Đường Chân Trời

Chương 20

Tôi và Lâm Tử Tiêu đều ăn ý không nhắc tới chuyện của buổi tối hôm ấy.

Thế nhưng cậu ta thường xuyên mặc áo thun quần ngố chạy tới tiệm cà phê kéo tôi đi ăn cơm, khiến cho mấy cô gái làm thêm trong tiệm cả quá trình đều đỏ mặt nhìn cậu ta.

Thế nhưng cũng khiến cho cửa tiệm mà tôi vốn không trông đợi có được bao lợi nhuận tăng thêm khá nhiều lượng khách.

Một bên khác, chẳng biết Kỳ Ngọc xin được wechat của tôi ở đầu, cũng dăm ba bữa gửi tin nhắn cho tôi, chỉ là không nhắc chữ nào tới chuyện của Kỳ Ngôn.

Em ấy nói: “Không cần biết thế nào, em đều cảm thấy làm bạn với chị là một chuyện rất tốt."

Có lẽ là Lâm Tử Tiêu cũng quen Kỳ Ngọc, không tỏ vẻ bài xích em ấy lắm, mà còn khuyên nhủ tôi thường xuyên ra ngoài đi lại.

Có một lần cậu ta nửa đùa nói với tôi: “Kỳ Ngọc không giống như những nữ sinh cấp ba khác, cô ta còn ngốc hơn cậu một chút, ít nhất người khác không lừa được cậu."

Tôi vứt cho cậu ta một ánh mắt sắc lẹm, hỏi: “Sao ngày nào cũng thấy cậu rảnh thế? Bà nội nói cậu mở một câu lạc bộ, lúc nào dẫn tôi đi tham quan hả?"

Lâm Tử Tiêu vội vàng từ chối, “Không được đầu, toàn là mấy anh đẹp trai mặc áo đua, ngộ nhỡ nhìn trúng cậu thì làm thế nào."

"Cậu nghĩ nhiều rồi."

"Là cậu không biết bản thân mình đặc biệt thế nào."

Tôi cảm giác như mặt mình nóng rực lên, tôi rút gối kê lưng ném qua chỗ cậu ta, “Ngậm miệng lại đi."

Mấy ngày sau, Kỳ Ngọc lại tới tìm tôi, ăn diện xinh xắn, nói muốn tôi đi dạo phố cùng em ấy.

Nói là để tôi đi cùng, thế nhưng vừa vào tiệm, em ấy đã nhét một đống quần áo vào tay tôi, vội nói, “Cái này thích hợp với chị, cái này cũng đẹp, chị mau thử hết đi."

Đợi tôi ra khỏi phòng thử đồ, Kỳ Ngọc đã quẹt xong thẻ đứng ở bên ngoài đợi rồi, quần áo được đóng gói xong đều nằm trong tay vệ sĩ.

Liên tiếp mấy ngày liên, hôm nay mua quần áo, ngày mai mua túi, thế nhưng chỉ cần tôi nhắc tới chuyện trả tiền lại cho em ấy, em ấy đều bày ra vẻ mặt đắc ý, sau đó nói:

"Làm ơn đi, em là ai chứ? Thiên kim duy nhất của nhà họ Kỳ có được không, cho dù em mua cả cái trung tâm thương mại này tặng cho chị cũng được nữa là."

Tôi bất lực, vừa định mở miệng nói có tiền cũng không phải tiêu như thế đầu.

Thì nghe thấy em ấy nói: “Huống hồ, tiền này còn là do anh trai em cho nữa..."

Em ấy ngẩn người, hệt như chiếc đĩa CD bị kẹt chậm chạp quay đầu lại nhìn tôi.

Tôi cũng ngẩn người.

"Kỳ Ngôn?"

Kỳ Ngọc bỗng hoảng lên, “Chị nghe em nói đã, anh trai em sợ chị không chịu tiêu tiền của ảnh, cho nên mói....Nhưng em thật lòng thích chị mà, em không lừa chị đầu!"

Dường như em ấy đã nghiêm trọng hóa vấn đề quá rồi, hệt như cảm thấy tôi sẽ giận dữ vì chuyện này mà không để ý đến em ấy, càng nói càng kích động, hai mắt ngập nước nhìn tôi"

Tầm mắt của người đi đường đều đổ dồn vào chỗ này, tôi thấy vậy vội kéo em ấy ra chỗ không người.

"Chị không tức giận, em đừng khóc nữa được không?"

Kỳ Ngọc đã bắt đầu nức nở, “Thật sao ạ?"

Tôi thấy giọng nói của mình có chút bất lực, “Thật đó."

Dường như em ấy không quá yên tâm, vừa ngẩng đầu quan sát nét mặt của tôi, vừa xác nhận nói: “Vậy thì chị đừng vì chuyện này mà không để ý đến em nữa nhé."

Tôi nói: “Không đầu."

Lúc này em ấy mới lộ ra nét mặt nhẹ nhõm.

Sau đó, hơi xoắn xuýt mở miệng: “Có phải là em không được thông minh lắm không ạ?"

“Hử?"

"Anh trai em lúc nào cũng bảo em không thông minh lắm, hồi nhỏ em cũng không tới trường học, không có bạn bè, những cô gái bằng tuổi ở gia tộc thế giao cũng đều bận rộn học đủ các thứ, cho nên có những lúc em sẽ trốn ra ngoài chơi cùng mấy bạn nhỏ trên phố."

“Nhưng bọn họ đều không thích chơi cùng em, em sẽ mua cho bọn họ thật nhiều đồ ăn ngon, tuy bọn họ thường xuyên gọi điện bảo em đi thanh toán tiền, thế nhưng em cảm thấy rất vui, anh trai lại bảo em rất ngốc."

"Anh ấy nói những người chỉ thích tiêu tiền của em đều không phải là bạn bè thực sự, chỉ có người bằng lòng trò chuyện với em, không chế em ngốc, mới được coi là bạn của em."

"Cho nên em thực sự rất thích chị đó Liên Liên, lúc chị ở bên anh trai em cũng thích chị, không ở bên cạnh cũng thích chị, bởi vì trừ bố mẹ và anh trai em ra, chị là người trò chuyện cùng em nhiều như thế, kiên nhẫn dạy em làm điểm tâm"

Tôi đột nhiên nhận được lời tỏ tình khiến bản thân lúng ta lúng túng, nhất là còn đối diện với một cô gái.

Tôi chỉ đành vươn tay ra vuốt ve đầu em ấy, nói: “Sau này không cần biết chị và Kỳ Ngôn có quan hệ hay không, em đều có thể tới tìm chị, em vĩnh viễn là em gái của chị."

- -----oOo------
Bình Luận (0)
Comment