Đường Đi Không Nổi Nữa Ca Ca

Chương 52

Đàn Đạo Nhất cầm theo chiếu lệnh tuyển và bổ nhiệm chàng làm đông các tế tửu phủ Thọ Dương công đến bái kiến Nguyên Tu. Nguyên Tu nghi ngờ chàng là tai mắt do hoàng đế phái tới, âm thầm cảnh giác, ngoài mặt thì ra vẻ vô cùng phấn khởi. Sau khi quân thần khi xưa lễ bái xong, Đàn Đạo Nhất được dẫn vào chái nhà tiền viện sắp xếp chỗ ở.

Tin tức truyền vào tai các nữ quyến, trong mắt A Tùng hiện lên chút mừng rỡ, theo bản năng định chạy ra ngoài, vịn cửa chần chờ chốc lát, lại cúi đầu quay trở về. Mậu Hoa thì chẳng mảy may che giấu hân hoan, sai người nghe ngóng xem Đàn Đạo Nhất ở sân nào, rồi lại lo nghĩ chái nhà chàng ở có lạnh không, chăn đệm có đủ dày không, màn trướng thảm trải đã được thay mới chưa.

Tì nữ bị cô sai sử xoay như chong chóng, cười nói: “Nương tử không yên tâm thì tự đi xem thử là biết thôi.”

Bấy giờ Mậu Hoa mới ý thức được mình thất thố, thương lượng với A Tùng: “Mời Đàn ca ca đến một bận đi.” Cô gần gũi thân thiết với A Tùng nên cũng gọi Đàn Đạo Nhất là ca ca, nhắc đến chàng, hai mắt cô sáng trưng, “Là huynh muội với A Tùng, không chúc mừng huynh ấy câu nào, chẳng phải là lạnh nhạt quá ư?”

Lời này đúng hợp ý A Tùng, nàng tất nhiên đồng ý ngay, “Được.”

Mậu Hoa lấy danh nghĩa muốn đón gió tẩy trần cho Đàn Đạo Nhất, sai người chuẩn bị một bàn tiệc rượu, bày ngay trong noãn các. Đương thì rét đậm, dưới hiên treo lồng chim, hoa cỏ trưng bày cũng được dời vào phòng, nhất thời chim hót líu lo, hương lan thoang thoảng, lò lửa cháy hừng hực như hồng ngọc tỏa ánh hào quang chiếu mặt người lấp lánh.

Lòng A Tùng ngập tràn niềm vui, vẻ mặt lại bình tĩnh lại, cầm một bảng chữ mẫu chậm rãi viết phỏng lại, mặc Mậu Hoa bận rộn ra vào.

“Đàn ca ca.” Theo tiếng cười lanh lảnh của Mậu Hoa, màn nỉ rung lên, Đàn Đạo Nhất cùng cô đi vào.

A Tùng trên sập đặt bút xuống, khựng lại một chớp mắt, quay mặt qua.

Đàn Đạo Nhất đã thay sang áo bào, đội khăn vấn, chàng mới hoàn tục, ăn mặc thế này kỳ thực hơi dở ông dở thằng, nếu là A Tùng trước đây, thể nào nàng cũng phải chế nhạo chàng vài câu, nhưng ánh mắt vừa chạm mắt chàng, biểu cảm nàng lập tức đờ ra, chốc lát sau mới nở một nụ cười trầm mặc.

Mậu Hoa mời Đàn Đạo Nhất ngồi xuống, tự mình rót rượu cho chàng. Chúng tì nữ lui hét ra ngoài, chỉ còn lại ba người từng cùng nhau trải qua những ngày Kiến Khang thất thủ. Mậu Hoa còn chưa giơ chén rượu lên, nước mắt đã lăn xuống, treo trên cằm.

“Đàn ca ca, chén này là để chúc mừng huynh, cũng là để kính tạ huynh – ơn cứu mẹ, Mậu Hoa sẽ khắc ghi trong lòng cả đời.”

Nhắc đến phế hậu Vương thị, nụ cười trên mặt Đàn Đạo Nhất phai nhạt, “Điện hạ nén bi thương.” Chàng ôn hòa nói.

Lòng Mậu Hoa chất chứa sầu khổ và e sợ đối với hôn sự cùng Phàn thị, cuối cùng cũng có cơ hội trải lòng, không đợi Đàn Đạo Nhất khuyên nhủ, cô đã tự ngửa cổ uống cạn chén rượu, lã chã nước mắt nói với Đàn Đạo Nhất, “Đàn ca ca, tôi không muốn bị gả vào Phàn gia.”

