Dưới Váy Thần

Chương 55.6 - Chương 55.56

Các bạn đang đọc truyện Dưới váy thần – Chương 55-56 miễn phí tại ngontinhhay.com. Hãy tham gia Group của đọc truyện Ngôn Tình Hay trên Facebook nhé mọi người ơi, để cập nhật truyện nhanh nhất!!

****************************

Chương 55: Anh yêu em

Trần Nhất Nặc cảm thấy bản thân bây giờ không khác gì một con cá nằm trên thớt, giãy giụa chờ chết.

Đúng lúc này, Thẩm Đường vung một dao về phía cô ta.

Cô ta không biết, liệu ba mình có vì thương đứa con gái này mà thả cô ta lại xuống nước, để cô ta tìm cuộc sống mới hay không, hay là không thèm quan tâm, mặc cho Thẩm Đường đuổi giết cô ta.

Trần Nhất Nặc nhìn chằm chằm vào ba mình, hai bàn tay nắm chặt, móng tay đâm vào da thịt trong lòng bàn tay.

Đau hay không đau, đã không còn là mối quan tâm của cô ta lúc này.

Khác với dáng vẻ lo lắng bất an của cô ta, Thẩm Đường ung dung thoải mái, thẳng người, ánh mắt dò xét nhìn Trần Nam Kình.

Phút chốc Trần Nam Kình ngẩn người: “Con định để Trữ Nhiễm diễn sao?”

Thẩm Đường: “Ừm.”

Cô cúi đầu nhìn đồng hồ, khuôn mặt lộ vẻ mất kiên nhẫn, như thể đang tính giờ cho ông ta.

“Ba.” Trần Nhất Nặc kêu lên một tiếng.

Không ý gì khác, chỉ là giọng điệu giống như thuở nhỏ hay gọi ông ta.

Trần Nam Kình quay sang nói với Thẩm Đường: “Được. Ba sẽ bảo Chu Minh Khiêm để Trữ Nhiễm diễn.”

‘Đùng’ một tiếng nổ vang lên, Trần Nhất Nặc bị một con dao tàn nhẫn đâm tới, cả chiếc thớt lênh láng máu cá tươi, tràn ra khắp nơi.

Một nhát dao này đau thấu tâm can.

Trần Nhất Nặc cười khẩy hai tiếng, từ trước đến nay cô ta không hề biết bản thân mình lại nực cười đến thế. Lần trước ở trong văn phòng của ba, cô ta nài nỉ ba, ba cũng chỉ nói sẽ đề cử cô ta với Chu Minh Khiêm.

Vậy mà hiện tại, ông ta có thể khẳng định chắc chắn như vậy, rằng sẽ để Trữ Nhiễm diễn.

Vậy nên lời yêu thương mà ông ta luôn miệng nói, tất cả đều là dối trá, thật ra không đáng một xu nào cả.

Trần Nhất Nặc giận dữ bỏ đi.

Trần Nam Kình không đuổi theo mà tựa người vào ghế, ngồi nhìn sàn diễn trống trơn.

Một lúc sau, ông ta gửi tin nhắn cho Chu Minh Khiêm: [Bộ phim ‘Làm sao để em yêu anh’ này cậu đưa cho Trữ Nhiễm diễn đi, cô ta rất thích hợp với vai diễn này, hơn nữa cũng vốn xuất thân từ chuyên ngành vũ đạo.]

Chu Minh Khiêm không hình dung ra nổi: [Rốt cuộc chú muốn để ai diễn đây? Sao lúc thì Trần Nhất Nặc, lúc lại là nghệ sĩ của công ty Thẩm Đường thế?]

Trần Nam Kình không giải thích nhiều: [Trữ Nhiễm.]

Chu Minh Khiêm vẫn thấy ù hết cả đầu: [Chú đúng là mỗi ngày một ý, đừng có mà ngày mai lại bảo tôi là Trần Nhất Nặc thích hợp hơn đấy nhé.]

Trần Nam Kình: [Bây giờ tôi đang ở chỗ trình diễn thời trang Time, cả hai đứa đều ở đây.]

Chu Minh Khiêm hiểu ra, vậy là hai cô con gái chạm mặt, Trần Nhất Nặc và Thẩm Đường tranh cãi trực diện, buộc Trần Nam Kình không thể không đưa ra lựa chọn.

Anh ta nói với Trần Nam Kình: [Chú không tiến cử thì tôi cũng định nhắm đến Trữ Nhiễm, hình tượng với khí chất của cô ấy rất phù hợp, hơn nữa Thẩm Đường cũng định đầu tư vào bộ phim này.]

Trần Nam Kình không hy vọng Thẩm Đường sẽ biết ơn ông ta vì đã tặng cho vai diễn này, chẳng qua là cô bắt ông ta phải đưa ra lựa chọn rõ ràng, muốn xả giận mà thôi.

Buổi diễn trên sàn catwalk diễn ra hết một tiếng đồng hồ, Thẩm Đường chăm chú xem, với mỗi bộ quần áo, mỗi một chiếc váy cô đều xem rất kỹ, cũng lấy điện thoại di động ra chụp lại mấy bộ mình thích.

Trang phục cao cấp của nhãn hàng Time khá gần gũi với mọi người, có một số thiết kế không hề thua kém với nhãn hàng cao cấp Lady.

Tuy nhiên, Trần Nam Kình xem một hồi thì sốt ruột, không thấy có chút hứng thú nào.

Khi buổi trình diễn gần kết thúc, ông ta tìm Thẩm Đường nói: “Chút nữa kết thúc, đi ăn khuya cùng ba nhé.”

Thẩm Đường nhìn lại những bức hình đã chụp: “Không rảnh.”

Trần Nam Kình: “Vậy đợi khi nào con rảnh nhé.”

Ông ta nhìn lên sàn diễn nhưng ánh mắt lại không hề đặt ở đấy.

Nửa năm nay, ông ta thường xuyên nhớ đến câu nói của ba mình: ‘Ba không yêu cầu con phải đối tốt với Đường Đường nhà chúng ta, nhưng con cũng đừng bắt nạt con bé, con là ba nó, nó đã mong chờ con biết bao nhiêu năm rồi.’

Từng chữ đều in hằn trong tim,

Ông ta không biết rằng liệu hai mươi lăm năm sau, cô có tha thứ cho ông ta và gọi ông ta một tiếng ‘ba’ hay không .

Buổi trình diễn kết thúc, Thẩm Đường đi theo hướng khác, cũng không nhìn ông ta lần nào.

Trần Nam Kình chờ Trần Nhất Nặc ở bên ngoài, phía lề đường lối dẫn vào bãi đỗ xe, cũng là đoạn đường Trần Nhất Nặc phải đi qua.

Từ xa, Trần Nhất Nặc đã nhìn thấy ba mình.

Cô ta tức giận bước từng bước, hốc mắt đỏ lên.

Ở đây người xe lui tới, Trần Nam Kình đành nói: “Lên xe rồi nói.”

Trần Nhất Nặc không thèm nhìn ông ta: “Chẳng có gì đáng nói cả.”

Trần Nam Kình ném điếu thuốc lá trong tay vào thùng rác: “Nhất Nặc, nghe ba nói xong, sau đấy con muốn như thế nào thì tùy ý con, ba không quản nữa.”

Trần Nhất Nặc nguôi bớt cơn giận, trước giờ ba chưa từng dứt khoát như thế này.

Hai cha con ngồi vào trong xe của Trần Nhất Nặc.

Sự tình cũng đã rõ ràng, không nhất thiết phải lấy tình cảm ra làm nền nữa.

Trần Nam Kình thật lòng nói: “Nhất Nặc, trước đây con không phải như thế này, đừng để mẹ con làm ảnh hưởng nữa. Ly hôn rồi, đáng lẽ ba không nên bàn luận sau lưng về mẹ con, nhưng nếu ba không nói, thì con chắc chắn sẽ bị mẹ con làm hư mất.”

Trần Nhất Nặc cười một tiếng, cực kỳ mỉa mai: “Ba thiên vị Thẩm Đường thì chính là thiên vị, đừng có kiếm tấm màng nào che đi sự thiên vị đó.”

