Dưới Váy Thần

Chương 71

Các bạn đang đọc truyện Dưới váy thần – 71-72 miễn phí tại ngontinhhay.com. Hãy tham gia Group của đọc truyện Ngôn Tình Hay trên Facebook nhé mọi người ơi, để cập nhật truyện nhanh nhất!!

****************************

Chương 71: Kiếm tiền mua sữa bột…

Thẩm Đường đang đắm chìm vào trong mật ngọt mà Tưởng Thành Duật cho cô, chị Lỵ gõ cửa bước vào, thấy cô nằm nhoài trên bàn làm việc, lấy tay chống cằm, nhìn chằm chằm điện thoại của mình.

Hiếm khi thấy được bộ mặt dịu dàng của cô như thế.

Sáu năm trước lúc cô ấy vừa mới đi theo Thẩm Đường, Thẩm Đường là một người mang trong lòng một nỗi sầu lo của riêng mình, không vui một cái là có thể làm tổn thương người khác.

Bây giờ, chỉ cần không gây tội với cô, thì cô sẽ là một đóa hoa Hải Đường không có tính công kích.

“Nhìn cái gì vậy? Vui đến như thế.” Chị Lỵ đã biết rõ còn hỏi.

Thẩm Đường trả lời tin nhắn cho Tưởng Thành Duật, gửi một biểu cảm cái ôm: “Em đọc tiểu thuyết, tổng tài bá đạo yêu tôi.” Cô vừa nói vừa cười, tắt điện thoại.

“Có chuyện gì vậy chị?”

Chị Lý báo cáo đơn giản tình hình luyện tập gần đây của Trữ Nhiễm, hôm nay đặc biệt mời cô giáo dạy múa tới đây.

Tuy nói Trữ Nhiễm tốt nghiệp chuyên ngành vũ đạo, từ lúc bước vào giới giải trí, vũ đạo cơ bản bị bỏ phí, Chu Minh Khiêm là đạo diễn của bộ phim ‘Làm sao để em yêu anh’, anh ta yêu cầu cực cao đối với những đoạn nhảy ngắn.

“Sáng nay Trữ Nhiễm không có tinh thần.” Chị Lỵ chuyển sang chuyện khác: “Tần Tỉnh thật sự có bạn gái sao?”

Thẩm Đường cũng không chắc chắn: “Cậu ấy nói là có.”

Chị Lỵ không hiểu Tần Tỉnh, khoảng thời gian trước cảm thấy anh ta rất để tâm đối với Trữ Nhiễm, thu lại sự đùa cợt với đời của mình lại, dồn hết tâm sức giúp Trữ Nhiễm rèn luyện năng lực.

Giờ mới quay đầu lại đã có bạn gái.

Hôm nay mọi người đều có một phần điểm tâm, anh ta sử dụng cách thức này để quảng cáo tin tức, nói rằng anh ta mua điểm tâm cho bạn gái, nhân tiện mua giúp mọi người một phần.

“Đáng tiếc cho cậu ấy và Trữ Nhiễm, chẳng qua cái tính tình đó của Trữ Nhiễm hơi…”

Cô ấy chỉ có thể thở dài.

Chị Lỵ trở lại chuyện chính: “Người mà bây giờ Trữ Nhiễm sợ chỉ có em, hôm nào đó em hãy tranh thủ giúp cô ấy thông suốt lại nha, đừng để ảnh hưởng đến buổi quay chương trình tiếp theo.”

Chương trình còn ba tập nữa, với thành tích trước mắt của Trữ Nhiễm, muốn vị trí đứng đầu, chỉ sợ là mơ mộng.

Chị Lỵ lo lắng: “Nhỡ đâu đến lúc đó cô ấy không lấy được thứ hạng, lại bị đối tượng mua chuộc bản thảo giẫm đạp.”

Trạng thái bây giờ của Thẩm Đường đã khác, cũng thay đổi yêu cầu đối với Trữ Nhiễm, không hề gượng ép nhiều yêu cầu như trước: “Có thể giành được thứ hạng tốt nhất, không lấy được cũng không có vấn đề gì.”

Trữ Nhiễm không phải chỉ tham gia chương trình tổng hợp nghệ thuật này một cách vô ích, thu hút rất nhiều người qua đường.

Chị Lỵ thả lỏng tâm trạng, chỉ là một cái chương trình tổng hợp nghệ thuật thôi, không có ý nghĩa gì: “Em làm việc đi, chị đi thăm Trữ Nhiễm.”

Thẩm Đường đặt nét bút đầu tiên xuống, vẽ một cái mặt cười trên lịch trình của hôm nay.

Chị Lỵ đi tới cửa lại xoay người lại: “Đúng rồi, chuỗi tài chính của công ty Phàn Ngọc đã bị vỡ nợ hoàn toàn rồi.”

Thẩm Đường: “Đó là do bà ta tự làm tự chịu.”

Chị Lỵ kéo cửa đóng lại rời đi.

Thẩm Đường có cuộc điện thoại gọi tới, Tưởng Thành Duật gọi cho cô.

Anh mở miệng chính là: “Anh ở dưới lầu, có muốn xuống đón anh không?”

Thẩm Đường mạnh mẽ đứng lên: “Sao anh lại có thời gian rảnh tới đây vậy?”

Cô lấy thẻ thang máy rồi vội vàng bước ra ngoài.

“Anh vừa mới mở cuộc họp bên Trí Thần xong.”

Tất cả việc ở Công ty cổ phần Trí Thần đều rất nề nếp, tầng lớp quản lý đều thích hợp, chuyện để anh quan tâm cũng không nhiều lắm, sau khi kết thúc hội nghị thì anh quay trở về Kinh Húc.

Đúng lúc đi ngang qua dưới lầu công ty của Thẩm Đường, Tưởng Thành Duật bảo tài xế quay lại đây.

“Em đang đi xuống, anh chờ em chút nha.” Thẩm Đường cúp điện thoại, đi ngang qua toilet, cô đứng trước bồn rửa tay đối mặt với cái gương, sửa sang lại tóc tai của mình.

Bỗng dưng bật cười.

Bộ dạng nào của cô mà anh chưa từng thấy đâu, lúc trước mỗi buổi sáng đều bị anh lôi từ trong ổ chăn ra, tóc dựng thẳng, thiếu chút nữa dựng thẳng lên trời.

Trước khi quay người đi, lại kiểm tra lớp trang điểm một chút, lúc này mới yên tâm đi xuống lầu.

Tưởng Thành Duật đứng ở cạnh cửa xe, đang cúi đầu xem điện thoại.

‘Leng keng’ một tiếng.

Cửa thang máy mở ra.

Không cần Thẩm Đường bước đến, Tưởng Thành Duật đi nhanh qua.

Thẩm Đường ấn nút mở cửa, theo bản năng cô lấy tay chặn cửa lại, sợ cửa thang máy tự động đóng lại không cẩn thận kẹp lấy anh.

“Anh vừa đến đây, em lại cảm thấy giống như là lãnh đạo của tổng công ty tới kiểm tra công tác vậy đó.”

Tưởng Thành Duật nhìn cô: “Anh đến là để kịp báo cáo công việc với sếp.”

Thẩm Đường rất hưởng thụ.

Tưởng Thành Duật sải bước đi vào, nắm bàn tay từ cánh cửa của cô lại, cửa thang máy từ từ đóng lại.

Thẩm Đường nghiêng người, đứng đối mặt với anh.

Cô mang giày đế thấp, phải hơi hơi ngẩng đầu nhìn anh.