Ý chỉ tứ hôn của hoàng đế đã hạ, Phàn Đăng còn đích thân đến phủ Thọ Dương công nạp thải, xem như đã cho Nguyên Tu đủ thể diện, hôn sự này là bắt buộc phải làm. Đàn Đạo Nhất đón lấy ánh mắt ưu thương ngập ngừng của thiếu nữ, chỉ có thể nói: “Điện hạ vẫn đang chịu tang mẫu thân, hôn kì sẽ không định quá sớm đâu.”

Ánh mắt tràn ngập chờ mong của Mậu Hoa tức thì ảm đạm. Cô là người nhát gan, không mạnh mẽ được như Trí Dung, đánh bạo dò xét câu này rồi, sau đó lại xấu hổ không dám mở miệng. Đàn Đạo Nhất không nói gì, Mậu Hoa buồn bã, liên tục mượn rượu tiêu sầu, không bao lâu sau, ánh mắt đã đờ đẫn, nằm nhoài bên bàn.

Đàn Đạo Nhất vẫn chưa dính giọt rượu nào, thấy Mậu Hoa say gục, chàng buông chén tai, lúc này mới nhìn thẳng vào A Tùng.

A Tùng lại chỉ nhìn Mậu Hoa, lắc đầu, “Nhát gan quá.” Nàng nhếch miệng, tựa hồ đã nhìn thấu tâm sự của thiếu nữ. “Nhưng lúc khóc trông đẹp ghê, trước đây ta cũng như vậy à?” Thế là mi mắt khẽ rung, khóe mắt ướt át, dáng vẻ yểu điệu thấy mà yêu – nàng từng rơi lệ vô số lần trước mặt chàng, A Tùng nghĩ bụng, nàng không thể khóc tiếp nữa, chỉ được cười với chàng, bằng không chính mình cũng phải khinh thường mình mất. Nàng nhìn Đàn Đạo Nhất, không chút né tránh, hai mắt sáng rõ, nhuệ khí dào dạt.

“Không giống.” Đàn Đạo Nhất nói.

A Tùng cười chua ngoa, “Đương nhiên là khác rồi, cô ta là lá ngọc cành vàng, lớn lên trong cẩm y ngọc thực, ta chỉ là một con nhóc nô lệ Nhu Nhiên không cha không mẹ mà thôi.”

“Anh hùng không hỏi xuất xứ,” Đàn Đạo Nhất mỉm cười với nàng, “Bây giờ cô đường đường là Hoa Nùng phu nhân cơ mà.”

Nếu không phải biết tính tình chàng, câu này quả thực giống như một câu ca ngợi chân thành. A Tùng nhíu mày, nhìn bát đĩa bày trí rực rỡ trên bàn, “Những thứ này đều do Mậu Hoa muội muội lo liệu thay anh.” Nàng cố ý nói vậy, tự biết mình ganh tị quá rõ ràng, lại không kìm nén nổi, bực bội ném bát đũa xuống, “Anh cứ chậm rãi ăn tiếp đi.”

Đàn Đạo Nhất không có hứng uống rượu, cũng đứng lên.

“Đừng vội đi mà.” A Tùng bĩu môi về phía Mậu Hoa mê man bất tỉnh, “Đỡ cô ấy lên sập đi.”

Liệu chàng có đỡ eo bế cô ta lên, dịu dàng đặt lên sập không? – A Tùng thầm suy đoán, nhìn Đàn Đạo Nhất chòng chọc. Đàn Đạo Nhất lại chỉ lạnh nhạt liếc cô, nói: “Cáo từ.” Chẳng nhìn Mậu Hoa thêm, chàng rời đi.

A Tùng im lặng đứng hồi lâu, chúng tì nữ đi tới, đỡ Mậu Hoa vào giường trong phòng trong rồi thu dọn bát đũa. A Tùng chợt tỉnh táo lại, “Đợi đã.” Nàng giằng lại chiếc chén tai Đàn Đạo Nhất một mực cầm trong tay ban nãy, vân vê mấy vòng, bật cười ha ha.

Màn đêm buông xuống, Nguyên Tu đang mở tiệc trong phủ, một là để ăn tất niên, hai là để khoản đãi Đàn Đạo Nhất. Mạc tá, thị vệ trong phủ tề tựu chật sảnh, ăn uống linh đình. Nguyên Tu trù bị việc đào thoát về Nam khá thuận lợi, tâm trạng hồ hởi, nhân hứng uống say bí tỉ, mỗi tay ôm một mĩ nhân, vẫn cảm thấy không đủ, chê làn điệu nhạc kĩ tấu thô tục không êm tai, bèn sai người đi gọi A Tùng.

