Đường Đi Không Nổi Nữa Ca Ca

Chương 16

A Na Côi hỏa tốc thay trang phục, cải trang thành tiểu đồng nô quần bó áo kép, theo Đàn Đạo Nhất ra ngoài.

Trời rét đường trơn, lần này Đàn Đạo Nhất không vội, cầm cương thong dong tiến bước. Vừa ra khỏi ngõ, chàng lập tức xua tùy tùng đi: “Các ngươi mang quà lễ đi nhà họ Tạ đi, ta còn chuyện khác phải làm.” Đợi tùy tùng bưng tráp quà đi xa rồi, chàng ném roi ngựa, cười với A Na Côi, “Lên ngựa.”

Không đợi Đàn Đạo Nhất tới đỡ, A Na Côi đã vội vã giẫm bàn đạp trèo lên. Ngồi vững trong lòng Đàn Đạo Nhất rồi, nàng quay đầu cười xán lạn với chàng, “Đi thôi.”

Ôm ôn hương nhuyễn ngọc trong lòng trước mặt bàn dân thiên hạ, tuy A Na Côi đã cải trang thành một bé trai, Đàn Đạo Nhất vẫn không khỏi ưng ửng đỏ mặt, nhấc cương ngựa lên, “Giá”, men theo phố xá đi loanh quanh không mục đích. Chàng thấp thỏm, song cũng cầm lòng không đậu muốn nhoẻn miệng, sau khoảng thời gian thích ứng nhanh chóng, Đàn Đạo Nhất đã có thể đón lấy mọi ánh mắt, ung dung bình thản ôm A Na Côi, bàn tay ấm nóng dán lấy eo nàng.

A Na Côi lại chê chàng đi chậm, cướp roi ngựa mấy lần mà không tới tay, nàng sẵng giọng: “Chúng ta đi đâu?”

Đàn Đạo Nhất cứ như đang ôm một con cá sống trong lòng, giữ không giữ được, ném lại không nỡ ném, lòng dạ như bị cù lét, chàng không nhịn được đáp: “Đi chỗ nào ít người đi.”

“Đừng.” A Na Côi nóng lòng muốn xem náo nhiệt, “Đi chỗ nhiều người cơ.”

Đàn Đạo Nhất nhíu mày, mắt liếc lên phố xá, chẳng có gì ngoài tiểu thương sai dịch, kéo xe bán trà, toàn là cảnh thế tục nhìn vạn lần như một, “Những người này có gì đáng xem?”

“Muội muốn đi dạo kinh thành,” A Na Côi bẻ ngón tay đếm những thắng cảnh Kiến Khang nàng nghe kể từ người khác, “Chùa Thiên Bảo, đập Kê Minh, cầu Dương Liệt, hồ Thanh Tước, vườn Đào Hoa, muội muốn đi hết.”

Muốn đi dạo toàn bộ những địa điểm này, đừng nói là một ngày, dẫu dành một tháng ra cũng không đủ. Đàn Đạo Nhất bị A Na Côi thúc giục, đành giương roi phi nước đại, cưỡi ngựa xem hoa cả một đường, ngắm đỉnh tháp nhọn chùa Thiên Bảo, xem rạch nước mênh mông dưới đập Kê Minh, lên cầu Dương Liệt xem chọi gà chọi vịt, tới hồ Thanh Tước tự mình chèo thuyền một vòng, cuối cùng vào vườn Đào Hoa, cánh mai lá tùng vương đầy tay áo.

A Na Côi dùng vạt áo ôm một bọc quýt phấn Động Đình thơm nức bốn phương, đang ăn quýt thì một tòa lầu gác trùng trùng nguy nga lộng lẫy lướt qua trước mắt, đầu nàng theo đó xoay qua, ngón tay chỉ chỉ, “Kia là chỗ nào?”

Đó là Đông cung. Đàn Đạo Nhất làm như không nghe thấy, phất ống tay áo, giục ngựa lao vùn vụt qua. Băng sang sông Tần Hoài, buộc ngựa ở dưới lầu, chàng kéo A Na Côi leo lên lầu Tôn Sở1, A Na Côi đưa mắt nhìn quanh, từ Tuyên Dương Môn hướng sang đường ngự phía bắc, đằng xa là biển mây mênh mông, cung miếu dằng dặc, lại gần là cổng hoa tường gấm đọng tuyết, cầu nhỏ nhà gian vương khói, văn sĩ quấn khăn ô sa ngừng chân dưới cây quýt ven đường, người bán quà ăn đang vén cao tay áo mở vung cái nồi to nóng hổi.

