Đường Đi Không Nổi Nữa Ca Ca

Chương 60

Hoàng đế sai người cẩn thận lột da con hươu lớn săn được, xử lí sơ qua, ngày hôm sau đưa cho hoàng hậu. Hoàng hậu mỉm cười vuốt ve tấm da hươu đàn hồi mềm mại một lúc, đứng dậy đi tới chỗ hoàng đế tạ ơn. Hoàng đế kéo tay đỡ thị lên, lướt mắt ngắm nghía xiêm y phiêu dật thanh nhã của hoàng hậu, cười hỏi: “Sao nàng không đi săn cùng? Đã ra ngoài rồi thì cũng không cần phải câu nệ như thế, không thấy ngột ngạt à?”

Hoàng hậu nói: “Thiếp cưỡi ngựa không tốt, đi loanh quanh hành cung ngắm phong cảnh thôi cũng được rồi.”

Thị tùng đều lặng lẽ rời đi, phu thê âu yếm nhau trong căn điện yên tĩnh một chốc, hoàng hậu nhắc đến Lư phu nhân, “Lần sau bệ hạ đi săn hãy mang nàng ấy theo, nàng ấy là nữ tử Mạc Bắc, chỉ e mấy ngày nay đã sớm ngứa tay rồi, sáng chiều đều ôm A Nô cưỡi ngựa đi dạo, cũng chẳng lo sẽ làm nó sợ.”

Chuyến này đi săn, Lư phu nhân tùy giá, tiểu hoàng tử không rời được mẹ đẻ, cũng một đường xóc nảy đi theo, hoàng hậu rất có ý phê bình kín đáo đối với việc này, đã ngầm phàn nàn tính tình Lư phu nhân cẩu thả mấy lần. Hoàng đế nghe mà thấy phiền, nhưng không để lộ ra, chỉ cười nói: “Nó là hoàng nhi của ta, sao có thể động tí đã sợ như vậy được?”

Hoàng hậu cười gượng gạo, “Bệ hạ nói phải, thiếp cũng chỉ ôm tấm lòng người mẹ mà thôi.”

Hai vợ chồng tạm biệt trong không vui, sau khi hoàng hậu rời đi, trong lòng hoàng đế gợn sóng, trong buổi chiều mơ màng thiu thiu, bèn dẫn hai nội thị đi đến chỗ ở của Lư phu nhân ở hậu điện, thấy dưới bóng cây um tùm đong đưa theo gió, Lư phu nhân mặc Hồ phục tay hẹp, mái tóc dày tết thành một bím tóc cuộn lại trên đầu, đang ôm A Nô trong lòng, thả cương ngựa chạy qua chạy lại trong sân. A Nô sung sướng cười khanh khách không dứt, Lư phu nhân ngẩng mặt, đôi má diễm lệ cũng ửng lên sắc hồng thanh xuân.

Đứng dưới mái cong là mấy tì nữ Nhu Nhiên, đều ăn bận nam trang ngời ngời oai vệ, hoàng đế chỉ tùy ý liếc mắt, lại thấy người đứng đầu da trắng như tuyết, mặt mày thanh tú, chính là A Tùng. Hoàng đế không khỏi cười nhìn nàng thêm mấy lần, đi về phía Lư phu nhân, “Muốn cưỡi ngựa mà sao không đi theo vào Phục Ngưu Sơn?”

“Bệ hạ.” Lư phu nhân giao A Nô cho Đa Tu Mật, xuống ngựa, dùng tiếng Hán trọ trẹ vấn an hoàng đế.

Kể từ khi tới Trung Nguyên, tính tình Lư thị trở nên lầm lì, quanh năm ủ dột không vui, hiếm khi nào lúm đồng tiền như hoa như vậy, mặc trang phục cưỡi ngựa lại càng làm nổi bật ngực nở eo thon, hoàng đế nhìn mà tâm hồn rạo rực, ôm eo nàng ta dịu dàng nói: “Ngày mai ta dẫn nàng đi Phục Ngưu Sơn, nhé?”

