Đường Đi Không Nổi Nữa Ca Ca

Chương 19

Tiết Hoàn đuổi A Na Côi đi rồi nối gót cung sử đi vào liêu phòng.

Trong phòng màn che trướng rủ, im lặng như tờ, thái tử nhận khăn ẩm từ tay người hầu, đang lau mồ hôi. Y liếc cung sử, “Bệ hạ chuẩn bị khởi giá hồi cung à?”

Cung sử kia tái trắng mặt, quỳ phịch xuống đất, “Lúc xuống ngự liễn ở chùa Thiên Bảo, bệ hạ không cẩn thận bị ngã, bất tỉnh nhân sự, đại tướng quân mời điện hạ lập tức vào chùa Thiên Bảo ạ!”

Thái tử siết chặt khăn tay, cả kinh đến giọng cũng thay đổi: “Cái gì?”

“Điện hạ tới chùa Thiên Bảo trước rồi nói sau đi ạ.” Tiết Hoàn bình tĩnh nhìn cung sử.

Thái tử không kịp hỏi kĩ, vớ lấy ngoại bào liền chạy gấp ra ngoài, lúc qua cửa suýt thì vấp ngã, được Tiết Hoàn và cung sử đỡ lấy. Tiết Hoàn kề tai nhấn mạnh từng chữ nhắc nhở y, “Điện hạ đừng để thất nghi, ngài là thái tử đấy ạ.”

“Đúng vậy.” Thái tử trấn tĩnh lại. Trong chớp mắt ấy, ngàn vạn suy nghĩ vụt lướt trong đầu, khuôn mặt căng thẳng của y hé ra nụ cười nhạt. Chỉnh lại ngay ngắn phát quan, ống tay áo vung lên, thái tử ngạo nghễ bước xuống bậc thang, “Đi chùa Thiên Bảo.”

Hàng người đi đến chùa Thiên Bảo. Ngôi chùa hãy còn bồng bềnh trong khói xanh bảng lảng, đếm không xuể có bao người đang chen chúc trước đại điện chùa Thiên Bảo, chuyên tâm nhìn chằm chằm vào bờ môi mấp máy giảng kinh của hòa thượng Huyền Tố trên đài.

Thái tử đi vào hậu điện từ cửa hông, trong điện mênh mông tù mù, chỉ có vài tia sáng lạc lõng xuyên vào qua khe cửa sổ. Trung lĩnh quân Vương Phu khom lưng phủ phục trước giường, thái tử thoáng khựng bước chân, ngay sau đó lảo đảo chạy tới trước giường, nước mắt lăn xuống, “Cha.”

Sắc mặt hoàng đế xanh xám, bị tiếng khóc của thái tử quấy nhiễu, đế hé hờ mắt, “Tu Nhi.”

Thái tử lau nước mắt, nắm chặt tay hoàng đế, nhìn chòng chọc như muốn ăn thịt vị ngự y đang run lẩy bẩy, “Bệ hạ có sao không?”

Ngự y quỳ xuống dập đầu, “Bệ hạ quanh năm uống đan dược, độc tố đã xâm nhập toàn thân, hôm nay khăng khăng xuất hành đã là miễn cưỡng…”

Ngón tay hoàng đế giật giật, giương mắt sốt ruột tha thiết nhìn về phía Vương Phu.

Vương Phu hiểu rõ tâm sự của hoàng đế, vội nói: “Mười vạn nhân mã chia thành hai quân thủy lục, đã lên Bắc. Đàn Quyên dẫn năm vạn châu sư, thuận lợi vượt Hoàng Hà, đang tiến đánh Hoạt Đài, không quá nửa tháng, chắc chắn sẽ giành lại được Hoạt Đài, bệ hạ an tâm.”

Hoàng đế thều thào nói: “Sau khi trẫm chết, Vương Phu cùng các vị tể thần phụ tá thái tử đăng cơ. Đừng phát tang vội, tránh cho quân tâm ở Dự Châu rã rời, đợi nửa tháng sau khi công phá Hoạt Đài hẵng tuyên cáo thiên hạ, an ủi liệt tổ liệt tông.” Nước mắt từ hốc mắt hõm sâu chảy xuống, hoàng đế gắng sức nắm chặt tay thái tử, “Thái tử, con đăng cơ rồi, phải đối đãi tử tế với huynh đệ con và người nhà họ.”