Dưới chân, bước lại phía anh gần nửa bước.

Sau đó, lại xê dịch một chút.

Sự mờ ám của cô sao có thể thoát khỏi ánh mắt của Tưởng Thành Duật, cánh tay dài của anh ôm cô đến trước người, siết chặt bên cạnh anh.

Thẩm Đường thuận thế ôm lấy anh, trong thang máy không rộng lắm, toàn là mùi hương dễ ngửi ở trên người của anh.

Hôm nay anh mặc áo sơ mi trắng, không gài nút áo cao nhất, chỗ cổ áo mở rộng có họa tiết lạ, cô cọ cọ má vào trên áo sơ mi của anh.

Tưởng Thành Duật cúi đầu nhìn cô: “Cọ nhẹ chút, đừng để phấn trên mặt em dính đấy.”

“…” Thẩm Đường thích dính chặt anh như vậy, cô ý nói: “Em không có đánh phấn, hôm nay tới công ty sớm, ngay cả kem nền cũng không có dùng luôn.”

Tưởng Thành Duật: “Khó trách lại trắng hơn bình thường.”

Cái trình độ nói chuyện này của anh, Thẩm Đường không thể không nói là khéo ăn khéo nói.

Thẩm Đường cười, không nói nên lời.

Tưởng Thành Duật vừa định hôn cô, thang máy đã đến tầng của công ty truyền hình và điện ảnh.

Anh buông cô ra, giống như lúc cô ở dưới lầu, ấn nút thang máy, một tay che ở cạnh cửa, để cho cô đi ra trước.

Lần trước Tưởng Thành Duật đến đây lúc công ty còn đang sửa sang, trên mặt đất đâu đâu cũng là bụi bặm sửa chữa, âm thanh hỗn loạn của máy khoan điện làm chói tai.

Bây giờ đã sáng sủa sạch sẽ, trên lối đi nhỏ bao phủ bởi cây xanh, mỗi một chậu đều được cắt tỉa thành những hình dáng đặc biệt.

Không liên quan đến hình dáng mù mịt lúc trước một chút nào.

Tủ rượu ở văn phòng của cô và của anh là cùng kiểu dáng, ngay cả máy pha cà phê cũng giống nhau, là lúc chuyển nhà anh tặng cho cô.

“Không có khác với văn phòng của anh đâu, chấp nhận đi.” Thẩm Đường rót nước cho anh.

Tưởng Thành Duật đứng bên cạnh cửa sổ, ngẩng đầu là có thể nhìn thấy tòa cao ốc Kinh Húc.

Thẩm Đường rót nước đặt lên bàn, trong vô thức, cô dựa vào trong ngực anh.

“Bình thường em nhìn LOGO của Kinh Húc, đều phải ngửa đầu ngóng ra.”

Tòa cao ốc Kinh Húc cao hơn nóc công ty kinh doanh của các cô mười tầng. 

“Hôm nay đến lượt anh nhìn em.”

Thẩm Đường còn chưa hiểu được lời của anh có ý gì, Tưởng Thành Duật đã ôm thẳng cô lên, đưa cô lên cao hơn anh rất nhiều, anh ngửa đầu nhìn cô.

Hai tay Thẩm Đường khoát lên trên vai anh, nhìn vào mắt nhau vài giây: “Em còn đang suy đoán không biết anh có thể tung em lên trên hay không.”

“Có thể.” Tưởng Thành Duật đặt cô xuống, đi về phía trước khóa trái cửa phòng, cởi đồng hồ ra, xắn ống tay áo lên phía trên.

Thẩm Đường thích được anh bế kiểu công chúa, muốn tung cô lên trên cao rồi lại ôm chặt vào trong lòng.

Tưởng Thành Duật bế cô tới trước sô pha, cho dù lỡ tay không đón được cô, cô cũng sẽ ngã lên trên sô pha.

Tung lên ôm lấy ba lần, cho dù đã cố ý chuẩn bị tâm lý, Thẩm Đường vẫn sợ hãi la lên vài tiếng.

Sau khi đón được lần cuối cùng, Tưởng Thành Duật đặt cô nằm trên sô pha, anh lấn áp tới.

Vừa rồi Thẩm Đường bị ném vài lần đã thở không xong, ngực phập phồng, đối diện với ‘con sóng dâng trào’ trên người: “Em phải gầy thêm, để lúc anh tung em lên sẽ không tốn nhiều sức lực như thế.”

“Không tốn sức.” Tưởng Thành Duật lấy đầu của cô gối lên trên khuỷu tay của anh: “Không được giảm nữa, dáng người em cao, không thể thấp hơn 47 cân.”

Với tư thế như vậy, Thẩm Đường lại ôm cổ anh, anh muốn cô.

Tưởng Thành Duật hôn trước ngực cô, còn cách một lớp quần áo, dịu dàng mềm mại, lại kích thích mỗi một dây thần kinh của anh: “Sau giữa trưa không thể ở lại với em rồi.”

Anh từ trên người cô đứng lên, sửa sang lại váy áo cho cô.

Thẩm Đường ổn định hơi thở: “Gần 12 giờ rồi, anh về thẳng Kinh Húc luôn hay sao?”

“Ăn cơm với em xong lại quay về.” Tưởng Thành Duật kéo cô ngồi xuống, hỏi cô muốn ăn cái gì.

Trời nóng, Thẩm Đường không muốn ra ngoài ăn. Thời gian đi ra ngoài ăn còn thêm thời gian quay về, phải mất hơn 2 giờ, làm trễ công việc buổi chiều của anh.

“Nếu không, anh ăn đồ ăn bên ngoài với em đi nha?”

Đối với việc ăn uống Tưởng Thành Duật không quá bắt bẻ: “Được, em xem thử đi.”

Đang trò chuyện, Viên Viên gõ cửa, hỏi Thẩm Đường buổi trưa muốn ăn gì, để cô ấy đặt món cùng luôn. Lúc nhìn thấy Tưởng Thành Duật đang ngồi trên sô pha, cô ấy linh cảm được mình tới không đúng thời điểm.

“Chủ tịch Tưởng.”

Cô ấy lên tiếng gọi.

Hôm nay Thẩm Đường đổi một nhà hàng, đổi thành nhà hàng mà Tưởng Thành Duật thích ăn.

Viên Viên ghi nhớ những món ăn mà Thẩm Đường gọi, chạy nhanh đóng cửa rời đi, sau đó cô ấy gõ cửa tiếp phòng làm việc bên cạnh.

Từ lúc chuyển đến công ty mới, đặt cơm trở thành một trong các nội dung công việc của cô ấy, là cô ấy chủ động nhận làm.

Đặt cơm cho mọi người, mới có thể lấy cớ đến hỏi vệ sĩ muốn ăn gì.

“Tổng giám đốc Tần, buổi trưa hôm nay anh muốn ăn cái gì nào?” Viên Viên gõ cửa phòng Tần Tỉnh.

Tần Tỉnh đang xử lý công việc, ngẩng đầu lên: “Cảm ơn, không cần đâu. Một lát nữa tôi đi ăn cùng bạn gái.”

“…À, vậy được rồi. Anh làm việc đi.” Xem ra là thực sự có bạn gái rồi.

“Chị Lỵ, đặt cơm gì cho chị đây?”

Giọng nói của Viên Viên vọng ra.

Thẩm Đường ở văn phòng cũng nghe được, cô bất đắc dĩ lắc đầu.

Đặt cơm mà cũng có thể làm vui vẻ như vậy, cũng chỉ có thể là Viên Viên thôi.

