Đường Đi Không Nổi Nữa Ca Ca

Chương 55

Thi thể Nguyên Tu được đưa về phủ Thọ Dương công, Mậu Hoa ngất xỉu tại chỗ, mọi người trong phủ đều bàng hoàng, sắp xếp linh đường ngay trong đêm. Vì Nguyên Tu trúng tên ngay trước mắt bao người nên chẳng cần đưa cáo phó, hôm sau đã bắt đầu có quan viên triều đình lục tục đến phủ phúng viếng. Đàn Đạo Nhất chủ trì xử lí công việc trong phủ, chưởng lễ hướng dẫn khách khứa, bận rộn mấy ngày không được chợp mắt, đến chạng vạng, phủ Thọ Dương công đóng cửa từ chối tiếp khách, chàng mới có cơ hội xả hơi, đi vào trong linh đường.

Lúc bước qua ngưỡng cửa, trước mắt bỗng quay cuồng choáng váng, chàng đỡ cửa đứng vững lại. Bên tai là tiếng khóc nức nở, quỳ trước quan tài đều là cơ thiếp của Nguyên Tu. Trong một đám nữ nhân khóc trời đập đất, khuôn mặt bình tĩnh tột độ của A Tùng vô cùng nổi bật.

Mấy ngày nay, nàng thực hiện từng bước thủ tục, lúc cần khóc than cũng đi ra ứng mão, cũng hợp thời nhỏ hai giọt nước mắt. Giờ phút này, nàng suy tư chuyện trong lòng đến thất thần, dưới ánh nến cháy rực, gương mặt diễm lệ thái quá toát lên mấy phần hờ hững.

“Chịu đựng mấy ngày rồi, mọi người đi nghỉ đi.” Đàn Đạo Nhất nói.

Đàn thị là chủ mẫu chính thức trong phủ mà vạn sự nàng đều chẳng ngó ngàng, các nữ quyến mất đi trụ cột, nghe Đàn tế tửu nói vậy, đều thở phào nhẹ nhõm, lau nước mắt lui xuống.

Đàn Đạo Nhất rũ nhẹ ống tay áo, đi đến trước linh cữu Nguyên Tu, tuy mệt lử nhưng vẫn cầm hương, khom người vái thật sâu.

Hoàng đế chưa kịp truy phong, linh vị chỉ khắc đơn giản mấy chữ Thọ Dương công nguyên công. Đế vương một đời, khi tại vị ngang tàng phách lối biết bao nhiêu, đến khi chết lại rơi vào kết cục thê lương như vậy – tin tức truyền xuống Kiến Khang, Giang Nam ắt hẳn sẽ chấn động một phen.

Đối với một kẻ đã chết, Đàn Đạo Nhất đã không còn sót lại chút hận ý nào. Chàng ngắm khói xanh lượn lờ trên lư hương, trầm tư một hồi, đưa mắt nhìn sang, A Tùng đã đổi từ quỳ sang ngồi, mặt quay về phía ngọn nến nhảy nhót, lúc thì cắn môi, lúc thì nhoẻn cười, biểu cảm vô cùng kì dị.

Để lộ vẻ mặt xuân tâm nhộn nhạo này trước linh cữu vong phu, bị người khác trông thấy, chẳng biết sẽ gây ra bao nhiêu suy đoán. Đàn Đạo Nhất liên tiếp liếc nàng mấy lần, không nhịn nổi nữa nói: “Vẻ mặt cô còn có thể vui mừng hơn nữa không?”

A Tùng ăn nói thẳng thừng, “Sợ cái gì, ở đây có ai đâu.” Nàng thờ ơ chỉ vào linh vị Nguyên Tu, “Y đã chết rồi.” Chẳng lẽ còn có thể bò từ trong quan tài ra bóp ta?

Đàn Đạo Nhất lạnh nhạt, “Cô còn chưa làm hoàng hậu đâu, tem tém bớt đi.”

“Không phải anh không quan tâm người khác nói gì à?” A Tùng mỉm cười liếc xéo chàng, “Huống hồ ta cũng chẳng nghĩ về anh, anh quản nhiều thế hả?”

Thần sắc nàng lúc này lọt vào mắt nô bộc lại càng dấy lên hiềm nghi liếc mắt đưa tình, vẻ mặt Đàn Đạo Nhất phai nhạt, nói “Tùy cô”, rồi trở về phòng vu của mình. Vừa thay tang phục chợp mắt một lúc thì có gia nô bưng một hộp quà đi vào, bẩm: “Châu phủ đến đưa tang nghi, còn đặc biệt tặng cái này cho Đàn tế tửu.”