1 Một tửu lâu cổ có thật tọa lạc ở phía tây thành Kiến Khang xưa (nay là Nam Kinh), về sau cũng được dùng để chỉ tửu lâu quán rượu nói chung.

A Na Côi cảm thấy thỏa mãn, cảm thán: “Kinh thành thật tuyệt.”

Đàn Đạo Nhất lớn lên ở Kiến Khang, đã nhìn phong cảnh này đến phát chán, nghe A Na Côi ca ngợi, chàng cũng tràn ngập vinh quang hưởng lây, kiêu ngạo ngước cằm, “Đế vương châu, người tài vật quý, non sông tươi đẹp, Lạc Dương Bắc triều làm sao sánh bằng?”

A Na Côi ôm eo Đàn Đạo Nhất, xoay lưng lại với nhà hộ từng dãy bên ngoài lan can, nàng ngửa mặt nhìn chàng, “Huynh tốt quá.”

Đàn Đạo Nhất lại bắt đầu ngẩn ngơ nhìn môi nàng. Chàng “ừ” một tiếng, bất chợt hoàn hồn, vội vàng kéo A Na Côi trở lại bên bàn. Trong nhã thất yên ắng tĩnh lặng, không có người khác, chàng ấp úng hỏi A Na Côi: “Vậy muội có muốn…” Tai nóng bừng lên, chàng dứt khoát dày mặt, “Cho ta hôn nữa không?”

A Na Côi lập tức nhét múi quýt vào miệng, “Không muốn.”

Đàn Đạo Nhất cứng họng, nhìn A Na Côi ăn hết múi này đến múi khác, trong lòng chàng sốt ruột, lại không thể để mất mặt, chỉ đành tự mình buồn bực. A Na Côi ăn quýt đến là vui vẻ, mắt mày cong cong, khóe miệng toe toét, Đàn Đạo Nhất hoài nghi nàng cố ý, mặt chàng lạnh lùng, nói: “Ăn xong chưa? Về.”

A Na Côi không vui, “Muội còn chưa dạo xong mà…” Thấy Đàn Đạo Nhất đã dẫn đầu đi trước, vội ôm lung quan lên, theo chàng xuống lầu.

Trên đường về nhà, Đàn Đạo Nhất không ôm nàng lên ngựa, A Na Côi cũng chẳng thèm để ý, hai người một phụng phịu trên ngựa, một hớn hở ngó đông ngó tây trên đường, càng đi càng chậm, Đàn Đạo Nhất ghìm cương ngựa, không nhịn được giục nàng, “Chân muội dính xuống đất rồi hả?”

“Đạo Nhất,” Trong thuyền hoa trên sông Tần Hoài, có người cười tủm tỉm ló đầu ra, chính là Vương Huyền Hạc, hắn vẫy tay với Đàn Đạo Nhất, “Tới uống rượu đi.”

Đàn Đạo Nhất nào có cái hứng đó, mắt A Na Côi lại sáng bừng lên, rảo chân chạy vội tới, tò mò nhìn vào thuyền hoa. Đàn Đạo Nhất nổi giận, một tay che mắt A Na Côi, thuận tay kéo nàng lên ngựa. Chàng quay người nói với Vương Huyền Hạc: “Chờ tôi về nhà thay y phục đã.”

Vương Huyền Hạc trở lại khoang thuyền, ngẫm nghĩ lại, cười bảo: “Có vẻ như Đạo Nhất sủng ái đồng nô áo vải kia lắm.”

Tiết Hoàn thu mắt từ song cửa khắc hoa về, cười ha hả, “Đâu chỉ sủng ái, phải là yêu hơn của báu ấy chứ.”

Khoảng một chén trà sau, Đàn Đạo Nhất quay lại, đồng nô bên người đã không còn. Vương Huyền Hạc bảo chủ thuyền chèo vào gần bờ, Đàn Đạo Nhất toan nhấc chân thì trông thấy Tiết Hoàn qua tấm màn gấm Thục vén hờ. Chàng hơi biến sắc, xoay người định bỏ đi.

