Dưới Vẻ Bề Ngoài

Chương 103

Rời khỏi phòng của Jim, Kim Nguyên nghĩ thầm, chồng đi gặp bác sĩ tâm lý của vợ thì cũng là chuyện bình thường mà, có gì mà anh phải giấu giếm như thế?

**

Mấy ngày sau, may mắn là chuyến công tác của Lệ Liệt Nông khá thuận lợi. Nhân viên phục vụ người Mexico ở khách sạn cũng không để lộ dấu hiệu gì khả nghi. Bên cạnh đó, nhóm tình báo của 1942 vẫn quan sát nhất cử nhất động của tên con trai lão trùm ma tuý tại Los Angeles. Báo cáo cho thấy tên này đang móc nối với đệ tử cũ của ba hắn nhằm mở rộng thế lực.

Ngày thứ năm, họ rời Los Angeles. Hành trình của nhà lãnh đạo 1942 tại Los Angeles kết thúc toàn vẹn. Từ đây, họ sẽ bay thẳng đến London để gặp nhóm hậu duệ người Celt. Chỉ sau vỏn vẹn vài tiếng gặp và nói chuyện, đoàn lại di chuyển ra sân bay Heathrow. Theo kế hoạch, họ sẽ bay từ đây tới Prague vì vài ngày nữa, Lệ Liệt Nông sẽ tham dự bữa tiệc thứ hai chúc mừng bộ trưởng Bộ Tài chính nhậm chức. Đây cũng là công việc cuối trong chuyến công tác nước ngoài mười ngày của Lệ Liệt Nông.

Chỉ bốn mươi phút nữa là tới giờ lên máy bay tới Prague. Lệ Liệt Nông, Kim Nguyên và mấy người vệ sĩ đang nghỉ ngơi trong phòng chờ VIP tại sân bay Heathrow. Lệ Liệt Nông nhắm mắt ngả người trên ghế sopha. Bay liên tục khiến sắc mặt anh không giấu được vẻ mệt mỏi. Kim Nguyên đưa một lon nước tăng lực tới trước mặt Lệ Liệt Nông.

“Ngài Lệ.”

Lệ Liệt Nông mở mắt nhưng không nhận lon nước. Anh giơ tay nhìn đồng hồ, nhìn có vẻ rất mâu thuẫn. Một lát sau, nhà lãnh đạo 1942 giao nhiệm vụ cho anh: “Kim Nguyên, giúp tôi đặt vé về Las Vegas trước.”

Bốn mươi phút sau, Kim Nguyên và vài thành viên 1942 cùng cận vệ bay tới Prague, còn Lệ Liệt Nông với hai vệ sĩ riêng bay về Las Vegas. Trước khi đi, Lệ Liệt Nông còn hứa với Kim Nguyên rằng anh sẽ đúng giờ xuất hiện trong lễ chúc mừng của bộ trưởng Bộ Tài chính.

“Kim Nguyên, đây là chuyện cá nhân nên tôi không muốn mình bị ngăn cản.” Lệ Liệt Nông đã nói như vậy, Kim Nguyên chỉ có thể bất đắc dĩ bay trước tới Prague.

**

Đèn trong mái đình vừa được bật lên, giữa bóng tối trông nó như một giọt sương treo trên mái nhà trên miền núi. Từ xa, người đàn ông mặc quân phục màu xanh đậm nhẹ nhàng bước tới. Dưới mái đình là bóng dáng người phụ nữ đang tập yoga. Khi người đàn ông bước tới gần, hai cô gái đứng cạnh đó tự giác rời đi.

Người đàn ông đứng trước mặt người phụ nữ, gọi: “Bà Lệ.”

Cô đang tập trung tập yoga thì bị tiếng anh cắt ngang. Đập vào mắt cô là bóng dáng cao lớn, chiếc huy hiệu cài ngay ngắn trên ngực áo, ống quần dài thẳng tắp, giày bốt da nghiêm chỉnh. Nhìn từ từ lên trên, cô không nhịn được mà nuốt ‘ực’ nước bọt, là khuôn mặt đẹp trai cùng kiểu tóc gọn gàng, chỉnh tề.

Giọng anh dịu dàng như ánh trăng trên cao: “Không biết anh có vinh dự được cùng em đi bộ trong vườn không?”

Người đàn ông mặc quân phục vươn tay tới trước mặt cô. Cô cũng đang định đặt tay mình vào tay anh thì đột ngột xấu hổ kêu một tiếng.

“Sao vậy em?”

Cô ngượng ngùng, phẩy tay: “Anh quay sang chỗ khác một chút.”

Anh làm theo lời cô.

Cô nhanh chóng kẹp lại tóc, túm lấy áo choàng mặc vội lên người, sửa sang lại mọi thứ xong, cô bỗng ỉu xìu. Giờ anh mặc nghiêm chỉnh như vậy mà cô thì từ trên xuống dưới lôi thôi lếch thếch.

Vì anh đột ngột quay lại nhìn cô chăm chú, cô ngại ngùng hỏi trông em có được không.

“Em xinh lắm.” Anh nói xong giơ khuỷu tay ra.

Cô cong đôi mắt, quàng tay mình qua khuỷu tay anh. Anh đưa cô đi dạo trong khu vườn. 

“Anh về lúc nào vậy?” Như một cô gái mới yêu, cô không giấu được niềm vui khi nhìn thấy anh.

“Ông Lệ muốn nói với bà Lệ một chuyện.”

“Chuyện gì ạ?”

Hai người sóng vai bước chung nhịp trên con đường mòn. Khi đi qua những phiến lá cọ mọc xoè ra, anh sẽ giơ tay gạt để chúng không đập vào mặt, vào người cô.

