn bị rẽ vào trong khu biệt thực, cô nói: “Không nói chuyện nữa, em phải đọc xem lời thoại, bộ phim kia anh không nên xem thì hơn.”
Tưởng Thành Duật đáp: “Ừm.” Tắt điện thoại, anh bỏ nút tạm dừng, tiếp tục xem phim.
Phía bên kia, tại biệt thự.
Dì giúp việc và tất cả các nhân viên công tác đều đã nghỉ, trong nhà chỉ còn lại khoảng không yên lặng.
Thẩm Đường buông vali hành lý xuống, thay đổi quần áo rồi đi thẳng xuống phòng bếp.
Cô sợ trong nhà không có tôm nên trên đường trở về từ sân bay, Thẩm Đường tiện tay mua luôn một ít.
Lần này cô quay về Bắc Kinh là đặc biệt làm món tôm yến mạch cho Tưởng Thành Duật, món mà anh yêu thích nhất.
Thời gian học nấu ăn lâu như vậy, những món ăn mà cô làm ở đây có thể nói là đã thành thạo.
9 giờ rưỡi, tôm yến mạch đã làm xong hết rồi.
Tưởng Thành Duật vẫn chưa về.
Nghĩ đến anh đang ở cùng ba mẹ bên nhà kia, cô không tiện thúc giục anh.
Thẩm Đường đi vào nhà tắm rửa, mặc áo ngủ đi xuống dưới phòng khách chờ anh.
Cô khẽ liếc giờ trên đồng hồ, Tết Âm Lịch nên rất khó có thể mua được vé máy bay, chị Lỵ phải vất vả lắm mới có thể tranh cho cô một vé bay đi Thâm Quyến lúc 8 giờ sáng sớm mai cho cô, nghĩa là 4 giờ 30 phút cô phải chuẩn bị lên xe đi ra sân bay.
Hiện tại đã 10 giờ rồi, thời gian ở bên anh nhiều nhất cũng chỉ có thể hơn sáu tiếng.
Nhưng mà Tưởng Thành Duật vẫn chưa quay về.
Tôm yến mạch đã lạnh.
Thẩm Đường mở TV lên, tìm kiếm bộ phim tình cảm cô vừa mới đóng.
Trong lòng cô có gì đó không yên, thỉnh thoảng lại quay ra ngoài sân, nhìn xem có chiếc ô tô nào đi vào hay không.
Rất nhanh, trời đã rạng sáng, cô tựa vào ghế sô pha, mệt mỏi rã rời.
Cô đứng dậy muốn pha một ly cà phê nhưng lại sợ béo, cô đành lấy nửa ly nước.
Thẩm Đường cầm một cái chăn mỏng khoác lên trên người, cúi đầu xem kịch bản.
Bản thân cô cũng không biết mình chìm vào giấc ngủ lúc nào.
Ngủ cũng không sâu, nửa tỉnh nửa mê, cô bị tiếng di động đánh thức.
Thẩm Đường giật mình một cái, nghĩ chắc là Tưởng Thành Duật gọi điện thoại cho mình, cô chạm vào di động, vừa xem đã thấy chuông báo 4 giờ 30 phút.
Một phòng khách to như vậy, chỉ có một mình cô, cả đêm Tưởng Thành Duật không về.