“Gượm đã, gượm đã.” Vương Huyền Hạc vội nhảy lên bờ, níu Đàn Đạo Nhất lại không chịu thả chàng đi, “Bữa tiệc rượu này ta cố ý mời cậu và anh ta là để bồi tội.” Không nhì nhằng thêm nữa đẩy luôn chàng lên thuyền hoa, Vương Huyền Hạc thì thầm bên tai Đàn Đạo Nhất, “Thực ra người này không xấu đâu, lại có thái tử làm chỗ dựa, cậu đừng đắc tội anh ta nữa.”

Đàn Đạo Nhất lạnh mặt đi vào khoang thuyền, thấy Tiết Hoàn đã ăn mặc khác trước, đầu quấn khăn ô sa, thân bận áo lụa tím, hai bên trái phải mỗi tay kề tựa một điếm thuyền điểm thúy cài châu, động tác cử chỉ mang theo vẻ buông tuồng thường thấy ở con cháu thế giá. Được điếm thuyền liên tiếp mời rượu, hắn ngậm cười liếc mắt nhìn Đàn Đạo Nhất, xem như tỏ ý chào.

Sau chuyện ở lĩnh quân phủ, người này gặp Đàn Đạo Nhất lại vẫn có thể cười được, chẳng biết là hắn thật sự khoan dung độ lượng hay là lòng dạ quá sâu. Hắn tươi cười nghênh đón, Đàn Đạo Nhất cũng không tiện lạnh mặt nữa, chắp tay coi như đáp lễ.

Mái chèo khua sóng, thuyền hoa xuôi dòng, dạo gần đây Vương Huyền Hạc rất đắc ý, ra tay hào phóng xa xỉ, trên thuyền hoa không thiếu thứ gì, lòng cá tẩm mật cua ướp dưa, chim sẻ quay ăn với cơm hấp sen, nước suối Thanh Lương Tự đun trên lò lửa nhỏ sôi ùng ục. Trải qua bài học ở phủ thái tử, Đàn Đạo Nhất không tùy tiện uống rượu bên ngoài nữa, đến điếm thuyền dựa sát lại cũng đẩy ra. Vương Huyền Hạc bật cười trầm thấp, “Ta biết rồi, có phải là nên gọi cho cậu một mỹ thiếu niên không?”

Đàn Đạo Nhất biết mình và A Na Côi ban nãy đã bị Vương Huyền Hạc nhìn thấy, không những không giận mà còn nhếch miệng hé cười, “Đa tạ hảo ý của huynh, không cần.”

Vương Huyền Hạc lấy làm lạ, “Dạo này thấy cậu cười suốt, chẳng lẽ là vì sắp cưới vợ?”

Sắc mặt Đàn Đạo Nhất phai nhạt, “vâng” một tiếng.

Vương Huyền Hạc đặt chén rượu xuống, khoa tay múa chân nói sang chuyện Bắc phạt. Hắn suốt ngày ăn chơi đàng điếm, chưa từng bước ra khỏi Kiến Khang nửa bước, nhưng nhờ có Vương Phu nên nắm rõ các nhánh binh mã kinh thành và Dự Châu như lòng bàn tay, cứ như Chinh Bắc tướng quân không phải là Đàn Quyên mà là Vương Huyền Hạc hắn, chỉ cần hắn mở miệng là mười vạn đại quân có thể đánh đâu thắng đó, càn quét sạch bách thế lực Bắc triều ở Giang Bắc không bằng.

“Trận này quân ta thề phải đánh vào Lạc Dương, bắt sống Hoàn Doãn và đám phi tần công chúa của hắn, thưởng cho các tướng sĩ thái tử vệ suất làm thiếp!”

Đàn Đạo Nhất sinh lòng cảnh giác, khóe mắt liếc Tiết Hoàn, chàng tóm bàn tay đang vung vẩy của Vương Huyền Hạc, lặng lẽ nói: “Những lời này trung hầu đừng tùy tiện truyền ra ngoài, cẩn thận họa từ miệng mà ra.”

Mấy ngày nay Vương Huyền Hạc đã bắt thân được với Tiết Hoàn, vô cùng mến mộ phong thái tiêu sái, tính cách hiền hòa của hắn, “Không có người ngoài, sợ gì đâu?”

Đàn Đạo Nhất thấy hắn ngây ngô ngốc nghếch, không khỏi cười nói: “Đất Lạc Dương cằn cỗi, nữ nhân ở đó chỉ e đa phần xấu xí, để chúng rửa chân cho tôi tôi cũng chê.”