Qua chỗ mấy cây cọ là vườn hoa hồng. Anh ngắt một bông hoa tặng cô rồi bọn họ đứng trước bể bơi. Ánh trăng trên cao chiếu xuống mặt nước lấp lánh.

Trên trời có một vầng trăng, dưới mặt nước cũng có một vầng trăng.

Anh kể: “Hy Lạp cổ đại gọi mặt trăng là Selene, cũng là tên một vị nữ thần, Selene là người phụ nữ đẹp nhất. Vào ngày trăng khuyết cũng đẹp, mà ngày trăng tròn thì càng được người ta yêu thích hơn. Vào ngày trăng tròn, nữ thần sẽ cho họ nhiều may mắn, nên, mỗi buổi tối trăng tròn, người dân Hy Lạp sẽ thành tâm cầu nguyện hướng về thần Selene. Câu chuyện đó đến giờ vẫn có rất nhiều người kể lại.”

“Ngày nay, chúng ta đã có máy bay vươn lên trời cao, có vô số đường cao tốc nối liền những mảnh đất xa xôi, có con tàu vũ trụ tối tân đáp lên Mặt Trăng và phát hiện ra nữ thần Selene cũng chỉ là một bà mặt rỗ. Vật lý và thiên văn giúp ta hiểu chu kỳ vận động của Mặt Trăng, chính nó khiến thuỷ triều lên xuống chứ không phải là sức mạnh thần thánh. Người hiện đại giờ đây không còn cầu nguyện nữ thần Selene nữa.”

Bóng trăng tròn trên mặt nước, còn hoa hồng đang toả hương trong tay cô.

Anh đón lấy bông hồng, cài lên vành tai cô rồi xoa xoa đôi má mềm. Anh nhìn sâu vào mắt cô và nói: “Nhưng có người không như vậy. Dù Selene có khuôn mặt rỗ như bánh đa, dù là hình tròn hay khuyết, dù là may mắn hay bất hạnh, trong mắt họ, nữ thần vẫn là độc nhất vô nhị, không vì sự thay đổi về thời gian và nhận thức mà từ bỏ lòng tin.”

Mùi hoa hồng vương vấn quanh họ, cô nhẹ nhàng hỏi anh: “Đây là câu chuyện ông Lệ muốn kể cho bà Lệ sao?”

“Ông Lệ đã đi hơn tám ngàn cây số để nói những lời này cho bà Lệ.”

“Tám ngàn cây số xa như thế nào vậy?” Cô rất tò mò.

“Là khoảng cách giữa bầu trời và mặt đất.”

“Oaaa.”

“Bà Lệ vui không?”

“Em vui lắm.”

“Như vậy, bà Lệ có hiểu những gì ông Lệ vừa kể không?”

“Em nghĩ là em hiểu.”

“Thử nói anh nghe nào.”

“Ông Lệ muốn nói với bà Lệ là anh sẽ không từ bỏ tín ngưỡng của mình. Trong lòng anh, Selene là độc nhất vô nhị. Ông Lệ sẽ luôn yêu cô ấy, dù cô ấy xinh hay xấu, dù cô ấy cho anh may mắn hay mang đến xui rủi.”

Im lặng.

“Em nói đúng không?”

Có giọt sương đọng trên khoé mắt anh rồi trôi xuống. 

“Em nói đúng rồi.”

Anh cụp mắt, cúi xuống gần cô. Môi anh dán lên môi cô, ghì sát cô vào người mình, để cô quàng tay ôm lấy vai anh. Áo choàng trên người cô tuột xuống.

**

Mặt trăng vẫn chiếu xuống bể bơi, hoa hồng vẫn toả hương từ thái dương, cô đang đứng cạnh bể bơi, tay xoa xoa đôi môi được hôn đến sưng mọng.

Giờ chỉ có bóng dáng cô phản chiếu trên mặt nước.

Một lúc sau, cô mới sực tỉnh, nhặt áo choàng khoác lên người. Chân cô đi trong mơ hồ, cho đến khi thấy bóng dáng hai người kia. Cô hỏi: “Cao Vân Song, vừa rồi có phải Lệ Liệt Nông tới đúng không?”

“Đúng vậy bà Lệ.”

Cô quay sang phía bên kia: “Trần Đan Ni?”

“Đúng vậy bà Lệ, ngài Lệ vừa ghé qua.”

Cô ngẩng đầu nhìn mặt trăng trên cao. Tất cả là vì vầng trăng ấy khiến cô trở nên ngẩn ngơ. Chắc trong lòng, Cao Vân Song và Trần Đan Ni đang trộm cười mình.

Tình trạng ngẩn ngơ này kéo dài tới tận lúc cô vào phòng ngủ, đứng trước gương. Người phụ nữ trong gương có một bông hoa hồng đỏ cài bên tai, khuôn mặt cũng đỏ ửng và đôi môi thì sưng lên.

Niềm vui sướng trong lòng như từng đợt sóng vỗ bờ, khoé miệng cô tươi rói lan đến cả khoé mắt. Đôi mắt biết cười ấy long lanh.

**

Cùng lúc đó, Kim Nguyên nhận được cuộc gọi đến từ nhóm cố vấn của 1942. Dựa theo nội dung cuộc gọi, anh ngay lập tức tư duy lại cách hiểu bản báo cáo tình báo kia.

Một tiếng rưỡi sau, cả người Kim Nguyên đổ mồ hôi lạnh trước bản phân tích của chính mình. Anh lo lắng, quyết định kiểm tra lại một lần nữa. Không có gì thay đổi, kết quả vẫn là cái xác suất 90%.

Kim Nguyên đi mở cửa sổ, cố gắng hít không khí lạnh cho tỉnh táo. Một trợ lý khác, cũng là thành viên của 1942 hỏi anh: “Ngài Kim, tiếp theo phải làm sao đây?”