“Nhất Nặc, là một người ba, ba đối với con không thẹn với lòng. Con cũng không phải đứa trẻ sáu bảy tuổi nữa mà cứ làm cái vẻ dỗi hờn để được ưu ái trước mặt ba mẹ.”

Trần Nhất Nặc mạnh dạn nói: “Nói trắng ra, ba khiến con không còn cảm giác an toàn, ba không quyết đoán nên mới như vậy, ai mà không biết tốt ngoài mặt chứ? Ba cho rằng con muốn ép buộc ba hết lần này đến lần khác à? Ba không biết là nhìn ba đối tốt với Thẩm Đường vô điều kiện như thế, trong lòng con khó chịu đến nhường nào, ba sẽ không hiểu được, ba chỉ quan tâm đến Thẩm Đường thôi.”

Trần Nam Kình hỏi ngược lại con gái: “Có bao giờ ba đối tốt với con mà lại đòi hỏi một điều gì chưa?”

Trần Nhất Nặc không còn sức phản bác.

“Chuyện ngày hôm nay, xem ra con đã thông cảm cho ba một chút, cũng không đến nỗi làm ba khó xử.” Không thể làm khác được, Trần Nam Kình không hề muốn nói ra những lời vô tình như thế trước mặt con gái mình, nhưng nếu cứ tiếp tục dung túng thì đứa con này của ông ta sớm muộn gì sẽ giống hệt Phàn Ngọc, cuối cùng sẽ trở nên vô cùng ngang ngạnh.

“Nhất Nặc, hiện giờ con không coi ba là ba con, mà coi ba là công cụ để lợi dụng làm tổn thương Đường Đường. Đừng khiến tình cảm cha con của chúng ta bị biến chất được không?”

Bỗng nhiên Trần Nhất Nặc im lặng.

“Còn về phần tối nay, việc thiên vị Đường Đường, ba không phủ nhận. Sau này, nếu con vẫn như thế này thì ba vẫn sẽ thiên vị Thẩm Đường như cũ. Trước đây, ba từng nói với con rồi, các con đều là con của ba, yêu thương như nhau. Hồi trước, ba cho con rất nhiều nhưng không hề cho Đường Đường thứ gì cả, thì về sau nhất định phải bù đắp cho con bé gấp đôi, đương nhiên cho con cũng sẽ ít đi.”

Trần Nam Kình nghiêng đầu nhìn cô ta: “Nếu con hỏi ba rằng ở trong tim ba con và Đường Đường ai quan trọng hơn, vậy con nghĩ xem mắt phải và mắt trái, cái nào quan trọng hơn đây?”

Trong lòng Trần Nhất Nặc không thoải mái: “Nhưng trong tim ba vẫn đang thiên vị Thẩm Đường, bất kể cô ta tỏ thái độ gì, ba đều luôn không hề tính toán.”

Trần Nam Kình: “Đành phải vậy thôi, ba nợ con bé, sự áy náy tự trách mình quá nhiều rồi. Con là đứa ba chăm lo đến lúc trưởng thành. Cho dù như thế nào, ba đều yêu con, hy vọng con luôn vui vẻ. Vẫn câu nói kia, ba và mẹ con đã ly hôn rồi, nhưng ba vẫn là ba con, bất cứ lúc nào cũng ở phía sau của con.”

Ông ta khuyên Trần Nhất Nặc: “Con lớn như vậy rồi, không nhất thiết phải sống cùng ba mẹ, không phải ba cho con một căn nhà sao, con phải học cách tự lập đi.”

Trần Nhất Nặc đã muốn ra ngoài ở từ lâu, nhưng mẹ nói ở nhà một mình khó chịu lắm, cô ta không nỡ nhìn mẹ như vậy nên chần chừ mãi chưa chuyển ra.

Trần Nam Kình có mấy câu phải nói trước: “Nếu con cảm thấy mẹ con sai thì con phải kiên định vào cách con làm, bằng không sớm muộn sẽ có một ngày, hai cha con chúng ta đi đến bước cắt đứt quan hệ, đối với Đường Đường ba không thể như vậy được, mà đối với con cái gì ba cũng không tiếc, bởi vì ba cũng chưa để con thua thiệt thứ gì. Con mới hai mươi tư tuổi, ba đã mở đường thuận lợi cho cuộc đời con, thế nên hãy biết trân trọng.”

“Nhất Nặc, trước đây con là một cô bé vô cùng thân thiện và cởi mở.”

Ngồi trong xe thêm hai phút, ông ta đẩy cửa xe ra ngoài.

Trở về nơi ở, Trần Nhất Nặc mất ngủ một đêm.

Ngày hôm sau, Thẩm Đường và Trữ Nhiễm quay lại Bắc Kinh.

Chuyến đi này thu hoạch được rất nhiều, mấy bộ quần áo Trữ Nhiễm mặc lên đều mang đến khí chất mà nhà thiết kế mong muốn, Time dự định sẽ hợp tác với Trữ Nhiễm trong nhiều dự án khác.

Từ sân bay Thẩm Đường về thẳng văn phòng làm việc, chị Lỵ và Viên Viên đều đang ở đó.

Chị Lỵ vừa mới nhận một hoạt động kinh doanh sân ga cho Trữ Nhiễm, cô ấy và Trữ Nhiễm đang bàn bạc xem nên mặc bộ lễ phục nào thì phù hợp.

“Chị Đường, uống ly trà hoa nhài đi.” Viên Viên đẩy ly trà đến: “Đúng rồi, hôm nay em nhận được một email rất kỳ lạ, đơn xin ứng tuyển Tổng giám đốc, cả sơ yếu lý lịch cũng lạ, em không biết liệu có phải có ý xấu gì không nữa.”

Thẩm Đường ngồi xuống vẫn chưa kịp uống ngụm trà: “Đâu, đưa chị xem.”

Viên Viên đã in phần sơ yếu lý lịch ra: “Dạ, chị xem này.” Cô ấy chỉ vào cột trình độ học vấn của người đó đưa cho Thẩm Đường xem.

Mẫu giáo, ngày 1 tháng 9 năm XXXX đến ngày 30 tháng 6 năm XXXX (PS: Học cùng trường mẫu giáo với Tưởng Thành Duật, anh ấy là đàn anh của tôi.) 

Tiểu học, ngày 1 tháng 9 năm XXXX đến ngày 30 tháng 6 năm XXXX (PS: Khi tôi học lớp một, Tưởng Thành Duật học lớp năm. PS: Tất cả que cay anh ấy ăn đều là tôi mang cho anh ấy.)

Thẩm Đường đọc xong, mỉm cười.

Nhìn lại họ tên một lượt, Tần Tỉnh, ảnh chứng minh thư cũng đính kèm, gương mặt tuấn tú, một thanh niên trẻ tuổi đẹp trai lại ra vẻ chững chạc, tự nhiên nhìn qua có chút buồn cười.

Thẩm Đường bấm số điện thoại di động ghi trên sơ yếu lý lịch, năm con số cuối liên tiếp nhau.

Vài giây sau bên kia nhận cuộc gọi: “Chị dâu, có chỉ thị gì sao?”

Hóa ra đã có số điện thoại của cô từ lâu.

Thẩm Đường: “Tôi đang xem sơ yếu lý lịch của cậu.”

“Thật không?” Tần Tỉnh cười: “Đây là bản sơ yếu lý lịch đầu tiên tự tay tôi làm đó. Nếu đang ở trong tay chị, xem ra đã phá được vòng vây ăn chắc thắng lợi rồi nhỉ.”

Anh ta không hề nghĩ mình là người ngoài: “Hôm nào tôi đi làm thế?”

Thẩm Đường nhìn một bản sơ yếu lý lịch không đâu vào đâu như thế này, có lẽ anh ta cũng là một tên con trai thích pha trò chọc cười. Thẩm Đường thuận miệng nói: “Ngày mai đến báo cáo đi.”

“Vậy ngày mai gặp lại nhé.” Tần Tỉnh tắt điện thoại.

Anh ta đang ở văn phòng của Tưởng Thành Duật, lấy một viên sô cô la từ phòng thư ký ra ăn: “Anh Tưởng, Thẩm Đường bảo mai tôi đến đi làm, tôi đành phải đi đây.”