Điện thoại của Tưởng Thành Duật vang lên, một dãy số xa lạ.

Nghe xong giọng nói mới có thể biết được, là Chủ tịch Cát.

“Chủ tịch Tưởng, làm phiền cậu rồi.”

Chủ tịch Cát vượt qua một kiếp ở ‘Công ty cổ phần Trí Thần’, sau khi giá cổ phiếu đã có sự khởi sắc, thì dự cảm được rằng chỉ có Tưởng Thành Duật mới có thể điều tra ra được là ông ta động tay động chân ở sau lưng.

Chỉ là không ngờ tất cả sẽ đến nhanh như vậy.

Muốn nói ông ta và Tường Thành Duật có khúc mắc gì, cũng chỉ có Thẩm Đường.

Thật ra đây cũng không tính là khúc mắc.

Dù sao trước đó ở bữa tiệc cảm ơn của lễ hội đấu giá mùa xuân M. K, lúc ông ta coi trọng Thẩm Đường, cũng không biết Thẩm Đường và Tưởng Thành Duật có quan hệ gì.

Ông ta đồng ý với Lục Tri Phi sẽ phơi bày video của Tạ Quân Trình và Thẩm Đường, là vì trong công ty ông ta có chuyện muốn giải quyết liên quan tới Lục Tri Phi.

Đơn giản chỉ là trao đổi lợi ích mà thôi.

Sau đó chuyện ở công ty ông ta được giải quyết ổn thỏa, ông ta vẫn thấy Lục Tri Phi luôn giữ mồm giữ miệng, đẩy hết toàn bộ trách nhiệm của việc phơi bày video lên trên người mình.

Lúc ấy, thân thế của Thẩm Đường bị phơi bày làm cho dư luận xôn xao, cuối cùng cũng từ từ bình tĩnh trở lại khi Thẩm Đường lui khỏi giới giải trí.

Ông ta nghĩ chuyện này đã hoàn toàn bị lật tẩy, không ngờ Tiêu Đông Hàn tìm tới ông ta.

Tiêu Đông Hàn dự định thu mua công ty đối tượng thuộc nhóm công ty, muốn lấy ba hạng mục quyền bản quyền để trao đổi, Tiêu Đông Hàn làm cho công ty Năng Lượng Mới của ông ta mở rộng ra thị trường Âu Mỹ.

Ông ta và CEO của công ty đối tượng đã quen biết nhiều năm, không tính là bạn bè, nhưng cũng là vì mối quan hệ không thân thiết đó mới có thể tiến hành tốt làm việc trong âm thầm.

Nhưng mà ông ta cũng không biết Tiêu Đông Hàn thu mua công ty con của công ty đối tượng, dù chôn mình cho công ty đối tượng cũng phải đối phó với Tưởng Thành Duật.

Lúc ấy ông ta còn không có nghe nói là Tưởng Thành Duật và Tạ Quân Trình có hứng thú với công ty đối tượng, ông ta nghĩ Tiêu Đông Hàn chỉ là vì lợi ích của mình nên mới muốn làm như vậy thôi.

Loại việc này ở trong giới kinh doanh, chỉ có thể ngoảnh mặt làm ngơ.

Không rõ chuyện hãm hại Tưởng Thành Duật thế nào, chờ ông ta biết lúc đó đã là thời gian mà Tiêu Đông Hàn và Tưởng Thành Duật tranh giành quyền cổ phần, có biết cũng đã muộn.

“Chủ tịch Tưởng, tôi không có ý đụng tới cậu. Tôi cũng vừa mới hiểu ra lỗi lầm của mìn, muốn xin lỗi cậu. Lúc nào cậu có thời gian rảnh, tôi sẽ tự tới cửa để xin lỗi được không?”

Bây giờ Chủ tịch Cát là đau khổ cùng cực mà không nói ra được, có khổ cũng là tự mình nuốt xuống.

Tưởng Thành Duật: “Nói quá rồi. Tôi chỉ là mua một chút cổ phần của công ty ông mà thôi, sao lại đến xin lỗi tôi chứ.”

Một chút cổ phần mà thôi?

Hai công ty mà Tưởng Thành Duật điều hành đã muốn mua 2.4% cổ phần công ty Năng Lượng Mới của bọn họ trên thị trường chứng khoán thứ cấp. Không chỉ như thế, còn thu mua cổ phần trong tay các cổ đông lớn ở công ty Năng Lượng Mới của bọn họ.

Dã tâm của Tưởng Thành Duật đã để lộ ra rõ ràng như thế.

Đây là muốn trở thành cổ đông lớn của công ty ông ta, còn sắp xếp người của mình vào ban cổ đông.

Chủ tịch Cát lo sợ bất an: “Chủ tịch Tưởng, chúng ta hãy thương lượng thật tốt mọi chuyện đi.”

“Duy nhất có chuyện này không thể thương lượng.” Tưởng Thành Duật đứng dậy từ ghế sô pha, ngồi ở trước bàn làm việc của Thẩm Đường, trên bàn có ly nước Thẩm Đường rót cho anh, anh lấy đi qua.

“Thành tích và giá trị mua bán bây giờ của công ty Năng Lượng Mới của ông, là thay Tiêu Đông Hàn hãm hại công ty đối tượng để đổi lấy. Hay nói cách khác, thứ các người hãm hại chính là tiền của tôi. Không ai có thể đào tiền từ tôi, trừ khi tôi vui vẻ cho đi.”

Chủ tịch Cát còn muốn nói cái gì đó, Tưởng Thành Duật đã cúp điện thoại.

Thẩm Đường ngồi trên sô pha, thỉnh thoảng nhìn thử Tưởng Thành Duật.

Từ cuộc điện thoại của anh và đối phương có thể đoán ra được, trước đó Tiêu Đông Hàn đã hãm hại Tưởng Thành Duật trong đề án thu mua nhiều như vậy, người điện thoại đến quả nhiên là ‘không thể không kể công’.

Thấy anh cúp điện thoại, cô đi tới.

Tưởng Thành Duật ôm cô, để cô ngồi trên đùi mình.

Chỉ cần không có người ngoài, cô sẽ dính vào trên người anh không rời.

Thẩm Đường nói: “Ai thế, có thể nói với em không?”

Tưởng Thành Duật uống hết nước: “Là Chủ tịch Cát.”

Cô có ấn tượng rất sâu sắc với người này, vốn dĩ ông ta sáng lập ra mảng Năng Lượng Mới.

“Anh nắm giữ cổ phần công ty của ông ta, là vì…?” Cô cũng không xác định là anh muốn dạy cho Chủ tịch Cát một bài học hay là có suy nghĩ nào khác.

Tưởng Thành Duật lấy câu nói lúc sáng của Tạ Quân Trình để nói với cô: “Để kiếm tiền mua sữa bột.”

Bên tai Thẩm Đường đỏ lên, không thể tưởng tượng hình ảnh anh làm cha ẵm đứa bé trên người sẽ như thế nào.

Trong suốt một tuần, mỗi ngày Thẩm Đường đều được ăn điểm tâm mà Tần Tỉnh mang đến, nhưng người khác trong công ty cũng có phần, điểm tâm mỗi ngày đều thay đổi rất đa dạng.

Trong một tuần, có tổng cộng 3 ngày Trữ Nhiễm sẽ đến tập luyện ở phòng tập của công ty, từ lúc buổi sáng ngày đầu tiên đã từ chối bữa sáng của Tần Tỉnh, sau đó Tần Tỉnh không mua phần ăn cho cô ta nữa.