“Để tôi xử lý tiếp, hiện chưa có kế hoạch gì, các cậu không được nói ra ngoài.”

Trong phòng chỉ còn lại Kim Nguyên.

Hai tiếng vừa rồi dốc sức phân tích manh mối và báo cáo khiến Kim Nguyên đi từ bất ngờ này tới cú shock khác. Trong ba tiếng bọn họ trao đổi với hậu duệ người Celt, tên A đã xuất hiện ở sân bay tại Prague. Trong số nhân viên phục vụ tại buổi lễ nhậm chức của bộ trưởng Bộ Tài chính có tên trợ thủ của A. Tên A cũng có thể xuất hiện ngày đó, mục đích vì cái gì thì đứa trẻ con cũng đoán được.

Làm người ta khó hiểu chính là tại sao hắn lại không trực tiếp đến Prague mà còn lượn lờ ở Los Angeles.

Lần theo các manh mối, một nhân vật thần bí khác xuất hiện tại Los Angeles từng gặp mặt A. Theo tin tức tình báo của 1942, nhân vật bí ẩn này đã tới Los Angeles để gặp A, trước đó hai bên chỉ liên lạc với nhau qua thư điện tử.

Ngoài mặt, nhân vật bí ẩn này khá giống một tên thợ săn tiền thưởng. Nhưng với bản tính đa nghi của A, hắn yêu cầu phải gặp mặt tại Los Angeles. Khi gặp, nhân vật bí ẩn này không chỉ cung cấp cho A chi tiết lịch trình của Lệ Liệt Nông mà còn tuồn cho hắn vé vào cửa buổi tiệc chúc mừng bộ trưởng Bộ Tài chính.

Mười phút sau, nhân vật thần bí cầm tiền thưởng rời đi. Manh mối duy nhất mà 1942 lấy được là địa chỉ email của hắn. Khó nhằn chính là hacker của 1942 không tìm kiếm được thông tin gì khác, mọi email đã đều được mã hoá tinh vi, phức tạp.

Nếu không phải hôm đó có khách du lịch thích quay chụp vô tình quay lại cảnh hai người đàn ông gặp mặt ở công viên, nếu không phải camera an ninh của khách sạn bắt được dáng vẻ người đàn ông thần bí mặc áo gió đội mũ kín mít, có lẽ họ sẽ nghĩ đó là chuyện hư cấu. Nhờ những hình ảnh đó, Kim Nguyên và các thành viên 1942 có thể kết luận người bí ẩn kia là một tên thợ săn tiền thưởng.

Tại sao Kim Nguyên và nhà lãnh đạo 1942 có thể làm việc ăn ý đến vậy? Chính là vì cả hai người họ đều cùng thời điểm tham gia bữa tiệc chào tân sinh viên ở West Point, cùng nhau trải qua thời gian học tập, huấn luyện khắc nghiệt ở trường quân đội, cùng tham dự lễ tốt nghiệp ở West Point.

Chỉ mất chưa đầy hai giây, Kim Nguyên có thể nhận ra người đàn ông bí ẩn mặc áo gió choàng mũ kín mít kia. Người gặp A cung cấp manh mối về lịch trình của nhà lãnh đạo 1942, người lấy tiền thưởng không ai khác chính là Lệ Liệt Nông.

Chính Kim Nguyên cũng không thể tin được. Có lẽ tên A kia có đầu thai sang kiếp sau cũng không biết được người hắn muốn giết nhất lại trực tiếp đến giao dịch với mình.

Những bằng chứng đó cho thấy chính Lệ Liệt Nông là đạo diễn phía sau. Anh âm thầm nhìn A đi tới Prague, xuất hiện tại buổi lễ chúc mừng bộ trưởng Bộ Tài chính và trong buổi lễ đó, nhà lãnh đạo 1942 bị ám sát.

Kim Nguyên giờ vẫn đổ mồ hôi lạnh. Đêm đó, anh không ngủ nổi. Sáng hôm sau vừa dậy, anh lập tức gọi điện thoại.

**

Khi nhận được cuộc gọi của Kim Nguyên, Phương Vy Kỳ đang ở London. Cúp điện thoại, anh trực tiếp lao tới sân bay Heathrow.

Từ London tới Prague, Phương Vy Kỳ bắt Kim Nguyên nhắc đi nhắc lại những manh mối quan trọng. Anh không thể tin được, xong lại tin, rồi lại tự mình bác bỏ. Cuối cùng, một số suy nghĩ liên kết lại, anh dần hiểu ra. Phương Vy Kỳ vỗ trán, tự cười trí tưởng tượng bay xa của mình.

Anh lắc đầu, lẩm bẩm: “Sao có thể chứ, người đàn ông này là Lệ Liệt Nông, là một người được bồi dưỡng để vặn dây cót, dâng hiến toàn bộ cho 1942.”

Mới vừa đặt chân tới Prague, Phương Vy Kỳ nhận được cuộc gọi từ Lệ Liệt Nông. Cậu ta nói ngắn gọn: “Sẽ có người đón cậu ở sân bay” rồi cúp máy.

Phương Vy Kỳ cười khổ: “Tên điên này.”

Nửa tiếng sau, Phương Vy Kỳ gặp Lệ Liệt Nông ở khách sạn mà chính phủ sắp xếp cho nhà lãnh đạo 1942. 

Lệ Liệt Nông mở cửa, đập vào mũi Phương Vy Kỳ là mùi thuốc lá thoang thoảng.

Người mở cửa cho anh trông hơi mệt mỏi, nhưng đôi mắt đầy sự nhanh nhẹn, kiên quyết, cố chấp và hy vọng. Đâu đó, anh còn thấy được ánh sáng trong đôi mắt ấy.

