Đường Đi Không Nổi Nữa Ca Ca

Chương 47

Kể từ khi chào đời đến nay, Đạo Nhất chưa từng phải ăn một ngón tay nào từ người khác chứ đừng nói là bị tát.

Chàng ngây người một chớp mắt, trong cặp mắt sắc bén thoắt hiện ánh lạnh.

A Tùng ném chén trà xuống, hung hăng nhìn chàng chằm chằm, nàng vừa không sợ hãi, cũng chẳng chột dạ, hai con mắt thậm chí còn sáng trưng lấp lánh vì có khả năng chàng sẽ nổi giận, “Ta đã sớm nên đánh anh rồi, từ lúc ở Kiến Khang,” Cái tát này quá tàn nhẫn, lòng bàn tay còn đang mơ hồ run lên, nàng hả dạ, thấy Đạo Nhất ngồi cứng ngắc, nàng khiêu khích nhướng mày, “Có phải anh tức chết rồi không? Sao anh không đánh trả? Anh đánh ta đi!”

Đạo Nhất quay mặt lại, da chàng trắng, vết tay đỏ rực vô cùng nổi bật. Chàng nở nụ cười cay nghiệt, “Cô thích bị đàn ông đánh nhưng ta không có đam mê bị phụ nữ đánh.”

Chàng không nổi giận, A Tùng lại đâm thất vọng, nàng giễu cợt, “Anh không dám đánh ta, anh…”

“Ta là đồ hèn nhát,” Khóe miệng Đạo Nhất vẫn giữ nụ cười mỉm lạnh giá, “Không xứng làm thần tử dưới váy cô, cũng không có ý định chạm vào một ngón tay nào của cô nữa, cô có thể yên tâm, không cần hô to gọi nhỏ như thế.”

Đôi môi anh đào của A Tùng bị cắn như sắp rỉ máu, trong đầu nàng ông ông, đối mặt với lời châm chọc của chàng, nàng ngơ ngác không biết phải trả đũa thế nào – nàng giơ tay, muốn cho chàng thêm mấy cái tát, nhưng sau cùng kiềm chế lại, nàng “ha” một tiếng, tự lẩm bẩm, “Ta sao có thể đánh anh? Nếu không nhờ có anh, ta sao có được vinh quang như ngày hôm nay?” Một khắc trước nàng còn hoảng hốt vì vận mệnh không biết của mình, giờ khắc này lại như vinh hoa đắp thân, cao quý khôn vời, chậm rãi ngồi xuống mép giường mà hoàng đế vừa ngồi, nàng ngạo mạn đánh giá chàng, “Không phải nói nữ nhân Lạc Dương rất xấu, không xứng rửa chân cho anh ư? Nhưng dáng vẻ anh hôm nay rõ ràng là sốt ruột muốn leo lên giường phượng của thái hậu, hoàng hậu, hoặc giả là của vị công chúa điện hạ kia đấy thôi.”

“Trong đầu cô ngoài leo giường ra thì còn có gì khác không?” Đạo Nhất lạnh lùng nói, “Dẫu ta muốn leo thì cũng liên quan gì tới cô?”

“Sao lại không liên quan?” A Tùng cố ra vẻ, “Anh là ca ca ta cơ mà.”

“Đừng gọi ta là ca ca,” Đạo Nhất căm ghét danh xưng này khôn tả, “Ta không gánh nổi cái vinh làm tôn huynh của Hoa Nùng phu nhân đâu.”

“Không phải huynh trưởng thì ta nên ăn nói thế nào với bệ hạ?” A Tùng nhếch đuôi mắt liếc chàng, “Nói anh là…”

Đạo Nhất chẳng buồn để tâm ý bóng gió của nàng, “Tùy cô.” Nóng rát trên mặt đã dịu bớt, chàng đi tới chỗ để chậu đồng, nhúng ướt khăn tay vào nước lạnh, đắp lên mặt. Hai người tự bình ổn lại cõi lòng mình, mỗi người một sắc mặt mà cùng trầm mặc.

