Dưới Vẻ Bề Ngoài

Chương 73

"Trước mặt chúng ta có cơ hội, ông Lệ muốn hỏi ý kiến bà Lệ, bà Lệ có nguyện ý để ông chồng chơi đẹp một lần không?” Xoa nhẹ má Hứa Qua, Lệ Liệt Nông hỏi.

Hứa Qua gật đầu trong mơ màng.

Anh hôn như mổ thóc lên trán cô rồi mở cửa xe, Hứa Qua cũng theo anh xuống xe. Lệ Liệt Nông quay lại ra hiệu cô chỉ đứng ở cửa xe mà thôi.

Anh bước về phía mấy chiếc xe chắn ngang đường kia, như thể chuẩn bị giao lưu với bọn chúng. Vài phút trôi qua, anh quay lại nhìn cô, ra hiệu Hứa Qua tiến lại đó.

Đến lúc này, Hứa Qua cũng đoán được đại khái Lệ Liệt Nông định làm gì rồi. Cô ngoan ngoãn nghe lời anh ngồi vào ghế sau một chiếc xe máy của lũ côn đồ. Ngồi yên vị, anh quay lại nâng cằm cô lên, nhìn chong chong rồi nói: “Khuôn mặt không đến nỗi.”

Anh đang khen cô xinh à?

Hứa Qua chưa kịp đắc ý, chỉ trong giây lát, một chiếc khăn liền phủ lên trên đầu cô. Màu sắc rực rỡ của chiếc khăn mà các lái xe motor hay quàng vốn dùng để thu hút sự chú ý của những người xem, đặc biệt là từ những cô gái trẻ.

Trong chớp mắt, khuôn mặt Hứa Qua bị che kín chỉ còn lại mỗi đôi mắt.

“Bà Lệ đeo khăn này để đến sân bay mặt em vẫn còn sáng sủa tươi tắn nhé.” Anh vỗ má cô nói.

Cô nhếch miệng, ông Lệ nói hay thật đấy.

Anh thở một hơi, nheo mắt lại rồi quay mặt về phía trước. Tay nắm chặt khẩu súng thủ thế, nhắm tới mục tiêu bắn “bang, bang”. Sau khi bắn trúng mục tiêu hoàn hảo, anh thu súng lại trong tư thế Dallas Cowboys kinh điển.

Một loạt động tác hoàn mỹ, dứt khoát khiến Hứa Qua suýt thì huýt sáo vui vẻ. Nhưng không được, hiện tại cô phải là một cô vợ xin đẹp rụt rè.

Súng vừa mới trở lại trong túi, phía sau họ là đội hình năm chiếc xe phân khối lớn đồng thời rú ga khởi động động cơ. Tất cả đèn pha trên xe đồng thời bật sáng khiến không gian quanh họ sáng như ban ngày. Ngay lập tức, Lệ Liệt Nông ngồi lên xe máy. Một tên mập mặc bộ đồng phục bóng bầu dục đi bên cạnh gào thét hướng di chuyển. Lệ Liệt Nông nổ máy khởi động.

Động cơ kéo bánh xe nhanh chóng chuyển động xoay vòng trên mặt đất, bắn lên các hạt cát đá li ti. Mặt cô dán sát vào lưng anh, tay vòng lấy ôm eo anh chặt chẽ. Khi anh nói cô “Ôm chặt”, chiếc xe tựa như con ngựa hoang thoát cương. Đầu xe dốc lên 45 độ về phía trước, trong tiếng động cơ đinh tai nhức óc, chiếc xe lao về phía trước.

Trong vài giây, thân xe đột ngột rẽ trái 35 độ so với đường đua quy định. Nơi đó có một tên mập đang đứng nghe điện thoại.

Giây tiếp theo, tên mập có cân nặng tưởng như 250kg ấy giống 1 quả bóng cao su bị sút lên giữa không trung. Ánh mắt cô nhìn theo “quả bóng” ấy bổng lên rồi rơi xuống. Thứ rơi xuống đất đầu tiên là chiếc di động. Nhưng tiếng di động va vào nền đường cứng rắn trở nên im ắng bởi một tiếng “Bộp” vang rội.

“Quả bóng cao su” từ trên không rơi xuống mặt đất như một thứ đồ vật và nằm im tại chỗ.