Màu lam Lucifer.

Nhìn đôi mắt cậu ta, linh cảm của Phương Vy Kỳ càng mãnh liệt. Anh sợ rằng sau khi cậu ta rời khỏi căn phòng này sẽ làm chuyện điên rồ.

Lệ Liệt Nông đi thẳng vào vấn đề trước: “Phương Vy Kỳ, tôi muốn đưa Hứa Qua quay về.”

Hai người đứng sát vai cạnh cửa sổ kính.

“Taylor nói với tôi, những người bị rối loạn nhân cách thường hay có những hành động, cử chỉ lặp đi lặp lại như hay dụi mắt, hét ầm ĩ, đôi lúc rơi vào hôn mê,… Mỗi lần như vậy, nhân cách họ lại thay đổi.” Dừng một chút, Lệ Liệt Nông nói tiếp: “Hứa Qua có chút khác biệt, nếu phải chịu một đả kích lớn, nhân cách của cô ấy sẽ thay đổi. Nhân cách Liên Kiêu bị áp chế, Hứa Qua sẽ quay về giống như lần ở Mexico.”

Phương Vy Kỳ không bị tưởng tượng quá đà. Tên điên cạnh anh đã xác nhận điều đó.

“Tôi đưa cho Taylor trích xuất camera ở sân bay Mexico và ở bệnh viện về Hứa Qua”, tên thần kinh cạnh anh hớn hở, có lẽ vì vui quá nên cậu ta suýt quên giải thích: “Taylor là bác sĩ tâm lý của Hứa Qua.”

“Từ video ấy kết hợp với chẩn đoán của Hứa Qua ở thời điểm đó, Taylor kết luận là những yếu tố như hành lang dài, hoàn cảnh đó, sự kiện như vậy, nhân vậy như này sẽ là k1ch thích chính xác để Hứa Qua đổi nhân cách.”

Phương Vy Kỳ nhớ lại hành lang dài hẹp, có ánh sáng hơi ám xanh ấy, cơ thể em ấy nhỏ bé đi như mất hồn. Anh đi theo sau lưng, nhìn Hứa Qua mà lòng đau muốn chết. Anh quên mất mọi thứ xung quanh, chỉ nhớ tên: “Hứa Qua!”

Em ấy quay lại, sắc mặt trắng bệch. Cơ thể đi phía trước khuỵu ngã vào ngực anh.

Những hình ảnh ấy khiến anh nhớ về một đêm mưa ở Prague từ rất lâu. Thật xui xẻo cho con gái ông chủ tiệm kim khí khi bơ vơ lạc lõng ở cái hàng lang bệnh viện gần nhà để xác.

Hốc mắt anh nóng lên.

Phương Vy Kỳ hé miệng: “Cho nên, cậu muốn tôi đóng vai nhân vật như thế trong nhiệm vụ ‘Đưa Hứa Qua quay về’?”

Lệ Liệt Nông đáp lại: “Vừa tới Prague là tôi gọi cho cậu liền” như một cách thừa nhận.

“Cho nên cậu tự tay tự biên tự diễn cảnh mình bị ám sát? Đó mới là phân cảnh quan trọng nhất đúng không? Ngài Lệ bị ám sát, truyền thông đưa tin rầm rộ, một cách rất tự nhiên bà Lệ biết được.” Phương Vy Kỳ nói cũng thấy khó: “Rồi trên hành lang bệnh viện nơi ngài Lệ đang cấp cứu, tôi sẽ thực hiện nhiệm vụ đưa Hứa Qua quay về?”

Lệ Liệt Nông không nói gì.

“Đồ điên.” Phương Vy Kỳ mắng.

Sau đó, anh phải nhắc nhở nhà lãnh đạo 1942 rằng cậu ta đang gánh trên vai một tổ chức vô chính ph ủ với chục nghìn thành viên tin tưởng tuyệt đối vào mỗi quyết định của người đứng đầu. 

Anh nhún vai, mỉa mai: “Ngài Lệ, nếu có một sai lầm nhỏ, con dao kia đâm thẳng vào tim cậu thì sao?”

Người đàn ông cạnh anh cười khổ. Giọng cậu ta có bao nhiêu chua xót, cưng chiều và ngọt ngào: “Cậu biết mà, con gái ông chủ tiệm kim khí rất thông minh. Chỉ khi tôi thật sự gặp nguy hiểm cô ấy mới xuất hiện, dù phải vượt qua trở ngại, khó khăn như thế nào.”

Con gái ông chủ tiệm kim khí yêu một người đàn ông lâu như vậy, giờ rốt cuộc anh đã hiểu cô. Đó là may mắn sao? Nếu có thể đem đến cho cô cô hạnh phúc ngọt ngào, anh có thể…

“Lệ Liệt Nông, cậu linh tinh đủ chưa? Cậu nói xong rồi thì đến lượt tôi.”

“Tôi biết cậu đã gặp đủ loại bác sĩ để chữa cho Hứa Qua, cậu cố gắng cho con bé cuộc sống bình thường, nhưng…” Ánh mắt Phương Vy Kỳ nhìn xa xăm: “Nhưng cậu không biết rối loạn đa nhân cách của Hứa Qua đến từ sang chấn tâm lý thời thơ ấu. Khi đó chúng ta không nhận ra, không điều trị kịp thời, theo thời gian đã thành bóng ma ám ảnh con bé.”

Phương Vy Kỳ mở laptop. Vài phút sau, trên màn hình xuất hiện khuôn mặt một người phụ nữ trẻ chào anh.

Người phụ nữ vừa chào Phương Vy Kỳ tên là Quỳnh, là một bác sĩ tâm lý. Cô ấy trước đây không lâu đã lấy tên Laura để gặp và quan sát Hứa Qua. 