Lư phu nhân cũng chẳng biết có nghe hiểu hay không, không có phản ứng gì nhiều với lời mập mờ thì thầm của hoàng đế. Hoàng đế ôm mĩ nhân trong lòng, ánh mắt hãy còn không ngừng liếc về phía A Tùng, không kìm chế được dậy lên tà niệm, kề tai nói nhỏ với Lư phu nhân: “Hai nàng chị em một nhà, không cần phải khách sáo đâu chứ? Ba chúng ta cùng nhau…”

“Bệ hạ nói gì vậy?” Câu ám chỉ này thì Lưu thị nghe hiểu, cười lạnh một tiếng, hất tay hoàng đế ra đi vào điện. Hoàng đế nhất thời hơi lúng túng, thấy A Tùng và chúng tì nữ đều đứng đằng xa chơi với tiểu hoàng tử, không hề hay biết về chuyện phát sinh bên này, sắc mặt hoàng đế dịu lại, phân phó: “Chạy trong sân gò bó, bế A Nô ra ngoài dạo một vòng đi, bảo bọn thị vệ theo hộ tống.”

Hoàng đế lên tiếng, mọi người được lời như cởi tấm lòng, ôm A Nô ra khỏi cửa cung, phóng ngựa rong chơi dưới chân Phục Ngưu Sơn, trong rừng vang vọng từng trận cười giòn giã. Những cung tì này đều là nữ tử Mạc Bắc trẻ tuổi, tính tình cởi mở, tướng mạo bất phàm, khiến các thị vệ trấn giữ chung quanh thần trí liêu xiêu, dần xúm lại, tăm tia bình phẩm các cô gái.

“Tiết tướng quân.” Tiết Hoàn cùng vài tên Vũ Lâm vệ cưỡi ngựa đi ngang qua, bọn thị vệ cười ngoắc tay với Tiết Hoàn, đánh mắt ra hiệu về phía những bóng hình muôn hồng nghìn tía trong rừng, “Mau xem kìa.”

Tiết Hoàn lắc đầu, không hứng thú cho lắm, nào ngờ đi được hai bước, sau lưng lại trống trải yên ắng, ngoái lại nhìn, Vũ Lâm vệ đi theo đều bị mấy cô nàng Nhu Nhiên hút mắt vướng chân, lưu luyến dừng lại tại chỗ. Tiết Hoàn bất đắc dĩ ghìm ngựa, lúc nhìn vào trong rừng, khóe miệng không khỏi nhoẻn lên.

“Mau bảo hộ tiểu hoàng tử nào.” Bọn thị vệ đánh bạo hò nhau, cười đùa tiến lên, vây quanh Đa Tu Mật đang ôm A Nô. A Tùng lặng lẽ lui ra ngoài, thấy Tiết Hoàn thúc ngựa chạy đi, nàng cầm cương quát khẽ một tiếng, mang theo một trận gió mát sượt qua vai Tiết Hoàn, nào ngờ một cành cây xiên xiên đâm tới trước mặt, A Tùng chợt ngửa ra sau, buông cương ngựa ngã xuống đất như lông vũ.

“Ai ôi.” Kêu một tiếng nũng nịu, mắt A Tùng mơ hồ rưng rưng, một hồi lâu không bò dậy nổi khỏi mặt đất, nàng quay đầu ai oán nhìn Tiết Hoàn đang từ từ tới gần.

Tiết Hoàn dõi mắt nhìn thẳng, sắc mặt nhạt nhẽo, vượt qua nàng.

A Tùng cắn nghiến môi dưới, trừng Tiết Hoàn mấy lượt, vấn lại búi tóc bị cành cây vướng xõa, nàng vội lên ngựa đuổi theo, “Này.”

Tiết Hoàn kéo cương ngựa, thủng thẳng đi cách nàng không gần không xa, như cảm nhận được ánh mắt tức tối của A Tùng, hắn lườm nàng, ánh mắt rất nặng ý cảnh cáo, “Đừng có vờ vịt, bao nhiêu người đang nhìn đấy, nếu bị bệ hạ thấy, cô muốn y lột da ta chắc?”

A Tùng không cam lòng hừ khẽ, “Em còn tưởng gan chàng to hơn trời cơ đấy.”

“Mạng vẫn quan trọng hơn chứ.” Tiết Hoàn cười, phi nước đại bỏ đi.

