Đường Đi Không Nổi Nữa Ca Ca

Chương 22

Quan lại lên ngự tiền bẩm tấu việc truy thụy, hoàng đế nghe, mặt mày dữ tợn.

Di ngôn của Viên phu nhân đã trở thành chủ đề bàn tán ngầm khắp đầu đường cuối ngõ thành Kiến Khang. Nghĩ thụy hiệu cho Viên phu nhân hiện là việc sơ hở là rơi đầu, người dưới trình mấy thụy hiệu lên mà nơm nớp.

Hoàng đế thình lình vung tay, một chồng tấu chương trên bàn rơi xuống đất như tuyết.

Lòng y ngùn ngụt lửa giận. Hoạt Đài đại thắng, y thụ mệnh ngự cực, còn chưa kịp ăn mừng thì hay tin Nguyên Dực ỷ công cậy dũng, lấy cớ truy cứu nguyên do cái chết của tiên đế và Viên phu nhân, dẫn đại quân áp sát Kiến Khang, tin tức quả thực vô cung linh thông.

Vương Phu phái trọng binh đóng chặt kinh thành, hoàn toàn là đang tốn công uổng sức!

Hoàng đế vừa mới nổi cơn tam bành, mắng cha con Vương Phu một trận lên bờ xuống ruộng, giờ lại nghe đến cái tên Viên phu nhân, huyệt thái dương hai bên trái nảy lên thình thịch.

“Nghĩ thụy hiệu cái gì?” Hoàng đế lạnh lùng hỏi, “Ả chỉ là một phu nhân mà cũng xứng được truy thụy hả?”

“Bệ hạ, truy phong hoàng hậu cho phu nhân là thông lệ của triều ta…”

“Không cho truy phong!” Hoàng đế căm ghét ra mặt, “Giáng ả xuống hàng tần, lấy lễ tần an táng.”

“Bệ hạ bớt giận.” Tiết Hoàn đi lên điện, gần đây hoạn lộ hắn suôn sẻ, mới được phong làm Vũ Lâm lang tướng, thân bận nhung phục, mỗi động tác vung tay nhấc chân đều hiển lộ hiên ngang. Nhặt tấu chương lên phủi bụi, hắn nói: “Bệ hạ làm thái tử kế vị đăng cơ, được chư vị cố mệnh đại thần ủng hộ, danh chính ngôn thuận, Nguyên Dực tuy có chiến công, nhưng không có một thứ sử châu nào đi theo, muốn làm loạn cũng hữu tâm vô lực.”

Hoàng đế bực bội khoát tay, “Việc này đương nhiên ta biết. Nhưng quân địch ở Bắc cảnh đang chằm chằm rình rập, hắn lại vì một mụ đàn bà mà gióng trống khua chiêng lui binh về Chung Ly, ta sợ hắn làm hỏng đại sự.”

“Chỉ mới công chiếm Hoạt Đài thôi mà đã kể công kiêu ngạo như thế rồi, nếu phá Lạc Dương, bệ hạ lại định thưởng hắn thế nào?”

Hoàng đế âm u nhìn hắn, nghe ra Tiết Hoàn ý tại ngôn ngoại, “Hắn có bản lĩnh đó sao?”

“Lúc đó để hắn đi Dự Châu đã là thất sách. Sao bệ hạ không nhân cơ hội này, truyền triệu hắn hồi kinh, đổi tướng Bắc phạt?”

Hoàng đế nói: “Ta cũng muốn vậy, nhưng hắn có chịu ngoan ngoãn vào kinh không? Trừ phi hắn không muốn sống nữa.”

“Không phải hắn là một đứa con rất có hiếu sao?” Tiết Hoàn nhướng mày,  “Hắn muốn mượn chuyện Viên phu nhân để nổi loạn, bệ hạ lại càng nên gia ân, truy phong Viên thị làm hoàng hậu, tránh để lại sơ hở cho người ta đàm tiếu. Ngày phát tang Viên phu nhân, về tình về lý hắn đều phải vào kinh, đến lúc đó bệ hạ nghĩ cách giam lỏng hắn ở Kiến Khang là được.”

Hoàng đế ngẫm ngợi rồi gật đầu, nói: “Làm vậy đi.” Đoạn sai trung thư soạn chỉ, truy phong Viên phu nhân làm hoàng hậu, đồng thời nhân thứ sử Dự Châu Nguyên Dực có công Bắc phạt, phong làm Võ Lăng vương.