Tưởng Thành Duật dặn dò anh ta mấy câu: “Khi cô ấy gặp phải rắc rối rồi tức giận, cậu đừng có khuyên ngay trước mặt cô ấy, đợi cô ấy trút hết cơn giận ra ngoài, sau đó cậu hẵng nhắc nhở vài câu đấy.”

Tần Tỉnh giơ tay làm động tác ‘OK’, anh ta vẫn nên trả lại thỏa thuận chuyển nhượng cổ phần cho Tưởng Thành Duật: “Cái này tôi không thể nhận, bình thường anh rót vốn đầu tư biết bao nhiêu cho tôi như thế, anh thế này là không muốn xem tôi là người trong nhà rồi.”

Tưởng Thành Duật: “Cậu cứ cầm lấy cổ phần này đi, sau này mới có tiền mà đầu tư vào công ty truyền hình và điện ảnh. Bây giờ, cậu đang tự kinh doanh, cũng không thể chìa tay ra xin tiền ba mẹ được. Vẫn nên tự mình làm tốt chuyện này thì hơn.”

Tần Tỉnh trầm ngâm một hồi lâu: “Vậy tôi không khách sáo nữa, đợi tôi đến công ty truyền hình và điện ảnh làm ăn phát đạt rồi, tôi sẽ trả đầy đủ cả vốn lẫn lãi cho anh.”

Ngày hôm sau, chưa đến 8 giờ Tần Tỉnh đã tạm thời có mặt ở văn phòng, vốn dĩ là người đầu tiên đến công ty, nhưng nhìn lên trên tầng, Thẩm Đường còn đến sớm hơn cả anh ta.

“Chị dâu, chào buổi sáng.”

Thẩm Đường đang pha cà phê, ngẩng đầu nhìn anh ta.

Hôm nay, Tần Tỉnh mặc một bộ quần tây áo sơ mi, anh ta dựa vào mép bàn cạnh cửa sổ, chiếc khuy kim cương đính trên tay áo sơ mi phản chiếu ánh nắng ban mai đến chói mắt, khiến người ta cảm thấy tinh thần tràn đầy năng lượng.

Ngay cả đôi giày da dưới chân cũng là đồ mới.

“Tôi còn cố ý đi tỉa lại tóc nữa đấy.” Tần Tỉnh gạt đi sự bất cần thường ngày, cất đi cả bộ dạng lăng nhăng, cả người nhìn qua như thay da đổi thịt.

Thẩm Đường đưa cho anh ta một ly cà phê, không ngờ anh ta lại nghiêm túc đến công ty như thế.

“Là cậu nhất thời nổi hứng đến hay thật sự đến làm việc thế? Tần Tỉnh, cậu cứ như này là tôi tưởng thật đấy.” Cô đang nghiêm túc nói chuyện với anh ta.

Tần Tỉnh ghét cà phê đắng, bỏ vào thêm mấy viên đường.

Nếu là vài năm trước, có lẽ anh ta vẫn thích chơi bời lêu lỏng nhưng mà bây giờ thì khác rồi, một con người hai mươi bảy hai mươi tám tuổi, nếu không làm chút việc gì cho người nhà thấy, vậy đến khi hôn nhân đại sự của anh ta chẳng phải sẽ bị mấy người đó nắm thóp sao.

Cả ngày sống cứ mơ mộng, lúc tỉnh rồi thì thành cái xác không hồn, mất hết sức lực.

“Chủ tịch Thẩm…”

Anh ta không cười toe toét gọi chị dâu nữa: “Con người của tôi ấy mà, khuyết điểm cả rổ, nếu muốn nói đến ưu điểm cũng có thể soi ra được chút xíu. Tôi rất ý thức rõ chuyện này, ăn thua đến cùng.”

Tần Tỉnh vừa khuấy cà phê, một tay vừa lấy từ trong túi áo ra một tấm thẻ ngân hàng đã chuẩn bị sẵn từ lâu. Mật khẩu đã viết và dán lên mặt trước của thẻ.

Đây là thành ý của anh ta.

“Cô bảo chị Lỵ nhanh chóng đi làm thủ tục thay đổi vốn chủ sở hữu càng sớm càng tốt, thêm tên của tôi vào thành phần cổ đông đấy.”

Anh ta có vị trí ở công ty sẽ dễ xử lý mọi việc hơn, sau này anh ta mới có thể danh chính ngôn thuận tạo mối quan hệ tìm nguồn cung.

Thẩm Đường cũng không nói lời thừa: “Vậy hợp tác vui vẻ nhé.”

Cô nhận lấy thẻ rồi chuyển cho chị Lỵ.

Đơn giản chỉ là mở cuộc họp sớm, sau đó ai nấy đều bận rộn.

Hôm nay chị Lỵ đã đi ký hợp đồng với Chu Minh Khiêm, xác nhận Trữ Nhiễm là nữ chính đầu tiên diễn xuất trong phim ‘Làm sao để em yêu anh’ này. Bộ phim mới phải đến tháng mười mới khai máy.

Gần đây có một chương trình truyền hình thích hợp với Ôn Địch, sau khi ký hợp đồng với Trữ Nhiễm, cô lại đi bàn chuyện hợp đồng của Ôn Địch với người đứng đầu ban tổ chức Phương Hiệp.

Một ngày hoàn thành trọn vẹn.

Hôm nay Thẩm Đường muốn đến chỗ công ty mới để xem tiến độ hoàn thiện, dự kiến giữa tháng sau sẽ chuyển qua chỗ mới.

“Tôi đi cùng với chị nhé, tôi vẫn chưa biết địa chỉ văn phòng mới ở đâu mà.” Tần Tỉnh lấy chìa khóa xe: “Để tôi đưa chị qua đó.”

“Chị Đường.” Viên Viên gọi cô: “Hôm nay có rất nhiều người đến phỏng vấn, chị không ở lại đây kiểm tra sao?”

Thẩm Đường đeo túi lên vai: “Có em làm trưởng bộ phận nhân sự kiểm tra là được rồi.”

Viên Viên lộ ra dáng vẻ khổ sở: “Em không chắc nữa.”

Thẩm Đường suy nghĩ vài giây, nhìn về phía cửa văn phòng, một vệ sĩ đang chờ cô bên ngoài: “Hôm nay anh không cần đi theo tôi đâu, ở lại hỗ trợ Viên Viên đi, dù sao anh nhìn cũng người rất chuẩn.”

Vệ sĩ: “…”

Viên Viên suýt nữa không khép được miệng, vội vàng cầm lấy ly uống nước để che đi.

Ra ngoài văn phòng, Tần Tỉnh hơi nhíu mày, bởi vì anh ta không thể xác định đã từng gặp mặt người vệ sĩ đeo kính đen kia hay chưa: “Nè chị dâu, cái người vệ sĩ kia, hình như có hơi quen mắt.”

“Mấy năm trước hình như ở bên cạnh anh Tưởng, tôi đã từng gặp thì phải.”

Nhưng Tưởng Thành Duật có tận vài người vệ sĩ, anh ta cũng không thể khẳng định.

Thẩm Đường lấy từ trong túi ra một cái kính che nắng: “Lúc trước là vệ sĩ của Tưởng Thành Duật, sau đó mới qua với tôi bên này.”

Thế bảo sao.

Tần Tỉnh bấm thang máy, nhàn rỗi nói chuyện về vệ sĩ, mỗi ngày đều ngâm mình trong những bữa tiệc xa hoa, vừa rồi Thẩm Đường mở lời, anh ta đã đoán ra ý đồ.

“Chị tính làm bà mối đấy hả?”

“Thành hay không cũng khó nói được, người vệ sĩ đó của tôi cũng hơi máu lạnh, sống ba mươi năm trên đời đều như đứng trên mũi dao nhọn.” Thẩm Đường đeo kính che nắng lên sống mũi: “Nhưng bây giờ ngay cả người như Tưởng Thành Duật cũng bằng lòng kết hôn, trên đời này không có cái gì là không thể cả.”

Tần Tỉnh cười ‘ha ha’.