Đêm đó, hoàng đế nán lại chỗ Lư phu nhân, đế phi hai người nối lại tình xưa, cười nói rủ rỉ trong màn, cung tì nội thị đều mỉm cười tránh đi. A Tùng ở một mình trong phòng vu hẻo lánh, mở cửa sổ ra, tiếng thông reo loáng thoáng hòa lẫn tiếng nước chảy róc rách trong khe núi, côn trùng kêu chít chít vang vọng, nghe vô cùng rõ ràng.

Trời cuối xuân, trong không khí đã pha hơi nóng như có như không. Nàng vịn khung cửa sổ bần thần, thấy có đốm sáng lúc mờ lúc tỏ lượn lờ trước mắt, là đom đóm. Nàng vung phất trần, đuổi đom đóm đi, nhìn đốm sáng ấy bay múa khi cao khi thấp mà thần hồn ngẩn ngơ, mạch suy nghĩ chạy từ Nhu Nhiên đến Kiến Khang, lại từ hoàng đế hoàng hậu đến Xích Đệ Liên, Xa Lộc Hách.

Ngày giỗ của Đàn Tế là vào mùa thu, không đến mấy tháng nữa – Khoảng thời gian này, hẳn Tạ nương tử đang bận rộn may áo cưới, thêu gối uyên ương trong nhà đi?

Vứt phất trần xuống, A Tùng nhẹ nhàng mở cửa, xách một chiếc đèn lồng đi tới chuồng ngựa, vừa cởi dây cương xuống thì nghe có tiếng cao giọng ồn ào, mấy thanh niên bận nhung phục cưỡi ngựa đi vào sân, tức thì ánh lửa sáng trưng. A Tùng vòng vào trong bóng tối, chậm rãi vuốt ve cổ ngựa, nghe Tiết Hoàn nói: “Mấy tên thị vệ Nhu Nhiên lúc trực không nghiêm túc lắm, suốt ngày đi lung tung trong núi, chú ý bọn chúng chút.”

Tính tình người Nhu Nhiên ngang ngạnh, bọn thị vệ không cho là đúng, cười nói: “Bọn chúng có biết nói tiếng Hán đâu, mắng cũng chỉ tổ phí lời, còn chẳng bằng mặc chúng.”

“Không hiểu tiếng Hán?” Tiết Hoàn lạnh lùng hỏi lại, “Gác đao lên cổ là hiểu thôi.”

Phó tướng nói: “Đúng thế. Ngày mai bệ hạ định dẫn Lư phu nhân đi săn, bọn Nhu Nhiên kia lại lỗ mãng ở ngự tiền cho mà xem, vẫn nên trông chừng thì hơn.”

“Xí, tên Đàn Đạo Nhất kia thể nào cũng lại khoe khoang tiễn pháp.” Tiết Hoàn bị Đàn Đạo Nhất vượt mặt, làm bọn thị vệ canh cánh trong lòng.

“Hừ, hắn có An Quốc công chống lưng, chúng ta có thể làm gì chứ?”

“Tất cả trở về đi.” Tiết Hoàn như có tâm sự, hồi lâu không lên tiếng, thình lình mở miệng, mọi người lĩnh mệnh, lập tức giải tán. Tiết Hoàn thì yên lặng đứng dưới đèn, chờ mã nô lần lượt dắt ngựa vào chuồng buộc xong thì ném cho mấy đồng tiền, “Cho anh đi uống rượu đấy.”

Đám mã nô hí ha hí hửng rời đi, Tiết Hoàn không tiếng động dời bước, đi vào chuồng ngựa, nhận lấy dây cương trong tay A Tùng, buộc vào cột.

A Tùng đang trốn trong bóng tối hăng say nghe lỏm, tay bỗng trống trơn, nàng kinh ngạc nhìn Tiết Hoàn.

“Không phải mới bị ngã à? Còn muốn ra ngoài chạy lung tung?” Tiết Hoàn tùy ý quét mắt qua người nàng.

Hắn không nhắc thì thôi, nhắc đến A Tùng lại ảo não, “Ai cần chàng lo.” Không nói hai lời đi giằng cương ngựa.

Tiết Hoàn không cản nàng, chỉ cười lắc đầu, “Quả nhiên là mụ man di, trời sinh hoang dã.”

A Tùng giậm chân, “Biến đi.”