Hiện giờ, A Tùng tránh được Nguyên Tu lúc nào là tránh vội, chỉ nói mình đã ngủ. Người tới không chịu thôi, vừa đấm vừa xoa mời nàng lên sảnh đường.

Nguyên Tu giơ chén rượu lên, cũng chẳng sai người dọn chỗ cho A Tùng, chỉ phân phó: “Hát một từ khúc cho ta nghe đi.”

Tất cả mọi người trong sảnh đều dừng đũa, kể cả nhạc kĩ lòe loẹt, đủ mọi ánh mắt sáng rực soi tới – A Tùng chưa điểm phấn tô son, chỉ mặc áo váy ở nhà, bị những ánh mắt này soi mói, không khỏi bực mình, mày ngài nhíu chặt, trừng lại. Chỉ mình Đàn Đạo Nhất ngồi bên dưới Nguyên Tu như không phát hiện ra sự xuất hiện của nàng, mắt mày cụp xuống hơi lạnh.

Kể từ lần bị chế giễu trong bữa tiệc đông chí ở phủ họ Đàn, A Tùng đã thề sẽ không hát trước mặt đám đông nữa. Nguyên Tu hào hứng, nàng lại lắc đầu, “Thiếp không biết hát.”

Tâm trạng Nguyên Tu vui vẻ, cười bảo: “Sao lại không biết? Từ khúc cô hát khi xưa ở Hoa Nùng biệt viện cũng rất hay mà, cứ chiếu theo đó mà hát thôi.”

A Tùng dứt khoát nói: “Giọng hỏng rồi, không hát được.”

“Giọng hỏng rồi?” Nguyên Tu nghe tiếng A Tùng trong trẻo du dương, dằn mạnh chén rượu xuống, khóe miệng nhoẻn một nét cười âm u: “Tại ta không đủ thể diện rồi, nếu ở ngự tiền, cô có hát không?”

Nguyên Tu nhắc đến hoàng đế ngay trước đám đông, tất cả mọi người im phăng phắc, có nhạc kĩ không biết nặng nhẹ, phì một tiếng cười nhỏ, bị Nguyên Tu vả cho một cái bạt tai, dọa mấy nữ tử xung quanh hét lên sợ hãi, chạy khỏi tiệc. Nguyên Tu cười đứng dậy, không nói hai lời dúi chén rượu vào tay A Tùng, “Uống chén rượu cho nhuận họng rồi hát đi.”

Nghĩ đến vó ngựa và roi vọt Nguyên Tu giơ lên bên bờ Lạc Thủy, A Tùng khắc chế nỗi căm hận sôi sục trong lòng, “Có ngự chỉ thì thiếp hát, không có không hát được.”

“Không biết sống chết.” Nguyên Tu gằn mấy chữ qua kẽ răng, tâm trạng bị nàng quấy nhiễu hỏng bét, sắc mặt cũng đanh lại.

“Chủ quân thịnh tình như vậy, hạ quan không có gì báo đáp, xin tấu một khúc trợ hứng cho chủ quân.” Đàn Đạo Nhất rời khỏi ghế, thi lễ với Nguyên Tu. Nhạc kĩ bỏ trốn hãy còn để lại tì bà trên mặt đất, Đàn Đạo Nhất nhặt lên, ngồi trên mặt đất, đầu ngón tay gảy nhẹ, tiếng đàn róc rách lướt qua lòng mọi người.

Thoạt đầu Nguyên Tu ngạc nhiên, ngay sau đó chuyển giận thành vui, cười nói: “Có hát lại càng tốt.”

Đàn Đạo Nhất gật nhẹ đầu. Chàng là nam nhi thân cao bảy thước, ôm tì bà mà vẻ mặt trầm tĩnh thản nhiên hiếm có, không thấy ai oán, có phần không hợp lắm với ca từ triền miên tình ý, “Có nỗi niềm nơi phương nam đại hải. Lấy gì tặng cho người? Đồi mồi làm trâm gắn đôi châu, ngọc xâu thành chuỗi mà buộc chặt. Nghe người thay lòng đổi dạ, đập vỡ trâm ngà, thiêu tan châu ngọc. Đốt cháy rồi, gió cuốn tro bay. Từ nay về sau, chớ lại tương tư. Tình này dứt cùng người!”