Đoán là dấu tay trên mặt đã lặn, Đạo Nhất nhúng ướt lại khăn một lần nữa, vắt khô rồi ném lên đầu gối A Tùng.

A Tùng thốt nhiên hoàn hồn, vội sờ tay lên má – nàng tưởng mình rơi lệ bị chàng trông thấy, nhưng trên mặt sạch ráo, không hề có vết ướt, “Đa tạ, ta không cần.” Nàng lạnh tanh.

“Lau đi,” Đạo Nhất lạnh nhạt nói, “Lau cái mặt lòng tham không đáy của cô đi.”

Chàng rũ ống tay áo, đi ra cửa.

Ngón tay A Tùng siết chặt khăn ướt – Ta không được thất thố, ta phải giữ kẽ. Nàng phải tự nhủ đi nhủ lại mới không kích động nhất thời đuổi theo ra. Ném mạnh khăn tay vào nước, nàng cười lạnh, nghĩ thầm: Mặt ta lòng tham không đáy, chẳng lẽ anh thì siêu phàm thoát tục? Làm hòa thượng còn ngủ với đàn bà, ta nhổ vào!

Một lần nữa sửa lại tóc mai, nàng bình tĩnh lại, rời khỏi sân viện này. Đi tới tiền điện, hoàng đế đang nói chuyện với quần thần trên pháp đường, người đang khúm núm trước mặt y chính là Thọ Dương công – lời đồn đại về hoàng đế, Thọ Dương công và Hoa Nùng phu nhân đã lặng lẽ truyền khắp phố lớn ngõ nhỏ ở Lạc Dương, đám nữ nhân trong trắc điện ắt hẳn lại đang líu ríu nói xấu nàng.

A Tùng cảm thấy phiền chán, lười vào với đám nữ nhân để mà không dưng bị lườm nguýt, chỉ im lặng đứng dưới mái cong, hờ hững xem hoàng đế và Thọ Dương công lá mặt lá trái với nhau trên pháp đường.

Trong toán thị vệ nhốn nháo, nàng nhìn thấy bóng dáng nhung phục bội kiếm của Tiết Hoàn. Nàng nghĩ, hắn quả thực rất giỏi ẩn nấp, lúc đặt mình vào đám đông hoàn toàn không nhận ra bất kì sự nổi trội nào.

Nàng liếc hắn một cái. Hắn không phát hiện ra ánh mắt của nàng, vẻ mặt rất bình thản. Một lúc sau, nàng lại liếc hắn cái nữa.

Chỉ một thoáng dời mắt, Tiết Hoàn đã biến mất khỏi đám người.

A Tùng cụt hứng, vừa xoay người lại đã suýt đâm vào ngực người ta. Là Tiết Hoàn thình lình đứng sau lưng nàng.

“Anh,” A Tùng không khỏi vỗ ngực, giọng cũng nhẹ đi, “Anh tới lúc nào thế?”

“Cô nhìn ta chằm chằm vậy làm gì?” Khoảng cách rất gần, giọng Tiết Hoàn cũng không cao, chỉ như thì thầm. Hắn nhìn nàng, trong mắt lấp lóe ý cười nhạo, giảo hoạt mà nàng quen thuộc, “Còn nhớ cái này à?” Hắn vuốt môi mình ám chỉ.

Thấy hắn chứng nào tật nấy, A Tùng tức thì tỉnh táo lại. “Anh đừng hòng!” Nàng trừng mắt, hung tợn khí thế nói, “Anh dám chạm vào ta, bệ hạ…”

Tiết Hoàn bật một tiếng cười khẽ, hắn vạch trần nàng không chút nể nang, “Đừng cáo mượn oai hùm, đến gót chân bệ hạ cô còn chẳng sờ được.”

Mặt A Tùng bất giác nóng bỏng – Tiết Hoàn thường hầu cận bên hoàng đế, khiến nàng cảm thấy không thoải mái, giống như mọi sự khốn cùng của nàng đều lọt thỏm vào mắt hắn. Nàng thẹn quá hóa giận, lườm hắn cháy mắt, “Mắc mớ gì đến anh? Anh cút đi.”