Đợi hoàng đế hạ khẩu lệnh rồi, Tiết Hoàn rời khỏi đại điện, đi dến cửa cung thì thấy phượng liễn của hoàng hậu đang từ từ dừng lại phía trước.  Gần đây hoàng đế mới phong con gái tư không Lưu Ứng Viên làm chiêu dung, sủng ái hết mực, hoàng hậu không cam lòng, lại ỷ cha mình Vương Phu thế lớn, ngày một càn rỡ táo tợn hơn, thường xuyên thừa lúc Tiết Hoàn tiến cung, sai tì nữ đi mời hắn, thế nên bây giờ, hễ trông thấy thị là Tiết Hoàn phát rầu.

Cửa cung bị phượng liễn chặn kín, chẳng thể trốn thoát, Tiết Hoàn nhắm mắt đưa chân đi tới, hoàng hậu vừa lúc vén rèm lên, gật đầu mỉm cười với Tiết Hoàn, “Tiết tướng quân, còn chưa chúc mừng anh.”

“Tạ điện hạ.” Tiết Hoàn cụp mắt.

Hoàng hậu không có ý thả hắn đi, ánh mắt quanh quẩn giữa vai và hông hắn, “Đang định đi thự phủ à?”

“Vâng, điện hạ định ra ngoài ạ?”

“Vào chùa ở mấy ngày.” Hoàng hậu cười khẽ, “Dạo này tướng quân bận lắm không, rảnh thì cũng vào chùa thắp nén hương cầu Phật tổ phù hộ bình an đi.”

“Rảnh sẽ đi ạ, tạ điện hạ.”

“Kì thực làm hoàng hậu cũng chẳng có gì hay, phải không?” Đằng sau cung đạo là lầu nhà trùng điệp như không có điểm cuối. Trong hơi xuân se lạnh, hoàng hậu nhìn về không trung trong ngần tĩnh lặng, chậm rãi nói.

Trong thự phủ Thái thường tự đang náo nhiệt hơn hẳn ngày thường.

Đàn Đạo Nhất được tiến cử vào Thái bốc ti. Xưa nay Thái bốc ti hiu quạnh, không thể quyền thế được như Bí thư giám hay Vũ lâm giám, khó mà lọt mắt con cháu thế gia. Già trẻ gái trai thành Kiến Khang đều nóng lòng xem mỹ thiếu niên. Chàng vừa tới, người của mấy thự phủ lân cận đã chạy sang hóng hớt,  chen chúc nhộn nhịp trong sân Thái thường tự.

Nhạc phụ Tạ Tiện cũng chắp tay đi tới, nhìn trái nhìn phải, thi thoảng bắt bẻ, nhưng về cơ bản là hài lòng, thấy hiền tế đội mão chóp bằng, mặc quan phục, hình dong như ngọc, nom chín chắn hơn hẳn, trên mặt Tạ Tiện như phát sáng, hỏi Đàn Đạo Nhất, “Khỏi bệnh chưa?”

Chuyện Đàn Đạo Nhất bị thương ở chùa Thê Vân được Đàn Tế lấp liếm, Tạ Tiện chỉ tưởng là chàng ốm bệnh.

“Khỏi rồi ạ.” Đàn Đạo Nhất đáp lấy lệ, đặt bút xuống, lúc xoay người thì thấy Tiết Hoàn đứng cạnh cửa. Hắn làm võ tướng đeo kiếm, đứng giữa một đám quan văn như hạc giữa bầy gà. Người này là cận thần của hoàng đế, người muốn ton hót hắn tất nhiên chỉ có thể nhiều hơn. Mọi người vây quanh Tiết Hoàn đi vào, so sánh với Đàn Đạo Nhất, cười bảo: “Đều là lan chi ngọc thụ, xêm xêm như nhau.”

“Tôi là kẻ thô kệch,” Tiết Hoàn cười, thân thiết vỗ vai Đàn Đạo Nhất, “Sao sánh kịp Đàn lang?”

“Quá khen.” Đàn Đạo Nhất bình tĩnh đáp rồi đi ra chỗ khác.

Khóe mắt Tiết Hoàn lướt qua chàng, thầm cười, quay sang hỏi Tạ Tiện, “Tạ tướng công, hôn sự với Đàn phủ định ngày nào thế? Đến lúc đó nhất định phải mời tôi đến uống rượu mừng đấy nhé.”