Hôm nay lại là cuối tuần.

Chương trình giải trí  kia của Trữ Nhiễm đang sắp kết thúc, hôm nay là ngày quay tập cuối cùng, cũng là phân đoạn trận đấu chung kết. Lấy phần điểm tích lũy trước đó của cô ta ra phân tích tình hình, ngoại trừ hôm nay cô ta được số phiếu tối đa, mới có thể áp chế Trần Nhất Nặc.

Nhưng từ tập chương trình đầu tiên đến bây giờ, ở toàn bộ các tập không ai có thể tích lũy được số điểm như thế.

Cho nên việc Trữ Nhiễm muốn lấy vị trí thứ nhất thật sự giống như là mơ mộng hão huyền, thậm chí ngay cả hạng nhì, cũng không có nhiều hy vọng.

Hôm nay Thẩm Đường đi tới trường quay ghi hình, trợ giúp cho Trữ Nhiễm.

Sau khi ở bãi đậu xe lần trước Tần Tỉnh cãi nhau ầm ĩ với Trữ Nhiễm, cuối cùng hôm nay cũng không xuất hiện ở khán phòng.

Hôm nay chị Lỵ hỏi anh ta có đến hay không, nói ở cuối trận đấu, mặc kệ là thắng hay thua cũng nên đến cho Trữ Nhiễm thêm chút động lực, trong khoảng thời gian này cô ta quả thật rất vất vả rồi.

Đắn đo mãi, anh ta vẫn đến trường quay.

Đây là công việc của anh ta, không thể không phân biệt được việc công và việc tư.

Bên cạnh Thẩm Đường là Tần Tỉnh, cô nghiêng người, cố gắng đè thấp giọng nói: “Cậu và bạn gái thế nào rồi?”

“Vẫn tốt.” Tần Tỉnh nói: “Một lát kết thúc ghi hình ở bên này, cô ấy mới có thể đến đón tôi.”

Thẩm Đường gật đầu: “Vậy phải trân trọng thật tốt.”

Chương trình bắt đầu ghi hình, bọn họ không có trò chuyện nữa.

Không khí trên sân khấu bây giờ căng thẳng hơn trước rất nhiều.

Ngoài miệng thì nói chỉ là chương trình tổng hợp nghệ thuật mà thôi, không cần quá thật, cũng là khi thật sự tới trận chung kết, ai cũng đều có ý nghĩ có thể giành được vị trí thứ nhất mà thôi.

Vừa rồi ở phía sau sân khấu Trữ Nhiễm nghe trợ lý nói, hôm nay Thẩm Đường tới đây, Tần Tỉnh cũng tới đây.

Lúc nghe đến tên Tần Tỉnh, tâm trạng cô ta trở về như cũ.

Vô cùng an tâm.

Dưới sân khấu có nhiều người, cô ta không biết Tần Tỉnh ngồi ở chỗ nào.

Nhưng có đến là tốt rồi.

Hôm nay là tập cô ta phát huy tốt nhất, có thể xem như là cô ta đã dùng hết sức lực rồi, cuối cùng cũng chỉ lấy được một cái hạng nhì, thua Trần Nhất Nặc năm điểm.

Lúc người dẫn chương trình công bố thành tích cuối cùng, hốc mắt cô ta hơi ẩm ướt.

Theo bản năng Trữ Nhiễm nhìn xuống dưới sân khấu tìm người, trong biển người, không thấy được người đó.

Trữ Nhiên không biết anh ta có hài lòng với thành tích này hay không.

Lúc trước khi còn chưa ầm ĩ trở mặt với cô ta, mỗi lần giúp cô ta rèn luyện, anh ta đều nói câu kia: Bà cô của tôi ơi, tôi không yêu cầu cô đứng trong ba hạng đâu, chỉ cần không bị gạt xuống hàng giữa, thì tôi đã A di đà phật, cảm ơn trời đất rồi.

Hôm nay cô ta lấy được hạng nhì rồi.

Anh ta có vui mừng hay không?

Ghi hình đang tới phần giữa, Trữ Nhiễm lấy lại biểu hiện của mình, không còn nhìn loạn xung quanh nữa.

Tiếng vỗ tay dưới sân khấu vang lên.

Thẩm Đường nhờ tiếng vỗ tay, nói với Tần Tỉnh: “Rất tốt so với suy nghĩ của tôi.”

Tần Tỉnh hùa theo: “Cũng không tệ lắm.”

Anh ta nhìn lên sân khấu, vỗ tay cho có lệ vài cái.

Thứ Tần Tỉnh lo lắng chính là: “Nhưng mà chị từng thề thốt trước mặt Phàn Ngọc, nói rằng Trữ Nhiễm sẽ áp chế Trần Nhất Nặc. Lần này Trần Nhất Nặc đứng thứ nhất, chị chờ tin tức chế giễu của Phàn Ngọc đi.”

Thẩm Đường cười: “Hả? Tôi đã từng nói vậy sao?”

Dĩ nhiên là cô không quan tâm những thứ đó.

Kết thúc ghi hình, Thẩm Đường và Tần Tỉnh rời đi theo dòng người.

Ở bãi đậu xe ngoài trời, chiếc xe thể thao màu đỏ là đẹp nhất.

Cô gái bên cạnh xe lại càng hấp dẫn con mắt, gợi cảm xinh đẹp. Lấy câu nói của Viên Viên mà nói, nhan sắc này đặt trong giới giải trí cũng không cần đấu đá.

Hoàn toàn có thể ra mắt ngay tại chỗ.

Chị Lỵ nói: “Không có Trữ Nhiễm thì đẹp thật.”

Nhưng đẹp thì có lợi ích gì, tính tình nóng nảy tùy theo cảm tính, không nhiều người có thể chịu được.

Lúc Thẩm Đường nhìn thấy cô gái kia kéo Tần Tỉnh đi, cô xoay mặt tìm kiếm Trữ Nhiễm.

Trữ Nhiễm đeo kính râm, đúng lúc xoay người bước vào trong xe của mình.

Xe của cô ta lên trước chiếc xe màu đỏ thẫm, từ từ rời khỏi bãi đậu xe.

Trữ Nhiễm lấy tay lau nhẹ ở phía dưới kính râm, cô ta không biết mình đang khó chịu cái gì, có lẽ, là do không lấy được cái thứ hạng nhất.

Thẩm Đường nhìn theo xe của cô ta đang rời đi.

“Không phải là nói sẽ đè ép con gái của tôi hay sao? Với cái thực lực đó ư?”

Giọng nói chế giễu truyền tới từ phía sau vang lên.

Thẩm Đường xoay người, Phàn Ngọc và Trần Nhất Nặc đã đi tới.

Cô cười nhạt: “Công ty cũng đã sắp không ổn rồi, bà còn có tâm trạng tới đây lải nhải vô nghĩa à. Nếu là tôi, tôi cũng ngại đau mặt lắm.”

Phàn Ngọc: “…Thẩm Đường, cô…”

“Mẹ, trời nóng quá, mau vào xe đi.” Trần Nhất Nặc không muốn mẹ cãi nhau với người khác ở nơi công cộng, cô ta cắt đứt lời mẹ mình, lôi kéo cánh tay bà ta đi về phía trước.

“Con làm gì vậy?” Ngồi trên xe, Phàn Ngọc khó chịu với hành động vừa rồi của con gái.

Trần Nhất Nặc đưa bình nước đến cho mẹ: “Người mẹ nói là Thẩm Đường. Sao lại còn tự tìm tức giận làm gì?”

