Đường Đi Không Nổi Nữa Ca Ca

Chương 43

A Tùng trở lại bàn tiệc. Váy lụa đỏ nom hơi lộn xộn, tóc mai rũ rượi, hai má còn hơi ưng ửng. Đủ mọi ánh mắt đậu lên mặt nàng, suy đoán. A Tùng làm như chẳng có chuyện gì xảy ra, ngước mắt thì thấy hoàng hậu trên bảo tọa đang lẳng lặng nhìn nàng.

Trong mắt hoàng hậu mang nét hờ hững cao ngạo. Mắt chạm mắt với A Tùng, thị dời tầm mắt đi, mặt vẫn treo nụ cười đoan trang thỏa đáng, hai bàn tay đặt trên đầu gối thì lại nắm lấy nhau thật chặt.

Ắt hẳn thị cho rằng nàng và hoàng đế tằng tịu với nhau, hận nàng thấu xương – A Tùng nghĩ bụng, vậy thì sao? Bà là hoàng hậu, nhưng y là hoàng đế kia. A Tùng chẳng mảy may e sợ trước địch ý của hoàng hậu, còn nở một nụ cười kính cẩn, ngoan ngoãn với thị.

Mậu Hoa không tự chơi tự vui được như A Tùng, vận mệnh truân chuyên đã mài mòn lòng kiêu ngạo trời sinh khi là một công chúa của cô. Ngồi giữa đám nữ nhân Bắc triều, cô bứt rứt bất an nhích lại gần A Tùng, “A Tùng,” cô khẽ gọi nàng, sau khi Vương thị tự sát, Mậu Hoa bất giác trở nên dính A Tùng, “Ban nãy cô đi đâu vậy?”

Vì hôn sự với nhà họ Phàn mà mấy ngày nay, Mậu Hoa mặt ủ mày ê không sao cười nổi. A Tùng nhìn cô thương hại như nhìn một đứa trẻ năm, sáu tuổi, “Điện hạ, nam nhân không đáng sợ đến thế đâu.”

Mậu Hoa cau nhẹ mày, “Nhưng hắn là nhi tử của Phàn Đăng…”

“Nhi tử của Phàn Đăng thì cũng chỉ là người mà thôi,” A Tùng nghĩ đến dáng vẻ háo sắc của hoàng đế mới rồi, cảm thấy rất buồn cười, nương động tác uống rượu, nàng lấy tay áo che mặt, thì thầm vào tai Mậu Hoa: “Cô chỉ cần nghe lời hắn, lấy lòng hắn… nhưng tuyệt đối đừng vội vàng dâng trái tim mình cho hắn.”

Nàng nói thẳng đuột như vậy khiến Mậu Hoa thẹn đến mặt đỏ dừ, “Đừng nói nữa.” Cô sẵng giọng.

A Tùng còn chưa nói xong, nàng bĩu môi, tiếp tục: “Cô dâng mình cho hắn dễ dàng quá, hắn sẽ chẳng coi cô là cái thá gì đâu, còn cô thì chẳng giành được gì vào tay cả, đến lúc đó cứ hối hận đi thôi.”

“Tôi không muốn nghe.” Mậu Hoa cuống quít bịt tai.

Trong lúc A Tùng và Mậu Hoa thì thầm với nhau, thái hậu trên bảo tọa đang đón lấy một đứa bé mặc áo đỏ chót từ tay nhũ mẫu. Đứa bé đó chưa đầy hai tuổi, nhưng giọng rất to, tay chân đều chắc nịch, đám mệnh phụ trông mà thích mắt, đến hoàng hậu cũng cầm một quả đào lên, dịu dàng nhỏ nhẹ trêu chọc nó.

Thái hậu tươi cười dạy cậu nói, “A Nô, gọi tổ mẫu đi,” lại chỉ vào hoàng hậu, “Đây là mẫu thân, gọi mẹ…”

Đứa bé kia có vẻ vừa bị đánh thức dậy, gắt ngủ đỏ bừng mặt, đầu xoay tới xoay lui, miệng kêu ô oa oa oa.