Đàn Đạo Nhất gắng mở mắt ra, thấy trong hộp quà là một lọ sứ nhỏ trắng bóng, “Châu phủ nào?”

“Phủ An Quốc công ạ.” Gia nô đáp, “Người đến nói đây là thuốc kim sang thượng hạng, khi trước Ninh Châu dâng gối hổ phách, ngự tứ cho An Quốc công, An Quốc công sai người đập vụn hổ phách ra làm thuốc, có tác dụng cầm máu sinh da non rất tốt.”

“Ồ?” Đàn Đạo Nhất giấu nỗi lòng kinh ngạc, ngồi dậy, ngắm nghía lọ sứ như suy nghĩ điều gì.

“Hiện giờ hãy còn sớm, lang quân có muốn tự tay viết một phong thư gửi lời cảm ơn, để nô đưa đi Châu phủ không ạ?” Tên gia nô này cũng vô cùng tôn sùng Châu Tuần Chi.

Như vậy có vẻ vội vã và đãi bôi quá. Đàn Đạo Nhất lắc đầu, “Hôm nay không được, chờ hôm khác ta sẽ đến phủ cảm ơn.”

Xua gia nô đi, Đàn Đạo Nhất tỉnh ngủ, mở nắp lọ sứ ra, chàng ngửi thử, trầm ngâm chốc lát, nghe thấy trên bệ cửa sổ có tiếng mèo kêu, bèn im lặng đứng dậy, nắm cổ xách mèo vào, dùng dao rọc giấy cứa nhanh một vết vào bụng nó rồi bôi thuốc lên, chỉ mới một chốc, vết thương đã dừng chảy máu.

Không thấy có gì dị thường, Đàn Đạo Nhất buông tay, con mèo thoát khỏi gông cùm, nhảy vọt lên bệ cửa sổ, chạy mất.

Châu Tuần Chi làm trái thánh ý, chủ động bày tỏ thiện ý với chàng. Đàn Đạo Nhất lẳng lặng cười, lấy thuốc kim sang ra bôi một lớp mỏng vào lòng bàn tay rồi quấn lại khăn vải, nhấc bút lên. Đang cân nhắc câu chữ thì gia nô kia lại quay về, còn dẫn theo một tì nữ.

Tì nữ vừa vào cửa đã quỳ rạp xuống trước mặt Đàn Đạo Nhất, hai tay bị trói níu lấy vạt áo chàng, “Lang quân cứu mạng.”

Gia nô nói: “Con nô tì này đêm Thượng Nguyên muốn bỏ trốn, bị gia đinh bắt được, vì chủ quân khá sủng ái nó nên vốn định chờ chủ quân xử lí, ai ngờ… Vốn định ngày mai áp giải nó lên quan phủ hỏi tội, nó lại sống chết đòi gặp Đàn tế tửu.”

Tì nữ đó là Tiểu Liên. Đàn Đạo Nhất từng gặp ả ở cả chỗ Nguyên Tu và A Tùng. Đặt bút xuống, chàng nói với gia nô: “Ngươi lui ra trước đi.”

“Lang quân,” Tiểu Liên ngẩng gương mặt đẫm lệ lên, “Sinh thời, chủ nhân cũng rất sủng ái nô, cầu xin lang quân đừng đưa nô đi quan phủ.”

Đàn Đạo Nhất ung dung đánh giá ả. Tì nữ này hẳn phải biết không ít bí mật giữa Nguyên Tu và A Tùng. Chàng kéo vạt áo mình ra khỏi tay Tiểu Liêu, lùi ra sau ngồi vào bàn, “Chủ quân sủng ái ngươi, ngươi lại âm mưu bỏ trốn, chẳng phải uổng công chủ quân sủng ái ngươi sao?”

“Nô bị bức bách,” Tiểu Liên vừa khóc lóc vừa âm thầm quan sát sắc mặt Đàn Đạo Nhất, hôm tuyết rơi bên ngoài phủ Đàn Quyên, ả đã đoán được mâu thuẫn giấu kín giữa hai huynh muội trên danh nghĩa này, ả thề thốt nói, “Đêm Thượng Nguyên, Đàn phu nhân cho nô một chén thuốc độc, ép nô uống, vì thoát thân, nô tì mới định rời phủ tạm tránh mấy ngày.”