Hứa Qua không kìm được mà lạnh sống lưng. May mắn người nằm trên mặt đất không phải là cô.

Trọng lực kéo bánh xe trở lại mặt đất. Trong nháy mắt tiếp theo, cơ thể người lái xe vươn ngang sang một bên, động tác gãy gọn có thể so sánh ngang với nghệ sĩ biểu diễn cưỡi ngựa. Cánh tay anh vươn ra không trung, bàn tay chạm vào bảng chỉ đường.

Khi Hứa Qua còn chưa kịp hiểu Lệ Liệt Nông làm gì, chiếc bảng làm bằng inox đã nằm trong tay anh. Rất nhanh, cột bảng chỉ đường đã đổ ngang chắn mặt đường. Những chiếc xe máy đằng sau khẩn cấp phanh lại, hạ tốc độ tạo ra những tiếng rít chói tai. Chính vì vậy, ngay khi những tên lưu manh bị quán tính nhấc bổng lên không trung, chúng vẫn không thể ngờ Lệ Liệt Nông sẽ ra chiêu như vậy.

Những chiếc xe máy bốc đuôi đã nằm chổng trên mặt đất. Lúc này Hứa Qua đã hiểu vì sao Lệ Liệt Nông muốn lấy khăn bịt kín khuôn mặt cô. Nếu không, thứ va trực tiếp vào má Hứa Qua lúc này chính là răng cửa của 1 tên lưu manh.

Cô nhếch miệng cười.

Chiếc xe phân khối lớn vẫn rồ ga lao về phía trước.

Đám lưu manh đang chặn cầu thu phí hiển nhiên đã nhận ra có kẻ phá hoại đang lao tới. Trong mơ hồ, Hứa Qua nhìn thấy một trong số chúng đã rút súng, họng súng đen ngòm nhắm thẳng về phía họ. Chính vào giây phút này, ánh đèn phía sau bắt đầu thay đổi, một đường tia laser chiếu đến họ. Giữa khoảng cách vài tích tắc, tiếng súng nổ vang lên nhưng viên đạn bắn vào hư vô, chỉ có 1 tiếng “xoẹt” qua không khí bên tai Hứa Qua.

Hứa Qua đương nhiên không thừa nhận rằng kỹ thuật của tên bắn súng kém cỏi, mà chính là khả năng né đạn quá định của Artenza.

Không có gì mà màu lam Lucifer không làm được.

Khi chiếc xe đã lao đến chân cầu, họ chỉ còn cách bờ bên kia hơn chục mét, Hứa Qua chỉ đợi hai người an toàn ở bên kia và cô có thể soái khí giơ ngón giữa lên trời với bọn lưu manh. Tuy nhiên, chính vào lúc ấy, cô nghe thấp thoáng tiếng người hô lớn: “Cho đổ cầu, mau cho đổ cầu.”

Thật là ngây thơ, làm sao nói đổ là đổ được.

Khi họ chỉ còn cách bờ bên kia hơn 5 mét, Hứa Qua mới hiểu tiếng “cho đổ cầu” nghĩa là gì.

Hoá ra chiếc cầu này vốn là cầu treo kết hợp máy nâng. Khi Hứa Qua nhận ra điều này, chiếc cầu đã bắt đầu chia làm hai nửa và chậm rãi nâng lên.

“Hứa Qua!” Trong tiếng gió, cô nghe thấy anh gọi.

“Dạ?” Cô hét lên.

“Em ngồi chắc vào.”

“Được.”

Tiếng động cơ gầm rú khiến Hứa Qua tưởng mình điếc mất. Khi chiếc xe lướt qua đoạn cầu đang tách lìa, Hứa Qua có thể nhìn thấy bầu trời ngay gần trước mắt. Dù gió thổi mạnh đến đâu, cô biết Artenza muốn mặt mình dính sát vào lưng anh. Trăng tròn treo lơ lửng giữa bầu trời đêm đen. Ánh trăng sáng vằng vặc khiến người ta liên tưởng đến mặt biển mênh mông vô tận với mặt sóng được dát lớp bạc lấp lánh. Cô nhếch khoé miệng, bàn tay nhẹ nhàng lướt qua chiếc khăn quấn ở mặt.