Vui mừng của Phàn Ngọc ngày hôm nay kéo dài nửa tiếng, từ lúc người dẫn chương trình tuyên bố thành tích của trận đấu đến lúc vừa rồi gặp Thẩm Đường.

Chuỗi tài trợ quay phim của công ty đã bị cắt đứt, bà ta nghĩ gần hết mọi cách, vẫn không làm được cái gì.

Con gái đi tìm Trần Nam Kình, nhưng mà Trần Nam Kình lại nói câu ‘Cùng nhau nghĩ cách’ kia, nói cũng như không nói.

Lời nói ngoài miệng, ai mà không nói được.

“Con về nhà nghỉ ngơi trước đi, thời gian này cũng mệt mỏi đến mức gầy đi rồi. Mẹ còn có việc, buổi tối có thể sẽ không có thời gian ăn cơm với con.”

Trần Nhất Nặc nhìn mẹ: “Mẹ lại muốn đi vận động đầu tư sao?”

“Cho là vậy đi.” Phàn Ngọc không gạt con gái: “Mẹ đi tìm ba con.” Bà ta đã tới bước đường cùng, ông ta nhẫn tâm cũng không tới mức trơ mắt nhìn bà ta phá sản.

Đuổi Trần Nhất Nặc về nhà, một mình Phàn Ngọc đi xe ô tô tới Công ty của Trần Nam Kình.

Còn chưa tới 7 giờ, Trần Nam Kình đang bận việc ở công ty.

Thấy vị khách không mời mà tới, thư ký cũng không dám ngăn cản không cho vào.

Chờ lúc cô ta báo cáo với Trần Nam Kình, Phàn Ngọc đã tới cửa văn phòng rồi.

Cửa văn phòng rộng mở, mặt đối mặt với nhau, cũng không thể nói là không rảnh.

Trần Nam Kình bảo thư ký đi làm việc của mình đi.

Cửa không đóng, vẫn còn đang rộng mở như trước.

“Ngồi đi.” Trần Nam Kình khách sáo nói, rót cho bà ta một ly trà.

Phàn Ngọc không có tâm trạng nào uống trà, cũng không rảnh mà nói chuyện cũ, bà ta nói thẳng vào vấn đề: “Mấy ngày trước nghe Nhất Nặc nói, con bé tới tìm ông, cụ thể là chuyện gì thì tôi nghĩ không cần phải nói thêm nữa.”

“Ừ, có biết một chút.” Trần Nam Kình đặt ly trà trên bàn trà trước mặt bà ta, ông ta ngồi ở đối diện.

Phong thái của ông ta cao hơn những nhà đầu tư mà bà ta gặp rất nhiều, trong lòng Phàn Ngọc khó chịu, nhưng chỉ có thể cầu cứu ở chỗ ông ta, cũng không thể cãi nhau với ông ta, làm ầm ĩ với ông ta giống như trước kia nữa.

Bà ta uống mấy ngụm nước để giảm cơn giận: “Mấy hạng mục kia ở công ty của tôi, ông muốn nói không có giá trị đầu tư thì chẳng khác nào là che đậy lương tâm mình. Nếu thật sự không có giá trị, sao tôi lại có thể tiêu tiền như tát nước chứ?”

Trần Nam Kình không trả lời.

Phàn Ngọc: “Ông nói một câu đi. Nếu không phải là bất đắc dĩ, tôi cũng sẽ không tới tìm ông.”

Trần Nam Kình hỏi lại: “Bà muốn tôi nói cái gì đây?”

Phàn Ngọc không tranh cãi với ông ta: “Ông cứ coi như là giúp một tay, trước tiên giúp tôi giải quyết nguồn tài trợ bộ phim đang quay của tôi, lợi nhuận chia cho ông sẽ không ít. Kẻ đầu sỏ chính là đứa con gái Thẩm Đường của ông, nếu không sao tôi đến mức bị động như vậy? Cầu xin ông nội bà nội lôi kéo đầu tư ở khắp nơi cũng không kéo được.”

Trần Nam Kình thờ ơ: “Đường Đường làm như vậy với công ty của bà, nhất định là do bà đã làm cái gì với con bé trong thời gian đó. Từ lúc bà giở trò đối với con bé cho đến giờ cũng chưa từng hỏi xem tôi có đồng ý hay không, bây giờ lúc con bé đối phó ngược lại bà, bà lại muốn người làm ba này giúp bà. Bản thân bà có cảm thấy hợp lý không?”

Mỗi một câu, lạnh lùng đến cực điểm.

Mỗi một ngụm không khí mà Phàn Ngọc hít thở đều là những mảnh băng vụn, cổ họng bầm tím: “Ông thật sự thấy chết không cứu, lòng dạ sắt đá như vậy sao?”

Trần Nam Kình: “Gần đây công ty của Thẩm Đường đã đầu tư đóng phim, bà có thể tới xem thử con bé, xem có thể kéo đầu tư không.”

Phàn Ngọc nở nụ cười lạnh giá, nhìn chằm chằm người đàn ông đã sống chung với bà ta hai mươi mấy năm, xa lạ như vậy, giống như cho đến bây giờ bà ta cũng chưa từng nhìn thấu ông ta.

“Trần Nam Kình, ông kêu tôi đi cầu xin Thẩm Đường? Ông có còn là con người không?”

Trần Nam Kình không nói tiếp, mọi thứ chìm vào trong sự yên lặng.

9 giờ tối, thành phố này vẫn còn đang bận rộn.

Tối nay Tưởng Thành Duật tăng ca, đang trên đường về nhà.

Tạ Quân Trình gọi điện thoại tới cho anh, hỏi thăm lúc nào sẽ đi tới hòn đảo nhỏ, nếu như nói không đi, anh ta sẽ kêu người chặt cây ngô xuống.

Không thể chăm sóc nữa.

Tưởng Thành Duật nhìn bên ngoài cửa sổ xe: “Cuối tuần mới có thời gian rảnh để đi, trước mắt tôi phải đưa Thẩm Đường về nhà thăm ông nội, ông nội ra đi đã gần một năm.”

Trong điện thoại im lặng trong chớp mắt.

Tạ Quân Trình: “Không gấp, chờ các người lại đến đây thu hoạch sau.”

Thời gian luôn qua nhanh như vậy, thấm thoát đã một năm qua đi.

Lúc Tưởng Thành Duật về tới nhà, Thẩm Đường đang vùi đầu viết này nọ trong phòng sách, khóe miệng mang nụ cười, hết sức chăm chú, lúc anh tới cửa phòng sách thì cô nghe thấy được tiếng bước chân.

Tưởng Thành Duật đứng ở cạnh cửa vài phút, không biết là Thẩm Đường đang suy nghĩ chuyện gì, cô hơi cắn môi, ý cười trên khóe miệng càng tăng.

‘Cốc cốc’, Tưởng Thành Duật gõ cửa hai cái.

Thẩm Đường gấp gáp, vội cất tờ giấy trong tay đi, lấy một quyển sách đậy lên trên.

Bị dọa đến mức tim đập bịch bịch, cô lên tiếng trách anh: “Sao anh trở về mà không có một chút tiếng động vậy chứ!”

Tưởng Thành Duật đi vào: “Anh muốn hỏi em, sao lại không đợi anh ở dưới lầu, anh đứng ở cửa 4 phút, em cũng không có ngẩng đầu lên.”

“Đang viết gì vậy, có thể cho anh xem hay không?”