“Tình này dứt cùng người…” Nguyên Tu lặng lẽ lẩm bẩm, nhất thời cũng bị gợi lên cảm xúc trong lòng, đặt chén rượu xuống, đi ra ngoài sảnh. Mọi người cũng nhao nhao rời tiệc, vây quanh y đứng dưới hiên ngắm ánh trăng thê lương. Tuyết đọng trên mái hiên và đầu cành như giọt quỳnh giọt ngọc long lanh óng ánh, mà dưới hiên giăng đầy đèn lồng đỏ thẫm, như hỏa long uốn lượn khoác ráng chu sa, bên tai loáng thoáng có tiếng pháo nổ, gây nên một trận cười ồ.

Tiếng đàn dần ngưng, thấy Nguyên Tu đã không còn tâm trạng tiếp tục buổi tiệc, Đàn Đạo Nhất buông tì bà, lặng lẽ rời tiệc. Đi ra sân, nghe thấy tiếng bước chân nhẹ nhàng gấp rút phía sau, chàng lỡ bước, chạm mặt A Tùng đuổi tới sau đá Thái Hồ. Nơi này khuất ánh trăng, gương mặt đen thui chẳng nhìn rõ được là khóc hay cười. A Tùng túm lấy tay áo chàng, “Huynh còn yêu muội,” Nàng mừng rỡ, khó lòng kiềm chế đắc ý, giọng vừa vội vàng vừa run rẩy, “Huynh vẫn còn yêu muội.”

Đàn Đạo Nhất cụp mắt nhìn nàng. Hơi thở nàng ấm nóng đến thế, đủ để làm tan chảy băng tuyết lâu năm. Đàn Đạo Nhất im lặng, nói: “Lời ta hát mới rồi, cô nghe không hiểu ư?”

Mặc kệ có hiểu hay không, A Tùng chỉ bướng bỉnh lắc đầu, “Muội không hiểu.” Nàng chỉ nhắc lại những gì nàng tin tưởng, “Huynh vẫn yêu muội, huynh không thích Mậu Hoa, huynh sợ Nguyên Tu đánh muội.”

Đàn Đạo Nhất không phủ nhận. Chàng đã từng hỏi đi hỏi lại chính mình khi còn trong lao ngục. Song, dẫu vậy, chàng lạnh nhạt nói: “Ta đã nói rõ với cô rồi.”

A Tùng sững người, lập tức phản bác chàng, “Huynh nói dối, trong lòng huynh có muội…”

“Vậy thì đã sao?” Đàn Đạo Nhất kiên nhẫn nói: “Cô và ta không phải người cùng đường…”

“Muội mặc kệ.” A Tùng chỉ thiếu điều bật khóc, nàng ngẩng mặt, tràn đầy mong mỏi tìm kiếm tình ý trong mắt chàng, “Huynh hôn muội đi.”

Đàn Đạo Nhất đăm đăm nhìn nàng, không tự chủ được ôm nàng vào lòng. A Tùng tựa má vào lòng chàng, mỉm cười nhắm mắt, một hồi lâu sau, cảm nhận được rung động trên đầu, đó là hôn ư? Nàng hơi nghi hoặc ngẩng lên, Đàn Đạo Nhất nắm vai nàng đẩy ra, “Ta coi thường cô, ta không tin cô, cũng không chấp nhận cô,” Đàn Đạo Nhất biết rõ A Tùng hận nhất lời như vậy, lời chàng thẳng thắn đến tàn khốc, vừa từ chối nàng, cũng là đang khuyên bảo chính mình, “Khi ở Kiến Khang ta đã có lỗi với cô một lần, đừng khiến ta phạm sai lầm lần nữa.”

“Huynh coi thường muội ư?” A Tùng không tin nổi, thì thào.

Vẻ mặt nàng quá mức khiếp sợ, Đàn Đạo Nhất không nhẫn tâm cho nổi, giọng điệu dịu xuống, “Cô chưa được giáo hóa, bản tính khó đổi, ta không nên quá hà khắc với cô…”

A Tùng hất mạnh chàng ra, nàng chỉ muốn giáng cho chàng một cái bạt tai – nhớ đến chuyện chàng bảo vệ nàng trước mặt Nguyên Tu, nàng nhịn xuống, coi như trả lại ân tình cho chàng, nhưng A Tùng không kìm được cười lạnh, “Ai nói ta chưa được giáo hóa? Mẹ ta dạy ta rất tốt! Ta đã làm sai điều gì mà phải chịu bị anh coi thường? Anh coi thường ta mà vì sao lại hôn ta sờ ta? Ta mới coi thường anh! Anh là kẻ dối trá nhất, cao ngạo nhất ta từng thấy!” Nàng đẩy chàng ra, xoay người nhanh chóng bỏ đi.
Bình Luận (0)
Comment