Những sự kiện xâu chuỗi trong năm ấy: Con gái nhà ngoại giao Brown tên là Laura, người ấy, bức tường cách ly, tiếng báo động phòng không, và cuối cùng là ông Tom.

Khi Quỳnh dùng những sự kiện này dẫn dắt, Hứa Qua trực tiếp khăng khăng mình là Liên Kiều. Điều này có thể thấy con bé đang cố gắng lấy nhân cách Liên Kiều để né tránh bóng ma tâm lý lúc nhỏ.

Buổi chiều hôm đó, Quỳnh đã thôi miên Hứa Qua, kết quả không được lạc quan lắm. Có bao nhiêu tiêu cực, có lẽ nên để chính Quỳnh nói cho Lệ Liệt Nông nghe.

Thực ra Lệ Liệt Nông cũng là một người xui xẻo.

Phương Vy Kỳ đứng trước cửa sổ, để Lệ Liệt Nông nói chuyện với Quỳnh.

Một lúc trôi qua, người đàn ông sau lưng anh nổi trận lôi đình, như muốn đập nát cái phòng khách sạn này. Có tiếng rắc và đồ đạc rơi vỡ, Phương Vy Kỳ đoán laptop của anh đã nát bét.

Lệ Liệt Nông ngồi yên một lúc rồi mới đi về phía trước cửa sổ.

Không ai nói gì, trong căn phòng này như có một cơn bão trong khi bên ngoài, thời tiết Prague rất đẹp. Từng giây trôi qua, chỉ có tiếng đồng hồ quả lắc kêu.

“Tôi không chấp nhận cách phân tích của cái cô tự xưng là bác sĩ tâm lý kia.” Lệ Liệt Nông lạnh lùng nói.

Phương Vy Kỳ cũng rất khó chấp nhận Hứa Qua từ hai nhân cách phát triển thành nhiều nhân cách khác như thế.

“Tôi tin cậu đã hiểu tình hình sau khi Quỳnh phân tích. Cô ấy là bác sĩ tâm lý uy tín, có rất nhiều công trình nghiên cứu được giải. Thật ra, tôi đoán cậu cũng biết Hứa Qua gần đây có điểm bất thường.”

Cô bé ngốc nghếch trước đây luôn cười vui vẻ giờ đã bịa ra một thế giới thứ ba. Ở thế giới ấy, tên em là gì không quan trọng, chỉ cần không gọi tên Hứa Qua. Không có Hứa Qua sẽ không có ông Tom kia.

Nhưng con bé lại không biết thế giới ấy vô cùng nguy hiểm, đến mức anh sợ đổ mồ hôi hộ em. Thế giới ấy, trạng thái tinh thần của em quá non nớt, em sẽ bị đống cảm xúc tự tin, ghen ghét, phẫn nộ, bất an xoay mòng mòng, không thể vượt qua. Và đến cuối cùng, em sẽ luôn sống trong sợ hãi. Cái sợ hãi ấy có thể sẽ gây nguy hiểm cho em.

“Tôi tin Quỳnh đã giải thích cho cậu. Chính bà cô trùm khăn đạo Hồi kia đã khiến Hứa Qua bị đẩy sang thế giới đó.” Anh nhắm mắt lại, trong lòng rất khó chịu: “Hứa Qua mười hai tuổi cố gắng đến bây giờ thật sự không dễ dàng. Em ấy co rúc, sợ hãi bao đêm, cái ác mộng ông Tom kia luôn bám riết.”

Anh nghiêng mặt: “Cậu làm được không? Có thể khiến em ấy không còn sợ hãi, hoảng loạn nữa?”

Mặt Lệ Liệt Nông tái đi.

“Hiện tại, điều chắc chắn nhất chúng ta làm được là giữ cho mọi thứ như cũ, hãy để chuyện xảy ra tự nhiên. Tôi tin con gái ông chủ tiệm kim khí rất thông minh, em ấy sẽ tự mình khắc phục được nỗi sợ ấy.”

“Cho nên, tôi cầu xin cậu với danh nghĩa anh trai Hứa Qua.”

Con gái ông chủ tiệm kim khí không biết, cái câu “Em nhìn thấy anh đầu tiên” thật ra là dành cho anh, Hứa Thuần đích thực. Em không biết bản thân mình luôn lải nhải câu nói đó trông đáng yêu biết nhường nào.

Buổi tối đầy sao, anh đẩy cửa bước vào phòng Hứa Qua. Cô bé xinh xắn như búp bê trong tủ kính xoa xoa đôi mắt còn kèm nhèm, rồi mở mắt thật to, sau đó lại cười trong veo: “Anh nhất định là hiệp sĩ Núi Đền.”

Nháy mắt đó, anh trở thành hiệp sĩ của em.

**

Khi Tô Mai còn trẻ, bà lén mua một căn hộ ở ngoại ô Prague, ngoài hai phòng ngủ, một phòng bếp còn có một ban công rộng trồng cây hoa. Trước cửa sổ có một cây cầu nhỏ bắc qua con sông Vltava hiền hoà.

Tô Mai nghĩ, chờ một ngày bà gặp được người mình yêu, hai người sẽ cùng ở đây tới cùng trời cuối đất. Nhưng tiếc quá, bà bận sấp mặt tối mũi, đến mức không có thời gian để tìm người đàn ông mình yêu.

Dù không gặp được người yêu, Tô Mai đã gặp được người bạn thân tri kỷ tên Hứa Thiệu Dân. Rồi bà từ tiểu thư A Mai xinh đẹp biến thành “dì Mai” trong cái miệng ngọng líu lo của hai đứa trẻ.