Hai tay Thẩm Đường đậy lại, còn không có suy nghĩ muốn cho anh xem hay không.

Cô không giống mọi ngày, nhìn thấy anh thì lại dính chặt trên ngực anh.

Tưởng Thành Duật dựa vào mép bàn: “Để anh xem thử là cái gì đi, lại có thể vượt lên trên vị trí của anh vậy.”

Thẩm Đường nhìn anh, trong tay còn đang giữ chặt tờ giấy: “Em còn chưa vẽ xong mà.” Thật ra bức tranh đã được phát họa ra xong, có những chi tiết nhỏ vẫn chưa xử lý tốt.

“Anh chờ một chút, được không?”

“Được.” Tưởng Thành Duật hôn xuống môi cô, đi tới giá sách chọn sách: “Anh chọn cho em mấy quyển sách mang tới văn phòng, cái kệ sách của em trống trơn.”

“Chị Lỵ nói chờ chị ấy có thời gian rảnh sẽ đi mua cho em, xem thử có thể mua theo kí được không.”

“…” Tưởng Thành Duật cầm một quyển sách tiếng Anh loại đầu tư, không biết là nên dừng hay tiếp tục chọn: “Em muốn bảo chị Lỵ mua cho em, hay là lấy sách từ giá sách của anh.”

“Muốn anh chọn cho em, anh chọn cái gì em sẽ xem cái đó, xem hết em lại viết cảm nghĩ.” Thẩm Đường bổ sung chi tiết nhỏ vào trong bức tranh, lấy tay nhẹ nhàng che lại, sợ Tưởng Thành Duật nhìn thấy cô đang vẽ cái gì.

Vừa nghe cô nói như vậy, Tưởng Thành Duật nghiêm túc chọn giúp cô: “Nhớ kỹ lời nói của em, xem xong viết cảm nghĩ cho anh đấy.”

“Chắc chắn rồi, có điều kiện nào mà em đồng ý với anh rồi mà không làm đâu.”

10 phút sau, Tưởng Thành Duật chọn sách xong , Thẩm Đường cũng bổ sung xong những chi tiết nhỏ.

“Có thể xem rồi.” Thẩm Đường đưa bức tranh cho anh.

Tưởng Thành Duật đặt mấy quyển sách xuống, nhận lấy tờ giấy kia.

Xem ra là vẽ bằng bút máy, nhìn không ra được chút nền tảng hội họa nào, cực kỳ ngây thơ chất phác.

“Hai người ở giữa là em và anh sao?”

“Dạ.” Thẩm Đường đóng nắp bút: “Tranh của em chính là tranh trừu tượng.”

Tưởng Thành Duật: “Cái này của em nếu không vẽ trừu tượng, cũng thật sự nhìn không ra là anh.”

Thẩm Đường cười, lấy bút máy gõ anh mấy cái.

Rốt cuộc Tưởng Thành Duật cũng thấy điểm quan trọng của bức tranh, ở bãi cỏ xa xa, còn có một cô con gái đang đàn piano.

“Đây là con gái của chúng ta sao?”

Thẩm Đường gật đầu: “Anh có thể nhận ra được đó là cây đàn piano kia không?”

“Bên cạnh không phải là có để ghi chú sao?”

“…”

Tưởng Thành Duật vừa cầm bức tranh, đưa bàn tay mang nhẫn kia vuốt ve bên má cô: “Không có hai chữ ‘đàn Piano’ này anh cũng nhận ra được là em vẽ cái gì mà.”

Sau đó, anh chụp hình bức tranh lại, cài đặt thành hình nền điện thoại.

Chương 72: Kết cục (Phần đầu)

Tưởng Thành Duật nhìn chiếc đàn piano trên bức tranh, nếu không phải cô cố ý dùng chữ ghi chú ở bên cạnh, rất khó có thể vừa nhìn đã nhận ra cô gái đang chơi đàn piano trong bức tranh.

Đóa hoa hải đường trên đàn piano kia tạm thời chắp vá lại, vẫn có thể nhìn ra được đó là một đóa hoa.

Đây là khung cảnh ở phòng khách thôn Hải Đường.

Từ bỏ việc chơi đàn piano vẫn luôn khiến cô tiếc nuối.

“Em có muốn học piano chuyên sâu nữa không?” Tưởng Thành Duật hỏi.

“Thêm mấy năm nữa là em bao mươi tuổi rồi, vẫn là nên làm bà chủ Thẩm của em thật tốt thôi.” Thẩm Đường dọn dẹp sách trên bàn sạch sẽ, đặt bức tranh bên cạnh máy tính, làm quà tặng tặng cho anh.

“Nếu như sau này con gái thích chơi đàn piano, vậy thì hãy bồi dưỡng sở thích của con bé thật tốt.” Cô nhìn kỹ năng vẽ tranh của bản thân mình hình như có hơi thảm không nỡ nhìn: “Nếu như con gái có thiên phú vẽ tranh giống Tranh Tranh, vậy chắc chắn sẽ để con bé học vẽ, về phần piano…”

Tiếc nuối thì cứ tiếc nuối đi.

Cuộc sống mà, ai mà không có tiếc nuối chứ.

“Ông chủ lớn giống như anh, có chuyện gì tiếc nuối hoặc hối hận không nhỉ?”

Cô kéo tay anh trở về phòng ngủ.

Không đợi Tưởng Thành Duật nói chuyện, Thẩm Đường tự hỏi tự trả lời: “Có lẽ là không có rồi, em thấy anh đưa ra quyết định gì đều suy xét cẩn thận. Sau này em cũng phải học theo thật tốt.”

Làm bà chủ rồi thì không thể làm theo ý thích được nữa.

Có một chuyện hối hận, nhưng Tưởng Thành Duật không nói.

Thứ ba tuần sau bọn họ phải bay đến Thâm Quyến, sau khi thăm ông nội sẽ bay đến hải đảo nghỉ phép.

Tắm xong, Thẩm Đường lấy vali ra sắp xếp hành lý.

Tưởng Thành Duật đứng ở bên cạnh, nhìn cô gấp từng chiếc áo sơ mi của anh, ngón tay mượt mà thon dài vuốt phẳng từng chiếc áo, không có chút nếp nhăn nào.

Áo sơ mi của anh có màu gì, cô lại xếp áo phông cùng màu của mình lên trên, mỗi hai chiếc áo đặt trong một cái túi chống bụi, giống như đồ tình nhân.

Tưởng Thành Duật đã nhìn ra quy luật: “Để anh sắp xếp cho, em đi ngủ đi.”

Thẩm Đường để anh làm việc, nhưng cô không rời khỏi phòng thay đồ, hai tay quấn lại trên eo của anh.

Cảm giác chạm vào cơ eo và cơ bụng của anh rất tuyệt, cô thích đến mức không nỡ buông tay.

Tưởng Thành Duật ấn tay của cô: “Đừng có động linh tinh.”

Thẩm Đường không làm ảnh hưởng anh làm việc, dọn dẹp xong đồ ngủ của anh.

“Chồng ơi, đừng quên mang cho em một bộ đồ chống nắng đấy.”

Ước chừng phòng thay đồ yên lặng tới mười giây.

Cách xưng hô này vô tình kéo lại khoảng cách của trái tim họ.

“Anh đặt trong vali rồi, mang hai bộ.”

Thẩm Đường cũng đang nỗ lực thích nghi với cách xưng hô chồng ơi này, có lúc khó tránh khỏi lo lắng, có phải anh thật sự bằng lòng bước vào hôn nhân rồi hay không, thật sự là muốn cùng cô đi cả đời sao.