Thái tử và Vương Phu đồng thanh nức nở, nói: “Thần lĩnh mệnh.”

Môi hoàng đế run run, chậm rãi nhắm mắt lại.

Thái tử và Vương Phu nín thở, nhìn chằm chằm khuôn mặt tĩnh lặng của hoàng đế. Thấy hoàng đế hồi lâu không nhúc nhích, thái tử vươn tay thăm dò chóp mũi hoàng đế, nghi hoặc đưa mắt nhìn ngự y.

“Thiếp đi rồi ạ, còn thở.” Sau khi kiểm tra, ngự y hạ giọng, “Đại khái là tối nay.”

Thái tử đứng bật dậy, Vương Phu cau mày nói: “Hiện giờ bệ hạ không thích hợp di chuyển, hồi cung rồi lại càng nhiều người phức tạp, chẳng bằng lấy cớ tĩnh tâm lễ Phật, nán lại trong chùa. Nếu không phát tang ngay thì tốt nhất là phân phái nhân thủ, giới nghiêm kinh thành, tránh để tin tức truyền đến Dự Châu kẻo có người muốn làm loạn.”

Thái tử nói: “Đại tướng quân nói đúng.”

Vương Phu xoay người, gọi một người hầu tâm phúc tới, phân phó: “Đi mời hai vị Đàn, Tạ tướng công đến đây, khẽ khàng thôi.”

Đàn Tế cũng đang ngồi trong đám người nghe giảng kinh dưới đài, người hầu của Vương Phu tẽ đám đông đi tới trước mặt, mới ghé tai thì thầm một câu, hương nhang trong tay Đàn Tế đã run lên bần bật. Từ từ cắm hương vào lư, ông chống đầu gối đứng dậy, thấy Đàn Đạo Nhất bên cạnh Huyền Tố đang nhìn mình không chớp mắt – Trên đài giảng kinh mà mọi người đang chăm chú dõi mắt đều là các đệ tử Huyền Tố yêu mến, người cầm chũm chọe, người cầm chuông vàng, chỉ duy Đàn Đạo Nhất ngồi cho đủ số, mặc áo bào lụa trắng viền đen, khăn vấn buộc tóc, tay bưng mâm đồng, vô cùng nổi bật.

Đàn Tế vừa nghe tin dữ, đang mất hồn mất vía, bị Đàn Đạo Nhất nhìn đến lòng dạ nao nao, ông nghiêm nghị trừng mắt đáp trả, “Lấm la lấm lét, nhìn cái gì?”

Đàn Đạo Nhất dời mắt đi, tiện tay gõ mâm đồng “đinh” một tiếng trong trẻo.

Đàn Tế rời đi, Tạ Tiện cũng đi mất, có thị vệ ra vào từ hậu điện. Đàn Đạo Nhất cau mày quan sát phía hậu điện một lúc rồi buông mâm đồng xuống, đi ra ngoài.

A Na Côi trở lại chỗ thái tử phi, thần sắc như thường, lúc dọn dẹp kinh Phật, nàng nhìn những dòng chữ nhỏ chằng chịt ngẩn người một hồi.

Vương phi liếc mắt ngó nàng chốc lát, trong lòng thấu tỏ, mỉm cười, “A Tùng,” Thị cố ý gọi nàng, “Nói chuyện được gì với thái tử rồi?”

A Na Côi không chút nghĩ ngợi đáp, “Thái tử uống trà của điện hạ, hỏi điện hạ mấy ngày nay ngủ có ngon không, ăn có được không?”

“Thế à?” Vương thị nhíu mày, dụng tâm nhìn nàng thêm mấy lượt, nhưng không vạch trần, chỉ cười giễu cợt.

A Na Côi ngó thị vài lần, đặt kinh Phật xuống, đi ra cửa, vừa vào sân thì một tì nữ lạ mặt bảo: “Viên phu nhân nghe nói Đàn gia nương tử ở đây, mời cô qua trò chuyện ạ.”

“Viên phu nhân?” A Na Côi rất bất ngờ, nhớ đến cảnh tượng chứng kiến ở chỗ thái tử, chợt cảm thấy gượng gạo.