Hai đứa nhỏ ấy là bảo bối của Tô Mai. Đứa lớn là một cậu bé tên Lệ Liệt Nông, đứa nhỏ tuổi hơn là cô bé tên Hứa Qua.

“Em tóc vừa xõa trán,

Ngắt hoa chơi trước nhà.

Chàng vờ cưỡi ngựa đến,

Đuổi nhau quanh ghế ngồi.” (*)

(*Là điển tích “thanh mai trúc mã” trong bài Trường Can hành của Lý Bạch)

Hai đứa nhỏ vô tư của bà thoắt cái đã trưởng thành.

Đứa lớn là nhà lãnh đạo trẻ tuổi nhất trong lịch sử 1942. Đứa nhỏ là đặc vụ tình báo xuất sắc nhất trong đám học trò của bà

Chứng kiến hai đứa nhỏ trưởng thành, Tô Mai cũng nhìn thấy tình yêu của Hứa Qua nảy mầm, từ lúc ngây ngô đến tận bây giờ qua bao thăng trầm. Với Hứa Qua, bà chỉ có thể ôm con bé, động viên khích lệ: “Đừng lo, Artenza sớm muộn rồi sẽ yêu con.”

“Dì Mai, dì nói hơn 800 lần rồi.” Cô nàng ủ rũ tựa vai bà sau lần thứ n bị Lệ Liệt Nông hất gáo nước lạnh.

Bà cụp mắt vỗ về cô gái: “Con ngẫm xem, chờ tới lúc Artenza yêu con, lúc đó… Dì Mai muốn nhìn một chút, khuôn mặt đẹp trai của thằng bé đi mua băng vệ sinh. Lúc tính tiền ấy, hahaha. Tiểu Qua, Tiểu Qua?!”

Bà cười đắc chí, không quên nhìn phản ứng của Hứa Qua.

“Dì Mai tuyệt vời, cái này thật hay.” Cô nhóc nháy mắt quơ chân quơ tay: “Lúc đó con sẽ không dễ dàng tha cho anh ấy như vậy. Con sẽ hành anh ấy lên xuống, mắng anh vô tâm, bắt anh ấy phải đi mua đúng loại băng vệ sinh con hay dùng. Anh ấy mà sợ mất mặt không chịu đi, con sẽ doạ sau này không yêu anh ấy nữa.”

“Chuẩn đét!” Bà vội vàng đế vào.

Tô Mai cũng giống như cô ngốc này, bà cũng đang chờ tới ngày Artenza yêu Hứa Qua.

Tô Mai luôn nghĩ, có lẽ tình duyên cũng giống như cùng đi một con đường, tốc độ của mỗi người khác nhau. Ở ngã tư đường này, thằng bé chưa đuổi kịp, có lẽ đến ngã tư tiếp theo sẽ khác. 

Thế nhưng khi Artenza yêu Hứa Qua, con bé lại bị lạc.

Điều khiến bà mừng vui chính là hai đứa trẻ bà yêu quý vẫn ở bên nhau, chỉ là dùng một phương thức khác mà thôi.

Mỗi năm khi tiết trời cuối hè đầu thu tới, Tô Mai thường đến Prague và ở nơi này. Thời tiết đẹp và dễ chịu càng khiến vườn cây hoa của bà đẹp hơn bao giờ hết.

Một buổi tối đầu tháng Chín, Tô Mai về nhà sau khi gặp gỡ bạn bè. Bà mở cửa, trực giác mách bảo có người lạ trong nhà, bà theo phản xạ rút súng ra. Tay nắm chặt súng, bà định bật đèn. 

Trong bóng tối, một giọng nói quen thuộc vang lên: “Dì Mai, xin đừng bật đèn.”

Tay bà thu lại khẩu súng. Bà bước nhẹ, đi về phía chỗ âm thanh phát ra. Giống hệt như lần đầu tiên thằng bé xuất hiện ở đây, giờ Lệ Liệt Nông đang ngồi chỗ sôpha cạnh cửa sổ.

Rất nhiều người nói với đứa nhỏ này: “Tôi tin ngài”, “Tôi vĩnh viễn trung thành với ngài”, cũng có những người khác nói “Ngài chưa từng làm tôi thất vọng”, “Ngài luôn là hình mẫu của tôi.” Nhưng chưa một ai từng hỏi: “Ngài có cô đơn không?”, “Ngài có thật sự hạnh phúc?”, “Ngài có mệt mỏi không?”

Tô Mai nghĩ, hình như bà cũng chưa từng hỏi đứa nhỏ này những câu đó. Không phải là do thằng bé luôn xuất hiện trước mặt bà với hình tượng anh hùng siêu nhân sao? Lúc nào cũng ra cái vẻ con không cần mọi người nhọc đầu lo lắng.

Lần đầu vị anh hùng này tỏ vẻ yếu đuối trước mặt bà là khi thằng bé hai mươi tuổi. Buổi tối ấy cũng là ở căn phòng này, trong bóng tối như vậy, giọng đứa nhỏ yếu ớt: “Dì Mai ơi, có phải từ nay về sau con không được nhận thư từ mẹ nữa?”

Mẹ Lệ Liệt Nông đã ra đi khi cậu còn rất nhỏ. Trước khi đi xa, bà ấy để lại cho đứa con trai hai mươi bức thư. Năm Lệ Liệt Nông hai mươi tuổi, cậu nhận được bức thư cuối cùng.

“Ừm, con sẽ không nhận được nữa. Vì Artenza đã trưởng thành rồi, mẹ con tin rằng con trai bà ấy có thể xử lý được tất cả mọi thứ.” Bà đã nói như vậy.

Trong bóng tối, đứa nhỏ nhẹ nhàng dụi đầu lên vài bà.