Lời này nói ra cũng hơi tổn thương.

Đến hầm đỗ xe, Thẩm Đường nhìn thấy hai chiếc xe thể thao, lúc này cô mới biết vì sao Tần Tỉnh lại tự cầm chìa khóa xe.

Chiếc xe thể thao lớn màu đỏ đặt ở bãi đỗ xe, tất cả đều rất phô trương.

Thẩm Đường lại nhìn sang Tần Tỉnh đang mặc trên người một bộ quần áo nghiêm túc, quả thật không ăn nhập gì cả.

Tần Tỉnh mở bộ điều khiển lái xe chỗ gần cửa xe, đỡ lấy một bên cửa: “Xe của tôi không phải xe thể thao mà là xe địa hình, mấy hôm nay bị hạn chế, chỉ có chiếc xe này có thể lái đi được.”

Vì để bàn chuyện làm ăn sau này, anh ta đã đặt một chiếc xe giá rẻ và ổn định nhưng tháng sau mới tới nơi.

Anh ta dùng tay ra hiệu mời cô lên xe: “Hôm nay cho chị lái thử xem, để tôi cảm nhận kỹ thuật lái xe của Chủ tịch Thẩm một chút nào.”

Thẩm Đường chỉ vào giày cao gót ở dưới chân, rồi ngồi xuống chỗ ghế phụ. Cô lái xe cũng bình thường, cũng không quen tính năng của chiếc xe thể thao này.

Tần Tỉnh đành phải tự lái xe, khởi động xe, anh ta hỏi Thẩm Đường công ty mới thuê văn phòng ở đâu.

Thẩm Đường thắt dây an toàn, nói địa chỉ cụ thể với anh ta.

Tần Tỉnh vừa nghe địa chỉ, chỉ cười cười, không lên tiếng, nhẹ nhấn chân ga.

Văn phòng mới cách tòa nhà Kinh Húc không xa, chỉ mất mười phút đi bộ, mà cùng nằm trên một con đường lớn.

Những tòa nhà văn phòng có tên trên con đường này rất đắt đỏ, anh ta đến nơi mới biết Thẩm Đường cũng đã thuê được nguyên một tầng.

Logo của công ty đã làm xong, rất có phong cách.

Đi ngang qua một văn phòng lớn, Thẩm Đường đứng lại trước cửa: “Sau này đây chính là phòng làm việc của anh.”

Văn phòng có hai mặt cửa sổ lớn xuyên thẳng từ trần xuống sát đất, thông thoáng rộng rãi, khu làm việc, khu tiếp khách, khu giải trí nghỉ ngơi, bên trong còn sắp xếp một gian nghỉ ngơi vừa đủ.

Tính thêm cả ngoài và trong, nơi này ít nhất phải đến một trăm mét vuông.

Đột nhiên Tần Tỉnh cảm thấy cả lưng mình cứng lại, sống nhiều năm như vậy, dường như anh ta chưa từng trải qua chuyện gì nghiêm túc, ngoại trừ ăn uống chơi bời ngập trong xa hoa.

Cũng có một lần anh ta cho rằng, bản thân mình chỉ biết ăn và chờ chết.

Nhìn lại chữ ttrên cửa văn phòng, phòng Tổng giám đốc. Tương lai người nào đến tìm anh ấy chơi, cuối cùng anh ta cũng có thể nở mày nở mặt.

“Vậy phòng làm việc của chị ở đâu?” Tần Tỉnh hỏi.

Thẩm Đường chỉ về phía bên kia, phòng của cô nhỏ hơn chỗ này một chút.

Cô không phụ trách đối ngoại xã giao nên văn phòng lớn hay nhỏ đều không quan trọng.

Thẩm Đường dẫn Tần Tỉnh đi qua hướng khác, tiếng sửa chữa không dứt bên tai, lời nói ra phải to hơn bình thường mới có thể nghe được.

Mỗi lần đi ngang qua một văn phòng, Tần Tỉnh đều xem xét kỹ lưỡng, việc sửa sang sắp xong, chỉ còn cần sắm thêm đồ đạc bên trong văn phòng. Gian phòng trong cùng phát ra âm thanh máy khoan điện: “Phòng kia đang lắp đặt cái gì thế?”

Thẩm Đường: “Phòng luyện tập tổng hợp, bên trong đó, ngoài không gian tập luyện, còn có một sân khấu loại nhỏ, để đầy đủ nhạc cụ và thiết bị, sẽ lớn gấp hai lần văn phòng của anh.”

Dành cho nghệ sĩ của công ty.

Hôm nay, cô qua đây là muốn xem tình hình sửa sang lại phòng luyện tập, văn phòng không quan trọng, sửa thành kiểu gì đều có thể sử dụng được, nhưng phòng luyện tập thì yêu cầu cao hơn, đặc biệt phải cách âm, đến lúc cần diễn tập sẽ không thể gây ảnh hưởng đến tầng trên tầng dưới công ty làm việc.

Những người công nhân đều bận rộn làm việc của mình, lúc đang sửa chữa, Thẩm Đường có đến đây vài lần, họ đã quen thuộc nên không cố ý chào hỏi.

Thẩm Đường chỉ chú ý đến tình hình trần nhà mà không để ý dưới chân, cô giẫm phải một khoảng trống không, chỗ chưa kịp xử lý xong, dưới chân ‘uỳnh’ một tiếng, theo phản xạ cô đưa tay đỡ lấy phía mặt tường.

Thoáng chốc Tần Tỉnh nhìn thấy có người sắp ngã đứng không vững, anh ta bước một bước lớn chạy đến nhưng không đỡ được người, đã vậy còn bị vấp phải một cái khung trần nhà, khung trần nhà không rơi mà dính vào tấm thạch cao trên tường.

Tấm thạch cao trượt xuống, Thẩm Đường không may bị đập vào lưng.

“Cẩn thận đấy.” Tần Tỉnh nhấc tấm thạch cao lên đá một cước bay ra xa.

Thẩm Đường đỡ vào bức tường để đứng vững, chịu đựng cơn đau, thật sự dở khóc dở cười.

Nếu không phải do anh ta chạy qua đây, cô không đến nỗi lại xui xẻo trúng thêm một cú đập nữa.

“Chị không sao chứ?”

Thẩm Đường lắc đầu, trên lưng đau nhức, xương khớp chắc không có gì đáng lo ngại, chỉ là hình như chân bị trẹo rồi, đi chậm rãi thì được nên cô bảo không sao hết.

Tần Tỉnh lau cái trán đang ướt đẫm mồ hôi một hồi.

Nếu Thẩm Đường bị thương, Tưởng Thành Duật chắc chắn sẽ giết chết anh ta mất.

Công nhân sửa chữa vẫn chưa biết đã xảy ra chuyện gì, thấy tấm thạch cao bị đá văng ra, bọn họ mới nhớ ra sàn nhà chưa được xử lý xong.

Thẩm Đường xua tay, ra hiệu bọn họ tiếp tục công việc.

Tẩn Tỉnh nhìn thấy trên mặt đất trống không bị nát vụn, anh ta không hiểu gì: “Chỗ này bị sao vậy?”

Thẩm Đường âm thầm nói: “Chỗ này trước kia không được sửa sang đàng hoàng, người thợ cả mà chị Lỵ tìm về rất có trách nhiệm đã đập hết chỗ trống không này để làm lại từ đầu.”

Người phụ trách sửa chữa đến, Thẩm Đường trao đổi với anh ấy một vài chi tiết.

Hai tay Tần Tỉnh chống nạnh, đứng ở một bên lắng nghe, có mấy chỗ thuật ngữ chuyên môn anh ta nghe cũng chẳng hiểu gì cả.

Người phụ trách vừa nghe, vừa ghi lại vào sổ ghi chép, theo như Thẩm Đường yêu cầu, anh ấy hiểu ra được nên đặt những thiết bị trong phòng luyện tập ở vị trí nào.

Gần nửa tiếng đồng hồ mới sắp xếp ổn thỏa, Thẩm Đường cắn răng ra khỏi phòng luyện tập, mỗi bước đi giống như mắt cá chân đặt nhầm vị trí, cảm giác kim đâm từng đợt kéo đến.