Đàn Đạo Nhất ngạc nhiên, “Cô ta hạ độc hại ngươi? Tại sao?”

“Cô ta đố kị nô được chủ quân sủng ái!” Tiểu Liên buột miệng, thấy Đàn Đạo Nhất phì cười, mặt ả đỏ bừng, gắng nín nhịn rồi lại nói: “Đàn thị không chỉ quyến rũ bệ hạ mà còn thông gian với triều thần, bị nô phát hiện nên muốn hạ độc giết nô diệt khẩu.”

Vẻ mặt Đàn Đạo Nhất sững lại, “Triều thần? Triều thần nào?”

“Vũ Lâm lang tướng, họ Tiết,” Tiểu Liên sợ Đàn Đạo Nhất không tin, chỉ tay lên trời thề, “Nô đã thấy tận mắt trên thuyền hoa ở Vĩnh Kiều, nếu có câu nào nói dối, nô sẽ không được chết tử tế.”

Đàn Đạo Nhất trầm mặc không nói gì, gương mặt anh tuấn toát ra từng tia lạnh lẽo, Tiểu Liên không khỏi rùng mình, dò xét đến trước mặt Đàn Đạo Nhất, rưng rưng cầu khẩn, “Đàn tế tửu, chủ quân nhất định là bị gian phu của Đàn thị mưu hại, ngài phải minh oan cho chủ quân, phân xử cho nô với.”

“Ngươi đứng dậy đi.” Đàn Đạo Nhất chợt nói.

Giọng chàng rất hiền hòa. Tiểu Liên mừng rỡ khôn xiết, vội vàng đứng dậy, đang định xin Đàn Đạo Nhất cởi trói thì bị chàng dùng tay làm đao đánh ngất. Một lúc sau, Đàn Đạo Nhất mở cửa ra, gọi: “Người đâu.” Gia nô kia cất tiếng đáp đi tới, vào cửa thì thấy Tiểu Liên ngã trên mặt đất, trán đổ máu ròng ròng, trên tường cũng loang lổ vết máu, gia nô sợ hãi lạnh toát chân tay, “Chuyện này, chuyện này…”

Đàn Đạo Nhất thở dài, “Cô ta thương tâm quá đỗi, muốn đi theo chủ quân, đâm đầu vào tường ngất đi rồi.”

Đâu phải là ngất, nhìn sắc mặt rõ ràng là đã sắp tắt thở. Gia nô không dám xem Tiểu Liên, hoảng hồn nhìn Đàn Đạo Nhất, “Vậy nô đi mời y quan nhé ạ?”

“Nếu đã trung tâm đến thế thì để cô ta được toại nguyện đi.” Đàn Đạo Nhất cụp mắt, thái độ bình thản, “Lấy danh phận đằng thiếp hạ táng cho cô ta, không cần phải thông báo với quan phủ, còn cha mẹ cô ta thì… biếu họ một khoản tiền thật hậu, bảo đảm họ đời này cơm áo không lo đi.”

Gia nô kia lấy lại bình tĩnh gật đầu – vì Châu Tuần Chi nhìn Đàn Đạo Nhất bằng con mắt khác nên hắn cũng đặc biệt ân cần, kính cẩn với Đàn Đạo Nhất, “Lang quân chợp mắt một lúc đi ạ, những việc này cứ để nô làm.” Hắn không dám động vào Tiểu Liên, sang phòng vu bên cạnh lặng lẽ gọi hai nô bộc khỏe mạnh kéo ả đi, còn lấy tay áo lau lệ: “Thật là một thị tì si tâm trung nghĩa…”

“Ngươi tên là gì?” Đàn Đạo Nhất nhìn tên gia nô lanh lợi.

Gia nô vội đắp nụ cười lên mặt, “Nô tên là Vương Lao ạ.”

“Vương Lao,” Đàn Đạo Nhất gật đầu với hắn, chàng thực sự mệt mỏi rã rời, không tán gẫu việc nhà với Vương Lao nữa, cũng chẳng để ý đến vết máu khiến người ta nhìn mà giật mình trên tường, chàng lăn thẳng lên giường, “Đêm nay đừng gọi ta nữa.” Trong cơn buồn ngủ mơ màng, chàng lẩm bẩm một câu.