Trên thế giới này có một kiểu người, họ chỉ có thể bộc lộ sự yếu đuối trong bóng tối. Khi mặt trời nhô lên, họ lại khoác lên lên mình bộ giáp dày và hào nhoáng.

Bà tiến đến gần đứa nhỏ, tay xoa nhẹ đỉnh đầu. Bà yên lặng chờ đợi.

Bà biết, hiện tại cậu đang yếu ớt và bất lực. Lệ Liệt Nông chỉ có thể dùng cách này để tìm kiếm sự giúp đỡ.

Tay bà nhẹ nhàng vuốt mái tóc ngắn. Giọng đứa nhỏ hệt như lần đầu tiên khi tới đây: “Con có nghe một câu chuyện như vậy, họ nói rằng đàn ông có thể vì một người phụ nữ mà chẳng thể làm được gì. Lúc ấy, con thấy vừa vô lý vừa buồn cười.”

“Nhưng một ngày, khi cô ấy quay lại, dì Mai ơi, con lo lắng. Con lo đến độ cứ một lúc con lại gọi tên cô ấy mới an tâm rằng cô ấy đang ở bên cạnh. Con lo đến mức chỉ muốn từng giây từng phút ở cạnh coi chừng cô ấy. Bởi nếu không làm vậy thì cô ấy lại chạy mất.”

“Ban đêm, cô ấy rõ ràng đang ở trong ngực con nhưng đầu con như có dây cót. Cứ mười phút, con lại tỉnh giấc kiểm tra cô ấy còn ở đây không. Mỗi sáng tỉnh dậy, con sẽ không nhịn được mà ôm chặt cô ấy, gọi Hứa Qua, ừm…, Hứa Qua, ừm…, Hứa Qua, anh muốn gì? Dì Mai, dì có thể thấy cô ấy chê con phiền phức.”

Hốc mắt Tô Mai nóng lên.

Đồ ngốc, con bé sẽ không thấy con phiền đâu. Hơn thế, Hứa Qua còn ước mỗi giờ mỗi phút con đều gọi tên như thế. Con bé chỉ làm điệu làm bộ trước mặt con một chút như vậy thôi.

“Dì Mai ơi.”

“Ừm.”

“Dì Mai nói đúng rồi. Con gái ông chủ tiệm kim khí thật sự rất rất đáng yêu. Dáng người nho nhỏ khi con ôm vào lòng thật mềm mại. Cô ấy trừng mắt cũng khiến con say mê, lúc cô ấy cười, con nghĩ mình bị rối loạn nhịp tim mất rồi. Con yêu lúc cô ấy m*t ngón tay sau khi cho con cún ăn, cả cái lúc cô ấy cắt tóc ngắn như con trai, lúc cô ấy khóc nức nở,… lúc cô ấy dùng cách như vậy trốn đi…”

“Sau đó, cô ấy lại quay lại với con bằng cách như vậy… Đáng yêu quá, đến mức con chỉ muốn cả ngày dài tháng rộng sau này đưa cô ấy đi chơi khắp nơi, cái gì cũng không làm, chỉ muốn ở cạnh cô ấy, khiến cô ấy cười hạnh phúc.”

Không gian yên lặng.

“Dì Mai.”

“Dì nghe.”

“Dì Mai, con biết tại sao cô ấy lại rời đi… Dì Mai, con biết cô ấy vẫn còn giận con. Cô ấy thật vất vả mới có thể quay về, thế nhưng con lại lừa cô ấy. Con biết rõ vòng cổ và nhẫn vì sao lại biến mất nhưng lại nói dối là con không biết… Và dấu răng chỗ xương sườn số bảy cũng không phải do cô ấy để lại. Con đã nói dối là của cô ấy…”

“Cho nên cô ấy giận, không muốn nhìn thấy con.”

“Chỉ là… Dì Mai, không phải con cố ý lừa cô ấy. Vì con sợ… Dì Mai, dì không biết con có bao nhiêu sợ hãi… Chuyện trước kia, con nghĩ, đợi tình trạng cô ấy tốt lên một chút, con sẽ kể cô ấy nghe tất cả.”

Căn phòng im ắng.

“Dì Mai.”

“Con nói đi.”

“Dì Mai, dì có thấy con gái ông chủ tiệm kim khí thật đáng thương không? Vượt qua khó khăn vất vả để trở về một lần, nhưng Artenza lại lừa gạt cô ấy.”

Cổ áo Tô Mai có cảm giác lành lạnh, một giọt, hai giọt.

“Sao có thể không đáng thương được. Hứa Qua thật đáng thương, nghĩ lại thì, khi Hứa Qua ở đây, tên Artenza không đưa cô ấy đi xem phim, càng không kiên nhẫn đưa cô ấy đi dạo. Khi Hứa Qua ốm, tên vô tâm đó cũng không ở cạnh, thậm chí một bộ quần áo cũng chưa bao giờ tặng, càng không có nổi một lời khen cô ấy xinh đẹp.”

“Dì Mai, con đau lòng cho cô ấy, tim con đau đến không thở nổi.”

Chỗ ẩm ướt ở vai áo Tô Mai càng lúc càng lan rộng.

“Đau lòng nhất chính là con chưa từng nói “Anh yêu em” lấy một lần. Dì Mai, dì xem, cô ấy đã yêu con nhiều năm như vậy.”

Đúng vậy, Hứa Qua đã yêu Lệ Liệt Nông rất nhiều năm, từ Artenza đến màu lam Lucifer.

Không gian vô cùng yên tĩnh.

“Dì Mai.”

“Dì nghe.”

“Dì Mai, dì nói con có thể đưa Hứa Qua quay về không? Con muốn đưa cô ấy trở lại, chỉ một lần cũng được. Dù làm gì con cũng phải đưa cô ấy về đây… Đến lúc đó con sẽ không làm gì hết, dành toàn bộ thời gian ở bên cô ấy, bù đắp lại tất cả.”