Đương nhiên là Tạ Tiện vui vẻ nhận lời. Thái thường tự thừa đi tới hỏi thăm, “Tiết tướng quân đến có việc gì thế?”

“Tôi đến truyền khẩu dụ của bệ hạ.” Một câu của Tiết Hoàn khiến tất cả mọi người đang trò chuyện đều ngậm miệng lại, Tiết Hoàn mặt không đổi sắc, nói, “Bệ hạ đã hạ chiếu, lệnh thứ sử Dự Châu, Võ Lăng vương Nguyên Dực hồi kinh, ngày cúng thất tuần mở thủy lục pháp hội1, Võ Lăng vương cũng sẽ giá lâm.”

1 Là nghi thức long trọng nhất của Phật giáo Trung Hoa, được cử hành liên tục trong bảy ngày với nhiều hạng mục khác nhau, thường được tổ chức vào những ngày lễ hoặc dịp quan trọng.

Quần thần im phăng phắc, một hồi lâu sau, Thái thường tự thừa mới hồi thần lại, bất an đáp một tiếng “Vâng”.

Thánh chỉ đưa tới Chung Ly, Võ Lăng vương vô cùng phân vân, đám Đàn Quyên dưới trướng cũng mỗi người một ý, sợ hoàng đế muốn mưu hại Võ Lăng vương. Sau vài ngày suy nghĩ, Võ Lăng vương nói: “Nguyên Tu mới đăng cơ, tiên đế và Viên phu nhân đều mất không rõ nguyên do, hắn dám giết ta, chẳng phải là chứng thực tiên đế bị hắn hạ độc sao? Đến lúc đó biết bịt miệng dân chúng thế nào?” Đoạn để Đàn Quyên lại chỉ huy đại quân trấn thủ Chung Ly, một khi Nguyên Dực gặp bất trắc, lập tức liên hợp với thứ sử các châu giương cờ khởi nghĩa, trừ bạo quân.

An bài thỏa đáng rồi, Võ Lăng vương nhận thánh chỉ, được mười mấy hộ vệ thiếp thân hộ tống trở về Kiến Khang.

Đoàn người đi đến Chu Tước Môn, Võ Lăng vương xuống ngựa, thoạt tiên đón gió ngoài cổng thành đốt một nắm tiền giấy, khóc tang tiên đế và Viên phu nhân một hồi. Sau khi vào thành, hoàng đế đặc biệt phái cung sử ra nghênh Võ Lăng vương tiến cung, Võ Lăng vương nói không hợp lễ, uyển chuyển từ chối rồi vào trọ ở dịch quán, ngay sau đó sai người đến phủ họ Đàn, mời Đàn Đạo Nhất gặp mặt.

Lúc này, sông Tần Hoài dập dờn sóng biếc khi sâu khi cạn, gió nhẹ lay cành dương liễu, cảnh sắc đượm ý xuân nồng. Đàn Đạo Nhất nhận lời mời đến, từ xa đã thấy Nguyên Dực một mình đi lại trên cầu Chu Tước, không khỏi rảo bước nhanh hơn. Hai người gặp nhau trên cầu, Nguyên Dực cười nói: “Mùa thu năm ngoái cậu tiễn ta ở đây, mùa xuân năm nay ta vẫn đón cậu ở đây.”

Nguyên Dực vừa mới khóc lớn, ống tay áo hãy còn hơi ẩm, Đàn Đạo Nhất không biết phải nói gì, đành khuyên nhủ: “Điện hạ hãy nén bi thương.”

Nguyên Dực khoát tay, kì thực cũng chẳng mấy bi thương, “Không nói mấy chuyện này làm gì, tránh cho cậu rước họa vào thân. Bây giờ chẳng biết có bao nhiêu người của bệ hạ đang nấp quanh đây theo dõi chúng ta ấy chứ.” Nói tới đây,  Nguyên Dực bật cười, “Toàn bộ Kiến Khang, e rằng cũng chỉ có mình cậu dám ra gặp ta, không hổ là cậu.”

Đàn Đạo Nhất cười xòa, “Gặp ngay bên ngoài, đường đường chính chính, bệ hạ cũng không tiện nói gì tôi.”

Nguyên Dực gật đầu, “Ở đây ngắm cảnh cũng đẹp.”  Nhìn cỏ mới trong ánh tà dương đầu hẻm bờ nam, Nguyên Dực thở dài, “Kiến Khang tốt thật, bên ngoài gió rít mưa sa, bốn bề khói lửa thế nào, Kiến Khang cũng vẫn an lành như vậy.”