“Đừng phí sức nữa, bệ hạ không phải Nguyên Tu, sẽ không mê muội hồ đồ đâu – thân phận cô như vậy không thể tiến cung.” Tiết Hoàn nhìn hoàng đế trên pháp đường, thản nhiên nói.

“Ta biết.” Sắc mặt A Tùng chợt ủ ê.

Tiết Hoàn kinh ngạc liếc nàng.

“Nhưng ta ghét hoàng hậu, ả coi thường ta.”

Tiết Hoàn bật cười.

“Ta còn sợ chết nữa,” A Tùng cúi đầu suy tư hồi lâu không có kết quả gì, hai mắt nàng hoang mang, nhìn hắn lo sợ, “Bệ hạ sẽ giết Thọ Dương công à? Liễu có bắt ta tuẫn táng theo hắn không?”

Tiết Hoàn sửng sốt, “Ai nói cô phải tuẫn táng theo Nguyên Tu?”

“Ta biết mà.” A Tùng bướng bỉnh nói, “Nguyên Tu cũng nói vậy.”

“Không phải thế.”

Trong mắt A Tùng lóe lên mừng vui, nàng vội truy vấn: “Bệ hạ nói vậy với anh à? Y không định giết Nguyên Tu hay không bắt ta…”

“Phu nhân.” Tiểu Liên từ đằng xa đi tới, ánh mắt ả như lưỡi câu, không mảy may khách khí lần lượt đục vào Tiết Hoàn và A Tùng. Tiết Hoàn đang hơi nghiêng về phía A Tùng bèn thẳng người dậy, tỉnh bơ liếc Tiểu Liên, hắn vòng ra ngoài từ sau cột trụ hiên, đi vào pháp đường.

A Tùng bị xen ngang, lòng nổi lửa giận, căm căm nhìn Tiểu Liên – lại sắp về mách Nguyên Tu đây mà. A Tùng cười lạnh.

Hoàng đế trước nay rất hòa nhã với Thọ Dương công.

Có Thọ Dương công làm con tin ở Lạc Dương, Nguyên Hồng vô cùng thức thời, vừa được sắc phong làm quốc chủ Giang Nam đã chủ động giảm nghi chế, gặp dịp lễ tết đều dâng tấu cung chúc hoàng đế, kính cẩn tự xưng là thần, đến mỏ si vẫn1 trên điện đài cũng cất đi.

1 Một loại quái thú trong truyền thuyết thần thoại Trung Hoa, thường được làm tượng trang trí trên nóc các công trình kiến trúc quan trọng ở Trung Quốc thời xưa.

Hoàng đế khen: “Quả là thiếu niên anh tài, Thọ Dương công dạy con khéo quá.”

Mọi người đều biết hồi đó Nguyên Hồng không hề được Nguyên Tu sủng ái, còn từng bị án Vương Phu làm liên lụy, giam cầm ở chùa Thiên Bảo hai năm. Câu này của hoàng đế nghe giống như đang châm chọc hơn, Thọ Dương công vội khom người thi lễ, “Bệ hạ khoan dung nhân ái, miễn tội cho thần, quốc chủ Giang Nam cảm hoài ân đức của bệ hạ, sau này nhất định sẽ tận lực phụng sự thánh quân.”

Hoàng đế gật đầu cười nói: “Trẫm đặc biệt hạ chiếu nhờ hoàn trả quốc tỷ về Lạc Dương, Nguyên Hồng lại nói quốc tỷ mất tích lúc phản quân Nam Dự Châu công phá Kiến Khang. Trẫm nghĩ mà thấy lạ, phản quân Nam Dự Châu đã giải tán từ lâu, dân chúng bình thường nào có cái gan ấy? Đại khái là có người mưu đồ bất chính, giấu quốc tỷ đi rồi.”