“Đi đi.” Vương phi hòa nhã nói, “Sau khi nhị hoàng tử rời kinh, Viên phu nhân một mực tĩnh dưỡng ở sân phía đông, có lẽ hơi tịch mịch.”

A Na Côi không còn cách nào khác, đành đi theo tì nữ ra ngoài. Chùa Thê Vân thường xuyên đón phi tần tới ở, đình viện thăm thẳm, quán các trùng điệp, A Na Côi lo ngay ngáy, còn tưởng lại phải gặp thái tử. Đi đến ngoài sân của Viên phu nhân, thấy chỉ có tì nữ đi lại dưới hàng hiên, bọn thị vệ đều đã lui xuống, nàng thầm thở phào, vào cửa thi lễ, “Phu nhân.” Đôi mắt to nhìn Viên phu nhân không chút giấu giếm.

Đại khái là Viên phu nhân đã chuẩn bị tâm lí rất lâu, dứt khoát ép mình ngẩng đầu, trên mặt còn vụt lóe vẻ lúng túng, “Con là A Tùng?” Thị giả vờ chưa từng gặp mặt, ánh mắt lướt qua A Na Côi rất nhanh, mỉm cười nói: “Ca ca con cũng đang ở đây, con không thấy à?”

Khoảnh khắc A Na Côi bước vào cửa, Đàn Đạo Nhất đã cầm lòng không đậu đứng dậy, ánh mắt dính chặt lên người nàng, nào ngờ A Na Côi chỉ mải nhìn chằm chằm Viên phu nhân, lông mày chàng bèn nhíu chặt lại.

A Na Côi “ồ” một tiếng, liếc thấy Đàn Đạo Nhất, mũi chân nàng nhón lên, suýt thì nhảy dựng. “Ca ca,” nàng vân vê vạt váy, chào một tiếng chẳng có cảm xúc gì – hẳn là vẫn còn cáu kỉnh chuyện ở Hoa Nùng biệt viện đêm trước khi lên đường.

“Đàn thị trung tinh mắt thật, huynh muội hai đứa cứ như cặp kim đồng ngọc nữ dưới đài sen của Phật tổ ấy.” Viên phu nhân cười nói, ngữ khí của thị đã tự nhiên hơn rất nhiều, như chẳng hề nhớ rõ vụ bê bối với thái tử. Vị phu nhân chưa đến bốn mươi này quả thực đẹp hơn thái tử phi, tư thái yểu điệu duyên dáng như thiếu nữ, vầng trán vô cùng nhã nhặn điềm tĩnh.

Không chịu nổi ánh mắt dò xét của A Na Côi, Viên phu nhân cụp mắt gạt váng nổi trong âu trà, dịu dàng nói: “A Tùng cũng ngồi đi.”

A Na Côi ngồi xuống bên cạnh Đàn Đạo Nhất, còn chưa cất tiếng đã thấy một quả quýt Động Đình vàng óng tròn vo được Đàn Đạo Nhất đẩy tới. A Na Côi búng ngón tay, quả quýt lại lăn về. Đàn Đạo Nhất giương mắt dò hỏi nàng – chàng nhớ nàng thích ăn quýt. Ngờ đâu, A Na Côi chẳng những không nhận tấm lòng chàng mà còn quay mặt đi.

Ánh mắt Đàn Đạo Nhất không ngừng liếc về phía A Na Côi, miệng vẫn đang nói chuyện cùng Viên phu nhân: “Nhị hoàng tử thỉnh chỉ muốn đón phu nhân đi Dự Châu, bị thái tử bác, nói thánh giá còn ở đây, không có lí nào phi tần theo hoàng tử ra ngoại châu.”

Ngón tay Viên phu nhân run lên, nước trà suýt đổ ra ngoài, thị cười thê thiết, nói: “Thái tử nói phải, con truyền lời cho Dực Nhi, cứ yên tâm trấn giữ Dự Châu, không cần nhớ mong. Chiến sự ở Dự Châu thế nào rồi?”