Giờ đây trên bầu trời còn có thêm một chiếc khăn rực rỡ đang bay phấp phới trong gió.

“Bà Lệ thích không?”

“Bà Lệ thích lắm.”

“Bà Lệ, vừa rồi động tác tuyệt đẹp không?”

“Cực kỳ tuyệt đẹp.”

“Tuyệt đẹp như thế nào?”

“Giống như sao băng xoẹt qua chân trời.”

Giống như….

Giống như cô vẫn luôn tin vào truyện cổ tích của trẻ con, rằng chúng ta thực sự có thể chạm vào ánh trăng. Cô luôn tin rằng mỗi chúng ta đều đang đạp một chiếc xe đạp cho đến khi nó cũ kỹ, nó cùng chúng ta đến tận những vì sao, ánh trăng trên trời.

Cô cong mắt, trong mơ hồ hình như có người từng nói với cô như vậy: Con hãy cười thật nhiều. Thượng đế ưu ái trao cho con đôi mắt cười thì đừng phụ ý tốt của Người.”

Cô bật cười, tiếng cười ấy muốn bao nhiêu ngọt ngào thì có bấy nhiêu.

“Bà Lệ, anh cần phải nói cho em biết một bí mật của ông Lệ. Chồng em từng cầm hộ chiếu giả tham gia thử thách đua xe motor địa hình.”

“Ông Lệ được giải quán quân chứ?”

“……”

“Hay ở trong top 3?”

“……”

“Lệ Liệt Nông!”

Ai đó hơi tức giận: “Em cũng biết anh rất bận mà, anh có rất nhiều việc cần hoàn thành, không có nhiều thời gian luyện tập như những người cùng thi khác nên có thể hoàn thành lịch thi đấu đã là tốt rồi.”

Bọn họ tới sân bay Mexico đã là gần 11 giờ.

Hai người đàn ông như miêu tả nói tiếng địa phương. Họ đóng vai hướng dẫn viên du lịch luôn đi cùng hai vợ chồng trẻ mới kết thúc kỳ nghỉ trăng mật. Ở sân bay này, hai hướng dẫn viên du lịch đang nói lời tạm biệt với hai người khách của họ.

Hứa Qua và Lệ Liệt Nông cùng hai người “hướng dẫn viên du lịch” giả vờ nói chuyện thân thiết. Hoá ra sau khi họ rời bệnh viện nửa tiếng, toàn bộ bệnh viện bị bao vây bởi một đội lính đánh thuê. May mắn thay, những thành viên cuối cùng của 1942 cũng có thể rút lui an toàn. Tin tức này khiến nỗi lo lắng chộn rộn trong lòng Hứa Qua lắng xuống. Cô níu chặt lấy tay Lệ Liệt Nông, cơ thể nhỏ bé ép vào người anh như chú chim nhỏ.

Hứa Qua nghĩ rằng bộ dạng cô bây giờ không hề có chút giả vờ diễn kịch nào. Từ biểu cảm trên mặt đến ngôn ngữ cơ thể đều cho thấy cô đang đắm chìm trong mật ngọt tình yêu. Giờ phút này, Hứa Qua cảm thấy thật hạnh phúc, vui vẻ.

Ông Lệ cực chiều chuộng bà Lệ, đãi cho cô một bữa tiệc lớn. Anh đổi chiếc xe đầy đề-can lấy một chiếc motor phân khối lớn, lại còn cho cô một trải nghiệm mãn nhãn, tuyệt vời như vậy. Khi Hứa Qua vẫn đang đắm chìm trong những giây phút cách đây khoản một giờ, bên tai cô truyền đến một âm thanh thiếu kiên nhẫn: “Em mau há miệng!”

Vì vậy, Hứa Qua ngoan ngoãn đưa miệng há thật to tới chiếc thìa. Cứ một đến hai phút, anh lại quay qua nhìn cô. Hứa Qua liền phối hợp há miệng, mím môi nhai và trừng mắt nhìn anh.

Anh cong khoé miệng, ngón tay thon dài trong chớp mắt vươn đến vuốt đuôi lông mày cô. Tuy nhiên chưa được vài giây anh đã rụt ngón tay về. Xem ra nhà lãnh đạo 1942 vẫn chưa quen biểu lộ tình cảm trước đám đông, đặc biệt là trước thành viên của anh.