A Tùng nhìn về phía đứa bé, mặt hơi biến sắc. Cậu đang bập bẹ tiếng Nhu Nhiên. A Tùng có phần đứng ngồi không yên.

Một vị phi tần trẻ tuổi lao vào điện, nàng ta mặc áo váy đối khâm, tóc búi cao, đi thẳng đến chỗ thái hậu giằng lấy đứa bé, nổi giận đùng đùng gào lên một câu “Đừng chạm vào nó” bằng tiếng Nhu Nhiên. Bây giờ A Tùng mới hồi thần khỏi cơn kinh ngạc – là Xích Đệ Liên cải giá gả tới Lạc Dương vào ba năm trước.

Thái hậu bị Xích Đệ Liên mạo phạm trước mặt đám đông, không khỏi thấy mất mặt. Hoàng hậu buông quả đào xuống, giọng hơi nặng nề, “Lư phu nhân.”

Lư phu nhân ôm đứa bé, qua loa hành lễ, âm điệu còn khá cứng nhắc, “Thái hậu, hoàng hậu điện hạ.”

Nàng ta là công chúa Nhu Nhiên, tuy không được lòng hoàng đế nhưng vẫn rất được tôn trọng, được sống theo ý mình trong cung. Hoàng hậu không tiện trách cứ nàng ta, vẻ mặt dịu xuống, “Lâu rồi thái hậu không được gặp A Nô, muốn chơi với nó một lát, cô đừng vội đi, ngồi lại đã.”

Lư phu nhân lắc đầu, tỏ ý mình nghe không hiểu, lẩm bẩm một câu Nhu Nhiên rồi ôm con xoay người rời đi.

Ánh mắt A Tùng dõi theo Lư phu nhân mãi đến khi nàng ta ra khỏi điện, lại chợt thấy một tì nữ Nhu Nhiên Lư phu nhân dẫn tới thập thò ở cửa điện. A Tùng vội ngoảnh mặt đi, né tránh tầm mắt cô ta. Suốt nửa buổi còn lại của yến tiệc, A Tùng có phần mất hồn mất vía, nghe chung quanh vang tiếng xột xoạt, nàng mới biết yến tiệc đã kết thúc, hoàng hậu và thái hậu rời tiệc, nàng đặt chén rượu xuống, nắm tay Mậu Hoa, “Đi thôi.”

Lúc sắp tới cửa cung thì có người dùng tiếng Nhu Nhiên gọi to: “A Na Côi.”

Đã rất lâu A Tùng không nghe thấy cái tên này, tiếng vừa vang lên, lòng nàng chấn động, không khỏi dừng bước. Mậu Hoa thắc mắc nhìn tì nữ Nhu Nhiên đi tới, A Tùng sợ thân phận bị vạch trần, bèn đẩy cô, “Cô lên xe chờ tôi đi.”

A Tùng có một sự e ngại thâm căn cố đế đối với Xích Đệ Liên, đi theo tì nữ tới một cung điện rộng lớn trong góc nam nội cung, thấy Xích Đệ Liên vẫn bận bộ Hán phục lộng lẫy phú quý kia, đang cười híp mắt xem nhũ mẫu chơi với tiểu hoàng tử.

“Đúng là ngươi thật.” Xích Đệ Liên giương mắt nhìn A Tùng, nụ cười trên mặt không thay đổi, “Chúng nó nói trông thấy ngươi, ta còn không tin.”

Bên trong điện Xích Đệ Liên không khác gì chỗ thái hậu, kỉ sập bình phong, rèm lụa mành thêu, bao bọc một phòng ấm áp hòa thuận. A Tùng vẫn ghi lòng tạc dạ những cú quất roi thình lình bất chợt của nàng ta, lén liếc mắt lên bàn, không thấy bóng dáng cây roi nào, nàng yên lòng vững dạ.