Kiến Khang nào đã từng chân chính an lành? Đáy lòng Đàn Đạo Nhất xúc động, cũng không tiện nhiều lời, chỉ đành cười.

“Sao cậu không đeo kiếm nữa rồi?” Nguyên Dực quan sát cậu.

“Tôi không cần ra trận giết địch như điện hạ, đeo kiếm làm gì?”

“Ha ha,” Nguyên Dực xưa nay vẫn rất thẳng thắn trước mặt Đàn Đạo Nhất, “Thực ra ta cũng chỉ ngồi trong thành, đến một cái bóng quân địch cũng chưa từng thấy, đã bao giờ ra trận giết địch đâu? Có điều…” Hắn đổi đề tài, nói với Đàn Nhất, lời rất có thâm ý, “Từ trước Tết, Hoạt Đài đã nghe tin đồn tiên đế băng hà rồi, Hoàn Doãn linh thông tin tức lắm.”

Đàn Đạo Nhất “ừ” một tiếng, “Bên cạnh bệ hạ có mật thám Bắc triều.”

Nguyên Dực cười giễu, cũng chẳng quá kinh ngạc, “Cậu có đi thủy lục pháp hội của phu nhân không?”

“Có,” Đàn Đạo Nhất nói với hắn, “Hiện giờ tôi đang làm sai dịch ở Thái thường tự.”

Nguyên Dực ồ một tiếng, vô cùng hứng thú, “Chiêm tinh bốc thệ à?” Hắn chỉ lên bầu trời phấp phới ráng chiều, “Cậu có thể xem giúp ta thiên tượng này không, tuổi thọ của ta và bệ hạ là bao nhiêu?”

Đàn Đạo Nhất ăn nói thận trọng, chỉ dặn hắn: “Đi pháp hội phải cẩn thận.”

Từ biệt Nguyên Dực, trở lại Đàn phủ, Đàn Đạo Nhất lấy từ trong hộp đặt trên bàn ra một  chiếc túi thêu, trầm ngâm nhìn kĩ.

Túi thêu là chiếc rơi xuống từ người Tiết Hoàn, chàng thuận tay cầm đi từ Lĩnh quân phủ. Túi thêu nhỏ nhắn tinh xảo, là loại nữ tử khuê các thường đeo trên cổ, không có quá nhiều hoa văn. Đàn Đạo Nhất lôi một nhúm tóc xanh từ bên trong ra, túi thêu không còn đựng gì khác.

“Cái này của ai cho huynh? A Hảo hay Tạ nương tử?” A Na Côi nhảy tới sau lưng chàng, cướp lấy túi thêu, hai mắt ngờ vực nhìn Đàn Đạo Nhất từ trên xuống dưới, chưa gì miệng đã dẩu lên, “Huynh không được đeo nó.”

“Không phải.” Đàn Đạo Nhất xoay người lại, ung dung nói, “Muội ngửi xem, bên trong có mùi gì?”

A Na Côi ngửi thử, “Hình như có mùi gì ngọt ngọt.”

“Là hương mộc tê.”

A Na Côi lắc đầu, “Muội chưa ngửi thấy bao giờ, là mùi gì vậy?”

“Mộc tê là cống phẩm, nhà bách tính dân thường không có.” Đàn Đạo Nhất lại cầm lên ngửi, mùi quá nhạt, chàng vẫn hoài nghi là ảo giác của mình, “Nghe nói trong chùa Thê Vân có mấy cây mộc tê, lúc ở chỗ thái tử phi muội có từng thấy chưa?”

A Na Côi ngơ ngác đáp: “Muội không nhớ.”

“Đến thủy lục pháp hội của Viên phu nhân là biết thôi.” Đàn Đạo Nhất bỏ lại túi thêu vào hộp. Đảo mắt thấy miệng A Na Côi vẫn còn dẩu lên, vẻ rất không vui, Đàn Đạo Nhất không nhịn được xoa nắn mặt nàng. A Na Côi nhảy dựng lên, hai tay ôm eo chàng, ngang ngược vô lí nói: “Huynh là của muội, mắt chỉ được nhìn muội, tay chỉ được sờ muội, cả chỗ này nữa,” Nàng chọt chọt môi Đàn Đạo Nhất, “Chỉ được hôn một mình muội thôi.”
Bình Luận (0)
Comment