Hai người đàn ông trung niên trong vai hướng dẫn viên đứng một bên, Hứa Qua đứng ở trước cửa tiệm bánh ngọt Nhật, còn bên cạnh chính là cửa hàng bánh ngọt Pháp nơi Lệ Liệt Nông đang đứng xếp hàng.

Bởi từ giờ đến lúc làm thủ tục chỉ còn lại hơn 10 phút, họ không thể ăn hết bữa tiệc đồ sộ đó, ông Lệ hiện chỉ có thể xếp hàng mua đồ ngọt cho bà Lệ. Từ ngoài nhìn vào, người đàn ông xếp hàng ở vị trí thứ tư cho dù đã chụp cả mũ áo hoodie lên đầu nhưng những người đi qua vẫn không ngại ngoái đầu nhìn thêm vài lần. Thân hình cao lớn, sống lưng thẳng tắp cùng phong thái hấp dẫn khiến anh như hạc giữa bầy gà.

Mỗi khi có người bước chậm lại và nhìn chòng chọc vào trong cửa hàng bánh ngọt, Hứa Qua đều hận không thể đến trước mặt họ lớn giọng tuyên bố: Đó là chồng của tôi.

Rốt cuộc Hứa Qua cũng đợi được đến khoảnh khắc anh mở ví da. Từ trong ví, anh lấy ra rất nhiều tờ tiền rồi nhận lấy máy tính bảng của người bán hàng. Anh cúi đầu đọc kỹ thực đơn, không có một chút lấy lệ, dùng hơn hai phút quyết định mua gì. Sau đó đôi chân dài sải bước đến quầy nhận đồ, trong lúc đợi, tay anh gác lên mặt quầy.

Hình ảnh này k1ch thích một câu thần chú phủi bụi trong đầu Hứa Qua mà đã rất nhiều năm cô không lôi ra dùng:

Quay đầu nhìn em, Artenza, mau quay lại nhìn em.

Giữa đám đông ồn ào ở sân bay, cùng tiếng loa máy móc kêu không ngừng và âm thanh tít tít của bảng điện tử, có lẽ câu thần chú của cô mất hiệu nghiệm rồi.

Nhưng anh đã quay đầu lại.

Khi anh vừa quay lại nhìn mình, Hứa Qua nhanh chóng cúi đầu xuống. Những giọt nước mắt rơi xuống nền nhà sáng loáng.

Chung quy, cô vẫn chưa đủ tự tin như cô tưởng.

Cơn ác mộng ấy vẫn không buông bỏ cô mỗi khi bất kỳ ai cất tiếng gọi “Amanda”. Chỉ là tiếng gọi bình thường nhưng khiến Hứa Qua mệt mỏi cả thể xác lẫn tinh thần. Cô tưởng mình vẫn luôn giả bộ rất giỏi, không ai có thể thấy được vết thương kinh hoàng ấy.

Vết thương vào mùa đông năm mười hai tuổi liên quan đến nhà máy hoá học của Iran ở vùng cô sống. Cô tin đó là thật, chính những tờ báo địa phương đã đăng tin không dứt những ngày sau đó, nghe nói có hơn mười đứa trẻ bị giống như cô. Dần dần, theo thời gian, cô càng ngày càng tin tưởng vào giả thuyết ấy. Có những hơn mười đứa nhỏ khác cũng bị như vậy.

Nhưng giờ phút này, chỉ trong vài khoảnh khắc, có một số thứ như bắt được khe hở mà từ từ tiến vào.

Trong bóng tối, một khuôn mặt trắng, không gian xung quanh tối tăm, lạnh lẽo, như thể cả thế giới biến thành một buổi tang lễ long trọng.

Một đôi giày thể thao màu xám dừng lại trước mắt Hứa Qua khiến cô nhanh chóng ngẩng đầu. Điều chỉnh tốt biểu cảm trong thời gian ngắn chính là sở trường của cô. Chỉ trong chớp mắt, mọi cảm xúc buồn khổ đều biến mất sạch sẽ.

Cô ngẩng đầu, nhìn người đàn ông hai tay ôm túi giấy cười không nhìn thấy mặt trời.