Vương Lao ghi nhớ lời dặn dò của Đàn Đạo Nhất, chặn hết những việc lặt vặt ngoài cửa. Tin tức Tiểu Liên đâm đầu vào tường tự sát chỉ chớp mắt đã lan truyền khắp phủ. Chúng cơ thiếp xì xào bàn tán, A Tùng mắt điếc tai ngơ, ở linh đường chỉ mải nghĩ chuyện của mình. Thấy sắc trời dần tối, nàng về phòng cởi tang phục ra, soi gương đồng kiểm tra nhanh dung nhan của mình, đứng dậy đi ra ngoài, dắt một con ngựa ra khỏi chuồng ngựa.

“Phu nhân,” Vương Lao mắt nhìn sáu hướng tai nghe tám phương, đang chỉ huy người khâm liệm cho Tiểu Liên thì vô tình bắt gặp A Tùng ăn mặc như đồng bộc, vội đuổi theo ra cửa gọi nàng lại, “Trời tối rồi, phu nhân đi đâu vậy ạ?”

“Không cần ngươi quan tâm.” A Tùng giẫm bàn đạp lên ngựa.

Vương Lao vừa mới chứng kiến kết cục của Tiểu Liên, không khỏi kính sợ Đàn Đạo Nhất, “Đàn tế tửu ngủ mất rồi, phu nhân muốn ra cửa thì chờ ngày mai bẩm báo rồi hẵng đi, bằng không lỡ gặp phải cấm vệ tuần đêm, bị họ mạo phạm thì không hay.”

A Tùng nghe cái danh Đàn tế tửu chỉ thấy cực kì chói tai. Nàng kéo cương ngựa, cười lạnh lườm Vương Lao, “Đàn tế tửu họ Đàn, không phải họ Nguyên, hắn là ai mà ta phải bẩm báo với hắn?”

Vương Lao á khẩu, “Vậy… Phu nhân dẫn thị vệ nô tì theo nhé?”

“Cút.” A Tùng quát khẽ, giục ngựa phóng ra khỏi con ngõ tối tăm.

Tiết Hoàn cô độc một mình, nhà cửa quạnh quẽ, bình thường trực ban xong đều ngủ lại luôn ở nha thự. A Tung hỏi thị vệ bên ngoài nha thự, lại được cho hay Tiết Hoàn đã bị đồng liêu kéo đến ngõ Lạc Tân uống rượu, nàng bèn vòng ra Tây Dương Môn, đi tới ngõ Lạc Tân.

Ngõ Lạc Tân ở gần chợ lớn, thường có văn nhân nhã sĩ tầm hoan mua vui thâu đêm suốt sáng, lúc này đồng hồ nước đã chảy cạn, chuông đánh vang cuối ngày mà vẫn có tiếng sáo trúc và ánh nến sáng rực đổ xuống từ song cửa. A Tùng kiêng dè chuyện thân phận, lẳng lặng dắt ngựa đứng ở chỗ hẻo lánh, ai mặc quan bào đi ngang qua, nàng đều quay mặt sang chỗ khác.

Đợi một lúc, nàng không nhịn được, dứt khoát đi ra, ngẩng mặt lên dưới ánh đèn ngời ngời, phân biệt dáng hình Tiết Hoàn trong số những bóng người thỉnh thoảng lướt qua cửa sổ.

Khách uống rượu trên tiệc hào hứng ngâm thơ làm phú, Tiết Hoàn trước sau như một trầm mặc kiệm lời, chỉ ngồi trong góc tối mỉm cười. Người hầu mở to hai mắt tìm kiếm hồi lâu, cuối cùng cũng trông thấy Tiết Hoàn, tủm tỉm tiến lại nói: “Bên ngoài có một tiểu tử tìm Tiết tướng quân, khuôn mặt nhỏ trắng như tuyết, tóc đen óng, y như một nương tử vậy.”

Tất cả mọi người đều biết trong nhà Tiết Hoàn không có cơ thiếp, ồ lên cười bảo: “Tướng quân rước phải nợ tình từ đâu đấy?”

Tiết Hoàn cũng thắc mắc, buông bát đũa xuống, đi ra ngoài quán rượu thì thấy A Tùng nhíu mày rất không vui. Tiết Hoàn hơi bất ngờ, đánh giá nàng – tinh thần phấn chấn, hoàn toàn không có vẻ gì là sa sút.