Tần Tỉnh nhìn kỹ mới thấy sắc mặt cô không đúng: “Đừng cố chịu đựng nữa, hay là chúng ta đi bệnh viện đi, đừng tưởng chân bị trẹo là vết thương nhỏ, đứng thôi cũng đau muốn chết đấy.”

“Tôi vẫn ổn, cử động một chút là được rồi.” Thẩm Đường ghì vào tường khập khiễng đi lên phía trước: “Lúc tôi quay phim cổ trang phải diễn những cảnh võ thuật, chuyện bị thương là thường xuyên, nhẫn nhịn rồi cũng qua.”

Tần Tỉnh đứng ở dưới ngay giữa chỗ gió lùa từ điều hòa, cầm lấy cổ áo sơ mi kéo ra để gió lạnh thổi vào trong.

Anh ta xoay người nhìn Thẩm Đường, cô đang bước từng bước rất chậm: “Chị tốn tiền sửa sang phòng luyện tập như vậy để làm gì thế?”

“Hồi đó tôi cũng là nghệ sĩ, cậu không biết tôi đã hi vọng công ty có một phòng luyện tập kiểu tổng hợp như thế kia bao nhiêu đâu, vì có những lúc không có không gian cho buổi tập nhỏ, ở nhà thì bất tiện, hát nhảy tiếng động quá lớn, ảnh hưởng đến hàng xóm.”

Tần Tỉnh trông cô lê từng bước thật sự rất vất vả: “Đi bệnh viện thôi.”

Thẩm Đường vẫn lắc đầu. “Không cần đâu, tự tôi biết mình như thế nào mà.” Cô đứng dựa vào tường: “Vậy phiền cậu ra hiệu thuốc mua giúp tôi một ống thuốc xịt giảm đau nhé.”

Tần Tỉnh đi xuống lầu, cầm một ghế đẩu trên hành lang đặt vào phòng làm việc, đồ dùng vẫn chưa có gì nên trong phòng trống không thoáng đãng, thế nhưng cũng đủ lạnh, mát mẻ hơn ngoài hành lang .

“Vậy chị ngồi nghỉ ngơi trong phòng trước đi, giờ tôi sẽ xuống dưới lầu mua cho chị.”

Tần Tỉnh tìm một hiệu thuốc gần nhất, đi bộ qua bên kia đường sẽ nhanh hơn đi xe.

Bên ngoài mặt trời nắng gắt như thiêu như đốt, chẳng mấy chốc anh ta sẽ biến thành con cá muối nướng chín mất.

Tần Tỉnh hí ha hí hửng mở điện thoại di động, dựa vào kinh nghiệm tình trường phong phú bao năm của anh ta, khi phụ nữ bị thương là lúc yếu đuối và dễ cảm động nhất.

Rốt cuộc thì anh ta cũng không thể lấy không 0.5% cổ phần của Tưởng Thành Duật, anh ta gọi cho Tưởng Thành Duật.

Tưởng Thành Duật và Nghiêm Hạ Vũ đang trao đổi về một dự án thu mua, trong công việc, anh đối xử với Nghiêm Hạ Vũ bằng một thái độ khác hẳn.

Nhìn trên màn hình di động là số của Tần Tỉnh, anh nhấn tắt ngay.

Tay Nghiêm Hạ Vũ gõ nhẹ lên mặt bàn, không hề có tiết tấu: “Tất cả báo cáo cậu chuyển cho tôi, tôi đều đã xem rồi, không có vấn đề gì lớn, bao gồm cả phản hồi bên Tạ Quân Trình, hạng mục này vẫn có giá trị thu mua.”

Tưởng Thành Duật đặt di động sang một bên: “Chính vì tất cả đều quá suôn sẻ nên tôi không yên tâm.”

Trông như gió yên biển lặng, nhưng sau lưng khả năng là mưa to gió lớn.

Nhưng trước mắt là trời trong nắng ấm, thật sự là không thể lường được sự tồi tệ của thời tiết.

Đây mới chính là vấn đề.

Nghiêm Hạ Vũ cầm điếu thuốc châm lên: “Vậy để tôi kiểm tra lại những cái bẫy trong công ty  đối tượng lại từ đầu một lần nữa, tìm xem rốt cuộc vấn đề nằm ở chỗ nào.”

Di động của Tưởng Thành Duật vang lên lần nữa, vẫn là Tần Tỉnh.

Anh trượt mở phím nghe điện thoại: “Đang bận.”

Tần Tỉnh nóng đến nỗi cả đầu ướt mồ hôi: “Anh bận cái gì thì cùng dừng lại đã, Thẩm Đường bị thương rồi.”

“Bị thương ở đâu? Nghiêm trọng không?” Tưởng Thành Duật đứng bật dậy, chân hất chiếc ghế xoay mạnh ra sau.

“Cực kỳ nghiêm trọng, không nghiêm trọng tôi gọi cho anh làm gì chứ?” Tần Tỉnh thêm mắm thêm muối, anh ta còn muốn mang thêm cả củi ra đốt cho lửa rực thêm to: “Hôm nay, tôi với Thẩm Đường đến công ty mới xem tình hình sửa sang, chị ấy bị một chồng thạch cao lớn đổ xuống đập trúng người, không đứng lên được luôn, bị như thế rồi mà chị ấy vẫn cứng đầu chịu đựng, không đi bệnh viện. Đổi lại là tôi, một người đàn ông trưởng thành cũng không tài nào chịu nổi nỗi đau đấy, tôi chưa từng thấy ai như chị ấy cả, người gì đâu mà ương bướng, lòng dạ sắt đá, đấy anh xem…”

Còn chưa kịp nói xong, Tưởng Thành Duật đã chạy ra khỏi văn phòng: “Giờ hai người đang ở đâu, gửi địa chỉ cho tôi.” Anh tắt điện thoại, sau đó gọi tài xế chuẩn bị xe.

Nghiêm Hạ Vũ vẫn đang ngồi hút thuốc trong văn phòng của anh, tự nhiên bị phớt lờ như vậy.

Trời tháng sáu, mọi thứ đều rất cháy bỏng, còn có thêm cả trái tim của Tưởng Thành Duật lúc này.

Những lời Tần Tỉnh nói lúc nãy quá giàu tính tượng hình, anh như nhìn thấy được cảnh tượng một chồng thạch cao lớn đập trúng người Thẩm Đường. Mấy năm nay, cô quen một thân một mình chống đỡ tất cả, cho dù gặp bất cứ chuyện gì, cô đều lặng lẽ chịu đựng.

Lâu dần, những vết sẹo chồng chéo lên nhau, không ai để ý, chính cô cũng không để ý.

Tưởng Thành Duật cứ chút lại nhìn đồng hồ trên tay, mỗi một giây đều bị kéo dài vô tận.

Nơi văn phòng Thẩm Đường mới thuê cách anh rất gần, từ cửa sổ công ty các cô có thể nhìn thấy tòa nhà Kinh Húc.

Giờ phút này, anh mới chắc chắn được, là cô muốn gần anh thêm một chút.

Đến công ty truyền hình và điện ảnh trên tầng kia, Tưởng Thành Duật không biết Thẩm Đường đang ở phòng nào: “Đường Đường?”

Thẩm Đường giật mình, còn chưa đợi cô trả lời, tiếng bước chân dồn dập đã tới gần.

Tưởng Thành Duật bước vội, lúc đi ngang qua văn phòng cô đang ngồi anh đã nhìn thấy cô, anh không dừng lại mà vòng qua phía trước vọt lên nửa mét.

Dừng bước, anh cuống quýt xem tới xem lui.

“Tại sao em không nghe lời như vậy, cũng không đi bệnh viện nữa.”

Anh ngồi xổm xuống trước mặt cô.

Thẩm Đường dùng chân bên phải cởi giày cao gót, xỏ vào mu chân bên trái. 

Cô giả bộ rất thoải mái: “Tần Tỉnh gọi điện cho anh à?”

“Ừm.” Tưởng Thành Duật hỏi: “Người đâu rồi?”

“Đi mua ống thuốc xịt giảm đau cho em rồi, mãi chưa quay về.”