Túi giấy lớn hơn được xử lý trước. Chỉ còn 10 phút đến giờ làm thủ tục, túi giấy được mở ra đặt trên ghế dài. Lệ Liệt Nông đã phải xin phép nhân viên phục vụ lẫn một người phụ nữ xếp hàng trước anh để cô có nhiều thời gian thưởng thức hơn.

Cô cắn môi, ánh mắt lướt từ trái qua phải không biết nên phải ăn gì trước. Trong lúc đang phân vân chọn lựa, cô nghe anh thấp giọng nói: “Đừng cắn.”

Cô đã ăn gì đâu, Hứa Qua ngẩng đầu.

Cô vừa ngẩng đầu nhìn, chạm vào ánh mắt anh đang né tránh ánh mắt cô. Anh nhìn bảng điện tử cách đó không xa: “Em cắn vậy môi sẽ bị tổn thương.”

À, hoá ra ông Lệ quan tâm vấn đề này. Cô cười hì hì: “Artenza, anh đang lo môi em bị thương làm anh không hôn được à?”

Người ấy như không nghe thấy câu đùa giỡn của cô, anh thấp giọng nhắc nhở: “Còn tám phút thôi.”

Cô chọn một chiếc bánh ngọt, cắn một miếng. Vị chanh thanh mát nhanh chóng lan khắp khoang miệng, sau đó là vị matcha, rồi một miếng khác vị dâu tây kết hợp với mứt táo, ăn nhiều thế nhưng cô vẫn không thấy chán.

Ăn chán chê Hứa Qua mới nhớ ra bữa tối Lệ Liệt Nông cũng chưa ăn gì. Cô đưa một miếng bánh mình vừa mới cắn một góc tới trước mặt anh. Lệ Liệt Nông nhíu mày theo thói quen.

“Đây là vị dâu tây kết hợp với mứt táo, ngon lắm đấy.” Thấy anh vẫn bất động, Hứa Qua lại nói thêm: “Em đoán anh cũng đói bụng.”

Anh vẫn không nhúc nhích.

Cô ý thức được mình đưa anh chiếc bánh đã dính nước bọt của mình, liên lấy một miếng bánh khác vị chanh. Đàn ông hầu như không thích ăn đồ ngọt.

“Cái này là vị chanh.” Để khiến anh tin rằng miếng bánh này rất ngon, Hứa Qua còn cố ý bắc chước mấy người mẫu li3m môi trong quảng cáo cùng tông giọng đáng yêu của mấy cô gái Nhật Bản: “Em bảo đảm rằng nó không hề ngọt ngấy!”

Một giây, hai giây, ba giây, anh vẫn không nhúc nhích. Tuy cơ thể vẫn vững như núi cao nhưng mặt anh đã thay đổi biểu cảm trong chớp mắt. Ôi thôi xong, người đàn ông này tức giận rồi. Tức giận, khó chịu, bất đắc dĩ.

Nhưng cô có làm gì đáng tội đâu, Hứa Qua trừng mắt nhìn anh như muốn nói: Em đã tốt bụng mà anh còn không tiếp, tay em mỏi rồi nè! Cho dù anh ghét nó anh cũng nên ăn sạch chứ, không phải anh yêu em sao. Anh yêu em thì nghe lời em đii!

Tựa như anh nghe được lời nói trong đầu cô, ánh mắt anh không rời khỏi khuôn mặt Hứa Qua còn tay thì vươn lấy miếng bánh. Nói như vậy, bà Lệ đã thành công thuyết phục ông Lệ rồi? Cô đắc ý trong lòng, thích chí với thành tự của mình nhưng chính vì thế, bỗng chốc Lệ Liệt Nông nắm lấy cổ tay cô kéo đến trước mặt hai người “hướng dẫn viên du lịch.”

Vừa mới đứng vững, Hứa Qua nghe Lệ Liệt Nông thấp giọng nói với một trong hai người đó. Cô dỏng tai lên.

Lệ Liệt Nông nói rằng: Vợ tôi thân thể không được khoẻ, cô ấy cần phòng nghỉ ngơi, càng nhanh càng tốt.

Lệ Liệt Nông nói cơ thể cô không khoẻ?

Ngay lập tức, một “hướng dẫn viên du lịch” rời đi.