Tiết Hoàn cười hỏi: “Sao cô lại tới đây?” Quay đầu sai người hầu dắt ngựa của mình tới, hắn dạo bước men theo lề đường yên tĩnh.

A Tùng đi theo sau lưng hắn, há miệng liền nói: “Chàng giết Nguyên Tu?”

Vẻ mặt Tiết Hoàn cứng lại, hắn xoay đầu, trong bóng đêm, đôi mắt hắn vừa sâu vừa sáng, “Cái gì?”

A Tùng nhìn hắn không chớp mắt: “Là chàng giết Nguyên Tu phải không?”

Tiết Hoàn đáp: “Không phải.”

A Tùng ngẩn ra, âm thầm nhìn kĩ hắn, “Là chàng,” Nàng nói chắc như đinh đóng cột, “Em biết là chàng.”

“Xuỵt,” Tiết Hoàn nói, “Giết người là đại tội chém đầu đó.”

A Tùng cướp lấy cương ngựa trong tay hắn, tầm mắt thẳng băng soi vào hắn. Mùa đông khắc nghiệt đã qua, băng tuyết bắt đầu tan, hơi lạnh đầu xuân tĩnh lặng chảy trong không khí. A Tùng cố chấp nói: “Chàng không thừa nhận, em cũng biết là chàng.”

Trên mặt Tiết Hoàn hiện lên một nét cười sâu xa ý vị, “Cô hi vọng là ta à?” Ngay sau đó dửng dưng gật đầu, “Ừ, vậy cứ coi như là ta giết đi.” Phủi phủi hơi rượu trên thân, hắn xoay người nhìn A Tùng, “Nửa đêm canh ba, cô băng nửa cái thành tới đây chỉ để hỏi câu này thôi sao?”

A Tùng đáp: “Phải.”

Tiết Hoàn lắc đầu, “To gan mà ngốc.”

“Em không sợ.” A Tùng lặng lẽ chìa chủy thủ trong tay áo ra cho hắn xem, lúc ở trước mặt Nguyên Tu, ngón tay nàng còn hơi run rẩy, thời khắc này lại cảm thấy mình có vô tận dũng khí, vô tận sức lực, nàng cười toe, “Chàng xem đây là gì?”

Tiết Hoàn bật cười, dúi cây chủy thủ về tay nàng, “Gặp phải thích khách thật thì con dao bé tí này chẳng thấm vào đâu đâu.” Hắn đỡ eo A Tùng, đưa nàng lên ngựa, “Đi thôi, ta đưa cô về phủ Thọ Dương công.”

Hắn chối lấy chối để, nhưng đáy lòng A Tùng đã nhận định là Tiết Hoàn phẫn nộ vì hồng nhan, bất chấp họa sát thân bắn chết Nguyên Tu. A Tùng quét sạch khói mù mấy ngày liên tiếp trong đáy lòng, trên mặt không khỏi nở một nụ cười như đắc ý, khoe khoang. Nhịn không nổi, A Tùng hỏi: “Chàng vì em nên mới giết y phải không?”

Tiết Hoàn chỉ lắc đầu, mỉm cười không đáp trong bóng đêm. A Tùng lại liến thoắng truy vấn hắn, hắn thở dài như giả như thật, bất đắc dĩ nói: “Thánh ý khó trái mà.”

A Tùng mặc kệ, “Em sẽ báo đáp chàng.”

“Cô định báo đáp ta thế nào?”

Thấy A Tùng nhìn sang mình với ánh mắt miên man tình ý, đuôi mày Tiết Hoàn nhướng lên, kéo cương ngựa dừng lại. A Tùng thấy hắn tụt hậu, cũng dừng ngựa chờ hắn, “Sao chàng không đi nữa?”

Ánh mắt này… Tiết Hoàn kính sợ tránh xa, sắc mặt cũng trở nên xa cách hơn phần nào, “Cô đừng tới tìm ta nữa.”

“Tại sao?” A Tùng bất mãn.

Tiết Hoàn ruổi ngựa tiến lên, chậm rãi tới bên người nàng, “Biết phế hậu Vương thị chết thế nào không?” Tiết Hoàn nhìn bóng đêm vô tận, trên mặt là vẻ tối tăm phức tạp khôn tả, “Ta giết đấy.” Hắn liếc nàng, dẫn đầu đi lên trước, “Không muốn rơi vào kết cục như bà ta thì cô tránh xa ta ra.”
Bình Luận (0)
Comment