Tưởng Thành Duật hít thở bình thường lại, hôm nay cô mặc chiếc áo thun T-shirt màu trắng, trên lưng có hai vết hằn đen đen, vừa nhìn là biết dấu vết của vật gì đó đập lên dính vào áo.

Anh thực sự không yên tâm chút nào, khóa trái cửa văn phòng, anh nhìn xung quanh phòng, không có thiết bị theo dõi nào hết.

“Cho anh xem phía sau lưng một chút.”

Thẩm Đường để tay ra sau lưng, giữ vạt áo thun lại: “Không được.”

Bọn họ từng thân mật như vậy, anh có chỗ nào mà chưa nhìn qua, nhưng hiện tại đã chia tay, lại còn muốn vén áo lên xem thì quả thực không tôn trọng cô.

Tưởng Thành Duật chống hai tay lên chiếc ghế cạnh cô, tư thế nửa như muốn ôm lấy cô vào trong lòng: “Trước tiên chúng ta cứ quay lại với nhau, em có thể xem anh là bạn trai của em.”

Thẩm Đường: “… Làm gì mà có chuyện tốt như vậy chứ.”

Tưởng Thành Duật không còn lựa chọn nào khác: “Trước tiên chúng ta cứ quay lại với nhau để anh xem phía sau lưng em có bị thương nặng hay không đã. Nếu em không vui, ngày mai có thể đá anh đi, như thế được không?”

Thẩm Đường nhìn thấy sự sốt ruột trong mắt của anh, muốn anh đỡ lo: “Không sao đâu, chỉ hơi đau chút thôi, đợi đến khi về nhà em sẽ bảo Viên Viên giúp em bôi ít thuốc.”

Tưởng Thành Duật: “Với em đó là đau một chút, với anh thì không phải.” Anh nhìn cô không hề chớp mắt: “Sau này, bị thương ở đâu, đau ở đâu, hãy nói cho anh biết, anh quan tâm đến em nhiều hơn em nghĩ, cũng quan tâm đến em nhiều hơn bản thân anh nghĩ đấy.”

Thẩm Đường không dám nhìn vào ánh mắt sâu thẳm của anh, cô nghiêng người né sang bên cạnh.

Nhiều lời vô ích, Tưởng Thành Duật đứng dậy, khom người bế cô đứng lên.

“Tưởng Thành Duật, anh làm cái gì vậy hả?”

Tưởng Thành Duật tự ngồi lên ghế, còn đặt cô lên đùi mình.

Chân Thẩm Đường đau, lưng cũng đau, hơn nữa ngồi trong lòng anh, cái tư thế mờ ám như vậy, cô chẳng dám giãy giụa làm loạn, vô thức nắm chặt lấy cái vai áo của anh.

Cô điều chỉnh lại được hô hấp không ổn định của mình: “Anh như vậy là bắt nạt em đấy.”

Tưởng Thành Duật và nhìn thẳng vào đôi mắt cô: “Anh phải làm như thế nào em mới bằng lòng quay lại bên anh đây?”

“Lúc chia tay em đã từng nói rồi.”

Chia tay gần một năm rưỡi, những lời cô từng nói, phần lớn anh đều nhớ rất rõ.

Tưởng Thành Duật tỉ mỉ nhớ lại, biết cô đang ám chỉ câu nào.

Đêm hôm đó, cô từng nói: ‘Nếu như một ngày nào đó anh đến tìm em, muốn em yêu anh, muốn em cưới anh, có lẽ em sẽ suy nghĩ một chút. Về phần em có muốn gả cho anh hay không, còn phải nói sau.’

Chỉ Thẩm Đường mới có thể khiến anh cam tâm tình nguyện gạt đi kiêu ngạo, hạ thấp cái tôi của mình.

Tưởng Thành Duật nhìn vào mắt cô: “Xin em đấy, quay về bên anh đi.” 

Trong lòng Thẩm Đường trào dâng hàng ngàn con sóng lớn đang gào thét, đang cuộn trào muốn nuốt chửng lấy chính cô.

Tưởng Thành Duật không dám chạm vào lưng cô, sợ làm vết thương của cô đau, một tay anh vòng ôm lấy vai cô, tay kia ôm đỡ cả chân cô.

Cả người Thẩm Đường đều nằm trọn trong lòng anh.

Đã lâu lắm rồi không có ôm cô như thế này, anh bất giác siết chặt cô vào lòng, những gì mất đi cuối cùng cũng lấy lại được.

“Đường Đường,” Tưởng Thành Duật áp sát vào mặt cô, nói rất nhỏ: “Anh yêu em.”



Chương 56: Ở bên nhau

Thẩm Đường đặt cằm lên đầu vai Tưởng Thành Duật, ngón tay vô ý thức cọ lên cổ áo sơ mi của anh. Đến nay cô đã quen biết Tưởng Thành Duật được bốn năm sáu tháng, hôm nay mới nghe được câu ‘Anh yêu em’ của anh.

Cậu hai nhà họ Tưởng nói lời yêu rồi, còn hiếm thấy hơn các bảo vật quý giá.

Tưởng Thành Duật ôm lấy cô, cùng im lặng với cô.

‘Cốc cốc’ cửa văn phòng vang lên hai tiếng, Tần Tỉnh nói vọng vào: “Anh Tưởng, thuốc xịt đặt trước cửa nha.”

Tần Tỉnh đã từ tiệm thuốc trở về từ lâu, ở dưới lầu anh ta còn nhìn thấy Tưởng Thành Duật lái xe vào bãi đỗ xe, thấy mình không nên hủy hoại không khí tốt của người khác, anh ta đứng dưới lầu hút mấy điếu thuốc.

Xem ra thời gian chênh lệch không nhiều lắm, cần anh ta đến giải hòa một chút, thế là anh ta đã xuất hiện kịp thời.

Cuộc giải hòa lần này, hẳn là ổn rồi.

Tiếng huýt sáo mang tiết tấu vui sướng, bước chân Tần Tỉnh xa dần.

Trong văn phòng trở nên yên lặng như cũ.

Tưởng Thành Duật không thúc giục cô, cho cô thời gian suy nghĩ.

Trong lòng Thẩm Đường sôi trào mãnh liệt giờ đây cuối cùng cũng chậm rãi bình tĩnh lại, cô nhìn bên cạnh một chút, lúc này mới chú ý hôm nay anh mặc áo sơ mi trắng.

“Bây giờ quy luật mặc áo sơ mi của anh là gì thế? Một ba năm màu trắng, hai tư sáu màu đen à?”

Cô chịu nói chuyện, có lẽ đã tha thứ cho anh.

Tưởng Thành Duật không có quy luật mặc quần áo gì cả, chọc cô vui vẻ: “Ban ngày mặc màu đen, buổi tối mặc màu trắng.”

Thẩm Đường mỉm cười, bảo anh thả cô xuống dưới.

Cô ngồi tư thế này, vừa cẩn thận lại dày vò.

Tưởng Thành Duật đặt cô ngồi trên ghế, vừa lúc anh có thể xem xét vết thương trên lưng cô. 

Anh vẫn xin ý kiến của cô trước: “Bây giờ anh có thể xem không?”

Thẩm Đường nắm chặt vạt áo thun, ý muốn cự tuyệt rất rõ ràng: “Em vẫn chưa đồng ý sẽ quay lại mà.”

Tưởng Thành Duật cúi người, hai tay chống lên hai bên cô, nhìn xuống cô. Tư thế này của anh có tính xâm lược rất lớn, nếu có ý muốn hôn một cái, cô thật sự không có chỗ để trốn.

“Bây giờ nói cho anh biết em cảm thấy uất ức ở đâu nào?”

Khuôn mặt Thẩm Đường cách hai mắt anh không đến mười centimet, cô có thể nhìn thấy rõ ràng bóng dáng nho nhỏ của cô trong đôi mắt của anh: “Em chờ ba chữ kia của anh rất lâu rồi.”

Tưởng Thành Duật: “Đường Đường, bây giờ chúng ta quay lại bên nhau, cũng đủ cho em có thời gian đến tìm anh uất ức. Chờ khi anh cầu hôn em rồi, em để anh chờ lâu một chút rồi đồng ý anh cũng không sao cả.” Anh cúi đầu xuống thấp mấy centimet, động tác như muốn hôn lấy môi cô.