Nhưng tính tình Xích Đệ Liên xưa nay khắc trước cười to, khắc sau có thể nổi bão ngay được, A Tùng vẫn duy trì cảnh giác, không tới quá gần nàng ta. Nàng dùng tiếng Hán gọi: “Phu nhân.”

“Đừng có nói tiếng Hán với ta, ta không thích nghe.” Quả nhiên, Xích Đệ Liên sa sầm mặt. Quan sát A Tùng với mấy phần ngạc nhiên, mấy phần khinh miệt, nàng ta nói: “Mọi người trong cung đều đang bàn tán về Hoa Nùng phu nhân, ta còn tưởng Hoa Nùng phu nhân đẹp đẽ thế nào.” Nàng ta lắc đầu, chẳng hề để con nhóc nô lệ khi xưa vào mắt.

Đúng, nàng là Hoa Nùng phu nhân, là Đàn thị A Tùng, không phải A Na Côi… A Tùng dựng thẳng sống lưng, “Ta còn tưởng cô làm hoàng hậu của Hoàn Doãn cơ đấy,” Không còn sợ hãi, A Tùng nhớ tới khoảng thời gian bị áp bức lăng nhục ở Nhu Nhiên, nỗi oán hận giấu kín tận đáy lòng đối với Xích Đệ Liên tức thì phun trào không sao dằn lại. Nàng không dùng tiếng Hán giả vờ giả vịt với Xích Đệ Liên nữa, mở đầu đã phang ngay một câu châm chọc, “Hóa ra cô cũng chỉ xứng làm vợ bé của y thôi.”

Xích Đệ Liên giận dữ dựng ngược lông mày, vung tay giáng cho A Tùng một cái bạt tai, “Sao ngươi dám nói năng như thế với ta?”

A Tùng xoa vết bàn tay đỏ rực trên mặt, lâu rồi nàng không bị đánh, cái tát này lại thành ra kích hoạt dã tính trong xương tủy, “Cô không những là vợ bé mà còn là một mụ vợ bé không được yêu thương. Hoàn Doãn chê người cô thối quá à? Ban nãy y còn ôm ta rõ chặt, khen ta thơm tho đấy.” Nàng sảng khoái bật cười.

Xích Đệ Liên nổi trận lôi đình, vô thức muốn tìm roi, lần mò trên bàn một lúc, nàng ta bỗng chán nản ngồi thụp bên mép giường, “Ta mất roi rồi, kể từ lúc tới Lạc Dương, ta cũng chưa từng được cưỡi ngựa lần nào nữa.” Nàng ta từng viết vô số bức thư gửi đi Nhu Nhiên, đau khổ cầu xin khả hãn đón nàng ta về, nhưng chẳng chờ được một ai do Nhu Nhiên phái tới. Xích Đệ Liên căm hận trừng A Tùng, bất đồ nhào qua tóm lấy nàng, “Ngươi đi cầu phụ thân đi, ngươi nói lăng nhăng thế nào cũng lừa được ông ấy, ngươi đi cầu xin ông ấy đón ta về đi!” Thiếu nữ từng như lửa rực, như gió táp, trên mặt nay cũng đẫm đượi oán hận không thể xóa nhòa. Nàng ta tóm A Tùng, còn toan bợp tai nàng, “Nếu không phải ngươi trốn mất, sao ta lại phải lấy Hoàn Doãn? Phụ thân ta coi ngươi như con gái ruột…”

Con gái ruột? Ta nhổ vào! Hễ nhớ đến mùi trên người khả hãn là A Tùng buồn nôn. Nàng cũng chẳng khách khí, túm vạt áo Xích Đệ Liên, thụi mạnh cho nàng ta mấy cú, “Đồ ngu ngốc, dốt nát,” A Tùng chế nhạo Xích Đệ Liên, “Cô tưởng rằng không có ta thì cô không phải lấy Hoàn Doãn ư? Cô muốn lấy Nguyên Tu? Cô chưa từng chứng kiến y tra tấn phụ nữ thế nào trên giường đâu…”

Xích Đệ Liên phá ra cười suồng sã, “Ngươi không phải là phu nhân của Nguyên Tu sao? Kẻ bị y tra tấn trên giường chính là ngươi à?”