“Rồi sau đó… Con sẽ để cô ấy quyết định. Dù cô ấy muốn ở lại thế giới nào cũng không quan trọng. Nếu cô ấy chọn sống trong thế giới kia, cô ấy lấy cái tên nào con cũng sẽ mãi ở bên.”

Bà im lặng.

“Con có thể không? Dì Mai ơi?”

“Ai nói không thể chứ? Không chỉ mỗi con thấy con gái ông chủ tiệm kim khí đáng thương, dì cũng thấy như vậy.”

Không ai nói gì.

“Chỉ là, dì Mai ơi, cách con đưa cô ấy về có hơi cực đoan.”

Dùng tới cả cách cực đoan để đưa con bé về hử? Đứa nhỏ này hẳn là sợ con gái ông chủ tiệm kim khí sẽ tức phồng má đây mà.

Trong bóng tối, Tô Mai cong khoé miệng: “Đừng lo, đến lúc đó mà con bé tức giận, dì Mai sẽ nói đó là chủ ý của dì, không phải của Artenza. Là dì muốn Tiểu Qua quay về chứ không phải do Artenza muốn vậy, là dì Mai nhớ Tiểu Qua chứ không phải vì Artenza.”

**

Hôm sau, Prague chấn động bởi tin tức: Nhà lãnh đạo 1942 trong lúc tham dự bữa tiệc nhậm chứ của bộ trưởng Bộ Tài chính đã bị ám sát. Kẻ đó dùng con dao gọt hoa quả trực tiếp đâm vào chỗ xương sườn thứ bảy, xuyên đến chỗ xương sườn số tám.

Hai tiếng sau, người nhân viên phục vụ vẫn chưa hết bàng hoàng, miêu tả lại với phóng viên: “Chỉ trong nháy mắt, chiếc áo sơmi trắng sũng máu.”

Khi nhà lãnh đạo 1942 được đưa tới bệnh viện, anh đã rơi vào hôn mê.

Mười hai tiếng sau, tên A cùng một tên người Mexico bị cảnh sát Séc bắt gọn ở sân bay. 

Hai tư tiếng trôi qua, người phát ngôn của 1942 thông báo ngắn gọn: Nhà lãnh đạo của tổ chức đã qua giai đoạn nguy hiểm.

Ba ngày sau, Tô Mai nhận một cuộc điện thoại. Qua chiếc loa, bà nghe được giọng điệu quen thuộc: “Dì Mai ơi!”

Bà mỉm cười, nước mắt ậng lên.

Artenza đã đưa được Hứa Qua về rồi. Thật sự thằng bé đã làm được.

**

Nửa tháng sau, Tô Mai đứng ở góc đường, có tiếng chuông cửa lanh lảnh vang lên. Từ trong tiệm bánh có đôi nam nữ trẻ bước ra. Người đàn ông cầm túi lớn túi nhỏ, còn người phụ nữ đang say sưa liếm chiếc kem ốc quế trong tay.

Bọn họ bước ra khỏi tiệm bánh, đi về hướng con dốc. Đi được vài bước, người phụ nữ dừng chân, giấu chiếc kem ra sau lưng, nghiêng mặt nói: “Lệ Liệt Nông, anh đổi ý rồi hả? Nãy em có hỏi anh có muốn ăn hay không, chính anh nói không cần. Giờ chỉ có một cây kem thôi.”

Người phụ nữ ngây thơ ám chỉ anh đừng nghĩ em sẽ chia cây kem với anh.

Con gái ông chủ tiệm kim khí thật đáng yêu, Tô Mai thấy hơi ngứa tay, muốn miết miết nhéo nhéo đôi má Tiểu Qua của bà.

“Anh biết.” Người đàn ông trả lời.

“Vậy sao anh cứ nhìn em mãi thế? Anh cứ như vậy, em thấy mình như tội đồ khi ăn kem một mình ấy.” Người phụ nữ hơi phụng phịu.

Con gái ông chủ tiệm kim khí sao mà ngốc, người ta đâu có thèm cây kem của cô mà là muốn nhâm nhi đôi môi nhỏ đang ăn kem kia kìa.

“Được, được, anh không nhìn nữa.” Người đàn ông rất vui vẻ nói.

Đôi nam nữ đi được vài bước lại dừng lại.

“Artenza ơi.”

“Sao thế em?”

“Em thấy gáy lạnh lạnh.”

“Tại sao thế?”

“Hinh như có ai ở đằng sau đang nhìn trộm chúng mình.”

“Thật không?”

Đôi nam nữ cùng quay đầu lại, Tô Mai vội né ra sau một người đàn ông mập, giả vờ như một người đi bộ bình thường trên đường. Lúc này, bà không muốn quấy rầy đôi vợ chồng trẻ.

Đôi nam nữ đi đến đỉnh con dốc rồi đứng lại. Người phụ nữ đã ăn xong cây kem, còn người đàn ông tì cằm mình lên cằm người phụ nữ, nghiêng đầu hôn xuống. Tiếp theo là một màn trẻ em cần che mắt, Tô Mai xoay người rời đi.

Giờ phút này, bà có thể tưởng tượng ra bộ dáng của Hứa Qua, nhất định là khoé mắt cong lên.

Artenza đã đưa Hứa Qua về với những giây phút hạnh phúc. 

Với cả, người dũng cảm nhất chính là Hứa Qua.

“Dì Mai, con nghĩ kiếp trước nhất định con đã cứu cả thế giới, nên kiếp này mới được gặp Hứa Qua.”



VV: Nam chính nào của Loan cũng vì yêu mà phát điên phát khùng nhỉ?:v
Bình Luận (0)
Comment