“Nếu anh hôn em, anh còn nói không cố ý, không tôn trọng em à.”

Tưởng Thành Duật nghiêng mặt qua một bên, dựa vào bên má cô: “Hôn anh một cái đi.”

Thẩm Đường thả lỏng bản thân vài giây, nâng cằm lên, hôn nhẹ bên sườn mặt anh.

Tưởng Thành Duật cảm nhận được rõ ràng trái tim nhanh chóng nhảy vài cái, cảm nhận được tình yêu của cô trong nháy mắt, chính là khi nụ hôn mềm mại chạm vừa mớ đến.

Anh quay đầu nhìn cô, cánh môi đặt lên môi cô.

Hai tay Thẩm Đường ôm chặt cổ anh, ngay từ đầu nụ hôn đã rất lưu luyến.

Anh hôn hết môi trên rồi lại đến môi dưới.

Nụ hôn sau đó giống như tư thế hiện tại anh đang đứng, mạnh mẽ chiếm đoạt.

Khi đầu lưỡi quấn lại một chỗ, nhịp tim bọn họ cũng quấn theo.

Tưởng Thành Duật kịp thời buông cô ra, tiếp tục hôn sẽ xảy ra chuyện mất.

Anh tự kiềm chế sức lực của mình dành cho cô lại, cố làm cho trong lòng không nổi loạn.

“Anh xem sau lưng em đã.”

Thẩm Đường không còn ngượng ngùng nữa, không biết là thời gian lâu rồi cảm giác đau đớn giảm dần hay do nguyên nhân khác: “Không đáng ngại, vừa rồi em không đau.”

Tưởng Thành Duật không tận mắt nhìn thấy thì sẽ không yên tâm, anh cẩn thận nắm góc áo của cô, nhẹ nhàng cuốn lên trên.

Da cô trắng như ngọc, xuất hiện vết sẹo rõ ràng thấy được.

Hai đường màu đỏ thẫm, không đến mức nhìn thấy ghê người, nhưng làm người ta đau lòng không thôi.

Anh lại lần nữa cẩn thận buông áo thun: “Còn đau chỗ nào khác không?” Tưởng Thành Duật sờ đầu cô: “Lúc em bị một chồng khung trần nhà trên cao nện xuống, nơi này có đau lắm không?”

“Vẫn nên đi bệnh viện chụp X-quang đi.” Anh tự mình ra quyết định.

Thẩm Đường sửa sang lại quần áo: “Đầu em không bị đập trúng, lấy ở đâu ra một chồng khung trần nhà chứ, chỉ là một tấm thôi, nếu một chồng nện xuống đầu em, bây giờ anh ở cửa phòng cấp cứu tại bệnh viện chờ em rồi.” Nói đến đây, cô nghĩ ra cái gì đó: “Tần Tỉnh nói với anh là một chồng lớn sao? Em bị đè phía dưới không bò dậy luôn à?”

“Ừm.” Bỗng Tưởng Thành Duật cảm thấy trong lòng nhẹ nhàng: “Em đừng cử động, anh thoa thuốc lên chân em đã.”
Anh mở cửa, lấy thuốc trước cửa đi vào.

Thẩm Đường nhìn thấy bàn chân kia bị Tưởng Thành Duật nắm trong tay, anh đối mặt với chỗ cần thoa thuốc.

Cô nhìn anh: “Nếu là Tần Tỉnh không khoe khoang khoác loác sự thật, có phải anh sẽ không muốn quay lại với em không?”

“Muốn hay không không có liên quan đến việc Tần Tỉnh nói cái gì, nếu cậu ta không gọi điện thoại cho anh, thì chuyện này có thể không xảy ra vào ngày hôm nay thôi, Tần Tỉnh chỉ làm cho điều này xảy ra trước thời hạn.”

Thuốc thoa lên, Tưởng Thành Duật nửa ngồi xổm, đặt chân cô trên đùi anh phơi khô nước thuốc.

Anh cất chai thuốc xịt vào bên trong hộp.

“Buổi tối ở lại biệt thự đi, để anh có thể chăm sóc em.”

“Không phải vết thương lớn, lúc ở đoàn phim thường xảy ra chuyện này.” Thẩm Đường đung đưa cái chân bị thương, sau khi xịt thuốc thì cổ chân hơi lạnh.

“Viên Viên chăm sóc người khác rất tinh tế, em sẽ không đến chỗ anh, đến đó lại phải xem sắc mặt của anh nữa.”

Tưởng Thành Duật đặt hộp thuốc vào trong túi cô, ngước mắt: “Là em xem sắc mặt anh hay là em để sắc mặt cho anh xem đây? Thẩm Đường, giữa chúng ta từ trước đến nay đều là em bắt anh nhìn sắc mặt em mà, trên giường hay dưới giường cũng như vậy mà.”

“…” Thẩm Đường không nói chuyện tiếp.

Yên lặng vài giây.

Thuốc trên chân cô vẫn chưa thấm hoàn toàn, Tưởng Thành Duật lấy di động ra cho cô giết thời gian: “Ảnh chụp trên du thuyền mấy ngày trước.”

Anh đưa điện thoại cho cô.

Thẩm Đường lật xem ảnh chụp, anh chụp hình cô trong cảnh đêm có nhiều góc độ khác nhau.

Tưởng Thành Duật cho cô biết mấy năm nay cô chụp không hề ít hình: “Tổng cộng có 3600 ảnh chụp và video, đều là của em.”

Thẩm Đường: “Bộ nhớ di động của anh cũng không nhỏ nhỉ.”

“…”

Tưởng Thành Duật không lời nào để nói.

Một lúc sau, Thẩm Đường trả điện thoại cho anh, cô còn có việc bận phải trở về phòng làm việc: “Anh gọi điện thoại cho Tần Tỉnh, hỏi cậu ta ở đâu, chúng ta phải trở về rồi.”

“Không cần gọi.”

“Cậu ta về rồi sao?”

“Không, nhưng cậu ta nói trong điện thoại sẽ trở về sớm.”

Tưởng Thành Duật đặt giày cao gót bên chân cô: “Em mang vào đi, anh bế em xuống.”

“Không cần đâu, thang máy có nhiều người xấu hổ lắm, cũng không phải trật chân đến nỗi không cử động được mà.”

Thẩm Đường kiên trì muốn tự đi, Tưởng Thành Duật đỡ cô đứng lên.

Tưởng Thành Duật khom lưng muốn bế cô, lại bị cô đẩy ra.

Năm ngoái cô đánh nhau với Trữ Nhiễm, lần đó cũng là cậy mạnh như thế này, té ngã còn nói không đau.

Thẩm Đường đặt toàn bộ trọng tâm trên chân khác, bắt lấy cánh tay Tưởng Thành Duật, cố gắng cũng có thể tự mình bước đi.

Người anh rất cao, còn có ưu thế là khí chất siêu việt, cho dù Tưởng Thành Duật đối xử dịu dàng với cô, cảm giác ưu việt từ khí chất trên người anh tỏa ra vẫn không cách nào xem nhẹ được.

Tưởng Thành Duật gọi tài xế lái ô tô đến trước thang máy chờ để Thẩm Đường không cần đi đường nhiều, đau đớn trên chân thuộc phạm vi có thể chịu đựng của Thẩm Đường.

Ngồi trên xe, thần kinh Thẩm Đường căng chặt cuối cùng cũng thả lỏng ra.

Tưởng Thành Duật có điện thoại gọi đến, Tạ Quân Trình gọi đến.

Vẫn là vì sự việc thu mua công ty đối tượng, từ tháng hai đến tháng sáu, bận việc gần nửa năm, tất cả khả năng có thể gặp cạm bẫy khi thu mua, anh ta dần dần loại bỏ, toàn bộ nguy hiểm đều trong phạm vi khống chế.

“Không phải anh nói trong lòng không chắc sao, tôi lật ngược vấn đề một lần nữa, lúc này giám đốc điều hành công ty đối tượng và người cố vấn bọn họ ủy thác, có thể điều tra thì đã điều tra.”
“Tất cả bình thường đúng không?” Tưởng Thành Duật vừa gọi điện thoại, nắm lấy tay Thẩm Đường, mười ngón siết chặt.