Tiết Hoàn chỉ mải quấn quít với điếm thuyền, hoàn toàn không lọt tai lời quàng xiên của Vương Huyền Hạc và Đàn Đạo Nhất. Áo hắn trượt xuống, quần trắng nếp tím bị vò cho nhàu nhĩ, thoạt đầu điếm thuyền còn thì thầm bên tai hắn, đôi môi đỏ thắm dần rê từ gáy ra trước ngực. Đàn Đạo Nhất đang nhìn chằm chằm hắn cảnh giác cao độ, sau lại chẳng biết làm sao, sự chú ý rơi vào điếm thuyền.

Chơi đĩ trong cỗ tiệc là chuyện thường, chàng đã sớm chẳng lấy làm lạ, vốn tưởng tâm như nước lặng, sau nụ hôn với A Na Côi, trong lòng lại như mọc cỏ, ăn ngủ không yên, đầu óc toàn những ý niệm hoang đường. Tuy đã gắng hết sức khắc chế, nhưng chung quy vẫn cầm lòng không đậu nghiêng mắt ngó cặp môi đỏ hé hờ của điếm thuyền.

Không thể nán lại thêm nữa, chàng cưỡng ép mình dời mắt, còn chưa đứng lên, một bóng dáng yểu điệu bị dúi vào lòng, là điếm thuyền Tiết Hoàn đẩy tới.

Đàn Đạo Nhất vội vàng đứng dậy, đối diện với vẻ mặt trêu ngươi của Tiết Hoàn, chàng như bị chọc thủng tâm sự, ánh mắt lập tức lạnh xuống. Vương Huyền Hạc đã say bí tỉ, Đàn Đạo Nhất cười lạnh, nói với Tiết Hoàn: “Lần trước là ngươi may mắn, lần sau đừng để lại rơi vào tay ta.”

Tấm áo tím của Tiết Hoàn bị điếm thuyền kéo xuống khỏi vai, vết roi trên lưng chưa lành, đan xen chằng chịt khiến người ta nhìn mà kinh hãi. Hắn lại chẳng buồn quan tâm, miễn cưỡng kéo lại vạt áo, cười với Đàn Đạo Nhất, “Cậu tuổi còn nhỏ mà bản lĩnh mạnh miệng không nhỏ nhỉ. Thì ra trong mắt cậu, Bắc phạt đã nắm chắc thắng lợi rồi?”

Đàn Đạo Nhất nghĩ tới Đàn Tế, sắc mặt bỗng sầm xuống. Chàng không chịu yếu thế trước mặt Tiết Hoàn, châm chọc, “Ngươi quyến luyến hoan lạc trong thuyền hoa này, cách Dự Châu ngàn dặm, chẳng lẽ ngươi thì biết?”

Tiết Hoàn ngồi thẳng dậy, khoác tay lên đầu gối, hắn hạ giọng, ra vẻ thần bí, “Đúng vậy, ta đã biết trước rồi – Trận này, Đàn Quyên ắt bại.”

Đàn Đạo Nhất giễu cợt, “Gian tế Bắc triều lại bắt đầu yêu ngôn hoặc chúng rồi.”

Đàn Đạo Nhất khăng khăng cho mình là đúng, nhất định phải gọi hắn là gian tế Bắc triều, Tiết Hoàn chẳng để bụng việc này, trái lại còn nở nụ cười bình thản với Đàn Đạo Nhất, “Cược không? Nếu Đàn Quyên bại thì cậu phải tặng con nhóc Nhu Nhiên kia cho ta làm nô tỳ rửa chân.”

Nụ cười khinh miệt của Đàn Đạo Nhất đông lại trên mặt. Chàng u ám liếc xéo Tiết Hoàn, cầm bội kiếm lên xoay người.

Tiết Hoàn lảo đảo đứng dậy, chỉ cảm thấy thân thuyền khẽ rung, Đàn Đạo Nhất đã vọt lên bờ, cưỡi ngựa đi xa.

Hôm sau là đông chí, Tạ Tiện bèn nhận lời mời của Đàn Tế, dẫn gia quyến tới phủ họ Đàn dự tiệc.