A Tùng khinh bỉ nhổ nước bọt, nàng từng sợ Nguyên Tu, nhưng lúc này, giận dữ thổi phồng lá gan, “Y mà có bản lĩnh ấy?”

Tì nữ Nhu Nhiên xông lại, tách hai người đang ẩu đả ra. Xích Đệ Liên chỉ giỏi quất roi, đánh đấm tập kích không phải là sở trường, bị A Tùng cấu cho ré rít. A Tùng trút được cơn giận hả lòng hả dạ, đầu bù tóc rối trỏ Xích Đệ Liên, “Cô cứ chờ đấy, chờ ta làm hoàng hậu, cô sẽ quỳ lạy ta ngày ngày, ta sẽ bảo bệ hạ phát binh đánh Nhu Nhiên, bắt trói khả hãn, quất lão một trận tơi bời!”

Xích Đệ Liên tức nổ phổi, hét ầm lên, “Ngươi dám!”

A Tùng lục tung đầu óc, muốn nghĩ thêm vài câu trêu tức nàng ta, chợt thấy đùi đau nhói, cúi đầu nhìn, là tiểu hoàng tử áo màu đỏ chót bổ nhào tới, ôm chân nàng cắn rịt không buông. A Tùng giơ tay lên cao rồi nhẹ nhàng hạ xuống, cuối cùng nhéo tai tiểu hoàng tử kéo cậu ra, sẵng giọng: “Tiểu súc sinh, ta là dì mi đấy.”

Xích Đệ Liên cười khẩy, “Ngươi cũng xứng? Ngươi là nô lệ của ta.”

“Dì.” Tiểu hoàng tử A Nô chớp cặp mắt đen láy, bắt chước gọi lại bằng tiếng Nhu Nhiên.

Xích Đệ Liên gàn bướng, chỉ cho cậu nói tiếng Nhu Nhiên, nhưng khuôn mặt nhỏ nhắn của cậu lại mang nét Hoàn Doãn rất rõ ràng. A Tùng ôm A Nô, trong lòng bỗng chốc mềm nhũn mà chua xót.

Nàng nghĩ, khi nàng còn bé ở Nhu Nhiên, nhất định là mẹ cũng ôm nàng như vậy. Từ khi còn nhỏ xíu, mẹ đã ăn bận cho nàng như một cậu bé rồi.

“Sao ta lại không xứng?” A Tùng chẳng buồn để ý đến Xích Đệ Liên, nàng thân mật áp mặt lên khuôn mặt nhỏ bé non mềm của A Nô, hai mắt sáng long lanh vì đắc ý, “Ta mới không phải nô lệ, dì con đã đi từ Nhu Nhiên, đạp khắp Kiến Khang và Lạc Dương, hiện giờ lại là Hoa Nùng phu nhân tiếng tăm lừng lẫy.” Nàng chọt chọt mũi A Nô, “Đợi ta làm hoàng hậu sẽ nâng đỡ con làm thái tử.”

Xích Đệ Liên hừ lạnh, cướp A Nô về, “Ngươi cứ nằm mơ đi!”

Bịn rịn tạm biệt A Nô, A Tùng đi xe về phủ Thọ Dương công. Cơ thể nàng lung lay theo thân xe, bỗng lĩnh hội được tâm trạng của Mậu Hoa – nghĩ đến Xích Đệ Liên và A Nô, nàng cũng không dưng vui vẻ một cách khó hiểu.

Ở Lạc Dương, nàng cũng có cố nhân. Nàng đi xa như vậy, trải qua nhiều chuyện như vậy, từ một nô lệ Nhu Nhiên, lắc mình biến thành Hoa Nùng phu nhân người người săn đón, trên đời này còn gì mà nàng không làm được?

Tinh thần nàng phấn chấn, cảm thấy trong cơ thể tràn ngập dũng khí.