Nguyên Tu toát mồ hôi lạnh, “Bệ hạ có thể hạ chỉ bảo Nguyên Hồng tìm kiếm kĩ càng ở Kiến Khang, hẳn là sẽ tìm được quốc tỷ ạ.”

“Không cần,” Hoàng đế lại cười chẳng hề để ý, “Năm xưa Lạc Dương mất quốc tỷ, không phải vẫn sừng sững trăm năm không đổ đấy thôi? Nguyên thị nắm quốc tỷ trong tay mà sao bây giờ lại phải cúi đầu xưng thần với trẫm? Giang sơn xã tắc của trẫm là dựa vào tuấn tài văn võ tọa trấn chứ không phải một cục đá không thông nhân tính.”

“Vâng.” Nguyên Tu chịu đựng mồ hôi lạnh lăn ròng ròng trên sống lưng, chờ hoàng đế cười xong, y mới thành khẩn nói, “Bệ hạ thánh minh, giang sơn vĩnh cố.”

“Đúng vậy,” Hoàng đế nhìn dáng vẻ im như thóc của Nguyên Tu, càng thêm đắc ý hả hê, một suy nghĩ vụt lướt trong lòng, y không khỏi lắm miệng nói: “Thái hậu rất thích Hoa Nùng phu nhân, muốn mời phu nhân vào cung ở mấy ngày, Thọ Dương công không oán trách gì chứ?”

Thái hậu đang ở trắc điện nói chuyện với Đạo Nhất, tay chậm rãi giở một cuốn kinh phật, gật đầu lia lịa, hoàn toàn không biết mình bị hoàng đế kéo ra ngoài mượn danh nghĩa.

Mặt Thọ Dương công đỏ bừng, ngón tay trong tay áo khẽ run, y trấn tĩnh mở miệng: “Đó là phúc của Đàn thị, ngày mai thần sẽ đưa nàng vào cung.”

“Bệ hạ!” Lương Khánh Chi chợt nhảy dựng lên khỏi bồ đoàn. Quần thần đang tự ngẫm sự riêng, bị tiếng gọi cao vút này của y chấn động màng nhĩ, đều kinh ngạc ngẩng đầu.

Do kích động, mặt Lương Khánh Chi cũng bốc lên sắc đỏ, y cúi lạy thật sâu, “Hoa Nùng phu nhân Đàn thị, xuất thân gia kĩ, mê hoặc quốc quân, khi còn ở Kiến Khang đã bị bách tính thóa mạ, gây nên cuộc phản loạn Nam Dự Châu làm Kiến Khang thất thủ – đó là còn chưa kể thị là vợ của thần tử, hành vi này của bệ hạ không chỉ trái đức mà còn là mất trí! Nạp người bất tường như vậy vào cung, bệ hạ muốn giẫm vào vết xe đổ của Nguyên thị ư?”

Lương Khánh Chi vừa nhảy ra, hoàng đế lập tức hối hận vừa rồi lỡ lời, bị y không phân phải quấy chỉ trích một trận, hoàng đế mất hết mặt mũi, cả giận quát: “Lương Khánh Chi, ngươi điên rồi đúng không? Trẫm nói muốn nạp Đàn thị tiến cung lúc nào?”

Lương Khánh Chi nước mắt giàn giụa, đau đớn xót xa, “Hành vi của bệ hạ mấy ngày nay đã chọc bao nhiêu kẻ bịa đặt đồn nhảm rồi? Bệ hạ chăm lo việc nước, tuyệt đối không thể bị nữ sắc làm mê muội tâm trí, làm ra hành động vong quốc diệt chủng được.”

“Vong quốc diệt chủng?!” Hoàng đế nghe thấy bốn chữ này, triệt để bùng nổ, “Ngươi câm miệng!”

“Bệ hạ bớt giận.” An Quốc công Châu Tuần Chi chậm rãi nói một câu, quần thần cũng nhao nhao tiến lên, vừa xin hoàng đế bớt giận, vừa sai người khiêng Lương Khánh Chi ra ngoài.