Đàn thị là trâm anh thế gia, ngoại trừ Đàn Tế, các chi khác đều nhân khẩu đông đúc, tề tụ tại một sảnh ăn bữa đông chí này, anh em chú bác, chị em dâu thím, ít nhất cũng phải đến cả trăm gương mặt lượn lờ trước mắt. Tuổi Đàn Đạo Nhất không lớn không nhỏ, là lúng túng nhất, vừa phải dẫn sắp nhỏ dập đầu với tổ phụ tổ mẫu, vừa phải cung kính khúm núm nghe thúc bá dạy bảo, bận rộn như con quay cả nửa ngày. Đàn Tế sợ chàng cáu, sai một tùy tùng đi giải vây cho Đàn Đạo Nhất, “Lão tổ mẫu nhà họ Tạ cũng tới, đang ở mâm sau bình phong, bảo lang quân đi dập đầu đi.”

Đàn Đạo Nhất đành lùi ra khỏi đám người, theo gia nô vượt qua bình phong, thấy ven tường kê một cái sập dài gỗ đàn đen, mấy phụ nhân đứng tuổi đang theo hầu Tạ lão phu nhân, ngồi bên dưới lần lượt là chúng tỷ muội hai nhà Đàn, Tạ, có người không quen mặt, có người quen mặt.

Chàng biết mặt Tạ thị đính hôn với mình, vô thức quét mắt qua đối phương.

Tạ lão phu nhân người già mắt sắc, trỏ vào Đàn Đạo Nhất cười, “Vẫn là thằng bé này mắt lanh, biết nên nhìn ai.”

Tạ nương tử thẹn thùng đỏ mặt, cúi đầu xoay người đi.

Vốn dĩ chỉ là một động tác vô ý, bị người ta trêu ghẹo, Đàn Đạo Nhất hơi phiền chán muốn bỏ đi. Tạ lão phu nhân lại lải nhải mãi không hết, “Nghe nói Đàn Tế nuôi một đứa con gái, gọi cả nó qua đây xem xem.” Nghe thấy câu này, chân Đàn Đạo Nhất như mọc rễ, ngồi bất động bên cạnh Tạ lão phu nhân.

“Lanh canh” một trận vang khe khẽ, A Na Côi mặc áo gấm cân vạt, váy dài thướt tha, yểu điệu đi đến. Nàng cúi thấp đầu, yếu đuối mong manh, nhỏ nhẹ bái kiến chư vị phu nhân. Nếu không phải lúc nói chuyện mi dài nhấp nháy, Đàn Đạo Nhất quả thực suýt nữa không nhận ra nàng.

“Bảo sao Đàn Tế vừa mắt nó, thật là một đứa bé xinh đẹp,” Tạ lão phu nhân gật đầu, “Đẹp hơn cả mấy đứa bé nhà chúng ta nữa.”

A Na Côi nghe câu này, môi đỏ suýt toe toét, vội vàng kìm lại, đội một đống châu ngọc, rung rinh cảm ơn. Đuôi mắt ngó qua Đàn Đạo Nhất, là một ánh mắt đắc ý.

Hình như nàng cũng thoa phấn tô son, hai má phơn phớt đỏ, cảm giác như có phần thẹn thùng e ấp. Nom dáng điệu này là muốn đến lấn át muôn hoa, muôn hoa còn chưa phản ứng gì, Đàn Đạo Nhất đã vào tròng nàng trước tiên, hai mắt không nghe sai khiến, hồn phách cũng chẳng biết đã bay đi chốn nào.

“A Tùng,” Đàn Đạo Nhất chợt cất tiếng gọi, những người ngồi đây chỉ có chàng thân quen với A Na Côi, chàng thản nhiên chỉ vào bên cạnh mình, “Lại đây ngồi.”

A Na Côi làm thinh. Trong số những người ngồi đây, người nàng không thèm nhất là Đàn Đạo Nhất.

A Na Côi chưa bao giờ được ở chung với nhiều thiên kim khuê các và quý phụ nhân như thế, nàng lâng lâng, trong lòng cảm thấy mình tuyệt đối hơn hẳn bọn A Hảo. Nàng giả bộ không nghe thấy Đàn Đạo Nhất nói, chen vào giữa các thiếu nữ, ngắm vòng ngọc bích trên cổ tay người này, nghía trâm cài mai vàng trên tóc người kia, mê mẩn da dẻ ngọc ngà, hơi thở thơm tho và cử chỉ nhã nhặn của họ.

Đàn Đạo Nhất bị nàng làm mất mặt, nhẫn nhịn cơn nóng tràn lên gò má, khóe mắt liếc A Na Côi đang tràn ngập ngưỡng mộ và yêu thích đối với mọi người kia, hận nàng đến ngứa răng.

Ngu ngốc. Chàng thầm khinh thường, nhưng ánh mắt không quản được vẫn bay về phía nàng.