Đợi buổi sáng mở mắt trong vòng tay ấm áp vững chắc của anh, sự lo lắng mới hoàn toàn tan biến đi, trong lòng cô mới dần yên ổn.

Quần áo đã được sắp xếp xong hết, đầy cả một vali.

Trước đây Tưởng Thành Duật bị cô trêu chọc đến nổi lửa, bây giờ mới rảnh rỗi dập lửa.

Ghế sô pha trong phòng thay đồ không đủ rộng, Thẩm Đường bị Tưởng Thành Duật ôm trong vòng tay, cô nằm ở dưới thân anh, nắm lấy bờ vai anh.

Nửa đoạn thời gian đầu, Tưởng Thành Duật dịu dàng với cô.

Sau đó, lại mạnh mẽ muốn cô.

Cho dù là như thế nào, Thẩm Đường đều không chịu được.

Từ phòng thay đồ đến trên ghế sô pha trong phòng ngủ, trận kịch liệt này cũng trở lại bình tĩnh. Thẩm Đường tắm xong thì nằm trên giường, mệt đến không muốn cử động, thể lực của anh giống như khi anh hai bảy hai tám tuổi.

Cô nhìn Tưởng Thành Duật đang uống nước: “Em ngủ đây, chồng yêu ngủ ngon nhé.”

“Ừm.” Tưởng Thành Duật đặt ly nước xuống.

Khăn tắm của cô bị đặt sang một bên.

Tưởng Thành Duật vùi đầu, hôn xuống chỗ mẫn cảm nhất của cô.

Thẩm Đường hơi run lên, theo phản xạ có điều kiện muốn lấy chân đạp anh.

Chưa đạp được, chân đã bị Tưởng Thành Duật nắm lấy, bờ môi ấm áp của anh lại lướt xuống.

Hai chân của Thẩm Đường bị anh giữ lấy, căn bản không thể động đậy.

Anh vẫn đang hôn.

Sự dịu dàng trên đầu lưỡi khiến cô như tấm băng tan chảy.

Sự tê dại như bị điện giật không thể phóng thích, Thẩm Đường không thể ôm lấy Tưởng Thành Duật, chỉ có thể giơ tay tắt đèn, với tay lấy một chiếc gối ôm che mặt lại.

Ý đồ để gối đầu hút mất một phần giọng nói của cô.

Sau đó Tưởng Thành Duật lại muốn cô một lần nữa.

Đêm nay là một đêm không có giấc mộng đến trời sáng.

Thẩm Đường bị tiếng chuông báo thức 7 giờ sáng đánh thức, vốn dĩ cô đã đặt báo thức lúc 6 giờ, có lẽ chưa muốn dậy, Tưởng Thành Duật đổi lại thời gian báo thức cho cô.

Cô mơ mơ màng màng mở mắt ra, bên cạnh đã không có ai.

Mỗi ngày 5, 6 giờ sáng Tưởng Thành Duật đã rời giường, lúc này không phải đang ở công ty thì cũng là đang trên đường đến công ty.

Cô vén chăn lên ngồi dậy.

Ngày mai có chuyến bay về quê, hôm nay cô phải đến công ty sắp xếp xong những công việc tiếp theo.

Thẩm Đường làm vệ sinh xong, thay quần áo xuống lầu.

Vậy mà Tưởng Thành Duât vẫn còn ở nhà, anh ngồi trước bàn ăn, bày hai chiếc laptop.

“Sao anh vẫn chưa đến công ty thế?”

Tưởng Thành Duật đang bận, đưa ly nước bên tay cho cô: “Hôm nay có một cuộc hội nghị sản xuất, đến lúc đó anh phải đến thẳng hội trường, không có thời gian chạy đến công ty nữa.”

Thẩm Đường uống nửa ly nước ấm, ngồi bên cạnh anh yên lặng ăn cơm.

Anh đã ăn xong bữa sáng, cố ý ngồi với cô thêm mấy phút.

“Buổi tối anh đến chỗ mẹ anh một chuyến, có lẽ phải muộn một chút mới trở về.” Tưởng Thành Duật báo một tiếng với cô.

Thời gian không còn nhiều, nếu không đi sẽ không tới kịp.

“Không đợi được em ăn xong rồi, bây giờ anh phải đi mới kịp.”

“Không cần ở đây với em đâu, anh đi nhanh đi, đừng đến trễ đó.” Thẩm Đường lấy giấy ăn lau miệng, dựa gần vào anh.

Tưởng Thành Duật tắt máy tính, quay mặt sang bên cạnh, hôn cô một cái.

Thẩm Đường nhìn xuống sân qua cửa sổ sát đất của phòng khách, xe ô tô của anh chậm rãi rời đi.

Trước đây cùng anh ăn bữa sáng chưa từng có cảm giác hạnh phúc thế này, lúc đó cứ mãi lo không biết ngày nào sẽ tan vỡ.

Bây giờ không giống vậy.

Mỗi một ngày mở mắt cô đều rất chờ mong.

Hai ngày trước, khi cô tán gẫu với Ôn Địch, Ôn Địch nói đang sáng tác một kịch bản về trai đểu, chuẩn bị ngược trai đểu đến thương tích đầy mình.

Ôn Địch còn nói, muốn sắp xếp vào kịch bản một người đàn ông tốt, hỏi cô có muốn viết câu chuyện tình yêu của cô và Tưởng Thành Duật vào không, nếu như muốn viết, hai người bọn họ hợp tác thành một bộ kịch bản.

Cũng không phải là không thể.

Thẩm Đường thu suy nghĩ lại, sau khi ăn xong bữa sáng thì vội vàng đến công ty.

Hôm nay Trữ Nhiễm đã đến công ty, tuy rằng đã kết thúc ghi hình tiết mục truyền hình, nhưng huấn luyện thể  chất và luyện tập vũ đạo vẫn phải tiếp tục, tháng mười một sẽ khai máy một bộ phim mới, cô ta phải nhân mấy tháng này lấy lại tinh thần nghề nghiệp.

Theo tiết mục chương trình truyền hình được phát ra, cô ta đã thu hoạch được danh tiếng, không ít cư dân mạng chuyển từ anti fan thành fan hâm mộ. Các loại kịch bản và hoạt động làm ăn theo đó mà tìm đến cửa.

Trải qua thời gian điều chỉnh một đêm, Trữ Nhiễm đã chấp nhận sự thật Tần Tỉnh đã có bạn gái.

Tuy rằng lấy được vị trí thứ hai, giống như lời chị Lỵ nói, trong lòng cư dân mạng, sự thay đổi của cô ta không thể đo đếm được bằng xếp hạng.

Hiện tại tiết mục chương trình truyền hình mới phát sóng đến tập thứ sáu, mấy tập sau mới là khoảnh khắc nổi bật của cô ta, đến lúc đó lại có thể thu hoạch một làn sóng khen ngợi.

Tình yêu chẳng là cái thá gì, nhưng sự nghiệp chắc chắn phải có.

Trữ Nhiễm an ủi bản thân mình.

Buổi sáng hôm nay mở cuộc họp thảo luận xem tiếp theo cô ta phải nhận mấy bộ phim nào, Trữ Nhiễm là người cuối cùng đến phòng hội nghị.

Thẩm Đường vỗ vỗ ghế trống bên cạnh cô: “Chỗ này nè.”

Ghế trống đối diện với Tần Tỉnh, nếu như không cố ý nhìn anh ta, hoàn toàn có thể tránh giao tiếp ánh mắt.