“Đang tiến đánh Hoạt Đài ạ…” Đàn Đạo Nhất lơ đễnh, thấy lê chưng gọt sẵn trong khay bạch ngọc óng ánh mọng nước, lại đẩy về phía tay A Na Côi. A Na Côi giả đò không nhìn thấy, chợt thấy mu bàn tay âm ấm, tay đã chạm vào tay Đàn Đạo Nhất, cũng chẳng biết chàng cố ý hay vô tình, chạm tay nhau rồi, chàng bèn yên ổn, tay đặt trên bàn hồi lâu không nhúc nhích.

A Na Côi dùng sức đẩy ra, tay Đàn Đạo Nhất bị hất đi, lê chưng đang yên đang lành cũng rơi “bộp” xuống đất.

Nhìn ra hai đứa bé đang quấy phá, Viên phu nhân mỉm cười, “A Tùng, Đàn lang quân tới là để thăm con… Vừa tới nó đã bảo tì nữ đến chỗ thái tử phi tìm con rồi. Hai huynh muội trò chuyện đi,” Thị đứng dậy, lòng nặng trĩu tâm sự, “Tay áo ta bị nước trà thấm ướt rồi, đi đổi đã.”

Viên phu nhân rời đi rồi, hai người trong phòng đưa mắt nhìn nhau, lê chưng lăn mãi xuống dưới gầm bàn, Đàn Đạo Nhất bị mất mặt, phủ đầy sương lạnh, “Ta đi đây.”

A Na Côi hừ một tiếng, giành bước đi ra ngoài trước chàng, hai người chen nhau qua cửa, thân thể va chạm, A Na Côi ngã ra sau, Đàn Đạo Nhất không kịp nghĩ ngợi đã ôm lấy eo nàng. A Na Côi không nín được nữa, tự mình phì cười trước. Cười rồi eo liền nhũn ra, giọng cũng mềm xuống, “Sao huynh không đến thăm muội?”

“Phụ thân không cho ta ra ngoài,” Đàn Đạo Nhất nhỏ giọng đáp, nửa tháng không gặp mà như nửa năm, vừa trông thấy đôi mắt như trăng non của A Na Côi, nhịp tim chàng tức khắc đập vội, “May mà hôm nay là pháp hội chùa Thiên Bảo, ta cố ý nói muốn bưng mâm đồng cho Huyền Tố mới chuồn được ra ngoài.”

A Na Côi hờn oán, “Mười lăm ngày, ngày nào muội cũng chờ huynh.”

“Ta cũng vậy, ngày nào cũng cảm thấy thời gian trôi qua quá chậm.” Đàn Đạo Nhất nắm ngón tay nàng, “Sắp tới mồng Một Tết rồi, thái tử phi hồi cung, muội cũng được về nhà.”

A Na Côi bẻ ngón tay tính, “Vậy vẫn còn… mười mấy ngày nữa.”

Trong phòng vang lên tiếng khuyên bội, Đàn Đạo Nhất lắng tai nghe chốc lát, không thấy ai xuất hiện, chàng kéo A Na Côi ra sau bàn thờ Phật cao ngang một người. Hai người cửu biệt trùng phùng, đều kích động không nên lời, trong con ngươi nhau sáng rực hào quang. Đàn Đạo Nhất khó lòng kìm giữ, bưng mặt A Na Côi, hôn một cái lên miệng nàng. Hai đôi môi tách ra rồi, A Na Côi vẫn nhắm mắt, chu môi, đợi một nụ hôn sâu hơn nóng hơn. Đàn Đạo Nhất rạo rực trong lòng, thơm thêm một cái lên mặt nàng, khẽ giọng nói: “Viên phu nhân hãy còn trong phòng đấy.”

A Na Côi lưu luyến mở mắt, tay lại nhanh chóng trượt vào vạt áo chàng, xoa xoa da thịt chàng, “Người huynh ấm quá…”

Tay nàng vừa lạnh vừa trơn, y hệt một con cá, rờ đến đâu ngứa đến đó. Toàn thân Đàn Đạo Nhất căng chặt, sợ bị A Na Côi nhận ra khác thường, chàng tóm tay nàng lại, lùi một bước, tựa lưng vào bàn thờ Phật, lấy lòng hỏi: “Lê chưng và quýt phấn đều không muốn, muội muốn ăn gì, ta mang cho muội.”

“Hạt dẻ chín.” A Na Côi vội đáp.