Bởi vì giờ phút này, biểu cảm của Lệ Liệt Nông rất nghiêm túc nên Hứa Qua không dám hỏi anh. Cô đứng đực ra ở đó. Rất nhanh, người “hướng dẫn viên du lịch” đã quay lại.

Người đàn ông trung niên đưa một phong thư vào tay Lệ Liệt Nông.

Khi chỉ còn hai người đi trên một hành lang dài, Hứa Qua mới cẩn thận hỏi: “Artenza, có phải anh không được thoải mái không?”

Từ tình huống hiện tại, Hứa Qua đoán cô không nghe nhầm. Người cơ thể không được khoẻ chính là Lệ Liệt Nông. Từ sân bay đến đây anh đều rất ít nói, biểu cảm nghiêm trọng.

Nhưng Hứa Qua không được Lệ Liệt Nông trả lời. Anh thậm chí còn lôi kéo cô đi nhanh hơn. Qua con đường kia, khi đến dãy phòng dành cho nhân viên tại sân bay, Lệ Liệt Nông dừng lại bóc phong bì, lấy ra một chiếc thẻ phòng.

Cửa phòng mở ra, đóng lại.

Cô đối mặt với ánh mắt sáng quắc cùng hơi thở nóng bỏng, lưng Hứa Qua càng dính sát vào cửa phòng hơn: “Anh…”

Người đối diện nghiến răng nghiến lợi: “Hứa Qua, rõ ràng em cố ý!”

“Cái…. gì cơ?” Cô lắp bắp.

“Vị dâu, vị táo, vị chanh!”

“Ơ…” Hứa Qua đang lắp bắp lại bị người kia kéo sát lại người anh.

Tay cô bị anh ép xuống phía dưới, giọng anh khản đặc, thậm chí như đang sung sướng khi thấy cô bối rối, quẫn bách: “Hứa Qua, em nói đúng lắm, anh rất không thoải mái.” Anh dí chặt tay cô hơn vào chỗ nào đó, giọng hơi run: “Hiện tại em đã biết ông Lệ không thoải mái ở đâu chưa, bà Lệ?”

*

Trong phòng tắm, khi nước từ vòi hoa sen vẫn đang chảy rào rào xuống đầu cô, bỗng nhiên bóng người xuất hiện khiến Hứa Qua ấp úng: “Artenza, anh… sao anh vào đây được?”

Khuôn mặt anh bị hơi nước che mờ, nhưng cho dù vậy, cô vẫn có thể cảm nhận được ánh mắt nóng bỏng đang tấn công trực diện. Dưới ánh mắt ấy, Hứa Qua thấy hơi hoảng, hiện tại cái gì cô cũng không mặc trong khi anh quần áo vẫn đầy đủ. Thật là bất công, Tay cô vội vàng đưa lên che những nơi đang bại lộ nhưng che chỗ nọ thì hở chỗ kia. Hứa Qua cắn răng, nhảy thẳng vào ngực anh cho anh khỏi nhìn.

Mà người đàn ông này rất biết bắt thời cơ, tay anh ngay lập tức ôm chặt lấy cơ thể cô như thể muốn hai người hoà làm một. Giọng anh trầm thấp: “Chính là em tự nhảy vào ngực anh đấy!”

“Em hỏi anh vào bằng cách nào à? Anh cũng không hiểu sao mình vào được đây. Trong đầu anh chỉ nghĩ là ngày mai 6 rưỡi chúng ta sẽ rời khỏi đây. Giờ là hơn nửa đêm, chúng ta còn 5 tiếng 40 phút nữa. Anh không muốn dùng quãng thời gian đó tưởng tượng dáng người mê hoặc của vợ anh khi đang tắm đâu.”

“Chờ em tắm xong vất vả quá, nhưng em lại nói với anh là không cho anh người bẩn thỉu mà chạm vào em. Vậy lại càng mất thời gian hơn rồi. Anh một chút cũng không chờ được.”



VV: Đoạn đua xe mình đọc convert không hiểu gì hết trơn nên phải ngồi bịa các bạn ạ. Đấy là lý do mà mình om chương này lâu như vậy T.T Bản thân mình cũng không muốn bịa chút nào nhưng vì hong hiểu gì nên phải thêm muối thêm Knorr.
Bình Luận (0)
Comment