Trong phòng hội nghị có mùi hương cà phê bay lên, các cô gái bọn họ đều giảm cân, chỉ có trước mặt Tần Tỉnh đặt một ly cà phê.

Trữ Nhiễm muốn nhìn một cái, nhưng lại nhịn xuống.

Thẩm Đường vẫn chưa xem kịch bản, cô hỏi Tần Tỉnh có ý kiến gì không: “Tôi mang theo mấy bộ kịch bản lên máy bay xem, mọi người cứ giới thiệu trước mấy bộ đi.”

“Bộ thứ nhất và thứ tư không tệ, tôi đã xem kịch bản một lượt rồi.”

Trong phòng hội nghị yên tĩnh, giọng nói của anh ta giống như vang vọng từng tầng lớp, rất có kết cấu, đặc biệt là khi nói đến anh ta đã xem hết kịch bản một lượt.

Trữ Nhiễm lặng lẽ nhìn anh ta, còn Tần Tỉnh thì đang nhìn màn hình lớn.

Cô ta thu ánh mắt lại, cũng nhìn lên các kịch bản được liệt kê ra trên màn hình.

Anh ta xem hết những kịch bản cô ta phải nhận diễn, có phải là không thất vọng về cô ta như trước nữa hay không.

Nhưng giây tiếp theo, cô ta lại tự cười nhạo mình.

Bây giờ anh ta đã có bạn gái rồi, mà còn giúp cô ta kiểm tra những bộ phim mà cô ta phải nhận sau này, liên quan đến lợi ích của công ty, cũng là liên quan đến lợi ích của bản thân anh ta.

Cô ta kích động như vậy làm gì chứ.

Trữ Nhiễm lật biên bản cuộc họp ra, nghiêm túc ghi điều quan trọng mà bọn họ thảo luận xuống.

Thẩm Đường thấy cô ta làm ghi chép cuộc họp, suýt chút nữa kinh ngạc đến rơi cằm xuống.

Thảo luận hơn hai tiếng đồng hồ, sau khi tan họp, Thẩm Đường dẫn đầu ra khỏi phòng hội nghị.

Trữ Nhiễm và Tần Tình đi đến cửa cùng lúc, cô ta tăng nhanh bước chân đi lên phía trước anh ta, để mình không nhìn anh ta nữa.

“Bà chủ Thẩm.” Trữ Nhiễm đi nhanh gọi Thẩm Đường.

Thẩm Đường xoay người: “Sao thế?”

“Nghe nói cô muốn đi nghỉ phép à.”

“Ừm, khoảng một tuần thôi. Trong thời gian đó nếu có chuyện gì cô cứ đi tìm chị Lỵ.”

Trữ Nhiễm có thể có chuyện gì chứ, một tuần tiếp theo ngoài hai hoạt động làm ăn, cô ta cũng không có sắp xếp gì khác, phải huấn luyện ở công ty.

“Lần này vẫn có quà cho tôi chứ?”

“Có chứ, hai viên sô cô la có đủ không?”

“… Cô thật là keo kiệt.” Trữ Nhiễm lấy một hộp hình chữ nhật trong túi xách ra: “Người ta nhờ vả tôi, hy vọng cô thích, nếu như không thích cũng đừng có tính nợ lên đầu tôi.”

Nhét đồ vào trong tay Thẩm Đường, cô ta xoay người chạy một mạch đến phòng huấn luyện, dường như sợ Thẩm Đường sẽ chạy đuổi theo cô ta vậy.

Về đến văn phòng, Thẩm Đường mở cái hộp đó ra.

Bên ngoài đóng gói rất tinh xảo, giấy gói cũng được lựa chọn tỉ mỉ.

Gỡ bỏ lớp giấy gói, là một cuốn album bằng da.

Bố cục bên trong đã được chuyên gia thiết kế, bức ảnh cũ được in trong album mới, thứ già đi chính là thời gian.

Trên trang bìa là mấy bức ảnh chụp em bé vừa chào đời không lâu.

Chỉ nhìn mấy bức ảnh này, thật sự không thể nhìn ra là cô lúc nhỏ.

Lật từng trang từng trang, các đường nét trên khuôn mặt cô cũng dần dần trở nên trong trẻo và có cảm giác chân thật hơn.

Từ khi cô chào đời đến khi trong một tuổi, hình ảnh tràn đầy một cuốn album.

Từ đầu đến cuối đều không có bóng dáng của Trần Nam Kình và Tiêu Chân xuất hiện, trong mấy bức ảnh cuối cùng, cô đã chập chững biết đi, buộc một bím tóc nhỏ, mặc chiếc váy công chúa xinh đẹp, lúc đó đi đường vẫn chưa vững, cứ lắc lư lắc lư mãi, còn đang cười nhào vào lòng một người.

Đồ chơi trong tay người đó lộ ra một nửa trước máy ảnh, nhưng người thì không xuất hiện.

Có lẽ là Tiêu Chân.

Biết cô không muốn nhìn thấy bọn họ, cho nên khi làm album Tiêu Chân đã cố ý cắt bớt ảnh đi.

Quá khứ đã vỡ tan tành, thật sự không thể chỉ dựa vào một cuốn album để phục hồi lại được.

Nhưng có lẽ Tưởng Thành Duật thích cuốn album này.

Hội nghị sản xuất đã kết thúc, Tưởng Thành Duật từ chối bữa tiệc tối, đi thẳng về nhà cũ.

Hôm nay tâm trạng của bà Tưởng không tệ, bà ấy đang vẽ tranh trong sân, gần đây rảnh rỗi không có việc gì làm, bắt đầu học vẽ với cháu gái: “Sao hôm nay con lại có thời gian đến đây thế?”

Tưởng Thành Duật ngồi xuống bên cạnh mẹ: “Con phải đi nghỉ phép với Thẩm Đường, qua đây thăm mẹ và ba con.”

“Trước đây con ra ngoài chơi cũng chưa từng nói với ba mẹ mà.” Bà Tưởng xoay mặt: “Lần này sao lại nhớ mà đến báo cáo hành trình vậy? Là…”

Đang nói, bà ấy dừng lại một chút.

Đã tìm được nguyên nhân hôm nay con trai qua đây.

Bà Tưởng mỉm cười, nhìn ngón áp út của anh: “Mẹ đã nói mà, thì ra là tới đưa nhẫn cho mẹ xem.”

Tưởng Thành Duật: “Mẹ, mẹ đừng lấy suy nghĩ của mẹ phỏng đoán con.”

“Không cần phải xấu hổ đâu, ở trước mặt mẹ con còn giả vờ làm người lớn cái gì chứ.” Bà Tưởng cảm thán: “Con kết hôn rồi có gia đình của mình, mẹ mới cảm thấy con thật sự trưởng thành.”

Bà ấy chỉ vào bức vẽ: “Mẹ đang học vẽ, đợi khi nào học được gần xong, mẹ sẽ vẽ cho gia đình nhỏ của con một bức vẽ nhé.”

Tưởng Thành Duật nhìn bảng vẽ của mẹ: “Mẹ, bức tranh này của mẹ là gì thế?”

Bà Tưởng nghiêm túc giới thiệu: “Sân nhà của chúng ta, bên này là biệt thự, đây là vườn hoa, có lẽ là vẫn chưa vẽ xong hoa nên con không nhìn ra đấy.”

Đột nhiên Tưởng Thành Duật không nói gì, kỹ năng vẽ tranh này còn không bằng Thẩm Đường.

Bình Luận (0)
Comment