Tạ Quân Trình ngại rượu vang đỏ không đủ lạnh, đi đến bên cạnh bỏ thêm vào mấy khối đá sữa bò: “Cho đến trước mắt, không có điều gì khác thường.”

Anh ta lay ly rượu: “Có phải gần đây anh theo đuổi người ta đến tinh thần và thể xác đều mệt mỏi hay không, tim đập nhanh dẫn tới trong lòng cậu không vững à.”

Tưởng Thành Duật: “Tôi và Thẩm Đường quay lại với nhau rồi.”

“Chắc là mới quay lại thôi phải không, bằng không anh đã vào nhóm nói lâu rồi.”

Một hồi sao Tưởng Thành Duật không trả lời.

Tạ Quân Trình cười, trêu chọc vài câu sau đó nói chuyện đứng đắn: “Tôi cảm thấy hẳn là không có vấn đề lớn gì, nếu bên anh không tìm ra chỗ sơ suất, có phải nên đàm phán trực tiếp với bọn họ, thỏa thuận việc thu mua lại không?”

Kéo dài thêm một ngày, các loại phí tổn tăng lên một ít.

Ai cũng không mua nổi.

Tưởng Thành Duật suy xét: “Cuối tháng chúng ta gặp mặt.”

Chờ anh tắt điện thoại, Thẩm Đường hỏi: “Quyết định thu mua sao?”

Tưởng Thành Duật gật đầu: “Trên cơ bản đã định rồi.”
Tay cô còn nằm trong tay anh.

Mãi cho đến dưới lầu phòng làm việc, Tưởng Thành Duật mới buông tay cô ra.

Phòng làm việc có thang máy chuyên dụng, Tưởng Thành Duật không để ý cô phản đối, bế cô từ trên xe xuống, tiến vào thang máy cũng không thả xuống.

Lúc này Tần Tỉnh đã ở văn phòng, nói quá lên việc Thẩm Đường vào khu sửa chửa bị thương nặng thế nào, ngay cả đi đường cũng khó khăn.

Cho nên khi Tưởng Thành Duật bế Thẩm Đường đi vào, bọn họ cũng không ngạc nhiên mấy, ai nấy lo lắng tới quan tâm vết thương Thẩm Đường.

“Không có việc gì, chỉ là một chút vết thương nhỏ thôi.” Thẩm Đường bảo các cô ấy về làm công việc của mình. Đợi khi cô đi tìm Tưởng Thành Duật, anh không ở văn phòng.

Tần Tỉnh cũng không thấy.

Trên hành lang bên ngoài, Tần Tỉnh đang tự trách, nếu không phải anh ta đụng đổ lung tung, Thẩm Đường không đến mức chịu một cú rơi trúng kia nữa. Coi như thành công hợp tác hai người bọn họ quay lại, anh ta vẫn băn khoăn.

“Không phải lỗi của cậu, không cần để trong lòng.” Lúc gần đi Tưởng Thành Duật vỗ vai Tần Tỉnh: “Hôm nay cảm ơn cậu.”

Anh gửi tin nhắn cho Thẩm Đường: [Buổi tối anh đến đón em tan làm.]

Thẩm Đường: [Em không biết khi nào mới kết thúc công việc nữa, đến lúc đó gửi tin nhắn cho anh, không cần lại đây chờ đâu.]

Gác xuống di động, cô vội mở máy tính lên.

Mười phút trước vừa lấy được một bưu kiện mới.

[Thứ sáu tuần sau anh đi Bắc Kinh, nếu em thấy được phong bưu kiện này, mấy ngày nay không bận, không biết có thể cùng nhau ăn bữa cơm không?  – Tiêu Đông Khải]

Thẩm Đường nhớ rõ Tiêu Đông Khải đã từng nói, muốn hợp tác với Bắc Kinh bên này. Nhưng cô không muốn liên quan đến bất kỳ ai của nhà họ Tiêu, mặc kệ anh ta đã từng giúp cô.

Trong khoảng thời gian này chỉ lo bận việc ở công ty mới, cô không chú ý tập đoàn Tiêu Ninh như thế nào, không biết bây giờ tình huống như thế nào. Cô còn nghe Tạ Quân Trình nói ra câu, nói Tiêu Đông Hàn cũng tới Bắc Kinh.

Tiêu Đông Hàn không phải đèn cạn dầu.

Đang lúc không tập trung, chị Lỵ gửi tin nhắn cho cô: [Đã ký xong hợp đồng với Chu Minh Khiêm.]

Nhân vật Trữ Nhiễm được thiết lập.

Thẩm Đường xóa bưu kiện của Tiêu Đông Khải, bắt đầu bận rộn.

Ngẩng đầu lên từ một đống bưu kiện, đã hơn bảy giờ, cô gửi tin nhắn cho Tưởng Thành Duật: [Em làm việc xong rồi.]

Tưởng Thành Duật mới ra khỏi văn phòng, nhận được điện thoại của mẹ.

Bà Tưởng hỏi anh trưa mai có trở về nhà ăn cơm hay không.

Bà ấy nhắc nhở con trai: “Ngày mai là ngãy lễ ngày của cha đấy.”

Tưởng Thành Duật thiếu chút nữa đã quên, khó có được thời gian trở về nhà ăn cơm, chắc chắn anh sẽ về: “Mẹ, qua đoạn thời gian ngắn nữa con sẽ dẫn Thẩm Đường về nhà, chúng con đã ở bên nhau.”

Đây là nói cho bà ấy biết, anh và Thẩm Đường đã quay lại, trước tiên bà Tưởng chúc mừng con trai, anh yêu đương khác với việc dẫn người về nhà.

Giây lát: “Con đã nhận định, vậy thì dẫn về đây đi.”

Bà Tưởng hỏi con trai: “Tính xem là ngày nào không? Để mẹ chuẩn bị trước.”

Tưởng Thành Duật cũng không biết ngày nào chân Thẩm Đường bình thường trở lại: “Chờ con làm xong việc trong khoảng thời gian này đã.”

Đi ra từ cao ốc Kinh Húc, sắc trời đã tối.

Đi ngang qua tiệm bánh ngọt đã từng đến hai lần, Tưởng Thành Duật đi vào mua một hộp bánh phô mai. Dáng dấp quá mức xuất chúng, nhân viên thu ngân vẫn còn nhớ rõ trước kia anh đã đến đây.

Trên đường chạy hơn một giờ, đến tòa nhà lớn nơi có phòng làm việc cũ của cô, Thẩm Đường đã chờ ở cửa, nhìn thấy xe anh, cô thong thả bước xuống bậc thang.

Tưởng Thành Duật bước nhanh đến bên cô, không khỏi trách cứ: “Không phải đã kêu em ở văn phòng chờ anh sao?”

“Bây giờ thoa thuốc rồi nên em không có cảm giác gì nữa.” Thẩm Đường không cần người đỡ cũng có thể từng bước một xuống bậc thang.

Cô nắm lấy tay anh, không cho anh bế.

Trước cửa cao ốc người đến người đi, bồng bế thế này chọc mắt người khác.

Lên xe, Tưởng Thành Duật đưa bánh phô mai cho cô.

Từ khi chia tay, cô chưa từng ăn nữa.

Giữa trưa Thẩm Đường chỉ ăn chút trái cây, bây giờ đã đói đến rã rời, cô mở nó ra tách nửa cái ăn.

Tưởng Thành Duật hẹn cô đêm mai ăn cơm: “Ngày mai là ‘ngày của cha’, buổi tối em đến chỗ anh đi, anh làm vài món ăn, chúng ta cùng ăn ở nhà nhé.”
Thiếu chút nữa Thẩm Đường nghẹn mất: “Là ngày của cha chứ không phải ngày của anh.”

Tưởng Thành Duật: “Chờ chúng ta có con, anh chính là ba. Bây giờ con vẫn chưa có, em là mẹ đứa bé, thay anh chúc mừng trước đi.”

Bình Luận (0)
Comment