“Đi thôi.” Đàn Đạo Nhất không chút do dự, dẫn A Na Côi ra cửa, nói với tì nữ của Viên phu nhân: “Ta dẫn A Tùng sang chùa Thiên Bảo nghe kinh.” Đoạn như một cặp chim sổ lồng, tung tăng rời khỏi chùa Thê Vân.

Đàn Tế ở chùa Thiên Bảo, đương nhiên Đàn Đạo Nhất không chịu về lại chùa Thiên Bảo, hai người chỉ đứng từ xa trông lên cửa núi rồi đi về phía phố xá sầm uất. Sắp tới mồng Một tết, trên đường tấp nập người qua lại, trong không khí nồng nặc hơi người, thỉnh thoảng, một quả pháo vùi trong tuyết nổ tung, văng bụi tuyết lên khắp đầu khắp mặt người qua đường.

Đàn Đạo Nhất mua một vốc hạt dẻ, A Na Côi ăn xong một hạt, chàng lại đưa tới một hạt. Mắt thấy hạt dẻ dần vơi đi, sắc trời sắp tối, bỗng có dòng người từ chùa Thiên Bảo lao qua, chen lấn hai người không sao bước tiếp. Trong tiếng bàn tán xôn xao, có người nói: “Cấm quân đang đuổi người ở chùa Thiên Bảo, bệ hạ thanh tu trong chùa, bách tính không được vào.”

Lại nghe một trận quất roi vun vút, biển người bị đẩy dạt sang hai bên đường, “Thái tử hồi cung rồi.” Người trên đường đang châu đầu ghé tai thì gần trăm kị sĩ mặc áo giáp vây quanh thái tử, uy phong lẫm liệt đi về phía cung thành.

A Na Côi may mắn được chứng kiến bộ mặt tàn bạo trong tối của thái tử, lúc này rất hiếu kì trước mặt đám đông, sắc mặt y sẽ như thế nào. Nàng dán sát sau lưng Đàn Đạo Nhất, vịn vai chàng ra sức kiễng chân lên.

Chỉ nhìn thấy được gáy thái tử, và Tiết Hoàn. So với các thị vệ khác như đang sẵn sàng đón địch, nom hắn nhẹ nhàng hơn nhiều, thế nên đi rất thong dong, dần tụt hậu cuối hàng. Lẫn trong đám thị vệ, hắn nhìn thấy A Na Côi và Đàn Đạo Nhất dính chặt lấy nhau.

Vết bàn tay trên mặt A Na Côi đã sớm biến mất, khuôn miệng hơi há ra lại tựa hồ đỏ thắm, không biết là vì ăn hạt dẻ hay vì làm gì khác.

Mắt hắn chạm mắt A Na Côi, Tiết Hoàn khẽ cười, vuốt nhẹ môi mình rất có thâm ý, khẽ lắc đầu một cái cực khó phát hiện với A Na Côi.

A Na Côi nguýt mắt, chỉ làm như không thấy. “Đạo Nhất ca ca,” A Na Côi ghé vào tai Đàn Đạo Nhất nhắc nhở chàng, “Muội trông thấy lang chủ.” Và cả cấm quân đằng đằng sát khí xông vào đám đông, la hét xua đuổi dân chúng đang chẳng hiểu chuyện gì xảy ra.

Trong kinh thành rất ít khi có lúc nào như lâm đại địch như vậy.

Tiếng trống chiều xa xăm như song vỗ, từng đợt từng đợt ùa tới. Ánh tà dương như máu, chiếu lên mặt tuyết đọng. Hương khói chùa Thiên Bảo đã tan hết, bách tính bị cảnh tượng diễm lệ vô song hớp hồn, quên khuấy cả đao thương của cấm quân, tới tấp ngừng chân ngóng trông.

Đàn Đạo Nhất đặt mấy viên hạt dẻ còn dư vào tay A Na Côi, sợ nàng đánh rơi còn nắm tay nàng lại, “Mấy ngày tới ta có việc quan trọng phải làm.” Chàng chạm nhẹ khuôn mặt được ráng chiều rọi đỏ ửng của A Na Côi, “Xong việc, ta sẽ đến chùa Thê Vân đón muội.”
Bình Luận (0)
Comment