“Ơ, miếng ngọc này tốt này.” Có người biết hàng, liếc mắt đã lập tức để ý ngay miếng ngọc bội đeo trên váy trong vô vàn châu ngọc trên người nàng.

Tiếng kêu kinh ngạc này vừa hay đúng ý A Na Côi, hai bàn tay nàng nâng ngọc bội lên, cười nói: “Cái này là của cha ban cho em. Cha nói, miếng ngọc này xứng với em nhất.” Nàng rất ư khôn khéo, dứt khoát sửa miệng gọi Đàn Tế là cha, tránh cho người khác hiểu lầm nàng là nô tỳ ở Đàn gia.

Các đấng trượng phu uống rượu bên ngoài hô to gọi nhỏ, có người nói: “Chúng ta sang vườn đi.” Thế là chúng nữ quyến loạt xoát đi ra ngoài, A Na Côi không để mình tụt hậu, cũng vội vàng xách váy đứng dậy, lúc đi ngang qua Đàn Đạo Nhất, một bàn tay thình lình dò lên eo nàng. A Na Côi nhanh tay lẹ mắt, tóm lấy ngọc bội, nắm chặt trong tay, nàng trừng mắt, quát khẽ Đàn Đạo Nhất: “Của muội!”

Đàn Đạo Nhất thấy nàng giật thót, trong lòng tạm hạ hỏa, buông tay ra, chàng cười khẩy với A Na Côi, “Ngu xuẩn.”

A Na Côi ngó lơ chàng, nhanh chóng đi ra vườn.

Vườn mùa đông trắng xóa tuyết mới, mai vàng nhả hương thơm, các thiếu nữ ngắt nhành mai, thong thả tản bộ vào đình bình phẩm. A Na Côi cũng có được cơ hội chen miệng, khen hoa này nở đẹp, hoa kia thơm nồng, còn được bàn tay mềm mại của Tạ nương tử phủi mai rơi đậu trên vai cho. Nàng ngồi trên ghế đá mà đắc chí, chỉ thiếu điều bắt tréo vểnh chân.

Không biết là ai ôm ý xấu đề nghị, “Chúng ta lấy mai làm đề, làm thơ đi.”

A Na Côi ngớ ra, thấy những người khác đều hùa theo, đành buông nhành mai xuống, cầm cây bút nặng tựa ngàn cân lên, ngẩn ngơ hồi lâu, nàng đặt bút xuống, ngón tay day day ấn đường hơi chau, “Ôi chao, đầu em hơi nhưng nhức.”

“Ra lò sưởi ấm, uống một chén trà đi.” Một thiếu nữ đoan trang khẽ nhướng mày ngài, chòng chọc nhìn A Na Côi uống trà, chờ nàng đặt âu trà xuống, thiếu nữ cười bảo: “Nghe nói cô được Đàn huynh mua ở chợ môi giới Tuy Dương về, vì hát hay nên được Đàn thị trung nhận làm dưỡng nữ. Cô không biết làm thơ thì hát một bài cho chúng ta nghe đi.”

Tay A Na Côi chạm lên mặt bàn đá lạnh như băng, vẻ u sầu vờ vĩnh tức khắc mất tăm, hàng mày đen nhánh bén nhọn của nàng nhướng lên, lộ rõ bản tính bướng bỉnh khó thuần, “Ta không biết hát!” Nàng lớn tiếng nói, đá văng nhành mai, sải bước rời khỏi đình.

Đàn Đạo Nhất vẫn đang ngồi trên mâm chịu đựng Tạ lão phu nhân lải nhải, nghe thấy tiếng bước chân thùng thùng, chàng ngoái lại nhìn, quả nhiên là A Na Côi đi rồi trở lại. Đàn Đạo Nhất bĩu môi, hất cằm, ra vẻ xem thường, lại nghe A Na Côi hừ lạnh một tiếng, mắt nhìn thẳng đi ra ngoài sảnh.

Tiệc tàn, tiễn nhà Tạ thị đi rồi, Đàn Đạo Nhất bước thấp bước cao trở về chỗ ở, ôm chăn lăn ra giường, vừa nhắm mắt lại thì chợt thấy dưới người cấn cấn, chàng lần sờ, tay chạm vào lạnh buốt. Đàn Đạo Nhất giật mình, là ngọc bội đốt trúc của chàng.
Bình Luận (0)
Comment