Đắc ý mãn nguyện trở lại phủ Thọ Dương công, nàng chạm mặt Nguyên Tu trong sảnh đường.

Y uống rượu, ánh mắt lờ đờ, dưới bàn là một đống mảnh sứ vỡ. Sau khi vào Lạc Dương, Nguyên Tu thuận theo mong muốn của Hoàn Doãn, càng ngày càng chìm đắm trong tửu sắc. Thói quen hở ra là giết người biệt tăm mất tích, dẫu đối mặt với nô bộc phủ Thọ Dương công, vẻ mặt y cũng rất ôn hòa, chỉ khi không có ai, trong mắt y mới vụt lóe ánh âm u lạnh lẽo.

Nụ cười tắt ngóm trên môi A Tùng, nàng nhấc váy thi lễ với y, sau đó bình tĩnh tự nhiên trở về phòng trong ánh mắt thâm trầm của Nguyên Tu.

Mậu Hoa lén nghe ngóng qua nô bộc, tới chỗ A Tùng rỉ tai nàng: “Hôm nay Phàn phủ mở tiệc, mời phụ thân đến, nhưng trên tiệc, đám Tạ Tiện, Lưu Ứng Viên đều tránh phụ thân, không chịu nói chuyện với ông ấy, chọc ông ấy nóng giận.”

Nguyên Tu bây giờ có nổi nóng cũng không dám gióng trống khua chiêng, chỉ có thể túm mấy tùy tùng xui xẻo bên mình trút giận – Kể từ khi tới Lạc Dương, Hoàn Doãn đối đãi rất hậu với Thọ Dương công, gặp tiệc tất mời, gặp lễ tất thưởng, ngày ngày được quần thần ca tụng là khoan dung bác ái, trái lại, nhóm cựu thần từ Kiến Khang tới lại tránh Nguyên Tu như hồng thủy mãnh thú.

A Tùng soi gương đồng tháo trâm cài tóc xuống, mũi xì khẽ một tiếng.

Gỡ trâm xong, nàng lấy một tờ giấy viết thư tinh tươm ra, cầm bút lông thấm đẫm mực nước, nghiêm túc viết vài dòng lên giấy rồi ngoắc tay gọi Mậu Hoa lại xem, “Cô xem giúp tôi xem bái thiếp này viết thế đã được chưa.”

Mậu Hoa nhìn, trên giấy viết “Chất nữ cẩn bái thẩm mẫu, vân vân…” – A Tùng mà gọi là thẩm mẫu thì chỉ có thể là phu nhân của Đàn Quyên. Mậu Quyên ngạc nhiên hỏi: “Thư này gửi Đàn phu nhân à?”

“Đúng vậy,” A Tùng nhận lại tờ giấy, cẩn thận thổi khô mực, “Thúc phụ nhà họ Đàn sắp làm thứ sử Dự Châu, dù sao cũng nên đi chúc mừng chứ?”

“Sao cô biết?”

A Tùng ra vẻ bí ẩn, “Tai tôi thính lắm đấy.”

Mậu Hoa hãy còn trù trừ, “Đàn phu nhân… có bằng lòng gặp người phủ Thọ Dương công chúng ta không?”

“Người phủ Thọ Dương công thì có thể bà ấy không muốn gặp,” A Tùng vuốt tóc mai, trong lòng đã có dự liệu, “Nhưng tôi thì chắc chắn bà ấy sẽ chịu gặp.” Bằng không chẳng phải là đắc tội hoàng đế à? Hôm nay trên tiệc bao nhiêu con mắt chứng kiến như thế.

“Nghe nói khi còn tại thế, Võ An công bất hòa với Đàn Quyên…” Đàn Quyên là phản thần Nam triều, nghĩ vậy, Mậu Hoa lại thấy không thoải mái.

A Tùng không nói gì, ánh sáng trên mặt tối xuống, hồi lâu sau, bờ môi nàng mấp máy, “Võ An công, tôi sẽ báo đáp ông ấy.”
Bình Luận (0)
Comment