Bị phá bĩnh như thế, hoàng đế chẳng còn tâm trạng gì, lạnh lùng nói: “Hồi cung.” Rồi phất tay áo bỏ đi.

Quần thần, thị vệ và tùy tùng cũng vội vàng đội lung quan lên, qua quýt xếp hàng, vây quanh ngự liễn của hoàng đế đi ra khỏi chùa.

Trong trắc điện, thái hậu đang khẽ giọng tụng kinh, trò cười trên pháp đường được cung tì nội thị truyền vào tai các mệnh phụ, đều vừa kinh vừa sợ, cũng cảm thấy buồn cười.

Thái hậu không nén được giận, ảo não lẩm bẩm: “Lương Khánh Chi ngu ngốc.” Bà quay sang nói với Đạo Nhất: “Giảng đến đây thôi.”

Sắc mặt Đạo Nhất rất bình tĩnh, như chẳng nghe thấy những lời xì xào bàn tán kia. Chàng buông kinh phật xuống, chắp tay hành lễ với thái hậu, nhóm người hoàng hậu lần lượt thi lễ, rời khỏi điện.

A Tùng đang ngẩn ngơ trước đám đông hỗn loạn, Mậu Hoa đi ra tìm, kéo nhẹ tay nàng – A Tùng là phu nhân của Nguyên Tu, nhưng Mậu Hoa lại coi nàng là chị em. Nhìn A Tùng với ánh mắt đồng cảm, cô nói: “Chúng ta lẳng lặng đi trước đi, bị họ trông thấy lại xuyên tạc lung tung.”

“Có gì phải sợ? Tôi không nợ họ.” A Tùng ngước rèm mi dài đen nhánh, cựa khỏi Mậu Hoa và Tiểu Liên, váy áo như phồn hoa thác trút phất phơ nhè nhẹ, nàng xoay người vào trắc điện, trong đủ loại ánh mắt, y như lần đầu tiên tiến cung, sóng mắt nàng dập dờn lướt qua mặt hoàng hậu, uyển chuyển bái lạy, “Ngày khác thiếp sẽ lại vào cung tạ ơn điện hạ.”

Trên mặt hoàng hậu treo nụ cười lãnh đạm, “Phu nhân không cần đa lễ.” Đoạn chẳng thèm liếc A Tùng thêm cái nào nữa, thị đứng dậy ra khỏi điện, được cung tì nội thị đón lên phượng liễn.

Người trước điện dần tản đi, A Tùng chậm rãi bước xuống bậc thềm, mây trôi vụt lướt qua hiên gác trùng trùng, dưới bầu trời tĩnh mịch xa xăm, nàng lẻ loi đứng một lúc, thấy Mậu Hoa trên xe vẫy tay với mình, nàng gật đầu đi tới. Màn xe buông xuống, nụ cười trên mặt A Tùng tắt ngấm.

Lúc lúc Mậu Hoa lại ngó A Tùng – cô mới mười lăm tuổi, mỗi lần nghe đến chủ đề liên quan đến Kiến Khang thất thủ, cô đều kinh hồn bạt vía. Bị vẻ không vui của A Tùng lây nhiễm, cô cũng buồn bã cúi đầu.

“Tại sao không có ai yêu tôi?” A Tùng thì thào khó hiểu, “Tôi chưa từng hại ai, tại sao họ đều phải hận tôi?”

“Tôi không hận cô, A Tùng,” Mậu Hoa vội nói, sợ người khác nghe thấy, cô nhỏ giọng thì thầm vào tai nàng, “Cô từng cứu tôi ở chùa Thê Vân, tôi vẫn ghi nhớ.”

A Tùng miễn cưỡng cười với cô – nàng vô cùng bức bối, vô cùng hoang mang, không khỏi tựa đầu lên bờ vai gầy yếu của Mậu Hoa. Sau cùng, nàng nhắm lại cặp mắt ướt, vùi cả mặt vào lòng Mậu Hoa.
Bình Luận (0)
Comment