Tiết Hoàn nghe lời đi ra, A Tùng dắt ngựa ra khỏi chuồng, ra sân đi được mấy bước lại ngoảnh đầu nhìn, thấy hắn đứng lẻ loi dưới đèn, chỉ có ruồi muỗi bay quanh tay áo, nàng cắn môi đứng một lúc, bỏ ngựa quay trở lại, ra vẻ ung dung nói: “Em cưỡi ngựa rất giỏi, sao có thể ngã được? Đó là để dọa chàng thôi.”

“Vậy thì tốt.” Tiết Hoàn gật gù, làm bộ định đi.

“Không được đi.” A Tùng dang hai tay, ngăn hắn lại. Ngẩng đầu lên, đôi con ngươi ngậm cười long lanh – cơn giận của nàng luôn tới nhanh đi cũng nhanh. Vui vẻ ôm lấy cánh tay Tiết Hoàn như một đứa bé, nàng nhón chân, nhỏ giọng nói: “Em cảm thấy, em có rồi.”

Tiết Hoàn không hiểu, “Có cái gì?”

A Tùng chỉ xuống bụng mình, mặt rất lấy làm kiêu hãnh.

Tiết Hoàn phì cười, “Mới được mấy ngày mà cô đã có rồi?”

A Tùng cố chấp nói: “Dù sao em cũng cảm thấy là có rồi.”

Sắc mặt Tiết Hoàn vô cùng quái dị, như phiền muộn, lại như buồn cười, ngón tay trỏ vào nàng như dọa dẫm, song câm nín không nói được một chữ, hắn quay đầu bỏ đi.

Hôm sau, hoàng đế quả nhiên thực hiện lời hứa, dẫn Lư phu nhân theo đi săn, dẫu là hoàng hậu cũng khó có được vinh sủng như vậy. Đám người Nhu Nhiên vui mừng hoan hỉ, cười nói suốt dọc đường, đi vào Phục Ngưu Sơn, ai nấy đều trổ tài thần thông, lại là một buổi thu hoạch dồi dào. Trở lại hành cung, Lư phu nhân vẫn chưa tận hứng, nói: “Bệ hạ, thiếp còn muốn ra ngoài một chuyến nữa.”

Hai ngày nay hoàng đế sủng ái nàng ta hết mực, đương nhiên là chấp thuận. Về tới chỗ hoàng hậu dùng bữa, qua quít vài câu, lại không chờ nổi thêm nữa đi sang chỗ Lư phu nhân, thấy trong sân tiếng chim yếu ớt, bóng người thưa thớt, tựa hồ đều đang nghỉ trưa, hoàng đế không khỏi thả nhẹ bước chân, đi vào trong điện.

Lại thấy A Tùng ngồi bên giường, cầm một đôi giày da hươu to bằng bàn tay, vuốt ve không dời.

Hoàng đế đứng lại, tầm mắt lưu luyến trên người A Tùng một khoảnh khắc, giả vờ nhìn chung quanh, “Lư thị chưa về à?”

A Tùng đang suy tính chuyện của nàng và Tiết Hoàn, nghe tiếng hơi sửng sốt, nhưng không hoảng loạn. Nàng buông giày da hươu xuống, đứng dậy thi lễ với hoàng đế, “Hôm nay phu nhân đi hơi xa ạ.”

“Ồ?” Chớp mắt hoàng đế đã vứt Lư thị ra khỏi đầu, cười cười lại gần A Tùng, liếc thoáng qua giày da hươu, “Đây là của nàng làm cho A Nô à?”

“Vâng.”

Hoàng đế ngồi xuống mép giường, thấy tư thế y như vậy, người hầu đi theo đều cúi đầu lui xuống. Hoàng đế thưởng thức gương mặt kiều diễm của A Tùng, chợt nổi hứng, “Nàng làm sao mà lưu lạc Mạc Bắc, kể ta nghe.”

A Tùng bị ánh mắt lom lom của hoàng đế nhìn mà cả người không thoải mái, cụp hai mắt xuống, “Mẫu thân thiếp thất lạc với người nhà, bị người ta bắt làm nô lệ, liên tục sang tay bán tới Nhu Nhiên.”

Hoàng đế nhíu mày, “Mẫu thân nàng khi ấy còn mang bầu rồi? Mười chín năm trước… Ồ, vậy là từ thời ta vẫn còn là thái tử, khi đó quốc thái dân an, ban ngày ban mặt, sao có thể có chuyện bi thảm đến thế?”

A Tùng mỉm cười nhìn hoàng đế, ánh mắt bi thương, “Đúng vậy,” Nàng khẽ than.

Hoàng đế dậy lòng thương xót, ánh mắt nhìn nàng cũng mềm dịu hơn. Trầm mặc nhìn đồ đạc bày biện trong điện, hoàng đế bỗng cười, “Lư thị này, ta còn tưởng nàng ta thật sự kiêu ngạo bướng bỉnh thế nào…” Như ngộ ra dụng ý kề cà không về, chỉ để lại A Tùng ở trong điện của Lư phu nhân, hoàng đế vươn tay về phía nàng, “Nàng lại đây.”

“Bệ hạ, thiếp còn đang chịu tang mà.”

Hoàng đế như bị giội một gáo nước lạnh vào đầu, nụ cười sững lại trên mặt, “Người như Nguyên Tu mà nàng cũng muốn cư tang cho hắn sao?”

A Tùng cười nói: “Tội vong quốc diệt chủng lớn thế, sao thiếp gánh cho nổi?”

Hoàng đế nghĩ đến những lời xằng bậy của Lương Khánh Chi, liền tức giận đến bật cười, “Có vong quốc thật cũng là chuyện của nam nhân, sao có thể đổ lên đầu phụ nữ?” Trầm ngâm chốc lát, y nói: “Nguyên Tu không xứng. Ta có thể cho nàng một thân phận khác, con gái Đàn Quyên, hoặc là con gái Tạ Tiện… Mấy người này đều xem như kín miệng.”

A Tùng không đáp được hay chăng, nghe thấy nội thị bên ngoài bẩm báo, “Tiết tướng quân đến.” A Tùng thoắt nhoẻn cười rạng rỡ, đưa mắt nhìn ra ngoài điện.

“Sao tìm được đến đây?” Hoàng đế cũng nghi hoặc, “Vào nói đi.”

Tiết Hoàn đi vào điện, không nhìn A Tùng, hắn nghiêm mặt nói với hoàng đế: “Bệ hạ, man tộc nổi loạn ở Ung Châu, đã giết một quận thủ.”

“Dám cả gan giết mệnh quan triều đình, thế sao được?” Hoàng đế giận tím mặt, thị tùng vội đi mời mấy người Châu Tuần Chi, Phàn Đăng đến diện thánh. Đúng lúc này lại có chiến báo khẩn của thứ sử Ung Châu gửi tới hành cung, hoàng đế mở ra xem, quả nhiên chiến huống nguy cấp, quân thần thương nghị một hồi chưa ra được kết luận gì, chỉ đành truyền lệnh xuống, lệnh tất cả tùy tùng nhanh chóng thu dọn hành trang, lập tức hồi kinh.

Trước khi trời tối, ngự liễn dừng bên ngoài hành cung, hoàng đế đang định đứng dậy thì nội thị hoảng hốt không yên chạy vào điện, dập đầu tâu: “Bệ hạ, cấm quân chia nhau lật tung cả Phục Ngưu Sơn lên rồi mà không thấy bóng dáng Lư phu nhân đâu, đám người Nhu Nhiên kia cũng không thấy.”

“Cái gì?” Sắc mặt hoàng đế thay đổi, chưa kịp nghĩ kĩ đã bật thốt: “A Nô đâu?”

Nô thị sợ đến toàn thân run bần bật, “Hoàng tử điện hạ cũng bị mang đi rồi ạ.”

Hoàng đế nổi giận, hất hết chung trà trên bàn xuống đất. Mọi người trong điện bị dọa cho lẩy bẩy, thị vệ chuẩn bị khởi giá bên ngoài nôn nóng cuống cuồng. Trong hỗn loạn, hoàng hậu bận xiêm y trắng muốt, rảo bước vào điện, nghiêm mặt nói: “Có lẽ Lư phu nhân chỉ bị lạc đường vì trời tối mà thôi, chiến sự ở Ung Châu quan trọng, bệ hạ hồi kinh trước di, thiếp ở lại đây chờ nàng ấy và A Nô.”

Hoàng đế không còn cách nào khác, đành gật đầu, “Vậy giao cả cho nàng.” Đoàn người ra roi thúc ngựa rời khỏi Phục Ngưu Sơn, lao về kinh thành.
Bình Luận (0)
Comment